Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 48: Chạy trốn và cứu tinh
Chưa cho tôi cơ hội nghĩ xong, tiếng “vút vút vút” liên tục vang lên, mũi tên cắt qua không khí, kéo theo sát khí lạnh lẽo bắn về phía hai chúng tôi.
Liệt Minh Dã như tia chớp buông miệng tôi ra, rút song giản mang theo người đánh rơi mũi tên. Mũi tên rơi tán loạn, nhìn lại mới thấy đó là những mũi tên nhọn dài bằng cánh tay!
“Nằm sấp người xuống áp vào lưng ngựa, nhắm mắt ôm chặt cổ ngựa!” Cậu ta quát khẽ, quyết đoán rõ ràng, ngay tức khắc lao vào chiến đấu.
Biết tình huống lúc này khẩn cấp không thể trì hoãn, tôi nhanh chóng nghe theo.
“Đi!” Giọng nói của cậu ta hùng hậu chấn động không khí, đâm thủng sát khí giục ngựa chạy như bay.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng mũi tên nhọn bay “vút vút vút” và tiếng Liệt Minh Dã chắn đánh. Ngựa phi nước đại mà mũi tên nhọn vẫn cứ theo sát như hình với bóng!
Khi cậu ta che miệng tôi tôi mới chỉ thấy hồi hộp, còn giờ sát khí dày đặc lại làm cơ thể tôi lạnh như băng. Tôi nhắm mắt không dám mở ra, chỉ sợ tốc độ quá nhanh sẽ làm tôi hoa mắt chóng mắt!
Con ngựa hí dài tung vó chạy như bay, cơ cổ căng cứng.
Từ âm thanh có thể đoán được rằng dãy núi hai bên đã sớm có người mai phục rồi, đợi đến khi hai chúng tôi dừng lại sẽ bắn chết luôn!
Việc Liệt Minh Dã đầu tháng tám bị đâm lập tức hiện lên trong đầu tôi, năm tháng trôi qua nguy hiểm lại đến! Tôi nắm chặt bờm ngựa, lần này lại là người Tây Vực gây ra sao? Hay là vẫn bí ẩn như lần trước? !
Không cho tôi nhiều thời gian suy nghĩ, tôi vừa nắm chặt lấy bờm ngựa được một giây thì thân ngựa bất ngờ rung mạnh, sau đấy con ngựa hí lên đau đớn, chạy như điên!
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, từ phản ứng của con ngựa tôi đoán chắc đã có tên bắn trúng nó! Xuất phát từ bản năng, tôi cố gắng hết sức ôm lấy cổ ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa.
“Chết tiệt!” Tôi nghe thấy tiếng Liệt Minh Dã mắng, gió tuyết gào thét và mũi tên tấn công sau lưng cậu ta đã giảm hơn nửa. Một tay cậu ta lướt qua đầu vai tôi ghìm chặt dây cương, đảm bảo cho hai chúng tôi sẽ không vì quá sóc mà ngã ngựa.
Trong núi sâu không ngừng có tên bắn xuống như mưa. Ngựa chạy và tên bay như đan vào nhau, điều này làm tôi nhớ lại hai bộ phim nước ngoài tôi từng xem là Fast and Furious và Transporter, hai phim này rất hợp với tình thế bây giờ!
Không biết con ngựa chạy điên cuồng bao lâu, chỉ biết cơn mưa tên dần dần giảm bớt, từ dày đặc rồi thành mấy tên lẻ tẻ, rồi biến mất.
Khi chắc chắn không còn nguy hiểm nữa Liệt Minh Dã mới dùng sức ghìm chặt dây cương, con ngựa hí dài nhấc hai vó trước dời khỏi mặt đất, khiến hai chúng tôi bị nâng vọt lên cao. Vó ngựa chạm đất, tiếng giẫm đạp lung tung “Đát đát đát” kinh hồn vẫn chưa dừng lại.
Liệt Minh Dã vừa ghìm cương, vừa vỗ về, con ngựa dù chưa thể hoàn toàn thoát khỏi sự nôn nóng bất an nhưng tốc độ giẫm đạp cũng chậm dần xuống, từ lỗ mũi phun ra hơi nóng đau đớn.
Thân thể tôi căng cứng lập tức mềm ra, không chỉ cánh tay tê mỏi vì phải ôm chặt cổ ngựa mà mồ hôi lạnh trên trán cũng không ngừng túa ra. Nằm ở trên lưng ngựa một lúc lâu sau tôi mới dùng đôi tay run run chống người ngồi dậy, cứng ngắc quay về phía sau. . . . . . Khuôn mặt nghiêm túc của Liệt Minh Dã đập vào mắt, mới đầu tôi cho rằng vẫn ổn nhưng cánh môi cậu ta vẫn mím chặt! Thấy thế, đầu tôi trống rỗng, nhanh chóng nghiêng người về phía trước để ra một khoảng trống nhìn thân thể cậu ta. Ánh mắt tôi nhìn từ mặt cậu ta xuống phía dưới, khi quét mắt tới chân thì tôi hít một hơi lạnh, “A!” Cậu ta trúng tên rồi! Một mũi tên đâm vào, quần dài màu xanh đen ướt một mảng, trên nền tuyết trong suốt chảy máu đầm đìa! Máu tươi đỏ sẫm rơi trên nền tuyết càng thêm chói mắt!
“Thiếu gia!” Tôi kinh hãi hét lên, trái tim bỗng nhiên co lại. Cậu ta trúng tên lúc nào tôi hoàn toàn không biết, trên đường xóc như vậy sẽ chảy rất nhiều máu, vậy mà cậu ta lại cắn răng chịu đựng!
“Ta không sao.” Giọng cậu ta trầm thấp thốt ra ba chữ, nới cương ngựa, tay nâng giản chém đứt cán tên, chỉ chừa lại đầu mũi tên đâm vào cơ bắp và một đoạn cán tên nhỏ nhuốm máu. Chém cán tên động đến miệng vết thương làm cậu ta đau nhíu mày lại. Cậu ta đưa tay sờ lên bờm ngựa trấn an, hai chân thúc vào bụng ngựa giục ngựa đi tiếp. Con ngựa không tình nguyện, nhưng vẫn nghe theo.
Tôi nắm chặt tay cậu ta, dùng sức cắn môi dưới, giờ dù cậu ta vẫn ổn nhưng nếu không về Hoàng Thành chữa trị sớm thì sẽ mất máu quá nhiều! Nghĩ đến đây, trái tim tôi không nhịn được mà run rẩy.
Khi con ngựa lại tiếp tục chạy tôi chỉ thấy cổ họng mình chua xót, cậu ta lại phải mất them máu rồi! Thương tích trên người cậu ta đã quá nhiều, giờ lại thêm một vết mới!
Chạy chưa đến hai nghìn thước, những bóng đen rõ ràng từ hai bên núi nhảy ra, bọn họ đeo khăn đen che mặt, chặn kín đường đi!
Thấy thế, lòng tôi trầm xuống. Cứ tưởng rằng đã thoát khỏi cơn mưa tên, không ngờ lại bị mai phục hai bên!
“Đáng chết!” Liệt Minh Dã chửi lần thứ hai, lần này chỉ có gió tuyết không có tên bắn đến nên nghe rõ hơn rất nhiều, trong tiếng mắng chửi kia là sự tức giận và căm hận.
Trước có ngăn cản, phía sau có truy binh, dù là lùi hay tiến đều không ổn. Cậu ta quyết định thật nhanh, không ghìm cương dừng ngựa, mà nới dây cương ra, một tay ôm chặt lấy eo tôi, mạnh mẽ đề khí nâng tôi nhảy vọt lên! Con ngựa tiếp tục chạy, hai chúng tôi rời khỏi ngựa hạ xuống đất.
“Nắm lấy tay ta!” Liệt Minh Dã vừa nói vừa nắm lấy bàn tay tôi. Nghe vậy, tôi nhanh chóng giữ chặt tay cậu ta, khiến tay hai chúng tôi giống như được phết keo dính chặt vào nhau.
Cậu ta bỏ ý nghĩ trở về thành, kéo tôi chạy vào núi sâu. Xung quanh lập tức truyền đến tiếng thích khách thúc giục quát to, muốn dồn hai chúng tôi vào chỗ chết!
Chúng tôi chạy theo con đường tuyết, áo choàng của tôi bị mắc vào cành khô không dứt ra được. Liệt Minh Dã không nói hai lời, quay người lấy giản chém rách áo choàng, ‘xoẹt’ một tiếng áo choàng bị xé thành hai làm mũi tôi chua xót, mắt ẩm, nức nở một tiếng.
Đi theo cậu ta, lần đầu tiên tôi cảm nhận được thế nào là ăn ý, lần đầu hiểu được thế nào là cùng chung hoạn nạn! Rõ ràng cậu ta có thể tự mình đào tẩu, chỉ có mình cậu ta sẽ hơn hẳn việc mang theo một người không biết võ công như tôi. Nhưng không, cậu ta nắm lấy tay tôi thật chặt, dường như sợ không cẩn thận một chút sẽ để lạc mất tôi!
Thường nói, ‘vợ chồng không phải là chim cùng rừng, đến khi đại nạn đều tự bay’, mà cậu ta lại. . . . . .
Trong giây phút mạng sống gặp nguy hiểm, tôi lau nước mắt lăn từ khóe mắt, dứt khoát kiên quyết cùng cậu ta chạy trốn trong rừng sâu núi tuyết này. . . . . .
Tốc độ thích khách đuổi theo cực nhanh, người đông thế mạnh, lấy mắt đánh giá ít nhất là mười lăm người. Điều động đông như thế, e là không dồn hai chúng tôi vào chỗ chết sẽ không bỏ qua!
Tuyết đọng dày trơn trượt, đường núi không dễ đi, chúng tôi trượt chân vài lần, mỗi lần đều là Liệt Minh Dã nâng tôi dậy trước, vừa bảo vệ tôi vừa tìm cơ hội chạy trốn.
Ngươi truy ta đuổi, thích khách chia ra thành ba đường đánh bọc sườn, khiến hai chúng tôi hết chạy sang đông lại chạy sang tây trong rừng tuyết giống ‘chuột chạy qua đường’.
Tôi vừa thở dốc vừa theo Liệt Minh Dã chuyển hướng chạy về phía bên phải, trèo lên chỗ cao. Trên đường, máu đỏ sẫm rơi xuống tuyết làm tôi đau lòng, bây giờ cậu ta vừa phải chịu đựng đau đớn vừa phải tìm đường sống!
“Nhanh lên, chặn đầu chúng chỗ tảng đá kia … ” Không biết là ai hô to, tôi kinh hãi lạnh cả sống lưng.
Liệt Minh Dã đột nhiên dừng lại càng làm tôi giật mình. Mắt cậu ta sắc bén lướt nhìn đá bốn phía, sau đó ôm tôi thả người nhảy xuống. Trong lúc ngã xuống một tay cậu ta ôm eo tôi, tay kia bảo vệ gáy tôi, quát khẽ với tôi, “Nhắm mắt lại!”
Tôi lập tức hiểu ý của cậu ta, vùi mặt vào trong ngực cậu ta nhắm chặt hai mắt. Cậu ta đưa lưng ngã xuống trước che cho tôi, ngay sau trời đất quay cuồng, tốc độ càng ngày càng nhanh! Tôi túm chặt vạt áo trước ngực cậu ta, toàn thân căng thẳng, trái tim đập mạnh “thình thịch”, hét lên trong lòng, “A …. nguy hiểm quá …”
Không biết sườn dốc dài bao nhiêu, chỉ biết quay cuồng hồi lâu, tiếng chửi rủa hổn hển của những kẻ áo đen phía trên càng ngày càng nhỏ, mà tiếng cơ thể Liệt Minh Dã va chạm vào sướn dốc cứng càng lúc càng lớn, tôi nghe mà lo lắng bất an.
Thật lâu sau, chúng tôi dừng lại, tôi theo quán tính cũng lăn mạnh ra khỏi vòng ôm của cậu ta, sau khi lăn vài vòng thì đâm vào một cái cây không lăn nữa.”A. . . . . .” Lưng bị đập vào thân cây, tôi rên rỉ nằm trên mặt đất một lúc lâu mới cố gắng mở hai mắt. Đầu nặng nề choáng váng hoa mắt, tầm nhìn rất mờ, tôi phải cố gắng lắc đầu để nhìn cho rõ.
Tiếng rên trầm thấp làm tôi ngừng lắc đầu, tôi mang theo cơn choáng váng hoa mắt vẫn chưa hết tìm kiếm, chỉ thấy Liệt Minh Dã nằm ngửa trên mặt đất.”Thiếu gia!” Tôi vội vàng bò đến chỗ cậu ta, nhào vào bên cạnh cậu ta.
Lông mày cậu ta nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, môi mím lại, ngũ quan tuấn mỹ lúc này nhăn nhó, mái tóc đen rối bù. Cán tên ở trên chân trái cậu ta khi lăn xuống đã đâm sâu vào thịt, máu loãng nhuộm đỏ nền tuyết trắng!
“Thiếu gia, cậu sao rồi? Nói một câu đi, đừng dọa tôi!” Tôi hoảng sợ, vỗ lên mặt cậu ta, vội hỏi.
Cậu ta rên rỉ mở một mắt, chưa trả lời mà hỏi ngược lại, “Nàng có bị thương không?”
Nghe vậy, tôi bật khóc, che miệng lắc đầu, tôi không bị thương chút nào nhưng cậu ta chắc chắn bị thương không nhẹ!
Thấy tôi không sao, cậu ta cố gắng cong môi cười, nằm trên đất một lúc lâu mới để tôi đỡ ngồi dậy. Cậu ta nhìn bốn phía, hai chúng tôi đang ở cạnh một con kênh, hai bên là núi, ở giữa là con đường rộng rãi bằng phẳng, cây cối mọc rất thưa thớt.
“Đi, phải tìm chỗ có thể trốn được.” Cậu ta đứng dậy, tôi vội đỡ. Chân trái của cậu ta rõ ràng không thể chịu lực, lúc đứng lên hơi cuộn người lại.
Tôi dìu cậu ta đứng vững, nhặt song giản rơi trên đất. Nhìn qua tưởng không nặng, nhưng cầm trong tay mới biết không hề nhẹ. Tôi nâng cánh tay phải của cậu ta lên vòng qua sau gáy đặt lên đầu vai, đỡ cậu ta đi về phía trước, vừa đi vừa khó. Cậu ta thật ngốc, thật sự rất . . . . . .
Đi khoảng năm trăm mét, chúng tôi dừng lại ở một tảng đá lớn. Xung quanh tảng đá này là những tảng đá lớn nhỏ không đều nhau, vừa tránh được gió tuyết vừa có thể ẩn trốn được.
Tôi bẻ nhánh cây, ngồi xuống quét tuyết đọng trên tảng đá đi, dọn ra một chỗ khô đỡ Liệt Minh Dã ngồi xuống. Ngẩng đầu nhìn mặt trời, tính thời gian chắc đã quá nửa giờ Mùi (từ 13 giờ đến 15 giờ), cách hoảng hôn còn có một canh rưỡi nữa thôi. Máu tươi chảy dài suốt năm trăm mét, không thể để máu lộ ra thế này được, phải lấy tuyết giấu đi, đề phòng bị thích khách phát hiện ra.
Dưới tình thế cấp bách hai chúng tôi lăn xuống sườn dốc, nhìn cách thích khách tru sát chắc chắn sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bằng không tuyệt đối không từ bỏ ý đồ!
Giờ Liệt Minh Dã không thể đi được nữa, nhất định phải nghỉ ngơi điều dưỡng. Tôi lấy một nửa còn lại của chiếc áo choàng, run rẩy gạt tuyết trắng trên áo đi, phủ lên vết thương trên đùi Liệt Minh Dã.
Cậu ta không nói tiếng nào, lặng lẽ ôm tôi vào lòng, dùng áo choàng của cậu ta bọc lấy tôi.
Tôi nằm trước ngực cậu ta lau nước mắt trên mặt, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của cậu ta. Trời đông tuyết phủ, cậu ta lại chảy rất nhiều máu, chờ đợi một canh giờ, cậu ta có thể chịu đựng được sao?
“Ta sẽ không chết, nàng còn chưa. . . . . .” Cậu ta đặt cằm trên trán tôi, tôi cảm giác được hàm dưới của cậu ta chuyển động, nhưng sau chữ “Chưa” kia lại không nói thêm gì nữa.
“Còn chưa cái gì?” Tôi đẩy nhẹ cậu ta, không hiểu ý cuả câu nói ấy là gì.
“Không có gì.” Lông mi cậu ta buông xuống, không chịu nói.
Thấy thế, tôi nắm tay đấm lên đầu vai cậu ta, nổi cáu, “Cậu luôn như vậy, chỉ nói một nửa rồi để tôi đoán, không thể nói hết được sao?”
Bị tôi mắng, cậu ta quay mặt đi không nhìn tôi, môi mấp máy vài cái nhưng vẫn không phát ra tiếng nào.
Trong lòng tôi bực bội, oán giận cậu ta không chịu nói lại không biết làm thế nào với cậu ta!
Chạy nhanh ra nhiều mồ hôi, giờ ngồi xuống chỉ cảm thấy lạnh. Tôi tạm thời bỏ qua cơn giận với cậu ta, níu chặt tay áo lau mồ hôi trên trán cậu ta, men theo lau xuống gáy.
Cậu ta quay đầu lại yên lặng nhìn vào mắt tôi, thật lâu sau mới thốt ra một câu, “Nàng đối xử với ta tốt hơn trước kia nhiều lắm.”
Nghe vậy, tôi dừng lại nhíu mày nhìn cậu ta, rồi sau đó tiếp tục lau, cũng tức giận hừ một tiếng, “Nếu cậu không ngược đãi tôi, thì tôi đã đối tốt với cậu từ sớm rồi.” Nói xong tôi ngẩn ra, thấy câu này không ổn, rất mập mờ! Vừa định giải thích, cánh môi vừa mở ra lại bị cậu ta trước một bước che mất, nghe thấy cậu ta xấu hổ nói, “Ta sẽ không như vậy nữa đâu. . . . . .” Dứt lời ôm chặt lấy tôi.
Không giải thích được, tôi đành rúc vào trong lòng cậu ta ngậm miệng không nói nữa, gò má hơi nóng. Trước kia cậu ta ngược đãi tôi, nhưng từ cái lần suýt nữa bóp chết tôi thì bắt đầu dần dần đối xử tốt với tôi, điều này ai có mắt cũng thấy được. Cho nên tôi không lo cậu ta sẽ nuốt lời vừa nói.
Gió lạnh lại thổi tới, tôi cố gắng chui vào lòng cậu ta tìm kiếm hơi ấm, cậu ta lấy áo choàng bọc lấy tôi như cái bánh chưng tết Đoan Ngọ.
Khoảng chừng nửa canh giờ, cằm cậu ta đặt trên trán tôi đột nhiên dời đi, khí lạnh bỗng nhiên ập tới, làm tôi rùng mình một cái. Tiếng vang rất nhỏ truyền vào tai, lòng tôi bỗng nhiên co rút, theo bản năng ngửa đầu nhìn phía sườn dốc cao dài, hay là thích khách đã tìm đến đây? !
Quả nhiên, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã nghe thấy Minh Dã đè thấp giọng nói với tôi, “Đứng lên, đi mau!” Nói xong, buông tôi ra, cầm lấy song giản dựng ở bên cạnh, lấy giản chống người đứng lên.
Cậu ta kéo tôi đi như lúc trốn lên núi, nhưng lần này thì khập khiễng. Tôi không đành lòng lại đau lòng nên không nhiều lời, đi theo cậu ta nhanh chóng rời khỏi tảng đá.
Đi chưa được ba mươi mét, có ba cái bóng nhảy từ trên cao xuống, hai trước, một sau chặn mất hai hướng đi!
Thấy thế, sát khí của Liệt Minh Dã lập tức trào ra mãnh liệt, sát khí này khiến tôi suýt nữa không thở được, hai chân cũng không kìm chế được mà hơi run rẩy.
“Trốn chỗ nào! Nộp mạng đi !!!” Ba gã thích khách nhìn thấy chúng tôi hung ác như nhìn thấy kẻ thù giết cha, vung đao thép xông lên.
Liệt Minh Dã nới tay nắm tay tôi ra thay vào đó lại ôm tôi vào lòng, lần này tôi cũng ngoan ngoãn ôm lấy eo cậu ta. Bóng đao giản lập lòe ngay trước mắt, cậu ta ôm tôi bắt đầu đánh nhau với ba gã thích khách để giành sự sống! Tôi chỉ thấy lưỡi đao chớp nhoáng vụt qua đỉnh đầu và cần cổ, bóng giản nhanh chóng đỡ lại, làm tôi hoa cả mắt! Cậu ta ôm tôi phi thân lên, tôi nhắm mắt theo phản xạ.
Theo cậu ta xoay người nhảy vọt lên, lên lên xuống xuống, khi thì xoay tròn, khi thì nghiêng người, trong lòng tôi hét to ‘chúng tôi sẽ không chết’! Đạo sĩ kia nói cậu ta sẽ có một đứa con trai, hai đứa con gái, giờ hai đứa con gái ở đâu vẫn chưa biết, cho nên cậu ta chắc chắn sẽ sống tiếp! Mà tôi, cũng không thể bị thương!
Đột nhiên, một dòng chất lỏng ấm nóng phun lên nửa trái khuôn mặt tôi, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến tôi bị nghẹn vội vàng há miệng ra. Không nghe thấy Liệt Minh Dã kêu, cũng không cảm thấy cậu ta có hành động khác thường, tôi cũng an lòng phần nào, máu phun trên mặt tôi không phải là của cậu ta!
Hai tiếng rên hấp hối vang lên, sau đó thì im lặng, Liệt Minh Dã cũng nới lỏng tay ra. Tôi mở to mắt, đập vào mắt chính là màu máu đỏ tươi! Ba thi thể nằm trên tuyết, đầu thân hai nơi; một người bị chém đứt cổ, máu tươi tuôn ra ào ào; một người bị đâm thủng ngực; trên người và xung quanh ba người kia đều nhiễm máu, làm bẩn tuyết trắng tinh!
Tôi che miệng hít sâu một hơi, Liệt Minh Dã không đánh thì thôi, đã đánh thì chắc chắn đối phương sẽ phải chết! Thu ánh mắt nhìn về phía cậu ta để kiểm tra, trên người cậu ta chưa có thêm miệng vết thương nào, nhưng sắc mặt càng tái hơn, thương tích ở chân quá nặng, máu loãng làm ướt quần dài, không ngừng rơi trên mặt tuyết.
Đỡ lấy cơ thể lảo đảo của cậu ta, không đợi cậu ta nói, tôi đã đỡ cậu ta nhanh chóng rời khỏi nơi đầy máu này. Hình như chỉ có ba tên thích khách đã chết kia tìm được chúng tôi, những người còn lại thì đang tìm ở chỗ khác, vậy cũng đủ thời gian cho hai chúng tôi chạy trốn.
Trong núi sâu có một ưu điểm, đó là có rất nhiều tảng đá vô cùng lởm chởm! Rời khỏi một tảng đá, thì sẽ lại tìm thấy một tảng khác. Vị trí tảng đá mới rất tốt, có thể che được cho hai chúng tôi, dù có ở trên cao nhìn xuống cũng không dễ dàng phát hiện ra được!
Tôi đỡ Liệt Minh Dã tựa vào tảng đá, dọn đống tuyết đọng để cậu ta ngồi xuống. Cậu ta ngồi xuống thở dài một hơi, hô hấp dồn dập bất ổn, gương mặt đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi lau mồ hôi trên mặt cậu ta, xốc vạt áo lên xé ra một miếng vải rồi băng vết thương cho cậu ta. Ngẩng đầu, hai mắt cậu ta đã nhắm chặt, môi mỏng gợi cảm không còn chút huyết sắc nào, ngực phập phồng rất nhanh. Cậu ta đã mệt mỏi đến mức này mà tay vẫn nắm chặt song giản ép bản thân mình không được rời khỏi trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Sống ở thế giới bình yên tôi chưa từng thấy máu tanh chém giết, càng chưa bao giờ gặp phải tình huống như cậu ta hiện giờ. Không ăn, không uống, tôi biết bổ sung năng lượng cho cậu ta thế nào đây? Không thuốc thang, không băng gạc, tôi trị thương cho cậu ta thế nào ?! Lúc này trong lòng tôi chua xót rối như tơ vò, níu chặt lấy quần áo của cậu ta mà khóc. Sớm biết phải xuyên không tới cổ đại, sớm biết sẽ bị ám sát, lúc trước tôi đã từ bỏ thiết kế thời trang mà học y, như vậy còn có thể giúp được cho cậu ta!
Một bàn tay ấm áp vuốt ve gò má đẫm nước mắt của tôi, “Đừng khóc. . . . . .” Giọng cậu ta thật mệt mỏi.
Tôi nắm tay cậu ta, trong lòng nghẹn ngào tự nói với mình phải bình tĩnh, khóc không giải quyết được vấn đề! Dù biết vậy, nhưng tôi không thể kìm chế được trái tim đang run rẩy, càng không kìm chế được nước mắt đua nhau chảy xuống.
Sắc trời đã dần tối, mà tình cảnh hiện giờ của hai chúng tôi lại bế tắc!
Đang lúc sốt ruột như ngồi trong chảo nóng, tôi chợt nghe thấy âm thanh lạ, cơ thể tôi lập tức căng thẳng, quay đầu nhìn về phía sau …chỉ thấy sườn núi cách đó không xa có một vật thể màu đen.
Cơ bắp trên người Liệt Minh Dã rõ ràng đang căng lên, tay nắm song giản run run. Tôi nín thở, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống!
Khi “Vật thể” màu đen kia hiện rõ lại khiến hai chúng tôi sững sờ, thậm chí cả thân thể đang căng cứng trong phút chốc cũng mềm nhũn. “Vật thể” kia là một người, một người quá quen thuộc, một người có thể cứu mạng!
“Thảo Hồ. . . . . .” Tôi hạ giọng vội vàng gọi, không kiềm chế được kích động vui sướng trong lòng. Trời ơi, đúng là anh ta!
Nghe thấy tiếng gọi, Thảo Hồ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ra chỗ tôi. Khi nhìn rõ là hai chúng tôi anh ta cũng kinh ngạc, “Lăng cô nương?! Liệt phó soái? !” Anh ta cũng không ngờ sẽ gặp chúng tôi.
Hòm thuốc trên lưng anh ta khiến tôi mở cờ trong bụng, vội cố gắng giơ tay lên vẫy vẫy với anh ta.
Tình huống khác thường của Liệt Minh Dã khiến vẻ mặt của anh ta thay đổi, cầm hòm thuốc vội vàng chạy tới, ngồi xuống cởi miếng vải băng vết thương ra. Lúc nhìn thấy miệng vết thương anh ta trầm giọng nói, “Nhanh đi theo ta, ta biết có chỗ an toàn!” Nói xong, xoay người dẫn đường, đi về phía chúng tôi phát hiện ra anh ta.
Cơ hội sống mở ra trước mắt, tôi nâng Liệt Minh Dã dậy đi theo anh ta. Xuyên qua cánh rừng, đi qua những tảng đá cao thấp không đều, đi đến một sơn động. Cái động này rất xa chỗ ba chúng tôi gặp nhau, miệng động được che khuất hết mức có thể, nếu không có anh ta chỉ dẫn, tôi chắc chắn sẽ không phát hiện có cái động này!
Chui vào trong động, ánh sáng gần như biến mất hoàn toàn.
“Chỗ đó có rơm.” Thảo Hồ chỉ vào vách động, dỡ hòm thuốc xuống đặt trên mặt đất, lấy một hộp quẹt châm lửa.
Tôi đỡ Liệt Minh Dã ngã lên ổ rơm rồi cầm lấy cây đuốc anh ta đưa đến. Sơn động, ổ rơm, hòm thuốc, đuốc, lại. . . . . . lại đầy đủ hết?! Thật sự khiến người ta giật mình!
“Thất thần làm gì, nhanh giúp tôi chiếu sáng, tôi phải chữa trị cho phó soái!” Thấy tôi ngạc nhiên, anh ta giơ tay vỗ lên đầu vai tôi.
Tôi hoàn hồn, vội đưa cây đuốc đến gần vết thương của Liệt Minh Dã. Miệng vết thương vì phải đánh nhau liên tục đã hơi biến dạng, cán tên đã cắm sâu vào trong thịt không rút ra được.
Thảo Hồ cắt đoạn quần ở miệng vết thương , “Ta phải rạch da thịt chỗ vết thương để lấy mũi tên ra, sẽ rất đau đấy, cố gắng một chút!” Anh ta ngẩng đầu nhắc nhở Liệt Minh Dã.
“Đừng nói nhiều, ra tay đi!” Liệt Minh Dã thở dốc nói, dứt lời túm lấy áo choàng nhét vào miệng.
Liệt Minh Dã như tia chớp buông miệng tôi ra, rút song giản mang theo người đánh rơi mũi tên. Mũi tên rơi tán loạn, nhìn lại mới thấy đó là những mũi tên nhọn dài bằng cánh tay!
“Nằm sấp người xuống áp vào lưng ngựa, nhắm mắt ôm chặt cổ ngựa!” Cậu ta quát khẽ, quyết đoán rõ ràng, ngay tức khắc lao vào chiến đấu.
Biết tình huống lúc này khẩn cấp không thể trì hoãn, tôi nhanh chóng nghe theo.
“Đi!” Giọng nói của cậu ta hùng hậu chấn động không khí, đâm thủng sát khí giục ngựa chạy như bay.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng mũi tên nhọn bay “vút vút vút” và tiếng Liệt Minh Dã chắn đánh. Ngựa phi nước đại mà mũi tên nhọn vẫn cứ theo sát như hình với bóng!
Khi cậu ta che miệng tôi tôi mới chỉ thấy hồi hộp, còn giờ sát khí dày đặc lại làm cơ thể tôi lạnh như băng. Tôi nhắm mắt không dám mở ra, chỉ sợ tốc độ quá nhanh sẽ làm tôi hoa mắt chóng mắt!
Con ngựa hí dài tung vó chạy như bay, cơ cổ căng cứng.
Từ âm thanh có thể đoán được rằng dãy núi hai bên đã sớm có người mai phục rồi, đợi đến khi hai chúng tôi dừng lại sẽ bắn chết luôn!
Việc Liệt Minh Dã đầu tháng tám bị đâm lập tức hiện lên trong đầu tôi, năm tháng trôi qua nguy hiểm lại đến! Tôi nắm chặt bờm ngựa, lần này lại là người Tây Vực gây ra sao? Hay là vẫn bí ẩn như lần trước? !
Không cho tôi nhiều thời gian suy nghĩ, tôi vừa nắm chặt lấy bờm ngựa được một giây thì thân ngựa bất ngờ rung mạnh, sau đấy con ngựa hí lên đau đớn, chạy như điên!
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, từ phản ứng của con ngựa tôi đoán chắc đã có tên bắn trúng nó! Xuất phát từ bản năng, tôi cố gắng hết sức ôm lấy cổ ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa.
“Chết tiệt!” Tôi nghe thấy tiếng Liệt Minh Dã mắng, gió tuyết gào thét và mũi tên tấn công sau lưng cậu ta đã giảm hơn nửa. Một tay cậu ta lướt qua đầu vai tôi ghìm chặt dây cương, đảm bảo cho hai chúng tôi sẽ không vì quá sóc mà ngã ngựa.
Trong núi sâu không ngừng có tên bắn xuống như mưa. Ngựa chạy và tên bay như đan vào nhau, điều này làm tôi nhớ lại hai bộ phim nước ngoài tôi từng xem là Fast and Furious và Transporter, hai phim này rất hợp với tình thế bây giờ!
Không biết con ngựa chạy điên cuồng bao lâu, chỉ biết cơn mưa tên dần dần giảm bớt, từ dày đặc rồi thành mấy tên lẻ tẻ, rồi biến mất.
Khi chắc chắn không còn nguy hiểm nữa Liệt Minh Dã mới dùng sức ghìm chặt dây cương, con ngựa hí dài nhấc hai vó trước dời khỏi mặt đất, khiến hai chúng tôi bị nâng vọt lên cao. Vó ngựa chạm đất, tiếng giẫm đạp lung tung “Đát đát đát” kinh hồn vẫn chưa dừng lại.
Liệt Minh Dã vừa ghìm cương, vừa vỗ về, con ngựa dù chưa thể hoàn toàn thoát khỏi sự nôn nóng bất an nhưng tốc độ giẫm đạp cũng chậm dần xuống, từ lỗ mũi phun ra hơi nóng đau đớn.
Thân thể tôi căng cứng lập tức mềm ra, không chỉ cánh tay tê mỏi vì phải ôm chặt cổ ngựa mà mồ hôi lạnh trên trán cũng không ngừng túa ra. Nằm ở trên lưng ngựa một lúc lâu sau tôi mới dùng đôi tay run run chống người ngồi dậy, cứng ngắc quay về phía sau. . . . . . Khuôn mặt nghiêm túc của Liệt Minh Dã đập vào mắt, mới đầu tôi cho rằng vẫn ổn nhưng cánh môi cậu ta vẫn mím chặt! Thấy thế, đầu tôi trống rỗng, nhanh chóng nghiêng người về phía trước để ra một khoảng trống nhìn thân thể cậu ta. Ánh mắt tôi nhìn từ mặt cậu ta xuống phía dưới, khi quét mắt tới chân thì tôi hít một hơi lạnh, “A!” Cậu ta trúng tên rồi! Một mũi tên đâm vào, quần dài màu xanh đen ướt một mảng, trên nền tuyết trong suốt chảy máu đầm đìa! Máu tươi đỏ sẫm rơi trên nền tuyết càng thêm chói mắt!
“Thiếu gia!” Tôi kinh hãi hét lên, trái tim bỗng nhiên co lại. Cậu ta trúng tên lúc nào tôi hoàn toàn không biết, trên đường xóc như vậy sẽ chảy rất nhiều máu, vậy mà cậu ta lại cắn răng chịu đựng!
“Ta không sao.” Giọng cậu ta trầm thấp thốt ra ba chữ, nới cương ngựa, tay nâng giản chém đứt cán tên, chỉ chừa lại đầu mũi tên đâm vào cơ bắp và một đoạn cán tên nhỏ nhuốm máu. Chém cán tên động đến miệng vết thương làm cậu ta đau nhíu mày lại. Cậu ta đưa tay sờ lên bờm ngựa trấn an, hai chân thúc vào bụng ngựa giục ngựa đi tiếp. Con ngựa không tình nguyện, nhưng vẫn nghe theo.
Tôi nắm chặt tay cậu ta, dùng sức cắn môi dưới, giờ dù cậu ta vẫn ổn nhưng nếu không về Hoàng Thành chữa trị sớm thì sẽ mất máu quá nhiều! Nghĩ đến đây, trái tim tôi không nhịn được mà run rẩy.
Khi con ngựa lại tiếp tục chạy tôi chỉ thấy cổ họng mình chua xót, cậu ta lại phải mất them máu rồi! Thương tích trên người cậu ta đã quá nhiều, giờ lại thêm một vết mới!
Chạy chưa đến hai nghìn thước, những bóng đen rõ ràng từ hai bên núi nhảy ra, bọn họ đeo khăn đen che mặt, chặn kín đường đi!
Thấy thế, lòng tôi trầm xuống. Cứ tưởng rằng đã thoát khỏi cơn mưa tên, không ngờ lại bị mai phục hai bên!
“Đáng chết!” Liệt Minh Dã chửi lần thứ hai, lần này chỉ có gió tuyết không có tên bắn đến nên nghe rõ hơn rất nhiều, trong tiếng mắng chửi kia là sự tức giận và căm hận.
Trước có ngăn cản, phía sau có truy binh, dù là lùi hay tiến đều không ổn. Cậu ta quyết định thật nhanh, không ghìm cương dừng ngựa, mà nới dây cương ra, một tay ôm chặt lấy eo tôi, mạnh mẽ đề khí nâng tôi nhảy vọt lên! Con ngựa tiếp tục chạy, hai chúng tôi rời khỏi ngựa hạ xuống đất.
“Nắm lấy tay ta!” Liệt Minh Dã vừa nói vừa nắm lấy bàn tay tôi. Nghe vậy, tôi nhanh chóng giữ chặt tay cậu ta, khiến tay hai chúng tôi giống như được phết keo dính chặt vào nhau.
Cậu ta bỏ ý nghĩ trở về thành, kéo tôi chạy vào núi sâu. Xung quanh lập tức truyền đến tiếng thích khách thúc giục quát to, muốn dồn hai chúng tôi vào chỗ chết!
Chúng tôi chạy theo con đường tuyết, áo choàng của tôi bị mắc vào cành khô không dứt ra được. Liệt Minh Dã không nói hai lời, quay người lấy giản chém rách áo choàng, ‘xoẹt’ một tiếng áo choàng bị xé thành hai làm mũi tôi chua xót, mắt ẩm, nức nở một tiếng.
Đi theo cậu ta, lần đầu tiên tôi cảm nhận được thế nào là ăn ý, lần đầu hiểu được thế nào là cùng chung hoạn nạn! Rõ ràng cậu ta có thể tự mình đào tẩu, chỉ có mình cậu ta sẽ hơn hẳn việc mang theo một người không biết võ công như tôi. Nhưng không, cậu ta nắm lấy tay tôi thật chặt, dường như sợ không cẩn thận một chút sẽ để lạc mất tôi!
Thường nói, ‘vợ chồng không phải là chim cùng rừng, đến khi đại nạn đều tự bay’, mà cậu ta lại. . . . . .
Trong giây phút mạng sống gặp nguy hiểm, tôi lau nước mắt lăn từ khóe mắt, dứt khoát kiên quyết cùng cậu ta chạy trốn trong rừng sâu núi tuyết này. . . . . .
Tốc độ thích khách đuổi theo cực nhanh, người đông thế mạnh, lấy mắt đánh giá ít nhất là mười lăm người. Điều động đông như thế, e là không dồn hai chúng tôi vào chỗ chết sẽ không bỏ qua!
Tuyết đọng dày trơn trượt, đường núi không dễ đi, chúng tôi trượt chân vài lần, mỗi lần đều là Liệt Minh Dã nâng tôi dậy trước, vừa bảo vệ tôi vừa tìm cơ hội chạy trốn.
Ngươi truy ta đuổi, thích khách chia ra thành ba đường đánh bọc sườn, khiến hai chúng tôi hết chạy sang đông lại chạy sang tây trong rừng tuyết giống ‘chuột chạy qua đường’.
Tôi vừa thở dốc vừa theo Liệt Minh Dã chuyển hướng chạy về phía bên phải, trèo lên chỗ cao. Trên đường, máu đỏ sẫm rơi xuống tuyết làm tôi đau lòng, bây giờ cậu ta vừa phải chịu đựng đau đớn vừa phải tìm đường sống!
“Nhanh lên, chặn đầu chúng chỗ tảng đá kia … ” Không biết là ai hô to, tôi kinh hãi lạnh cả sống lưng.
Liệt Minh Dã đột nhiên dừng lại càng làm tôi giật mình. Mắt cậu ta sắc bén lướt nhìn đá bốn phía, sau đó ôm tôi thả người nhảy xuống. Trong lúc ngã xuống một tay cậu ta ôm eo tôi, tay kia bảo vệ gáy tôi, quát khẽ với tôi, “Nhắm mắt lại!”
Tôi lập tức hiểu ý của cậu ta, vùi mặt vào trong ngực cậu ta nhắm chặt hai mắt. Cậu ta đưa lưng ngã xuống trước che cho tôi, ngay sau trời đất quay cuồng, tốc độ càng ngày càng nhanh! Tôi túm chặt vạt áo trước ngực cậu ta, toàn thân căng thẳng, trái tim đập mạnh “thình thịch”, hét lên trong lòng, “A …. nguy hiểm quá …”
Không biết sườn dốc dài bao nhiêu, chỉ biết quay cuồng hồi lâu, tiếng chửi rủa hổn hển của những kẻ áo đen phía trên càng ngày càng nhỏ, mà tiếng cơ thể Liệt Minh Dã va chạm vào sướn dốc cứng càng lúc càng lớn, tôi nghe mà lo lắng bất an.
Thật lâu sau, chúng tôi dừng lại, tôi theo quán tính cũng lăn mạnh ra khỏi vòng ôm của cậu ta, sau khi lăn vài vòng thì đâm vào một cái cây không lăn nữa.”A. . . . . .” Lưng bị đập vào thân cây, tôi rên rỉ nằm trên mặt đất một lúc lâu mới cố gắng mở hai mắt. Đầu nặng nề choáng váng hoa mắt, tầm nhìn rất mờ, tôi phải cố gắng lắc đầu để nhìn cho rõ.
Tiếng rên trầm thấp làm tôi ngừng lắc đầu, tôi mang theo cơn choáng váng hoa mắt vẫn chưa hết tìm kiếm, chỉ thấy Liệt Minh Dã nằm ngửa trên mặt đất.”Thiếu gia!” Tôi vội vàng bò đến chỗ cậu ta, nhào vào bên cạnh cậu ta.
Lông mày cậu ta nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, môi mím lại, ngũ quan tuấn mỹ lúc này nhăn nhó, mái tóc đen rối bù. Cán tên ở trên chân trái cậu ta khi lăn xuống đã đâm sâu vào thịt, máu loãng nhuộm đỏ nền tuyết trắng!
“Thiếu gia, cậu sao rồi? Nói một câu đi, đừng dọa tôi!” Tôi hoảng sợ, vỗ lên mặt cậu ta, vội hỏi.
Cậu ta rên rỉ mở một mắt, chưa trả lời mà hỏi ngược lại, “Nàng có bị thương không?”
Nghe vậy, tôi bật khóc, che miệng lắc đầu, tôi không bị thương chút nào nhưng cậu ta chắc chắn bị thương không nhẹ!
Thấy tôi không sao, cậu ta cố gắng cong môi cười, nằm trên đất một lúc lâu mới để tôi đỡ ngồi dậy. Cậu ta nhìn bốn phía, hai chúng tôi đang ở cạnh một con kênh, hai bên là núi, ở giữa là con đường rộng rãi bằng phẳng, cây cối mọc rất thưa thớt.
“Đi, phải tìm chỗ có thể trốn được.” Cậu ta đứng dậy, tôi vội đỡ. Chân trái của cậu ta rõ ràng không thể chịu lực, lúc đứng lên hơi cuộn người lại.
Tôi dìu cậu ta đứng vững, nhặt song giản rơi trên đất. Nhìn qua tưởng không nặng, nhưng cầm trong tay mới biết không hề nhẹ. Tôi nâng cánh tay phải của cậu ta lên vòng qua sau gáy đặt lên đầu vai, đỡ cậu ta đi về phía trước, vừa đi vừa khó. Cậu ta thật ngốc, thật sự rất . . . . . .
Đi khoảng năm trăm mét, chúng tôi dừng lại ở một tảng đá lớn. Xung quanh tảng đá này là những tảng đá lớn nhỏ không đều nhau, vừa tránh được gió tuyết vừa có thể ẩn trốn được.
Tôi bẻ nhánh cây, ngồi xuống quét tuyết đọng trên tảng đá đi, dọn ra một chỗ khô đỡ Liệt Minh Dã ngồi xuống. Ngẩng đầu nhìn mặt trời, tính thời gian chắc đã quá nửa giờ Mùi (từ 13 giờ đến 15 giờ), cách hoảng hôn còn có một canh rưỡi nữa thôi. Máu tươi chảy dài suốt năm trăm mét, không thể để máu lộ ra thế này được, phải lấy tuyết giấu đi, đề phòng bị thích khách phát hiện ra.
Dưới tình thế cấp bách hai chúng tôi lăn xuống sườn dốc, nhìn cách thích khách tru sát chắc chắn sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bằng không tuyệt đối không từ bỏ ý đồ!
Giờ Liệt Minh Dã không thể đi được nữa, nhất định phải nghỉ ngơi điều dưỡng. Tôi lấy một nửa còn lại của chiếc áo choàng, run rẩy gạt tuyết trắng trên áo đi, phủ lên vết thương trên đùi Liệt Minh Dã.
Cậu ta không nói tiếng nào, lặng lẽ ôm tôi vào lòng, dùng áo choàng của cậu ta bọc lấy tôi.
Tôi nằm trước ngực cậu ta lau nước mắt trên mặt, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của cậu ta. Trời đông tuyết phủ, cậu ta lại chảy rất nhiều máu, chờ đợi một canh giờ, cậu ta có thể chịu đựng được sao?
“Ta sẽ không chết, nàng còn chưa. . . . . .” Cậu ta đặt cằm trên trán tôi, tôi cảm giác được hàm dưới của cậu ta chuyển động, nhưng sau chữ “Chưa” kia lại không nói thêm gì nữa.
“Còn chưa cái gì?” Tôi đẩy nhẹ cậu ta, không hiểu ý cuả câu nói ấy là gì.
“Không có gì.” Lông mi cậu ta buông xuống, không chịu nói.
Thấy thế, tôi nắm tay đấm lên đầu vai cậu ta, nổi cáu, “Cậu luôn như vậy, chỉ nói một nửa rồi để tôi đoán, không thể nói hết được sao?”
Bị tôi mắng, cậu ta quay mặt đi không nhìn tôi, môi mấp máy vài cái nhưng vẫn không phát ra tiếng nào.
Trong lòng tôi bực bội, oán giận cậu ta không chịu nói lại không biết làm thế nào với cậu ta!
Chạy nhanh ra nhiều mồ hôi, giờ ngồi xuống chỉ cảm thấy lạnh. Tôi tạm thời bỏ qua cơn giận với cậu ta, níu chặt tay áo lau mồ hôi trên trán cậu ta, men theo lau xuống gáy.
Cậu ta quay đầu lại yên lặng nhìn vào mắt tôi, thật lâu sau mới thốt ra một câu, “Nàng đối xử với ta tốt hơn trước kia nhiều lắm.”
Nghe vậy, tôi dừng lại nhíu mày nhìn cậu ta, rồi sau đó tiếp tục lau, cũng tức giận hừ một tiếng, “Nếu cậu không ngược đãi tôi, thì tôi đã đối tốt với cậu từ sớm rồi.” Nói xong tôi ngẩn ra, thấy câu này không ổn, rất mập mờ! Vừa định giải thích, cánh môi vừa mở ra lại bị cậu ta trước một bước che mất, nghe thấy cậu ta xấu hổ nói, “Ta sẽ không như vậy nữa đâu. . . . . .” Dứt lời ôm chặt lấy tôi.
Không giải thích được, tôi đành rúc vào trong lòng cậu ta ngậm miệng không nói nữa, gò má hơi nóng. Trước kia cậu ta ngược đãi tôi, nhưng từ cái lần suýt nữa bóp chết tôi thì bắt đầu dần dần đối xử tốt với tôi, điều này ai có mắt cũng thấy được. Cho nên tôi không lo cậu ta sẽ nuốt lời vừa nói.
Gió lạnh lại thổi tới, tôi cố gắng chui vào lòng cậu ta tìm kiếm hơi ấm, cậu ta lấy áo choàng bọc lấy tôi như cái bánh chưng tết Đoan Ngọ.
Khoảng chừng nửa canh giờ, cằm cậu ta đặt trên trán tôi đột nhiên dời đi, khí lạnh bỗng nhiên ập tới, làm tôi rùng mình một cái. Tiếng vang rất nhỏ truyền vào tai, lòng tôi bỗng nhiên co rút, theo bản năng ngửa đầu nhìn phía sườn dốc cao dài, hay là thích khách đã tìm đến đây? !
Quả nhiên, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã nghe thấy Minh Dã đè thấp giọng nói với tôi, “Đứng lên, đi mau!” Nói xong, buông tôi ra, cầm lấy song giản dựng ở bên cạnh, lấy giản chống người đứng lên.
Cậu ta kéo tôi đi như lúc trốn lên núi, nhưng lần này thì khập khiễng. Tôi không đành lòng lại đau lòng nên không nhiều lời, đi theo cậu ta nhanh chóng rời khỏi tảng đá.
Đi chưa được ba mươi mét, có ba cái bóng nhảy từ trên cao xuống, hai trước, một sau chặn mất hai hướng đi!
Thấy thế, sát khí của Liệt Minh Dã lập tức trào ra mãnh liệt, sát khí này khiến tôi suýt nữa không thở được, hai chân cũng không kìm chế được mà hơi run rẩy.
“Trốn chỗ nào! Nộp mạng đi !!!” Ba gã thích khách nhìn thấy chúng tôi hung ác như nhìn thấy kẻ thù giết cha, vung đao thép xông lên.
Liệt Minh Dã nới tay nắm tay tôi ra thay vào đó lại ôm tôi vào lòng, lần này tôi cũng ngoan ngoãn ôm lấy eo cậu ta. Bóng đao giản lập lòe ngay trước mắt, cậu ta ôm tôi bắt đầu đánh nhau với ba gã thích khách để giành sự sống! Tôi chỉ thấy lưỡi đao chớp nhoáng vụt qua đỉnh đầu và cần cổ, bóng giản nhanh chóng đỡ lại, làm tôi hoa cả mắt! Cậu ta ôm tôi phi thân lên, tôi nhắm mắt theo phản xạ.
Theo cậu ta xoay người nhảy vọt lên, lên lên xuống xuống, khi thì xoay tròn, khi thì nghiêng người, trong lòng tôi hét to ‘chúng tôi sẽ không chết’! Đạo sĩ kia nói cậu ta sẽ có một đứa con trai, hai đứa con gái, giờ hai đứa con gái ở đâu vẫn chưa biết, cho nên cậu ta chắc chắn sẽ sống tiếp! Mà tôi, cũng không thể bị thương!
Đột nhiên, một dòng chất lỏng ấm nóng phun lên nửa trái khuôn mặt tôi, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến tôi bị nghẹn vội vàng há miệng ra. Không nghe thấy Liệt Minh Dã kêu, cũng không cảm thấy cậu ta có hành động khác thường, tôi cũng an lòng phần nào, máu phun trên mặt tôi không phải là của cậu ta!
Hai tiếng rên hấp hối vang lên, sau đó thì im lặng, Liệt Minh Dã cũng nới lỏng tay ra. Tôi mở to mắt, đập vào mắt chính là màu máu đỏ tươi! Ba thi thể nằm trên tuyết, đầu thân hai nơi; một người bị chém đứt cổ, máu tươi tuôn ra ào ào; một người bị đâm thủng ngực; trên người và xung quanh ba người kia đều nhiễm máu, làm bẩn tuyết trắng tinh!
Tôi che miệng hít sâu một hơi, Liệt Minh Dã không đánh thì thôi, đã đánh thì chắc chắn đối phương sẽ phải chết! Thu ánh mắt nhìn về phía cậu ta để kiểm tra, trên người cậu ta chưa có thêm miệng vết thương nào, nhưng sắc mặt càng tái hơn, thương tích ở chân quá nặng, máu loãng làm ướt quần dài, không ngừng rơi trên mặt tuyết.
Đỡ lấy cơ thể lảo đảo của cậu ta, không đợi cậu ta nói, tôi đã đỡ cậu ta nhanh chóng rời khỏi nơi đầy máu này. Hình như chỉ có ba tên thích khách đã chết kia tìm được chúng tôi, những người còn lại thì đang tìm ở chỗ khác, vậy cũng đủ thời gian cho hai chúng tôi chạy trốn.
Trong núi sâu có một ưu điểm, đó là có rất nhiều tảng đá vô cùng lởm chởm! Rời khỏi một tảng đá, thì sẽ lại tìm thấy một tảng khác. Vị trí tảng đá mới rất tốt, có thể che được cho hai chúng tôi, dù có ở trên cao nhìn xuống cũng không dễ dàng phát hiện ra được!
Tôi đỡ Liệt Minh Dã tựa vào tảng đá, dọn đống tuyết đọng để cậu ta ngồi xuống. Cậu ta ngồi xuống thở dài một hơi, hô hấp dồn dập bất ổn, gương mặt đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi lau mồ hôi trên mặt cậu ta, xốc vạt áo lên xé ra một miếng vải rồi băng vết thương cho cậu ta. Ngẩng đầu, hai mắt cậu ta đã nhắm chặt, môi mỏng gợi cảm không còn chút huyết sắc nào, ngực phập phồng rất nhanh. Cậu ta đã mệt mỏi đến mức này mà tay vẫn nắm chặt song giản ép bản thân mình không được rời khỏi trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Sống ở thế giới bình yên tôi chưa từng thấy máu tanh chém giết, càng chưa bao giờ gặp phải tình huống như cậu ta hiện giờ. Không ăn, không uống, tôi biết bổ sung năng lượng cho cậu ta thế nào đây? Không thuốc thang, không băng gạc, tôi trị thương cho cậu ta thế nào ?! Lúc này trong lòng tôi chua xót rối như tơ vò, níu chặt lấy quần áo của cậu ta mà khóc. Sớm biết phải xuyên không tới cổ đại, sớm biết sẽ bị ám sát, lúc trước tôi đã từ bỏ thiết kế thời trang mà học y, như vậy còn có thể giúp được cho cậu ta!
Một bàn tay ấm áp vuốt ve gò má đẫm nước mắt của tôi, “Đừng khóc. . . . . .” Giọng cậu ta thật mệt mỏi.
Tôi nắm tay cậu ta, trong lòng nghẹn ngào tự nói với mình phải bình tĩnh, khóc không giải quyết được vấn đề! Dù biết vậy, nhưng tôi không thể kìm chế được trái tim đang run rẩy, càng không kìm chế được nước mắt đua nhau chảy xuống.
Sắc trời đã dần tối, mà tình cảnh hiện giờ của hai chúng tôi lại bế tắc!
Đang lúc sốt ruột như ngồi trong chảo nóng, tôi chợt nghe thấy âm thanh lạ, cơ thể tôi lập tức căng thẳng, quay đầu nhìn về phía sau …chỉ thấy sườn núi cách đó không xa có một vật thể màu đen.
Cơ bắp trên người Liệt Minh Dã rõ ràng đang căng lên, tay nắm song giản run run. Tôi nín thở, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống!
Khi “Vật thể” màu đen kia hiện rõ lại khiến hai chúng tôi sững sờ, thậm chí cả thân thể đang căng cứng trong phút chốc cũng mềm nhũn. “Vật thể” kia là một người, một người quá quen thuộc, một người có thể cứu mạng!
“Thảo Hồ. . . . . .” Tôi hạ giọng vội vàng gọi, không kiềm chế được kích động vui sướng trong lòng. Trời ơi, đúng là anh ta!
Nghe thấy tiếng gọi, Thảo Hồ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ra chỗ tôi. Khi nhìn rõ là hai chúng tôi anh ta cũng kinh ngạc, “Lăng cô nương?! Liệt phó soái? !” Anh ta cũng không ngờ sẽ gặp chúng tôi.
Hòm thuốc trên lưng anh ta khiến tôi mở cờ trong bụng, vội cố gắng giơ tay lên vẫy vẫy với anh ta.
Tình huống khác thường của Liệt Minh Dã khiến vẻ mặt của anh ta thay đổi, cầm hòm thuốc vội vàng chạy tới, ngồi xuống cởi miếng vải băng vết thương ra. Lúc nhìn thấy miệng vết thương anh ta trầm giọng nói, “Nhanh đi theo ta, ta biết có chỗ an toàn!” Nói xong, xoay người dẫn đường, đi về phía chúng tôi phát hiện ra anh ta.
Cơ hội sống mở ra trước mắt, tôi nâng Liệt Minh Dã dậy đi theo anh ta. Xuyên qua cánh rừng, đi qua những tảng đá cao thấp không đều, đi đến một sơn động. Cái động này rất xa chỗ ba chúng tôi gặp nhau, miệng động được che khuất hết mức có thể, nếu không có anh ta chỉ dẫn, tôi chắc chắn sẽ không phát hiện có cái động này!
Chui vào trong động, ánh sáng gần như biến mất hoàn toàn.
“Chỗ đó có rơm.” Thảo Hồ chỉ vào vách động, dỡ hòm thuốc xuống đặt trên mặt đất, lấy một hộp quẹt châm lửa.
Tôi đỡ Liệt Minh Dã ngã lên ổ rơm rồi cầm lấy cây đuốc anh ta đưa đến. Sơn động, ổ rơm, hòm thuốc, đuốc, lại. . . . . . lại đầy đủ hết?! Thật sự khiến người ta giật mình!
“Thất thần làm gì, nhanh giúp tôi chiếu sáng, tôi phải chữa trị cho phó soái!” Thấy tôi ngạc nhiên, anh ta giơ tay vỗ lên đầu vai tôi.
Tôi hoàn hồn, vội đưa cây đuốc đến gần vết thương của Liệt Minh Dã. Miệng vết thương vì phải đánh nhau liên tục đã hơi biến dạng, cán tên đã cắm sâu vào trong thịt không rút ra được.
Thảo Hồ cắt đoạn quần ở miệng vết thương , “Ta phải rạch da thịt chỗ vết thương để lấy mũi tên ra, sẽ rất đau đấy, cố gắng một chút!” Anh ta ngẩng đầu nhắc nhở Liệt Minh Dã.
“Đừng nói nhiều, ra tay đi!” Liệt Minh Dã thở dốc nói, dứt lời túm lấy áo choàng nhét vào miệng.
Tác giả :
Mạnh Cầm