Tướng Công Khờ Của Nương Tử Đẹp
Chương 41: Bắt đầu thu lưới
Edit: hongheechan
Thanh Phong luôn luôn là người cực kì lý tính, làm sao sẽ làm ra chuyện không có lý trí như vậy chứ? Nhất định là có nguyên nhân, đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Lý Dục nghe được chuyện tình.
Lúc Lý Dục nghe tin chạy tới huyện nha, Thanh Phong đã bị bắt giam, dùng ít bạc đến đại lao, đã nhìn thấy vẻ mặt Thanh Phong xám tro đang ngồi ở trong đại lao đen như mực, mặc quần áo tù nhân trên người, trên tay trên chân cũng đều là xích sắt.
"Chuyện gì đã xảy ra? Không phải bảo ngươi đi theo đi xem một cái ư, làm sao ngươi lại đi giết người?" Lý Dục hỏi, hắn cực kì kỳ quái, làm sao thủ hạ của mình sẽ làm ra chuyện xúc động như vậy.
Thanh Phong nghe được tiếng nói chợt sửng sốt, ngẩng đầu lên, sau khi thấy Lý Dục mới mở miệng: "Gia, thật sự ta không biết chuyện là sao, chờ khi phản ứng kịp họ Triệu kia đã chết rồi." Gia không có nói muốn giết Triệu Tử Tiêu, hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không nhớ quá trình, khi hắn phản ứng kịp thì người đã chết ở trong tay của hắn rồi.
Đúng như suy nghĩ trong lòng mình: "Vậy lúc ngươi đi, có phát hiện có cái gì khác thường hay không?" Lý Dục hỏi.
"Thuộc hạ cũng ở đây nghĩ rồi, dọc theo đường đi cũng không có phát hiện cái gì, chỉ là, đến bên hồ, nhìn thấy thuyền hoa phải đi, thuộc hạ nhảy lên nóc thuyền hoa, thấy một chút phấn bọt màu trắng, lấy tay đụng một cái, bây giờ suy nghĩ một chút, vấn đề nhất định ở trên phấn bọt đó, bên kia bọn họ có một Độc Nương Tử, cái phấn bọt đó nhất định là đồ gây ra, nếu không, ta sẽ không thất thường." Thấy chủ tử không trách cứ, Thanh Phong nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
"Xem ra, bọn họ không làm gì ta được, thì khai đao với ngươi." Lý Dục nói.
"Lúc quan sai tới, thuộc hạ đã thanh tỉnh, vốn định trốn đi, sau đó lại nghĩ, nếu như thuộc hạ cứ đi như vậy, nhất định cô nương sẽ chỉ trích chủ tử không nói, còn có thể làm cho những người đó nấp càng kĩ hơn, nên để cho bọn họ bắt, bọn họ chỉ biết là bên cạnh chủ tử có một thuộc hạ, cũng không biết chúng ta những người khác nhau, chỉ có nhìn thuộc hạ gặp rủi ro, bọn họ mới có thể lơ đãng, đến lúc đó, mới là lúc thích hợp để chủ tử phản kích." Thanh Phong nói.
Gật đầu một cái, Lý Dục nói: di end`anl eq uyd on "Ngươi cũng nên ngây ngốc ở đây, chuyện kế tiếp để ta làm."
"Dạ."
Ra khỏi huyện nha, đã nhìn thấy Tô Tĩnh Nhã chờ mình ở cửa, mới vừa tiến lên, chỉ nghe thấy tiếng nói trách cứ của Tô Tĩnh Nhã: "Đến cùng là ngươi có chuyện gì xảy ra, không phải đã nói là ta đi nói rõ ràng với hắn rồi sao? Tại sao ngươi lại để Thanh Phong giết hắn chứ?"
Thanh Phong thật sự đoán đúng rồi, quả nhiên nàng không tin mình.
"Nàng hoài nghi là ta bảo Thanh Phong giết Triệu Tử Tiêu?" Lý Dục nhàn nhạt nói: "Ta vì cái gì mà để Thanh Phong giết hắn chứ, không phải nàng đã đồng ý ta đi nói rõ ràng với hắn sao? Ta còn có cần phải đi giết hắn sao?"
"Làm sao ta biết ngươi nghĩ như thế nào, Thanh Phong là thủ hạ của ngươi, người chết ở trong tay Thanh Phong, sao ngươi có thể nói hắn tự chủ trương, không có một chút quan hệ nào với ngươi sao?” Tô Tĩnh Nhã không tin.
Lý Dục không còn lời nào để nói, cũng không muốn nhiều lời, nàng không biết cái gì cũng tốt, không có để ý Tô Tĩnh Nhã nữa, Lý Dục xoay người rời đi, hắn phải đi để biết rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
"Ta đã đồng ý ở cùng một chỗ với ngươi rồi, tại sao vẫn không chịu buông tha cho hắn." Tô Tĩnh Nhã kêu to.
Lý Dục dừng bước lại, quay đầu lại, há miệng lại không biết phải nói những thứ gì, thở dài, xoay người lần nữa, bước nhanh rời đi.
Tô Tĩnh Nhã đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lý Dục dần dần đi xa, đau đớn tràn đầy trong lòng, đau lòng vì hắn không nói cái gì cả, đau lòng vì hắn không để cho mình biết cái gì, đau hơn là tại sao mình lại không hề hiểu rõ hắn. . . . . .
Ra khỏi huyện nha, trực tiếp đi về phía Bắc thành, người của mình đang ở trong một ngôi nhà tâm thường ở phía Bắc thành.
Vào cửa, chỉ nghe vèo một tiếng, đưa tay chộp, một hòn đá nhỏ rơi vào lòng bàn tay.
Chỉ là một hòn đá nhỏ bình thường, lại có lực mười phần, có thể thấy được người ném cục đá này ra có thân thủ cực kì cao.
Triệu A Nhị nhảy xuống từ trên tường vây, khi thấy Lý Dục thì sửng sốt một chút, ca ca nói với hắn, người cứu mình chính là tiểu nhị trong tửu lâu Như Ý, hắn cũng là chủ tử bây giờ của mình, nhưng khi đứng ở trước mặt Lý Dục, hắn vẫn không biết phải xưng hô như thế nào.
"Công phu trên tay không tệ." Lý Dục tán dương: "Sắp có thể vượt qua ca ca ngươi rồi."
Triệu A Nhị xấu hổ gật gật đầu: "Cám ơn. . . . . . Gia. . . . . ."
Người ở bên trong nghe thấy động tĩnh, đi ra, một hán tử mặt đen ôm quyền với Lý Dục: "Gia, người tới rồi." Hắn tên là Thanh Sơn, là thủ hạ của mình, địa vị kế dưới Thanh Phong.
"Ừ." Lý Dục ừ một tiếng, coi như là trả lời hắn, giơ chân lên vào phòng.
"Thanh Phong xảy ra chút chuyện, từ nay về sau, chuyện nơi đây tạm thời giao cho ngươi xử lý." Lý Dục nói.
"Dạ." Thanh Sơn không hỏi tại sao, chỉ phục tùng lệnh chủ tử ban ra.
"Có tra được hành tung của Lâm Khải Tháihay không?" Sau khi vào phòng, Lý Dục hỏi.
"Thuộc hạ vô năng." Thanh Sơn đã quỳ gối trên đất: "Đến nay cũng không tra được hành tung của bọn họ."
"Không tra được thì cũng không cần tra xét nữa, chuyện trì hoãn lâu như vậy, Bổn vương không còn kiên nhẫn, gọi người bên ngoài trở về, Bổn vương muốn thu lưới, muốn kết thúc tất cả ở đây rồi." Lý Dục nói.
"Dạ."
Thanh Phong luôn luôn là người cực kì lý tính, làm sao sẽ làm ra chuyện không có lý trí như vậy chứ? Nhất định là có nguyên nhân, đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Lý Dục nghe được chuyện tình.
Lúc Lý Dục nghe tin chạy tới huyện nha, Thanh Phong đã bị bắt giam, dùng ít bạc đến đại lao, đã nhìn thấy vẻ mặt Thanh Phong xám tro đang ngồi ở trong đại lao đen như mực, mặc quần áo tù nhân trên người, trên tay trên chân cũng đều là xích sắt.
"Chuyện gì đã xảy ra? Không phải bảo ngươi đi theo đi xem một cái ư, làm sao ngươi lại đi giết người?" Lý Dục hỏi, hắn cực kì kỳ quái, làm sao thủ hạ của mình sẽ làm ra chuyện xúc động như vậy.
Thanh Phong nghe được tiếng nói chợt sửng sốt, ngẩng đầu lên, sau khi thấy Lý Dục mới mở miệng: "Gia, thật sự ta không biết chuyện là sao, chờ khi phản ứng kịp họ Triệu kia đã chết rồi." Gia không có nói muốn giết Triệu Tử Tiêu, hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không nhớ quá trình, khi hắn phản ứng kịp thì người đã chết ở trong tay của hắn rồi.
Đúng như suy nghĩ trong lòng mình: "Vậy lúc ngươi đi, có phát hiện có cái gì khác thường hay không?" Lý Dục hỏi.
"Thuộc hạ cũng ở đây nghĩ rồi, dọc theo đường đi cũng không có phát hiện cái gì, chỉ là, đến bên hồ, nhìn thấy thuyền hoa phải đi, thuộc hạ nhảy lên nóc thuyền hoa, thấy một chút phấn bọt màu trắng, lấy tay đụng một cái, bây giờ suy nghĩ một chút, vấn đề nhất định ở trên phấn bọt đó, bên kia bọn họ có một Độc Nương Tử, cái phấn bọt đó nhất định là đồ gây ra, nếu không, ta sẽ không thất thường." Thấy chủ tử không trách cứ, Thanh Phong nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
"Xem ra, bọn họ không làm gì ta được, thì khai đao với ngươi." Lý Dục nói.
"Lúc quan sai tới, thuộc hạ đã thanh tỉnh, vốn định trốn đi, sau đó lại nghĩ, nếu như thuộc hạ cứ đi như vậy, nhất định cô nương sẽ chỉ trích chủ tử không nói, còn có thể làm cho những người đó nấp càng kĩ hơn, nên để cho bọn họ bắt, bọn họ chỉ biết là bên cạnh chủ tử có một thuộc hạ, cũng không biết chúng ta những người khác nhau, chỉ có nhìn thuộc hạ gặp rủi ro, bọn họ mới có thể lơ đãng, đến lúc đó, mới là lúc thích hợp để chủ tử phản kích." Thanh Phong nói.
Gật đầu một cái, Lý Dục nói: di end`anl eq uyd on "Ngươi cũng nên ngây ngốc ở đây, chuyện kế tiếp để ta làm."
"Dạ."
Ra khỏi huyện nha, đã nhìn thấy Tô Tĩnh Nhã chờ mình ở cửa, mới vừa tiến lên, chỉ nghe thấy tiếng nói trách cứ của Tô Tĩnh Nhã: "Đến cùng là ngươi có chuyện gì xảy ra, không phải đã nói là ta đi nói rõ ràng với hắn rồi sao? Tại sao ngươi lại để Thanh Phong giết hắn chứ?"
Thanh Phong thật sự đoán đúng rồi, quả nhiên nàng không tin mình.
"Nàng hoài nghi là ta bảo Thanh Phong giết Triệu Tử Tiêu?" Lý Dục nhàn nhạt nói: "Ta vì cái gì mà để Thanh Phong giết hắn chứ, không phải nàng đã đồng ý ta đi nói rõ ràng với hắn sao? Ta còn có cần phải đi giết hắn sao?"
"Làm sao ta biết ngươi nghĩ như thế nào, Thanh Phong là thủ hạ của ngươi, người chết ở trong tay Thanh Phong, sao ngươi có thể nói hắn tự chủ trương, không có một chút quan hệ nào với ngươi sao?” Tô Tĩnh Nhã không tin.
Lý Dục không còn lời nào để nói, cũng không muốn nhiều lời, nàng không biết cái gì cũng tốt, không có để ý Tô Tĩnh Nhã nữa, Lý Dục xoay người rời đi, hắn phải đi để biết rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
"Ta đã đồng ý ở cùng một chỗ với ngươi rồi, tại sao vẫn không chịu buông tha cho hắn." Tô Tĩnh Nhã kêu to.
Lý Dục dừng bước lại, quay đầu lại, há miệng lại không biết phải nói những thứ gì, thở dài, xoay người lần nữa, bước nhanh rời đi.
Tô Tĩnh Nhã đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lý Dục dần dần đi xa, đau đớn tràn đầy trong lòng, đau lòng vì hắn không nói cái gì cả, đau lòng vì hắn không để cho mình biết cái gì, đau hơn là tại sao mình lại không hề hiểu rõ hắn. . . . . .
Ra khỏi huyện nha, trực tiếp đi về phía Bắc thành, người của mình đang ở trong một ngôi nhà tâm thường ở phía Bắc thành.
Vào cửa, chỉ nghe vèo một tiếng, đưa tay chộp, một hòn đá nhỏ rơi vào lòng bàn tay.
Chỉ là một hòn đá nhỏ bình thường, lại có lực mười phần, có thể thấy được người ném cục đá này ra có thân thủ cực kì cao.
Triệu A Nhị nhảy xuống từ trên tường vây, khi thấy Lý Dục thì sửng sốt một chút, ca ca nói với hắn, người cứu mình chính là tiểu nhị trong tửu lâu Như Ý, hắn cũng là chủ tử bây giờ của mình, nhưng khi đứng ở trước mặt Lý Dục, hắn vẫn không biết phải xưng hô như thế nào.
"Công phu trên tay không tệ." Lý Dục tán dương: "Sắp có thể vượt qua ca ca ngươi rồi."
Triệu A Nhị xấu hổ gật gật đầu: "Cám ơn. . . . . . Gia. . . . . ."
Người ở bên trong nghe thấy động tĩnh, đi ra, một hán tử mặt đen ôm quyền với Lý Dục: "Gia, người tới rồi." Hắn tên là Thanh Sơn, là thủ hạ của mình, địa vị kế dưới Thanh Phong.
"Ừ." Lý Dục ừ một tiếng, coi như là trả lời hắn, giơ chân lên vào phòng.
"Thanh Phong xảy ra chút chuyện, từ nay về sau, chuyện nơi đây tạm thời giao cho ngươi xử lý." Lý Dục nói.
"Dạ." Thanh Sơn không hỏi tại sao, chỉ phục tùng lệnh chủ tử ban ra.
"Có tra được hành tung của Lâm Khải Tháihay không?" Sau khi vào phòng, Lý Dục hỏi.
"Thuộc hạ vô năng." Thanh Sơn đã quỳ gối trên đất: "Đến nay cũng không tra được hành tung của bọn họ."
"Không tra được thì cũng không cần tra xét nữa, chuyện trì hoãn lâu như vậy, Bổn vương không còn kiên nhẫn, gọi người bên ngoài trở về, Bổn vương muốn thu lưới, muốn kết thúc tất cả ở đây rồi." Lý Dục nói.
"Dạ."
Tác giả :
Mạn Tuyết Sơ Tình