Tướng Công Bám Người
Quyển 1 - Chương 33: Hút độc
Hai người ngồi trên xe ngựa, nam tử bị thương được đặt ngả ở một bên đệm lót, máu nhuộm đã cả đệm tơ tằm. An Nguyệt Quân lần đầu tiên không có quấn quít lấy Diệp Khê Thiến, hắn tựa người vào cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài, cái gì cũng không nói. Quanh thân hắn bỗng nhiên tràn ngập một dòng bi thương.
Diệp Khê Thiến cũng là lần đầu thấy An Nguyệt Quân biểu lộ ra chút cảm xúc khác ngoài lạnh lùng. Mặc dù vẫn muốn hắn như người bình thường, có vui buồn hờn giận, nhưng hắn bi thương thế này, nàng thật sự không muốn.
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh…
Đột nhiên, An Nguyệt Quân có chút cô đơn cùng với chán ghét hỏi Diệp Khê Thiến: “Nương tử, nàng biết ta trở nên điên cuồng thì mắt sẽ biến thành màu tím đúng không?”
“Ừ, đẹp ghê luôn!” Diệp Khê Thiến hồi tưởng lại, tâm không diễn nổi thành lời. Một màu tím huyễn hoặc, vô cùng thần bí, vô cùng tinh khiết, làm cho nàng chếnh choáng say mê.
“Ha ha ha… Đẹp… Đẹp…” An Nguyệt Quân đột nhiên cười thành tiếng, tiếng cười ngập tràn bi thương cùng tự giễu, ngôn ngữ sớm đã đau đớn không thể thành câu, tự lẩm bẩm: “Thật là đẹp đi… Nếu như ta có thể gặp nàng sớm một chút thì tốt rồi.”
Nếu đẹp, tại sao lại có kẻ mắng hắn là yêu nghiệt? Nếu đẹp, mẹ hắn cũng sẽ không chết. Nếu đẹp, hắn cũng không…
“Làm sao vậy?” Diệp Khê Thiến thật sự bị dáng vẻ đau khổ này của An Nguyệt Quân hù, không phải vì sợ hắn, mà là lo lắng; lo hắn đau, tâm nàng cũng đau đớn tê liệt.
“Không có gì.” An Nguyệt Quân khống chế lại cảm xúc, nhàn nhạt đáp nàng. Hắn không phải không muốn cho nàng biết, chỉ là sợ. Sợ nàng biết rồi sẽ như những kẻ khác, ghét bỏ hắn, đã ghét bỏ hắn rồi còn có thể giống như bây giờ nói chuyện bình thường với hắn không? Bọn họ đáng chết! Giết họ, hắn chưa bao giờ thấy hối hận! Nhưng mà giờ, không hiểu sao, ngay giây phút này, hắn bỗng hối hận…
Diệp Khê Thiến nhận được câu trả lời liền gật đầu, cũng chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, cũng chẳng hỏi gì thêm.
“Nương tử, sao nàng không hỏi nữa?” An Nguyệt Quân cứ nghĩ với tính cách của nàng chắc sẽ gặng hỏi hắn đến cùng, lại không ngờ rằng nàng đơn giản chấp nhận như vậy, có chút kinh ngạc.
“Mỗi người đều có một bí mật. Chờ lúc nào anh muốn nói cho tôi biết thì được, tôi chỉ cần tin anh thôi.” Diệp Khê Thiến đưa mắt nhìn hắn thật sâu, nhấn mạnh từng câu từng chữ. Bởi vì yêu hắn, cho nên nàng tin tưởng.
An Nguyệt Quân đáp lại ánh mắt của nàng, dòng khí bi thương quanh thân từ từ tản mát, trong tim chỉ còn mật ngọt ấm áp, nhẹ nhàng trả lời: “Đến một ngày, ta nhất định sẽ đem tất cả nói cho nàng biết, không giấu giếm giữ lại gì hết.”
Hai người tâm linh tương thông, nồng tình mật ý bao trùm như keo như sơn.
“Lộc cộc… Lộc cộc… Lộc cộc…”
Xe ngựa cứ đi, không khí bên trong vẫn ấm áp ngọt ngào.
Có lẽ xe đi nhanh, không lâu sau, ngựa đã dừng lại. Phu xe cung kính báo: “Bảo chủ, phu nhân, đã tới Ngọc Kỳ sơn.”
Diệp Khê Thiến đi ra, ánh mắt choáng ngợp. Đây chính là Ngọc Kỳ sơn, sừng sững giữa trời, cây cối xanh rì, mây mù thấp thoáng mờ ảo, gió thổi tới mang theo hơi ẩm của đất, là núi rừng nên có cảm giác uy nghi gợn sóng, lại vừa có chút gì mông lung, mộng ảo của vùng Giang Nam.
*Giang Nam: thường hay gọi là vùng sông nước Giang Nam, là tên gọi trong văn hoá Trung Quốc chỉ vùng đất nằm về phía Nam sông Trường Giang
An Nguyệt Quân theo phía sau, hai má non mềm mũm mĩm, môi nhếch nhẹ, ôm cổ Diệp Khê Thiến làm nũng nói: “Nương tử, chúng ta phải vào à?”
“Nói nhảm, không vào thì đến đây làm gì.” Diệp Khê Thiến tức tối liếc hắn, bất đắc dĩ nói.
“Nương tử, ta không muốn vào, rất cực khổ. Lại còn không có phần thưởng nữa chứ…” An Nguyệt Quân lấy lòng nói, mắt tràn ngập khát cầu, đáy mắt lấp loáng tia sáng.
Diệp Khê Thiến nhấc chân muốn đạp hắn một cái, đột nhiên nhìn ống sáo trong tay hắn, hoài nghi: “Thật ra anh cũng muốn cứu người ta chứ gì? Còn không biết xấu hổ đòi phần thưởng. Chà, tính toán cũng không tệ đi.”
An Nguyệt Quân đáy lòng chột dạ, nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giọng nhỏ xíu kêu: “Nào có chứ.”
“Không có sao?” Diệp Khê Thiến nheo mắt lạnh lùng.
“Nương tử, chúng ta đi thôi, trễ nải không hay đâu.” An Nguyệt Quân nũng nịu cầu hoà.
Nói rồi lập tức đi về phía trước, quay đầu nhìn phu xe, lành lạnh thốt: “Mang theo kẻ kia.”
“Dạ.”
Cứ như vậy, mọi người đi vào Ngọc Kỳ sơn. Càng đi vào trong càng thấy kỳ quái, càng vào càng khó khăn, mơ hồ có tiếng hổ gầm, lại thêm cây cối rậm rạp khiến cảm giác ớn lạnh cứ bao trùm.
Diệp Khê Thiến nghe mà thân người run lên, gấp gáp xán lại gần An Nguyệt Quân hãi hùng hỏi: “An Nguyệt Quân, anh chắc là mình đi đúng đường chứ? Có con hổ…”
“Có không?” An Nguyệt Quân đưa mắt liếc xung quanh, lạnh lùng nhìn về phía trước, sau lại quay đầu sang Diệp Khê Thiến hỏi: “Nương tử, nàng sợ hổ à?”
“Sao lại không sợ? Hổ ăn thịt người đó!” Diệp Khê Thiến càng nói càng hãi.
“Nương tử sợ thì gì chứ, hổ thấy nàng còn phải vái lạy mới đúng.” An Nguyệt Quân nhỏ giọng nói thầm.
“Bốp!” Diệp Khê Thiến sôi máu đấm hắn một cái, dữ tợn gắt: “Đừng tưởng anh nói nhỏ là tôi không nghe thấy nha!”
An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, mím môi, lệ quang ẩn hiện, nhũn nhùn kêu: “Nương tử, ta khích lệ nàng mà.”
“Khích lệ tôi cái gì?”
“Khích lệ… lợi hại… nương tử lợi hại!” An Nguyệt Quân vắt óc nghĩ nửa ngày, cuối cùng cái khó ló cái khôn, gật đầu mãnh liệt đồng tình, cước bộ dưới chân vẫn không ngừng.
Diệp Khê Thiến tức không thèm nói gì nữa.
Bấy giờ…
Diệp Khê Thiến giẫm lên phải cái gì mềm như bún, trơn trơn ướt ướt, ngay sau đó bỗng thấy chân mình đau xót. Nàng “ối” lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, ôm chặt chân mình, mặt nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, môi cắn chặt mà vẫn không kìm được than nhẹ.
An Nguyệt Quân hoảng hốt chạy lên, đầu lông mày tràn đầy lo lắng. Hắn run rẩy cuộn ống quần nàng lên liền xuất hiện vết nanh cắn sâu mà mỏng, máu chậm rãi ứa ra, một mảng đỏ tươi nhuộm hồng quần nàng, cũng nhuộm đau cả tim hắn.
“Là rắn độc cắn, hơn nữa độc tính rất mạnh!” Phu xe một bên nhìn không nhịn được chen miệng.
An Nguyệt Quân đầu lông mày lạnh lùng, tâm thoắt cái rối loạn, đáy mắt tất cả đều là sợ hãi và sợ hãi, tay gắt gao nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, thấy nàng ngất đi, thống khổ đau đớn. Hắn nghẹn ngào gọi: “Nương tử, nương tử, đừng bỏ ta.” Tâm đau quặn lên như bị ai nhéo, loại đau đớn khó chịu thấu tận tim gan. Hạnh phúc của hắn sẽ rời xa hắn sao? Giờ phút này hắn đã sớm đem bạch y nam tử bị thương nặng kia quẳng ra khỏi đầu, thâm cừu đại hận gì cũng không mảy may tính đến nữa.
“Bảo chủ, phải đem độc hút ra.” Phu xe tiếp tục nói: “Bất quá việc này hơi nguy hiểm, người có thể cũng sẽ bị trúng độc…”
Phu xe còn chưa nói xong, An Nguyệt Quân đã cúi người xuống miệng vết thương của Diệp Khê Thiến hút máu đen vào, nhả ra, hút vào, nhả ra… Không biết hắn làm động tác đó bao nhiêu lần, máu của Diệp Khê Thiến mới bắt đầu biến đỏ trở lại. Tuy nhiên giờ cánh môi đỏ bừng của An Nguyệt Quân lại nhuộm đen, không biết là bị máu độc dính vào hay là bị trúng độc…
Bỗng chốc cảm thấy choáng váng, An Nguyệt Quân nhắm chặt hai mắt, lại mở ra, tay nhanh chóng xé một mảnh y phục đem miệng vết thương của Diệp Khê Thiến băng kín lại rồi ôm nàng lên, để nàng tựa vào trước ngực mình, để biết rằng nàng vẫn còn ở đây, bên cạnh hắn, là sự thực…
Diệp Khê Thiến cũng là lần đầu thấy An Nguyệt Quân biểu lộ ra chút cảm xúc khác ngoài lạnh lùng. Mặc dù vẫn muốn hắn như người bình thường, có vui buồn hờn giận, nhưng hắn bi thương thế này, nàng thật sự không muốn.
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh…
Đột nhiên, An Nguyệt Quân có chút cô đơn cùng với chán ghét hỏi Diệp Khê Thiến: “Nương tử, nàng biết ta trở nên điên cuồng thì mắt sẽ biến thành màu tím đúng không?”
“Ừ, đẹp ghê luôn!” Diệp Khê Thiến hồi tưởng lại, tâm không diễn nổi thành lời. Một màu tím huyễn hoặc, vô cùng thần bí, vô cùng tinh khiết, làm cho nàng chếnh choáng say mê.
“Ha ha ha… Đẹp… Đẹp…” An Nguyệt Quân đột nhiên cười thành tiếng, tiếng cười ngập tràn bi thương cùng tự giễu, ngôn ngữ sớm đã đau đớn không thể thành câu, tự lẩm bẩm: “Thật là đẹp đi… Nếu như ta có thể gặp nàng sớm một chút thì tốt rồi.”
Nếu đẹp, tại sao lại có kẻ mắng hắn là yêu nghiệt? Nếu đẹp, mẹ hắn cũng sẽ không chết. Nếu đẹp, hắn cũng không…
“Làm sao vậy?” Diệp Khê Thiến thật sự bị dáng vẻ đau khổ này của An Nguyệt Quân hù, không phải vì sợ hắn, mà là lo lắng; lo hắn đau, tâm nàng cũng đau đớn tê liệt.
“Không có gì.” An Nguyệt Quân khống chế lại cảm xúc, nhàn nhạt đáp nàng. Hắn không phải không muốn cho nàng biết, chỉ là sợ. Sợ nàng biết rồi sẽ như những kẻ khác, ghét bỏ hắn, đã ghét bỏ hắn rồi còn có thể giống như bây giờ nói chuyện bình thường với hắn không? Bọn họ đáng chết! Giết họ, hắn chưa bao giờ thấy hối hận! Nhưng mà giờ, không hiểu sao, ngay giây phút này, hắn bỗng hối hận…
Diệp Khê Thiến nhận được câu trả lời liền gật đầu, cũng chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, cũng chẳng hỏi gì thêm.
“Nương tử, sao nàng không hỏi nữa?” An Nguyệt Quân cứ nghĩ với tính cách của nàng chắc sẽ gặng hỏi hắn đến cùng, lại không ngờ rằng nàng đơn giản chấp nhận như vậy, có chút kinh ngạc.
“Mỗi người đều có một bí mật. Chờ lúc nào anh muốn nói cho tôi biết thì được, tôi chỉ cần tin anh thôi.” Diệp Khê Thiến đưa mắt nhìn hắn thật sâu, nhấn mạnh từng câu từng chữ. Bởi vì yêu hắn, cho nên nàng tin tưởng.
An Nguyệt Quân đáp lại ánh mắt của nàng, dòng khí bi thương quanh thân từ từ tản mát, trong tim chỉ còn mật ngọt ấm áp, nhẹ nhàng trả lời: “Đến một ngày, ta nhất định sẽ đem tất cả nói cho nàng biết, không giấu giếm giữ lại gì hết.”
Hai người tâm linh tương thông, nồng tình mật ý bao trùm như keo như sơn.
“Lộc cộc… Lộc cộc… Lộc cộc…”
Xe ngựa cứ đi, không khí bên trong vẫn ấm áp ngọt ngào.
Có lẽ xe đi nhanh, không lâu sau, ngựa đã dừng lại. Phu xe cung kính báo: “Bảo chủ, phu nhân, đã tới Ngọc Kỳ sơn.”
Diệp Khê Thiến đi ra, ánh mắt choáng ngợp. Đây chính là Ngọc Kỳ sơn, sừng sững giữa trời, cây cối xanh rì, mây mù thấp thoáng mờ ảo, gió thổi tới mang theo hơi ẩm của đất, là núi rừng nên có cảm giác uy nghi gợn sóng, lại vừa có chút gì mông lung, mộng ảo của vùng Giang Nam.
*Giang Nam: thường hay gọi là vùng sông nước Giang Nam, là tên gọi trong văn hoá Trung Quốc chỉ vùng đất nằm về phía Nam sông Trường Giang
An Nguyệt Quân theo phía sau, hai má non mềm mũm mĩm, môi nhếch nhẹ, ôm cổ Diệp Khê Thiến làm nũng nói: “Nương tử, chúng ta phải vào à?”
“Nói nhảm, không vào thì đến đây làm gì.” Diệp Khê Thiến tức tối liếc hắn, bất đắc dĩ nói.
“Nương tử, ta không muốn vào, rất cực khổ. Lại còn không có phần thưởng nữa chứ…” An Nguyệt Quân lấy lòng nói, mắt tràn ngập khát cầu, đáy mắt lấp loáng tia sáng.
Diệp Khê Thiến nhấc chân muốn đạp hắn một cái, đột nhiên nhìn ống sáo trong tay hắn, hoài nghi: “Thật ra anh cũng muốn cứu người ta chứ gì? Còn không biết xấu hổ đòi phần thưởng. Chà, tính toán cũng không tệ đi.”
An Nguyệt Quân đáy lòng chột dạ, nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giọng nhỏ xíu kêu: “Nào có chứ.”
“Không có sao?” Diệp Khê Thiến nheo mắt lạnh lùng.
“Nương tử, chúng ta đi thôi, trễ nải không hay đâu.” An Nguyệt Quân nũng nịu cầu hoà.
Nói rồi lập tức đi về phía trước, quay đầu nhìn phu xe, lành lạnh thốt: “Mang theo kẻ kia.”
“Dạ.”
Cứ như vậy, mọi người đi vào Ngọc Kỳ sơn. Càng đi vào trong càng thấy kỳ quái, càng vào càng khó khăn, mơ hồ có tiếng hổ gầm, lại thêm cây cối rậm rạp khiến cảm giác ớn lạnh cứ bao trùm.
Diệp Khê Thiến nghe mà thân người run lên, gấp gáp xán lại gần An Nguyệt Quân hãi hùng hỏi: “An Nguyệt Quân, anh chắc là mình đi đúng đường chứ? Có con hổ…”
“Có không?” An Nguyệt Quân đưa mắt liếc xung quanh, lạnh lùng nhìn về phía trước, sau lại quay đầu sang Diệp Khê Thiến hỏi: “Nương tử, nàng sợ hổ à?”
“Sao lại không sợ? Hổ ăn thịt người đó!” Diệp Khê Thiến càng nói càng hãi.
“Nương tử sợ thì gì chứ, hổ thấy nàng còn phải vái lạy mới đúng.” An Nguyệt Quân nhỏ giọng nói thầm.
“Bốp!” Diệp Khê Thiến sôi máu đấm hắn một cái, dữ tợn gắt: “Đừng tưởng anh nói nhỏ là tôi không nghe thấy nha!”
An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, mím môi, lệ quang ẩn hiện, nhũn nhùn kêu: “Nương tử, ta khích lệ nàng mà.”
“Khích lệ tôi cái gì?”
“Khích lệ… lợi hại… nương tử lợi hại!” An Nguyệt Quân vắt óc nghĩ nửa ngày, cuối cùng cái khó ló cái khôn, gật đầu mãnh liệt đồng tình, cước bộ dưới chân vẫn không ngừng.
Diệp Khê Thiến tức không thèm nói gì nữa.
Bấy giờ…
Diệp Khê Thiến giẫm lên phải cái gì mềm như bún, trơn trơn ướt ướt, ngay sau đó bỗng thấy chân mình đau xót. Nàng “ối” lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, ôm chặt chân mình, mặt nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, môi cắn chặt mà vẫn không kìm được than nhẹ.
An Nguyệt Quân hoảng hốt chạy lên, đầu lông mày tràn đầy lo lắng. Hắn run rẩy cuộn ống quần nàng lên liền xuất hiện vết nanh cắn sâu mà mỏng, máu chậm rãi ứa ra, một mảng đỏ tươi nhuộm hồng quần nàng, cũng nhuộm đau cả tim hắn.
“Là rắn độc cắn, hơn nữa độc tính rất mạnh!” Phu xe một bên nhìn không nhịn được chen miệng.
An Nguyệt Quân đầu lông mày lạnh lùng, tâm thoắt cái rối loạn, đáy mắt tất cả đều là sợ hãi và sợ hãi, tay gắt gao nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, thấy nàng ngất đi, thống khổ đau đớn. Hắn nghẹn ngào gọi: “Nương tử, nương tử, đừng bỏ ta.” Tâm đau quặn lên như bị ai nhéo, loại đau đớn khó chịu thấu tận tim gan. Hạnh phúc của hắn sẽ rời xa hắn sao? Giờ phút này hắn đã sớm đem bạch y nam tử bị thương nặng kia quẳng ra khỏi đầu, thâm cừu đại hận gì cũng không mảy may tính đến nữa.
“Bảo chủ, phải đem độc hút ra.” Phu xe tiếp tục nói: “Bất quá việc này hơi nguy hiểm, người có thể cũng sẽ bị trúng độc…”
Phu xe còn chưa nói xong, An Nguyệt Quân đã cúi người xuống miệng vết thương của Diệp Khê Thiến hút máu đen vào, nhả ra, hút vào, nhả ra… Không biết hắn làm động tác đó bao nhiêu lần, máu của Diệp Khê Thiến mới bắt đầu biến đỏ trở lại. Tuy nhiên giờ cánh môi đỏ bừng của An Nguyệt Quân lại nhuộm đen, không biết là bị máu độc dính vào hay là bị trúng độc…
Bỗng chốc cảm thấy choáng váng, An Nguyệt Quân nhắm chặt hai mắt, lại mở ra, tay nhanh chóng xé một mảnh y phục đem miệng vết thương của Diệp Khê Thiến băng kín lại rồi ôm nàng lên, để nàng tựa vào trước ngực mình, để biết rằng nàng vẫn còn ở đây, bên cạnh hắn, là sự thực…
Tác giả :
Phi Yến