Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta
Chương 79
Bất kể là mừng hay lo, thì thiên hạ cuối cùng cũng đã nằm trong tay nàng rồi
Ánh chiều tà đổ xuống bao phủ lên những phiến đá xanh một màu máu đỏ tươi, từng vệt từng vệt đỏ thẳm chảy dọc qua từng khe nứt, liền tựa như một con dã thú to lớn đang nuốt chửng lấy phần lương tri sâu kín trong lòng nàng.
Chân trời rực rỡ tươi đẹp lại tỏ vẻ thờ ơ, những áng mây đầy màu sắc lại hướng đi trong mù mịt, đúng với nội tâm mà nàng đang mang, lạnh giá như trời đông giá rét.
Có Thiên Huyền doanh gây sức ép, việc công hạ hoàng cung cũng không còn bao nhiêu khó khăn, có thể nói, nàng chiến thắng là sự thật, là chuyện ván đã đóng thuyền.
Những tướng sĩ sau lưng nàng sớm đã chém gϊếŧ mù quáng, còn khắp người nàng cũng đều dính đầy những vết bẩn từ máu, trên mặt điểm tô vài vết hồng mai càng để lộ nàng như một người đến từ địa ngục. Có thể nói, trên một phương diện nào đó thì đây là một cuộc tàn sát.
Còn mà, nàng sẽ không gϊếŧ những kẻ đầu hàng ư? Không đâu, cấm vệ quân những người bảo vệ an toàn cho hoàng cung này, đồng thời cũng là những kẻ thân tín nhất của nữ đế, há có thể không gϊếŧ?! Nàng không muốn sau này hàng đêm đều ngủ không được ngon giấc, dù cho sự yên ổn đó là tạo nên từ hàng đống những bộ xương cốt chất thành.
Từ xưa rồi, nhất tướng công thành vạn cốt khô*, mà trên con đường đi đến vinh quang của những bậc đế vương, chỉ vạn cốt há có thể là đủ?!
“Điện hạ, toàn bộ quân phản tặc đã bị chúng ta tiêu diệt. Còn phi tần hậu cung và đám thị nữ, Tịch quân sư vừa cho người thông báo với mạt tướng, bọn họ đều đang được giam giữ.”
Tướng quân Trần Đình hai tay chắp quyền, khom người nói.
“Còn, kẻ đứng đầu đám phản loạn —— đang ở trên điện kim loan, đợi điện hạ định đoạt.”
“Tốt!”
Phượng Tử Sam ngửa đầu nhìn bầu trời, tia nắng sót lại sau cùng cũng đã khuất dạng sau những rặng mây, biến mất hầu như không còn.
Rõ ràng nguyện ước đã đạt được dễ như trở bàn tay, mà sao nàng lại không cảm thấy một chút vui vẻ nào?!
Hoàng cung thiếu vắng ngươi, thì ra sớm đã không còn như là ta mong muốn.
Ta không cần phải ngửa mặt lên để nhìn ngươi nữa, nhưng ta của bây giờ, lại không còn can đảm để đến gặp mặt ngươi.
Điều bi ai nhất trên thế gian đại khái chính là như vậy đi.
Ta muốn đạt được tư cách ngang hàng với ngươi, muốn được nhìn thẳng vào đôi mắt ngươi, muốn thoát khỏi sự khống chế của ngươi, nhưng quay đầu lại mới phát hiện, cái gọi là tư cách là phải đánh đổi bằng sự tôn nghiêm, cái gọi là ánh nhìn trong mắt cũng sẽ không còn hướng về ta nữa, cái gọi là thoát khỏi khống chế đó mà nó sớm đã trở thành một thói quen rồi.
Nhưng, bất luận là thế nào đi nữa, thì cũng đã không còn quay đầu lại được.
Bất kể là đúng hay sai, đều đã không lựa chọn được nữa rồi.
Máu tươi dính trên đôi tay, đã không còn lau đi được.
“Trần tướng quân, chiến công này không thể không kể đến ngươi, yên tâm, bổn điện hạ sẽ không bạc đãi ngươi.”
Trần Đình là nước đi trong tối nhưng lại là điểm mấu chốt trên ván cờ, mà nàng đã hạ nước cờ này từ những phút ban đầu, nàng với Trần Đình xưa nay bất hòa với nhau, đương nhiên đây chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, cũng chính vì vậy, ai cũng đều không thể ngờ tới Trần Đình là nước cờ của Phượng Tử Sam.
“Đa tạ điện hạ, không, thần đa tạ bệ hạ.”
Vẻ mặt vui mừng hiện lên trên gương mặt Trần Đình, chiến công phò trợ vua sợ rằng ba đời sau của Trần gia cũng đều sẽ được bảo đảm.
Cúi người quỳ xuống, nàng cúi lạy tạ ơn.
Thấy người đứng đầu của mình làm vậy, tướng lĩnh dưới tướng cũng tự hiểu rõ, đều đồng loạt quỳ xuống.
“Thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Chúng binh sĩ đều quỳ xuống như nhau, cất cao giọng hô lên.
Thế cuộc đã định rõ, ai dám không quỳ?!
Phượng Tử Sam đại khái cũng không ngờ Trần Đình lại đột nhiên làm vậy, hơi sững sốt, sau đó nàng xoay người nhìn đám người đang yên lặng quỳ dưới đất, yên lặng hồi lâu, nàng nói:
“Tất cả đứng lên đi, theo trẫm tru điệt kẻ cầm đầu phản loạn.”
Tuy lúc này chúng quân gọi nàng là đế vương như vậy có chút không ổn, nhưng đó cũng đã là hiện thực, giờ chẳng qua nàng còn thiếu là một cái lễ đăng quang nữa thôi, đợi đảng Tam hoàng đền tội xong, nghi thức lên ngôi cũng có thể xem như là danh chính ngôn thuận.
“Dạ.”
Tiếng dạ đinh tai nhức óc rung chuyển trời đất, làm cho tâm trạng vốn đang phiền muộn của nàng cũng nóng lên.
Đúng vậy, ngày mai nàng sẽ là nữ đế!
Thiên hạ này đều thuộc về nàng!
Thời điểm Phượng Tử Sam tiến vào điện kim loan, liền thấy Phượng Hãnh Kha đang ngồi trên long kỷ*.
Thời khắc này ấn tượng của nàng và nàng ta trong mắt mọi người đều khác nhau.
Phượng Hãnh Kha kiêu ngạo một đời, nay quần áo xốc xếch, đầu tóc bù xù, vốn mái tóc dài vấn trong mão sớm cũng đã rũ xuống, trên gương mặt còn có vài vết xước.
Toàn bộ người canh giữ Phượng Hãnh Kha bên trong điện kim loan đều là tâm phúc của Trần Đình, lúc này Trần Đình thấy Phượng Hãnh Kha đang ngồi ngay ngắn trên long kỷ, vùng giữa đôi lông mày, khi nhìn thấy Phượng Tử Sam không hề gợn chút sợ hãi không thể biết được nàng ta đang suy nghĩ những gì, không biết phải làm sao đành nhắm mắt hỏi đại.
“Tại sao nghịch tặc vẫn còn ngồi trên long kỷ?”
Vị tướng sĩ này đều khóc không ra nước mắt.
“Tướng quân, nghịch tặc lấy cái chết ra uy hiếp, mà người thì muốn còn sống, còn phải nguyên vẹn không được sứt mẻ nữa nên, thuộc hạ ——” cũng không còn cách nào a!
“Vô dụng!”
Mặt Trần Đình đỏ lên, vốn định nở mặt nở mày chút trước mặt nữ đế, ai ngờ thuộc hạ lại ngay cả chuyện này cũng làm không xong.
“Trần tướng quân, chuyện này không thể trách vị tướng quân này, để bổn —— để trẫm lại một mình với Tam tỷ. Ngoại trừ Trần Đình, tất cả đều lui xuống, trẫm không căn dặn bất kỳ một ai cũng không được tiến vào!”
“Dạ ——”
Trên mặt Trần Đình vui mừng, giữ nàng lại bên cạnh nghĩa là xem nàng là tâm phúc, có một số việc chỉ có nàng là biết được.
“Dạ.”
Những người còn lại đều nghe theo thái nữ, vội vàng khom người lui ra, sau đó đóng cửa điện kim loan lại.
“Haha, trẫm? Tên tiểu súc sinh, ngươi mà cũng xứng xưng là trẫm à?!”
Phượng Hãnh Kha đại khái cũng biết bản thân không thể sống sót qua được, bây giờ nàng mất hết tất cả rồi không còn quan tâm lời mình nói có tính kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến người trước mặt hay không, dù sao nàng cũng đâu còn gì để mà mất.
“Ngươi đừng quên, người năm đó giẫm đạp ngươi dưới chân chính là ta, mùi vị đạp trên người ngươi quả thật không tệ đâu!”
Phượng Tử Sam chẳng qua chỉ đứng ở dưới, an tĩnh nhìn nàng, phần nhiều trong ánh mắt là sự thương hại.
“Cũng chính ngay lúc đó, ta đã thề, sẽ giẫm đạp ngươi cả đời!”
Trên mặt Phượng Hãnh Kha đỏ rần, trong mắt tràn đầy điên cuồng.
“Thiên hạ này là của ta, tên súc sinh ngươi có tư cách gì mà tranh giành với ta hả? Cái chết năm đó của mẫu phi ngươi ra sao, người khác không biết, nhưng ta lại biết tận tường, chẳng những là vụиɠ ŧяộʍ, mà còn là vụиɠ ŧяộʍ với người mà mẫu hoàng yêu thích, bà ta chết là đáng đời! Sao ngươi vẫn chưa chết đi?!”
Ánh mắt Phượng Tử Sam khẽ động, vốn con ngươi lạnh nhạt càng lạnh nhạt hơn, thích à? Hay cho một từ thích.
Trần Đình đứng cách Phượng Tử Sam ba bước, vốn đang cao hứng vì được nữ đế giữ lại bên mình, bây giờ lại hận không thể mọc cánh bay đi.
Biết một bí mật như vậy không phải là chuyện tốt lành gì, hơn thế đây còn là bí mật riêng tư của hoàng thất nữa.
Thái nữ điện hạ giữ nàng lại, trong thâm ý, ngoài muốn trọng dụng nàng ra, còn có cảnh cáo nàng nữa.
Từ xưa những ai công cao lấp đầu chủ, đều không có kết cục tốt, điện hạ đây là đang cảnh cáo nàng.
Có thể tưởng tượng được nếu những chuyện xảy ra trong điện ngày hôm nay có người thứ ba biết được, thì Trần Đình nàng sẽ lâm nguy.
Đây là bí mật phải chôn kín trong lòng.
“Phượng Hãnh Kha, ta chết hay sống, lúc nào sẽ chết, ngươi không nhìn thấy được rồi.”
Phượng Tử Sam xụ mặt xuống, từng bước tiến về hướng ngôi vua chí cao vô thượng, nhìn về hướng người ngồi trên đã rơi vào điên cuồng, thản nhiên nói.
“Ngươi hãy nối bước theo thê thiếp cùng nữ nhi của mình đi!”
Phưỡng Hãnh Kha chưa là thái nữ nên không thể sống trong hoàng cung, nên phủ đệ của nàng nằm ngoài cung.
Mà Phượng Tử Sam tiến vào kinh thành chuyện đầu tiên nàng làm, chính là khống chế phủ đệ của nàng ta, còn thê thiếp nữ nhi, thì nàng đã cho bí mật xử tử. Có thể nói, toàn bộ phủ đệ, gà chó đều không tha.
“Phượng Tử Sam, ngươi sẽ không chết được tử tế đâu!”
Dù sớm đã ngờ tới, nhưng khi nghe thấy ái thê và thiếp của mình gặp phải độc thủ, liên lụy đến cả con cháu, Phượng Hãnh Kha chỉ cảm thấy sớm đã rơi vào hố băng, không còn hy vọng.
“Haha, Phượng Hãnh Kha, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không thì gió xuân thổi tới lại bùng lên. Loại chuyện này, ngươi làm cũng có ít ỏi gì, cần gì phải ngạc nhiên? Năm đó một nhà Liễu đại nhân, chẳng phải đều bị ngươi cho đuổi cùng gϊếŧ tận sao? Ngươi và ta đều như nhau, có tư cách gì nói ta?!”
Đúng vậy, các nàng đều giống nhau.
“Phượng Tử Sam, ta cuối cùng là đã xem thường ngươi.”
Phượng Hãnh Kha chán chường trên long kỷ, thê lương cười nói:
“Thắng làm vua, thua làm giặc. Ta đã thua, ngươi gϊếŧ ta đi!”
Đối với việc Trần Đình phản bội, nàng không hề ngờ tới, cho nên mới thua hoàn toàn như vậy.
Oán hận sao? Không, chỉ đổ cho nàng đã tin nhầm người.
“Phượng Hãnh Kha, ngươi biết tại sao lần này ngươi được ở lại trông giữ kinh thành không? Ngươi cho rằng nàng nghiêng về phía ngươi? Không không đâu, đây là mưu kế của ta. Chỉ cần cho người đồn đãi trong đám đại thần tâm phúc của ngươi, thì chúng liền sẽ cho rằng nữ đế có ý nghĩ đó, cũng sẽ làm cho ngươi tin theo, đi chờ lệnh trông giữ. Ngươi cho rằng mình đã tranh thủ được, sai rồi, sự thật là ta đã nhường cho ngươi. Ngươi cho rằng ta muốn gϊếŧ nàng, cho nên muốn ngư ông đắc lợi? Mà không hề hay biết ta chẳng qua chỉ muốn có một trận hỗn loạn, dù không có ngươi trong đó, cũng không sao, bởi vì đến cuối cùng nước bẩn vẫn sẽ hất vào người ngươi. Còn tướng quân Trần Đình, cho tới giờ nàng vẫn luôn là người của ta. Phượng Hãnh Kha, bây giờ chắc ngươi cũng hiểu được, ngay từ đầu, ngươi đã là con cờ của ta, ta để cho ngươi ở đâu, thì ngươi chỉ có thể ở chỗ đó.”
Thanh âm Phượng Tử Sam không một chút lên xuống, tựa như nàng không phải là người đã chơi ván cờ này, mà chỉ là một người khách qua đường đứng xem, thành bại đều không liên can đến nàng vậy.
“Thì ra là vậy.”
Phượng Hãnh Kha lẩm bẩm, trong con ngươi phản chiếu gương mặt Phượng Tử Sam, vệt máu bên trên đã khô cằn, áo khoác cả người đều phảng phất như vừa vớt lên từ trong vũng máu vậy, bên trên không biết đã lây dính máu của bao nhiêu người.
“Ta không bằng được ngươi ——”
Nàng chậm rãi nhắm mắt, mặc cho máu tươi tràn ra khóe miệng, sau đó ngoẹo đầu, không còn âm thanh của hơi thở.
Phượng Tử Sam nhìn Phượng Hãnh Kha đã chết, kiếm xuyên thấu qua bụng, sâu đậm đóng nàng vào trong long kỷ.
“Haha ——”
Thân thể dần dần nguội lạnh kia như đang nói cho nàng biết, từ nay trở về sau, nàng cũng sẽ giống như vậy, sẽ bị mắc kẹt vào chiếc long kỷ này.
Chỉ duy nhất một điều không giống, chính là Phượng Hãnh Kha đã chết, mà nàng vẫn sống.
Tướng quân Trần Đình thấy tam hoàng nữ đã chết, thoắt cái quỳ sụp xuống đất, tỏ vẻ trung thành, mà trên trán thì rịn đầy mồ hôi lạnh.
Cuối cùng Phượng Tử Sam phủi qua thân thể Phượng Hãnh Kha một cái, sau đó quay người từ từ bước xuống thềm thang, vượt qua Trần Đình đang quỳ rạp dưới đất, đi tới trước cửa điện kim loan.
“Mở cửa.”
Cánh cửa gỗ được sơn màu đỏ nặng nề mở ra, bước ra ngưỡng cửa, đập vào mắt nàng chính là một biển người đang quỳ rạp trên đất.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn vạn tuế ——”
Thanh âm vang lên đinh tai nhức óc đi khắp thiên hạ, trong lòng nàng xông lên một cỗ ngạo khí ngất trời.
Đây là đế vương sao? Trước kia nàng luôn quỳ rạp như thế trước mặt người ấy, mà nay nàng đứng đó để người ta triều bái mình.
Nàng không còn là Phượng Tử Sam của ngày trước nữa.
Nàng bây giờ, một lời sẽ định đoạt sinh tử, không còn phải sợ hãi người ấy, không cần phải đề phòng người ấy nữa.
Nhưng vì sao, trước mắt nàng chỉ ngày càng mông lung hơn?!
Ngước đầu nhìn trời, nàng hết sức nhẫn nại, không để cho nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt.
Là mừng đến rơi nước mắt ư?! Haha, đây cũng là niềm vui sao! Nhưng tại sao nàng không thể cười được?!
Bất kể là mừng hay lo, thì thiên hạ cuối cùng cũng đã nằm trong tay nàng rồi.
Tây Phượng lịch tháng bảy năm 256, nữ đế Phượng Tự Thần băng hà. Thái nữ Phượng Tử Sam gϊếŧ phản loạn Tam hoàng nữ, chiêu cáo thiên hạ, phản tặc Phượng Hãnh Kha hành thích nữ đế, làm sụp đổ hoàng lăng, hiện phản tặc đã được dẹp gọn. Tưởng nhớ nữ đế Phượng Tự Thần tức “nữ đế Thừa Thiên”, táng nàng vào hoàng lăng.
Tây Phượng lịch tháng chín năm 256, Phượng Tử Sam cử hành nghi lễ đăng quang, xưng là “nữ đế Thái Nhất”, khắp chốn vui mừng.
~~ Kết thúc truyện ~~
***
– Tác giả có lời muốn nói: Chính kịch tới đây coi như là kết thúc, tiếp theo chính là thông cáo một chút về phần tình yêu đôi lứa đồ.
Về tình cảm của Vệ đại tiểu thư với Liễu Trì, rồi về cuộc sống thường ngày của Tịch đại chủ tịch với Vệ manh vật, còn có con gái của hai người ra đời nữa; thuận tiện thông cáo một chút về tình xưa của tiền bối Vô Nhai Tử; đương nhiên về cuộc sống của nữ đế tiền nhiệm với nữ đế đương nhiệm nữa cũng phải kể đến rồi. (Editor: ta mong chờ ak, love love pặc pặc hehehehe~~~~~)
Còn có một chút về kết cục của Long Sáo a —— (???)
Nói lại thì, chắc ta không có để sót cặp đôi nào đâu nhỉ?!
Đương nhiên, mấy phần truyện này sẽ đặt vào phiên ngoại rồi!
Chích kịch kết thúc, phiên ngoại liền có thể dế thở hơn rồi. (Ta cũng thấy vậy ák.)
– Editor có lời muốn nói: Ta thì cũng có mấy lời ngắn gọn sau, lời đầu cho ta được đa tạ tác giả vì đã kết thúc chính kịch, vì ta edit mấy chương chính kịch đặc biệt chương này mệt lắm =))))))
Các nàng không biết đâu, chương này được ta edit từ hơn một (hai??) tháng trước rồi cơ, nhưng mà được mới hai ba đoạn là ta đã ngưng không edit tiếp vì một phần nó khó quá =))))) phần còn lại là do ta đi làm mà, các nàng thông cảm ta mệt lắm ngồi edit một cái chương mệt đầu thiệt sự là rút hết tinh lực của ta, không có nổi đâu *núp trốn cà chua trứng thối* các nàng tha thứ cho ta =)))))
Nhưng mà ák, có một bạn đọc vào comment làm ta cảm động lắm, ta nói thật là ta cảm động lắm lắm, nên ta mới lết thân đi edit hết được chương này nèk:))) (ta cũng ngạc nhiên vào bản thân lắm, vì tính ta giống y cái tên của ta á mông lười =)))))
Tóm lại, những ai mà có theo dõi bộ này tha thứ cho ta đi, vào động viên ta đi, ta sẽ cố gắng edit hoàn bộ này cho, hụy hụy hụy:* *chèo kéo chèo kéo trá hình*
P/S: Nói vậy thôi chứ ta biết là sẽ vắng hoe thôi à, nhưng mà không có sao. Từ đầu edit đến giờ ta quen rồi, ta thấy việc đó nó bình thường lắm. Chỉ cần mấy bạn đọc thấy thích là được rồi. Mà, ta cảm ơn bạn đọc kia nha, đều nhờ vào comment của bạn đã giúp ta edit được tiếp.
Ánh chiều tà đổ xuống bao phủ lên những phiến đá xanh một màu máu đỏ tươi, từng vệt từng vệt đỏ thẳm chảy dọc qua từng khe nứt, liền tựa như một con dã thú to lớn đang nuốt chửng lấy phần lương tri sâu kín trong lòng nàng.
Chân trời rực rỡ tươi đẹp lại tỏ vẻ thờ ơ, những áng mây đầy màu sắc lại hướng đi trong mù mịt, đúng với nội tâm mà nàng đang mang, lạnh giá như trời đông giá rét.
Có Thiên Huyền doanh gây sức ép, việc công hạ hoàng cung cũng không còn bao nhiêu khó khăn, có thể nói, nàng chiến thắng là sự thật, là chuyện ván đã đóng thuyền.
Những tướng sĩ sau lưng nàng sớm đã chém gϊếŧ mù quáng, còn khắp người nàng cũng đều dính đầy những vết bẩn từ máu, trên mặt điểm tô vài vết hồng mai càng để lộ nàng như một người đến từ địa ngục. Có thể nói, trên một phương diện nào đó thì đây là một cuộc tàn sát.
Còn mà, nàng sẽ không gϊếŧ những kẻ đầu hàng ư? Không đâu, cấm vệ quân những người bảo vệ an toàn cho hoàng cung này, đồng thời cũng là những kẻ thân tín nhất của nữ đế, há có thể không gϊếŧ?! Nàng không muốn sau này hàng đêm đều ngủ không được ngon giấc, dù cho sự yên ổn đó là tạo nên từ hàng đống những bộ xương cốt chất thành.
Từ xưa rồi, nhất tướng công thành vạn cốt khô*, mà trên con đường đi đến vinh quang của những bậc đế vương, chỉ vạn cốt há có thể là đủ?!
“Điện hạ, toàn bộ quân phản tặc đã bị chúng ta tiêu diệt. Còn phi tần hậu cung và đám thị nữ, Tịch quân sư vừa cho người thông báo với mạt tướng, bọn họ đều đang được giam giữ.”
Tướng quân Trần Đình hai tay chắp quyền, khom người nói.
“Còn, kẻ đứng đầu đám phản loạn —— đang ở trên điện kim loan, đợi điện hạ định đoạt.”
“Tốt!”
Phượng Tử Sam ngửa đầu nhìn bầu trời, tia nắng sót lại sau cùng cũng đã khuất dạng sau những rặng mây, biến mất hầu như không còn.
Rõ ràng nguyện ước đã đạt được dễ như trở bàn tay, mà sao nàng lại không cảm thấy một chút vui vẻ nào?!
Hoàng cung thiếu vắng ngươi, thì ra sớm đã không còn như là ta mong muốn.
Ta không cần phải ngửa mặt lên để nhìn ngươi nữa, nhưng ta của bây giờ, lại không còn can đảm để đến gặp mặt ngươi.
Điều bi ai nhất trên thế gian đại khái chính là như vậy đi.
Ta muốn đạt được tư cách ngang hàng với ngươi, muốn được nhìn thẳng vào đôi mắt ngươi, muốn thoát khỏi sự khống chế của ngươi, nhưng quay đầu lại mới phát hiện, cái gọi là tư cách là phải đánh đổi bằng sự tôn nghiêm, cái gọi là ánh nhìn trong mắt cũng sẽ không còn hướng về ta nữa, cái gọi là thoát khỏi khống chế đó mà nó sớm đã trở thành một thói quen rồi.
Nhưng, bất luận là thế nào đi nữa, thì cũng đã không còn quay đầu lại được.
Bất kể là đúng hay sai, đều đã không lựa chọn được nữa rồi.
Máu tươi dính trên đôi tay, đã không còn lau đi được.
“Trần tướng quân, chiến công này không thể không kể đến ngươi, yên tâm, bổn điện hạ sẽ không bạc đãi ngươi.”
Trần Đình là nước đi trong tối nhưng lại là điểm mấu chốt trên ván cờ, mà nàng đã hạ nước cờ này từ những phút ban đầu, nàng với Trần Đình xưa nay bất hòa với nhau, đương nhiên đây chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, cũng chính vì vậy, ai cũng đều không thể ngờ tới Trần Đình là nước cờ của Phượng Tử Sam.
“Đa tạ điện hạ, không, thần đa tạ bệ hạ.”
Vẻ mặt vui mừng hiện lên trên gương mặt Trần Đình, chiến công phò trợ vua sợ rằng ba đời sau của Trần gia cũng đều sẽ được bảo đảm.
Cúi người quỳ xuống, nàng cúi lạy tạ ơn.
Thấy người đứng đầu của mình làm vậy, tướng lĩnh dưới tướng cũng tự hiểu rõ, đều đồng loạt quỳ xuống.
“Thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Chúng binh sĩ đều quỳ xuống như nhau, cất cao giọng hô lên.
Thế cuộc đã định rõ, ai dám không quỳ?!
Phượng Tử Sam đại khái cũng không ngờ Trần Đình lại đột nhiên làm vậy, hơi sững sốt, sau đó nàng xoay người nhìn đám người đang yên lặng quỳ dưới đất, yên lặng hồi lâu, nàng nói:
“Tất cả đứng lên đi, theo trẫm tru điệt kẻ cầm đầu phản loạn.”
Tuy lúc này chúng quân gọi nàng là đế vương như vậy có chút không ổn, nhưng đó cũng đã là hiện thực, giờ chẳng qua nàng còn thiếu là một cái lễ đăng quang nữa thôi, đợi đảng Tam hoàng đền tội xong, nghi thức lên ngôi cũng có thể xem như là danh chính ngôn thuận.
“Dạ.”
Tiếng dạ đinh tai nhức óc rung chuyển trời đất, làm cho tâm trạng vốn đang phiền muộn của nàng cũng nóng lên.
Đúng vậy, ngày mai nàng sẽ là nữ đế!
Thiên hạ này đều thuộc về nàng!
Thời điểm Phượng Tử Sam tiến vào điện kim loan, liền thấy Phượng Hãnh Kha đang ngồi trên long kỷ*.
Thời khắc này ấn tượng của nàng và nàng ta trong mắt mọi người đều khác nhau.
Phượng Hãnh Kha kiêu ngạo một đời, nay quần áo xốc xếch, đầu tóc bù xù, vốn mái tóc dài vấn trong mão sớm cũng đã rũ xuống, trên gương mặt còn có vài vết xước.
Toàn bộ người canh giữ Phượng Hãnh Kha bên trong điện kim loan đều là tâm phúc của Trần Đình, lúc này Trần Đình thấy Phượng Hãnh Kha đang ngồi ngay ngắn trên long kỷ, vùng giữa đôi lông mày, khi nhìn thấy Phượng Tử Sam không hề gợn chút sợ hãi không thể biết được nàng ta đang suy nghĩ những gì, không biết phải làm sao đành nhắm mắt hỏi đại.
“Tại sao nghịch tặc vẫn còn ngồi trên long kỷ?”
Vị tướng sĩ này đều khóc không ra nước mắt.
“Tướng quân, nghịch tặc lấy cái chết ra uy hiếp, mà người thì muốn còn sống, còn phải nguyên vẹn không được sứt mẻ nữa nên, thuộc hạ ——” cũng không còn cách nào a!
“Vô dụng!”
Mặt Trần Đình đỏ lên, vốn định nở mặt nở mày chút trước mặt nữ đế, ai ngờ thuộc hạ lại ngay cả chuyện này cũng làm không xong.
“Trần tướng quân, chuyện này không thể trách vị tướng quân này, để bổn —— để trẫm lại một mình với Tam tỷ. Ngoại trừ Trần Đình, tất cả đều lui xuống, trẫm không căn dặn bất kỳ một ai cũng không được tiến vào!”
“Dạ ——”
Trên mặt Trần Đình vui mừng, giữ nàng lại bên cạnh nghĩa là xem nàng là tâm phúc, có một số việc chỉ có nàng là biết được.
“Dạ.”
Những người còn lại đều nghe theo thái nữ, vội vàng khom người lui ra, sau đó đóng cửa điện kim loan lại.
“Haha, trẫm? Tên tiểu súc sinh, ngươi mà cũng xứng xưng là trẫm à?!”
Phượng Hãnh Kha đại khái cũng biết bản thân không thể sống sót qua được, bây giờ nàng mất hết tất cả rồi không còn quan tâm lời mình nói có tính kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến người trước mặt hay không, dù sao nàng cũng đâu còn gì để mà mất.
“Ngươi đừng quên, người năm đó giẫm đạp ngươi dưới chân chính là ta, mùi vị đạp trên người ngươi quả thật không tệ đâu!”
Phượng Tử Sam chẳng qua chỉ đứng ở dưới, an tĩnh nhìn nàng, phần nhiều trong ánh mắt là sự thương hại.
“Cũng chính ngay lúc đó, ta đã thề, sẽ giẫm đạp ngươi cả đời!”
Trên mặt Phượng Hãnh Kha đỏ rần, trong mắt tràn đầy điên cuồng.
“Thiên hạ này là của ta, tên súc sinh ngươi có tư cách gì mà tranh giành với ta hả? Cái chết năm đó của mẫu phi ngươi ra sao, người khác không biết, nhưng ta lại biết tận tường, chẳng những là vụиɠ ŧяộʍ, mà còn là vụиɠ ŧяộʍ với người mà mẫu hoàng yêu thích, bà ta chết là đáng đời! Sao ngươi vẫn chưa chết đi?!”
Ánh mắt Phượng Tử Sam khẽ động, vốn con ngươi lạnh nhạt càng lạnh nhạt hơn, thích à? Hay cho một từ thích.
Trần Đình đứng cách Phượng Tử Sam ba bước, vốn đang cao hứng vì được nữ đế giữ lại bên mình, bây giờ lại hận không thể mọc cánh bay đi.
Biết một bí mật như vậy không phải là chuyện tốt lành gì, hơn thế đây còn là bí mật riêng tư của hoàng thất nữa.
Thái nữ điện hạ giữ nàng lại, trong thâm ý, ngoài muốn trọng dụng nàng ra, còn có cảnh cáo nàng nữa.
Từ xưa những ai công cao lấp đầu chủ, đều không có kết cục tốt, điện hạ đây là đang cảnh cáo nàng.
Có thể tưởng tượng được nếu những chuyện xảy ra trong điện ngày hôm nay có người thứ ba biết được, thì Trần Đình nàng sẽ lâm nguy.
Đây là bí mật phải chôn kín trong lòng.
“Phượng Hãnh Kha, ta chết hay sống, lúc nào sẽ chết, ngươi không nhìn thấy được rồi.”
Phượng Tử Sam xụ mặt xuống, từng bước tiến về hướng ngôi vua chí cao vô thượng, nhìn về hướng người ngồi trên đã rơi vào điên cuồng, thản nhiên nói.
“Ngươi hãy nối bước theo thê thiếp cùng nữ nhi của mình đi!”
Phưỡng Hãnh Kha chưa là thái nữ nên không thể sống trong hoàng cung, nên phủ đệ của nàng nằm ngoài cung.
Mà Phượng Tử Sam tiến vào kinh thành chuyện đầu tiên nàng làm, chính là khống chế phủ đệ của nàng ta, còn thê thiếp nữ nhi, thì nàng đã cho bí mật xử tử. Có thể nói, toàn bộ phủ đệ, gà chó đều không tha.
“Phượng Tử Sam, ngươi sẽ không chết được tử tế đâu!”
Dù sớm đã ngờ tới, nhưng khi nghe thấy ái thê và thiếp của mình gặp phải độc thủ, liên lụy đến cả con cháu, Phượng Hãnh Kha chỉ cảm thấy sớm đã rơi vào hố băng, không còn hy vọng.
“Haha, Phượng Hãnh Kha, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không thì gió xuân thổi tới lại bùng lên. Loại chuyện này, ngươi làm cũng có ít ỏi gì, cần gì phải ngạc nhiên? Năm đó một nhà Liễu đại nhân, chẳng phải đều bị ngươi cho đuổi cùng gϊếŧ tận sao? Ngươi và ta đều như nhau, có tư cách gì nói ta?!”
Đúng vậy, các nàng đều giống nhau.
“Phượng Tử Sam, ta cuối cùng là đã xem thường ngươi.”
Phượng Hãnh Kha chán chường trên long kỷ, thê lương cười nói:
“Thắng làm vua, thua làm giặc. Ta đã thua, ngươi gϊếŧ ta đi!”
Đối với việc Trần Đình phản bội, nàng không hề ngờ tới, cho nên mới thua hoàn toàn như vậy.
Oán hận sao? Không, chỉ đổ cho nàng đã tin nhầm người.
“Phượng Hãnh Kha, ngươi biết tại sao lần này ngươi được ở lại trông giữ kinh thành không? Ngươi cho rằng nàng nghiêng về phía ngươi? Không không đâu, đây là mưu kế của ta. Chỉ cần cho người đồn đãi trong đám đại thần tâm phúc của ngươi, thì chúng liền sẽ cho rằng nữ đế có ý nghĩ đó, cũng sẽ làm cho ngươi tin theo, đi chờ lệnh trông giữ. Ngươi cho rằng mình đã tranh thủ được, sai rồi, sự thật là ta đã nhường cho ngươi. Ngươi cho rằng ta muốn gϊếŧ nàng, cho nên muốn ngư ông đắc lợi? Mà không hề hay biết ta chẳng qua chỉ muốn có một trận hỗn loạn, dù không có ngươi trong đó, cũng không sao, bởi vì đến cuối cùng nước bẩn vẫn sẽ hất vào người ngươi. Còn tướng quân Trần Đình, cho tới giờ nàng vẫn luôn là người của ta. Phượng Hãnh Kha, bây giờ chắc ngươi cũng hiểu được, ngay từ đầu, ngươi đã là con cờ của ta, ta để cho ngươi ở đâu, thì ngươi chỉ có thể ở chỗ đó.”
Thanh âm Phượng Tử Sam không một chút lên xuống, tựa như nàng không phải là người đã chơi ván cờ này, mà chỉ là một người khách qua đường đứng xem, thành bại đều không liên can đến nàng vậy.
“Thì ra là vậy.”
Phượng Hãnh Kha lẩm bẩm, trong con ngươi phản chiếu gương mặt Phượng Tử Sam, vệt máu bên trên đã khô cằn, áo khoác cả người đều phảng phất như vừa vớt lên từ trong vũng máu vậy, bên trên không biết đã lây dính máu của bao nhiêu người.
“Ta không bằng được ngươi ——”
Nàng chậm rãi nhắm mắt, mặc cho máu tươi tràn ra khóe miệng, sau đó ngoẹo đầu, không còn âm thanh của hơi thở.
Phượng Tử Sam nhìn Phượng Hãnh Kha đã chết, kiếm xuyên thấu qua bụng, sâu đậm đóng nàng vào trong long kỷ.
“Haha ——”
Thân thể dần dần nguội lạnh kia như đang nói cho nàng biết, từ nay trở về sau, nàng cũng sẽ giống như vậy, sẽ bị mắc kẹt vào chiếc long kỷ này.
Chỉ duy nhất một điều không giống, chính là Phượng Hãnh Kha đã chết, mà nàng vẫn sống.
Tướng quân Trần Đình thấy tam hoàng nữ đã chết, thoắt cái quỳ sụp xuống đất, tỏ vẻ trung thành, mà trên trán thì rịn đầy mồ hôi lạnh.
Cuối cùng Phượng Tử Sam phủi qua thân thể Phượng Hãnh Kha một cái, sau đó quay người từ từ bước xuống thềm thang, vượt qua Trần Đình đang quỳ rạp dưới đất, đi tới trước cửa điện kim loan.
“Mở cửa.”
Cánh cửa gỗ được sơn màu đỏ nặng nề mở ra, bước ra ngưỡng cửa, đập vào mắt nàng chính là một biển người đang quỳ rạp trên đất.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn vạn tuế ——”
Thanh âm vang lên đinh tai nhức óc đi khắp thiên hạ, trong lòng nàng xông lên một cỗ ngạo khí ngất trời.
Đây là đế vương sao? Trước kia nàng luôn quỳ rạp như thế trước mặt người ấy, mà nay nàng đứng đó để người ta triều bái mình.
Nàng không còn là Phượng Tử Sam của ngày trước nữa.
Nàng bây giờ, một lời sẽ định đoạt sinh tử, không còn phải sợ hãi người ấy, không cần phải đề phòng người ấy nữa.
Nhưng vì sao, trước mắt nàng chỉ ngày càng mông lung hơn?!
Ngước đầu nhìn trời, nàng hết sức nhẫn nại, không để cho nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt.
Là mừng đến rơi nước mắt ư?! Haha, đây cũng là niềm vui sao! Nhưng tại sao nàng không thể cười được?!
Bất kể là mừng hay lo, thì thiên hạ cuối cùng cũng đã nằm trong tay nàng rồi.
Tây Phượng lịch tháng bảy năm 256, nữ đế Phượng Tự Thần băng hà. Thái nữ Phượng Tử Sam gϊếŧ phản loạn Tam hoàng nữ, chiêu cáo thiên hạ, phản tặc Phượng Hãnh Kha hành thích nữ đế, làm sụp đổ hoàng lăng, hiện phản tặc đã được dẹp gọn. Tưởng nhớ nữ đế Phượng Tự Thần tức “nữ đế Thừa Thiên”, táng nàng vào hoàng lăng.
Tây Phượng lịch tháng chín năm 256, Phượng Tử Sam cử hành nghi lễ đăng quang, xưng là “nữ đế Thái Nhất”, khắp chốn vui mừng.
~~ Kết thúc truyện ~~
***
– Tác giả có lời muốn nói: Chính kịch tới đây coi như là kết thúc, tiếp theo chính là thông cáo một chút về phần tình yêu đôi lứa đồ.
Về tình cảm của Vệ đại tiểu thư với Liễu Trì, rồi về cuộc sống thường ngày của Tịch đại chủ tịch với Vệ manh vật, còn có con gái của hai người ra đời nữa; thuận tiện thông cáo một chút về tình xưa của tiền bối Vô Nhai Tử; đương nhiên về cuộc sống của nữ đế tiền nhiệm với nữ đế đương nhiệm nữa cũng phải kể đến rồi. (Editor: ta mong chờ ak, love love pặc pặc hehehehe~~~~~)
Còn có một chút về kết cục của Long Sáo a —— (???)
Nói lại thì, chắc ta không có để sót cặp đôi nào đâu nhỉ?!
Đương nhiên, mấy phần truyện này sẽ đặt vào phiên ngoại rồi!
Chích kịch kết thúc, phiên ngoại liền có thể dế thở hơn rồi. (Ta cũng thấy vậy ák.)
– Editor có lời muốn nói: Ta thì cũng có mấy lời ngắn gọn sau, lời đầu cho ta được đa tạ tác giả vì đã kết thúc chính kịch, vì ta edit mấy chương chính kịch đặc biệt chương này mệt lắm =))))))
Các nàng không biết đâu, chương này được ta edit từ hơn một (hai??) tháng trước rồi cơ, nhưng mà được mới hai ba đoạn là ta đã ngưng không edit tiếp vì một phần nó khó quá =))))) phần còn lại là do ta đi làm mà, các nàng thông cảm ta mệt lắm ngồi edit một cái chương mệt đầu thiệt sự là rút hết tinh lực của ta, không có nổi đâu *núp trốn cà chua trứng thối* các nàng tha thứ cho ta =)))))
Nhưng mà ák, có một bạn đọc vào comment làm ta cảm động lắm, ta nói thật là ta cảm động lắm lắm, nên ta mới lết thân đi edit hết được chương này nèk:))) (ta cũng ngạc nhiên vào bản thân lắm, vì tính ta giống y cái tên của ta á mông lười =)))))
Tóm lại, những ai mà có theo dõi bộ này tha thứ cho ta đi, vào động viên ta đi, ta sẽ cố gắng edit hoàn bộ này cho, hụy hụy hụy:* *chèo kéo chèo kéo trá hình*
P/S: Nói vậy thôi chứ ta biết là sẽ vắng hoe thôi à, nhưng mà không có sao. Từ đầu edit đến giờ ta quen rồi, ta thấy việc đó nó bình thường lắm. Chỉ cần mấy bạn đọc thấy thích là được rồi. Mà, ta cảm ơn bạn đọc kia nha, đều nhờ vào comment của bạn đã giúp ta edit được tiếp.
Tác giả :
Phá Quân Tinh