Tướng Công Bám Người
Quyển 2 - Chương 87: Tỉnh lại
Đêm khuya, bầu trời tối đen thi thoảng loé lên vài ánh sao yếu ớt.
Đây là lúc nên say giấc, mơ những giấc mơ đẹp, song Nguyệt gia bảo lại đèn dầu sáng rỡ, ai nấy đều lục đục, rầu rĩ.
Thấm Tuyết các yên tĩnh như chết.
An Nguyệt Quân ngơ ngác ngồi đầu giường. Máu trên trường sam trắng như tuyết nay đã khô thành màu đỏ sậm trông như những cánh hoa héo tàn. Hắn nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, từ đầu tới giờ chưa hề buông lơi. Mắt hắn đờ đẫn nhìn về trước, bi thương, khẩn thiết.
Môi trắng bệch hạ xuống một bên mắt nàng, hắn thủ thỉ: “Nương tử, mở mắt nhìn ta đi, được không? Chỉ một lần thôi, được không?”
Hắn hôn tiếp mắt còn lại. “Nương tử, mắng ta ngốc, được không? Chỉ một câu thôi, được không?”
Hắn hôn lên môi nàng. “Nương tử, dậy bắt nạt ta, được không? Dữ với ta, được không?”
Nương tử, van nàng… Van nàng mà, nương tử…
Giọng nói khô khốc của An Nguyệt Quân văng vẳng quanh phòng nhưng đáp luôn chỉ có yên lặng. Hắn cười thê thảm, gương mặt trắng bệch lâm vào tuyệt vọng khôn cùng trông hãi hệt như ma vậy.
Lau mãi bằng khăn lông ướt mà máu vẫn dính dính tay, cũng như trán Diệp Khê Thiến chườm khăn mãi mà nó vẫn duy trì một nhiệt độ cao ngất.
Nương tử, không phải nàng muốn sinh chục đứa bé sao? Không phải nàng nói sẽ bắt nạt ta cả đời sao? Không phải nàng nói vĩnh viễn bên cạnh ta sao?
Có phải đều là dối ta không? Đã hứa là cả đời mà. Dối ta… Nàng dối ta…
Bật cười. Thê lương. Bi ai. Tuyệt vọng. Nước mắt trong suốt không tiếng động lăn dài. Vẻ yếu ớt của hắn ai nhìn cũng thấy đau lòng.
Nương tử, đừng bỏ ra… Ta không muốn bị nàng bỏ rơi… Đừng…
Nương tử…
Tim này có còn lành lặn trong lồng ngực không? Sao hắn đau thế này?
Chân trời hửng sáng.
“Bảo chủ, ngài có muốn nghỉ một chút không?” Dương Hoà xong việc trở lại thấy chủ vẫn nguyên bộ dạng như đêm hôm qua bèn lo lắng hỏi thăm.
An Nguyệt Quân ngây ngốc quay sang. Dương Hoà kinh hãi. Đúng là cặp mắt trống rỗng, ngập sợ hãi và van xin yếu đuối của một đứa trẻ khi ấy. Lần thứ hai! Đã là lần thứ hai lão tận mắt thấy bảo chủ lạnh lùng vô tình của mình trở thành cái dạng có thể bị đánh gục bởi bất cứ ai này. Hai lần đều vì phu nhân!
“Việc đến đâu rồi?” An Nguyệt Quân mặt không đổi, mắt không chuyển.
“Xong xuôi rồi ạ.” Dương Hoà cung kính trả lời. Lão sớm thành thói quen với sự lạnh nhạt này rồi. Dịu dàng, yêu thương, niềm vui, nỗi buồn, tất cả những điều ấy của hắn đều chỉ thuộc về một người. Lần này hy vọng phu nhân cũng sẽ tai qua nạn khỏi.
“Ừ.” An Nguyệt Quân thờ ơ gật đầu rồi lại quay lại với Diệp Khê Thiến nằm trên giường.
Dương Hoà thở dài, nghĩ mình khuyên chắc chẳng ích gì đâu, bèn lắc đầu lui ra.
Bố cáo truyền đi, người nối người tới liền không dứt. Nhưng toàn bộ đều bị An Nguyệt Quân quẳng ra ngoài hết.
Đồ ăn sáng, ăn trưa, ăn tối không ai động vào. An Nguyệt Quân vẫn cố chấp canh bên giường không rời một bước, chờ Diệp Khê Thiến mở mắt.
Nương tử, nàng mau tỉnh lại đi, chúng ta cùng ăn…
Đêm.
Mắt An Nguyệt Quân đầy tơ máu. Hắn đờ đẫn nhìn Diệp Khê Thiến không chớp mắt. Đột nhiên, hắn bụm miệng ho khan, máu rỉ ra giữa các kẽ tay. Sững sờ trông máu tươi trên tay, hắn cay đắng nhếch mép. Nương tử, có phải nàng không thương ta nữa? Tim ta đau, cả người ta đều đau, sao nàng vẫn cứ nằm?
Nha hoàn lặng lẽ mở cửa bưng thuốc vào, không đành lòng cắt đứt dòng nhớ thương của chủ bèn tự động đặt thuốc lên bàn sau đó khép cửa lui ra.
Hơi thuốc thoang thoảng vương trong không khí. An Nguyệt Quân quay lại với ánh mắt tăm tối không chút sức sống. Ánh mắt ấy lướt qua thuốc trên bàn, bất ngờ được rót vào tí ánh sáng le lói.
Bê thuốc lên, múc một muỗng, đưa lên môi thổi thổi, hắn cẩn thận bằng tất cả sự tập trung đút cho Diệp Khê Thiến uống.
Nhưng thuốc rót đến bên môi lại tràn khỏi khoé miệng, chảy dọc xuống cằm và má.
An Nguyệt Quân hốt hoảng, lại đút một muỗng thuốc cho nàng, kết quả tương tự. Ánh sáng le lói tắt ngấm. Hắn thì thào: “Nương tử, uống đi, được không? Thuốc bổ lắm…” Giọng nói run rẩy van xin.
Thêm một muỗng, vẫn vậy. Hắn không tin, đút tiếp từng muỗng một đến khi hết chén thuốc. Rốt cuộc vẫn không vào một giọt nào.
Choang!
Chén thuốc bể tan tành. An Nguyệt Quân không để ý. Hoặc có thể nói hiện tại trừ nương tử, hắn chẳng để ý gì khác nữa.
Tay hắn vuốt ve gương mặt Diệp Khê Thiến, chợt dừng dưới mũi nàng. Hô hấp như có như không khiến hắn run rẩy, bàng hoàng. Dường như không thể chịu nổi nữa, hắn ôm chầm lấy nàng, siết chặt nàng như muốn khảm nàng vào thân thể mình.
“Nương tử, nương tử, nương tử, nương tử…”
Tiếng nỉ non tuyệt vọng vỡ oà giống cái chén dưới đất, quanh đi quẩn lại trong căn phòng nặng nề.
Sang ngày thứ hai.
An Nguyệt Quân điên rồi. Diệp Khê Thiến vẫn sốt cao không tỉnh, hô hấp mong manh ngày càng mong manh, có rồi lại không, không rồi lại có.
Điên rồi.
Trong phòng, An Nguyệt Quân cười như kẻ điên, mắt phủ đầy sương. Vết thương băng bó kỹ càng lại chảy máu, thế nhưng hắn chẳng hề thấy đau. Giữa mơ màng, một bóng hình xinh đẹp lượn lờ, nở nụ cười dịu dàng, liên tục nói: “Quân, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Hắn ngây ngô cười, vui mừng nhào về trước hòng bắt lấy nàng. Ảo ảnh chậm rãi biến mất, hắn hốt hoảng đuổi theo, gọi: “Nương tử, chờ ta! Nương tử, chờ ta với…”
Bóng dáng ấy cuối cùng luôn biến mất. Hắn thì phun ra một búng máu. Bao nhiêu đoá huyết hoa nở rộ. Đẹp mà bi ai. Tỉnh ra, trước mắt hắn toàn là bóng tối. Nhẹ khép mắt, hắn chìm vào tuyệt vọng.
Nương tử, cuối cùng nàng cũng bỏ rơi ta…
Tim chết rồi, không hề đập nữa. À, còn nữa đâu mà đập.
Đột nhiên, ngoài sảnh í ới vọng vào: “Bảo chủ, bên ngoài có người chỉ đích danh bảo chủ.”
An Nguyệt Quân lạnh giọng. “Cút!”
“Người đó nói có thể chữa khỏi cho phu nhân, tuy nhiên người đó muốn bảo chủ tự ra đón mình.” Giọng hạ nhân bên ngoài lẫn theo tiếng nức nở. Bảo chủ dễ sợ quá!
An Nguyệt Quân như kẻ chết đuối vớ được cọc, lập tức phóng ra. Hắn sẽ không buông tha dù chỉ một tia hy vọng.
Cửa Nguyệt gia bảo.
“Là ngươi!” An Nguyệt Quân giấu sự kinh ngạc bằng bộ mặt lạnh nhạt song vẫn không lấp hết được vui mừng trong giọng nói với nam tử trước mặt. Nếu là y thì nương tử được cứu rồi.
Mái tóc trắng dài lấp lánh dưới ánh mặt trời, dung mạo tuấn mỹ, phong thái cao ngạo như thiên tiên, trường sam đen khiến y tăng thêm nét lạnh lùng. Y đứng đón gió mặc mái tóc tung bay. Y chính là Tề Thiên Phóng!
Tề Thiên Phóng thả hòm thuốc trong tay xuống, gật đầu nói: “Còn không mau chữa trị e nương tử của ngươi sẽ mất mạng.”
Dứt lời, hai người mất hút. Dĩ nhiên, họ đang phóng đến Thấm Tuyết các.
Tề Thiên Phóng xem xét tình hình xong liền cười hỏi lại: “Giao kèo không đổi chứ?”
“Chỉ cần ngươi cứu được nàng.” An Nguyệt Quân đáp chắc nịch. Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tề Thiên Phóng, hắn lại bắt đầu nhen nhóm hy vọng. Y chắc chắn có thể cứu nương tử!
Tề Thiên Phóng tự tin đặt hòm thuốc xuống, bắt đầu cắm một đống ngân châm vào các huyệt đạo của Diệp Khê Thiến bằng tốc độ sét đánh.
Hai canh giờ sau, Tề Thiên Phóng cười đóng nắp hòm thuốc.
An Nguyệt Quân lo âu hỏi: “Sao rồi?”
“Còn phải hỏi. Cơn sốt đã hạ. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.” Tề Thiên Phóng cau mày trả lời một cách thiếu kiên nhẫn. Y đưa một tờ đơn thuốc cho An Nguyệt Quân, dặn: “Mỗi ngày uống thuốc sau khi ăn cơm, nửa tháng là khỏi.”
Cõi lòng vỡ oà. Nương tử không sao, không sao. An Nguyệt Quân chạy vội qua kiểm tra hô hấp của Diệp Khê Thiến, cảm giác hơi thở nàng đều đều khiến hắn mừng khôn xiết. Giờ phút này tuy hắn trông hơi nhếch nhác nhưng khi môi hắn cong cong, mắt lấp lánh ý cười vẫn rất đáng yêu. Hắn cười mãi, đầu mày cuối mắt đều cười, liên tục lẩm bẩm: “Nương tử không sao… Nương tử không sao…”
Lát sau, hắn mới sực nhớ trong phòng còn có người, bèn quay đầu nói nhạt: “Cảm tạ.” Nhạt mà rất chân thành.
“Khỏi, chỉ theo nhu cầu thôi.” Tề Thiên Phóng đáp, đáy mắt có phần khác lạ.
“Yêu cầu gì?” Hiển nhiên An Nguyệt Quân nhớ giao kèo. Hắn bình tĩnh hỏi ý đối phương. Chỉ cần cứu được nương tử, hắn chấp hết!
“Đợi Thiến Thiến tỉnh rồi nói.” Tề Thiên Phóng cười cười. “Mấy ngày này ta sẽ ở lại đây, nhỡ Thiến Thiến xảy ra chuyện gì thì còn tiện chăm sóc.”
Tề Thiên Phóng nhìn An Nguyệt Quân chằm chằm với vẻ thù hằn. Cứu Thiến Thiến là để báo đáp. Nhờ An Nguyệt Quân, y mới có thể trở về bên Nhược Nhi. Song y cũng chưa quên vết thương của Nhược Nhi và cả cái chân của mình. Mối thù này, y nhất định phải trả!
An Nguyệt Quân gật đầu. “Làm phiền ngươi. Bao giờ nương tử của ta tỉnh?”
“Chắc khoảng ngày mai.” Tề Thiên Phóng trầm ngâm chốc lát rồi trả lời. Đột nhiên, y nhớ tới ánh mắt đầy ẩn ý của An Nguyệt Quân hồi đó, bèn hỏi: “Có phải ngay từ đầu ngươi đã biết nguyên nhân?”
An Nguyệt Quân mờ mịt, sau đó hiểu ra liền gật đầu.
Tề Thiên Phóng bực bội liếc hắn. “Thế sao ngươi không nói với ta mà để ta tổn thương Nhược Nhi?”
“Ta nói, ngươi nghe ư?”
“Nhưng…” Tề Thiên Phóng định cãi, tuy nhiên An Nguyệt Quân đã cắt lời: “Ra ngoài!”
Tề Thiên Phóng bĩu môi. Qua cầu rút ván! Hừ, chờ đấy, y sẽ trả thù!
Y xách hòm thuốc lên, trừng An Nguyệt Quân rồi đi ra.
An Nguyệt Quân quay lại nhìn người trên giường đang nhíu mày lẩm bẩm: “Quân… Quân…”
An Nguyệt Quân lập tức bắt lấy tay Diệp Khê Thiến, sốt sắng đáp: “Nương tử, ta đây, ta đây.”
Nhưng Diệp Khê Thiến chẳng hé môi nữa. An Nguyệt Quân ngồi đầu giường lại yên tâm chờ đợi. Nương tử không sao, nàng vừa gọi hắn rồi. Gương mặt tái nhợt lộ vẻ hạnh phúc, mắt to chăm chú ngắm nàng một cách ngây thơ, đôi môi trắng bệch cười toét.
Trừ nàng, hắn chẳng cần gì khác!
Ngày thứ hai, An Nguyệt Quân vẫn không rời Diệp Khê Thiến một tấc, sợ nàng tỉnh lại không thể thấy mình đầu tiên. Hắn khác hẳn mấy ngày trước. Giờ đây trong hắn tràn đầy niềm vui và hy vọng.
“Quân… Quân… Quân…” Tiếng rên yếu ớt vang lên.
Yếu tới nỗi gần như không có, song An Nguyệt Quân nghe được. Hắn hồi hộp. Nàng tỉnh ư? Trái tim dâng trào mong đợi. Hắn chăm chăm chờ nàng.
Cuối cùng Diệp Khê Thiến cũng tỉnh. Mắt nàng mở ra, nhắm lại, nhập nhèm hồi lâu mới xoá tan đi sương mù vây lấy tầm mắt mình. Tim An Nguyệt Quân cũng phập phồng theo từng cử động của nàng.
Nàng quay sang, bất ngờ. “Quân, anh… sao… lại thế này?” Vành mắt thâm quầng, làn da vốn trắng mềm nay nhợt nhạt, má sọp hẳn đi. Sao mới có mấy ngày mà hắn lại trở thành thế này?!
“Nương tử, ta không sao.” Đôi mắt trong veo của An Nguyệt Quân lấp lánh, cong cong tựa vầng trăng khuyết. Toàn thân đau đớn, mỏi mệt nhờ nàng mà chẳng hề gì. Nhưng hắn không cảm thấy không có nghĩa đau đớn, mỏi mệt kia không lộ ra ngoài.
“Anh… anh… khụ khụ… tắm rửa… sau đó… nghỉ ngơi… ngay… ngay… cho em… Mau!” Diệp Khê Thiến khó khăn nói hết câu, nói xong đứt cả hơi, ho sù sụ. Tuy nhiên nàng vẫn một mực phải nói.
An Nguyệt Quân sung sướng lắc đầu. “Nương tử, ta không muốn. Ta muốn ngắm nàng.”
“Có đi… hay… hay không?!” Diệp Khê Thiến vừa nhắm mắt vừa nói.
“Ta đi! Ta đi! Nương tử đừng lơ ta! Đừng bỏ rơi ta!” An Nguyệt Quân thấy Diệp Khê Thiến không thèm ngó mình nữa bèn hốt hoảng đồng ý, vội vàng đứng lên. “Ta sẽ đi ngay, nương tử! Sẽ đi ngay mà!”
Diệp Khê Thiến hài lòng mỉm cười, nhắm mắt.
Lát sau cả hai cùng chìm vào mộng đẹp.
Ngủ thẳng một mạch đến tối, An Nguyệt Quân mới tỉnh. Vừa tỉnh, hắn liền sốt ruột kiểm tra Diệp Khê Thiến. Bây giờ tuy da thịt còn tiều tuỵ nhưng tinh thần hắn đã sảng khoái hơn nhiều, khôi phục bề ngoài phong hoa tuyệt đại.
Đến bên giường, hắn nhìn Diệp Khê Thiến nhắm chặt hai mắt, đáy lòng hoảng hốt.
Hắn ôm chầm lấy nàng lay lay: “Nương tử! Nương tử! Nương tử! Đừng… Đừng…”
“Đau…” Diệp Khê Thiến cau mày mở mắt.
“Gì cơ?” An Nguyệt Quân ngẩn người.
Diệp Khê Thiến nhẹ cười, trừng mắt với hắn một cái, đáp: “Không sao.”
“Nương tử, may quá. Nàng ở đây, không sao.” An Nguyệt Quân tiếp tục tăng lực cánh tay.
Dù bị hắn ôm đau điếng nhưng Diệp Khê Thiến không cản. Bởi nàng cũng rất hạnh phúc.
“Còn ôm nữa, coi chừng nương tử ngươi toác miệng vết thương ra bây giờ.”
Đây là lúc nên say giấc, mơ những giấc mơ đẹp, song Nguyệt gia bảo lại đèn dầu sáng rỡ, ai nấy đều lục đục, rầu rĩ.
Thấm Tuyết các yên tĩnh như chết.
An Nguyệt Quân ngơ ngác ngồi đầu giường. Máu trên trường sam trắng như tuyết nay đã khô thành màu đỏ sậm trông như những cánh hoa héo tàn. Hắn nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, từ đầu tới giờ chưa hề buông lơi. Mắt hắn đờ đẫn nhìn về trước, bi thương, khẩn thiết.
Môi trắng bệch hạ xuống một bên mắt nàng, hắn thủ thỉ: “Nương tử, mở mắt nhìn ta đi, được không? Chỉ một lần thôi, được không?”
Hắn hôn tiếp mắt còn lại. “Nương tử, mắng ta ngốc, được không? Chỉ một câu thôi, được không?”
Hắn hôn lên môi nàng. “Nương tử, dậy bắt nạt ta, được không? Dữ với ta, được không?”
Nương tử, van nàng… Van nàng mà, nương tử…
Giọng nói khô khốc của An Nguyệt Quân văng vẳng quanh phòng nhưng đáp luôn chỉ có yên lặng. Hắn cười thê thảm, gương mặt trắng bệch lâm vào tuyệt vọng khôn cùng trông hãi hệt như ma vậy.
Lau mãi bằng khăn lông ướt mà máu vẫn dính dính tay, cũng như trán Diệp Khê Thiến chườm khăn mãi mà nó vẫn duy trì một nhiệt độ cao ngất.
Nương tử, không phải nàng muốn sinh chục đứa bé sao? Không phải nàng nói sẽ bắt nạt ta cả đời sao? Không phải nàng nói vĩnh viễn bên cạnh ta sao?
Có phải đều là dối ta không? Đã hứa là cả đời mà. Dối ta… Nàng dối ta…
Bật cười. Thê lương. Bi ai. Tuyệt vọng. Nước mắt trong suốt không tiếng động lăn dài. Vẻ yếu ớt của hắn ai nhìn cũng thấy đau lòng.
Nương tử, đừng bỏ ra… Ta không muốn bị nàng bỏ rơi… Đừng…
Nương tử…
Tim này có còn lành lặn trong lồng ngực không? Sao hắn đau thế này?
Chân trời hửng sáng.
“Bảo chủ, ngài có muốn nghỉ một chút không?” Dương Hoà xong việc trở lại thấy chủ vẫn nguyên bộ dạng như đêm hôm qua bèn lo lắng hỏi thăm.
An Nguyệt Quân ngây ngốc quay sang. Dương Hoà kinh hãi. Đúng là cặp mắt trống rỗng, ngập sợ hãi và van xin yếu đuối của một đứa trẻ khi ấy. Lần thứ hai! Đã là lần thứ hai lão tận mắt thấy bảo chủ lạnh lùng vô tình của mình trở thành cái dạng có thể bị đánh gục bởi bất cứ ai này. Hai lần đều vì phu nhân!
“Việc đến đâu rồi?” An Nguyệt Quân mặt không đổi, mắt không chuyển.
“Xong xuôi rồi ạ.” Dương Hoà cung kính trả lời. Lão sớm thành thói quen với sự lạnh nhạt này rồi. Dịu dàng, yêu thương, niềm vui, nỗi buồn, tất cả những điều ấy của hắn đều chỉ thuộc về một người. Lần này hy vọng phu nhân cũng sẽ tai qua nạn khỏi.
“Ừ.” An Nguyệt Quân thờ ơ gật đầu rồi lại quay lại với Diệp Khê Thiến nằm trên giường.
Dương Hoà thở dài, nghĩ mình khuyên chắc chẳng ích gì đâu, bèn lắc đầu lui ra.
Bố cáo truyền đi, người nối người tới liền không dứt. Nhưng toàn bộ đều bị An Nguyệt Quân quẳng ra ngoài hết.
Đồ ăn sáng, ăn trưa, ăn tối không ai động vào. An Nguyệt Quân vẫn cố chấp canh bên giường không rời một bước, chờ Diệp Khê Thiến mở mắt.
Nương tử, nàng mau tỉnh lại đi, chúng ta cùng ăn…
Đêm.
Mắt An Nguyệt Quân đầy tơ máu. Hắn đờ đẫn nhìn Diệp Khê Thiến không chớp mắt. Đột nhiên, hắn bụm miệng ho khan, máu rỉ ra giữa các kẽ tay. Sững sờ trông máu tươi trên tay, hắn cay đắng nhếch mép. Nương tử, có phải nàng không thương ta nữa? Tim ta đau, cả người ta đều đau, sao nàng vẫn cứ nằm?
Nha hoàn lặng lẽ mở cửa bưng thuốc vào, không đành lòng cắt đứt dòng nhớ thương của chủ bèn tự động đặt thuốc lên bàn sau đó khép cửa lui ra.
Hơi thuốc thoang thoảng vương trong không khí. An Nguyệt Quân quay lại với ánh mắt tăm tối không chút sức sống. Ánh mắt ấy lướt qua thuốc trên bàn, bất ngờ được rót vào tí ánh sáng le lói.
Bê thuốc lên, múc một muỗng, đưa lên môi thổi thổi, hắn cẩn thận bằng tất cả sự tập trung đút cho Diệp Khê Thiến uống.
Nhưng thuốc rót đến bên môi lại tràn khỏi khoé miệng, chảy dọc xuống cằm và má.
An Nguyệt Quân hốt hoảng, lại đút một muỗng thuốc cho nàng, kết quả tương tự. Ánh sáng le lói tắt ngấm. Hắn thì thào: “Nương tử, uống đi, được không? Thuốc bổ lắm…” Giọng nói run rẩy van xin.
Thêm một muỗng, vẫn vậy. Hắn không tin, đút tiếp từng muỗng một đến khi hết chén thuốc. Rốt cuộc vẫn không vào một giọt nào.
Choang!
Chén thuốc bể tan tành. An Nguyệt Quân không để ý. Hoặc có thể nói hiện tại trừ nương tử, hắn chẳng để ý gì khác nữa.
Tay hắn vuốt ve gương mặt Diệp Khê Thiến, chợt dừng dưới mũi nàng. Hô hấp như có như không khiến hắn run rẩy, bàng hoàng. Dường như không thể chịu nổi nữa, hắn ôm chầm lấy nàng, siết chặt nàng như muốn khảm nàng vào thân thể mình.
“Nương tử, nương tử, nương tử, nương tử…”
Tiếng nỉ non tuyệt vọng vỡ oà giống cái chén dưới đất, quanh đi quẩn lại trong căn phòng nặng nề.
Sang ngày thứ hai.
An Nguyệt Quân điên rồi. Diệp Khê Thiến vẫn sốt cao không tỉnh, hô hấp mong manh ngày càng mong manh, có rồi lại không, không rồi lại có.
Điên rồi.
Trong phòng, An Nguyệt Quân cười như kẻ điên, mắt phủ đầy sương. Vết thương băng bó kỹ càng lại chảy máu, thế nhưng hắn chẳng hề thấy đau. Giữa mơ màng, một bóng hình xinh đẹp lượn lờ, nở nụ cười dịu dàng, liên tục nói: “Quân, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Hắn ngây ngô cười, vui mừng nhào về trước hòng bắt lấy nàng. Ảo ảnh chậm rãi biến mất, hắn hốt hoảng đuổi theo, gọi: “Nương tử, chờ ta! Nương tử, chờ ta với…”
Bóng dáng ấy cuối cùng luôn biến mất. Hắn thì phun ra một búng máu. Bao nhiêu đoá huyết hoa nở rộ. Đẹp mà bi ai. Tỉnh ra, trước mắt hắn toàn là bóng tối. Nhẹ khép mắt, hắn chìm vào tuyệt vọng.
Nương tử, cuối cùng nàng cũng bỏ rơi ta…
Tim chết rồi, không hề đập nữa. À, còn nữa đâu mà đập.
Đột nhiên, ngoài sảnh í ới vọng vào: “Bảo chủ, bên ngoài có người chỉ đích danh bảo chủ.”
An Nguyệt Quân lạnh giọng. “Cút!”
“Người đó nói có thể chữa khỏi cho phu nhân, tuy nhiên người đó muốn bảo chủ tự ra đón mình.” Giọng hạ nhân bên ngoài lẫn theo tiếng nức nở. Bảo chủ dễ sợ quá!
An Nguyệt Quân như kẻ chết đuối vớ được cọc, lập tức phóng ra. Hắn sẽ không buông tha dù chỉ một tia hy vọng.
Cửa Nguyệt gia bảo.
“Là ngươi!” An Nguyệt Quân giấu sự kinh ngạc bằng bộ mặt lạnh nhạt song vẫn không lấp hết được vui mừng trong giọng nói với nam tử trước mặt. Nếu là y thì nương tử được cứu rồi.
Mái tóc trắng dài lấp lánh dưới ánh mặt trời, dung mạo tuấn mỹ, phong thái cao ngạo như thiên tiên, trường sam đen khiến y tăng thêm nét lạnh lùng. Y đứng đón gió mặc mái tóc tung bay. Y chính là Tề Thiên Phóng!
Tề Thiên Phóng thả hòm thuốc trong tay xuống, gật đầu nói: “Còn không mau chữa trị e nương tử của ngươi sẽ mất mạng.”
Dứt lời, hai người mất hút. Dĩ nhiên, họ đang phóng đến Thấm Tuyết các.
Tề Thiên Phóng xem xét tình hình xong liền cười hỏi lại: “Giao kèo không đổi chứ?”
“Chỉ cần ngươi cứu được nàng.” An Nguyệt Quân đáp chắc nịch. Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tề Thiên Phóng, hắn lại bắt đầu nhen nhóm hy vọng. Y chắc chắn có thể cứu nương tử!
Tề Thiên Phóng tự tin đặt hòm thuốc xuống, bắt đầu cắm một đống ngân châm vào các huyệt đạo của Diệp Khê Thiến bằng tốc độ sét đánh.
Hai canh giờ sau, Tề Thiên Phóng cười đóng nắp hòm thuốc.
An Nguyệt Quân lo âu hỏi: “Sao rồi?”
“Còn phải hỏi. Cơn sốt đã hạ. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.” Tề Thiên Phóng cau mày trả lời một cách thiếu kiên nhẫn. Y đưa một tờ đơn thuốc cho An Nguyệt Quân, dặn: “Mỗi ngày uống thuốc sau khi ăn cơm, nửa tháng là khỏi.”
Cõi lòng vỡ oà. Nương tử không sao, không sao. An Nguyệt Quân chạy vội qua kiểm tra hô hấp của Diệp Khê Thiến, cảm giác hơi thở nàng đều đều khiến hắn mừng khôn xiết. Giờ phút này tuy hắn trông hơi nhếch nhác nhưng khi môi hắn cong cong, mắt lấp lánh ý cười vẫn rất đáng yêu. Hắn cười mãi, đầu mày cuối mắt đều cười, liên tục lẩm bẩm: “Nương tử không sao… Nương tử không sao…”
Lát sau, hắn mới sực nhớ trong phòng còn có người, bèn quay đầu nói nhạt: “Cảm tạ.” Nhạt mà rất chân thành.
“Khỏi, chỉ theo nhu cầu thôi.” Tề Thiên Phóng đáp, đáy mắt có phần khác lạ.
“Yêu cầu gì?” Hiển nhiên An Nguyệt Quân nhớ giao kèo. Hắn bình tĩnh hỏi ý đối phương. Chỉ cần cứu được nương tử, hắn chấp hết!
“Đợi Thiến Thiến tỉnh rồi nói.” Tề Thiên Phóng cười cười. “Mấy ngày này ta sẽ ở lại đây, nhỡ Thiến Thiến xảy ra chuyện gì thì còn tiện chăm sóc.”
Tề Thiên Phóng nhìn An Nguyệt Quân chằm chằm với vẻ thù hằn. Cứu Thiến Thiến là để báo đáp. Nhờ An Nguyệt Quân, y mới có thể trở về bên Nhược Nhi. Song y cũng chưa quên vết thương của Nhược Nhi và cả cái chân của mình. Mối thù này, y nhất định phải trả!
An Nguyệt Quân gật đầu. “Làm phiền ngươi. Bao giờ nương tử của ta tỉnh?”
“Chắc khoảng ngày mai.” Tề Thiên Phóng trầm ngâm chốc lát rồi trả lời. Đột nhiên, y nhớ tới ánh mắt đầy ẩn ý của An Nguyệt Quân hồi đó, bèn hỏi: “Có phải ngay từ đầu ngươi đã biết nguyên nhân?”
An Nguyệt Quân mờ mịt, sau đó hiểu ra liền gật đầu.
Tề Thiên Phóng bực bội liếc hắn. “Thế sao ngươi không nói với ta mà để ta tổn thương Nhược Nhi?”
“Ta nói, ngươi nghe ư?”
“Nhưng…” Tề Thiên Phóng định cãi, tuy nhiên An Nguyệt Quân đã cắt lời: “Ra ngoài!”
Tề Thiên Phóng bĩu môi. Qua cầu rút ván! Hừ, chờ đấy, y sẽ trả thù!
Y xách hòm thuốc lên, trừng An Nguyệt Quân rồi đi ra.
An Nguyệt Quân quay lại nhìn người trên giường đang nhíu mày lẩm bẩm: “Quân… Quân…”
An Nguyệt Quân lập tức bắt lấy tay Diệp Khê Thiến, sốt sắng đáp: “Nương tử, ta đây, ta đây.”
Nhưng Diệp Khê Thiến chẳng hé môi nữa. An Nguyệt Quân ngồi đầu giường lại yên tâm chờ đợi. Nương tử không sao, nàng vừa gọi hắn rồi. Gương mặt tái nhợt lộ vẻ hạnh phúc, mắt to chăm chú ngắm nàng một cách ngây thơ, đôi môi trắng bệch cười toét.
Trừ nàng, hắn chẳng cần gì khác!
Ngày thứ hai, An Nguyệt Quân vẫn không rời Diệp Khê Thiến một tấc, sợ nàng tỉnh lại không thể thấy mình đầu tiên. Hắn khác hẳn mấy ngày trước. Giờ đây trong hắn tràn đầy niềm vui và hy vọng.
“Quân… Quân… Quân…” Tiếng rên yếu ớt vang lên.
Yếu tới nỗi gần như không có, song An Nguyệt Quân nghe được. Hắn hồi hộp. Nàng tỉnh ư? Trái tim dâng trào mong đợi. Hắn chăm chăm chờ nàng.
Cuối cùng Diệp Khê Thiến cũng tỉnh. Mắt nàng mở ra, nhắm lại, nhập nhèm hồi lâu mới xoá tan đi sương mù vây lấy tầm mắt mình. Tim An Nguyệt Quân cũng phập phồng theo từng cử động của nàng.
Nàng quay sang, bất ngờ. “Quân, anh… sao… lại thế này?” Vành mắt thâm quầng, làn da vốn trắng mềm nay nhợt nhạt, má sọp hẳn đi. Sao mới có mấy ngày mà hắn lại trở thành thế này?!
“Nương tử, ta không sao.” Đôi mắt trong veo của An Nguyệt Quân lấp lánh, cong cong tựa vầng trăng khuyết. Toàn thân đau đớn, mỏi mệt nhờ nàng mà chẳng hề gì. Nhưng hắn không cảm thấy không có nghĩa đau đớn, mỏi mệt kia không lộ ra ngoài.
“Anh… anh… khụ khụ… tắm rửa… sau đó… nghỉ ngơi… ngay… ngay… cho em… Mau!” Diệp Khê Thiến khó khăn nói hết câu, nói xong đứt cả hơi, ho sù sụ. Tuy nhiên nàng vẫn một mực phải nói.
An Nguyệt Quân sung sướng lắc đầu. “Nương tử, ta không muốn. Ta muốn ngắm nàng.”
“Có đi… hay… hay không?!” Diệp Khê Thiến vừa nhắm mắt vừa nói.
“Ta đi! Ta đi! Nương tử đừng lơ ta! Đừng bỏ rơi ta!” An Nguyệt Quân thấy Diệp Khê Thiến không thèm ngó mình nữa bèn hốt hoảng đồng ý, vội vàng đứng lên. “Ta sẽ đi ngay, nương tử! Sẽ đi ngay mà!”
Diệp Khê Thiến hài lòng mỉm cười, nhắm mắt.
Lát sau cả hai cùng chìm vào mộng đẹp.
Ngủ thẳng một mạch đến tối, An Nguyệt Quân mới tỉnh. Vừa tỉnh, hắn liền sốt ruột kiểm tra Diệp Khê Thiến. Bây giờ tuy da thịt còn tiều tuỵ nhưng tinh thần hắn đã sảng khoái hơn nhiều, khôi phục bề ngoài phong hoa tuyệt đại.
Đến bên giường, hắn nhìn Diệp Khê Thiến nhắm chặt hai mắt, đáy lòng hoảng hốt.
Hắn ôm chầm lấy nàng lay lay: “Nương tử! Nương tử! Nương tử! Đừng… Đừng…”
“Đau…” Diệp Khê Thiến cau mày mở mắt.
“Gì cơ?” An Nguyệt Quân ngẩn người.
Diệp Khê Thiến nhẹ cười, trừng mắt với hắn một cái, đáp: “Không sao.”
“Nương tử, may quá. Nàng ở đây, không sao.” An Nguyệt Quân tiếp tục tăng lực cánh tay.
Dù bị hắn ôm đau điếng nhưng Diệp Khê Thiến không cản. Bởi nàng cũng rất hạnh phúc.
“Còn ôm nữa, coi chừng nương tử ngươi toác miệng vết thương ra bây giờ.”
Tác giả :
Phi Yến