Tuổi Chú Có Hơi Lớn
Chương 63
Tớ sẽ nói với bé rằng, con có thể theo đuổi tình yêu của mình, nhưng đừng hèn mọn và mù quáng như mẹ thế kia, có mẹ làm hậu phương cho con, con mãi mãi phải tự tin và dũng cảm lên
Biên tập: Min
Năm 92, nhà nước vẫn đang thống nhất phân công việc cho các sinh viên đã tốt nghiệp, Đường Nhụy nhớ rất rõ khi tốt nghiệp Trần Cẩn Du được phân đến cục giáo dục, nên cô ấy những tưởng, tuy rằng điều kiện gia đình của Trần Cẩn Du không tốt nhưng kiếm được một người bạn trai ưu tú, và một công việc không tệ thì cũng không đến nỗi khổ tận cam lai.
Nào ngờ đâu vài năm sau gặp lại, Trần Cẩn Du ấy thế mà lại trở thành một nhân viên phục vụ khách sạn.
Lúc ấy Đường Nhụy đang ngồi với họ hàng, nhìn thấy Trần Cẩn Du bưng đồ ăn vào thì suýt nữa đã mất khống chế kêu thành tiếng.
Trần Cẩn Du cũng thấy cô ấy, dời mắt đi trốn tránh, nhưng rồi vẫn nhìn cô ấy khẽ cười.
Cả bữa ăn, nụ cười thân thiện nhưng miễn cưỡng ấy của Trần Cẩn Du cứ hiển hiện trước mắt Đường Nhụy, khiến cô ấy kìm lòng không đặng đi ra ngoài tìm cô.
Lúc ấy Trần Cẩn Du đang thay ca với người khác, nói phải đi đón bé cưng về nhà.
Đường Nhụy đi vào tìm thì vừa lúc nghe thấy, gọi cô từ sau: “Cẩn Du ơi!”
Bóng người của Trần Cẩn Du cứng đờ đi, nhưng vẫn xoay người lại, vẻ mặt hiện lên ý cười rất nhạt, nói: “Lâu rồi không gặp.”
Hai người đến một nơi vắng người, Đường Nhụy nhìn bộ đồ mộc mạc trắng bạch trên người Trần Cẩn Du, và cả vẻ mặt mệt mỏi ấy, trong lòng đầy nghi hoặc nhưng rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu, hai người nhìn nhau không nói một lời, mãi một hồi sau Đường Nhụy mới hỏi: “Cậu có con rồi à?”
Trần Cẩn Du gật đầu: “Đã 4 tuổi rồi.”
Đường Nhụy bất ngờ, nói: “Trạc tuổi con gái tớ này.”
Trần Cẩn Du nhấp môi cười: “Con tớ cũng là con gái.”
Đường Nhụy nghe xong thì thở phào một hơi, đã có con thì chắc hẳn Trần Cẩn Du đã kết hôn rồi, không hiểu sao lại trở thành nhân viên phục vụ, nhưng khi nhắc đến con thì nét mặt của cô dịu dàng hẳn đi, vậy thì cuộc sống gia đình chắc cũng hạnh phúc lắm.
Đường Nhụy nghĩ xong lại thấy mình có hơi đường đột, cũng may cô ấy không hỏi về chuyện công việc của Trần Cẩn Du, chứ nếu như có ẩn tình gì thì lại khiến hai bên xấu hổ.
Hai người đã nhiều năm không gặp, Đường Nhụy vẫn nhớ đến ngày ấy năm tư cô đã ngồi với mình giữa lưng chừng núi, tự cho là bản thân cũng thân thiết với cô, vậy nên chọn một đề tài an toàn nhất, mỉm cười hỏi: “Người thương của cậu chắc là anh đẹp trai cậu yêu đương hồi tốt nghiệp nhỉ? Tớ còn nhớ khi ấy bạn bè đã nói, anh ấy đối xử với cậu rất tốt….”
Ý cười trên mặt Trần Cẩn Du thoáng nhạt đi, chỉ là không chờ Đường Nhụy nói xong thì gương mặt ấy đã biến sắc.
Đến tận lúc này đây, Đường Nhụy vẫn còn nhớ như in ánh mắt chua xót và tuyệt vọng khi đó, vậy nên cô ấy không quản được nhiều thêm nữa, chỉ hỏi ngay đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cuối cùng Trần Cẩn Du vẫn không lay chuyển được cô ấy, dưới sự truy hỏi và gấp gáp của Đường Nhụy, cô khẽ đáp” “Con của anh ấy, nhưng người thương của tớ không phải anh ấy, anh ấy đã là chồng của người khác rồi.”
Từ lúc Tống Tòng An bắt đầu theo đuổi Trần Cẩn Du, đã dành hết mọi sự dịu dàng và săn sóc mà anh ta có.
Từ đầu, anh ta cho rằng gia cảnh của Trần Cẩn Du khó khăn, nên luôn lặng lẽ tìm mọi cách đặng mời được cô đi ăn, mua đồ dùng cho cô, hết thảy tâm tư mà anh ta trao cho cô vừa đủ để gãi đúng chỗ ngứa, về lâu về dài, Trần Cẩn Du cũng nhận ra được dụng tâm của Tống Tòng An, anh ta vừa giữ gìn được tôn nghiêm cho cô, vừa săn sóc cho cô rất hoàn hảo.
Sau này, biết được Trần Cẩn Du không ba không mẹ và lớn lên ở trại trẻ mồ côi, lâu lâu anh ta lại đến trại trẻ mồ côi thăm viện trưởng và những đứa trẻ khác, sau khi tốt nghiệp không lâu, kinh doanh của trại trẻ mồ côi chững lại, Trần Cẩn Du đau lòng, cũng nhờ anh ta mà cô mới vượt qua được.
Vậy nên Trần Cẩn Du cũng dần dần tín nhiệm anh ta, mở rộng cửa lòng mà chẳng hề giữ lại chút gì.
Cô và Tống Tòng An yêu đương hai năm, Tống Tòng An lén cô cưới vợ, sinh con, cô hoàn toàn không biết. Khi ấy cô thuê một căn nhà một phòng ngủ ở gần cục giáo dục, thỉnh thoảng Tống Tòng An sẽ đến thăm cô, hẹn hò, chỉ là bắt đầu từ cuối năm 92, số lần anh ta đến ngày một ít đi, một tuần hai ba lần, mỗi lần đến thì nán lại cũng chẳng được bao lâu, càng hiếm khi qua đêm.
Theo cách nói của Tống Tòng An thì, vì anh ta tiếp nhận xí nghiệp của gia đình nên rất bận bịu, không có thời gian chăm sóc cho cô.
Trần Cẩn Du săn sóc hiểu chuyện.
Lúc ấy, vì tư tưởng thời đó nên bạn bè Trần Cẩn Du không ít người đã kết hôn từ sớm, sau khi biết cô có bạn trai cũng không ngừng thúc giục.
Thật ra cô cũng rất khát vọng tạo tổ ấm với Tống Tòng An lắm chứ, chỉ là mỗi lần nhắc đến chuyện kết hôn, Tống Tòng An sẽ lấy ba mẹ ra làm tấm bia đỡ đạn. Trần Cẩn Du là một đứa trẻ mồ côi, Tống Tòng An lại là con nhà giàu, đặc biệt thời điểm ấy rất chú trọng đến việc môn đăng hộ đối, cô cũng đoán được từ lâu rồi, rằng ba mẹ nhà họ Tống sẽ phản đối chuyện kết hôn của bọn họ.
Tống Tòng An đối với cô rất tốt nên Trần Cẩn Du cũng không muốn gây khó dễ cho anh ta, nhất là khi anh ta thẳng thắn, chân thành và tha thiết tỏ vẻ với mình, rằng anh ta học ngày học đêm để tiếp nhận công việc của gia đình, chỉ hy vọng sớm ngày được nắm quyền điều hành, cưới cô về làm vợ.
Trần Cẩn Du trời sinh hướng nội và dịu dàng, Tống Tòng An nói đến đây thì cô không còn lời nào để nói.
Thật ra dù có tốt tính đến mấy cũng biết đau lòng và bất an chứ, những lúc Trần Cẩn Du không nhịn được cũng sẽ giận dỗi Tống Tòng An, trong tận tâm hồn cô hy vọng rằng, cảm thấy rằng, ít ra Tống Tòng An cũng nên dẫn cô đến gặp ba mẹ anh ta mới phải, nhỡ đâu nhà họ Tống đồng ý thì sao? Nhưng mọi lần đều bị anh ta từ chối không còn sót lại thứ gì, bảo ba mẹ anh ta nghiêm khác đến nhường nào, ba anh ta chú trọng thanh danh ra sao.
Trần Cẩn Du cũng đã nghĩ đến chuyện chia tay rồi, có một lần quyết liệt nhất đã ngăn Tống Tòng An ngoài cửa nhà, nhẫn tâm nói sau này đừng gây phiền hà gì cho nhau nữa.
Tống Tòng An cũng bùng lên, thái độ kiên quyết nói sẽ về nhà lấy sổ hộ khẩu, dù gia đình có ngăn cản như thế nào đi nữa, hôm nay anh ta cũng sẽ dẫn cô đi lấy chứng nhận kết hôn.
Ngữ điệu bất cần và tâm thái trao cho cô hết toàn bộ này khiến Trần Cẩn Du nghẹn lời, cuối cùng cô vẫn mở cửa nghe những lời hứa hẹn từ Tống Tòng An, rằng anh ta nhất định sẽ mau chóng thuyết phục ba mẹ.
Mãi về sau biết được sự thật, biết được lúc nói những lời này Tống Tòng An đã kết hôn được một năm rồi, Trần Cẩn Du mới bừng tỉnh nhận ra, Tống Tòng An sở dĩ dám nói như vậy là vì anh ta hiểu thấu lòng cô, biết cô sẽ mềm lòng, cũng biết cô là một đứa mồ côi nên rất khao khát tình thân, rất hy vọng cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ được ba mẹ chúc phúc.
Thời gian chờ đợi thấm thoát thoi đua, đến năm 94 Trần Cẩn Du bất ngờ mang thai.
Cô gọi điện thoại kể cho Tống Tòng An nghe, bên kia an tĩnh một hồi, sau đó Tống Tòng An vui vẻ nói tốt quá, có con rồi thì ba mẹ anh ta nhất định sẽ đồng ý chuyện kết hôn thôi.
Trần Cẩn Du mang thai và tiếp tục chờ đời Tống Tòng An nói rõ mọi chuyện với ba mẹ anh ta.
Cho đến mùa hè, Trần Cẩn Du mang thai được gần năm tháng, bụng cũng nhô lên, nhưng Tống Tòng An vẫn chưa dẫn cô đến ra mắt ba mẹ.
Một hôm, một vị đồng nghiệp trêu ghẹo cô, hỏi cô có phải béo lên không, phải quản lý dáng người, nếu mà không kết hôn thì nhìn dáng vẻ cứ như mang thai vậy.
Ngày đó Trần Cẩn Du không nhịn được nữa, không chờ được Tống Tòng An đến tìm cô, lúc tan tầm cô đã đến công ty nhà họ Tống.
Lúc ấy cô có hơi thấp thỏm, đến trước quầy tiếp tân dò hỏi, nói mình muốn gặp Tống Tòng An.
Tiếp tân nhìn cô, xử lý theo phép công, nói vợ của sếp Tống vừa dẫn con đến tìm anh ta, nên buổi chiều hai người họ đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.
Chỉ với hai câu, sắc mặt Trần Cẩn Du đã biến đổi.
Hỏi hoài hỏi mãi, tiếp tân không kiên nhẫn nữa, nói sếp nhỏ Tống ôm con, nắm tay vợ mình đi rồi, cô ta khẳng định bản thân không hề nhầm, còn nhìn Trần Cẩn Du với vẻ kỳ quái, đảo mắt qua bộ đồ rộng thùng thình trên người cô, hỏi cô là ai thế.
Trần Cẩn Du xoay người rời đi.
Sau hôm ấy, Tống Tòng An đến tìm cô vô số lần, nhưng không lần nào Trần Cẩn Du cho anh ta vào nhà.
Rồi sau nữa, cô thay đổi nơi ở, hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Đường Nhụy nghe Trần Cẩn Du kể xong, thật lâu sau vẫn không thốt nên lời, vì lẽ gì mà Trần Cẩn Du lại trở thành nhân viên khách sạn, cô ấy cũng đã hiểu.
Năm ấy chưa kết hôn đã có thai sẽ ảnh hưởng đến công việc ở cục giáo dục, chỉ sợ lúc ấy tin đồn nhảm nhan nhản cả ra.
Đường Nhụy hỏi; “Cậu tính bỏ qua cho anh ta như thế ư?”
Trần Cẩn Du hít một hơi thật sâu, nhìn bóng đêm an tĩnh bên ngoài cửa sổ, khẽ khàng nói: “Tớ chỉ muốn chăm sóc cho con tớ thật tốt thôi.”
Cô là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã có ước mơ về một tương lai tươi đẹp, cô mơ mộng sau này sẽ có một gia đình hạnh phúc của riêng mình, nhưng rồi mộng vỡ tan tành, cô quyết định sẽ trở thành một người mẹ tốt.
Còn về phía Tống Tòng An, cô không thể làm gì anh ta được, mà chuyện la lối khóc lóc cô càng không thể.
Đến tận lúc này, Đường Nhụy mới biết hóa ra không phải cô có một gia đình khốn khó, mà cô không ba không mẹ.
Trại trẻ mồ côi đã nuôi dạy cô, viện trưởng và hai dì chăm sóc cô đều là người lương thiện và dịu dàng, dạy dỗ con trẻ rất tốt, những đứa bé giống Trần Cẩn Du đều học rất giỏi, trại trẻ dốc toàn lực để duy trì việc học cho họ, nhưng vì đầu chi quá nhiều dẫn đến việc kinh doanh không tốt, không thể không đóng cửa.
Sau này Đường Nhụy nghĩ lại, có lẽ vì hoàn cảnh sống quá đơn thuần, nên Trần Cẩn Du mới không rành sự đời đến thế, để Tống Tòng An lừa gạt.
Phải chăng vì Trần Cẩn Du cô độc một mình quá lâu rồi, cô cần một nơi để trút bỏ những lời tâm tình, ngày ấy hai người tâm sự rất nhiều, Đường Nhụy thật sự rất quan tâ m đến cuộc sống của cô, muốn trợ giúp cho cô một ít nhưng lại bị Trần Cẩn Du từ chối.
Trần Cẩn Du ảm đạm, một hồi sau mới lấy lại tinh thần, cười khẽ thành tiếng: “Cậu không cần phải lo lắng cho tớ, tớ sẽ sống tốt thôi.”
“Yêu Tống Tòng An là chuyện ngu xuẩn nhất cả đời này mà tớ đã làm, từng tuyệt vọng, từng muốn chết, nhưng con gái chính là nguồn động lực sống duy nhất của tớ, tớ sẽ nỗ lực để làm một người mẹ tốt, sẽ dốc hết sức mình trao cho bé một cuộc sống tốt đẹp, chờ bé trưởng thành, tớ sẽ nói với bé rằng, con có thể theo đuổi tình yêu của mình, nhưng đừng hèn mọn và mù quáng như mẹ thế kia, có mẹ làm hậu phương cho con, con mãi mãi phải tự tin và dũng cảm lên.”
Tự tin và dũng cảm.
Nước mắt không ngừng tràn ra, Tống Hi không còn thấy được biểu cảm của những người chung quanh mình, cô nhắm mắt, rồi lại mở ra, chợt vùng khỏi tay Nhiếp Dịch đi về hướng Tống Tòng An.
“Ông đã lừa gạt mẹ tôi như thế sao?” Tống Hi nhìn ông ta, hỏi.
Tống Tòng An sụp vai đứng đấy, dáng người cao lớn ngày thường lúc này trông thật gù, ông ta không dám đối diện với ánh mắt của cô, chung quanh nhiều người như thế, ông ta chỉ nói: “Hi Hi à, con nghe ba….”
Không chờ ông nói xong, Tống Hi đã vung tay cho ông ta một cái bạt tai.
Âm thanh thanh thúy, nhưng không một ai dám đi lên cản cô lại.
Giọng nói của Tống Hi run lên: “Nhiều năm như thế, tất cả mọi người mắng bà, tại sao ông chưa từng giải thích thay bà? Ông thấy bà chết rồi, người chết thì không thể nói được, nên ông có quyền đẩy hết mọi trách nhiệm của mình lên người bà sao?”
Tống Tòng An nói: “Không phải….”
Tống Hi căn bản không muốn nghe ông ta giải thích, lại vung tay lên muốn đánh.
Lần đầu là vì Tống Tòng An không phòng bị, lần thứ hai thì theo bản năng muốn tránh đi, lại bị Nhiếp Dịch giữ lấy, chịu một cái tát thứ hai cực mạnh.
Trái tim Tống Hi như bị dao tùng xẻo, nghĩ đến cảnh Trần Cẩn Du trước khi rời đi, trong mắt đều là sự không cam lòng, kéo tay cô gọi cô từng tiếng, bé cưng ơi, rồi nghĩ đến những oán hận của mình dành cho bà, nghĩ đến những lời chửi rủa của người đời, lòng cô đau đến mức không sao thở nổi.
Một người tốt như thế, dịu dàng như thế, lại phải nhận hết thảy mọi tra tấn và đau khổ cực cùng, thậm chí ngay cả lúc chết đi rồi, vẫn bị đời buông tiếng nhục mạ.
Tống Hi nhìn bộ dạng trốn tránh của Tống Tòng An, nghĩ đến chuyện bản thân đã gọi ông ta là ba suốt mười mấy năm trời, hận không thể đánh chết ông ta, nhưng lại không muốn làm dơ bàn tay mình.
Tống Tòng An hứng ba cái tát nên mặt đã sưng phù lên, Tống Hi vẫn chưa đã hận, lại muốn đánh nữa nhưng bị Tống Sơn không nhìn nổi đi đến ngăn cản.
Tống Sơn giữ chặt cô lại, nói lời thấm thía: “Hi Hi à, ba con khốn nạn thật, nhưng trước mặt nhiều người như thế, phận làm con gái lại đi đánh ba mình thì vẫn khó coi lắm, có chuyện gì chúng ta về nhà hẵng nói, được không?”
Tống Hi nghe không lọt tai, Tống Sơn lại khuyên: “Dù sao nó cũng là ba con, con không cho ông mặt mũi thì cũng nghĩ đến nội con vừa mới nhắm mắt xuôi tay, nội thương con như thế, đừng để nội ra đi không thanh thản chứ.”
“Chú hai!” Tống Đông Nguyên thấy Tống Sơn nói thế thật khó nghe, bình tĩnh gọi ông.
Tống Hi chỉ Tống Tòng An, cười lạnh: “Vậy ông ta đã từng nghĩ đến, ông ta đối xử với mẹ con như thế, thì có làm linh hồn mẹ con trên trời thất vọng không?”
Tống Sơn nghẹn lời không trả lời được.
Tống Hi cắn chặt môi dưới, Nhiếp Dịch không nhìn nổi nữa, duỗi tay mạnh mẽ giữ chặt cô: “Chúng ta về trước thôi.”
Đây không phải là nơi thích hợp để mà nói chuyện, huống hồ chi trạng thái của Tống Hi thật sự không ổn, Nhiếp Dịch sợ cô kìm chế quá mức, nên dẫn cô nhanh chóng rời đi.
Được hai ba bước, Tống Tĩnh Viện ở sau la lên một tiếng MẸ.
Chỉ thấy Tưởng Mạn nhảy hai bước thành ba đến trước mặt Tống Tòng An, hai tay siết chặt lấy bộ đồ của ông ta, mắt đỏ lòm: “Có ý gì hả? Tống Tòng An, ý bọn họ là sao? Lúc ông kết hôn với tôi đã có người phụ nữ khác? Đã có người phụ nữ khác, cớ gì còn muốn kết hôn với tôi?”
Tống Tĩnh Viện và Thẩm Đình cùng đi lên kéo bà ta lại, nhưng dù làm thế nào cũng không kéo ra được, Tưởng Mạn nhìn họ hét ầm lên: “Đừng chạm vào tôi!”
Tống Tòng An nhắm mắt lại.
“Ông nói gì đi chứ Tống Tòng An!” Mái tóc của Tưởng Mạn rối tung lên, siết ông ta không buông, “Tại sao? Chẳng phải năm đó ông đã nói chỉ yêu một mình tôi thôi sao! Ông đã nói với ba mẹ tôi như thế nào, ông yêu tôi, vậy nên nhất định phải cưới được tôi? Hả?!”
Tống Tòng An cau mày muốn đẩy bà ta ra, nhưng Tưởng Mạn dường như đã điên rồi, há mồm cắn xé ông ta.
Ông ta còn chưa nói được lời nào, Nhiếp Phong lúc ấy vẫn còn chưa đi, nhịn không được dừng bước lại, nói với Tưởng Mạn: “Nếu tôi nhớ không lầm, lúc còn trẻ bác Tống từng tìm ba tôi giúp đỡ tài chính nhằm xoay vòng vốn, chỉ là sau đấy vẫn không thể giải quyết được gì.”
Anh ấy vừa dứt lời, sắc mặt Tống Tĩnh Viện lập tức biến đổi, nói nhanh: “Chú Nhiếp, mời chú về cho.”
Nhưng vẫn chậm, Tưởng Mạn sửng sốt trong giây lát, rồi sau đấy cả người đờ ra.
Bà ta không tin nổi, quay đầu nhìn Tống Tòng An, khẽ hỏi: “Ý của người ta, ông cưới tôi là vì tiền của nhà tôi ư?”
Tống Tòng An muốn kéo tay bà ta ra, khuyên bảo: “Mình buông tôi ra trước đã, chúng ta về nhà rồi hẵng nói, được không? Mọi chuyện không như bà nghĩ đâu.”
“Vậy thì thế nào?” Tưởng Mạn đột nhiên giương cao giọng, “Ông và một người phụ nữ khác yêu nhau lâu như thế, sao lại đột nhiên cầu hôn tôi? Lúc ấy chúng ta mới quen nhau được hai tháng!”
Nhớ về năm mà Đường Nhụy kể lại, Tưởng Mạn cũng sực nhớ ra Tống Tòng An từng theo đuổi bà ta rất mãnh liệt, bà ta luôn cho rằng Tống Tòng An vừa gặp đã yêu mình, vậy nên sau này dù ông ta có ngoại tình, thậm chí là dẫn Tống Hi về, thì ít ra Tống Tòng An cũng đã từng yêu bà ta.
Tưởng Mạn túm cổ áo Tống Tòng An, ngửa đầu cười lớn: “Ha ha…. Tôi nực cười quá thể, nhiều năm như thế, nhưng tôi lại tự diễn một vai hề…”
Bà ta nói từng câu ngắt quãng, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng thê lương, cũng càng lúc càng bất thường.
Thẩm Đình nhanh chóng phản ứng ra, đi lên dùng sức kéo mạnh Tưởng Mạn ra, nói với Tống Tĩnh Viện: “Đến bệnh viện.”
Biên tập: Min
Năm 92, nhà nước vẫn đang thống nhất phân công việc cho các sinh viên đã tốt nghiệp, Đường Nhụy nhớ rất rõ khi tốt nghiệp Trần Cẩn Du được phân đến cục giáo dục, nên cô ấy những tưởng, tuy rằng điều kiện gia đình của Trần Cẩn Du không tốt nhưng kiếm được một người bạn trai ưu tú, và một công việc không tệ thì cũng không đến nỗi khổ tận cam lai.
Nào ngờ đâu vài năm sau gặp lại, Trần Cẩn Du ấy thế mà lại trở thành một nhân viên phục vụ khách sạn.
Lúc ấy Đường Nhụy đang ngồi với họ hàng, nhìn thấy Trần Cẩn Du bưng đồ ăn vào thì suýt nữa đã mất khống chế kêu thành tiếng.
Trần Cẩn Du cũng thấy cô ấy, dời mắt đi trốn tránh, nhưng rồi vẫn nhìn cô ấy khẽ cười.
Cả bữa ăn, nụ cười thân thiện nhưng miễn cưỡng ấy của Trần Cẩn Du cứ hiển hiện trước mắt Đường Nhụy, khiến cô ấy kìm lòng không đặng đi ra ngoài tìm cô.
Lúc ấy Trần Cẩn Du đang thay ca với người khác, nói phải đi đón bé cưng về nhà.
Đường Nhụy đi vào tìm thì vừa lúc nghe thấy, gọi cô từ sau: “Cẩn Du ơi!”
Bóng người của Trần Cẩn Du cứng đờ đi, nhưng vẫn xoay người lại, vẻ mặt hiện lên ý cười rất nhạt, nói: “Lâu rồi không gặp.”
Hai người đến một nơi vắng người, Đường Nhụy nhìn bộ đồ mộc mạc trắng bạch trên người Trần Cẩn Du, và cả vẻ mặt mệt mỏi ấy, trong lòng đầy nghi hoặc nhưng rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu, hai người nhìn nhau không nói một lời, mãi một hồi sau Đường Nhụy mới hỏi: “Cậu có con rồi à?”
Trần Cẩn Du gật đầu: “Đã 4 tuổi rồi.”
Đường Nhụy bất ngờ, nói: “Trạc tuổi con gái tớ này.”
Trần Cẩn Du nhấp môi cười: “Con tớ cũng là con gái.”
Đường Nhụy nghe xong thì thở phào một hơi, đã có con thì chắc hẳn Trần Cẩn Du đã kết hôn rồi, không hiểu sao lại trở thành nhân viên phục vụ, nhưng khi nhắc đến con thì nét mặt của cô dịu dàng hẳn đi, vậy thì cuộc sống gia đình chắc cũng hạnh phúc lắm.
Đường Nhụy nghĩ xong lại thấy mình có hơi đường đột, cũng may cô ấy không hỏi về chuyện công việc của Trần Cẩn Du, chứ nếu như có ẩn tình gì thì lại khiến hai bên xấu hổ.
Hai người đã nhiều năm không gặp, Đường Nhụy vẫn nhớ đến ngày ấy năm tư cô đã ngồi với mình giữa lưng chừng núi, tự cho là bản thân cũng thân thiết với cô, vậy nên chọn một đề tài an toàn nhất, mỉm cười hỏi: “Người thương của cậu chắc là anh đẹp trai cậu yêu đương hồi tốt nghiệp nhỉ? Tớ còn nhớ khi ấy bạn bè đã nói, anh ấy đối xử với cậu rất tốt….”
Ý cười trên mặt Trần Cẩn Du thoáng nhạt đi, chỉ là không chờ Đường Nhụy nói xong thì gương mặt ấy đã biến sắc.
Đến tận lúc này đây, Đường Nhụy vẫn còn nhớ như in ánh mắt chua xót và tuyệt vọng khi đó, vậy nên cô ấy không quản được nhiều thêm nữa, chỉ hỏi ngay đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cuối cùng Trần Cẩn Du vẫn không lay chuyển được cô ấy, dưới sự truy hỏi và gấp gáp của Đường Nhụy, cô khẽ đáp” “Con của anh ấy, nhưng người thương của tớ không phải anh ấy, anh ấy đã là chồng của người khác rồi.”
Từ lúc Tống Tòng An bắt đầu theo đuổi Trần Cẩn Du, đã dành hết mọi sự dịu dàng và săn sóc mà anh ta có.
Từ đầu, anh ta cho rằng gia cảnh của Trần Cẩn Du khó khăn, nên luôn lặng lẽ tìm mọi cách đặng mời được cô đi ăn, mua đồ dùng cho cô, hết thảy tâm tư mà anh ta trao cho cô vừa đủ để gãi đúng chỗ ngứa, về lâu về dài, Trần Cẩn Du cũng nhận ra được dụng tâm của Tống Tòng An, anh ta vừa giữ gìn được tôn nghiêm cho cô, vừa săn sóc cho cô rất hoàn hảo.
Sau này, biết được Trần Cẩn Du không ba không mẹ và lớn lên ở trại trẻ mồ côi, lâu lâu anh ta lại đến trại trẻ mồ côi thăm viện trưởng và những đứa trẻ khác, sau khi tốt nghiệp không lâu, kinh doanh của trại trẻ mồ côi chững lại, Trần Cẩn Du đau lòng, cũng nhờ anh ta mà cô mới vượt qua được.
Vậy nên Trần Cẩn Du cũng dần dần tín nhiệm anh ta, mở rộng cửa lòng mà chẳng hề giữ lại chút gì.
Cô và Tống Tòng An yêu đương hai năm, Tống Tòng An lén cô cưới vợ, sinh con, cô hoàn toàn không biết. Khi ấy cô thuê một căn nhà một phòng ngủ ở gần cục giáo dục, thỉnh thoảng Tống Tòng An sẽ đến thăm cô, hẹn hò, chỉ là bắt đầu từ cuối năm 92, số lần anh ta đến ngày một ít đi, một tuần hai ba lần, mỗi lần đến thì nán lại cũng chẳng được bao lâu, càng hiếm khi qua đêm.
Theo cách nói của Tống Tòng An thì, vì anh ta tiếp nhận xí nghiệp của gia đình nên rất bận bịu, không có thời gian chăm sóc cho cô.
Trần Cẩn Du săn sóc hiểu chuyện.
Lúc ấy, vì tư tưởng thời đó nên bạn bè Trần Cẩn Du không ít người đã kết hôn từ sớm, sau khi biết cô có bạn trai cũng không ngừng thúc giục.
Thật ra cô cũng rất khát vọng tạo tổ ấm với Tống Tòng An lắm chứ, chỉ là mỗi lần nhắc đến chuyện kết hôn, Tống Tòng An sẽ lấy ba mẹ ra làm tấm bia đỡ đạn. Trần Cẩn Du là một đứa trẻ mồ côi, Tống Tòng An lại là con nhà giàu, đặc biệt thời điểm ấy rất chú trọng đến việc môn đăng hộ đối, cô cũng đoán được từ lâu rồi, rằng ba mẹ nhà họ Tống sẽ phản đối chuyện kết hôn của bọn họ.
Tống Tòng An đối với cô rất tốt nên Trần Cẩn Du cũng không muốn gây khó dễ cho anh ta, nhất là khi anh ta thẳng thắn, chân thành và tha thiết tỏ vẻ với mình, rằng anh ta học ngày học đêm để tiếp nhận công việc của gia đình, chỉ hy vọng sớm ngày được nắm quyền điều hành, cưới cô về làm vợ.
Trần Cẩn Du trời sinh hướng nội và dịu dàng, Tống Tòng An nói đến đây thì cô không còn lời nào để nói.
Thật ra dù có tốt tính đến mấy cũng biết đau lòng và bất an chứ, những lúc Trần Cẩn Du không nhịn được cũng sẽ giận dỗi Tống Tòng An, trong tận tâm hồn cô hy vọng rằng, cảm thấy rằng, ít ra Tống Tòng An cũng nên dẫn cô đến gặp ba mẹ anh ta mới phải, nhỡ đâu nhà họ Tống đồng ý thì sao? Nhưng mọi lần đều bị anh ta từ chối không còn sót lại thứ gì, bảo ba mẹ anh ta nghiêm khác đến nhường nào, ba anh ta chú trọng thanh danh ra sao.
Trần Cẩn Du cũng đã nghĩ đến chuyện chia tay rồi, có một lần quyết liệt nhất đã ngăn Tống Tòng An ngoài cửa nhà, nhẫn tâm nói sau này đừng gây phiền hà gì cho nhau nữa.
Tống Tòng An cũng bùng lên, thái độ kiên quyết nói sẽ về nhà lấy sổ hộ khẩu, dù gia đình có ngăn cản như thế nào đi nữa, hôm nay anh ta cũng sẽ dẫn cô đi lấy chứng nhận kết hôn.
Ngữ điệu bất cần và tâm thái trao cho cô hết toàn bộ này khiến Trần Cẩn Du nghẹn lời, cuối cùng cô vẫn mở cửa nghe những lời hứa hẹn từ Tống Tòng An, rằng anh ta nhất định sẽ mau chóng thuyết phục ba mẹ.
Mãi về sau biết được sự thật, biết được lúc nói những lời này Tống Tòng An đã kết hôn được một năm rồi, Trần Cẩn Du mới bừng tỉnh nhận ra, Tống Tòng An sở dĩ dám nói như vậy là vì anh ta hiểu thấu lòng cô, biết cô sẽ mềm lòng, cũng biết cô là một đứa mồ côi nên rất khao khát tình thân, rất hy vọng cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ được ba mẹ chúc phúc.
Thời gian chờ đợi thấm thoát thoi đua, đến năm 94 Trần Cẩn Du bất ngờ mang thai.
Cô gọi điện thoại kể cho Tống Tòng An nghe, bên kia an tĩnh một hồi, sau đó Tống Tòng An vui vẻ nói tốt quá, có con rồi thì ba mẹ anh ta nhất định sẽ đồng ý chuyện kết hôn thôi.
Trần Cẩn Du mang thai và tiếp tục chờ đời Tống Tòng An nói rõ mọi chuyện với ba mẹ anh ta.
Cho đến mùa hè, Trần Cẩn Du mang thai được gần năm tháng, bụng cũng nhô lên, nhưng Tống Tòng An vẫn chưa dẫn cô đến ra mắt ba mẹ.
Một hôm, một vị đồng nghiệp trêu ghẹo cô, hỏi cô có phải béo lên không, phải quản lý dáng người, nếu mà không kết hôn thì nhìn dáng vẻ cứ như mang thai vậy.
Ngày đó Trần Cẩn Du không nhịn được nữa, không chờ được Tống Tòng An đến tìm cô, lúc tan tầm cô đã đến công ty nhà họ Tống.
Lúc ấy cô có hơi thấp thỏm, đến trước quầy tiếp tân dò hỏi, nói mình muốn gặp Tống Tòng An.
Tiếp tân nhìn cô, xử lý theo phép công, nói vợ của sếp Tống vừa dẫn con đến tìm anh ta, nên buổi chiều hai người họ đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.
Chỉ với hai câu, sắc mặt Trần Cẩn Du đã biến đổi.
Hỏi hoài hỏi mãi, tiếp tân không kiên nhẫn nữa, nói sếp nhỏ Tống ôm con, nắm tay vợ mình đi rồi, cô ta khẳng định bản thân không hề nhầm, còn nhìn Trần Cẩn Du với vẻ kỳ quái, đảo mắt qua bộ đồ rộng thùng thình trên người cô, hỏi cô là ai thế.
Trần Cẩn Du xoay người rời đi.
Sau hôm ấy, Tống Tòng An đến tìm cô vô số lần, nhưng không lần nào Trần Cẩn Du cho anh ta vào nhà.
Rồi sau nữa, cô thay đổi nơi ở, hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Đường Nhụy nghe Trần Cẩn Du kể xong, thật lâu sau vẫn không thốt nên lời, vì lẽ gì mà Trần Cẩn Du lại trở thành nhân viên khách sạn, cô ấy cũng đã hiểu.
Năm ấy chưa kết hôn đã có thai sẽ ảnh hưởng đến công việc ở cục giáo dục, chỉ sợ lúc ấy tin đồn nhảm nhan nhản cả ra.
Đường Nhụy hỏi; “Cậu tính bỏ qua cho anh ta như thế ư?”
Trần Cẩn Du hít một hơi thật sâu, nhìn bóng đêm an tĩnh bên ngoài cửa sổ, khẽ khàng nói: “Tớ chỉ muốn chăm sóc cho con tớ thật tốt thôi.”
Cô là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã có ước mơ về một tương lai tươi đẹp, cô mơ mộng sau này sẽ có một gia đình hạnh phúc của riêng mình, nhưng rồi mộng vỡ tan tành, cô quyết định sẽ trở thành một người mẹ tốt.
Còn về phía Tống Tòng An, cô không thể làm gì anh ta được, mà chuyện la lối khóc lóc cô càng không thể.
Đến tận lúc này, Đường Nhụy mới biết hóa ra không phải cô có một gia đình khốn khó, mà cô không ba không mẹ.
Trại trẻ mồ côi đã nuôi dạy cô, viện trưởng và hai dì chăm sóc cô đều là người lương thiện và dịu dàng, dạy dỗ con trẻ rất tốt, những đứa bé giống Trần Cẩn Du đều học rất giỏi, trại trẻ dốc toàn lực để duy trì việc học cho họ, nhưng vì đầu chi quá nhiều dẫn đến việc kinh doanh không tốt, không thể không đóng cửa.
Sau này Đường Nhụy nghĩ lại, có lẽ vì hoàn cảnh sống quá đơn thuần, nên Trần Cẩn Du mới không rành sự đời đến thế, để Tống Tòng An lừa gạt.
Phải chăng vì Trần Cẩn Du cô độc một mình quá lâu rồi, cô cần một nơi để trút bỏ những lời tâm tình, ngày ấy hai người tâm sự rất nhiều, Đường Nhụy thật sự rất quan tâ m đến cuộc sống của cô, muốn trợ giúp cho cô một ít nhưng lại bị Trần Cẩn Du từ chối.
Trần Cẩn Du ảm đạm, một hồi sau mới lấy lại tinh thần, cười khẽ thành tiếng: “Cậu không cần phải lo lắng cho tớ, tớ sẽ sống tốt thôi.”
“Yêu Tống Tòng An là chuyện ngu xuẩn nhất cả đời này mà tớ đã làm, từng tuyệt vọng, từng muốn chết, nhưng con gái chính là nguồn động lực sống duy nhất của tớ, tớ sẽ nỗ lực để làm một người mẹ tốt, sẽ dốc hết sức mình trao cho bé một cuộc sống tốt đẹp, chờ bé trưởng thành, tớ sẽ nói với bé rằng, con có thể theo đuổi tình yêu của mình, nhưng đừng hèn mọn và mù quáng như mẹ thế kia, có mẹ làm hậu phương cho con, con mãi mãi phải tự tin và dũng cảm lên.”
Tự tin và dũng cảm.
Nước mắt không ngừng tràn ra, Tống Hi không còn thấy được biểu cảm của những người chung quanh mình, cô nhắm mắt, rồi lại mở ra, chợt vùng khỏi tay Nhiếp Dịch đi về hướng Tống Tòng An.
“Ông đã lừa gạt mẹ tôi như thế sao?” Tống Hi nhìn ông ta, hỏi.
Tống Tòng An sụp vai đứng đấy, dáng người cao lớn ngày thường lúc này trông thật gù, ông ta không dám đối diện với ánh mắt của cô, chung quanh nhiều người như thế, ông ta chỉ nói: “Hi Hi à, con nghe ba….”
Không chờ ông nói xong, Tống Hi đã vung tay cho ông ta một cái bạt tai.
Âm thanh thanh thúy, nhưng không một ai dám đi lên cản cô lại.
Giọng nói của Tống Hi run lên: “Nhiều năm như thế, tất cả mọi người mắng bà, tại sao ông chưa từng giải thích thay bà? Ông thấy bà chết rồi, người chết thì không thể nói được, nên ông có quyền đẩy hết mọi trách nhiệm của mình lên người bà sao?”
Tống Tòng An nói: “Không phải….”
Tống Hi căn bản không muốn nghe ông ta giải thích, lại vung tay lên muốn đánh.
Lần đầu là vì Tống Tòng An không phòng bị, lần thứ hai thì theo bản năng muốn tránh đi, lại bị Nhiếp Dịch giữ lấy, chịu một cái tát thứ hai cực mạnh.
Trái tim Tống Hi như bị dao tùng xẻo, nghĩ đến cảnh Trần Cẩn Du trước khi rời đi, trong mắt đều là sự không cam lòng, kéo tay cô gọi cô từng tiếng, bé cưng ơi, rồi nghĩ đến những oán hận của mình dành cho bà, nghĩ đến những lời chửi rủa của người đời, lòng cô đau đến mức không sao thở nổi.
Một người tốt như thế, dịu dàng như thế, lại phải nhận hết thảy mọi tra tấn và đau khổ cực cùng, thậm chí ngay cả lúc chết đi rồi, vẫn bị đời buông tiếng nhục mạ.
Tống Hi nhìn bộ dạng trốn tránh của Tống Tòng An, nghĩ đến chuyện bản thân đã gọi ông ta là ba suốt mười mấy năm trời, hận không thể đánh chết ông ta, nhưng lại không muốn làm dơ bàn tay mình.
Tống Tòng An hứng ba cái tát nên mặt đã sưng phù lên, Tống Hi vẫn chưa đã hận, lại muốn đánh nữa nhưng bị Tống Sơn không nhìn nổi đi đến ngăn cản.
Tống Sơn giữ chặt cô lại, nói lời thấm thía: “Hi Hi à, ba con khốn nạn thật, nhưng trước mặt nhiều người như thế, phận làm con gái lại đi đánh ba mình thì vẫn khó coi lắm, có chuyện gì chúng ta về nhà hẵng nói, được không?”
Tống Hi nghe không lọt tai, Tống Sơn lại khuyên: “Dù sao nó cũng là ba con, con không cho ông mặt mũi thì cũng nghĩ đến nội con vừa mới nhắm mắt xuôi tay, nội thương con như thế, đừng để nội ra đi không thanh thản chứ.”
“Chú hai!” Tống Đông Nguyên thấy Tống Sơn nói thế thật khó nghe, bình tĩnh gọi ông.
Tống Hi chỉ Tống Tòng An, cười lạnh: “Vậy ông ta đã từng nghĩ đến, ông ta đối xử với mẹ con như thế, thì có làm linh hồn mẹ con trên trời thất vọng không?”
Tống Sơn nghẹn lời không trả lời được.
Tống Hi cắn chặt môi dưới, Nhiếp Dịch không nhìn nổi nữa, duỗi tay mạnh mẽ giữ chặt cô: “Chúng ta về trước thôi.”
Đây không phải là nơi thích hợp để mà nói chuyện, huống hồ chi trạng thái của Tống Hi thật sự không ổn, Nhiếp Dịch sợ cô kìm chế quá mức, nên dẫn cô nhanh chóng rời đi.
Được hai ba bước, Tống Tĩnh Viện ở sau la lên một tiếng MẸ.
Chỉ thấy Tưởng Mạn nhảy hai bước thành ba đến trước mặt Tống Tòng An, hai tay siết chặt lấy bộ đồ của ông ta, mắt đỏ lòm: “Có ý gì hả? Tống Tòng An, ý bọn họ là sao? Lúc ông kết hôn với tôi đã có người phụ nữ khác? Đã có người phụ nữ khác, cớ gì còn muốn kết hôn với tôi?”
Tống Tĩnh Viện và Thẩm Đình cùng đi lên kéo bà ta lại, nhưng dù làm thế nào cũng không kéo ra được, Tưởng Mạn nhìn họ hét ầm lên: “Đừng chạm vào tôi!”
Tống Tòng An nhắm mắt lại.
“Ông nói gì đi chứ Tống Tòng An!” Mái tóc của Tưởng Mạn rối tung lên, siết ông ta không buông, “Tại sao? Chẳng phải năm đó ông đã nói chỉ yêu một mình tôi thôi sao! Ông đã nói với ba mẹ tôi như thế nào, ông yêu tôi, vậy nên nhất định phải cưới được tôi? Hả?!”
Tống Tòng An cau mày muốn đẩy bà ta ra, nhưng Tưởng Mạn dường như đã điên rồi, há mồm cắn xé ông ta.
Ông ta còn chưa nói được lời nào, Nhiếp Phong lúc ấy vẫn còn chưa đi, nhịn không được dừng bước lại, nói với Tưởng Mạn: “Nếu tôi nhớ không lầm, lúc còn trẻ bác Tống từng tìm ba tôi giúp đỡ tài chính nhằm xoay vòng vốn, chỉ là sau đấy vẫn không thể giải quyết được gì.”
Anh ấy vừa dứt lời, sắc mặt Tống Tĩnh Viện lập tức biến đổi, nói nhanh: “Chú Nhiếp, mời chú về cho.”
Nhưng vẫn chậm, Tưởng Mạn sửng sốt trong giây lát, rồi sau đấy cả người đờ ra.
Bà ta không tin nổi, quay đầu nhìn Tống Tòng An, khẽ hỏi: “Ý của người ta, ông cưới tôi là vì tiền của nhà tôi ư?”
Tống Tòng An muốn kéo tay bà ta ra, khuyên bảo: “Mình buông tôi ra trước đã, chúng ta về nhà rồi hẵng nói, được không? Mọi chuyện không như bà nghĩ đâu.”
“Vậy thì thế nào?” Tưởng Mạn đột nhiên giương cao giọng, “Ông và một người phụ nữ khác yêu nhau lâu như thế, sao lại đột nhiên cầu hôn tôi? Lúc ấy chúng ta mới quen nhau được hai tháng!”
Nhớ về năm mà Đường Nhụy kể lại, Tưởng Mạn cũng sực nhớ ra Tống Tòng An từng theo đuổi bà ta rất mãnh liệt, bà ta luôn cho rằng Tống Tòng An vừa gặp đã yêu mình, vậy nên sau này dù ông ta có ngoại tình, thậm chí là dẫn Tống Hi về, thì ít ra Tống Tòng An cũng đã từng yêu bà ta.
Tưởng Mạn túm cổ áo Tống Tòng An, ngửa đầu cười lớn: “Ha ha…. Tôi nực cười quá thể, nhiều năm như thế, nhưng tôi lại tự diễn một vai hề…”
Bà ta nói từng câu ngắt quãng, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng thê lương, cũng càng lúc càng bất thường.
Thẩm Đình nhanh chóng phản ứng ra, đi lên dùng sức kéo mạnh Tưởng Mạn ra, nói với Tống Tĩnh Viện: “Đến bệnh viện.”
Tác giả :
Húy