Túng Túng
Chương 92
Lúc Lâm Hoa Hàn bước vào cửa lớp, Đỗ Vân Đình vẫn đang ngồi ở hàng thứ nhất làm đề. Tiếng anh của cậu không tốt, mấy hôm nay đang bị Cố Lê đặc biệt chú ý, mấy mẫu câu và từ vựng quan trọng được viết đầy trong cuốn sổ nhỏ, hở chút là lại kiểm tra thử. Chỉ cần một chữ không đúng thì sẽ tăng học phí, (tăng) nhanh hơn cả cho vay nặng lãi.
Làm Đỗ Túng Túng hai hôm nay môi miệng ửng hồng thấy rõ, bị hôn tới nỗi đỏ thắm, lúc đi đường còn có người hỏi cậu dùng son môi màu gì, có phải màu trai thẳng* không.
(*Nguyên văn là 斩男色/ý là màu son có thể khiến chiếm được cảm tình của mọi trai thẳng.)
Đỗ Vân Đình không hiểu màu trai thẳng là gì, nhưng nghe không quá êm tai. Cậu thẳng thừng trả lời em gái vừa đuổi theo mình: “Hôn đó.”
“…”
Người qua đường sửng sốt, bị câu nói này của cậu làm đỏ mặt, đành dừng chân.
Dù sao cũng không phải người quen, Đỗ Vân Đình to gan hẳn, lắc lắc cánh tay của Cố tiên sinh bên cạnh thể hiện tình cảm, “Ảnh hôn.”
Miệng người qua đường há hốc ra, nhìn hai người một lúc lâu không kịp phản ứng.
Vào trường lại bị hỏi màu môi, Đỗ Túng Túng không dám trả lời thẳng thừng như thế nữa, bèn đổi cách, “Là do học tập.”
Không chờ người ta hỏi lại, ánh mắt cậu đã nhìn ra phía xa, thở dài yếu ớt: “Học tập là sản phẩm chăm sóc da tốt nhất. Không chỉ chăm sóc bên ngoài mà còn bảo vệ tâm hồn cậu.”
“…”
Rót xong chén canh gà, trong phút chốc chẳng ai nói chuyện với cậu nữa. Đỗ Vân Đình bĩu môi, làm lại một lượt các câu hỏi đọc hiểu tiếng anh, đánh dấu từng từ đơn chưa biết.
Có ai đó huých vào lưng ghế cậu, nam sinh nhỏ giọng nói: “Biệt Gia Ngôn, Lâm Hoa Hàn nhìn cậu kìa.”
Đỗ Vân Đình chưa hiểu: “Cậu ta nhìn tôi làm gì?”
“Ai biết,” nam sinh nói, “Có thể là chuyện tự tuyển sinh… Ấy, người ta tới rồi.”
Lâm Hoa Hàn mấy bước xông vào cửa lớp, đi thẳng tới hàng thứ nhất. Trong lòng cậu ta kìm nén bực bội, trên mặt cũng không khống chế được, ánh mắt nhìn người khác chứa đầy tức giận như sắp phun trào ra ngoài.
“Biệt Gia Ngôn,” cậu ta gằn từng chữ, giọng lạnh lùng, “Cậu cố ý đúng không?”
Người trước mặt không trả lời, trong tay vẫn nắm chặt bút. Lâm Hoa Hàn nhìn dáng vẻ học sinh ngoan không thèm để ý đến mình của cậu, lửa giận trong đầu càng bùng lên, cắn răng rút mất bài tập của cậu.
“Biệt Gia Ngôn!”
“Ấy ấy ấy,” nam sinh ngồi sau thấy vậy thì khó chịu. “Làm gì đấy? Có chuyện gì thì cậu nói là được mà?”
“Giả vờ cái gì!” Lâm Hoa Hàn bật cười một tiếng, “Ai chẳng biết nhà cậu giàu, cơ bản cũng chẳng cần học nhỉ?… Vậy cậu giành danh sách với chúng tôi làm gì?”
Lúc này Cố Lê đang không ngồi bên cạnh, vốn dĩ Đỗ Vân Đình không muốn cãi nhau với cậu ta, vô duyên vô cớ hạ giá bản thân. Nhưng nghe câu này lại chợt đặt bút xuống, khuỷu tay duỗi thẳng.
Dựa vào đâu mà cậu phải chịu đựng?
Người trước mặt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như dao. Lâm Hoa Hàn bỗng lướt qua lại có loại ảo giác bị cắt trúng, nhịn không được hoảng hốt.
Đó không phải là ánh mắt mà Biệt Gia Ngôn trong ký ức của cậu ta nên có. Ánh mắt này đâm cậu ta phát đau, cứ như lột sạch tầng da bên ngoài của cậu ta, sờ thẳng vào xương cốt cậu ta, nhìn rõ suy nghĩ và toan tính trong lòng cậu ta.
Người trước mặt chợt nhếch miệng, nụ cười chẳng hề vui sướng, mà ngược lại càng nhiều sự mỉa mai.
“… Thế nào gọi là giành?”
Cậu nhẹ nhàng nói: “Vậy thì cậu cũng phải có tư cách mới được.”
Câu nói nhẹ bẫng vô cùng, ngoài Lâm Hoa Hàn đứng gần cậu nhất thì không ai nghe thấy. Trán Lâm Hoa Hàn nổi đầy gân xanh, tất cả những phiền muộn bấy lâu nay đều trút ra hết, xét cho cùng thì tất cả đều bắt đầu từ người này. Thậm chí cậu ta bắt đầu sinh ra suy nghĩ độc ác, hận không thể đập nát gương mặt đối diện, ấn nó vào đất, vào tro cho thối rữa cái lớp da kiều sinh quý dưỡng này đi. Cậu ta siết chặt nắm tay, “Cậu!”
Cậu ta hận không thể trực tiếp móc đôi mắt này ra!
Đỗ Vân Đình: [28, có thứ ngụy trang vết thương không? Cho tôi một phần.]
7777: [Đồ nghề chuyên dụng của Cái Bang, lấy không?]
Đỗ Vân Đình: [Lấy.]
Lửa giận trong lòng Lâm Hoa Hàn trào dâng tới đỉnh điểm. Cậu ta không thể khống chế ý nghĩ xấu xa đó nữa, vung ta muốn đánh người… Thế nhưng thiếu niên trước mặt lại không hề tránh đi, mặc cho nắm đấm của cậu ta đánh thẳng vào mặt.
Ngay khi vừa chạm đến da, Lâm Hoa Hàn đã thấy không ổn. Đúng là cậu ta tức giận, nhưng không định đánh người thật, nếu đánh thật thì thành chuyện lớn! Chắc chắn cậu ta sẽ bị xử lý, còn đâu tương lai tốt đẹp nữa!
Nhưng người này… Sao người này không tránh đi?
Cứ như cố tình đứng đó để bị cậu ta đánh.
Lâm Hoa Hàn vội vàng rút nắm đấm về, đột ngột giảm bảy tám phần sức. Nhưng dù làm vậy thì lúc đánh tới, cậu ta vẫn thấy đầu người trước mặt bỗng nghiêng sang một bên, sau đó hộc một tiếng, vậy mà bên khóe miệng phun ra máu đỏ tươi nhỏ hết lên trang sách trắng phau.
Lâm Hoa Hàn: “…”
Lâm Hoa Hàn: “Trời đựu?”
Cậu ta chợt ngây ngẩn, nhìn chằm chằm vào nắm tay mình sững sờ.
Bà mịa nó… Đây là búp bê sứ* à? Biệt Gia Ngôn cũng đâu phải búp bê, cậu ta cũng không phải cao thủ võ lâm, sao có thể một đấm đã đánh người hộc máu được?… Đây cũng không phải phim truyền hình!
(*Nguyên văn là 碰瓷/phương ngữ Bắc Kinh, bắt nguồn từ hành vi bày đồ sứ dễ vỡ ở những nơi nhiều người qua lại để người ta vô ý làm vỡ, sau đó bắt đền. Tất cả chỉ là dàn dựng để thực hiện hành vi cơ hội, tống tiền. Sau này phát triển thành ngôn ngữ mạng, nói dễ hiểu là cố ý gài bẫy người khác hòng mục đích cá nhân.)
Khóe miệng Đỗ Vân Đình còn mang theo tơ máu, cậu chau mày trông oan ức vô cùng, chóp mũi hốc mắt cũng đỏ bừng lên. Học sinh trong lớp chứng kiến cảnh này đều hoảng sợ, nam sinh ngồi bàn sau cũng vội vàng xông lên, cầm khăn tay lau giúp cậu rồi ngẩng đầu trừng Lâm Hoa Hàn.
“Cậu đánh người khác! Cậu còn không biết xấu hổ sao?”
Lâm Hoa Hàn: “…”
Ai không biết xấu hổ, rõ ràng là Biệt Gia Ngôn không biết xấu hổ mà? Tưởng mình là ông bà già bảy tám chục tuổi nằm trước đầu xe lừa đảo sao!
Cậu ta cả giận nói: “Không phải tôi, tôi không hề dùng sức…”
Không ai tin cậu ta, nam sinh ngồi bàn sau càng tức giận, quát lên: “Chúng tôi cũng không mù!”
Mày không mù mà bị ngu! Lâm Hoa Hàn tức muốn chết, muốn phân biệt nhưng lại không tìm được cách phân biệt, đang đứng tại chỗ thì thoáng thấy cửa sau có người bước vào.
Cố Lê quay về lớp. Ngay khi nhìn thấy hắn, có người tố cáo với hắn ngay: “Cố thần, cô vợ nhỏ của cậu bị đánh kìa!”
Mọi người trong lớp đều gọi Đỗ Vân Đình là cô vợ nhỏ của Cố thần. Một mặt là chuyện tỏ tình lúc trước ai cũng biết, một mặt là từ trước đến nay hai người cũng không phủ nhận xưng hô này. Thi thoảng bị gọi trước mặt, Đỗ Vân Đình còn vui vẻ, trông sung sướng vô cùng.
Xưng hô này dần lan truyền ra, thế mà bây giờ chẳng mấy ai gọi tên nghiêm túc nữa. Đầu húi cua vừa đi nhẹ xong trở về, nhìn tình hình này cũng gào ầm lên: “Làm gì thế, đang làm cái vẹo gì đây?”
Cậu ta còn chưa nói xong đã thấy một cánh tay vung lên trước mặt mình. Lòng bàn tay hướng ra ngoài, ngón tay thon nhưng khỏe, làm động tác đẩy ra.
Đó là tay Cố Lê.
Mọi người xung quanh tản ra, mở đường cho học thần bước qua, mắt thì nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Lê. Bước chân hắn dừng lại trước mặt thiếu niên, sau đó hắn cúi người xuống, nhíu mày dùng ngón cái chậm rãi lau vệt đỏ bên khóe miệng thiếu niên.
Đầu húi cua nghe giọng hắn, trầm thấp, nhẹ nhàng như sợ dọa Đỗ Vân Đình.
“Đau không?”
Thiếu niên trả lời lúng búng mang theo giọng mũi, dùng mấy tờ giấy che bên miệng, “Không đau.”
Cố Lê gật đầu rồi đứng thẳng dậy.
Đầu húi cua nhìn điệu bộ của hắn, không hiểu sao chợt thấy hoảng hồn khiếp vía như mưa bão nổi lên. Cậu ta há miệng nói: “Cố thần…”
Một câu chưa nói xong, Cố Lê đã xoay người, đấm một cú vừa chuẩn vừa ác!
Chủ nhiệm lớp trước cửa cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy cú đấm này, nghẹn ngào hét lên: “Cố Lê!”
Cú đấm này hoàn toàn không tương đương với sức mà Lâm Hoa Hàn đã dùng, thậm chí cậu ta còn nghe được tiếng gió vút qua. Từ trước đến nay Cố Lê là học sinh tốt, không ai biết hắn lại ra tay hung ác, đầy uy hiếp như vậy… Nắm đấm kia thậm chí còn không chờ Lâm Hoa Hàn kịp phản ứng đã đáp xuống bên mặt, sức quá lớn, nếu rơi xuống trúng mặt thì thật sự có thể đánh người ta tới nỗi cổ họng nhuốm vị tanh.
Cũng không chờ hắn kịp chạm vào, thiếu niên như đoán được nên vội đứng bật dậy, vươn tay ôm chặt lấy cánh tay hắn.
Giọng Cố Lê nặng nề ẩn chứa nỗi tức giận, “Buông ra.”
“Anh Lê…” Thiếu niên gọi hắn, không hề sợ hãi vì trạng thái lúc này của hắn, mà còn đè lên khóe miệng mình rồi tủi thân nói: “Em đau.”
Đôi mắt đen nhánh của Cố Lê chậm rãi nhìn về phía cậu, tiếng nói lạnh lùng cứng rắn: “Chẳng phải vừa rồi nói không đau sao?”
“Giờ mới đau.” Đỗ Vân Đình che miệng, nhỏ giọng nói: “Em khó chịu.”
“…”
Cố Lê xoay người lại. Học sinh trong lớp bị cú đấm vừa rồi dọa sợ hồn bay, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại. Mấy người xung quanh vô thức nhường chỗ cho hắn, Cố Lê kéo ghế ra để Đỗ Vân Đình từ từ đứng dậy, đi theo hắn đến phòng y tế.
Chủ nhiệm lớp cũng muốn đi theo. Nhưng Cố Lê không hề đi về phía phòng y tế, không biết hắn gọi điện với ai mà dẫn thẳng người ra cổng trường, đứng trước cổng chờ xe. Chủ nhiệm lớp nhìn điệu bộ này, đuổi theo mấy bước cũng không đuổi kịp, lại thấy hơi sợ với khí chất trên thân đứa học trò này.
Ông khó khăn lắm mới đuổi kịp, nói: “Biệt Gia Ngôn, chắc chắn trường học sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.”
Ánh mắt Cố Lê lạnh lẽo, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cậu, chờ sau khi xe đến thì mở cửa sau ra. Đỗ Vân Đình há miệng còn chưa nói gì, đã bị đẩy vào, “Lên xe.”
Chủ nhiệm lớp đứng phía sau nhìn theo bóng xe, biết chuyện này chắc chắn không thể kết thúc qua loa được.
Đỗ Vân Đình bị bắt đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, cơ thể cậu không có bệnh vặt gì, ngoài sức khỏe yếu ớt bẩm sinh của nguyên chủ thì không có vấn đề gì khác. Sau khi kiểm tra xong, rốt cuộc biểu cảm trên mặt Cố Lê mới dần thả lỏng, không còn lạnh lùng cứng rắn nữa, Đỗ Túng Túng thừa cơ xông lên, muốn một nụ hôn an ủi.
Cố Lê không hôn mà đẩy mặt cậu ra.
“Học phí hôm nay tăng gấp ba.”
Đỗ Túng Túng oan ức: “Em cũng không biết cậu ta vừa tới đã đánh…”
Tiếng nói dần nhỏ đi, Cố tiên sinh chậm rãi dùng đôicon ngươi đen nhánh nhìn vào cậu. Chỉ với ánh mắt này, Đỗ Túng Túng như bị hắn nhìn thấu, đến cả chút âm mưu nhỏ cũng không gạt được ánh mắt hắn, biết điều ngậm miệng lại. Cố tiên sinh nói: “Bốn lần.”
“…”
Được rồi, nợ nhiều cũng không đè lên người, nợ mãi cũng thành quen.
7777 chỉ tiết rèn sắt không thành thép uốn nắn: [Đó là nhiều kỹ năng!]
Ai nợ nhiều không đè lên người chứ!
Nó cũng biết Đỗ Vân Đình có tính toán riêng, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: [Có nhất thiết phải để cậu ta đánh nhau không?]
[Cậu chẳng biết gì,] Đỗ Túng Túng nói, [Loại người này không thể yên tĩnh được.]
Nếu không hủy hoại hết toàn bộ sự kiêu ngạo của người này, Lâm Hoa Hàn sẽ quấn lấy vo ve như muỗi kêu không biết tới chừng nào. Đỗ Vân Đình vẫn luôn đề phòng, sợ cậu ta coi quan hệ của mình với Cố tiên sinh như con bài, trực tiếp lên báo cáo, cũng may những lúc cậu và Cố tiên sinh thân mật đều tránh người khác; thứ hai là bạn học hay gọi cậu là cô vợ bé, ngược lại càng khiến mọi người nghĩ đây chỉ là trò đùa, không ai coi chuyện này là thật.
Giữa nam sinh với nhau cũng có sự thân thiết, có đôi khi còn ôm nhau trong lớp, lần nào cũng khiến đôi mắt mấy nữ sinh phát sáng lên. Chẳng qua Cố Lê chỉ dạy bù cho bạn cùng bàn, con nhà giàu chơi với nhau chẳng có gì lạ. Cho dù Lâm Hoa Hàn tố cáo thì cũng không ai tin.
Nhưng Lâm Hoa Hàn cũng có chỗ quỷ quyệt, đi lên cầu thang còn dám xúi giục bạn gái của cậu ta ra tay, định chơi trò bạo lực học đường, Đỗ Vân Đình không thể để mặc cậu ta tiếp tục như vậy.
Không bào đứt ý đồ của người này thì không được.
Hiếm có lúc 7777 do dự. Nó là hệ thống lớn lên dưới chủ nghĩa Marx, chỉ cảm thấy xoắn xuýt, [Làm thế có phải không tốt lắm không?]
Ký chủ nói: [Người xấu luôn bị người xấu trừng trị mà.]
Cậu không thể chờ đến lúc Lâm Hoa Hàn thật sự giết người phóng hỏa được. Thậm chí ngay cả việc xa lánh Lâm Hoa Hàn cũng không phải do cậu cố ý chỉ dẫn, càng không phải do bạn học cố ý làm ra. Chẳng qua là không ai muốn tới gần một người u ám, tự nhiên cũng khiến Lâm Hoa Hàn bị cô lập. Chuyện này không trách ai được, chỉ có thể để Lâm Hoa Hàn tự cõng nồi.
7777 không lên tiếng, nhớ lại cú đánh của Lâm Hoa Hàn lại thấy tức.
[Cậu ta dựa vào đâu mà đánh? Cậu ta không có tư cách đánh cậu!]
Đỗ Vân Đình: […]
Sao cậu nghe câu này, cứ cảm giác có gì đó sai sai nhỉ?
[Ý cậu là ai có tư cách?]
7777 chọc ngoáy, kích động nói: [Tôi thấy Cố tiên sinh nên đánh cậu một trận.]
[Quá xấu xa,] Đỗ Túng Túng chỉ trích nó, [Cố tiên sinh sao nỡ chứ!]
Nói đến đây, chính cậu cũng thấy hơi chột dạ. Ánh mắt kia của Cố Lê, trông như đã biết cậu cố tình đứng đó để người ta đánh trúng…
Cậu nuốt ngụm nước bọt.
Chắc là không nỡ đâu… Nhỉ?
Đúng thật là Cố Lê không nỡ đánh cậu. Nhưng ba ngày sau đó, hôn ngủ ngon, hôn chào buổi sáng của Đỗ Túng Túng đều mất tăm, nắm tay áo người ta làm nũng cũng không khiến người ta mềm lòng chút nào.
Cố Lê hạ quyết tâm muốn kiềm chế tính khí của cậu, nói cũng chẳng nhiều lời với cậu, khiến người khác vội vàng nhảy dựng lên, liên tục hứa hẹn với hắn, lúc đó mới miễn cưỡng mở miệng, hôn vài cái, lúc hôn còn ngậm chặt miệng không hề hé ra.
Đỗ Vân Đình cạy cả ngày, cảm giác như mình đang cạy một con trai đang khép chặt, bèn cất giọng tủi thân, “Anh Lê…”
Cậu ghé lại cọ xát hồi lâu, rốt cuộc cũng nghe người đối diện hờ hững nói: “Há miệng.”
Đỗ Vân Đình mừng quýnh, vội vàng há miệng ra. Cố Lê bình tĩnh nhìn cậu một lúc, ngay sau đó ngậm lấy đầu lưỡi cậu, dùng sức hút một ngụm, hút tới nỗi lưỡi Túng Túng run lên, giật mình mềm nhũn thành vũng nước từ đầu đến chân.
Cố Lê chống trán cậu, không đầu không đuôi nói: “Một lần cuối cùng.”
Đỗ Vân Đình vội vàng thề thốt với hắn, tuyệt đối không làm những chuyện gây hại cho bản thân nữa.
“Nếu có lần sau…”
Cố Lê chậm rãi đưa tay xuống dưới, vỗ lên hai khối thịt kia. Đỗ Vân Đình vô thức kẹp chặt, trong lòng mừng rỡ nghĩ: Cố tiên sinh nghĩ thông rồi sao, chẳng lẽ nếu có lần sau thì sẽ khai hoang sao!
Nửa câu còn lại của Cố Lê vang lên: “Nếu có lần sau, sẽ bị đánh.”
“… À.”
Chỉ là bị đánh thôi.
7777: […Cậu có vẻ thất vọng lắm nhỉ.]
Đỗ Túng Túng buồn bã nói: [Tôi muốn để Cố tiên sinh dùng cuốc đánh…]
Đánh tôi chảy nước cũng được.
7777 thấy may vì mình đã tống hết từ ngữ liên quan tới nông nghiệp vào list, nếu không chẳng phải bây giờ sẽ phải nghe Đỗ Vân Đình nói sao.
Chuyện đánh người cũng không dễ xử lý, nhà Đỗ Vân Đình cũng không phải loại mặc người vò tròn xoa dẹp, mà trong lớp cũng có camera giám sát. Chứng cứ rành rành ra đó, sau khi lãnh đạo bàn bạc đã quyết định kỷ luật Lâm Hoa Hàn.
Đã kỷ luật rồi, Lâm Hoa Hàn có muốn tranh giành suất tự tuyển sinh cũng không được. Vốn dĩ cậu ta đã không vui lòng vừa ý, sau lần này lại càng không vui lòng, dần dần ngay cả trường học cũng không đến, cả ngày làm bạn với một đám lưu manh vặt, la lối om sòm đầu đường góc phố. Cậu ta còn muốn chặn đường Đỗ Vân Đình, nhưng Đỗ Vân Đình tan học liền lên xe, trên xe lại có tài xế, Lâm Hoa Hàn lởn vởn quanh cậu mấy lần, không dám ra tay.
Tháng ba, Đỗ Vân Đình cùng tham gia kỳ thi tự tuyển sinh.
Cậu và Cố tiên sinh cùng thi một trường, nhưng dù sao tới lớp mười hai cậu mới cố gắng, thành tích lớp mười, mười một không tốt lắm, không thể lọt vào vòng phỏng vấn. Đỗ Vân Đình cũng không nhụt chí, vẫn làm đề theo trình tự, chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cố Lê đỗ không ngoài dự kiến, trúng tuyển không cần thi. Nhưng hắn vẫn đến trường tan học đúng giờ, cả ngày kéo Đỗ Vân Đình học tập không tha, canh chừng kỹ càng từ sáng đến tối.
Bạn học trong lớp nhìn hắn đều bị kích thích.
Đỗ rồi tới lớp chi dạ ba?
Đúng là…
Tiếng oán than giữa bạn bè trong lớp vang dậy đất, ch ủ nhiệm lớp không thể không để Cố Lê chuyển sang phòng học riêng, để hắn theo đuổi đỉnh cao học tập không bao giờ vơi trong đó. Cố Lê cũng không phản đối, chỉ bỏ camera giám sát đi, chờ đến hôm đó, lúc chuyển bàn đi cũng tiện tay chuyển luôn bàn của Đỗ Vân Đình.
Bạn học trông mong nhìn theo: “…”
Cô vợ nhỏ thôi, không sao, không sao.
Trong bầu không khí này, bọn họ càng ngày càng gần với kỳ thi đại học.
Bây giờ không cần giáo viên nhắc nhở, mọi người cũng đã tự giác nhớ rõ những ngày còn lại. Chúng được viết lên một góc bảng đen, giờ đây phạm vi của con số nơi góc bảng càng lúc càng nhỏ, con số này cũng từ hai chữ số giảm xuống còn một chữ số.
Ngày trở thành số một, giáo viên bất ngờ gọi Đỗ Vân Đình và Cố Lê quay lại, để bọn họ lần lượt tự đứng lên bục giảng giới thiệu với mọi người.
Có nam sinh đứng trên bục, ấp úng hồi lâu cũng không nói nên lời, rốt cuộc chỉ biết thốt lên: “Mời mọi người xem lại và so sánh với ba năm trước…”
Cả lớp cười vang.
Dần dần có nhiều người đứng lên hơn, nói về ước mơ, về bạn học.
“Hồi lớp mười, tôi muốn thi Bắc Đại. Bây giờ, tôi chỉ muốn thi xong không ăn đòn.”
“Làm bạn học mấy năm, cũng không làm được gì cho mọi người…”
“Tôi nhớ lúc đó cùng ra ngoài chơi game…”
Đầu húi cua nói: “Nếu tôi có thể thi lên đại học, thì nhất định phải kiếm một mối tình lâu dài trong trường đại học, cái kiểu yêu nhau oanh liệt cả trường biết hết ấy.”
Chủ nhiệm lớp đứng cạnh cửa lắc đầu không ngừng, chê cậu ta không có tiềm năng đó.
Đỗ Vân Đình là người áp chót. Thật ra cậu không có ước mơ gì, có ước mơ cũng không thể đứng đây nói với cả thiên hạ được. Cậu đứng vững, cuối cùng chỉ cười nói: “Cảm ơn Cố thần, đã khiến tôi biết, tôi cũng có thể làm học sinh giỏi.”
Không ai biết những lời Đỗ Vân Đình nói ẩn chứa ý nghĩa gì, chỉ có Cố Lê dưới bục giảng chậm rãi gật đầu, ánh mắt cũng như dịu dàng an ủi hơn lúc thường.
Đến cuối cùng, chủ nhiệm lớp kiên trì bảo Cố Lê phát biểu hai câu, cho chút đề xuất. Học thần nghĩ ngợi rồi nói: “Lúc đó đã nói với mọi người rồi.”
Mọi người trong lớp đều tò mò nhìn hắn.
Bờ môi mỏng của Cố Lê khẽ hé mở, phun ra bốn chữ quen thuộc, “… Làm thêm câu hỏi.”
“Móa!”
“Lại là câu này…”
Có tiếng cười, có tiếng ồn ào, trong âm thanh này, bọn họ được nghe tiếng chuông tan học lần cuối cùng.
Tiếng chuôn lần này cũng không giống thường ngày, nó không còn đơn điệu nhàm chán mà trĩu nặng trong lòng người. Không biết là ai bắt đầu trước, những âm thanh còn lại từ từ nối nhau như một dòng nước nhỏ dần hòa vào biển lớn, cuối cùng tạo thành tiếng gầm vang dội. Trong bọn họ có người đỏ mắt, nhưng càng nhiều người chỉ lặng lẽ cúi đầu thu dọn, nhét những món đồ ba năm nay để lại vào trong cặp sách.
Bọn họ hát bài “Tạm biệt” của Trương Chấn Nhạc.
Tôi sợ tôi không có cơ hội, nói với bạn một câu tạm biệt.
Đường dài biết bao!
Tôi sẽ mãi mãi khắc ghi khuôn mặt bạn, sẽ trân trọng những kỷ niệm cùng bạn. Ba năm này nhất định là những tháng ngày vĩnh viễn không phai nhạt.
Ngày bước ra khỏi cánh cổng trường, thật ra chẳng có gì đặc biệt. Đó là một buổi chiều tháng sáu bình thường, không khí vẫn oi bức, bọn họ mang balo, ngỡ vẫn như vô số lần bọn họ bước ra từ nơi đây. Chỉ là lần này, bọn họ sẽ rất khó có thể cùng nhau quay về chốn này.
Ngày hôm sau, Đỗ Vân Đình bước vào phòng thi.
Hiếm có khi mẹ Biệt đến tiễn cậu, vì bà chưa từng đến đó nên phải sử dụng hướng dẫn của ô tô. Bà vừa lái xe vừa dặn con trai đừng căng thẳng, chờ đến khi nhìn gương chiếu hậu lại không khỏi ngạc nhiên, “Con đang làm gì thế?”
Đỗ Vân Đình nói: “Bái học thần.”
Cậu móc ảnh chụp của Cố tiên sinh trong ví ra, cung kính chắp tay bái lạy.
“Cố tiên sinh phù hộ em…”
7777: […]
Cầu chồng mình phù hộ cũng được sao.
Lúc xe tới cổng, Đỗ Vân Đình liếc qua đã thấy bóng dáng quen thuộc. Không chờ mẹ Biệt xuống xe, cậu đã mở cửa mang balo, vui mừng chạy tới, tiếng gọi vừa trong trẻo vừa giòn giã, như thú nhỏ gặp thú mẹ, “Anh Lê!”
Mẹ Biệt bị bỏ lại phía sau đành phải bước tới, nhìn con trai vẫy tay cho có lệ với mình.
“Mẹ về đi, con đi với anh Lê là được.”
Cố Lê lại rất lễ phép, khẽ cong eo cúi người, lịch sự nói: “Bác gái.”
“À này… Cố Lê đúng không?”
Mẹ Cố đã nghe tên cậu rất nhiều lần, lần đầu được thấy người thật đã thích trong lòng. Chẳng những là học sinh giỏi mà khí chất quanh người cũng xuất sắc, dẫn con trai mình bước lên con đường chính đạo, nhìn là biết có thể trông cậy, “Vậy phiền cháu, đừng căng thẳng nhé.”
Con trai bà đứng bên cạnh nói: “Mẹ, anh Lê không thi.”
Mẹ Biệt ngạc nhiên.
Không phải chứ… Không thi thì tới làm gì?
Bà đứng bên cạnh, nhìn nam sinh này rất tự nhiên kiểm tra hộp bút và thẻ dự thi cho con trai bà, lại xoa dầu lên huyệt thái dương con trai bà, bà đứng trông chẳng hề chen tay vào được. Đỗ Vân Đình lấy cái ảnh mình vừa bái lạy ra, nhỏ giọng bảo hắn nhìn, Cố Lê chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe môi dần nở nụ cười.
Hắn vỗ lên đầu thiếu niên.
“Không cần bái ảnh chụp.”
Đỗ Vân Đình vẫn hơi thấp thỏm, “Bái mới yên tâm.”
Cũng giống như việc cá chép hóa hình vậy, ngộ nhỡ có tác dụng thì sao?
“Không cần,” Cố tiên sinh thản nhiên nói, “Tin anh.”
Giọng hắn như dòng nước mát ngày hè, khiến cõi lòng đang lo lắng của Đỗ Vân Đình dần yên tĩnh lại. Âm thanh này tách rời tất cả tiếng ồn ào xung quanh, chỉ còn lại người trước mắt, chỉ có thể nhìn thấy người trước mắt, cậu ngửa đầu lên, cảm giác Cố tiên sinh như đang truyền tiên khí cho mình.
“… Em sẽ thi tốt.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Túng Túng: Tui tin người đàn ông nhà tui! (nắm tay) Người đàn ông nhà tui là thần thi cử!!!
Cố tiên sinh: …
Làm Đỗ Túng Túng hai hôm nay môi miệng ửng hồng thấy rõ, bị hôn tới nỗi đỏ thắm, lúc đi đường còn có người hỏi cậu dùng son môi màu gì, có phải màu trai thẳng* không.
(*Nguyên văn là 斩男色/ý là màu son có thể khiến chiếm được cảm tình của mọi trai thẳng.)
Đỗ Vân Đình không hiểu màu trai thẳng là gì, nhưng nghe không quá êm tai. Cậu thẳng thừng trả lời em gái vừa đuổi theo mình: “Hôn đó.”
“…”
Người qua đường sửng sốt, bị câu nói này của cậu làm đỏ mặt, đành dừng chân.
Dù sao cũng không phải người quen, Đỗ Vân Đình to gan hẳn, lắc lắc cánh tay của Cố tiên sinh bên cạnh thể hiện tình cảm, “Ảnh hôn.”
Miệng người qua đường há hốc ra, nhìn hai người một lúc lâu không kịp phản ứng.
Vào trường lại bị hỏi màu môi, Đỗ Túng Túng không dám trả lời thẳng thừng như thế nữa, bèn đổi cách, “Là do học tập.”
Không chờ người ta hỏi lại, ánh mắt cậu đã nhìn ra phía xa, thở dài yếu ớt: “Học tập là sản phẩm chăm sóc da tốt nhất. Không chỉ chăm sóc bên ngoài mà còn bảo vệ tâm hồn cậu.”
“…”
Rót xong chén canh gà, trong phút chốc chẳng ai nói chuyện với cậu nữa. Đỗ Vân Đình bĩu môi, làm lại một lượt các câu hỏi đọc hiểu tiếng anh, đánh dấu từng từ đơn chưa biết.
Có ai đó huých vào lưng ghế cậu, nam sinh nhỏ giọng nói: “Biệt Gia Ngôn, Lâm Hoa Hàn nhìn cậu kìa.”
Đỗ Vân Đình chưa hiểu: “Cậu ta nhìn tôi làm gì?”
“Ai biết,” nam sinh nói, “Có thể là chuyện tự tuyển sinh… Ấy, người ta tới rồi.”
Lâm Hoa Hàn mấy bước xông vào cửa lớp, đi thẳng tới hàng thứ nhất. Trong lòng cậu ta kìm nén bực bội, trên mặt cũng không khống chế được, ánh mắt nhìn người khác chứa đầy tức giận như sắp phun trào ra ngoài.
“Biệt Gia Ngôn,” cậu ta gằn từng chữ, giọng lạnh lùng, “Cậu cố ý đúng không?”
Người trước mặt không trả lời, trong tay vẫn nắm chặt bút. Lâm Hoa Hàn nhìn dáng vẻ học sinh ngoan không thèm để ý đến mình của cậu, lửa giận trong đầu càng bùng lên, cắn răng rút mất bài tập của cậu.
“Biệt Gia Ngôn!”
“Ấy ấy ấy,” nam sinh ngồi sau thấy vậy thì khó chịu. “Làm gì đấy? Có chuyện gì thì cậu nói là được mà?”
“Giả vờ cái gì!” Lâm Hoa Hàn bật cười một tiếng, “Ai chẳng biết nhà cậu giàu, cơ bản cũng chẳng cần học nhỉ?… Vậy cậu giành danh sách với chúng tôi làm gì?”
Lúc này Cố Lê đang không ngồi bên cạnh, vốn dĩ Đỗ Vân Đình không muốn cãi nhau với cậu ta, vô duyên vô cớ hạ giá bản thân. Nhưng nghe câu này lại chợt đặt bút xuống, khuỷu tay duỗi thẳng.
Dựa vào đâu mà cậu phải chịu đựng?
Người trước mặt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như dao. Lâm Hoa Hàn bỗng lướt qua lại có loại ảo giác bị cắt trúng, nhịn không được hoảng hốt.
Đó không phải là ánh mắt mà Biệt Gia Ngôn trong ký ức của cậu ta nên có. Ánh mắt này đâm cậu ta phát đau, cứ như lột sạch tầng da bên ngoài của cậu ta, sờ thẳng vào xương cốt cậu ta, nhìn rõ suy nghĩ và toan tính trong lòng cậu ta.
Người trước mặt chợt nhếch miệng, nụ cười chẳng hề vui sướng, mà ngược lại càng nhiều sự mỉa mai.
“… Thế nào gọi là giành?”
Cậu nhẹ nhàng nói: “Vậy thì cậu cũng phải có tư cách mới được.”
Câu nói nhẹ bẫng vô cùng, ngoài Lâm Hoa Hàn đứng gần cậu nhất thì không ai nghe thấy. Trán Lâm Hoa Hàn nổi đầy gân xanh, tất cả những phiền muộn bấy lâu nay đều trút ra hết, xét cho cùng thì tất cả đều bắt đầu từ người này. Thậm chí cậu ta bắt đầu sinh ra suy nghĩ độc ác, hận không thể đập nát gương mặt đối diện, ấn nó vào đất, vào tro cho thối rữa cái lớp da kiều sinh quý dưỡng này đi. Cậu ta siết chặt nắm tay, “Cậu!”
Cậu ta hận không thể trực tiếp móc đôi mắt này ra!
Đỗ Vân Đình: [28, có thứ ngụy trang vết thương không? Cho tôi một phần.]
7777: [Đồ nghề chuyên dụng của Cái Bang, lấy không?]
Đỗ Vân Đình: [Lấy.]
Lửa giận trong lòng Lâm Hoa Hàn trào dâng tới đỉnh điểm. Cậu ta không thể khống chế ý nghĩ xấu xa đó nữa, vung ta muốn đánh người… Thế nhưng thiếu niên trước mặt lại không hề tránh đi, mặc cho nắm đấm của cậu ta đánh thẳng vào mặt.
Ngay khi vừa chạm đến da, Lâm Hoa Hàn đã thấy không ổn. Đúng là cậu ta tức giận, nhưng không định đánh người thật, nếu đánh thật thì thành chuyện lớn! Chắc chắn cậu ta sẽ bị xử lý, còn đâu tương lai tốt đẹp nữa!
Nhưng người này… Sao người này không tránh đi?
Cứ như cố tình đứng đó để bị cậu ta đánh.
Lâm Hoa Hàn vội vàng rút nắm đấm về, đột ngột giảm bảy tám phần sức. Nhưng dù làm vậy thì lúc đánh tới, cậu ta vẫn thấy đầu người trước mặt bỗng nghiêng sang một bên, sau đó hộc một tiếng, vậy mà bên khóe miệng phun ra máu đỏ tươi nhỏ hết lên trang sách trắng phau.
Lâm Hoa Hàn: “…”
Lâm Hoa Hàn: “Trời đựu?”
Cậu ta chợt ngây ngẩn, nhìn chằm chằm vào nắm tay mình sững sờ.
Bà mịa nó… Đây là búp bê sứ* à? Biệt Gia Ngôn cũng đâu phải búp bê, cậu ta cũng không phải cao thủ võ lâm, sao có thể một đấm đã đánh người hộc máu được?… Đây cũng không phải phim truyền hình!
(*Nguyên văn là 碰瓷/phương ngữ Bắc Kinh, bắt nguồn từ hành vi bày đồ sứ dễ vỡ ở những nơi nhiều người qua lại để người ta vô ý làm vỡ, sau đó bắt đền. Tất cả chỉ là dàn dựng để thực hiện hành vi cơ hội, tống tiền. Sau này phát triển thành ngôn ngữ mạng, nói dễ hiểu là cố ý gài bẫy người khác hòng mục đích cá nhân.)
Khóe miệng Đỗ Vân Đình còn mang theo tơ máu, cậu chau mày trông oan ức vô cùng, chóp mũi hốc mắt cũng đỏ bừng lên. Học sinh trong lớp chứng kiến cảnh này đều hoảng sợ, nam sinh ngồi bàn sau cũng vội vàng xông lên, cầm khăn tay lau giúp cậu rồi ngẩng đầu trừng Lâm Hoa Hàn.
“Cậu đánh người khác! Cậu còn không biết xấu hổ sao?”
Lâm Hoa Hàn: “…”
Ai không biết xấu hổ, rõ ràng là Biệt Gia Ngôn không biết xấu hổ mà? Tưởng mình là ông bà già bảy tám chục tuổi nằm trước đầu xe lừa đảo sao!
Cậu ta cả giận nói: “Không phải tôi, tôi không hề dùng sức…”
Không ai tin cậu ta, nam sinh ngồi bàn sau càng tức giận, quát lên: “Chúng tôi cũng không mù!”
Mày không mù mà bị ngu! Lâm Hoa Hàn tức muốn chết, muốn phân biệt nhưng lại không tìm được cách phân biệt, đang đứng tại chỗ thì thoáng thấy cửa sau có người bước vào.
Cố Lê quay về lớp. Ngay khi nhìn thấy hắn, có người tố cáo với hắn ngay: “Cố thần, cô vợ nhỏ của cậu bị đánh kìa!”
Mọi người trong lớp đều gọi Đỗ Vân Đình là cô vợ nhỏ của Cố thần. Một mặt là chuyện tỏ tình lúc trước ai cũng biết, một mặt là từ trước đến nay hai người cũng không phủ nhận xưng hô này. Thi thoảng bị gọi trước mặt, Đỗ Vân Đình còn vui vẻ, trông sung sướng vô cùng.
Xưng hô này dần lan truyền ra, thế mà bây giờ chẳng mấy ai gọi tên nghiêm túc nữa. Đầu húi cua vừa đi nhẹ xong trở về, nhìn tình hình này cũng gào ầm lên: “Làm gì thế, đang làm cái vẹo gì đây?”
Cậu ta còn chưa nói xong đã thấy một cánh tay vung lên trước mặt mình. Lòng bàn tay hướng ra ngoài, ngón tay thon nhưng khỏe, làm động tác đẩy ra.
Đó là tay Cố Lê.
Mọi người xung quanh tản ra, mở đường cho học thần bước qua, mắt thì nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Lê. Bước chân hắn dừng lại trước mặt thiếu niên, sau đó hắn cúi người xuống, nhíu mày dùng ngón cái chậm rãi lau vệt đỏ bên khóe miệng thiếu niên.
Đầu húi cua nghe giọng hắn, trầm thấp, nhẹ nhàng như sợ dọa Đỗ Vân Đình.
“Đau không?”
Thiếu niên trả lời lúng búng mang theo giọng mũi, dùng mấy tờ giấy che bên miệng, “Không đau.”
Cố Lê gật đầu rồi đứng thẳng dậy.
Đầu húi cua nhìn điệu bộ của hắn, không hiểu sao chợt thấy hoảng hồn khiếp vía như mưa bão nổi lên. Cậu ta há miệng nói: “Cố thần…”
Một câu chưa nói xong, Cố Lê đã xoay người, đấm một cú vừa chuẩn vừa ác!
Chủ nhiệm lớp trước cửa cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy cú đấm này, nghẹn ngào hét lên: “Cố Lê!”
Cú đấm này hoàn toàn không tương đương với sức mà Lâm Hoa Hàn đã dùng, thậm chí cậu ta còn nghe được tiếng gió vút qua. Từ trước đến nay Cố Lê là học sinh tốt, không ai biết hắn lại ra tay hung ác, đầy uy hiếp như vậy… Nắm đấm kia thậm chí còn không chờ Lâm Hoa Hàn kịp phản ứng đã đáp xuống bên mặt, sức quá lớn, nếu rơi xuống trúng mặt thì thật sự có thể đánh người ta tới nỗi cổ họng nhuốm vị tanh.
Cũng không chờ hắn kịp chạm vào, thiếu niên như đoán được nên vội đứng bật dậy, vươn tay ôm chặt lấy cánh tay hắn.
Giọng Cố Lê nặng nề ẩn chứa nỗi tức giận, “Buông ra.”
“Anh Lê…” Thiếu niên gọi hắn, không hề sợ hãi vì trạng thái lúc này của hắn, mà còn đè lên khóe miệng mình rồi tủi thân nói: “Em đau.”
Đôi mắt đen nhánh của Cố Lê chậm rãi nhìn về phía cậu, tiếng nói lạnh lùng cứng rắn: “Chẳng phải vừa rồi nói không đau sao?”
“Giờ mới đau.” Đỗ Vân Đình che miệng, nhỏ giọng nói: “Em khó chịu.”
“…”
Cố Lê xoay người lại. Học sinh trong lớp bị cú đấm vừa rồi dọa sợ hồn bay, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại. Mấy người xung quanh vô thức nhường chỗ cho hắn, Cố Lê kéo ghế ra để Đỗ Vân Đình từ từ đứng dậy, đi theo hắn đến phòng y tế.
Chủ nhiệm lớp cũng muốn đi theo. Nhưng Cố Lê không hề đi về phía phòng y tế, không biết hắn gọi điện với ai mà dẫn thẳng người ra cổng trường, đứng trước cổng chờ xe. Chủ nhiệm lớp nhìn điệu bộ này, đuổi theo mấy bước cũng không đuổi kịp, lại thấy hơi sợ với khí chất trên thân đứa học trò này.
Ông khó khăn lắm mới đuổi kịp, nói: “Biệt Gia Ngôn, chắc chắn trường học sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.”
Ánh mắt Cố Lê lạnh lẽo, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cậu, chờ sau khi xe đến thì mở cửa sau ra. Đỗ Vân Đình há miệng còn chưa nói gì, đã bị đẩy vào, “Lên xe.”
Chủ nhiệm lớp đứng phía sau nhìn theo bóng xe, biết chuyện này chắc chắn không thể kết thúc qua loa được.
Đỗ Vân Đình bị bắt đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, cơ thể cậu không có bệnh vặt gì, ngoài sức khỏe yếu ớt bẩm sinh của nguyên chủ thì không có vấn đề gì khác. Sau khi kiểm tra xong, rốt cuộc biểu cảm trên mặt Cố Lê mới dần thả lỏng, không còn lạnh lùng cứng rắn nữa, Đỗ Túng Túng thừa cơ xông lên, muốn một nụ hôn an ủi.
Cố Lê không hôn mà đẩy mặt cậu ra.
“Học phí hôm nay tăng gấp ba.”
Đỗ Túng Túng oan ức: “Em cũng không biết cậu ta vừa tới đã đánh…”
Tiếng nói dần nhỏ đi, Cố tiên sinh chậm rãi dùng đôicon ngươi đen nhánh nhìn vào cậu. Chỉ với ánh mắt này, Đỗ Túng Túng như bị hắn nhìn thấu, đến cả chút âm mưu nhỏ cũng không gạt được ánh mắt hắn, biết điều ngậm miệng lại. Cố tiên sinh nói: “Bốn lần.”
“…”
Được rồi, nợ nhiều cũng không đè lên người, nợ mãi cũng thành quen.
7777 chỉ tiết rèn sắt không thành thép uốn nắn: [Đó là nhiều kỹ năng!]
Ai nợ nhiều không đè lên người chứ!
Nó cũng biết Đỗ Vân Đình có tính toán riêng, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: [Có nhất thiết phải để cậu ta đánh nhau không?]
[Cậu chẳng biết gì,] Đỗ Túng Túng nói, [Loại người này không thể yên tĩnh được.]
Nếu không hủy hoại hết toàn bộ sự kiêu ngạo của người này, Lâm Hoa Hàn sẽ quấn lấy vo ve như muỗi kêu không biết tới chừng nào. Đỗ Vân Đình vẫn luôn đề phòng, sợ cậu ta coi quan hệ của mình với Cố tiên sinh như con bài, trực tiếp lên báo cáo, cũng may những lúc cậu và Cố tiên sinh thân mật đều tránh người khác; thứ hai là bạn học hay gọi cậu là cô vợ bé, ngược lại càng khiến mọi người nghĩ đây chỉ là trò đùa, không ai coi chuyện này là thật.
Giữa nam sinh với nhau cũng có sự thân thiết, có đôi khi còn ôm nhau trong lớp, lần nào cũng khiến đôi mắt mấy nữ sinh phát sáng lên. Chẳng qua Cố Lê chỉ dạy bù cho bạn cùng bàn, con nhà giàu chơi với nhau chẳng có gì lạ. Cho dù Lâm Hoa Hàn tố cáo thì cũng không ai tin.
Nhưng Lâm Hoa Hàn cũng có chỗ quỷ quyệt, đi lên cầu thang còn dám xúi giục bạn gái của cậu ta ra tay, định chơi trò bạo lực học đường, Đỗ Vân Đình không thể để mặc cậu ta tiếp tục như vậy.
Không bào đứt ý đồ của người này thì không được.
Hiếm có lúc 7777 do dự. Nó là hệ thống lớn lên dưới chủ nghĩa Marx, chỉ cảm thấy xoắn xuýt, [Làm thế có phải không tốt lắm không?]
Ký chủ nói: [Người xấu luôn bị người xấu trừng trị mà.]
Cậu không thể chờ đến lúc Lâm Hoa Hàn thật sự giết người phóng hỏa được. Thậm chí ngay cả việc xa lánh Lâm Hoa Hàn cũng không phải do cậu cố ý chỉ dẫn, càng không phải do bạn học cố ý làm ra. Chẳng qua là không ai muốn tới gần một người u ám, tự nhiên cũng khiến Lâm Hoa Hàn bị cô lập. Chuyện này không trách ai được, chỉ có thể để Lâm Hoa Hàn tự cõng nồi.
7777 không lên tiếng, nhớ lại cú đánh của Lâm Hoa Hàn lại thấy tức.
[Cậu ta dựa vào đâu mà đánh? Cậu ta không có tư cách đánh cậu!]
Đỗ Vân Đình: […]
Sao cậu nghe câu này, cứ cảm giác có gì đó sai sai nhỉ?
[Ý cậu là ai có tư cách?]
7777 chọc ngoáy, kích động nói: [Tôi thấy Cố tiên sinh nên đánh cậu một trận.]
[Quá xấu xa,] Đỗ Túng Túng chỉ trích nó, [Cố tiên sinh sao nỡ chứ!]
Nói đến đây, chính cậu cũng thấy hơi chột dạ. Ánh mắt kia của Cố Lê, trông như đã biết cậu cố tình đứng đó để người ta đánh trúng…
Cậu nuốt ngụm nước bọt.
Chắc là không nỡ đâu… Nhỉ?
Đúng thật là Cố Lê không nỡ đánh cậu. Nhưng ba ngày sau đó, hôn ngủ ngon, hôn chào buổi sáng của Đỗ Túng Túng đều mất tăm, nắm tay áo người ta làm nũng cũng không khiến người ta mềm lòng chút nào.
Cố Lê hạ quyết tâm muốn kiềm chế tính khí của cậu, nói cũng chẳng nhiều lời với cậu, khiến người khác vội vàng nhảy dựng lên, liên tục hứa hẹn với hắn, lúc đó mới miễn cưỡng mở miệng, hôn vài cái, lúc hôn còn ngậm chặt miệng không hề hé ra.
Đỗ Vân Đình cạy cả ngày, cảm giác như mình đang cạy một con trai đang khép chặt, bèn cất giọng tủi thân, “Anh Lê…”
Cậu ghé lại cọ xát hồi lâu, rốt cuộc cũng nghe người đối diện hờ hững nói: “Há miệng.”
Đỗ Vân Đình mừng quýnh, vội vàng há miệng ra. Cố Lê bình tĩnh nhìn cậu một lúc, ngay sau đó ngậm lấy đầu lưỡi cậu, dùng sức hút một ngụm, hút tới nỗi lưỡi Túng Túng run lên, giật mình mềm nhũn thành vũng nước từ đầu đến chân.
Cố Lê chống trán cậu, không đầu không đuôi nói: “Một lần cuối cùng.”
Đỗ Vân Đình vội vàng thề thốt với hắn, tuyệt đối không làm những chuyện gây hại cho bản thân nữa.
“Nếu có lần sau…”
Cố Lê chậm rãi đưa tay xuống dưới, vỗ lên hai khối thịt kia. Đỗ Vân Đình vô thức kẹp chặt, trong lòng mừng rỡ nghĩ: Cố tiên sinh nghĩ thông rồi sao, chẳng lẽ nếu có lần sau thì sẽ khai hoang sao!
Nửa câu còn lại của Cố Lê vang lên: “Nếu có lần sau, sẽ bị đánh.”
“… À.”
Chỉ là bị đánh thôi.
7777: […Cậu có vẻ thất vọng lắm nhỉ.]
Đỗ Túng Túng buồn bã nói: [Tôi muốn để Cố tiên sinh dùng cuốc đánh…]
Đánh tôi chảy nước cũng được.
7777 thấy may vì mình đã tống hết từ ngữ liên quan tới nông nghiệp vào list, nếu không chẳng phải bây giờ sẽ phải nghe Đỗ Vân Đình nói sao.
Chuyện đánh người cũng không dễ xử lý, nhà Đỗ Vân Đình cũng không phải loại mặc người vò tròn xoa dẹp, mà trong lớp cũng có camera giám sát. Chứng cứ rành rành ra đó, sau khi lãnh đạo bàn bạc đã quyết định kỷ luật Lâm Hoa Hàn.
Đã kỷ luật rồi, Lâm Hoa Hàn có muốn tranh giành suất tự tuyển sinh cũng không được. Vốn dĩ cậu ta đã không vui lòng vừa ý, sau lần này lại càng không vui lòng, dần dần ngay cả trường học cũng không đến, cả ngày làm bạn với một đám lưu manh vặt, la lối om sòm đầu đường góc phố. Cậu ta còn muốn chặn đường Đỗ Vân Đình, nhưng Đỗ Vân Đình tan học liền lên xe, trên xe lại có tài xế, Lâm Hoa Hàn lởn vởn quanh cậu mấy lần, không dám ra tay.
Tháng ba, Đỗ Vân Đình cùng tham gia kỳ thi tự tuyển sinh.
Cậu và Cố tiên sinh cùng thi một trường, nhưng dù sao tới lớp mười hai cậu mới cố gắng, thành tích lớp mười, mười một không tốt lắm, không thể lọt vào vòng phỏng vấn. Đỗ Vân Đình cũng không nhụt chí, vẫn làm đề theo trình tự, chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cố Lê đỗ không ngoài dự kiến, trúng tuyển không cần thi. Nhưng hắn vẫn đến trường tan học đúng giờ, cả ngày kéo Đỗ Vân Đình học tập không tha, canh chừng kỹ càng từ sáng đến tối.
Bạn học trong lớp nhìn hắn đều bị kích thích.
Đỗ rồi tới lớp chi dạ ba?
Đúng là…
Tiếng oán than giữa bạn bè trong lớp vang dậy đất, ch ủ nhiệm lớp không thể không để Cố Lê chuyển sang phòng học riêng, để hắn theo đuổi đỉnh cao học tập không bao giờ vơi trong đó. Cố Lê cũng không phản đối, chỉ bỏ camera giám sát đi, chờ đến hôm đó, lúc chuyển bàn đi cũng tiện tay chuyển luôn bàn của Đỗ Vân Đình.
Bạn học trông mong nhìn theo: “…”
Cô vợ nhỏ thôi, không sao, không sao.
Trong bầu không khí này, bọn họ càng ngày càng gần với kỳ thi đại học.
Bây giờ không cần giáo viên nhắc nhở, mọi người cũng đã tự giác nhớ rõ những ngày còn lại. Chúng được viết lên một góc bảng đen, giờ đây phạm vi của con số nơi góc bảng càng lúc càng nhỏ, con số này cũng từ hai chữ số giảm xuống còn một chữ số.
Ngày trở thành số một, giáo viên bất ngờ gọi Đỗ Vân Đình và Cố Lê quay lại, để bọn họ lần lượt tự đứng lên bục giảng giới thiệu với mọi người.
Có nam sinh đứng trên bục, ấp úng hồi lâu cũng không nói nên lời, rốt cuộc chỉ biết thốt lên: “Mời mọi người xem lại và so sánh với ba năm trước…”
Cả lớp cười vang.
Dần dần có nhiều người đứng lên hơn, nói về ước mơ, về bạn học.
“Hồi lớp mười, tôi muốn thi Bắc Đại. Bây giờ, tôi chỉ muốn thi xong không ăn đòn.”
“Làm bạn học mấy năm, cũng không làm được gì cho mọi người…”
“Tôi nhớ lúc đó cùng ra ngoài chơi game…”
Đầu húi cua nói: “Nếu tôi có thể thi lên đại học, thì nhất định phải kiếm một mối tình lâu dài trong trường đại học, cái kiểu yêu nhau oanh liệt cả trường biết hết ấy.”
Chủ nhiệm lớp đứng cạnh cửa lắc đầu không ngừng, chê cậu ta không có tiềm năng đó.
Đỗ Vân Đình là người áp chót. Thật ra cậu không có ước mơ gì, có ước mơ cũng không thể đứng đây nói với cả thiên hạ được. Cậu đứng vững, cuối cùng chỉ cười nói: “Cảm ơn Cố thần, đã khiến tôi biết, tôi cũng có thể làm học sinh giỏi.”
Không ai biết những lời Đỗ Vân Đình nói ẩn chứa ý nghĩa gì, chỉ có Cố Lê dưới bục giảng chậm rãi gật đầu, ánh mắt cũng như dịu dàng an ủi hơn lúc thường.
Đến cuối cùng, chủ nhiệm lớp kiên trì bảo Cố Lê phát biểu hai câu, cho chút đề xuất. Học thần nghĩ ngợi rồi nói: “Lúc đó đã nói với mọi người rồi.”
Mọi người trong lớp đều tò mò nhìn hắn.
Bờ môi mỏng của Cố Lê khẽ hé mở, phun ra bốn chữ quen thuộc, “… Làm thêm câu hỏi.”
“Móa!”
“Lại là câu này…”
Có tiếng cười, có tiếng ồn ào, trong âm thanh này, bọn họ được nghe tiếng chuông tan học lần cuối cùng.
Tiếng chuôn lần này cũng không giống thường ngày, nó không còn đơn điệu nhàm chán mà trĩu nặng trong lòng người. Không biết là ai bắt đầu trước, những âm thanh còn lại từ từ nối nhau như một dòng nước nhỏ dần hòa vào biển lớn, cuối cùng tạo thành tiếng gầm vang dội. Trong bọn họ có người đỏ mắt, nhưng càng nhiều người chỉ lặng lẽ cúi đầu thu dọn, nhét những món đồ ba năm nay để lại vào trong cặp sách.
Bọn họ hát bài “Tạm biệt” của Trương Chấn Nhạc.
Tôi sợ tôi không có cơ hội, nói với bạn một câu tạm biệt.
Đường dài biết bao!
Tôi sẽ mãi mãi khắc ghi khuôn mặt bạn, sẽ trân trọng những kỷ niệm cùng bạn. Ba năm này nhất định là những tháng ngày vĩnh viễn không phai nhạt.
Ngày bước ra khỏi cánh cổng trường, thật ra chẳng có gì đặc biệt. Đó là một buổi chiều tháng sáu bình thường, không khí vẫn oi bức, bọn họ mang balo, ngỡ vẫn như vô số lần bọn họ bước ra từ nơi đây. Chỉ là lần này, bọn họ sẽ rất khó có thể cùng nhau quay về chốn này.
Ngày hôm sau, Đỗ Vân Đình bước vào phòng thi.
Hiếm có khi mẹ Biệt đến tiễn cậu, vì bà chưa từng đến đó nên phải sử dụng hướng dẫn của ô tô. Bà vừa lái xe vừa dặn con trai đừng căng thẳng, chờ đến khi nhìn gương chiếu hậu lại không khỏi ngạc nhiên, “Con đang làm gì thế?”
Đỗ Vân Đình nói: “Bái học thần.”
Cậu móc ảnh chụp của Cố tiên sinh trong ví ra, cung kính chắp tay bái lạy.
“Cố tiên sinh phù hộ em…”
7777: […]
Cầu chồng mình phù hộ cũng được sao.
Lúc xe tới cổng, Đỗ Vân Đình liếc qua đã thấy bóng dáng quen thuộc. Không chờ mẹ Biệt xuống xe, cậu đã mở cửa mang balo, vui mừng chạy tới, tiếng gọi vừa trong trẻo vừa giòn giã, như thú nhỏ gặp thú mẹ, “Anh Lê!”
Mẹ Biệt bị bỏ lại phía sau đành phải bước tới, nhìn con trai vẫy tay cho có lệ với mình.
“Mẹ về đi, con đi với anh Lê là được.”
Cố Lê lại rất lễ phép, khẽ cong eo cúi người, lịch sự nói: “Bác gái.”
“À này… Cố Lê đúng không?”
Mẹ Cố đã nghe tên cậu rất nhiều lần, lần đầu được thấy người thật đã thích trong lòng. Chẳng những là học sinh giỏi mà khí chất quanh người cũng xuất sắc, dẫn con trai mình bước lên con đường chính đạo, nhìn là biết có thể trông cậy, “Vậy phiền cháu, đừng căng thẳng nhé.”
Con trai bà đứng bên cạnh nói: “Mẹ, anh Lê không thi.”
Mẹ Biệt ngạc nhiên.
Không phải chứ… Không thi thì tới làm gì?
Bà đứng bên cạnh, nhìn nam sinh này rất tự nhiên kiểm tra hộp bút và thẻ dự thi cho con trai bà, lại xoa dầu lên huyệt thái dương con trai bà, bà đứng trông chẳng hề chen tay vào được. Đỗ Vân Đình lấy cái ảnh mình vừa bái lạy ra, nhỏ giọng bảo hắn nhìn, Cố Lê chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe môi dần nở nụ cười.
Hắn vỗ lên đầu thiếu niên.
“Không cần bái ảnh chụp.”
Đỗ Vân Đình vẫn hơi thấp thỏm, “Bái mới yên tâm.”
Cũng giống như việc cá chép hóa hình vậy, ngộ nhỡ có tác dụng thì sao?
“Không cần,” Cố tiên sinh thản nhiên nói, “Tin anh.”
Giọng hắn như dòng nước mát ngày hè, khiến cõi lòng đang lo lắng của Đỗ Vân Đình dần yên tĩnh lại. Âm thanh này tách rời tất cả tiếng ồn ào xung quanh, chỉ còn lại người trước mắt, chỉ có thể nhìn thấy người trước mắt, cậu ngửa đầu lên, cảm giác Cố tiên sinh như đang truyền tiên khí cho mình.
“… Em sẽ thi tốt.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Túng Túng: Tui tin người đàn ông nhà tui! (nắm tay) Người đàn ông nhà tui là thần thi cử!!!
Cố tiên sinh: …
Tác giả :
Phù Tô Dữ Liễu Diệp