Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 24: Không thể có thai được nữa
Ánh sáng rời đi, cảm giác lạnh lẽo ùa tới, tôi rơi vào bóng tối! Có thể là rất lâu sau, hoặc có lẽ là một cái chớp mắt, một ánh sáng trắng cắt ngang bóng tối đưa tôi về với ánh sáng. Tôi chỉ thấy một cơn gió mạnh nóng ẩm thổi vào hai tai, thông qua màng nhĩ và mũi họng, cơn gió này tuy khiến tôi không thoải mái nhưng lại giúp tôi thấy được cơ hội sống. Tia sáng kia bỗng nhiên nở to ra.
Xuất phát từ bản năng sinh tồn, tôi bắt lấy cơ hội sống cố gắng hô hấp, khi khí nóng lẻn trong tai và mũi họng tôi, ngực tôi trướng lên, ngay lúc đấy tôi lấy lại cảm giác, lập tức ho khan dữ dội.”Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Người đã không còn sức cơn ho dữ dội càng khiến tôi yếu ớt hơn.
Một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy thân thể lạnh lẽo của tôi, bên tai vang lên tiếng hét giận dữ của một cô gái. Tôi nhắm chặt hai mắt, ho đến tức ngực, ho đến run tim, tôi biết mình tìm được đường sống trong chỗ chết rồi!
Hai tai đau đớn dần dần khá hơn, cũng dần dần nghe rõ tiếng hét, đó là giọng của Mục Liễu Nhứ .”Minh Dã, đệ thật tàn nhẫn! Muội ấy là mẹ của Thương Sí…” Câu nói này khiến nước mắt tôi trào ra, cố gắng mở mắt. Đập vào mắt là một gương mặt xinh đẹp đang vô cùng lo lắng.
Tôi ngừng ho, thở dốc từng hơi, cổ đau quá!
Mục Liễu Nhứ cúi đầu nhìn tôi, một tay vuốt gương mặt tôi, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt, giọng run run sốt ruột hỏi: “Tiêu Lạc, muội cảm thấy thế nào? Có cần mời đại phu không?”
Môi tôi khó khăn mở miệng muốn nói, lại không phát ra tiếng được, nước mắt vẫn chảy, trái tim lạnh như băng! Tôi chuyển ánh mắt từ khuôn mặt cô ấy sang Liệt Minh Dã ở phía trước, khuôn mặt dữ tợn của cậu ta đã không còn nữa, vẻ mặt hơi dại ra, sắc mặt tái nhợt, thân thể cường tráng run rẩy, trong con ngươi đỏ ngầu chợt lóe lên nỗi sợ hãi.
Sao cậu ta lại dại ra? Sao lại tái nhợt? Sao lại run rẩy? A. . . . . . Là vì không bóp chết được tôi sao? Là vì tức giận không chịu nổi nữa rồi sao? Trái tim của tôi bị cậu ta làm tổn thương, đâm vào xương, đau vào gân mạch! Tự xem nhẹ nỗi sợ trong đáy mắt cậu ta, tôi không muốn biết nó thể hiện điều gì nữa. Cậu ta muốn giết tôi, biết thế là đủ rồi!
Khóe môi hiện lên nụ cười thê lương, ảm đảm tuyệt vọng. Nụ cười của tôi khiến Liệt Minh Dã nhắm chặt mắt lùi về sau một bước. Tiếng đế ủng ma sát với mặt đất lộ ra sự hốt hoảng sợ hãi, đầu hơi lắc lắc.
Tôi từ từ mở mắt, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt làm ướt đẫm khuôn mặt. Hành động của cậu ta khiến tôi một lần nữa nhận ra sự thật, tôi và cậu ta là hai loại người khác hẳn nhau, vĩnh viễn khó có thể hòa bình ở cạnh nhau!
“Tiêu Lạc, muội sao vậy? Đừng dọa tỷ!” Giọng nói hoảng hốt của Mục Liễu Nhứ kéo suy nghĩ của tôi quay lại, hoảng hốt xuất phát từ thật lòng, nếu chưa từng trải qua sinh ly tử biệt tuyệt đối không thể có cảm xúc chân thật như vậy!
Vì muốn để cô ấy yên tâm, tôi bắt mình phải mở mắt, đôi mắt đẫm nước mắt, cô ấy ở ngay gần trong gang tấc nhưng lại mông lung không rõ. “Không. . . . . . Không sao. . . . . .” Tôi cố gắng phát âm, mơ hồ nói ra hai chữ.
“Tiêu Lạc!” Cô ấy ôm chặt tôi, gò má áp lên trán tôi.
Nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, tôi dựa vào trong lòng cô ấy nhắm mắt lại. May là có cô ấy, bằng không tôi đã chết rồi! Mạng của tôi không chỉ thấp kém, còn rất cứng, tôi sẽ không dễ dàng đến Hoàng Tuyền, tuyệt đối không!
Ở phía trước lại truyền đến tiếng đế ủng ma sát với mặt đất, tôi biết đó là do Liệt Minh Dã phát ra, nhưng lại không muốn nhìn cậu ta.
Tôi không nhớ mình đã về phòng như thế nào, chỉ biết mình đã có thể hô hấp bình thường nhưng đầu vẫn choáng váng. Bên tai luôn luôn vang vọng giọng nói nhỏ nhẹ của Mục Liễu Nhứ, giọng nói dịu dàng che chở đưa tôi vào giấc ngủ, làm tôi cảm nhận được một chút lo lắng, ấm áp thật sự. . . . . .
★
Hôm sau, khi tôi tỉnh lại cảm thấy ko ổn, toàn thân vô lực, cơ thể cũng có dấu hiệu bị sốt nhẹ. Ngơ ngác nhìn tấm màn màu vàng nhạt, tùy ý để đại phu bắt mạch cho tôi, trong đầu rỗng tuếch, không nghĩ được gì.
Khi đại phu bắt mạch, vừa chẩn đoán vừa thở dài. Nghe vậy, tôi biết tình trạng thân thể của tôi xem ra không ổn rồi!
Thật lâu sau mới bắt mạch xong, đại phu nhẹ nhàng đặt tay tôi về giường.
“Đại phu, tình hình cô ấy thế nào rồi?” Tôi nghe thấy Mục Liễu Nhứ vội vàng hỏi, cô ấy trông tôi một đêm, sáng nay thân thể tôi không khoẻ cũng nhờ cô ấy phát hiện ra sai người mời đại phu đến.
“Ai…” Đại phu lại thở dài, trầm trọng mà từ tốn, tôi nghe thấy ông ấy thông cảm thương hại trả lời, “Cơ thể bệnh nhân rất yếu, sau khi sinh không được tẩm bổ, làm việc trong thời gian dài và kinh sợ vừa rồi càng khiến cô ấy sau này dễ bị nhiễm bệnh.” Nói đến đây đột nhiên dừng lại, rồi sau đó nói tiếp, “Mặt khác. . . Thể chất của cô ấy sợ là. . . . Khó có thể mang thai nữa. . . . . .” Ông phải tốn thời gian cố sức đấu tranh mãi mới nói ra được sự thật tàn nhẫn này.
Khó có thể mang thai. . . . . . Mấy chữ này làm tôi đau khổ nhắm hai mắt lại, mắt mở đã quá lâu rồi, đau quá!
Tâm lạnh như bụi, nụ cười lan đến khóe môi, lẽ ra tôi nên sớm nghĩ đến việc không thể thụ thai lại được nữa, chỉ vì sau lần bệnh nặng trước thì tôi không còn tức ngực nữa, thậm chí ăn uống cũng không tốt như trước kia nữa! Mềm mại trước ngực sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được cảm giác trướng tức nữa . . .
Tiếng nói của đại phu ngừng lại, trong phòng lặng ngắt như tờ. Dù tôi không nhìn cũng cảm thấy được trong phòng tràn ngập nỗi sợ, nỗi sợ kia phát ra từ Mục Liễu Nhứ.
Một lúc lâu sau, Mục Liễu Nhứ run run nói cảm ơn với đại phu, đưa ông ấy ra khỏi phòng. Chỉ còn lại một mình tôi, tôi mở hai mắt nhìn chằm chằm vào màn, không khóc được.
Cửa phòng mở ra, Mục Liễu Nhứ nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi.
Tôi máy móc chuyển tầm mắt nhìn về phía cô ấy, im lặng.
Dáng vẻ của tôi làm cô ấy rơi nước mắt, cô ấy nắm chặt tay tôi nghẹn ngào nói, “Tiêu Lạc, tỷ hiểu trong lòng muội khó chịu. Nhưng đừng tra tấn bản thân như vậy, muội vẫn bị ốm, cần phải bồi dưỡng thân thể.”
Tôi mệt mỏi cười, chỉ thuần túy đáp lại cô ấy. Bồi dưỡng thân thể? A, tấm thân tàn này của tôi nên bồi dưỡng thế nào đây? Ngay cả trong tương lai cũng không thể bồi dưỡng phụ nữ sau khi sinh được như trước khi sinh, huống chi đây là thời cổ đại lạc hậu dã man.
“Là Minh Dã có lỗi với muội, muội chờ đấy, tỷ muốn đệ ấy đến nhận lỗi với muội!” Cô ấy bỗng nhiên chuyển đề tài, một tay lau nước mắt trên mặt, nới tay tôi ra đứng dậy liền đi.
Thấy thế, tôi theo phản xạ bắt lấy tay cô ấy, dù sức không lớn, nhưng đủ để cô ấy dừng lại.
“Tiêu Lạc?” Giọng cô ấy nghi ngờ, chớp chớp hàng lông mi không hiểu.
“Muội không muốn gặp cậu ta.” Tôi chậm chạp nói, nếu có thể, đời này cũng không muốn gặp lại!
Tôi nói vậy khiến sắc mặt Mục Liễu Nhứ trắng bệch, cô ấy lại ngẩn ra, giật mình rồi ngồi trở lại bên giường một lần nữa, nắm tay tôi không thể tin nói, “Muội nói dối! Muội chỉ dỗi một lúc thôi! Muội chỉ. . . . . .”
“Mục tỷ tỷ. . . . . .” Tôi cắt ngang lời nói gấp gáp của cô ấy, mệt mỏi nhắm mắt thì thào yếu ớt nói ra ba chữ, “Thật xin lỗi. . . . . .”
Cô ấy im lặng, tay nắm lấy tay tôi trở nên lạnh lẽo không còn nhiệt độ, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi.
Tôi không mở mắt, không muốn nhìn cô ấy, cô ấy lúc này nhất định khiến người ta lo lắng!
Cô ấy từ từ buông tay tôi ra, khịt mũi, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng, “Tỷ đi nhìn Thương Sí, chờ lát nữa sẽ có nha hoàn sẽ đưa thuốc cho muội.”
Tôi không lên tiếng, gật đầu, khi nghe thấy tên con trai tim tôi siết chặt lại, đau đến mức gần như không thở nổi.
Nếu không có con trai, tôi nghĩ mình sẽ không chút do dự mà đi khỏi Liệt phủ. Ban ngày Liệt Minh Dã ít ở trong phủ, tôi có rất nhiều cơ hội cao chạy xa bay! Giờ không thể thụ thai được nữa, tiểu Thương Sí đối với tôi mà nói nặng như Thái Sơn, dù mất bao lâu tôi cũng phải cố gắng giành được!
★
Điều dưỡng thân thể là một quá trình rất dài, không thể nóng lòng mà thành công ngay được, cũng không thể không có niềm tin. Cho nên, tôi lấy tâm trạng bình tĩnh mà đối mặt với nó, cố gắng không tăng thêm những gánh nặng mới cho cơ thể.
Hàng ngày Mục Liễu Nhứ cũng sẽ tới thăm tôi, tán gẫu với tôi, giải sầu cùng tôi, ở phương diện này cô ấy rất giống Nhiếp Quang, có thể nghĩ cách làm tôi vui vẻ.
Đã qua bốn ngày, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng mà Hoàng thượng cho Liệt Minh Dã, ngày mai cậu ta phải bày Long Môn Trận trên thao trường để Hoàng thượng xem xét. Không biết cậu ta đã nghĩ ra được cách bày trận Long Môn chưa?
Sở dĩ đến giờ tôi còn nghĩ đến cậu ta không phải vì tình cảm đặc biệt, mà vì tôi không hy vọng cậu ta bị Hoàng thượng giáng tội. Nếu cậu ta gặp chuyện không may vậy Liệt phủ sẽ ngày càng sa sút, đến lúc đó tôi và tiểu Thương Sí sợ là khó có chỗ dung thân. Cho nên, tôi hi vọng cậu ta có thể qua được cửa ải này.
Nghĩ đến đây, tôi chống người ngồi dậy, xốc chăn mỏng lên xuống giường đi giày. Long Môn Trận là trận pháp ảo diệu tinh thâm nhất của quân đội, nó khác với tất cả những trận khác, uy lực của nó cũng mạnh mẽ xuất sắc hơn hẳn!
Tôi vốn không biết Long Môn Trận, toàn bộ đều là kết quả của việc thích lịch sử, phim truyền hình nhiều tập, tôi biết trận này nhờ phim “Truyền kỳ Tiết Nhân Quý’’.
Nghĩ đến thì thực ra tôi cũng có vài phần tương tự với Tiết Nhân Quý. Ông ấy vì muốn xóa bỏ hiểu lầm mình là “phản thần ứng mộng” của Hoàng thượng mà nhiều lần lập công, mong rằng nhờ việc này mà nhận được sự khoan dung của Hoàng thượng. Nhưng không ngờ công trạng đều bị gian thần Trương Sĩ Quý giành hết cho con rể mình là Hà Tông Hiến. Ông ấy như thế, mà tôi cũng đang liều mạng “lập công” cho Liệt Minh Dã, hi vọng sớm có được ngày được ở gần con trai!
Nghĩ đến đây, tôi cười mỉa chính mình, quả nhiên phụ nữ là một loài động vật dễ dàng chịu ràng buộc!
Lết thân thể không còn sức đến Trúc uyển, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Liệt Minh Dã, đi qua đại sảnh rẽ vào căn phòng bên hông, lập tức nhìn thấy cậu ta đứng sau thư án.
Cậu ta nằm gục trên bàn không nhúc nhích, tôi đến gần nhìn, hóa ra là đang ngủ. . . . . . Gương mặt khi ngủ của cậu ta đầy vẻ tiều tụy, mỏi mệt, hốc mắt lõm xuống, sắc mặt cũng không tốt lắm, khuôn mặt tuấn tú lúc này dường như già đi mấy tuổi.
Ánh mắt rời khỏi khuôn mặt cậu ta nhìn về phía bàn, trên bàn đặt rất nhiều sách, tất cả đều có liên quan đến quân sự. Trên bàn, trên đất rải rác không ít giấy bị vò thành nắm, trên tờ giấy kia cũng có nét mực, hẳn là cậu ta đang vẽ “Long Môn Trận” nhưng rồi không đúng nên vứt đi.
Nhìn dáng vẻ cậu ta thì biết ngay là vẫn chưa nghĩ ra Long Môn Trận, nếu không cũng sẽ không thể ngủ gật thế này. Tôi không đánh thức cậu ta, tự ý mài mực, đặt đống sách sang một bên dọn ra một khoảng bàn trống cho mình, trải rộng tờ giấy mới vẽ Long Môn Trận lên đó.
Mọi nét vẽ đều dựa vào trí nhớ về bản vẽ trong “Truyền kỳ Tiết Nhân Quý’’, tuy đây là cổ đại ở thời không khác, nhưng tôi nghĩ trận pháp sẽ không khác nhiều lắm, chỉ cần có thể bày ra trận này thì coi như qua trót lọt!
Khi vẽ xong, tôi đưa bút viết bốn câu lên chỗ trống ở phía dưới. Câu đầu tiên là cách xếp hàng: Chia trời đất người, bày trận Tam Tài, Bát Phong, Cửu Cung. Ba câu sau là cục diện khi tấn công trận này: Đánh đầu rồng, bỏ đuôi rồng sẽ bị giữ chân. Đánh đuôi rồng, bỏ mặc đầu rồng, nửa sống nửa chết. Đánh phần thân, sẽ bị đầu rồng, đuôi rồng đồng thời bao vây, toàn quân bị diệt.
Tất cả những thứ này đều do quân sư Từ Mậu Công nói, may mà tôi nhớ khá rõ, bằng không sợ là cũng không dùng được.
Tôi ngừng viết, đặt bút lông xuống kiểm tra bản vẽ cẩn thận, khi chắc chắn không sai sót gì mới thở phào nhẹ nhõm. Đây cũng là bản Long Môn Trận, cuối cùng cũng vẽ xong rồi. . . . . .
Buông bản vẽ ra, ngẩng đầu lên, Liệt Minh Dã vốn đang ngủ chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, mà đôi mắt còn đang nhìn chằm chằm vào tôi, hai tròng mắt đáng sợ sâu thẳm như mực!
“A!” Tôi giật mình, mồm miệng đi trước ý nghĩ hét lên, theo phản xạ ôm lấy tim đang đập nhanh điên cuồng lùi về sau một bước. Đáng chết, sao tỉnh rồi còn không lên tiếng? Sao màu mắt lại trầm như vậy? Định hù chết người sao? !
“Cô biết pháp trận?” Hai mắt Liệt Minh Dã nheo đi một phần hai, tìm tòi nghiên cứu nhìn tôi. Tiếng nói trầm thấp, sắc mặt hơi xanh, nửa tin nửa ngờ.
Tôi thở dốc một hơi, hít thật sâu điều chỉnh hô hấp hỗn loạn, sau một lúc lâu mới nói, “Không hiểu, chỉ trùng hợp biết được Long Môn Trận thôi.”
Cậu ta không nói gì, ánh mắt thong thả dời khỏi gương mặt tôi nhìn sang bản vẽ, cầm lấy, tỉ mỉ xem xét.
Bản vẽ đã vẽ xong, tôi không cần ở lại nữa, tôi bước ra khỏi phòng, rời khỏi Trúc uyển. Liệt Minh Dã không giữ tôi, chắc đã nhập tâm nghiên cứ bản vẽ Long Môn Trận không dứt ra được rồi.
Xuất phát từ bản năng sinh tồn, tôi bắt lấy cơ hội sống cố gắng hô hấp, khi khí nóng lẻn trong tai và mũi họng tôi, ngực tôi trướng lên, ngay lúc đấy tôi lấy lại cảm giác, lập tức ho khan dữ dội.”Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Người đã không còn sức cơn ho dữ dội càng khiến tôi yếu ớt hơn.
Một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy thân thể lạnh lẽo của tôi, bên tai vang lên tiếng hét giận dữ của một cô gái. Tôi nhắm chặt hai mắt, ho đến tức ngực, ho đến run tim, tôi biết mình tìm được đường sống trong chỗ chết rồi!
Hai tai đau đớn dần dần khá hơn, cũng dần dần nghe rõ tiếng hét, đó là giọng của Mục Liễu Nhứ .”Minh Dã, đệ thật tàn nhẫn! Muội ấy là mẹ của Thương Sí…” Câu nói này khiến nước mắt tôi trào ra, cố gắng mở mắt. Đập vào mắt là một gương mặt xinh đẹp đang vô cùng lo lắng.
Tôi ngừng ho, thở dốc từng hơi, cổ đau quá!
Mục Liễu Nhứ cúi đầu nhìn tôi, một tay vuốt gương mặt tôi, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt, giọng run run sốt ruột hỏi: “Tiêu Lạc, muội cảm thấy thế nào? Có cần mời đại phu không?”
Môi tôi khó khăn mở miệng muốn nói, lại không phát ra tiếng được, nước mắt vẫn chảy, trái tim lạnh như băng! Tôi chuyển ánh mắt từ khuôn mặt cô ấy sang Liệt Minh Dã ở phía trước, khuôn mặt dữ tợn của cậu ta đã không còn nữa, vẻ mặt hơi dại ra, sắc mặt tái nhợt, thân thể cường tráng run rẩy, trong con ngươi đỏ ngầu chợt lóe lên nỗi sợ hãi.
Sao cậu ta lại dại ra? Sao lại tái nhợt? Sao lại run rẩy? A. . . . . . Là vì không bóp chết được tôi sao? Là vì tức giận không chịu nổi nữa rồi sao? Trái tim của tôi bị cậu ta làm tổn thương, đâm vào xương, đau vào gân mạch! Tự xem nhẹ nỗi sợ trong đáy mắt cậu ta, tôi không muốn biết nó thể hiện điều gì nữa. Cậu ta muốn giết tôi, biết thế là đủ rồi!
Khóe môi hiện lên nụ cười thê lương, ảm đảm tuyệt vọng. Nụ cười của tôi khiến Liệt Minh Dã nhắm chặt mắt lùi về sau một bước. Tiếng đế ủng ma sát với mặt đất lộ ra sự hốt hoảng sợ hãi, đầu hơi lắc lắc.
Tôi từ từ mở mắt, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt làm ướt đẫm khuôn mặt. Hành động của cậu ta khiến tôi một lần nữa nhận ra sự thật, tôi và cậu ta là hai loại người khác hẳn nhau, vĩnh viễn khó có thể hòa bình ở cạnh nhau!
“Tiêu Lạc, muội sao vậy? Đừng dọa tỷ!” Giọng nói hoảng hốt của Mục Liễu Nhứ kéo suy nghĩ của tôi quay lại, hoảng hốt xuất phát từ thật lòng, nếu chưa từng trải qua sinh ly tử biệt tuyệt đối không thể có cảm xúc chân thật như vậy!
Vì muốn để cô ấy yên tâm, tôi bắt mình phải mở mắt, đôi mắt đẫm nước mắt, cô ấy ở ngay gần trong gang tấc nhưng lại mông lung không rõ. “Không. . . . . . Không sao. . . . . .” Tôi cố gắng phát âm, mơ hồ nói ra hai chữ.
“Tiêu Lạc!” Cô ấy ôm chặt tôi, gò má áp lên trán tôi.
Nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, tôi dựa vào trong lòng cô ấy nhắm mắt lại. May là có cô ấy, bằng không tôi đã chết rồi! Mạng của tôi không chỉ thấp kém, còn rất cứng, tôi sẽ không dễ dàng đến Hoàng Tuyền, tuyệt đối không!
Ở phía trước lại truyền đến tiếng đế ủng ma sát với mặt đất, tôi biết đó là do Liệt Minh Dã phát ra, nhưng lại không muốn nhìn cậu ta.
Tôi không nhớ mình đã về phòng như thế nào, chỉ biết mình đã có thể hô hấp bình thường nhưng đầu vẫn choáng váng. Bên tai luôn luôn vang vọng giọng nói nhỏ nhẹ của Mục Liễu Nhứ, giọng nói dịu dàng che chở đưa tôi vào giấc ngủ, làm tôi cảm nhận được một chút lo lắng, ấm áp thật sự. . . . . .
★
Hôm sau, khi tôi tỉnh lại cảm thấy ko ổn, toàn thân vô lực, cơ thể cũng có dấu hiệu bị sốt nhẹ. Ngơ ngác nhìn tấm màn màu vàng nhạt, tùy ý để đại phu bắt mạch cho tôi, trong đầu rỗng tuếch, không nghĩ được gì.
Khi đại phu bắt mạch, vừa chẩn đoán vừa thở dài. Nghe vậy, tôi biết tình trạng thân thể của tôi xem ra không ổn rồi!
Thật lâu sau mới bắt mạch xong, đại phu nhẹ nhàng đặt tay tôi về giường.
“Đại phu, tình hình cô ấy thế nào rồi?” Tôi nghe thấy Mục Liễu Nhứ vội vàng hỏi, cô ấy trông tôi một đêm, sáng nay thân thể tôi không khoẻ cũng nhờ cô ấy phát hiện ra sai người mời đại phu đến.
“Ai…” Đại phu lại thở dài, trầm trọng mà từ tốn, tôi nghe thấy ông ấy thông cảm thương hại trả lời, “Cơ thể bệnh nhân rất yếu, sau khi sinh không được tẩm bổ, làm việc trong thời gian dài và kinh sợ vừa rồi càng khiến cô ấy sau này dễ bị nhiễm bệnh.” Nói đến đây đột nhiên dừng lại, rồi sau đó nói tiếp, “Mặt khác. . . Thể chất của cô ấy sợ là. . . . Khó có thể mang thai nữa. . . . . .” Ông phải tốn thời gian cố sức đấu tranh mãi mới nói ra được sự thật tàn nhẫn này.
Khó có thể mang thai. . . . . . Mấy chữ này làm tôi đau khổ nhắm hai mắt lại, mắt mở đã quá lâu rồi, đau quá!
Tâm lạnh như bụi, nụ cười lan đến khóe môi, lẽ ra tôi nên sớm nghĩ đến việc không thể thụ thai lại được nữa, chỉ vì sau lần bệnh nặng trước thì tôi không còn tức ngực nữa, thậm chí ăn uống cũng không tốt như trước kia nữa! Mềm mại trước ngực sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được cảm giác trướng tức nữa . . .
Tiếng nói của đại phu ngừng lại, trong phòng lặng ngắt như tờ. Dù tôi không nhìn cũng cảm thấy được trong phòng tràn ngập nỗi sợ, nỗi sợ kia phát ra từ Mục Liễu Nhứ.
Một lúc lâu sau, Mục Liễu Nhứ run run nói cảm ơn với đại phu, đưa ông ấy ra khỏi phòng. Chỉ còn lại một mình tôi, tôi mở hai mắt nhìn chằm chằm vào màn, không khóc được.
Cửa phòng mở ra, Mục Liễu Nhứ nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi.
Tôi máy móc chuyển tầm mắt nhìn về phía cô ấy, im lặng.
Dáng vẻ của tôi làm cô ấy rơi nước mắt, cô ấy nắm chặt tay tôi nghẹn ngào nói, “Tiêu Lạc, tỷ hiểu trong lòng muội khó chịu. Nhưng đừng tra tấn bản thân như vậy, muội vẫn bị ốm, cần phải bồi dưỡng thân thể.”
Tôi mệt mỏi cười, chỉ thuần túy đáp lại cô ấy. Bồi dưỡng thân thể? A, tấm thân tàn này của tôi nên bồi dưỡng thế nào đây? Ngay cả trong tương lai cũng không thể bồi dưỡng phụ nữ sau khi sinh được như trước khi sinh, huống chi đây là thời cổ đại lạc hậu dã man.
“Là Minh Dã có lỗi với muội, muội chờ đấy, tỷ muốn đệ ấy đến nhận lỗi với muội!” Cô ấy bỗng nhiên chuyển đề tài, một tay lau nước mắt trên mặt, nới tay tôi ra đứng dậy liền đi.
Thấy thế, tôi theo phản xạ bắt lấy tay cô ấy, dù sức không lớn, nhưng đủ để cô ấy dừng lại.
“Tiêu Lạc?” Giọng cô ấy nghi ngờ, chớp chớp hàng lông mi không hiểu.
“Muội không muốn gặp cậu ta.” Tôi chậm chạp nói, nếu có thể, đời này cũng không muốn gặp lại!
Tôi nói vậy khiến sắc mặt Mục Liễu Nhứ trắng bệch, cô ấy lại ngẩn ra, giật mình rồi ngồi trở lại bên giường một lần nữa, nắm tay tôi không thể tin nói, “Muội nói dối! Muội chỉ dỗi một lúc thôi! Muội chỉ. . . . . .”
“Mục tỷ tỷ. . . . . .” Tôi cắt ngang lời nói gấp gáp của cô ấy, mệt mỏi nhắm mắt thì thào yếu ớt nói ra ba chữ, “Thật xin lỗi. . . . . .”
Cô ấy im lặng, tay nắm lấy tay tôi trở nên lạnh lẽo không còn nhiệt độ, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi.
Tôi không mở mắt, không muốn nhìn cô ấy, cô ấy lúc này nhất định khiến người ta lo lắng!
Cô ấy từ từ buông tay tôi ra, khịt mũi, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng, “Tỷ đi nhìn Thương Sí, chờ lát nữa sẽ có nha hoàn sẽ đưa thuốc cho muội.”
Tôi không lên tiếng, gật đầu, khi nghe thấy tên con trai tim tôi siết chặt lại, đau đến mức gần như không thở nổi.
Nếu không có con trai, tôi nghĩ mình sẽ không chút do dự mà đi khỏi Liệt phủ. Ban ngày Liệt Minh Dã ít ở trong phủ, tôi có rất nhiều cơ hội cao chạy xa bay! Giờ không thể thụ thai được nữa, tiểu Thương Sí đối với tôi mà nói nặng như Thái Sơn, dù mất bao lâu tôi cũng phải cố gắng giành được!
★
Điều dưỡng thân thể là một quá trình rất dài, không thể nóng lòng mà thành công ngay được, cũng không thể không có niềm tin. Cho nên, tôi lấy tâm trạng bình tĩnh mà đối mặt với nó, cố gắng không tăng thêm những gánh nặng mới cho cơ thể.
Hàng ngày Mục Liễu Nhứ cũng sẽ tới thăm tôi, tán gẫu với tôi, giải sầu cùng tôi, ở phương diện này cô ấy rất giống Nhiếp Quang, có thể nghĩ cách làm tôi vui vẻ.
Đã qua bốn ngày, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng mà Hoàng thượng cho Liệt Minh Dã, ngày mai cậu ta phải bày Long Môn Trận trên thao trường để Hoàng thượng xem xét. Không biết cậu ta đã nghĩ ra được cách bày trận Long Môn chưa?
Sở dĩ đến giờ tôi còn nghĩ đến cậu ta không phải vì tình cảm đặc biệt, mà vì tôi không hy vọng cậu ta bị Hoàng thượng giáng tội. Nếu cậu ta gặp chuyện không may vậy Liệt phủ sẽ ngày càng sa sút, đến lúc đó tôi và tiểu Thương Sí sợ là khó có chỗ dung thân. Cho nên, tôi hi vọng cậu ta có thể qua được cửa ải này.
Nghĩ đến đây, tôi chống người ngồi dậy, xốc chăn mỏng lên xuống giường đi giày. Long Môn Trận là trận pháp ảo diệu tinh thâm nhất của quân đội, nó khác với tất cả những trận khác, uy lực của nó cũng mạnh mẽ xuất sắc hơn hẳn!
Tôi vốn không biết Long Môn Trận, toàn bộ đều là kết quả của việc thích lịch sử, phim truyền hình nhiều tập, tôi biết trận này nhờ phim “Truyền kỳ Tiết Nhân Quý’’.
Nghĩ đến thì thực ra tôi cũng có vài phần tương tự với Tiết Nhân Quý. Ông ấy vì muốn xóa bỏ hiểu lầm mình là “phản thần ứng mộng” của Hoàng thượng mà nhiều lần lập công, mong rằng nhờ việc này mà nhận được sự khoan dung của Hoàng thượng. Nhưng không ngờ công trạng đều bị gian thần Trương Sĩ Quý giành hết cho con rể mình là Hà Tông Hiến. Ông ấy như thế, mà tôi cũng đang liều mạng “lập công” cho Liệt Minh Dã, hi vọng sớm có được ngày được ở gần con trai!
Nghĩ đến đây, tôi cười mỉa chính mình, quả nhiên phụ nữ là một loài động vật dễ dàng chịu ràng buộc!
Lết thân thể không còn sức đến Trúc uyển, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Liệt Minh Dã, đi qua đại sảnh rẽ vào căn phòng bên hông, lập tức nhìn thấy cậu ta đứng sau thư án.
Cậu ta nằm gục trên bàn không nhúc nhích, tôi đến gần nhìn, hóa ra là đang ngủ. . . . . . Gương mặt khi ngủ của cậu ta đầy vẻ tiều tụy, mỏi mệt, hốc mắt lõm xuống, sắc mặt cũng không tốt lắm, khuôn mặt tuấn tú lúc này dường như già đi mấy tuổi.
Ánh mắt rời khỏi khuôn mặt cậu ta nhìn về phía bàn, trên bàn đặt rất nhiều sách, tất cả đều có liên quan đến quân sự. Trên bàn, trên đất rải rác không ít giấy bị vò thành nắm, trên tờ giấy kia cũng có nét mực, hẳn là cậu ta đang vẽ “Long Môn Trận” nhưng rồi không đúng nên vứt đi.
Nhìn dáng vẻ cậu ta thì biết ngay là vẫn chưa nghĩ ra Long Môn Trận, nếu không cũng sẽ không thể ngủ gật thế này. Tôi không đánh thức cậu ta, tự ý mài mực, đặt đống sách sang một bên dọn ra một khoảng bàn trống cho mình, trải rộng tờ giấy mới vẽ Long Môn Trận lên đó.
Mọi nét vẽ đều dựa vào trí nhớ về bản vẽ trong “Truyền kỳ Tiết Nhân Quý’’, tuy đây là cổ đại ở thời không khác, nhưng tôi nghĩ trận pháp sẽ không khác nhiều lắm, chỉ cần có thể bày ra trận này thì coi như qua trót lọt!
Khi vẽ xong, tôi đưa bút viết bốn câu lên chỗ trống ở phía dưới. Câu đầu tiên là cách xếp hàng: Chia trời đất người, bày trận Tam Tài, Bát Phong, Cửu Cung. Ba câu sau là cục diện khi tấn công trận này: Đánh đầu rồng, bỏ đuôi rồng sẽ bị giữ chân. Đánh đuôi rồng, bỏ mặc đầu rồng, nửa sống nửa chết. Đánh phần thân, sẽ bị đầu rồng, đuôi rồng đồng thời bao vây, toàn quân bị diệt.
Tất cả những thứ này đều do quân sư Từ Mậu Công nói, may mà tôi nhớ khá rõ, bằng không sợ là cũng không dùng được.
Tôi ngừng viết, đặt bút lông xuống kiểm tra bản vẽ cẩn thận, khi chắc chắn không sai sót gì mới thở phào nhẹ nhõm. Đây cũng là bản Long Môn Trận, cuối cùng cũng vẽ xong rồi. . . . . .
Buông bản vẽ ra, ngẩng đầu lên, Liệt Minh Dã vốn đang ngủ chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, mà đôi mắt còn đang nhìn chằm chằm vào tôi, hai tròng mắt đáng sợ sâu thẳm như mực!
“A!” Tôi giật mình, mồm miệng đi trước ý nghĩ hét lên, theo phản xạ ôm lấy tim đang đập nhanh điên cuồng lùi về sau một bước. Đáng chết, sao tỉnh rồi còn không lên tiếng? Sao màu mắt lại trầm như vậy? Định hù chết người sao? !
“Cô biết pháp trận?” Hai mắt Liệt Minh Dã nheo đi một phần hai, tìm tòi nghiên cứu nhìn tôi. Tiếng nói trầm thấp, sắc mặt hơi xanh, nửa tin nửa ngờ.
Tôi thở dốc một hơi, hít thật sâu điều chỉnh hô hấp hỗn loạn, sau một lúc lâu mới nói, “Không hiểu, chỉ trùng hợp biết được Long Môn Trận thôi.”
Cậu ta không nói gì, ánh mắt thong thả dời khỏi gương mặt tôi nhìn sang bản vẽ, cầm lấy, tỉ mỉ xem xét.
Bản vẽ đã vẽ xong, tôi không cần ở lại nữa, tôi bước ra khỏi phòng, rời khỏi Trúc uyển. Liệt Minh Dã không giữ tôi, chắc đã nhập tâm nghiên cứ bản vẽ Long Môn Trận không dứt ra được rồi.
Tác giả :
Mạnh Cầm