Tướng Công Bám Người
Quyển 2 - Chương 95: Giải cổ
Khuya, vạn vật chìm vào giấc ngủ, riêng Hoàng cung rực sáng ánh đuốc. Giữa màn đêm nhấp nhoáng hai bóng người. Họ lướt trên nóc Hoàng cung, nhanh nhẹ như gió. Chốc sau, họ dừng lại và mất hút.
Tử Vân điện, nơi Hoàng thượng nghỉ ngơi.
Tử Hạo đương thiêm thiếp, ngay lúc phát giác trong phòng có người thì liền bị điểm huyệt đạo, toàn thân cứng đờ.
An Nguyệt Quân mặt không biểu tình, ánh mắt tĩnh lặng, nói: “Bắt đầu đi. Mất bao lâu? Ta canh chừng bên ngoài.”
“Thật là… Đây là thái độ nhờ vả người khác đấy à?” Tề Thiên Phóng bất mãn liếc An Nguyệt Quân, nhỏ giọng làu bàu, tuy nhiên vẫn lấy chiếc lọ sứ nhỏ khỏi hòm thuốc, xem xét Tử Hạo bất động, trầm ngâm rồi nói: “Trước phải lấy huyết cổ ra. Vì loại huyết cổ này khiến sinh mệnh người trúng cổ và kẻ hạ cổ tương thông nên để kẻ hạ cổ không phát hiện, cần đưa một loại huyết cổ vô hại khác vào thay thế. Trong vòng nửa năm, kẻ hạ cổ sẽ không hay đâu. Nếu đúng theo trình tự này thì cần khoảng ba canh giờ.”
An Nguyệt Quân gật đầu. Nửa năm? Chừng đó đủ rồi! Hắn bảo: “Giao cho ngươi.” rồi liền quay đầu lánh ra.
Hắn an vị tại bàn gỗ cách đó không xa lẳng lặng thưởng từng chén từng ly trà, con ngươi thâm thuý sâu không thấy đáy giữa chừng bỗng mê man.
Lúc này nương tử đang làm gì? Có phải đang ngủ? Có nhớ hắn không?
Nghĩ tới đây, con tim bất giác nóng rực. Chắc là đang ngủ nhỉ? Đáy lòng hắn âm thầm nhung nhớ nương tử của mình một cách tỉ mẩn. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi.
Lâu sau, An Nguyệt Quân quay lại, trông Tề Thiên Phóng mệt mỏi bước ra, gật đầu với hắn, bảo: “Huyết cổ đã lấy. Tuy nhiên có vẻ cổ độc ăn vào máu quá sâu, cần thêm thuốc giải cổ và mỗi ngày hít ít thuốc phiện. Bảy ngày sau, đầu óc sẽ tỉnh táo lại.”
An Nguyệt Quân gật đầu, nhếch môi. “Được, phiền ngươi rồi.”
“Ngươi cũng biết nói câu này? Ta tưởng ngươi chỉ biết mỗi sai bảo người khác, chẳng coi ai ra gì thôi đấy.” Tề Thiên Phóng liếc An Nguyệt Quân tỏ ý nhạo báng.
An Nguyệt Quân chả ảnh hưởng, chỉ nhàn nhạt liếc một cái, đặt ly trà xuống, hỏi: “Xử lý gọn ghẽ, không để lại dấu vết chứ?”
Tề Thiên Phóng không vui ngó hắn, tự ái hỏi vặn: “Ta làm việc ngươi còn không yên tâm?”
An Nguyệt Quân không đáp trả cũng không phản bác, đứng lên. “Đi thôi.”
“Thuốc giải hiện ta không cầm theo, phải về nhà lấy.” Tề Thiên Phóng nhăn mày. Từ đây về nhà đường không phải ngắn, sẽ mệt lắm đây. Phiền quá!
“Ừ.” An Nguyệt Quân chỉ ừ nhạt, cũng chẳng hề sợ Tề Thiên Phóng đi luôn.
Hai người tới trước cửa, ngó quanh thấy không có ai. Tề Thiên Phóng bước nhanh. “Vậy ta đi trước, tối mai sẽ trở lại.”
An Nguyệt Quân gật đầu, đáy mắt thâm sâu khó lường. Hắn nhảy lên, biến mất giữa không trung, song không phải về hướng Nguyệt gia bảo.
Ngày thứ hai, ngày mười ba tháng tám năm Tử Khải, một chuyện đã xảy ra gây chấn động cả nước. Âu Dương Tán đêm trước bị ám sát trong ngục, thân bị chém mấy chục đao, thi thể nát bét, mặt mũi nhìn cũng chẳng ra.
Tin vừa hay, từ trọng thần trong triều đến người dân nơi phố nhỏ đều tiếc thương. Một nguyên lão tam triều cúc cung tận tuỵ một đời, kết quả ra đi còn không được toàn thây.
Ai ai cũng thoá mạ vị Hoàng đế hiện thời tàn nhẫn, vô tình.
Lạc phủ.
Lạc Vũ bị thương không cần lâm triều, hiện đang dựa vào thành giường, lồng ngực quấn đầy băng. Y nhíu mày, mắt thoáng vẻ kinh sợ khó thấy, hỏi nhạt: “Vương Thiên, thật có chuyện này?”
Vương Thiên khom người, nhắm mắt, đáp: “Vâng, thật ạ, đêm qua Âu Dương Tán đã bị ám sát.”
“Ai cơ chứ? Lão già kia gây thù chuốc oán với ai…” Mắt rét lạnh, Lạc Vũ mím môi, nghiêm nghị nhìn chăm chú tên thuộc hạ. “Ngươi chắc chắn?”
Vương Thiên gật đầu. “Đã kiểm xác rồi ạ.”
Để lão già kia thần phục mình, Lạc Vũ từng dùng nhiều khổ hình với lão, ít nhất trên người lão cũng phải trăm vết thương rồi. Khổ nỗi xương lão già đó cứng quá…
“Vậy cũng tốt.” Môi Lạc Vũ nhếch nhẹ. “Bọn tiện dân có phản ứng gì?”
“Đều thương tiếc Âu Dương Tán, thoá mạ Hoàng đế.”
“Vậy à?” Lạc Vũ lẩm bẩm, con ngươi hàm chứa vô hạn thâm ý, mặt cười mà như không. Đột nhiên, y ngồi dậy, hô: “Thay y phục.”
Tỳ nữ lập tức đi vào, dịu dàng giúp y. Vương Thiên lo lắng khuyên can: “Đại nhân, thương thế của ngài chưa hồi phục, không thể ra ngoài.”
“Không sao, ta cần vào cung một chuyến.” Lạc Vũ phật ý liếc thuộc hạ, đồng thời giang tay để tỳ nữ giúp mình mặc quan phục.
Trông cái nhìn lạnh lùng của chủ, Vương Thiên giật thót. Hành tung của chủ bọn tôi tớ như y nào có quyền hỏi. Y quỳ sụp xuống. “Đại nhân thứ tội.”
“Đứng lên.”
Nút áo cuối cùng được cài, quan phục tươm tất, Lạc Vũ ra ngoài.
Y lâm triều xong, đến tẩm cung của Hoàng thượng đúng lúc cận thần nội thị Tiểu Lộ Tử xử lý sự vụ. Đơn giản, chỉ cần đóng lên mỗi con dấu là xong. Những sự vụ quan trọng đều để sang bên chờ Lạc Vũ rồi.
Lạc Vũ đến, Tiểu Lộ Tử nhanh mắt phát hiện, tức thì chạy đến làm lễ cung kính còn hơn với Hoàng đế, bởi vì Lạc Vũ mới thật sự là chủ tử của y.
Gần đây ngày càng lắm chuyện, không thể không đề phòng, chỉ cần sai một ly là đi một dặm ngay. Đầu tiên An Nguyệt Quân trực tiếp cầm kiếm tới cửa khiêu khích, sau đó lại đến lão già… Cầm kiếm? Kiếm? Kiếm!
Mặt lạnh, không thèm quan tâm đến Tiểu Lộ Tử ở bên, Lạc Vũ xông đến trước mặt Tử Hạo, đưa ngón tay lên mũi y, cảm giác cổ vẫn ngọ nguậy trong ngực y mới yên lòng. Song hoài nghi trong đầu vẫn không thể cởi bỏ. Hành động của hắn rốt cuộc có ý gì?
“Hai ngày nay có gì khác thường không?” Lạc Vũ hỏi Tiểu Lộ Tử ở bên.
“Bình thường, đều nằm trong kế hoạch ạ.” Tiểu Lộ Tử cười đáp, nụ cười cung kính. Người này mới đúng là Hoàng đế của y!
Lạc Vũ gật đầu, tháo chiếc nhẫn trên ngón cái quẳng cho Tiểu Lộ Tử, bảo: “Cầm nó, thấy nó như thấy ta. Về sau sẽ hữu dụng. Ngươi lui xuống đi.”
Tiểu Lộ Tử sáng mắt, mừng rỡ nhận thưởng, cung kính tuân mệnh: “Thưa vâng.”
Chỉ còn lại hai người, Lạc Vũ đối diện với Tử Hạo, mắt đối mắt, ra lệnh rành rọt từng câu từng chữ: “Hạ thánh chỉ ra lệnh thiêu thi thể cố Tể tướng Tử Nguyệt vương triều Âu Dương Tán rồi nghiền xương thành tro.”
Thoá mạ? Quá nhẹ. Y muốn Tử Hạo hoàn toàn mất lòng dân!
Chạng vạng.
Nguyệt gia bảo đắm mình trong hoàng hôn ấm – ấm của nắng và ấm của tình người.
“Nương tử, hôm nay trong người khoẻ chứ?” An Nguyệt Quân dìu Diệp Khê Thiến dạo quanh Thấm Tuyết các, lo âu hỏi han.
“Ờ.” Da dẻ Diệp Khê Thiến hồng hào nhờ gần đây ăn nhiều đồ bổ. Đi chưa bao lâu, nàng đã thấm mệt, trán lấm tấm mồ hôi.
An Nguyệt Quân lấy khăn tay do nha hoàn dâng nhẹ lau mồ hôi cho nàng, động tác dịu dàng, ánh mắt chuyên chú. Chỉ cần liên quan đến nương tử, hắn đều sẽ tập trung như vậy.
Vừa lau xong, đương chuẩn bị dạo tiếp thì Tề Thiên Phóng một thân trường sam xanh, tóc trắng tung bay giận dữ lao tới. Diệp Khê Thiến ngạc nhiên ngó An Nguyệt Quân, định hỏi có chuyện gì thì Tề Thiên Phóng đã gào trước: “Ngươi dám lừa ta?! Còn sai ta làm việc cho ngươi, quá đáng!”
An Nguyệt Quân lạnh nhạt ngó y một cái, không mở miệng, hiển nhiên chẳng muốn nói.
Diệp Khê Thiến một bên tò mò: “Tề Thiên Phóng, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt tức tối lập tức cười phơi phới, Tề Thiên Phóng liếc An Nguyệt Quân vẫn lạnh nhạt, mắt đầy ẩn ý chuyển sang nhìn Diệp Khê Thiến. “Thiến Thiến, chúng ta quen biết lâu thế rồi mà ngươi còn gọi cả họ tên ta, ta tổn thương đó nhé.”
Y chờ xem hắn tỉnh được đến chừng nào!
Diệp Khê Thiến cười khẽ. “Vậy giờ gọi là gì nào?”
“Thiên Phóng là được.” Tề Thiên Phóng thân mật trả lời.
“Ừ.” Diệp Khê Thiến cười theo.
“Thiến Thiến, chúng ta tiến thêm một bước nữa đi.” Tề Thiên Phóng dường như đang mê mẩn lắm. Y ngó nắm đấm run run của ai đó mà cười thầm trong lòng. Trông có vẻ sắp bộc phát rồi đây.
Một đường kiếm khí bổ về phía Tề Thiên Phóng. Y né nhanh, tự nhủ quả nhiên bộc phát rồi. Mắt An Nguyệt Quân đằng đằng sát khí, ra chiêu càng tàn độc.
Không chần chừ, Tề Thiên Phóng xoay người trốn. Dù sao cũng thành công rồi. Cái bộ dạng lạnh lùng đó phát khiếp, nhất là võ công y không bằng hắn, không chạy chẳng lẽ chờ ngủm? Thế nên nháy mắt, bóng Tề Thiên Phóng mất tăm.
An Nguyệt Quân trừng trừng hướng Tề Thiên Phóng biến mắt, sau đó quay lại nắm tay Diệp Khê Thiến, nói: “Nương tử, chúng ta về đi.”
“Không đi dạo nữa à?” Diệp Khê Thiến tủm tỉm, biết mà vẫn cố hỏi.
“Nương tử, mình đóng cửa đi dạo trong phòng cũng được, rất an toàn.” An Nguyệt Quân dẩu môi, toàn thân nồng nặc mùi giấm.
“Ừ.” Trong lòng Diệp Khê Thiến sớm đã cười nắc nẻ trong bụng.
“Nương tử, không cho nàng tiến thêm bước nữa với hắn.”
“Ừ.”
“Nương tử, về sau gặp hắn, trực tiếp đóng cửa.
Tử Vân điện, nơi Hoàng thượng nghỉ ngơi.
Tử Hạo đương thiêm thiếp, ngay lúc phát giác trong phòng có người thì liền bị điểm huyệt đạo, toàn thân cứng đờ.
An Nguyệt Quân mặt không biểu tình, ánh mắt tĩnh lặng, nói: “Bắt đầu đi. Mất bao lâu? Ta canh chừng bên ngoài.”
“Thật là… Đây là thái độ nhờ vả người khác đấy à?” Tề Thiên Phóng bất mãn liếc An Nguyệt Quân, nhỏ giọng làu bàu, tuy nhiên vẫn lấy chiếc lọ sứ nhỏ khỏi hòm thuốc, xem xét Tử Hạo bất động, trầm ngâm rồi nói: “Trước phải lấy huyết cổ ra. Vì loại huyết cổ này khiến sinh mệnh người trúng cổ và kẻ hạ cổ tương thông nên để kẻ hạ cổ không phát hiện, cần đưa một loại huyết cổ vô hại khác vào thay thế. Trong vòng nửa năm, kẻ hạ cổ sẽ không hay đâu. Nếu đúng theo trình tự này thì cần khoảng ba canh giờ.”
An Nguyệt Quân gật đầu. Nửa năm? Chừng đó đủ rồi! Hắn bảo: “Giao cho ngươi.” rồi liền quay đầu lánh ra.
Hắn an vị tại bàn gỗ cách đó không xa lẳng lặng thưởng từng chén từng ly trà, con ngươi thâm thuý sâu không thấy đáy giữa chừng bỗng mê man.
Lúc này nương tử đang làm gì? Có phải đang ngủ? Có nhớ hắn không?
Nghĩ tới đây, con tim bất giác nóng rực. Chắc là đang ngủ nhỉ? Đáy lòng hắn âm thầm nhung nhớ nương tử của mình một cách tỉ mẩn. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi.
Lâu sau, An Nguyệt Quân quay lại, trông Tề Thiên Phóng mệt mỏi bước ra, gật đầu với hắn, bảo: “Huyết cổ đã lấy. Tuy nhiên có vẻ cổ độc ăn vào máu quá sâu, cần thêm thuốc giải cổ và mỗi ngày hít ít thuốc phiện. Bảy ngày sau, đầu óc sẽ tỉnh táo lại.”
An Nguyệt Quân gật đầu, nhếch môi. “Được, phiền ngươi rồi.”
“Ngươi cũng biết nói câu này? Ta tưởng ngươi chỉ biết mỗi sai bảo người khác, chẳng coi ai ra gì thôi đấy.” Tề Thiên Phóng liếc An Nguyệt Quân tỏ ý nhạo báng.
An Nguyệt Quân chả ảnh hưởng, chỉ nhàn nhạt liếc một cái, đặt ly trà xuống, hỏi: “Xử lý gọn ghẽ, không để lại dấu vết chứ?”
Tề Thiên Phóng không vui ngó hắn, tự ái hỏi vặn: “Ta làm việc ngươi còn không yên tâm?”
An Nguyệt Quân không đáp trả cũng không phản bác, đứng lên. “Đi thôi.”
“Thuốc giải hiện ta không cầm theo, phải về nhà lấy.” Tề Thiên Phóng nhăn mày. Từ đây về nhà đường không phải ngắn, sẽ mệt lắm đây. Phiền quá!
“Ừ.” An Nguyệt Quân chỉ ừ nhạt, cũng chẳng hề sợ Tề Thiên Phóng đi luôn.
Hai người tới trước cửa, ngó quanh thấy không có ai. Tề Thiên Phóng bước nhanh. “Vậy ta đi trước, tối mai sẽ trở lại.”
An Nguyệt Quân gật đầu, đáy mắt thâm sâu khó lường. Hắn nhảy lên, biến mất giữa không trung, song không phải về hướng Nguyệt gia bảo.
Ngày thứ hai, ngày mười ba tháng tám năm Tử Khải, một chuyện đã xảy ra gây chấn động cả nước. Âu Dương Tán đêm trước bị ám sát trong ngục, thân bị chém mấy chục đao, thi thể nát bét, mặt mũi nhìn cũng chẳng ra.
Tin vừa hay, từ trọng thần trong triều đến người dân nơi phố nhỏ đều tiếc thương. Một nguyên lão tam triều cúc cung tận tuỵ một đời, kết quả ra đi còn không được toàn thây.
Ai ai cũng thoá mạ vị Hoàng đế hiện thời tàn nhẫn, vô tình.
Lạc phủ.
Lạc Vũ bị thương không cần lâm triều, hiện đang dựa vào thành giường, lồng ngực quấn đầy băng. Y nhíu mày, mắt thoáng vẻ kinh sợ khó thấy, hỏi nhạt: “Vương Thiên, thật có chuyện này?”
Vương Thiên khom người, nhắm mắt, đáp: “Vâng, thật ạ, đêm qua Âu Dương Tán đã bị ám sát.”
“Ai cơ chứ? Lão già kia gây thù chuốc oán với ai…” Mắt rét lạnh, Lạc Vũ mím môi, nghiêm nghị nhìn chăm chú tên thuộc hạ. “Ngươi chắc chắn?”
Vương Thiên gật đầu. “Đã kiểm xác rồi ạ.”
Để lão già kia thần phục mình, Lạc Vũ từng dùng nhiều khổ hình với lão, ít nhất trên người lão cũng phải trăm vết thương rồi. Khổ nỗi xương lão già đó cứng quá…
“Vậy cũng tốt.” Môi Lạc Vũ nhếch nhẹ. “Bọn tiện dân có phản ứng gì?”
“Đều thương tiếc Âu Dương Tán, thoá mạ Hoàng đế.”
“Vậy à?” Lạc Vũ lẩm bẩm, con ngươi hàm chứa vô hạn thâm ý, mặt cười mà như không. Đột nhiên, y ngồi dậy, hô: “Thay y phục.”
Tỳ nữ lập tức đi vào, dịu dàng giúp y. Vương Thiên lo lắng khuyên can: “Đại nhân, thương thế của ngài chưa hồi phục, không thể ra ngoài.”
“Không sao, ta cần vào cung một chuyến.” Lạc Vũ phật ý liếc thuộc hạ, đồng thời giang tay để tỳ nữ giúp mình mặc quan phục.
Trông cái nhìn lạnh lùng của chủ, Vương Thiên giật thót. Hành tung của chủ bọn tôi tớ như y nào có quyền hỏi. Y quỳ sụp xuống. “Đại nhân thứ tội.”
“Đứng lên.”
Nút áo cuối cùng được cài, quan phục tươm tất, Lạc Vũ ra ngoài.
Y lâm triều xong, đến tẩm cung của Hoàng thượng đúng lúc cận thần nội thị Tiểu Lộ Tử xử lý sự vụ. Đơn giản, chỉ cần đóng lên mỗi con dấu là xong. Những sự vụ quan trọng đều để sang bên chờ Lạc Vũ rồi.
Lạc Vũ đến, Tiểu Lộ Tử nhanh mắt phát hiện, tức thì chạy đến làm lễ cung kính còn hơn với Hoàng đế, bởi vì Lạc Vũ mới thật sự là chủ tử của y.
Gần đây ngày càng lắm chuyện, không thể không đề phòng, chỉ cần sai một ly là đi một dặm ngay. Đầu tiên An Nguyệt Quân trực tiếp cầm kiếm tới cửa khiêu khích, sau đó lại đến lão già… Cầm kiếm? Kiếm? Kiếm!
Mặt lạnh, không thèm quan tâm đến Tiểu Lộ Tử ở bên, Lạc Vũ xông đến trước mặt Tử Hạo, đưa ngón tay lên mũi y, cảm giác cổ vẫn ngọ nguậy trong ngực y mới yên lòng. Song hoài nghi trong đầu vẫn không thể cởi bỏ. Hành động của hắn rốt cuộc có ý gì?
“Hai ngày nay có gì khác thường không?” Lạc Vũ hỏi Tiểu Lộ Tử ở bên.
“Bình thường, đều nằm trong kế hoạch ạ.” Tiểu Lộ Tử cười đáp, nụ cười cung kính. Người này mới đúng là Hoàng đế của y!
Lạc Vũ gật đầu, tháo chiếc nhẫn trên ngón cái quẳng cho Tiểu Lộ Tử, bảo: “Cầm nó, thấy nó như thấy ta. Về sau sẽ hữu dụng. Ngươi lui xuống đi.”
Tiểu Lộ Tử sáng mắt, mừng rỡ nhận thưởng, cung kính tuân mệnh: “Thưa vâng.”
Chỉ còn lại hai người, Lạc Vũ đối diện với Tử Hạo, mắt đối mắt, ra lệnh rành rọt từng câu từng chữ: “Hạ thánh chỉ ra lệnh thiêu thi thể cố Tể tướng Tử Nguyệt vương triều Âu Dương Tán rồi nghiền xương thành tro.”
Thoá mạ? Quá nhẹ. Y muốn Tử Hạo hoàn toàn mất lòng dân!
Chạng vạng.
Nguyệt gia bảo đắm mình trong hoàng hôn ấm – ấm của nắng và ấm của tình người.
“Nương tử, hôm nay trong người khoẻ chứ?” An Nguyệt Quân dìu Diệp Khê Thiến dạo quanh Thấm Tuyết các, lo âu hỏi han.
“Ờ.” Da dẻ Diệp Khê Thiến hồng hào nhờ gần đây ăn nhiều đồ bổ. Đi chưa bao lâu, nàng đã thấm mệt, trán lấm tấm mồ hôi.
An Nguyệt Quân lấy khăn tay do nha hoàn dâng nhẹ lau mồ hôi cho nàng, động tác dịu dàng, ánh mắt chuyên chú. Chỉ cần liên quan đến nương tử, hắn đều sẽ tập trung như vậy.
Vừa lau xong, đương chuẩn bị dạo tiếp thì Tề Thiên Phóng một thân trường sam xanh, tóc trắng tung bay giận dữ lao tới. Diệp Khê Thiến ngạc nhiên ngó An Nguyệt Quân, định hỏi có chuyện gì thì Tề Thiên Phóng đã gào trước: “Ngươi dám lừa ta?! Còn sai ta làm việc cho ngươi, quá đáng!”
An Nguyệt Quân lạnh nhạt ngó y một cái, không mở miệng, hiển nhiên chẳng muốn nói.
Diệp Khê Thiến một bên tò mò: “Tề Thiên Phóng, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt tức tối lập tức cười phơi phới, Tề Thiên Phóng liếc An Nguyệt Quân vẫn lạnh nhạt, mắt đầy ẩn ý chuyển sang nhìn Diệp Khê Thiến. “Thiến Thiến, chúng ta quen biết lâu thế rồi mà ngươi còn gọi cả họ tên ta, ta tổn thương đó nhé.”
Y chờ xem hắn tỉnh được đến chừng nào!
Diệp Khê Thiến cười khẽ. “Vậy giờ gọi là gì nào?”
“Thiên Phóng là được.” Tề Thiên Phóng thân mật trả lời.
“Ừ.” Diệp Khê Thiến cười theo.
“Thiến Thiến, chúng ta tiến thêm một bước nữa đi.” Tề Thiên Phóng dường như đang mê mẩn lắm. Y ngó nắm đấm run run của ai đó mà cười thầm trong lòng. Trông có vẻ sắp bộc phát rồi đây.
Một đường kiếm khí bổ về phía Tề Thiên Phóng. Y né nhanh, tự nhủ quả nhiên bộc phát rồi. Mắt An Nguyệt Quân đằng đằng sát khí, ra chiêu càng tàn độc.
Không chần chừ, Tề Thiên Phóng xoay người trốn. Dù sao cũng thành công rồi. Cái bộ dạng lạnh lùng đó phát khiếp, nhất là võ công y không bằng hắn, không chạy chẳng lẽ chờ ngủm? Thế nên nháy mắt, bóng Tề Thiên Phóng mất tăm.
An Nguyệt Quân trừng trừng hướng Tề Thiên Phóng biến mắt, sau đó quay lại nắm tay Diệp Khê Thiến, nói: “Nương tử, chúng ta về đi.”
“Không đi dạo nữa à?” Diệp Khê Thiến tủm tỉm, biết mà vẫn cố hỏi.
“Nương tử, mình đóng cửa đi dạo trong phòng cũng được, rất an toàn.” An Nguyệt Quân dẩu môi, toàn thân nồng nặc mùi giấm.
“Ừ.” Trong lòng Diệp Khê Thiến sớm đã cười nắc nẻ trong bụng.
“Nương tử, không cho nàng tiến thêm bước nữa với hắn.”
“Ừ.”
“Nương tử, về sau gặp hắn, trực tiếp đóng cửa.
Tác giả :
Phi Yến