Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi
Chương 5: Di nương, răng người nào sắc bén hơn?
Edit: Ngân Đường
Beta: Sally
“Tiểu thư, tốt xấu gì công tử người ta cũng đã cứu người, người đừng nói như vậy được không?” Làm gì vừa già còn thích khoe thân, Nhu Mễ âm thầm cắn răng, chẳng phải tên nô tài đã nói rằng công tử là vì cứu người nên dù tắm chưa xong cũng vội chạy xuống sao?
“Được rồi, được rồi, ta đi van cầu cha đem ngươi gả cho hắn.” Tri Nhã vỗ vỗ đầu Nhu Mễ.
Nhu Mễ đỏ mặt lúng túng chu chu môi, tiểu thư cứ chọc nàng hoài. Chạy theo sau.
“Tiểu thư, sao người không về nhà, Nhị phu nhân sẽ tức giận.”
“Ta biết rồi.” Tri Nhã nghiêm túc gật đầu: “Cũng bởi vì nàng sẽ tức giận, cho nên ta phải mua lễ vật tặng nàng.”
Nhu Mễ ngửa đầu nhìn biểu tình nghiêm túc của Tri Nhã, thế nào cảm giác… Có người sắp gặp xui xẻo a.
***
Ánh dương quang chiếu vào mặt, tơ liễu bay lượn. Đình viện phủ Thừa tướng, một vị nữ tử nghiêng người dựa lên ghế gỗ, phong phú ung dung, mặc quần lụa mỏng màu lửa đỏ, đầu đầy trâm cài lóng lánh, khuôn mặt đậm rực rỡ không gì sánh được, chính là Nhị phu nhân phủ Thừa tướng Chu Tố.
Đôi mắt nàng quyến rũ, vung một ngón tay lên.
Đại nha hoàn Mạt Ly lập tức cung kính đứng ở bên cạnh nàng. “Phu nhân…”
“Nha đầu chết tiệt kia chưa trở về?” Chu Tố phun vỏ trái nho ra, móng tay tinh xảo ngắt trái nho khác. Nha đầu này lại dám đánh nữ nhi bảo bối của mình, hại bảo bối không thể mở miệng nói mấy ngày nay, thực sự là tiện nhân!
“Dạ phu nhân, nghe nói đã trở về.”
“Thế à?” Chu Tố cầm khăn tay lau chất lỏng trên tay, ưu nhã đứng lên. “Vậy chúng ta đi xem.”
***
Trong căn phòng tinh xảo, dải lụa màu trắng trước giường bay theo gió. Người trên giường lông mi nhẹ run, khóe miệng cong cong, gương mặt hồng nhuận đáng yêu.
“Ẳng ẳng —— ẳng ẳng —— “
Tri Nhã trở mình. “Đại hắc, đừng kêu nữa. Nhu Mễ, ngươi quản Đại hắc đi.”
Tiểu Nhu Mễ đáng thương trốn ở góc phòng, thậm chí không dám ngẩng đầu lên. Chẳng biết tiểu thư bị cái gì, mua con chó vàng này, cao hơn cả một thước, thật đáng sợ.
“Tiểu thư, nô tì không dám…”
Tri Nhã bĩu môi, nha đầu của cô sao lá gan nhỏ vậy chứ, phải biết rằng lúc làm sát thủ, khả năng của cô là trong vòng năm phút nháy mắt giết hơn mười con cẩu như vậy.
“Cộc cộc cộc ——” Đột nhiên, bên ngoài viện truyền đến tiếng gọi cửa thất thanh.
“Mở cửa, mở cửa.”
Nhu Mễ từ trong góc chạy ra ngoài mở cửa, lại thấy Nhị phu nhân Chu Tố đang chống nạnh xuất hiện ở ngoài cửa. Ánh mắt của nàng rất lạnh, dáng dấp hung thần ác sát càng làm nổi bật nét mặt xấu xí kia.
“Con nha đầu kia đâu?” Chu Tố lạnh lùng liếc Nhu Mễ, chẳng qua là nhờ con nhà hoàn béo này mật báo, nếu không Tri Nhã đâu còn sống tới ngày nay.
Nhu Mễ vừa nghĩ tới tiểu thư cùng đại cẩu ngủ. Khóe miệng co quắp, giọng bình tĩnh. “Tiểu thư đang ngủ.”
“Quả nhiên là kẻ ngu si, ban ngày ngủ?” Vẻ mặt Chu Tố chán ghét, lên giọng: “Kẻ ngu si kia lại dám ám toán bảo bối nhà ta, ta ngày hôm nay phải lóc từng miếng thịt nó xuống mới được, nhanh lên một chút, kêu nó ra đây ngay!” Hai tròng mắt hiện lên hận ý, phất tay ra mệnh lệnh với thị vệ sau lưng.
“Chờ một chút!!!!” Nhu Mễ đưa cánh tay ra ngăn cản thị vệ, nàng cũng không muốn gặp Đại Hắc a. “Hiện tại không thích hợp.”
“Không thích hợp? Ngươi không sợ ta lóc thịt ngươi sao?” Chu Tố hung hăng trừng mắt Nhu Mễ, trâm gài tóc trên đầu chiếu chiếu, phát tia sáng chói mắt. “Ngược lại, ta xem hiện tại thích hợp nhất! Vả miệng cho ta!”
“Đúng là rất hợp.” Đột nhiên trong phòng truyền đến giọng trẻ con mềm mềm, lại mang theo cường thế không thể kháng cự, chẳng phải Phượng Tri Nhã, thì là ai?
Đột nhiên cửa phòng mở ra, thân thể nho nhỏ cưỡi con chó săn cao hơn một thước, phong tư tiêu sái mỉm cười với Chu Tố.
“Nhị di nương, ngươi muốn lóc thịt của ta, vậy chúng ta so xem răng ai sắc bén hơn, chịu không?”
Chu Tố vừa giơ tay lên, muốn tát Nhu Mễ, lại thấy phía sau là một con chó to. Trời ạ! Nàng sợ chó nhất! Trên gương mặt hiện lên rõ sự sợ hãi, cẩu từ đâu mà tới vậy?
Tri Nhã vuốt vuốt đầu Đại cẩu, cười xấu xa cúi đầu nói: “Đại Hắc, chúng ta tới chổ di nương nhé, di nương cũng giống ngươi lắm, thích cắn người.”
Nhu Mễ vội vã khóa cửa lại, chạy đến sau lưng Tri Nhã, theo tiểu thư mới bảo đảm an toàn.
“Xông lên cho ta, còn đứng đó để làm chi!” Chu Tố nhất thời sợ đến tay chân run rẩy.
Thị vệ vốn muốn xông lên lại sợ hãi dừng cước bộ, cẩu này cao tới một thước lận!
Chợt Tri Nhã đánh một chưởng lên thân đại cẩu, Đại Hắc phối hợp sủa to vài tiếng, mặc cho Tri Nhã cưỡi, vọt tới đám người kia.
Răng nanh sắc nhọn, thấy ai liền cắn.
Đòan người ban đầu khí thế ngất trời giờ vội vàng loạn thành một mảnh hỗn độn. Tiếng khóc kêu, rên la liên tiếp. Chu Tố núp trong kẹt, khẽ động cũng không dám động, nhìn Đại Hắc hung thần ác sát há to miệng, ngày càng tới gần mình.
Một, hai bước.
“Tiểu Nhã, ta, ta, di nương sai rồi, ngươi tha di nương đi.” Chu Tố lúc này đâu còn khí thế gì, cả người chỉ còn kém nằm trên đất, mặt đầy nước mắt nhìn Tri Nhã.
“Ta, thực sự sai rồi…”
Tri Nhã sờ sờ đầu Đại hắc. “Ngươi thật sự biết sai rồi?” Thanh âm bình tĩnh có chút uy nghiêm.
“Ta thực sự sai rồi…” Cả người Chu Tố đều phát run, kẻ ngu này thế nào trở nên lợi hại như vậy?
Tri Nhã như nghĩ tới điều gì, khéo léo gật đầu: “Nếu di nương đã nói vậy, vậy cứ như vậy đi.”
Sợ hãi vừa hạ xuống trên mặt Chu Tố, lại nghe Tri Nhã không nhanh không chậm bổ sung một câu. “Vốn đồng ý với Đại Hắc cắn một người thưởng hai cái đùi gà, vậy giờ bớt một cái thôi vậy.”
Tri Nhã gõ xuống ót Đại Hắc, con cẩu đang đứng lặng lẽ, như là biết lương thực mình bị cắt xén, nhất thời bão nổi lần thứ hai.
Hết lần này đến lần khác chỉ đuổi theo mỗi Chu Tố.
Chu Tố khóc không ra nước mắt chạy loạn, hai chân nhất thời vội vàng, không cố kỵ chút hình tượng. Khiến thị vệ xung quanh mở to hai mắt nhìn, Nhị phu nhân, hảo công phu!
Bên trong đình viện nho nhỏ, một phu nhân tóc tai bù xù bò lên, sau lưng tiểu nha đầu ngồi trên lưng cẩu rất nhanh đuổi theo sau, trên mặt mang nụ cười vô hại.
“Phu nhân! Lão gia đã trở về!” Đột nhiên từ ngoài cửa vang lên, khiến cả người Chu Tố nhất thời té trên mặt đất, thở hổn hển, lão gia nhất định sẽ vì nàng làm chủ.
Tri Nhã ngẹo đầu nhỏ, ý bảo Đại hắc có thể nghỉ ngơi. Cha đã trở về, trong đầu người cha kia đối với mình cũng không tệ lắm, vậy có nên làm nữ nhi ngoan không?
Tri Nhã ý bảo Nhu Mễ mở cửa.
Cửa vừa mở ra, nam tử ngoài phòng rảo bước tiến lên, Chu Tố còn chưa chỉnh sửa xiêm y mặt mũi, đã nhìn thấy Tri Nhã chậm rì rì đi về phía cửa.
Chu Tố không nói hai lời, cả người nhào tới trên người nam tử kia.
“Ô ô, lão gia, tiểu thư nàng khi dễ thần thiếp!”
Beta: Sally
“Tiểu thư, tốt xấu gì công tử người ta cũng đã cứu người, người đừng nói như vậy được không?” Làm gì vừa già còn thích khoe thân, Nhu Mễ âm thầm cắn răng, chẳng phải tên nô tài đã nói rằng công tử là vì cứu người nên dù tắm chưa xong cũng vội chạy xuống sao?
“Được rồi, được rồi, ta đi van cầu cha đem ngươi gả cho hắn.” Tri Nhã vỗ vỗ đầu Nhu Mễ.
Nhu Mễ đỏ mặt lúng túng chu chu môi, tiểu thư cứ chọc nàng hoài. Chạy theo sau.
“Tiểu thư, sao người không về nhà, Nhị phu nhân sẽ tức giận.”
“Ta biết rồi.” Tri Nhã nghiêm túc gật đầu: “Cũng bởi vì nàng sẽ tức giận, cho nên ta phải mua lễ vật tặng nàng.”
Nhu Mễ ngửa đầu nhìn biểu tình nghiêm túc của Tri Nhã, thế nào cảm giác… Có người sắp gặp xui xẻo a.
***
Ánh dương quang chiếu vào mặt, tơ liễu bay lượn. Đình viện phủ Thừa tướng, một vị nữ tử nghiêng người dựa lên ghế gỗ, phong phú ung dung, mặc quần lụa mỏng màu lửa đỏ, đầu đầy trâm cài lóng lánh, khuôn mặt đậm rực rỡ không gì sánh được, chính là Nhị phu nhân phủ Thừa tướng Chu Tố.
Đôi mắt nàng quyến rũ, vung một ngón tay lên.
Đại nha hoàn Mạt Ly lập tức cung kính đứng ở bên cạnh nàng. “Phu nhân…”
“Nha đầu chết tiệt kia chưa trở về?” Chu Tố phun vỏ trái nho ra, móng tay tinh xảo ngắt trái nho khác. Nha đầu này lại dám đánh nữ nhi bảo bối của mình, hại bảo bối không thể mở miệng nói mấy ngày nay, thực sự là tiện nhân!
“Dạ phu nhân, nghe nói đã trở về.”
“Thế à?” Chu Tố cầm khăn tay lau chất lỏng trên tay, ưu nhã đứng lên. “Vậy chúng ta đi xem.”
***
Trong căn phòng tinh xảo, dải lụa màu trắng trước giường bay theo gió. Người trên giường lông mi nhẹ run, khóe miệng cong cong, gương mặt hồng nhuận đáng yêu.
“Ẳng ẳng —— ẳng ẳng —— “
Tri Nhã trở mình. “Đại hắc, đừng kêu nữa. Nhu Mễ, ngươi quản Đại hắc đi.”
Tiểu Nhu Mễ đáng thương trốn ở góc phòng, thậm chí không dám ngẩng đầu lên. Chẳng biết tiểu thư bị cái gì, mua con chó vàng này, cao hơn cả một thước, thật đáng sợ.
“Tiểu thư, nô tì không dám…”
Tri Nhã bĩu môi, nha đầu của cô sao lá gan nhỏ vậy chứ, phải biết rằng lúc làm sát thủ, khả năng của cô là trong vòng năm phút nháy mắt giết hơn mười con cẩu như vậy.
“Cộc cộc cộc ——” Đột nhiên, bên ngoài viện truyền đến tiếng gọi cửa thất thanh.
“Mở cửa, mở cửa.”
Nhu Mễ từ trong góc chạy ra ngoài mở cửa, lại thấy Nhị phu nhân Chu Tố đang chống nạnh xuất hiện ở ngoài cửa. Ánh mắt của nàng rất lạnh, dáng dấp hung thần ác sát càng làm nổi bật nét mặt xấu xí kia.
“Con nha đầu kia đâu?” Chu Tố lạnh lùng liếc Nhu Mễ, chẳng qua là nhờ con nhà hoàn béo này mật báo, nếu không Tri Nhã đâu còn sống tới ngày nay.
Nhu Mễ vừa nghĩ tới tiểu thư cùng đại cẩu ngủ. Khóe miệng co quắp, giọng bình tĩnh. “Tiểu thư đang ngủ.”
“Quả nhiên là kẻ ngu si, ban ngày ngủ?” Vẻ mặt Chu Tố chán ghét, lên giọng: “Kẻ ngu si kia lại dám ám toán bảo bối nhà ta, ta ngày hôm nay phải lóc từng miếng thịt nó xuống mới được, nhanh lên một chút, kêu nó ra đây ngay!” Hai tròng mắt hiện lên hận ý, phất tay ra mệnh lệnh với thị vệ sau lưng.
“Chờ một chút!!!!” Nhu Mễ đưa cánh tay ra ngăn cản thị vệ, nàng cũng không muốn gặp Đại Hắc a. “Hiện tại không thích hợp.”
“Không thích hợp? Ngươi không sợ ta lóc thịt ngươi sao?” Chu Tố hung hăng trừng mắt Nhu Mễ, trâm gài tóc trên đầu chiếu chiếu, phát tia sáng chói mắt. “Ngược lại, ta xem hiện tại thích hợp nhất! Vả miệng cho ta!”
“Đúng là rất hợp.” Đột nhiên trong phòng truyền đến giọng trẻ con mềm mềm, lại mang theo cường thế không thể kháng cự, chẳng phải Phượng Tri Nhã, thì là ai?
Đột nhiên cửa phòng mở ra, thân thể nho nhỏ cưỡi con chó săn cao hơn một thước, phong tư tiêu sái mỉm cười với Chu Tố.
“Nhị di nương, ngươi muốn lóc thịt của ta, vậy chúng ta so xem răng ai sắc bén hơn, chịu không?”
Chu Tố vừa giơ tay lên, muốn tát Nhu Mễ, lại thấy phía sau là một con chó to. Trời ạ! Nàng sợ chó nhất! Trên gương mặt hiện lên rõ sự sợ hãi, cẩu từ đâu mà tới vậy?
Tri Nhã vuốt vuốt đầu Đại cẩu, cười xấu xa cúi đầu nói: “Đại Hắc, chúng ta tới chổ di nương nhé, di nương cũng giống ngươi lắm, thích cắn người.”
Nhu Mễ vội vã khóa cửa lại, chạy đến sau lưng Tri Nhã, theo tiểu thư mới bảo đảm an toàn.
“Xông lên cho ta, còn đứng đó để làm chi!” Chu Tố nhất thời sợ đến tay chân run rẩy.
Thị vệ vốn muốn xông lên lại sợ hãi dừng cước bộ, cẩu này cao tới một thước lận!
Chợt Tri Nhã đánh một chưởng lên thân đại cẩu, Đại Hắc phối hợp sủa to vài tiếng, mặc cho Tri Nhã cưỡi, vọt tới đám người kia.
Răng nanh sắc nhọn, thấy ai liền cắn.
Đòan người ban đầu khí thế ngất trời giờ vội vàng loạn thành một mảnh hỗn độn. Tiếng khóc kêu, rên la liên tiếp. Chu Tố núp trong kẹt, khẽ động cũng không dám động, nhìn Đại Hắc hung thần ác sát há to miệng, ngày càng tới gần mình.
Một, hai bước.
“Tiểu Nhã, ta, ta, di nương sai rồi, ngươi tha di nương đi.” Chu Tố lúc này đâu còn khí thế gì, cả người chỉ còn kém nằm trên đất, mặt đầy nước mắt nhìn Tri Nhã.
“Ta, thực sự sai rồi…”
Tri Nhã sờ sờ đầu Đại hắc. “Ngươi thật sự biết sai rồi?” Thanh âm bình tĩnh có chút uy nghiêm.
“Ta thực sự sai rồi…” Cả người Chu Tố đều phát run, kẻ ngu này thế nào trở nên lợi hại như vậy?
Tri Nhã như nghĩ tới điều gì, khéo léo gật đầu: “Nếu di nương đã nói vậy, vậy cứ như vậy đi.”
Sợ hãi vừa hạ xuống trên mặt Chu Tố, lại nghe Tri Nhã không nhanh không chậm bổ sung một câu. “Vốn đồng ý với Đại Hắc cắn một người thưởng hai cái đùi gà, vậy giờ bớt một cái thôi vậy.”
Tri Nhã gõ xuống ót Đại Hắc, con cẩu đang đứng lặng lẽ, như là biết lương thực mình bị cắt xén, nhất thời bão nổi lần thứ hai.
Hết lần này đến lần khác chỉ đuổi theo mỗi Chu Tố.
Chu Tố khóc không ra nước mắt chạy loạn, hai chân nhất thời vội vàng, không cố kỵ chút hình tượng. Khiến thị vệ xung quanh mở to hai mắt nhìn, Nhị phu nhân, hảo công phu!
Bên trong đình viện nho nhỏ, một phu nhân tóc tai bù xù bò lên, sau lưng tiểu nha đầu ngồi trên lưng cẩu rất nhanh đuổi theo sau, trên mặt mang nụ cười vô hại.
“Phu nhân! Lão gia đã trở về!” Đột nhiên từ ngoài cửa vang lên, khiến cả người Chu Tố nhất thời té trên mặt đất, thở hổn hển, lão gia nhất định sẽ vì nàng làm chủ.
Tri Nhã ngẹo đầu nhỏ, ý bảo Đại hắc có thể nghỉ ngơi. Cha đã trở về, trong đầu người cha kia đối với mình cũng không tệ lắm, vậy có nên làm nữ nhi ngoan không?
Tri Nhã ý bảo Nhu Mễ mở cửa.
Cửa vừa mở ra, nam tử ngoài phòng rảo bước tiến lên, Chu Tố còn chưa chỉnh sửa xiêm y mặt mũi, đã nhìn thấy Tri Nhã chậm rì rì đi về phía cửa.
Chu Tố không nói hai lời, cả người nhào tới trên người nam tử kia.
“Ô ô, lão gia, tiểu thư nàng khi dễ thần thiếp!”
Tác giả :
An Nhược Ẩn