Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 142: Gả cho anh đi (Hạ)
Trêи đường về, gương mặt bạn nhỏ Cố Hàng đỏ bừng bừng, miệng cậu ríu rít liên tục.
Làm sao mà không hào hứng được chứ? Toàn thành phố San Francisco bị người ngoài hành tinh xâm chiếm, chỉ có nam nữ chính ở bên nhau mới có thể hóa dữ thành lành, xuất phát từ ý tưởng của anh, trêи quảng trường có khoảng ngàn người là nhân viên tổ chức hôn lễ, cũng có cả diễn viên quần chúng của đoàn kịch, aaaaaa, một gia đình bước ra từ siêu thị và hai cô gái tay cầm hoa cũng vậy, và đương nhiên là cũng có cả những người già thích một cái kết đoàn tụ viên mãn xung phong làʍ ȶìиɦ nguyện viên.
Vì đứa con trai út nhà họ Cố, cả ba người đàn ông trong nhà đều ra trận.
Ông Cố cầm giấy chứng nhận phi hành gia hạng A mặc giáp xung phong ra chiến trường, còn mời sáu người bạn thân trong đội phi công của mình đến thành lập một đội cầu hôn cầu vồng hoành tráng, tiện thể còn cho một số cư dân San Francisco xem một màn biểu diễn trêи không để chào đón Năm mới.
Kể ra, cuộc sống của đứa con út của gia đình họ Cố là thoải mái nhất.
Chỉ cần đứng đó, thêm dăm ba câu ngon ngọt là có thể ôm được mỹ nhân về nhà, bạn nhỏ Cố Hàng cảm thấy hơi bực bội.
Đêm ấy, Qua Việt Tú trao lại chiếc nhẫn cho Cố Lan Sinh.
Cô nói: "Anh còn phải gặp người giám hộ của em, chờ người giám hộ của em đồng ý, anh hãy đeo nhẫn lên cho em."
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cố Lan Sinh không trả lời, chỉ nhìn cô.
Cô nhỏ giọng giải thích: "Anh cũng biết, một người bệnh nhân tâm thần không được..."
"Anh hiểu mà."
Hiểu là được rồi, hiểu là tốt rồi.
Cô đứng ngẩn ngơ, đột nhiên Qua Việt Tú không biết mình nên chung sống với Cố Lan Sinh thế nào kể từ khi cô nhận nhẫn và hoa của anh.
Có lẽ là cô vẫn chưa quen được thân phận đã thay đổi của Cố Lan Sinh, Qua Việt Tú nghĩ.
Bỗng nhiên, Cố Lan Sinh dang rộng hai tay về phía cô.
Muốn làm gì đây.
Cô lấy lại tinh thần, di chuyển bước chân, rơi vào cái ôm ấy.
Đầu cô tựa lên vai anh, ánh đèn bàn có màu vàng quất.
"Qua Việt Tú."
"Vâng."
"Sau này, Cố Lan Sinh sẽ là người giám hộ của Qua Việt Tú."
Cô thẫn thờ nhìn ngọn đèn màu vàng quất, nhớ ra hình như cô vẫn chưa trả lời Cố Lan Sinh: "Vâng."
Cô nhắm mắt lại, từng vệt sáng phủ lên mắt cô, mắt cô giật giật.
"Qua Việt Tú, anh phỉ nhổ em." Bất chợt có một giọng nói quấy rối màng nhĩ cô.
Trước khi đi ngủ, Qua Việt Tú hốt hoảng nhớ ra hình như cô còn chưa nói cho Cố Lan Sinh biết người giám hộ của cô là ai.
Ngày hôm sau, người mở cửa phòng cô đầu tiên là Cố Hàng.
Sáu giờ tối qua, có một chủ tiệm hoa đăng video quay lén lên mạng xã hội. Trong vòng một đêm, sự kiện cầu hôn ở San Francisco đã lan truyền khắp trêи mạng, trong đó có cả dân chúng ở California, đặc biệt là khu phố người Hoa bàn tán sôi nổi nhất. Từ đoàn máy bay cầu hôn cầu vồng cho đến chuyện thời gian ngừng trôi ở San Francisco, rồi đến chuyện cô gái nhận hoa và nhẫn của chàng trai.
Chỉ còn mười mấy tiếng đồng hồ nữa thôi tiếng chuông chào đón năm mới sẽ vang lên, mọi người thích bàn tán về đề tài tượng trưng cho sự tốt đẹp như thế này.
Nhìn Cố Hàng vui sướиɠ mở cho cô mấy trang web liên tiếp, trong lòng Qua Việt Tú thầm cười khổ, cho dù chủ tiệm hoa đã làm mờ khuôn mặt nhân vật chính, nhưng người quen cô chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay. Ví dụ như Karona, Khiết Khiết, ví dụ... ví dụ như người giám hộ của cô.
Nhắc đến người giám hộ của cô, Qua Việt Tú mở mấy trang web truyền thông chính thống ở Los Angeles.
Rất nhanh, Qua Việt Tú tìm được một số tin tức của Hạ Yên trêи mấy trang web lớn: Hạ Yên xuất viện lúc sáu giờ tối hôm qua, Tống Du Liệt đón bà ra viện, ngày hôm ấy còn có thiên kim nhà chuyên gia tài chính mặc áo khoác hồng đào đồng hành với anh.
Mà những tấm hình cô xuất hiện trước phòng làm việc của Hạ Yên đã bị gỡ xuống không sót một bức nào như Cố Lan Sinh dự đoán.
Trước khi rời đi, Cố Hàng còn cố tình báo cho cô biết, hôm nay nhà đãi khách.
Ông cụ non nói: "Họ hàng nhà chúng em rất nhiều, một nửa bà con ở San Francisco. Bảy giờ hôm nay, chú nhỏ của em đã bị một cuộc điện thoại bên bờ đại dương kia gọi dậy, cho đến tận bây giờ điện thoại vẫn chưa gác máy được."
Cố Lan Sinh lúc trước đã từng nhắc với cô, nhà bọn họ là vọng tộc(*) ở Quảng Châu, người trong tộc trải dài khắp trong ngoài nước, tổng cộng chắc mấy ngàn người.
(*) vọng tộc chỉ gia đình có đông người
Chưa được năm phút, cửa phòng một lần nữa lại được mở ra, bảo mẫu đưa cho cô vài bộ quần áo, nghe nói, đây là thiết kế của một người bà con là nhà thiết kế của Cố Lan Sinh.
Được rồi, quần áo đến thật đúng lúc, hiện giờ cô vẫn còn mặc chiếc áo bông mà Cố Lan Sinh đưa cho cô lúc trước, cũng không thể ăn mặc thế này đi gặp khách.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cô chọn xong quần áo.
Còn 10p nữa mới đến 8h, Qua Việt Tú kéo rèm cửa ra, thời tiết hôm nay chẳng tốt lắm, mây đen phủ kín bầu trời.
Chân vẫn kề cà chưa rời khỏi cửa, mắt nhìn chằm chặp vào chiếc xe kia.
Đó là một chiếc xe việt dã màu đen, đỗ ở bãi đất trống trước cửa sổ cô.
Qua Việt Tú đang ở tầng ba, từ góc độ của cô nhìn xuống chỉ có thể thấy đôi tay để trêи vô lăng xe.
Chỉ cần liếc mắt thôi cô cũng biết đôi tay đó là của ai.
Cô dụi mắt.
Chiếc xe việt dã và đôi tay kia không phải sinh ra từ ảo giác của cô.
Đầu óc cô mơ màng, đờ đẫn bước chân rời khỏi chỗ cửa sổ, rồi lại đờ đẫn soi gương, cô lục tung túi xách, tìm được một thỏi son, mấy ngày nay sắc mặt cô rất tệ.
Cô tô son được một nửa.
Giơ tay lên, tát mình một cái thật to, trong nháy mắt, gò má phải đau rát, cô xuống tay với chính mình cũng không nhẹ.
Hiện giờ, Qua Việt Tú phải nhắc nhở bản thân mình cô đã nhận lời cầu hôn của Cố Lan Sinh, bây giờ cô là hôn thê của Cố Lan Sinh, bà con họ hàng nhà Cố Lan Sinh hôm nay sẽ đến gặp mặt cô.
Đương nhiên là phải gặp Tống Du Liệt, cho dù anh không đến tìm cô, cô cũng sẽ đi tìm anh, tìm anh nói chuyện rõ ràng.
Lần này gặp Tống Du Liệt, cô dùng thân phận là hôn thê của Cố Lan Sinh.
Cô chùi sạch vết son trêи môi.
Mở cửa phòng, Qua Việt Tú bèn thấy Cố Lan Sinh.
Em đi ra ngoài một lát, cô nói với anh như vậy.
"Có cần anh đi cùng em không." Anh hỏi cô.
Xem ra Cố Lan Sinh biết ai đang ở dưới lầu.
Cô lắc đầu, xuống cầu thang.
Cô xuống vài bậc cầu thang, quay đầu lại vẫn thấy Cố Lan Sinh đứng ở đó, cô bèn cười với anh.
Cô mở cửa sân sau.
Xe Tống Du Liệt đỗ gần sân sau.
Cô đi xuyên qua con đường mòn của sân sau, dừng trước xe, sau đó mở cửa bên ghế phó lái, tay quy củ đặt ở trêи đầu gối.
Đôi tay kia vươn về phía cô, có một khoảnh khắc, mùi hương quen thuộc khiến cô muốn nghênh đón theo bản năng, muốn cận kề với anh.
Giây cuối cùng, cô quay mặt sang một bên.
Nhưng vẫn chậm một nhịp, tay anh đã nắm được cằm của cô: "Má bị làm sao đây?"
"Có gì thì nói mau lên." Cô lạnh lùng đáp.
"Má bị làm sao thế?"
"Tôi còn có việc, có gì thì nói mau lên."
"Chết tiệt, anh hỏi em má bị làm sao đây?! Có phải hắn ta đánh em không." Tống Du Liệt hung dữ nện tay vào vô lăng.
"Lúc đi ra đụng phải cửa."
"Qua Việt Tú!"
"Nếu không còn gì để nói thì tôi đi đây."
"Thắt đai an toàn vào."
Qua Việt Tú ngồi im không nhúc nhích.
"Chết tiệt, mau thắt đai an toàn vào." Tống Du Liệt lại giận giữ nện tay vào vô lăng lần nữa.
Cô nghĩ nghĩ, Qua Việt Tú thắt đai an toàn, đúng vậy, đây không phải là địa điểm tốt để nói chuyện.
Xe dừng ở bãi đỗ xe của công viên gần đấy.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Tống Du Liệt mở ngăn kéo xe, trong ngăn kéo xe có thuốc, bật lửa và một cái gạt tàn thuốc, gạt tàn thuốc chất đầy đầu lọc thuốc lá.
Rút một điếu thuốc từ bao thuốc lá không còn dư lại mấy điếu, nháy mắt, trong buồng xe khói đã bay lượn lờ.
Giọng nói khàn khàn của anh xuyên qua làn khói mờ: "Mười rưỡi tối qua, anh nhận được điện thoại của ông ngoại, ông ngoại bảo anh nhìn giúp ông xem cô gái trong video kia có phải là Đống Đống không."
"Anh đã xem một màn cầu hôn rất buồn cười, cái người mặc áo khoác ngu ngốc, đần độn đứng ở đó không phải Qua Việt Tú thì còn có thể là ai. Mười một giờ, anh rời khỏi Los Angeles, lái xe liên tục sáu tiếng đồng hồ mới đến được nơi này, trong túi mang theo súng, có lẽ anh nên bắn cánh cửa kia thành tổ ong, súng đã nhắm chuẩn đến cánh cửa kia rồi, nhưng chủ nhân căn nhà đó là Cố Lan Sinh - người bạn tuyệt vời của Qua Việt Tú, anh đành rút súng về."
"Cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra, người bước ra tự nhận mình là người giúp việc của căn nhà này, cô ta nói rằng hôn thê của anh Cố nhỏ đang ở căn phòng kia, hôn thê à, anh không nghe lầm, trong túi anh có một khẩu súng."
"Anh lái xe suốt sáu tiếng đồng hồ, đợi mòn mỏi đến khi trời sáng, còn biết được cô ấy đang ở trong nhà một thằng đàn ông khác, anh nghĩ không dưới một lần rằng, cô ấy mặc áo phông in hoạt hình khiến người khác vui vẻ chúc hắn ngủ ngon, nếu không phải là áo phông in hoạt hình thì cũng là váy dài, cũng không biết liệu váy có dài qua đầu gối không, qua đầu gối còn đỡ một chút, nếu ngắn hơn đầu gối... khốn kiếp, ngắn hơn đầu gối là ngắn đến mức nào!"
"Tính tình anh lúc đó tệ hại vô cùng, anh rất muốn nhắm họng súng này đến người nào đó, nói rằng "Thưa cô, bây giờ tâm trạng của tôi rất tệ, những lời cô nói càng khiến tâm trạng tôi tồi tệ, hôn thê à? Nói như cô hiểu người phụ nữ kia lắm, không, không, cô à cô chẳng hiểu cô ấy chút nào. Đây chẳng qua là "tín hiệu" mà cô ấy đang giận tôi thôi. Đúng vậy, là một tín hiệu, tốc độ tôi đến tìm cô ấy không đạt yêu cầu, hình như hơi lạc đề rồi, cô à, đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, bây giờ tôi phải sửa lại cách nói của cô, đấy là Qua Việt Tú, không phải là hôn thê của bất cứ ai."
"Nhưng, chẳng làm được chuyện gì cả, anh lái xe đứng trước cửa sổ phòng em, chờ em thức dậy."
"Anh biết gần đây em luôn ở San Francisco, anh biết em ở nhà anh trai Cố Lan Sinh, anh biết em đã đi thăm chú Qua, anh còn biết em đến thăm cả Tiên Vu Đồng. Trước đây em luôn hỏi anh chuyện của chú Qua, anh bảo em đợi một thời gian nữa, chỉ sợ khi em nhìn thấy chú Qua rồi em sẽ đau lòng lắm, bây giờ tình trạng của chú Qua rất tệ, vậy thì chờ một thời gian nữa đi, ít nhất là đến khi tình trạng chú Qua khá hơn một chút. Tóm lại không thể quá xấu được, nếu quá xấu thì con nhỏ điên khi nhìn thấy sẽ rất đau lòng."
"Đến chuyện của Tiên Vu Đồng, chuyện ấy sau này anh cũng mới biết, nếu như có thể, anh định chờ sau khi cô ta làm phẫu thuật xong sẽ nói với em, nếu như cô ta không muốn làm phẫu thuật, bộ dạng của cô ta em cũng thấy rồi đấy, thậm chí sau này có kể chuyện này cho em biết không, anh cũng không rõ nữa."
Đầu thuốc lá hướng về phía gạt tàn thuốc, anh dừng một lát, lại rút một điếu thuốc ra nữa, đó cũng là điếu thuốc cuối cùng.
Anh châm thuốc.
Khói thuốc nồng nặc khiến Qua Việt Tú kho sặc sụa liên tục.
Anh cuống quýt dập thuốc lá, kéo cửa kính xe xuống, cô vẫn ho sặc sụa không ngừng. Anh dùng hai tay anh xua xua khói tan đi, nhưng vẫn chẳng ích gì.
Anh mắng một câu, vốn dĩ anh muốn lấy tạp chí trong ngăn kéo xe nhưng bởi vì quýnh quá mà đánh đổ gạt tàn thuốc, gạt tàn thuốc bắn ra, sợ gạt tàn thuốc rơi vào cô nên tay luống cuống bắt lấy cái gạt tàn thuốc, trong lúc cuống quýt đánh rơi chiếc điện thoại xuống. Gạt tàn và điện thoại một trước một sau rơi xuống thảm xe.
Đôi tay anh vẫn không dừng lại, cuối cùng chầm chậm đưa về phía cô, khẽ chạm lên gò má, dè dặt nâng lên.
Cô bị động đối mặt với anh.
Khói đã tản đi, bây giờ hết thảy đều rất rõ ràng, rất rõ ràng.
Hệt như lời anh nói, đây là một gương mặt viết đầy cảm xúc tồi tệ, nếu nhìn tỉ mỉ, còn có thể thấy được đáy mắt anh còn có cả sự sợ hãi và nỗi đau thương.
Tiếng gọi "Qua Việt Tú" vừa khổ sở vừa đắng chát.
"Qua Việt Tú, chúng ta về thôi."
Cô cụp mắt xuống.
Giọng anh cố tỏ ra ung dung: "Trước tiên, em phải thay chiếc áo bông quê mùa này đi, xấu dã man."
Cô nắm chặt tay.
"Nếu như vẫn chưa hài lòng về lời giải thích của anh, nếu như vẫn còn giận anh thì anh có một đề nghị thế này, ví dụ, ví dụ như ở bên anh giận anh, giận một tuần không đủ thì giận một tháng, một tháng..."
Cô nhẹ nhàng thoát khỏi anh.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
"Không phải vì những điều kia." Cô nhìn chằm chặp bàn tay đặt trêи đầu gối: "Cho dù tôi là bệnh nhân tâm thần phân liệt, nhưng tôi cũng nhận thức được chiếc nhẫn có ý nghĩa thế nào với trai gái chưa lập gia đình, trước chứng kiến của mọi người đồng ý nhận nhẫn là có ý nghĩa ra sao."
"Thế nên là?"
"Không buồn cười chút nào, nghi thức cầu hôn mà anh nói không hề nực cười chút nào."
"Thế nên?"
"Thế nên là bây giờ, tôi lấy thân phận là hôn thê của Cố Lan Sinh yêu cầu em họ của Qua Việt Tú là anh chúc phúc."
"Qua Việt Tú!"
"Ừm."
"Qua Việt Tú!"
"Ừm."
"Rầm" một tiếng, tay Tống Du Liệt hung hăng nện trêи nệm xe, anh không ngừng tìm thuốc lá, phát hiện thuốc lá đã hết, tay ở giữa không trung nắm thành nắm đấm, lần này quả đấm nện lên tấm thép.
Đau! Còn đau hơn cô tự tát chính mình.
Cô khó khăn phát ra tiếng nói: "Dĩ nhiên không phải là không có nguyên nhân, nếu như..."
Lại một tiếng "rầm" nữa vang lên.
Đó là tiếng của chiếc máy ghi âm bị Tống Du Liệt ném xuống sàn xe.
"Đừng nói với anh, đây chính là cái mà em gọi là nguyên nhân." Tống Du Liệt không khỏi châm biếm.
Qua Việt Tú mở máy ghi âm.
Giọng cô phát ra từ máy ghi âm đó, đoạn đầu tiên là trước đêm Giáng Sinh, trêи đường từ sân bay trở về Beverly Hills, là lời cô lớn tiếng bắt bẻ Hạ Yên, từ việc trách bà ta leo lên giường Qua Hồng Huyên gián tiếp khiến mẹ cô ngã từ trêи lầu xuống, đến việc khoe khoang mối quan hệ giữa cô và Tống Du Liệt, rồi cô còn hào hứng kể chuyện tối hôm đó anh mấy lần ngu ngốc nhập sai mật mã cửa phòng, mấy đoạn tiếp theo đều là mấy chuyện kiểu này.
Thì ra, nguyên nhân Hạ Yên hôn mê là vì chuyện này.
Dì nhỏ của cô đã sớm chuẩn bị kế hoạch ứng chiến: A Liệt, mẹ xin lỗi, mẹ thật sự rất xin lỗi con, là tại mẹ, tất cả đều là tại mẹ, mẹ biết A Việt tùy hứng, nhưng không nghĩ rằng nó lại tùy hứng như vậy.
Cuối cùng, vì bị tính tùy hứng của A Việt ép, bà ta không chịu nổi đả kϊƈɦ nên bất tỉnh trong phòng làm việc, chuyện này có thể không liên quan đến A Việt sao? A Việt xuất hiện dưới văn phòng bị chụp được, thời gian trùng khớp như vậy, có thể nói chuyện này không liên quan gì đến cô sao?
Dĩ nhiên chuyện này cũng không phải là do dì nhỏ muốn hãm hại cô, dì nhỏ của cô tao nhã như vậy, tất cả những điều này chỉ vì muốn mọi chuyện càng trở nên chân thật hơn thôi.
Thật ra, mọi chuyện đều là thật, có điều trò chơi "Hạ Yên và bố tôi lén ở bên nhau thì tôi và Tống Du Liệt cũng phải ở bên nhau" chơi mãi chơi mãi lại mất đi ý nghĩa ban đầu.
Chẳng trách thế hệ trước luôn khuyên người trẻ tuổi rằng: Trêи đời này, chỉ có duy nhất tình cảm là không thể đem ra làm trò đùa.
Nhìn đi, quả báo đến rồi.
Cô kiên nhẫn chờ đoạn ghi âm chạy hết.
Như vậy cũng tốt, cứ như vậy cô đỡ phải tốn nước bọt, nghĩ tới nghĩ lui, để có thể lừa được Tống Du Liệt cũng chỉ có trò này: Thằng nhóc kia, trò chơi đến đây là kết thúc, chị phải đi lấy chồng rồi.
Mắt nhìn thẳng về phía trước, cô chậm rãi nói: "Buổi sáng năm tôi 12 tuổi ấy, anh cũng nhìn thấy, sáng hôm đó tôi không chỉ trơ mắt nhìn mẹ tôi ra đi, mà buổi sáng hôm đó, Qua Việt Tú chuyển hết bệnh viện điều trị này đến bệnh viện khác, nỗi đau ấy đã để lại cho tôi chướng ngại tâm lý, những người đó đã nói như vậy đấy."
Nghe thôi cũng cảm thấy rất đau, cô nói ra cũng rất đau khổ.
Vậy thì cô đành phải học tập dì nhỏ, kể cho quả mâm xôi ngọt ngào của cô một câu chuyện.
"Tống Du Liệt, muốn nghe kể chuyện không?"
Cô không để ý anh có tình nguyện nghe cô kể chuyện không, cô cứ nói:
Kể rằng ngày xưa có một cô gái nhỏ lớn lên trong một trang viên, rồi một ngày có một người phụ nữ đưa một cậu bé trai đến, cô bé rất đỗi vui mừng, sau này cô có bạn để chơi rồi. Thời gian thấm thoát trôi qua, cô bé ấy lớn lên thành một thiếu nữ, còn cậu bé đã lớn thành một thiếu niên, năm cô gái 15 tuổi, trong một đêm giông tố, cô gái thấy có một người phụ nữ trong phòng sách của bố mình. Đó là người phụ nữ mà cô rất yêu quý và tin tưởng, người phụ nữ mà cô yêu quý, tin tưởng ở bên cạnh bố cô, hơn nữa đã sớm dan díu từ lâu rồi.
Đây là câu chuyện nhắc đến chỉ khiến người ta khó chịu
"Đêm hôm ấy, cô gái mở cửa phòng của thiếu niên kia, cưỡng ép thiếu niên đó phải hôn mình. Bắt đầu từ đêm khuya hôm ấy, cô gái nổi hứng chơi trò "Dì nhỏ và bố tôi ở bên nhau thì tôi và A Liệt yêu quý của dì nhỏ cũng phải ở bên nhau", trò chơi chớp mắt đã chơi được rất nhiều năm, anh cũng không thể trách cô ấy, cô ấy là một bệnh nhân tâm thần phân liệt di truyền, mà những trò chơi hợp gu với loại người này rất ít, khó lắm mới có một trò chơi thú vị, dĩ nhiên là phải toàn tâm chơi đến cùng."
Cô thầm thở dài.
"Nhưng rồi cũng đến một ngày trò chơi thú vị kia cũng trở nên chán ngắt, ừ, tôi không muốn chơi nữa. Trò chơi đã không còn khiến người ta hứng thú nữa rồi, trước khi trò chơi kết thúc, tôi phải nghiệm thu thành quả một chút. May là dì nhỏ không sao, nếu không, độ thú vị của trò chơi kia sẽ giảm đi rất nhiều."
Làm sao mà không hào hứng được chứ? Toàn thành phố San Francisco bị người ngoài hành tinh xâm chiếm, chỉ có nam nữ chính ở bên nhau mới có thể hóa dữ thành lành, xuất phát từ ý tưởng của anh, trêи quảng trường có khoảng ngàn người là nhân viên tổ chức hôn lễ, cũng có cả diễn viên quần chúng của đoàn kịch, aaaaaa, một gia đình bước ra từ siêu thị và hai cô gái tay cầm hoa cũng vậy, và đương nhiên là cũng có cả những người già thích một cái kết đoàn tụ viên mãn xung phong làʍ ȶìиɦ nguyện viên.
Vì đứa con trai út nhà họ Cố, cả ba người đàn ông trong nhà đều ra trận.
Ông Cố cầm giấy chứng nhận phi hành gia hạng A mặc giáp xung phong ra chiến trường, còn mời sáu người bạn thân trong đội phi công của mình đến thành lập một đội cầu hôn cầu vồng hoành tráng, tiện thể còn cho một số cư dân San Francisco xem một màn biểu diễn trêи không để chào đón Năm mới.
Kể ra, cuộc sống của đứa con út của gia đình họ Cố là thoải mái nhất.
Chỉ cần đứng đó, thêm dăm ba câu ngon ngọt là có thể ôm được mỹ nhân về nhà, bạn nhỏ Cố Hàng cảm thấy hơi bực bội.
Đêm ấy, Qua Việt Tú trao lại chiếc nhẫn cho Cố Lan Sinh.
Cô nói: "Anh còn phải gặp người giám hộ của em, chờ người giám hộ của em đồng ý, anh hãy đeo nhẫn lên cho em."
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cố Lan Sinh không trả lời, chỉ nhìn cô.
Cô nhỏ giọng giải thích: "Anh cũng biết, một người bệnh nhân tâm thần không được..."
"Anh hiểu mà."
Hiểu là được rồi, hiểu là tốt rồi.
Cô đứng ngẩn ngơ, đột nhiên Qua Việt Tú không biết mình nên chung sống với Cố Lan Sinh thế nào kể từ khi cô nhận nhẫn và hoa của anh.
Có lẽ là cô vẫn chưa quen được thân phận đã thay đổi của Cố Lan Sinh, Qua Việt Tú nghĩ.
Bỗng nhiên, Cố Lan Sinh dang rộng hai tay về phía cô.
Muốn làm gì đây.
Cô lấy lại tinh thần, di chuyển bước chân, rơi vào cái ôm ấy.
Đầu cô tựa lên vai anh, ánh đèn bàn có màu vàng quất.
"Qua Việt Tú."
"Vâng."
"Sau này, Cố Lan Sinh sẽ là người giám hộ của Qua Việt Tú."
Cô thẫn thờ nhìn ngọn đèn màu vàng quất, nhớ ra hình như cô vẫn chưa trả lời Cố Lan Sinh: "Vâng."
Cô nhắm mắt lại, từng vệt sáng phủ lên mắt cô, mắt cô giật giật.
"Qua Việt Tú, anh phỉ nhổ em." Bất chợt có một giọng nói quấy rối màng nhĩ cô.
Trước khi đi ngủ, Qua Việt Tú hốt hoảng nhớ ra hình như cô còn chưa nói cho Cố Lan Sinh biết người giám hộ của cô là ai.
Ngày hôm sau, người mở cửa phòng cô đầu tiên là Cố Hàng.
Sáu giờ tối qua, có một chủ tiệm hoa đăng video quay lén lên mạng xã hội. Trong vòng một đêm, sự kiện cầu hôn ở San Francisco đã lan truyền khắp trêи mạng, trong đó có cả dân chúng ở California, đặc biệt là khu phố người Hoa bàn tán sôi nổi nhất. Từ đoàn máy bay cầu hôn cầu vồng cho đến chuyện thời gian ngừng trôi ở San Francisco, rồi đến chuyện cô gái nhận hoa và nhẫn của chàng trai.
Chỉ còn mười mấy tiếng đồng hồ nữa thôi tiếng chuông chào đón năm mới sẽ vang lên, mọi người thích bàn tán về đề tài tượng trưng cho sự tốt đẹp như thế này.
Nhìn Cố Hàng vui sướиɠ mở cho cô mấy trang web liên tiếp, trong lòng Qua Việt Tú thầm cười khổ, cho dù chủ tiệm hoa đã làm mờ khuôn mặt nhân vật chính, nhưng người quen cô chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay. Ví dụ như Karona, Khiết Khiết, ví dụ... ví dụ như người giám hộ của cô.
Nhắc đến người giám hộ của cô, Qua Việt Tú mở mấy trang web truyền thông chính thống ở Los Angeles.
Rất nhanh, Qua Việt Tú tìm được một số tin tức của Hạ Yên trêи mấy trang web lớn: Hạ Yên xuất viện lúc sáu giờ tối hôm qua, Tống Du Liệt đón bà ra viện, ngày hôm ấy còn có thiên kim nhà chuyên gia tài chính mặc áo khoác hồng đào đồng hành với anh.
Mà những tấm hình cô xuất hiện trước phòng làm việc của Hạ Yên đã bị gỡ xuống không sót một bức nào như Cố Lan Sinh dự đoán.
Trước khi rời đi, Cố Hàng còn cố tình báo cho cô biết, hôm nay nhà đãi khách.
Ông cụ non nói: "Họ hàng nhà chúng em rất nhiều, một nửa bà con ở San Francisco. Bảy giờ hôm nay, chú nhỏ của em đã bị một cuộc điện thoại bên bờ đại dương kia gọi dậy, cho đến tận bây giờ điện thoại vẫn chưa gác máy được."
Cố Lan Sinh lúc trước đã từng nhắc với cô, nhà bọn họ là vọng tộc(*) ở Quảng Châu, người trong tộc trải dài khắp trong ngoài nước, tổng cộng chắc mấy ngàn người.
(*) vọng tộc chỉ gia đình có đông người
Chưa được năm phút, cửa phòng một lần nữa lại được mở ra, bảo mẫu đưa cho cô vài bộ quần áo, nghe nói, đây là thiết kế của một người bà con là nhà thiết kế của Cố Lan Sinh.
Được rồi, quần áo đến thật đúng lúc, hiện giờ cô vẫn còn mặc chiếc áo bông mà Cố Lan Sinh đưa cho cô lúc trước, cũng không thể ăn mặc thế này đi gặp khách.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cô chọn xong quần áo.
Còn 10p nữa mới đến 8h, Qua Việt Tú kéo rèm cửa ra, thời tiết hôm nay chẳng tốt lắm, mây đen phủ kín bầu trời.
Chân vẫn kề cà chưa rời khỏi cửa, mắt nhìn chằm chặp vào chiếc xe kia.
Đó là một chiếc xe việt dã màu đen, đỗ ở bãi đất trống trước cửa sổ cô.
Qua Việt Tú đang ở tầng ba, từ góc độ của cô nhìn xuống chỉ có thể thấy đôi tay để trêи vô lăng xe.
Chỉ cần liếc mắt thôi cô cũng biết đôi tay đó là của ai.
Cô dụi mắt.
Chiếc xe việt dã và đôi tay kia không phải sinh ra từ ảo giác của cô.
Đầu óc cô mơ màng, đờ đẫn bước chân rời khỏi chỗ cửa sổ, rồi lại đờ đẫn soi gương, cô lục tung túi xách, tìm được một thỏi son, mấy ngày nay sắc mặt cô rất tệ.
Cô tô son được một nửa.
Giơ tay lên, tát mình một cái thật to, trong nháy mắt, gò má phải đau rát, cô xuống tay với chính mình cũng không nhẹ.
Hiện giờ, Qua Việt Tú phải nhắc nhở bản thân mình cô đã nhận lời cầu hôn của Cố Lan Sinh, bây giờ cô là hôn thê của Cố Lan Sinh, bà con họ hàng nhà Cố Lan Sinh hôm nay sẽ đến gặp mặt cô.
Đương nhiên là phải gặp Tống Du Liệt, cho dù anh không đến tìm cô, cô cũng sẽ đi tìm anh, tìm anh nói chuyện rõ ràng.
Lần này gặp Tống Du Liệt, cô dùng thân phận là hôn thê của Cố Lan Sinh.
Cô chùi sạch vết son trêи môi.
Mở cửa phòng, Qua Việt Tú bèn thấy Cố Lan Sinh.
Em đi ra ngoài một lát, cô nói với anh như vậy.
"Có cần anh đi cùng em không." Anh hỏi cô.
Xem ra Cố Lan Sinh biết ai đang ở dưới lầu.
Cô lắc đầu, xuống cầu thang.
Cô xuống vài bậc cầu thang, quay đầu lại vẫn thấy Cố Lan Sinh đứng ở đó, cô bèn cười với anh.
Cô mở cửa sân sau.
Xe Tống Du Liệt đỗ gần sân sau.
Cô đi xuyên qua con đường mòn của sân sau, dừng trước xe, sau đó mở cửa bên ghế phó lái, tay quy củ đặt ở trêи đầu gối.
Đôi tay kia vươn về phía cô, có một khoảnh khắc, mùi hương quen thuộc khiến cô muốn nghênh đón theo bản năng, muốn cận kề với anh.
Giây cuối cùng, cô quay mặt sang một bên.
Nhưng vẫn chậm một nhịp, tay anh đã nắm được cằm của cô: "Má bị làm sao đây?"
"Có gì thì nói mau lên." Cô lạnh lùng đáp.
"Má bị làm sao thế?"
"Tôi còn có việc, có gì thì nói mau lên."
"Chết tiệt, anh hỏi em má bị làm sao đây?! Có phải hắn ta đánh em không." Tống Du Liệt hung dữ nện tay vào vô lăng.
"Lúc đi ra đụng phải cửa."
"Qua Việt Tú!"
"Nếu không còn gì để nói thì tôi đi đây."
"Thắt đai an toàn vào."
Qua Việt Tú ngồi im không nhúc nhích.
"Chết tiệt, mau thắt đai an toàn vào." Tống Du Liệt lại giận giữ nện tay vào vô lăng lần nữa.
Cô nghĩ nghĩ, Qua Việt Tú thắt đai an toàn, đúng vậy, đây không phải là địa điểm tốt để nói chuyện.
Xe dừng ở bãi đỗ xe của công viên gần đấy.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Tống Du Liệt mở ngăn kéo xe, trong ngăn kéo xe có thuốc, bật lửa và một cái gạt tàn thuốc, gạt tàn thuốc chất đầy đầu lọc thuốc lá.
Rút một điếu thuốc từ bao thuốc lá không còn dư lại mấy điếu, nháy mắt, trong buồng xe khói đã bay lượn lờ.
Giọng nói khàn khàn của anh xuyên qua làn khói mờ: "Mười rưỡi tối qua, anh nhận được điện thoại của ông ngoại, ông ngoại bảo anh nhìn giúp ông xem cô gái trong video kia có phải là Đống Đống không."
"Anh đã xem một màn cầu hôn rất buồn cười, cái người mặc áo khoác ngu ngốc, đần độn đứng ở đó không phải Qua Việt Tú thì còn có thể là ai. Mười một giờ, anh rời khỏi Los Angeles, lái xe liên tục sáu tiếng đồng hồ mới đến được nơi này, trong túi mang theo súng, có lẽ anh nên bắn cánh cửa kia thành tổ ong, súng đã nhắm chuẩn đến cánh cửa kia rồi, nhưng chủ nhân căn nhà đó là Cố Lan Sinh - người bạn tuyệt vời của Qua Việt Tú, anh đành rút súng về."
"Cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra, người bước ra tự nhận mình là người giúp việc của căn nhà này, cô ta nói rằng hôn thê của anh Cố nhỏ đang ở căn phòng kia, hôn thê à, anh không nghe lầm, trong túi anh có một khẩu súng."
"Anh lái xe suốt sáu tiếng đồng hồ, đợi mòn mỏi đến khi trời sáng, còn biết được cô ấy đang ở trong nhà một thằng đàn ông khác, anh nghĩ không dưới một lần rằng, cô ấy mặc áo phông in hoạt hình khiến người khác vui vẻ chúc hắn ngủ ngon, nếu không phải là áo phông in hoạt hình thì cũng là váy dài, cũng không biết liệu váy có dài qua đầu gối không, qua đầu gối còn đỡ một chút, nếu ngắn hơn đầu gối... khốn kiếp, ngắn hơn đầu gối là ngắn đến mức nào!"
"Tính tình anh lúc đó tệ hại vô cùng, anh rất muốn nhắm họng súng này đến người nào đó, nói rằng "Thưa cô, bây giờ tâm trạng của tôi rất tệ, những lời cô nói càng khiến tâm trạng tôi tồi tệ, hôn thê à? Nói như cô hiểu người phụ nữ kia lắm, không, không, cô à cô chẳng hiểu cô ấy chút nào. Đây chẳng qua là "tín hiệu" mà cô ấy đang giận tôi thôi. Đúng vậy, là một tín hiệu, tốc độ tôi đến tìm cô ấy không đạt yêu cầu, hình như hơi lạc đề rồi, cô à, đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, bây giờ tôi phải sửa lại cách nói của cô, đấy là Qua Việt Tú, không phải là hôn thê của bất cứ ai."
"Nhưng, chẳng làm được chuyện gì cả, anh lái xe đứng trước cửa sổ phòng em, chờ em thức dậy."
"Anh biết gần đây em luôn ở San Francisco, anh biết em ở nhà anh trai Cố Lan Sinh, anh biết em đã đi thăm chú Qua, anh còn biết em đến thăm cả Tiên Vu Đồng. Trước đây em luôn hỏi anh chuyện của chú Qua, anh bảo em đợi một thời gian nữa, chỉ sợ khi em nhìn thấy chú Qua rồi em sẽ đau lòng lắm, bây giờ tình trạng của chú Qua rất tệ, vậy thì chờ một thời gian nữa đi, ít nhất là đến khi tình trạng chú Qua khá hơn một chút. Tóm lại không thể quá xấu được, nếu quá xấu thì con nhỏ điên khi nhìn thấy sẽ rất đau lòng."
"Đến chuyện của Tiên Vu Đồng, chuyện ấy sau này anh cũng mới biết, nếu như có thể, anh định chờ sau khi cô ta làm phẫu thuật xong sẽ nói với em, nếu như cô ta không muốn làm phẫu thuật, bộ dạng của cô ta em cũng thấy rồi đấy, thậm chí sau này có kể chuyện này cho em biết không, anh cũng không rõ nữa."
Đầu thuốc lá hướng về phía gạt tàn thuốc, anh dừng một lát, lại rút một điếu thuốc ra nữa, đó cũng là điếu thuốc cuối cùng.
Anh châm thuốc.
Khói thuốc nồng nặc khiến Qua Việt Tú kho sặc sụa liên tục.
Anh cuống quýt dập thuốc lá, kéo cửa kính xe xuống, cô vẫn ho sặc sụa không ngừng. Anh dùng hai tay anh xua xua khói tan đi, nhưng vẫn chẳng ích gì.
Anh mắng một câu, vốn dĩ anh muốn lấy tạp chí trong ngăn kéo xe nhưng bởi vì quýnh quá mà đánh đổ gạt tàn thuốc, gạt tàn thuốc bắn ra, sợ gạt tàn thuốc rơi vào cô nên tay luống cuống bắt lấy cái gạt tàn thuốc, trong lúc cuống quýt đánh rơi chiếc điện thoại xuống. Gạt tàn và điện thoại một trước một sau rơi xuống thảm xe.
Đôi tay anh vẫn không dừng lại, cuối cùng chầm chậm đưa về phía cô, khẽ chạm lên gò má, dè dặt nâng lên.
Cô bị động đối mặt với anh.
Khói đã tản đi, bây giờ hết thảy đều rất rõ ràng, rất rõ ràng.
Hệt như lời anh nói, đây là một gương mặt viết đầy cảm xúc tồi tệ, nếu nhìn tỉ mỉ, còn có thể thấy được đáy mắt anh còn có cả sự sợ hãi và nỗi đau thương.
Tiếng gọi "Qua Việt Tú" vừa khổ sở vừa đắng chát.
"Qua Việt Tú, chúng ta về thôi."
Cô cụp mắt xuống.
Giọng anh cố tỏ ra ung dung: "Trước tiên, em phải thay chiếc áo bông quê mùa này đi, xấu dã man."
Cô nắm chặt tay.
"Nếu như vẫn chưa hài lòng về lời giải thích của anh, nếu như vẫn còn giận anh thì anh có một đề nghị thế này, ví dụ, ví dụ như ở bên anh giận anh, giận một tuần không đủ thì giận một tháng, một tháng..."
Cô nhẹ nhàng thoát khỏi anh.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
"Không phải vì những điều kia." Cô nhìn chằm chặp bàn tay đặt trêи đầu gối: "Cho dù tôi là bệnh nhân tâm thần phân liệt, nhưng tôi cũng nhận thức được chiếc nhẫn có ý nghĩa thế nào với trai gái chưa lập gia đình, trước chứng kiến của mọi người đồng ý nhận nhẫn là có ý nghĩa ra sao."
"Thế nên là?"
"Không buồn cười chút nào, nghi thức cầu hôn mà anh nói không hề nực cười chút nào."
"Thế nên?"
"Thế nên là bây giờ, tôi lấy thân phận là hôn thê của Cố Lan Sinh yêu cầu em họ của Qua Việt Tú là anh chúc phúc."
"Qua Việt Tú!"
"Ừm."
"Qua Việt Tú!"
"Ừm."
"Rầm" một tiếng, tay Tống Du Liệt hung hăng nện trêи nệm xe, anh không ngừng tìm thuốc lá, phát hiện thuốc lá đã hết, tay ở giữa không trung nắm thành nắm đấm, lần này quả đấm nện lên tấm thép.
Đau! Còn đau hơn cô tự tát chính mình.
Cô khó khăn phát ra tiếng nói: "Dĩ nhiên không phải là không có nguyên nhân, nếu như..."
Lại một tiếng "rầm" nữa vang lên.
Đó là tiếng của chiếc máy ghi âm bị Tống Du Liệt ném xuống sàn xe.
"Đừng nói với anh, đây chính là cái mà em gọi là nguyên nhân." Tống Du Liệt không khỏi châm biếm.
Qua Việt Tú mở máy ghi âm.
Giọng cô phát ra từ máy ghi âm đó, đoạn đầu tiên là trước đêm Giáng Sinh, trêи đường từ sân bay trở về Beverly Hills, là lời cô lớn tiếng bắt bẻ Hạ Yên, từ việc trách bà ta leo lên giường Qua Hồng Huyên gián tiếp khiến mẹ cô ngã từ trêи lầu xuống, đến việc khoe khoang mối quan hệ giữa cô và Tống Du Liệt, rồi cô còn hào hứng kể chuyện tối hôm đó anh mấy lần ngu ngốc nhập sai mật mã cửa phòng, mấy đoạn tiếp theo đều là mấy chuyện kiểu này.
Thì ra, nguyên nhân Hạ Yên hôn mê là vì chuyện này.
Dì nhỏ của cô đã sớm chuẩn bị kế hoạch ứng chiến: A Liệt, mẹ xin lỗi, mẹ thật sự rất xin lỗi con, là tại mẹ, tất cả đều là tại mẹ, mẹ biết A Việt tùy hứng, nhưng không nghĩ rằng nó lại tùy hứng như vậy.
Cuối cùng, vì bị tính tùy hứng của A Việt ép, bà ta không chịu nổi đả kϊƈɦ nên bất tỉnh trong phòng làm việc, chuyện này có thể không liên quan đến A Việt sao? A Việt xuất hiện dưới văn phòng bị chụp được, thời gian trùng khớp như vậy, có thể nói chuyện này không liên quan gì đến cô sao?
Dĩ nhiên chuyện này cũng không phải là do dì nhỏ muốn hãm hại cô, dì nhỏ của cô tao nhã như vậy, tất cả những điều này chỉ vì muốn mọi chuyện càng trở nên chân thật hơn thôi.
Thật ra, mọi chuyện đều là thật, có điều trò chơi "Hạ Yên và bố tôi lén ở bên nhau thì tôi và Tống Du Liệt cũng phải ở bên nhau" chơi mãi chơi mãi lại mất đi ý nghĩa ban đầu.
Chẳng trách thế hệ trước luôn khuyên người trẻ tuổi rằng: Trêи đời này, chỉ có duy nhất tình cảm là không thể đem ra làm trò đùa.
Nhìn đi, quả báo đến rồi.
Cô kiên nhẫn chờ đoạn ghi âm chạy hết.
Như vậy cũng tốt, cứ như vậy cô đỡ phải tốn nước bọt, nghĩ tới nghĩ lui, để có thể lừa được Tống Du Liệt cũng chỉ có trò này: Thằng nhóc kia, trò chơi đến đây là kết thúc, chị phải đi lấy chồng rồi.
Mắt nhìn thẳng về phía trước, cô chậm rãi nói: "Buổi sáng năm tôi 12 tuổi ấy, anh cũng nhìn thấy, sáng hôm đó tôi không chỉ trơ mắt nhìn mẹ tôi ra đi, mà buổi sáng hôm đó, Qua Việt Tú chuyển hết bệnh viện điều trị này đến bệnh viện khác, nỗi đau ấy đã để lại cho tôi chướng ngại tâm lý, những người đó đã nói như vậy đấy."
Nghe thôi cũng cảm thấy rất đau, cô nói ra cũng rất đau khổ.
Vậy thì cô đành phải học tập dì nhỏ, kể cho quả mâm xôi ngọt ngào của cô một câu chuyện.
"Tống Du Liệt, muốn nghe kể chuyện không?"
Cô không để ý anh có tình nguyện nghe cô kể chuyện không, cô cứ nói:
Kể rằng ngày xưa có một cô gái nhỏ lớn lên trong một trang viên, rồi một ngày có một người phụ nữ đưa một cậu bé trai đến, cô bé rất đỗi vui mừng, sau này cô có bạn để chơi rồi. Thời gian thấm thoát trôi qua, cô bé ấy lớn lên thành một thiếu nữ, còn cậu bé đã lớn thành một thiếu niên, năm cô gái 15 tuổi, trong một đêm giông tố, cô gái thấy có một người phụ nữ trong phòng sách của bố mình. Đó là người phụ nữ mà cô rất yêu quý và tin tưởng, người phụ nữ mà cô yêu quý, tin tưởng ở bên cạnh bố cô, hơn nữa đã sớm dan díu từ lâu rồi.
Đây là câu chuyện nhắc đến chỉ khiến người ta khó chịu
"Đêm hôm ấy, cô gái mở cửa phòng của thiếu niên kia, cưỡng ép thiếu niên đó phải hôn mình. Bắt đầu từ đêm khuya hôm ấy, cô gái nổi hứng chơi trò "Dì nhỏ và bố tôi ở bên nhau thì tôi và A Liệt yêu quý của dì nhỏ cũng phải ở bên nhau", trò chơi chớp mắt đã chơi được rất nhiều năm, anh cũng không thể trách cô ấy, cô ấy là một bệnh nhân tâm thần phân liệt di truyền, mà những trò chơi hợp gu với loại người này rất ít, khó lắm mới có một trò chơi thú vị, dĩ nhiên là phải toàn tâm chơi đến cùng."
Cô thầm thở dài.
"Nhưng rồi cũng đến một ngày trò chơi thú vị kia cũng trở nên chán ngắt, ừ, tôi không muốn chơi nữa. Trò chơi đã không còn khiến người ta hứng thú nữa rồi, trước khi trò chơi kết thúc, tôi phải nghiệm thu thành quả một chút. May là dì nhỏ không sao, nếu không, độ thú vị của trò chơi kia sẽ giảm đi rất nhiều."
Tác giả :
Tg Loan