Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 61: Sự thật tàn nhẫn
Nơi này tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, tôi lo sợ run rẩy đi trong bóng tối u ám, không biết khi nào sẽ xuất hiện điều gì khác thường. Không biết nơi này là nơi nào, không nhìn thấy, không nghe thấy, ngay cả lỗ chân lông cũng trở nên vô cảm, các giác quan hoàn toàn mất tác dụng.
Bóng tối vô biên, tôi bước thấp bước cao chậm rãi đi về phía trước, mỗi bước đi mồ hôi lạnh lại chảy ra ròng ròng. Đã có người từng nói, con người ở trong bóng tối vô tận sẽ vô cùng hoang mang sợ hãi, trước kia tôi không cho là đúng, hiện tại tôi tin rồi.
Đi bao lâu rồi? Tôi hoàn toàn không biết, vô thức di chuyển hai chân, một bước lâu như một năm, dài như mười năm!
Sau lưng chợt chợt xuất hiện một ánh sáng trắng chói mắt. Đôi mắt đã sớm quen với bóng tối, hiện giờ đột nhiên nhìn thấy ánh sáng làm mắt tôi đau rát! Theo phản xạ tôi nhắm mắt lại, đôi mắt chỉ có thể hình dung bằng một chữ ‘đau’. Quá đau, đau đến mức rơi nước mắt.
Thời gian yên tĩnh nhanh chóng trôi qua, thay vào đó là tiếng gào thét, tiếng khóc, có kêu đánh có kêu giết, có sợ hãi bất lực, có oán hận tuyệt tình. Rất nhiều tiếng nam nữ già trẻ hỗn tạp khiến đầu người ta đau muốn nứt. Tôi dùng tay bịt tai khom lưng, hai hàng lông mày nhíu chặt, thật ồn ào, thật ồn ào!
Bước chân lộn xộn truyền từ sau đến, từ hư ảo có lúc ẩn có lúc hiện đến gần như thật. Tôi vừa ôm đầu vừa xoay người lại nhìn, chỉ thấy những tướng sĩ người dính đầy máu tươi vọt ra từ trong luồng sáng trắng. Một người, hai người, ba người… Hoa cả mắt, đếm không xuể.
Những người này đi xuyên qua thân thể tôi, đưa bi thương tiến sâu vào trong lòng tôi. Tôi đau quá, có cảm giác thở không ra hơi. Cố gắng cất bước, nhấc chân chạy về hướng lúc nãy, tôi bỏ tay đang bịt tai nhìn chằm chằm vào những tướng sĩ này, hiển nhiên bọn họ không phải là tướng sĩ Thiên Vận Long Triều.
Số tướng sĩ chạy ra từ ánh sáng trắng nhiều đếm không xuể. Khi bọn họ biến mất trong bóng tối, ánh sáng lại lóe lên, sau đó bùng lên tia sáng chói mắt!
“Chạy mau, nhất định phải đưa tiểu công chúa rời đi…” Cả hình ảnh lẫn âm thanh đột nhiên ập đến. Ba tướng sĩ vọt ra từ ánh sáng trắng, trong ngực đang ôm một bé gái chừng hơn một tuổi. Trên người trên mặt bé gái be bét máu me, hai mắt sáng trong đầy hoảng sợ, vẻ mặt dại ra, hiển nhiên đã bị máu tanh chém giết dọa sợ.
Trên mặt ba tướng sĩ cũng dính đầy máu tươi khiến người nhìn không rõ tướng mạo.
Ba người bọn họ chạy ra khỏi ánh sáng, theo sau có hai mươi tướng sĩ bảo vệ. Sau lưng bọn họ có một đám tướng sĩ đuổi theo, chiến giáp nhìn hết sức quen mắt, tất cả đều là lính của Long Triều!
Hai bên giết chóc, hai mươi tướng sĩ dần dần ngã xuống. Ngựa hí lên, bóng dáng lúc ẩn lúc hiện, một chiến mã khỏe mạnh đen nhánh bóng loáng đột nhiên đập vào mắt, một người đàn ông trung niên cưỡi ngựa vượt qua.
Người đàn ông đuổi theo ba tướng sĩ chạy phía trước. Ông ta giơ tay chém đứt đầu hai người, lúc một đao cuối cùng chém xuống, không biết ở đâu lại chạy ra một vị tướng sĩ khác ôm chặt lấy đao, cũng hô to đối với người bảo vệ bé gái, “Đi mau, cho dù hi sinh cả tính mạng cũng phải giữ được huyết mạch duy nhất của hoàng thất …”
Tướng sĩ nước mắt lưng tròng, nghiến răng ôm chặt bé gái chui vào bóng tối.
Người đàn ông trung niên giơ tay lập tức chém tướng sĩ ôm lấy đao thành hai khúc, nửa thân trên bay lên trong không khí rồi rơi xuống, nửa đoạn trước thuận thế ngã dưới chân tôi, một vật cứng cũng đụng vào bàn chân.
Tôi ngây người, máu trong cơ thể như ngừng chảy khi nhìn thấy khúc người dưới. Cơ thể lạnh quá, tay chân cũng nặng như chì. Máu tươi phun trên mặt, trên người tôi, mùi máu tanh nồng nặc suýt chút nữa làm tôi không thể nào thở được.
Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, trái tim không nhịn được run rẩy. Gương mặt đó làm tôi muốn hét lên thành tiếng. Người giống Liệt Minh Dã đến sáu, bảy phần, cũng cùng là đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng đó. Dù hai người hơn kém nhau hai mươi, ba mươi tuổi tôi cũng đã nhận được! Đó là lão tướng quân! Phụ thân của Liệt Minh Dã!
Cảm giác nóng cháy ở bàn chân khiến tôi máy móc cúi đầu. Khi vật cứng kia đập vào mắt, sức lực toàn thân tôi như bị người khác vô tình rút đi, đó là một tấm kim bài!
Hai chân tôi mềm nhũn ngồi dưới đất, tôi run rẩy đưa tay nhặt kim bài lên quan sát. Càng nhìn càng cảm thấy trái tim rét lạnh, càng nhìn càng cảm thấy ngực đau đến thở không ra hơi. Kim bài này giống với cái Đức Thân Vương đã lấy đi như đúc, vả lại còn rất mới, tôi nhìn rõ cả hai mặt!
Ngay mặt trước có một chữ ‘Cấm’ thật to bao quanh bởi khung vàng. Mặt trái giống như thỏ ngọc, hai chữ phía trên hai tai thỏ ngọc khiến tôi nghẹn ngào gào lên, “A…”. Hai chữ Ngọc Chân quá rõ ràng, trước mắt còn xuất hiện tình cảnh lão tướng quân tiêu diệt người Ngọc Chân mười lăm năm trước! Cô bé kia chẳng lẽ là tôi?!
Phát hiện không ngờ này làm cho toàn thân tôi không ngừng run rẩy, hô hấp dồn dập rối loạn, hai lỗ tai càng ong ong không ngừng. Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn lão tướng quân, đâu còn người nữa? Rõ ràng đã không còn! Lúc này chỉ còn ánh sáng trắng lúc sáng lúc tối lóe ra …
Một giọt nước rơi trên mặt, tôi nâng ngón tay lạnh lẽo lau đi. Màu đỏ tươi đập vào mắt, mùi tanh gay mũi, là máu! Ngửa đầu nhìn lên cao, những nơi có ánh sáng trắng chiếu lên đang bắt đầu mưa, những giọt mưa đều là màu đỏ!
Tôi ngồi yên trên mặt đất nhìn mưa máu đầy trời, cơ thể lạnh lẽo như rơi vào hầm băng. Đầu óc tôi đã không thể suy nghĩ gì nữa, cứ giống như kẻ ngốc nhìn máu từ trên trời giáng xuống.
Máu nhấn chìm chân của tôi… eo tôi… ngực tôi…cổ tôi… Khi ngập đến mũi thì tôi mới nhớ ra phải giãy giụa. Tôi bật dậy hai tay cầm kim bài giơ lên cao, lên tiếng hô to, “Tôi không muốn sống ở đây, cứu tôi… tôi muốn trở lại thực tế…” Tiếng hét tạo nên hồi âm mãnh liệt, làm màng nhĩ người ta đau nhói. Tôi khóc, nước mắt không cầm được cứ lăn xuống.
“Lăng Tiêu Lạc… Lăng Tiêu Lạc…” Giọng nói sốt ruột của Liệt Minh Dã truyền vào trong tai. Tôi nhìn lên bầu trời bao la tràn ngập màu máu, kêu gào, “Thiếu gia, mau cứu tôi…” Kim bài rời khỏi tay rơi vào trong máu, tôi che mặt khóc lớn.
Liệt Minh Dã la lên kéo tôi ra khỏi vũng máu. Tôi bỗng mở mắt, màn màu trắng sữa đập vào mắt, tôi đã trở về thực tế rồi! Tôi kinh sợ thở dốc, thì ra nơi không biết tên lúc nãy là cảnh trong mơ của tôi! Quá chân thực, thật giống như tôi đã tự mình chứng kiến cảnh chém giết mười lăm năm trước!
“Lăng Tiêu Lạc!” Giọng nói lo lắng làm tôi chớp mắt, cổ cứng ngắc nhìn về bên cạnh giường… Vẻ mặt lo lắng của Liệt Minh Dã chồng lên gương mặt của lão tướng quân trong mơ. Tôi nghẹn ngào, òa khóc. Nức nở dồn dập động tới vết thương, tôi đau đến mức phải ôm người rên đứt quãng.
Biểu hiện khác thường của tôi làm cho Liệt Minh Dã hoảng sợ, cậu ta lao như bay ra khỏi lều la lên, “Thảo Hồ…”
Tiếng bước chân dồn dập trước sau vào lều, Thảo Hồ sải bước tới trước giường kiểm tra vết thương cho tôi, cũng đè hai vai tôi lại không để cho tôi cựa quậy.
Tôi cắn chặt môi đè nén cảm xúc của mình, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Tôi biết vết thương lại rách ra rồi.
Thảo Hồ rắc bột thuốc vào vết thương, nhíu mày nói, “Không nên quá kích động, nếu không vết thương khó khép lại được!”
Tôi mở mắt gật đầu, buông cánh môi đang cắn chặt ra một chút.
Nghe tiếng, Mục Liễu Nhứ ôm Tiểu Thương Sí mà đến. Tiểu Thương Sí giùng giằng nhảy khỏi lòng cô ấy, chạy về phía tôi, nhào lên trước giường gọi. “Mẹ!”
Tôi nâng bàn tay đang khẽ run rẩy vuốt ve gương mặt mềm mịn của thằng bé, yếu ớt nói, “Không sao đâu, mấy ngày nữa sẽ hết đau.” Nói xong, ánh mắt chuyển ra sau lưng thằng bé, cười nhẹ với Mục Liễu Nhứ đang lo lắng, “Mạng muội rất lớn, không chết được.”
“Không cho nàng nói bậy!” Liệt Minh Dã nhỏ giọng trách, tôi nhìn qua chỉ thấy đôi mắt của cậu ta tối lại, vẻ mặt cũng cứng ngắc.
Cậu ta gầy, quầng thâm dưới hai mắt rất rõ ràng, sắc mặt cũng vàng vọt tiều tụy. Tim tôi đau nhói, vội đưa tay về phía cậu ta. Cậu ta nắm tay tôi ngồi ở bên cạnh giường, dùng má cọ cọ lòng bàn tay tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt cậu ta tôi nhìn thấy cả lo lắng lẫn dịu dàng, cũng nhìn thấy cả sắc mặt tái nhợt, bệnh tật của mình, thật khó coi.
Thảo Hồ, Mục Liễu Nhứ, Tiểu Thương Sí lặng lẽ ra ngoài, để lại không gian cho hai chúng tôi.
Tôi và Liệt Minh Dã không ai nói lời nào, bình tĩnh nhìn nhau. Tôi cười, có cậu ta ở bên cạnh tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc. Phụ nữ không có yêu cầu gì nhiều, chỉ hy vọng bên cạnh có người chăm sóc mình, trò chuyện cùng mình là đủ rồi…
“Cám ơn nàng đã kiên cường chống đỡ, nếu không ta…” Cậu ta nói đến đó tiếng nói khàn khàn tắc nghẹn trong cổ họng. Cậu ta kéo tay tôi đến bên môi, hôn từng ngón tay tôi. Trải qua nhiều lần sinh ly tử biệt cậu ta không thể nào chịu được nỗi khổ mất đi người bên cạnh một lần nữa.
Nơi bị cậu ta hôn nóng nóng, tê tê, cảm giác tê dại trên từng đầu ngón tay tràn đến đầu vai. Tôi đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn vào bên trong giường.
Cậu ta vừa nắm tay tôi vừa cúi người hôn lên trán tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại cậu ta, chóp mũi kề chóp mũi, hơi thở hòa vào nhau. Tim tôi đập mạnh, nhiệt độ trên mặt dần tăng cao. “Cậu đừng như vậy, mau ngồi đàng hoàng…”
Cậu ta ngồi dậy theo lực đẩy của tôi, tiếng cười nhẹ làm mặt tôi đỏ tới tận mang tai.
“Lưu Hán Thanh thế nào rồi?” Tôi nói sang chuyện khác, ngày ấy người khống chế con ngựa bị mất khống chế đích thị là anh ta.
Nghe vậy nụ cười của cậu ta tắt ngúm, nói, “Không biết, ta chỉ lo cho nàng, không nhìn hắn.”
Câu trả lời của cậu ta làm tôi vừa cảm động lại vừa cảm giác có gì không ổn. “Như vậy không được, trong khu rừng kia có bao nhiêu người mai phục. Cậu để anh ta lại một mình không chắc sẽ không xảy ra nguy hiểm.” Cậu ta nên quay về xem thế nào, tôi nhớ hôm đó hai người họ đều không mang theo binh khí.
“…” Cậu ta không nói gì, bĩu môi.
“Cậu…” Đang nói, ngoài lều bỗng vang lên tiếng gọi, “Phó soái.”
Phản ứng đầu tiên của Liệt Minh Dã là kéo chăn cao đến tận cổ tôi, đáp lại, “Chuyện gì?” Động tác bảo vệ này lại khiến tôi đỏ mặt.
Người bên ngoài không trả lời mà trực tiếp vén rèm đi vào.
Thấy thế Liệt Minh Dã đứng bật dậy, đứng chắn trước mặt tôi, quát lớn, “To gan, ai cho ngươi vào?!”
Chỉ nghe thấy tiếng cậu ta quát chứ không nghe thấy tiếng người tới đáp, tôi buồn bực nhìn bóng lưng Liệt Minh Dã, chuyện này là sao vậy?
“Là ngươi!” Liệt Minh Dã nhỏ giọng kêu, khó nén khỏi kinh ngạc.
“Nhóc, tính khí nóng nảy thật đấy….” Giọng điệu ngả ngớn làm tôi trợn mắt, kinh ngạc không kém gì Liệt Minh Dã.
Liệt Minh Dã tránh người không chắn trước tôi nữa. Người tới hiển nhiên là Lưu Hán Thanh mặc quân phục Long Triều! Ông trời ơi, lá gan của anh ta cũng thật lớn, ngay cả quân doanh cũng dám xông vào!
Lưu Hán Thanh quét mắt nhìn tôi một cái rồi mới nhìn về phía Liệt Minh Dã, mỉm cười nói có chút xấu xa, “Nhìn cậu che Lăng cô nương kín như thế, sợ bị người khác nhìn chứ gì.”
“Ai cần ngươi lo?!” Liệt Minh Dã trừng mắt, tôi lại lúng túng xấu hổ, một hỏi một đáp cũng không nghĩ đến cảm nhận của tôi.
Lưu Hán Thanh thò tay vào ngực lấy ra một khối kim bài, đưa tới trước mặt Liệt Minh Dã, “Trong rừng chỉ có hai kẻ mai phục, một kẻ chạy thoát, một kẻ cắn lưỡi tự sát, đây là đồ lục soát được trên người kẻ đã chết.”
Nghe vậy, lòng tôi rét lạnh.
Liệt Minh Dã nhìn thấy kim bài, sắc mặt lập tức thay đổi, cơ thịt trên mặt hơi co rúm. Cậu ta siết chặt lấy kim bài, từng đốt ngón tay vang lên răng rắc.
“Cho tôi xem!” Tôi đưa tay ra, cậu ta buông kim bài ra đưa cho tôi. Tôi cầm lấy quan sát, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng! Đây là kim bài của cấm vệ quân trong cung! Loại trừ Trang phi, còn vị nương nương nào muốn giết tôi nữa sao? Là người từng hai lần hãm hại Trang phi sao? ! Vùng Đông nam cách Hoàng thành khá xa, vì giết tôi mà không tiếc phái cấm vệ quân đến. Xem ra người đó thực sự đã hận tôi thấu xương rồi!
“Lăng cô nương đắc tội vị quý nhân nào vậy?” Lưu Hán Thanh cười tủm tỉm nhìn tôi, trong đôi mắt lấp lánh có thần lóe lên một chút tò mò hứng thú.
Tia hứng thú đó làm tôi ngậm miệng không đáp, đưa trả kim bài cho Liệt Minh Dã.
Liệt Minh Dã nhận lấy, cất vào trong ngực. Nhét cánh tay tôi đang lộ ở bên ngoài vào trong chăn rồi ngồi thẳng dậy, nói với Lưu Hán Thanh, “Kim bài đã đưa đến ngươi có thể đi rồi.”
Nghe vậy, Lưu Hán Thanh cường điệu trợn tròn mắt, dùng ngón tay trỏ chỉ chóp mũi mình, “Đối xử với nhau thế à?”
“Thế ngươi nghĩ thế nào?” Liệt Minh Dã liếc xéo anh ta, thờ ơ hỏi.
“Kết bái với ta!” Lưu Hán Thanh lập tức vô sỉ đòi hỏi, cũng chỉ đổi lấy câu mắng của Liệt Minh Dã, “Không biết xấu hổ! Nằm mơ!”
“Dừng, tôi là bệnh nhân, muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi!” Sợ hai người bọn họ lớn tiếng ở trong lều, tôi mở miệng ngăn cản.
Lưu Hán Thanh đang mở miệng định nói thì cửa lều bị vén lên. Thấy thế, anh ta vội cúi đầu, khom người cung kính với Liệt Minh Dã.
Người đi vào làm đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, sau đó thì bật cười.
“Nhóc con chết tiệt này, thì ra là nhóc.” Lưu Hán Thanh khôi phục dáng vẻ lưu manh, đưa ngón trỏ ra điểm nhẹ trong không khí.
“A!” Tiểu Thương Sí dùng tay chỉ lỗ mũi hắn, ánh mắt lóe sáng, hiển nhiên là nhận ra anh ta là ai.
“Bảo bối, tới đây.” Tôi ngoắc ngoắc Tiểu Thương Sí, thằng bé lộ ra hàm răng trắng noãn chạy về phía tôi. Chạy tới bên cạnh giường thằng bé nghiêng người tựa vào, chớp chớp mắt nhìn Lưu Hán Thanh.
Lưu Hán Thanh muốn nhéo mặt thằng bé, vừa đưa tay ra lại bị Liệt Minh Dã đánh. Anh ta xoa mu bàn tay, nhún nhún vai ra vẻ bi thương, “Haiz, qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ.” Nói xong, ỉu xìu ảo não rời đi.
“Giả vờ!” Liệt Minh Dã nhìn về phía cửa lều đung đưa khinh thường cười lạnh, rồi nhìn Tiểu Thương Sí đang tựa vào giường, không vui nói, “Con đến đây làm gì?”
Tiểu Thương Sí chu môi, ôm lấy cánh tay tôi.
Thấy thế Liệt Minh Dã nhéo gương mặt xinh xắn của thằng bé, nghiến răng, “Ta với mẹ con có chuyện muốn nói, đi ra ngoài!”
“Con, có!” Tiểu Thương Sí không nghe theo, ôm chặt cánh tay tôi.
“Con có cái rắm ý! Chỉ biết nói có một chữ duy nhất mà còn nói không lưu loát, đi ra ngoài!” Liệt Minh Dã cố gắng nhẫn nại hạ lệnh đuổi khách.
“Con, có!”
“Có rắm!” Tính nhẫn nại đã hết, một tay cậu ta túm lấy cổ áo Tiểu Thương Sí nhấc bổng lên, vén cửa lều lên. Đúng lúc đó Mục Liễu Nhứ cũng đuổi tới, cậu ta giơ tay không do dự ném vào trong lòng cô ấy.
Đầu tôi tức muốn bốc khói, dùng sức quay mặt vào bên trong giường. Tiểu Thương Sí muốn ở lại với tôi một lát cậu ta cũng không cho. Bá đạo! Thô lỗ! Không biết phải trái!
“Mẹ! Mẹ!” Bên ngoài lều truyền đến tiếng Tiểu Thương Sí gào thét, “Hư! Hư!” Trước là gọi tôi, sau là mắng Liệt Minh Dã.
Đúng, cha con chính là người xấu! Tôi phụ họa trong lòng, đỉnh đầu khói bốc dày đặc có cảm giác sắp cháy.
“Lăng Tiêu Lạc, ta chăm nàng ba ngày bốn đêm, nàng lại không để ý gì đến ta vậy sao?” Bên cạnh giường vang lên tiếng nói uất ức của Liệt Minh Dã.
Ba ngày bốn đêm? Tôi kinh ngạc, thì ra tôi lại hôn mê lâu như vậy? Tôi mềm lòng, lúc này muốn quay đầu nhưng nghĩ lại vẫn thấy không thể, tôi vẫn chưa nguôi giận chuyện cậu ta vứt Tiểu Thương Sí. Tôi hạ quyết tâm tức giận nhắm mắt lại.
Bên cạnh giường không còn động tĩnh gì, yên tĩnh khác thường. Thật lâu sau, tôi mở mắt nhìn Liệt Minh Dã, cậu ta cũng không đi mà dùng ánh mắt u oán nhìn tôi chằm chằm. Cơn giận đã tan, tôi mềm lòng, thở dài nói, “Tiểu Thương Sí mà cậu cũng ghen được, thằng bé còn nhỏ mà?”
Cậu ta không nói, ánh mắt u oán ra vẻ như đó là chuyện đương nhiên phải làm. Thấy thế, tôi không giận nổi, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, được rồi, tôi để ý đến cậu còn không được à.” Thật hết cách với cậu ta, ghen tuông với cả đứa bé, cũng không ngại mất mặt…
****
Nhìn dáng vẻ Liệt Minh Dã múc cháo rồi thổi nguội cho tôi tôi liền muốn cười. Đã đút cháo cho tôi bảy ngày rồi mà chân tay vẫn còn vụng về. Cậu ta trời sinh không phải là người chăm sóc người khác.
“Tự tôi ăn được.” Tôi đưa tay ra muốn cầm lấy cái bát trong tay cậu ta.
Cậu ta biết tôi chê cậu ta vụng về, dịch cái bát sang một bên không cho tôi đụng tới, tức giận nói, “Ngồi yên, ta không tin mình không chăm được nàng!”
Tôi dùng ngón trỏ và ngón giữa ấn huyệt Thái dương, nghĩ đến cảnh cậu ta dây cháo lên quần áo tôi liền cảm thấy nhức đầu. Cậu ta đâu có đút cơm, đây rõ ràng là gieo cơm!
Cậu ta đã quyết tâm, tôi chỉ đành há miệng ăn cơm. Sự thật chứng minh, kỹ thuật của cậu ta thật sự rất kém cỏi, chưa gì đã lại có hai hạt cơm với vài giọt canh rơi lên người tôi, cậu ta lại giận dữ dùng tay áo lau đi.
Sau bữa ăn, cậu ta ôm tôi ra ngoài lều ngồi dưới tán cây hóng mát. Tôi rũ mắt nhìn nước canh trên ngực, dưỡng thương bảy ngày đổi bảy bộ quần áo, thật khiến cho người ta dở khóc dở cười. Tôi ngẩng đầu lên, dùng ngón tay nhéo nhéo gương mặt tuấn tú của cậu ta, nhắc nhở, “Cậu đã bảy ngày không rèn sắt làm binh khí, không sợ các huynh đệ có ý kiến hả?”
“Ai dám?” Cậu ta hừ hừ hai tiếng, cong môi, “Thương thế của nàng chưa khỏi ta sẽ không đi đâu cả.”
Nghe thế tôi bật cười thành tiếng, dùng sức chọc chọc mặt cậu ta, “Mỗi ngày Thảo Hồ đều kiểm tra vết thương, rồi chẩn mạch cho tôi, thương thế của tôi càng ngày càng chuyển biến tốt. Ngày mai cậu đi làm binh khí với các huynh đệ đi. Nam nhi chí ở bốn phương, đâu có như cậu ngày ngày đều trông tôi, làm cho người ta chê cười.”
Cậu ta rũ mắt nhìn vào mắt tôi, một lát sau ngước mắt lên nhìn về phía trước, một tay giữ chặt đầu tôi nhẹ nhàng ép vào trước ngực cậu ta. Một lúc lâu sau mới không nặng không nhẹ “ừ” một tiếng.
“Không cho phép buổi trưa lén chạy trở về, tôi ở trong doanh sẽ không xảy ra chuyện gì.” Sợ cậu ta nửa đường lại vòng về, tôi phải dặn dò trước.
Lần này cậu ta dừng một lúc lâu mới đáp lại lời tôi. Nhìn có vẻ như tôi đã nói trúng tâm sự của cậu ta, cậu ta thật sự có ý nghĩ này.
***
Hôm sau, sau khi Liệt Minh Dã rời đi tôi một mình đi về phía lều chính trong quân doanh. Tướng sĩ bảo vệ bên ngoài nhìn thấy tôi đã thông minh hơn lần trước, không chờ tôi nói đã đi vào bẩm báo.
Vén rèm đi vào, tôi quét mắt nhìn sự xa hoa tôn quý bên trong, Đức Thân Vương đang ngồi sau bàn bên trái. Cất bước đi lên, tôi dừng lại ở trước bàn cúi người hành lễ, “Dân nữ tham kiến Thân Vương.”
Hắn ngẩng đầu lên khỏi trận đồ, ngồi thẳng dậy như cười như không nhìn tôi từ đầu đến chân. Ánh mắt lướt qua một vòng rồi mới dừng lại ở trước ngực phải bị thương của tôi, hỏi, “Đã khá hơn chút nào chưa?”
“Nhờ hồng phúc của Thân Vương, đã tốt hơn nhiều.” Tôi gật đầu nói cảm ơn, hơi nghiêng người sang bên cạnh tránh ánh mắt hắn.
Hắn cười nhẹ, giọng nói khàn khàn đầy hấp dẫn khiến người ta có chút tê dại. Hắn bưng chung trà trên bàn lên uống, đợi tôi tự động lên tiếng.
“Dân nữ muốn nhờ Thân Vương chứng thực một chuyện.” Tôi cắn môi dưới, quyết định vạch trần chân tướng.
“Nói.”
“Dân nữ đã xem qua bản ‘Sử ký’ kia, dân nữ muốn hỏi, mười lăm năm trước lúc người Ngọc Chân bị diệt vong phải chăng đã có một vị tiểu công chúa trốn thoát?”
“Phải.”
“Vị công chúa đó có thể là tôi hay không?”
“Không sai.”
Mấy câu hỏi đáp đi thẳng vào vấn đề như vậy khiến tôi nhắm chặt hai mắt lại, cánh môi không nhịn được run rẩy, trong lòng vô cùng kích động. Tất cả phỏng đoán đều trở thành sự thật, cơn ác mộng trở thành sự thật! Nhắm mắt hồi lâu tôi mới mở ra, cúi người hành lễ với Đức Thân Vương rồi lui ra khỏi lều.
Tại sao Lăng Tiêu Lạc thật sự lại dùng máu tươi viết ngày sinh của mình. Nhất định là vì cô ấy đã biết được thân thế của mình cho nên mới tuyệt vọng như thế. Cô ấy yêu Liệt Minh Dã, nhưng phụ thân Liệt Minh Dã lại giết đồng bào cô ấy, phá hủy gia đình cô ấy! Nước mất nhà tan, một thiếu nữ như cô ấy có thể làm được gì? Yêu hận đan xen làm cô ấy tan nát cõi lòng, phải lấy máu phát tiết!
Tôi nhặt được kim bài của tướng sĩ bảo vệ cô ấy trốn vào Long Triều ở dưới nước chứng tỏ tướng sĩ đó mất ở Long Triều, phải chăng tướng sĩ đó đã bị mãnh thú ăn thịt? Làm thế nào Lăng Tiêu Lạc đến được Liệt phủ, lại còn trở thành nàng dâu nuôi từ bé của Liệt Minh Dã? Mệnh cách của cô ấy trước khi tôi nhập vào thân thể này ra sao? Tượng thỏ ngọc là do cô ấy chôn ở sau núi sao?
Bí mật về thân thế dần được hé mở, nhưng bốn câu hỏi này như cái đuôi thật dài ở lại.
Liệt Minh Dã đã biết chân tướng từ lâu lại không chịu nói vì sợ tôi biết được sẽ rời khỏi cậu ta sao? Hay là sợ tôi sẽ thay thế Lăng Tiêu Lạc vì nước, vì nhà, vì dân trả món nợ máu này?
Tim tôi đau quá, vết thương cũng đau, tôi không thể nào tiếp tục suy nghĩ nữa. Nâng tay lên đè vết thương và trái tim, tôi lảo đảo bước đi, hô hấp dồn dập mà khó khăn. Tôi không thở nổi, trước mắt trở nên đen kịt…
Sự thật quả nhiên thật tàn nhẫn!
Bóng tối vô biên, tôi bước thấp bước cao chậm rãi đi về phía trước, mỗi bước đi mồ hôi lạnh lại chảy ra ròng ròng. Đã có người từng nói, con người ở trong bóng tối vô tận sẽ vô cùng hoang mang sợ hãi, trước kia tôi không cho là đúng, hiện tại tôi tin rồi.
Đi bao lâu rồi? Tôi hoàn toàn không biết, vô thức di chuyển hai chân, một bước lâu như một năm, dài như mười năm!
Sau lưng chợt chợt xuất hiện một ánh sáng trắng chói mắt. Đôi mắt đã sớm quen với bóng tối, hiện giờ đột nhiên nhìn thấy ánh sáng làm mắt tôi đau rát! Theo phản xạ tôi nhắm mắt lại, đôi mắt chỉ có thể hình dung bằng một chữ ‘đau’. Quá đau, đau đến mức rơi nước mắt.
Thời gian yên tĩnh nhanh chóng trôi qua, thay vào đó là tiếng gào thét, tiếng khóc, có kêu đánh có kêu giết, có sợ hãi bất lực, có oán hận tuyệt tình. Rất nhiều tiếng nam nữ già trẻ hỗn tạp khiến đầu người ta đau muốn nứt. Tôi dùng tay bịt tai khom lưng, hai hàng lông mày nhíu chặt, thật ồn ào, thật ồn ào!
Bước chân lộn xộn truyền từ sau đến, từ hư ảo có lúc ẩn có lúc hiện đến gần như thật. Tôi vừa ôm đầu vừa xoay người lại nhìn, chỉ thấy những tướng sĩ người dính đầy máu tươi vọt ra từ trong luồng sáng trắng. Một người, hai người, ba người… Hoa cả mắt, đếm không xuể.
Những người này đi xuyên qua thân thể tôi, đưa bi thương tiến sâu vào trong lòng tôi. Tôi đau quá, có cảm giác thở không ra hơi. Cố gắng cất bước, nhấc chân chạy về hướng lúc nãy, tôi bỏ tay đang bịt tai nhìn chằm chằm vào những tướng sĩ này, hiển nhiên bọn họ không phải là tướng sĩ Thiên Vận Long Triều.
Số tướng sĩ chạy ra từ ánh sáng trắng nhiều đếm không xuể. Khi bọn họ biến mất trong bóng tối, ánh sáng lại lóe lên, sau đó bùng lên tia sáng chói mắt!
“Chạy mau, nhất định phải đưa tiểu công chúa rời đi…” Cả hình ảnh lẫn âm thanh đột nhiên ập đến. Ba tướng sĩ vọt ra từ ánh sáng trắng, trong ngực đang ôm một bé gái chừng hơn một tuổi. Trên người trên mặt bé gái be bét máu me, hai mắt sáng trong đầy hoảng sợ, vẻ mặt dại ra, hiển nhiên đã bị máu tanh chém giết dọa sợ.
Trên mặt ba tướng sĩ cũng dính đầy máu tươi khiến người nhìn không rõ tướng mạo.
Ba người bọn họ chạy ra khỏi ánh sáng, theo sau có hai mươi tướng sĩ bảo vệ. Sau lưng bọn họ có một đám tướng sĩ đuổi theo, chiến giáp nhìn hết sức quen mắt, tất cả đều là lính của Long Triều!
Hai bên giết chóc, hai mươi tướng sĩ dần dần ngã xuống. Ngựa hí lên, bóng dáng lúc ẩn lúc hiện, một chiến mã khỏe mạnh đen nhánh bóng loáng đột nhiên đập vào mắt, một người đàn ông trung niên cưỡi ngựa vượt qua.
Người đàn ông đuổi theo ba tướng sĩ chạy phía trước. Ông ta giơ tay chém đứt đầu hai người, lúc một đao cuối cùng chém xuống, không biết ở đâu lại chạy ra một vị tướng sĩ khác ôm chặt lấy đao, cũng hô to đối với người bảo vệ bé gái, “Đi mau, cho dù hi sinh cả tính mạng cũng phải giữ được huyết mạch duy nhất của hoàng thất …”
Tướng sĩ nước mắt lưng tròng, nghiến răng ôm chặt bé gái chui vào bóng tối.
Người đàn ông trung niên giơ tay lập tức chém tướng sĩ ôm lấy đao thành hai khúc, nửa thân trên bay lên trong không khí rồi rơi xuống, nửa đoạn trước thuận thế ngã dưới chân tôi, một vật cứng cũng đụng vào bàn chân.
Tôi ngây người, máu trong cơ thể như ngừng chảy khi nhìn thấy khúc người dưới. Cơ thể lạnh quá, tay chân cũng nặng như chì. Máu tươi phun trên mặt, trên người tôi, mùi máu tanh nồng nặc suýt chút nữa làm tôi không thể nào thở được.
Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, trái tim không nhịn được run rẩy. Gương mặt đó làm tôi muốn hét lên thành tiếng. Người giống Liệt Minh Dã đến sáu, bảy phần, cũng cùng là đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng đó. Dù hai người hơn kém nhau hai mươi, ba mươi tuổi tôi cũng đã nhận được! Đó là lão tướng quân! Phụ thân của Liệt Minh Dã!
Cảm giác nóng cháy ở bàn chân khiến tôi máy móc cúi đầu. Khi vật cứng kia đập vào mắt, sức lực toàn thân tôi như bị người khác vô tình rút đi, đó là một tấm kim bài!
Hai chân tôi mềm nhũn ngồi dưới đất, tôi run rẩy đưa tay nhặt kim bài lên quan sát. Càng nhìn càng cảm thấy trái tim rét lạnh, càng nhìn càng cảm thấy ngực đau đến thở không ra hơi. Kim bài này giống với cái Đức Thân Vương đã lấy đi như đúc, vả lại còn rất mới, tôi nhìn rõ cả hai mặt!
Ngay mặt trước có một chữ ‘Cấm’ thật to bao quanh bởi khung vàng. Mặt trái giống như thỏ ngọc, hai chữ phía trên hai tai thỏ ngọc khiến tôi nghẹn ngào gào lên, “A…”. Hai chữ Ngọc Chân quá rõ ràng, trước mắt còn xuất hiện tình cảnh lão tướng quân tiêu diệt người Ngọc Chân mười lăm năm trước! Cô bé kia chẳng lẽ là tôi?!
Phát hiện không ngờ này làm cho toàn thân tôi không ngừng run rẩy, hô hấp dồn dập rối loạn, hai lỗ tai càng ong ong không ngừng. Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn lão tướng quân, đâu còn người nữa? Rõ ràng đã không còn! Lúc này chỉ còn ánh sáng trắng lúc sáng lúc tối lóe ra …
Một giọt nước rơi trên mặt, tôi nâng ngón tay lạnh lẽo lau đi. Màu đỏ tươi đập vào mắt, mùi tanh gay mũi, là máu! Ngửa đầu nhìn lên cao, những nơi có ánh sáng trắng chiếu lên đang bắt đầu mưa, những giọt mưa đều là màu đỏ!
Tôi ngồi yên trên mặt đất nhìn mưa máu đầy trời, cơ thể lạnh lẽo như rơi vào hầm băng. Đầu óc tôi đã không thể suy nghĩ gì nữa, cứ giống như kẻ ngốc nhìn máu từ trên trời giáng xuống.
Máu nhấn chìm chân của tôi… eo tôi… ngực tôi…cổ tôi… Khi ngập đến mũi thì tôi mới nhớ ra phải giãy giụa. Tôi bật dậy hai tay cầm kim bài giơ lên cao, lên tiếng hô to, “Tôi không muốn sống ở đây, cứu tôi… tôi muốn trở lại thực tế…” Tiếng hét tạo nên hồi âm mãnh liệt, làm màng nhĩ người ta đau nhói. Tôi khóc, nước mắt không cầm được cứ lăn xuống.
“Lăng Tiêu Lạc… Lăng Tiêu Lạc…” Giọng nói sốt ruột của Liệt Minh Dã truyền vào trong tai. Tôi nhìn lên bầu trời bao la tràn ngập màu máu, kêu gào, “Thiếu gia, mau cứu tôi…” Kim bài rời khỏi tay rơi vào trong máu, tôi che mặt khóc lớn.
Liệt Minh Dã la lên kéo tôi ra khỏi vũng máu. Tôi bỗng mở mắt, màn màu trắng sữa đập vào mắt, tôi đã trở về thực tế rồi! Tôi kinh sợ thở dốc, thì ra nơi không biết tên lúc nãy là cảnh trong mơ của tôi! Quá chân thực, thật giống như tôi đã tự mình chứng kiến cảnh chém giết mười lăm năm trước!
“Lăng Tiêu Lạc!” Giọng nói lo lắng làm tôi chớp mắt, cổ cứng ngắc nhìn về bên cạnh giường… Vẻ mặt lo lắng của Liệt Minh Dã chồng lên gương mặt của lão tướng quân trong mơ. Tôi nghẹn ngào, òa khóc. Nức nở dồn dập động tới vết thương, tôi đau đến mức phải ôm người rên đứt quãng.
Biểu hiện khác thường của tôi làm cho Liệt Minh Dã hoảng sợ, cậu ta lao như bay ra khỏi lều la lên, “Thảo Hồ…”
Tiếng bước chân dồn dập trước sau vào lều, Thảo Hồ sải bước tới trước giường kiểm tra vết thương cho tôi, cũng đè hai vai tôi lại không để cho tôi cựa quậy.
Tôi cắn chặt môi đè nén cảm xúc của mình, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Tôi biết vết thương lại rách ra rồi.
Thảo Hồ rắc bột thuốc vào vết thương, nhíu mày nói, “Không nên quá kích động, nếu không vết thương khó khép lại được!”
Tôi mở mắt gật đầu, buông cánh môi đang cắn chặt ra một chút.
Nghe tiếng, Mục Liễu Nhứ ôm Tiểu Thương Sí mà đến. Tiểu Thương Sí giùng giằng nhảy khỏi lòng cô ấy, chạy về phía tôi, nhào lên trước giường gọi. “Mẹ!”
Tôi nâng bàn tay đang khẽ run rẩy vuốt ve gương mặt mềm mịn của thằng bé, yếu ớt nói, “Không sao đâu, mấy ngày nữa sẽ hết đau.” Nói xong, ánh mắt chuyển ra sau lưng thằng bé, cười nhẹ với Mục Liễu Nhứ đang lo lắng, “Mạng muội rất lớn, không chết được.”
“Không cho nàng nói bậy!” Liệt Minh Dã nhỏ giọng trách, tôi nhìn qua chỉ thấy đôi mắt của cậu ta tối lại, vẻ mặt cũng cứng ngắc.
Cậu ta gầy, quầng thâm dưới hai mắt rất rõ ràng, sắc mặt cũng vàng vọt tiều tụy. Tim tôi đau nhói, vội đưa tay về phía cậu ta. Cậu ta nắm tay tôi ngồi ở bên cạnh giường, dùng má cọ cọ lòng bàn tay tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt cậu ta tôi nhìn thấy cả lo lắng lẫn dịu dàng, cũng nhìn thấy cả sắc mặt tái nhợt, bệnh tật của mình, thật khó coi.
Thảo Hồ, Mục Liễu Nhứ, Tiểu Thương Sí lặng lẽ ra ngoài, để lại không gian cho hai chúng tôi.
Tôi và Liệt Minh Dã không ai nói lời nào, bình tĩnh nhìn nhau. Tôi cười, có cậu ta ở bên cạnh tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc. Phụ nữ không có yêu cầu gì nhiều, chỉ hy vọng bên cạnh có người chăm sóc mình, trò chuyện cùng mình là đủ rồi…
“Cám ơn nàng đã kiên cường chống đỡ, nếu không ta…” Cậu ta nói đến đó tiếng nói khàn khàn tắc nghẹn trong cổ họng. Cậu ta kéo tay tôi đến bên môi, hôn từng ngón tay tôi. Trải qua nhiều lần sinh ly tử biệt cậu ta không thể nào chịu được nỗi khổ mất đi người bên cạnh một lần nữa.
Nơi bị cậu ta hôn nóng nóng, tê tê, cảm giác tê dại trên từng đầu ngón tay tràn đến đầu vai. Tôi đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn vào bên trong giường.
Cậu ta vừa nắm tay tôi vừa cúi người hôn lên trán tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại cậu ta, chóp mũi kề chóp mũi, hơi thở hòa vào nhau. Tim tôi đập mạnh, nhiệt độ trên mặt dần tăng cao. “Cậu đừng như vậy, mau ngồi đàng hoàng…”
Cậu ta ngồi dậy theo lực đẩy của tôi, tiếng cười nhẹ làm mặt tôi đỏ tới tận mang tai.
“Lưu Hán Thanh thế nào rồi?” Tôi nói sang chuyện khác, ngày ấy người khống chế con ngựa bị mất khống chế đích thị là anh ta.
Nghe vậy nụ cười của cậu ta tắt ngúm, nói, “Không biết, ta chỉ lo cho nàng, không nhìn hắn.”
Câu trả lời của cậu ta làm tôi vừa cảm động lại vừa cảm giác có gì không ổn. “Như vậy không được, trong khu rừng kia có bao nhiêu người mai phục. Cậu để anh ta lại một mình không chắc sẽ không xảy ra nguy hiểm.” Cậu ta nên quay về xem thế nào, tôi nhớ hôm đó hai người họ đều không mang theo binh khí.
“…” Cậu ta không nói gì, bĩu môi.
“Cậu…” Đang nói, ngoài lều bỗng vang lên tiếng gọi, “Phó soái.”
Phản ứng đầu tiên của Liệt Minh Dã là kéo chăn cao đến tận cổ tôi, đáp lại, “Chuyện gì?” Động tác bảo vệ này lại khiến tôi đỏ mặt.
Người bên ngoài không trả lời mà trực tiếp vén rèm đi vào.
Thấy thế Liệt Minh Dã đứng bật dậy, đứng chắn trước mặt tôi, quát lớn, “To gan, ai cho ngươi vào?!”
Chỉ nghe thấy tiếng cậu ta quát chứ không nghe thấy tiếng người tới đáp, tôi buồn bực nhìn bóng lưng Liệt Minh Dã, chuyện này là sao vậy?
“Là ngươi!” Liệt Minh Dã nhỏ giọng kêu, khó nén khỏi kinh ngạc.
“Nhóc, tính khí nóng nảy thật đấy….” Giọng điệu ngả ngớn làm tôi trợn mắt, kinh ngạc không kém gì Liệt Minh Dã.
Liệt Minh Dã tránh người không chắn trước tôi nữa. Người tới hiển nhiên là Lưu Hán Thanh mặc quân phục Long Triều! Ông trời ơi, lá gan của anh ta cũng thật lớn, ngay cả quân doanh cũng dám xông vào!
Lưu Hán Thanh quét mắt nhìn tôi một cái rồi mới nhìn về phía Liệt Minh Dã, mỉm cười nói có chút xấu xa, “Nhìn cậu che Lăng cô nương kín như thế, sợ bị người khác nhìn chứ gì.”
“Ai cần ngươi lo?!” Liệt Minh Dã trừng mắt, tôi lại lúng túng xấu hổ, một hỏi một đáp cũng không nghĩ đến cảm nhận của tôi.
Lưu Hán Thanh thò tay vào ngực lấy ra một khối kim bài, đưa tới trước mặt Liệt Minh Dã, “Trong rừng chỉ có hai kẻ mai phục, một kẻ chạy thoát, một kẻ cắn lưỡi tự sát, đây là đồ lục soát được trên người kẻ đã chết.”
Nghe vậy, lòng tôi rét lạnh.
Liệt Minh Dã nhìn thấy kim bài, sắc mặt lập tức thay đổi, cơ thịt trên mặt hơi co rúm. Cậu ta siết chặt lấy kim bài, từng đốt ngón tay vang lên răng rắc.
“Cho tôi xem!” Tôi đưa tay ra, cậu ta buông kim bài ra đưa cho tôi. Tôi cầm lấy quan sát, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng! Đây là kim bài của cấm vệ quân trong cung! Loại trừ Trang phi, còn vị nương nương nào muốn giết tôi nữa sao? Là người từng hai lần hãm hại Trang phi sao? ! Vùng Đông nam cách Hoàng thành khá xa, vì giết tôi mà không tiếc phái cấm vệ quân đến. Xem ra người đó thực sự đã hận tôi thấu xương rồi!
“Lăng cô nương đắc tội vị quý nhân nào vậy?” Lưu Hán Thanh cười tủm tỉm nhìn tôi, trong đôi mắt lấp lánh có thần lóe lên một chút tò mò hứng thú.
Tia hứng thú đó làm tôi ngậm miệng không đáp, đưa trả kim bài cho Liệt Minh Dã.
Liệt Minh Dã nhận lấy, cất vào trong ngực. Nhét cánh tay tôi đang lộ ở bên ngoài vào trong chăn rồi ngồi thẳng dậy, nói với Lưu Hán Thanh, “Kim bài đã đưa đến ngươi có thể đi rồi.”
Nghe vậy, Lưu Hán Thanh cường điệu trợn tròn mắt, dùng ngón tay trỏ chỉ chóp mũi mình, “Đối xử với nhau thế à?”
“Thế ngươi nghĩ thế nào?” Liệt Minh Dã liếc xéo anh ta, thờ ơ hỏi.
“Kết bái với ta!” Lưu Hán Thanh lập tức vô sỉ đòi hỏi, cũng chỉ đổi lấy câu mắng của Liệt Minh Dã, “Không biết xấu hổ! Nằm mơ!”
“Dừng, tôi là bệnh nhân, muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi!” Sợ hai người bọn họ lớn tiếng ở trong lều, tôi mở miệng ngăn cản.
Lưu Hán Thanh đang mở miệng định nói thì cửa lều bị vén lên. Thấy thế, anh ta vội cúi đầu, khom người cung kính với Liệt Minh Dã.
Người đi vào làm đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, sau đó thì bật cười.
“Nhóc con chết tiệt này, thì ra là nhóc.” Lưu Hán Thanh khôi phục dáng vẻ lưu manh, đưa ngón trỏ ra điểm nhẹ trong không khí.
“A!” Tiểu Thương Sí dùng tay chỉ lỗ mũi hắn, ánh mắt lóe sáng, hiển nhiên là nhận ra anh ta là ai.
“Bảo bối, tới đây.” Tôi ngoắc ngoắc Tiểu Thương Sí, thằng bé lộ ra hàm răng trắng noãn chạy về phía tôi. Chạy tới bên cạnh giường thằng bé nghiêng người tựa vào, chớp chớp mắt nhìn Lưu Hán Thanh.
Lưu Hán Thanh muốn nhéo mặt thằng bé, vừa đưa tay ra lại bị Liệt Minh Dã đánh. Anh ta xoa mu bàn tay, nhún nhún vai ra vẻ bi thương, “Haiz, qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ.” Nói xong, ỉu xìu ảo não rời đi.
“Giả vờ!” Liệt Minh Dã nhìn về phía cửa lều đung đưa khinh thường cười lạnh, rồi nhìn Tiểu Thương Sí đang tựa vào giường, không vui nói, “Con đến đây làm gì?”
Tiểu Thương Sí chu môi, ôm lấy cánh tay tôi.
Thấy thế Liệt Minh Dã nhéo gương mặt xinh xắn của thằng bé, nghiến răng, “Ta với mẹ con có chuyện muốn nói, đi ra ngoài!”
“Con, có!” Tiểu Thương Sí không nghe theo, ôm chặt cánh tay tôi.
“Con có cái rắm ý! Chỉ biết nói có một chữ duy nhất mà còn nói không lưu loát, đi ra ngoài!” Liệt Minh Dã cố gắng nhẫn nại hạ lệnh đuổi khách.
“Con, có!”
“Có rắm!” Tính nhẫn nại đã hết, một tay cậu ta túm lấy cổ áo Tiểu Thương Sí nhấc bổng lên, vén cửa lều lên. Đúng lúc đó Mục Liễu Nhứ cũng đuổi tới, cậu ta giơ tay không do dự ném vào trong lòng cô ấy.
Đầu tôi tức muốn bốc khói, dùng sức quay mặt vào bên trong giường. Tiểu Thương Sí muốn ở lại với tôi một lát cậu ta cũng không cho. Bá đạo! Thô lỗ! Không biết phải trái!
“Mẹ! Mẹ!” Bên ngoài lều truyền đến tiếng Tiểu Thương Sí gào thét, “Hư! Hư!” Trước là gọi tôi, sau là mắng Liệt Minh Dã.
Đúng, cha con chính là người xấu! Tôi phụ họa trong lòng, đỉnh đầu khói bốc dày đặc có cảm giác sắp cháy.
“Lăng Tiêu Lạc, ta chăm nàng ba ngày bốn đêm, nàng lại không để ý gì đến ta vậy sao?” Bên cạnh giường vang lên tiếng nói uất ức của Liệt Minh Dã.
Ba ngày bốn đêm? Tôi kinh ngạc, thì ra tôi lại hôn mê lâu như vậy? Tôi mềm lòng, lúc này muốn quay đầu nhưng nghĩ lại vẫn thấy không thể, tôi vẫn chưa nguôi giận chuyện cậu ta vứt Tiểu Thương Sí. Tôi hạ quyết tâm tức giận nhắm mắt lại.
Bên cạnh giường không còn động tĩnh gì, yên tĩnh khác thường. Thật lâu sau, tôi mở mắt nhìn Liệt Minh Dã, cậu ta cũng không đi mà dùng ánh mắt u oán nhìn tôi chằm chằm. Cơn giận đã tan, tôi mềm lòng, thở dài nói, “Tiểu Thương Sí mà cậu cũng ghen được, thằng bé còn nhỏ mà?”
Cậu ta không nói, ánh mắt u oán ra vẻ như đó là chuyện đương nhiên phải làm. Thấy thế, tôi không giận nổi, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, được rồi, tôi để ý đến cậu còn không được à.” Thật hết cách với cậu ta, ghen tuông với cả đứa bé, cũng không ngại mất mặt…
****
Nhìn dáng vẻ Liệt Minh Dã múc cháo rồi thổi nguội cho tôi tôi liền muốn cười. Đã đút cháo cho tôi bảy ngày rồi mà chân tay vẫn còn vụng về. Cậu ta trời sinh không phải là người chăm sóc người khác.
“Tự tôi ăn được.” Tôi đưa tay ra muốn cầm lấy cái bát trong tay cậu ta.
Cậu ta biết tôi chê cậu ta vụng về, dịch cái bát sang một bên không cho tôi đụng tới, tức giận nói, “Ngồi yên, ta không tin mình không chăm được nàng!”
Tôi dùng ngón trỏ và ngón giữa ấn huyệt Thái dương, nghĩ đến cảnh cậu ta dây cháo lên quần áo tôi liền cảm thấy nhức đầu. Cậu ta đâu có đút cơm, đây rõ ràng là gieo cơm!
Cậu ta đã quyết tâm, tôi chỉ đành há miệng ăn cơm. Sự thật chứng minh, kỹ thuật của cậu ta thật sự rất kém cỏi, chưa gì đã lại có hai hạt cơm với vài giọt canh rơi lên người tôi, cậu ta lại giận dữ dùng tay áo lau đi.
Sau bữa ăn, cậu ta ôm tôi ra ngoài lều ngồi dưới tán cây hóng mát. Tôi rũ mắt nhìn nước canh trên ngực, dưỡng thương bảy ngày đổi bảy bộ quần áo, thật khiến cho người ta dở khóc dở cười. Tôi ngẩng đầu lên, dùng ngón tay nhéo nhéo gương mặt tuấn tú của cậu ta, nhắc nhở, “Cậu đã bảy ngày không rèn sắt làm binh khí, không sợ các huynh đệ có ý kiến hả?”
“Ai dám?” Cậu ta hừ hừ hai tiếng, cong môi, “Thương thế của nàng chưa khỏi ta sẽ không đi đâu cả.”
Nghe thế tôi bật cười thành tiếng, dùng sức chọc chọc mặt cậu ta, “Mỗi ngày Thảo Hồ đều kiểm tra vết thương, rồi chẩn mạch cho tôi, thương thế của tôi càng ngày càng chuyển biến tốt. Ngày mai cậu đi làm binh khí với các huynh đệ đi. Nam nhi chí ở bốn phương, đâu có như cậu ngày ngày đều trông tôi, làm cho người ta chê cười.”
Cậu ta rũ mắt nhìn vào mắt tôi, một lát sau ngước mắt lên nhìn về phía trước, một tay giữ chặt đầu tôi nhẹ nhàng ép vào trước ngực cậu ta. Một lúc lâu sau mới không nặng không nhẹ “ừ” một tiếng.
“Không cho phép buổi trưa lén chạy trở về, tôi ở trong doanh sẽ không xảy ra chuyện gì.” Sợ cậu ta nửa đường lại vòng về, tôi phải dặn dò trước.
Lần này cậu ta dừng một lúc lâu mới đáp lại lời tôi. Nhìn có vẻ như tôi đã nói trúng tâm sự của cậu ta, cậu ta thật sự có ý nghĩ này.
***
Hôm sau, sau khi Liệt Minh Dã rời đi tôi một mình đi về phía lều chính trong quân doanh. Tướng sĩ bảo vệ bên ngoài nhìn thấy tôi đã thông minh hơn lần trước, không chờ tôi nói đã đi vào bẩm báo.
Vén rèm đi vào, tôi quét mắt nhìn sự xa hoa tôn quý bên trong, Đức Thân Vương đang ngồi sau bàn bên trái. Cất bước đi lên, tôi dừng lại ở trước bàn cúi người hành lễ, “Dân nữ tham kiến Thân Vương.”
Hắn ngẩng đầu lên khỏi trận đồ, ngồi thẳng dậy như cười như không nhìn tôi từ đầu đến chân. Ánh mắt lướt qua một vòng rồi mới dừng lại ở trước ngực phải bị thương của tôi, hỏi, “Đã khá hơn chút nào chưa?”
“Nhờ hồng phúc của Thân Vương, đã tốt hơn nhiều.” Tôi gật đầu nói cảm ơn, hơi nghiêng người sang bên cạnh tránh ánh mắt hắn.
Hắn cười nhẹ, giọng nói khàn khàn đầy hấp dẫn khiến người ta có chút tê dại. Hắn bưng chung trà trên bàn lên uống, đợi tôi tự động lên tiếng.
“Dân nữ muốn nhờ Thân Vương chứng thực một chuyện.” Tôi cắn môi dưới, quyết định vạch trần chân tướng.
“Nói.”
“Dân nữ đã xem qua bản ‘Sử ký’ kia, dân nữ muốn hỏi, mười lăm năm trước lúc người Ngọc Chân bị diệt vong phải chăng đã có một vị tiểu công chúa trốn thoát?”
“Phải.”
“Vị công chúa đó có thể là tôi hay không?”
“Không sai.”
Mấy câu hỏi đáp đi thẳng vào vấn đề như vậy khiến tôi nhắm chặt hai mắt lại, cánh môi không nhịn được run rẩy, trong lòng vô cùng kích động. Tất cả phỏng đoán đều trở thành sự thật, cơn ác mộng trở thành sự thật! Nhắm mắt hồi lâu tôi mới mở ra, cúi người hành lễ với Đức Thân Vương rồi lui ra khỏi lều.
Tại sao Lăng Tiêu Lạc thật sự lại dùng máu tươi viết ngày sinh của mình. Nhất định là vì cô ấy đã biết được thân thế của mình cho nên mới tuyệt vọng như thế. Cô ấy yêu Liệt Minh Dã, nhưng phụ thân Liệt Minh Dã lại giết đồng bào cô ấy, phá hủy gia đình cô ấy! Nước mất nhà tan, một thiếu nữ như cô ấy có thể làm được gì? Yêu hận đan xen làm cô ấy tan nát cõi lòng, phải lấy máu phát tiết!
Tôi nhặt được kim bài của tướng sĩ bảo vệ cô ấy trốn vào Long Triều ở dưới nước chứng tỏ tướng sĩ đó mất ở Long Triều, phải chăng tướng sĩ đó đã bị mãnh thú ăn thịt? Làm thế nào Lăng Tiêu Lạc đến được Liệt phủ, lại còn trở thành nàng dâu nuôi từ bé của Liệt Minh Dã? Mệnh cách của cô ấy trước khi tôi nhập vào thân thể này ra sao? Tượng thỏ ngọc là do cô ấy chôn ở sau núi sao?
Bí mật về thân thế dần được hé mở, nhưng bốn câu hỏi này như cái đuôi thật dài ở lại.
Liệt Minh Dã đã biết chân tướng từ lâu lại không chịu nói vì sợ tôi biết được sẽ rời khỏi cậu ta sao? Hay là sợ tôi sẽ thay thế Lăng Tiêu Lạc vì nước, vì nhà, vì dân trả món nợ máu này?
Tim tôi đau quá, vết thương cũng đau, tôi không thể nào tiếp tục suy nghĩ nữa. Nâng tay lên đè vết thương và trái tim, tôi lảo đảo bước đi, hô hấp dồn dập mà khó khăn. Tôi không thở nổi, trước mắt trở nên đen kịt…
Sự thật quả nhiên thật tàn nhẫn!
Tác giả :
Mạnh Cầm