Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi
Chương 26: Độc phát kích dẫn
Tóc bạc bay tán loạn ở trong không khí, giống như linh hồn của nam tử, tròng mắt Hiên Viên uyên tràn ngập tử sắc, đánh một chưởng thật mạnh về phía Tri Nhã.
Động tác nhanh như sét đánh, chợt lóe lên trước mắt.
Phù Trần thấy một màn như vậy, liền cả kinh kêu lên: “Chạy mau!” Hắn tuy rằng không thích Tri Nhã, thế nhưng đang Vương gia mất đi lý trí, nếu bị một chưởng này, Tri Nhã hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chưởng phong tới gần, thậm chí góc áo tung bay, mắt Tri Nhã không chút dao động, cúi đầu đạm nhiên đứng tại chỗ.
Ngay khi Hiên Viên Uyên nhanh chóng đánh Tri Nhã, nàng liền ngẩng đầu, ánh mắt lặng lẽ tương giao.
Hai tròng mắt trong suốt như nhìn thấu tâm, Hiên Viên Uyên đột nhiên ý thức được cái gì? Động tác chợt ngẩn ra.
Ngay lúc này, Tri Nhã xoay người, thân ảnh như cánh bướm vũ động, cả người nàng cưỡi trên vai Hiên Viên Uyên, nhìn từ trên xuống.
Váy thuần trắng tung bay, Hiên Viên Uyên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Tri Nhã, hắn cưỡng bách khống chế mình, thế nhưng tử sắc trong mắt lại càng dày đặc, chưởng phong chợt đánh về phía Tri Nhã.
“Đi -” Thanh âm khàn khàn vang lên.
Tri Nhã cuốn lấy người trong khoảng không, tránh được chưởng phong, nàng đột nhiên cắn môi của mình, tiên huyết chảy xuôi ở giữa răng và môi, đè thật chặt lên môi hắn.
Máu tràn ngập giữa môi, ánh mắt Tri Nhã thoáng chua xót, nàng biết trong cơ thể Hiên Viên Uyên có độc, nhưng hắn lại đưa giải dược cho nàng, nhưng nàng không hề biết, nếu không có giải dược hắn sẽ trở thành dáng dấp này.
Cho nên, nàng đang đánh cuộc! Đánh cuộc giải dược trong cơ thể của mình có thể phát huy một chút tác dụng nào không?
Trong không khí hết thảy tất cả đều tĩnh lặng, thậm chí không có phát sinh một chút âm hưởng, duy chỉ lưu lại nụ hôn thuần khiết.
Máu tanh tràn ngập trong khoan miệng, không có nóng bỏng, càng không có tình cảm mãnh liệt, cũng không ... không ... Để lộ ra thánh khiết quang mang.
Hiên Viên Uyên vốn cuồng vọng dần dần ổn định lại, Tri Nhã lập tức giương lên ba cây ngân châm, cắm huyệt vị trên người Hiên Viên Uyên.
Hiên Viên Uyên bỗng nhiên cảm giác tàn bạo trên người mình toàn bộ hóa thành hư không, đau nhức tê tâm liệt phế tràn ngập toàn thân.
Một trận kinh luyện, liền mất đi ý thức...
Chờ lần thứ hai tỉnh lại, Hiên Viên Uyên chỉ cảm thấy quanh thân bị nhiệt khí vây quanh, mở đôi mắt mệt mỏi, thấy mình đang ngâm mình trong một thùng gỗ.
Da thịt lộ trong không khí, hàn ý tràn ngập, trên người đau nhức không thôi, Hiên Viên Uyên nhịn không được nhíu chặt mày.
Đột nhiên một đôi tay mềm mại đặt trên người.
Một nguồn nội lực chạy trong cơ thể hắn, vốn đau đớn, không biết vì sao, lại an tâm.
Là nàng sao? Tri Nhã?
Hiên Viên Uyên nhắm hai mắt lại, mặc cho đôi tay chạy ở trên người.
Tri Nhã đứng phía sau Hiên Viên Uyên, trên đỉnh đầu nhiệt khí không ngừng bốc lên. Gương mặt tuyệt mỹ giữa làn hơi, mắt đen sâu trầm, mang theo vẻ mặt nghiêm túc. Nàng chưa từng nghĩ tới độc trong người Hiên Viên Uyên lại quái dị như thế, hiện tại nàng duy nhất có thể làm, là áp chế độc tố trong cơ thể hắn.
Tri Nhã nhắm hai mắt lại, đem tất cả ý thức tập trung ở trên đầu ngón tay, theo ngón tay dao động, huyệt đạo trên lưng Hiên Viên Uyên hiện lên màu đen, nàng thậm chí không mở mắt, một châm đã chính xác đâm vào người hắn.
Móng tay chạy trong im lặng, sắc mặt Hiên Viên Uyên chậm rãi hồng nhuận, bạch sắc trên đầu dần dần biến thành hắc sắc, hắn hoạt động tay của mình, điều chỉnh nội tức.
“Tiểu thư, mau mở cửa a!” Bên ngoài tiếng gõ cửa dồn dập ngày càng to, thanh âm Nhu Mễ truyền đến.
“Nhanh lên một chút, Phù Thế tới, nhanh mở cửa!” Phù Trần gõ cửa dồn dập, thực sự gấp chết người đi được, mang Vương gia vào trong phòng, lại không ra ngoài, nếu như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Hiên Viên Uyên khẽ động môi, vừa muốn mở miệng nói.
“Cút -” Tri Nhã lạnh lùng nhả ra một chữ.
Mười ngón tay chợt bắn ra độc châm, xuyên thấu cửa hướng phía bên ngoài cấp tốc bay đi.
Theo ngoài cửa một tiếng té xỉu vang lên, Hiên Viên Uyên nhịn không được cười, đúng là phong cách của nha đầu.
Nửa canh giờ, tia sáng ngoài cửa sổ dần dần lờ mờ đi, an tĩnh.
Tri Nhã thu tay về, thản nhiên nói: “Được rồi.”
Hiên Viên Uyên không khỏi xoay người lại, nhưng trong nháy mắt bị ngơ ngẩn.
Thiếu nữ sau lưng bán lộ thân thể trơn bóng, mặt yếm đỏ thắm tràn ra một chút mồ hôi, da thịt trắng nõn, nàng dương tay phong tình vạn chủng.
Hiên Viên Uyên nhất thời ngắm nhìn mê ly, hắn không phải không biết Tri Nhã mỹ lệ, chỉ là chẳng bao giờ nhìn thấy nàng tuyệt mỹ như vậy. Ngây ngốc giật mình tại chỗ, cả người ngây ngẩn vẫn không nhúc nhích.
Nàng cứu mình với dạng này? Một nữ tử chẳng chút đáng yêu, lại không để ý danh tiết cứu mình.
“Tri Nhã, nàng...” Trong hốc mắt hơi ướt át.
“Nhìn đủ chưa?” Tri Nhã nhàn nhạt hỏi, có cần phải nhìn thân thể một đứa bé tới mức này không? Cái loại ánh mắt cảm kích này, khiến nàng ác tâm.
“Là muốn nữ nhân sao?” Bỗng nhiên một ý nghĩ từ trong đầu nổi lên.
Tri Nhã từ từ đứng dậy, thân thể thánh khiết, đi về phía Hiên Viên Uyên. “Muốn?” Thanh âm hơi khiêu khích từ trong miệng nàng phát ra. Nàng không cảm thấy một đại nam nhân sẽ cảm thấy hứng thú với một thân thể hài tử mười mấy tuổi
Hiên Viên Uyên nhìn Tri Nhã từ từ đến gần mình, nguyên bản trúng độc ngất xỉu trong nháy mắt biến thành rung động, hắn chưa bao giờ gặp tình huống tim đập dồn dập như vậy.
Phanh - phanh - biến thành giai điệu vô tận.
Đang đến gần, Tri Nhã đột nhiên giơ chân lên, bước ra. Ra khỏi thùng gỗ, tùy ý lau đi giọt nước trên người mình. Thậm chí lười nhìn nam nhân nhàm chán kia.
Bận rộn lâu như vậy, nàng tựa hồ có chút mệt mỏi.
Miễn cưỡng mặc quần áo xong đi đến giường, đột nhiên một thân thể lửa nóng dán thật chặc sau lưng.
Hiên Viên Uyên thậm chí không cho Tri Nhã thời gian phản ứng, cánh tay tráng kiện ôm chặt lấy thân thể nho nhỏ kia.
Trong mắt cũng khó mà che giấu dục vọng, Hiên Viên Uyên áp Tri Nhã trên giường. Nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn bỗng nhiên khô khốc nói ra.
“Muốn -.”
Động tác nhanh như sét đánh, chợt lóe lên trước mắt.
Phù Trần thấy một màn như vậy, liền cả kinh kêu lên: “Chạy mau!” Hắn tuy rằng không thích Tri Nhã, thế nhưng đang Vương gia mất đi lý trí, nếu bị một chưởng này, Tri Nhã hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chưởng phong tới gần, thậm chí góc áo tung bay, mắt Tri Nhã không chút dao động, cúi đầu đạm nhiên đứng tại chỗ.
Ngay khi Hiên Viên Uyên nhanh chóng đánh Tri Nhã, nàng liền ngẩng đầu, ánh mắt lặng lẽ tương giao.
Hai tròng mắt trong suốt như nhìn thấu tâm, Hiên Viên Uyên đột nhiên ý thức được cái gì? Động tác chợt ngẩn ra.
Ngay lúc này, Tri Nhã xoay người, thân ảnh như cánh bướm vũ động, cả người nàng cưỡi trên vai Hiên Viên Uyên, nhìn từ trên xuống.
Váy thuần trắng tung bay, Hiên Viên Uyên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Tri Nhã, hắn cưỡng bách khống chế mình, thế nhưng tử sắc trong mắt lại càng dày đặc, chưởng phong chợt đánh về phía Tri Nhã.
“Đi -” Thanh âm khàn khàn vang lên.
Tri Nhã cuốn lấy người trong khoảng không, tránh được chưởng phong, nàng đột nhiên cắn môi của mình, tiên huyết chảy xuôi ở giữa răng và môi, đè thật chặt lên môi hắn.
Máu tràn ngập giữa môi, ánh mắt Tri Nhã thoáng chua xót, nàng biết trong cơ thể Hiên Viên Uyên có độc, nhưng hắn lại đưa giải dược cho nàng, nhưng nàng không hề biết, nếu không có giải dược hắn sẽ trở thành dáng dấp này.
Cho nên, nàng đang đánh cuộc! Đánh cuộc giải dược trong cơ thể của mình có thể phát huy một chút tác dụng nào không?
Trong không khí hết thảy tất cả đều tĩnh lặng, thậm chí không có phát sinh một chút âm hưởng, duy chỉ lưu lại nụ hôn thuần khiết.
Máu tanh tràn ngập trong khoan miệng, không có nóng bỏng, càng không có tình cảm mãnh liệt, cũng không ... không ... Để lộ ra thánh khiết quang mang.
Hiên Viên Uyên vốn cuồng vọng dần dần ổn định lại, Tri Nhã lập tức giương lên ba cây ngân châm, cắm huyệt vị trên người Hiên Viên Uyên.
Hiên Viên Uyên bỗng nhiên cảm giác tàn bạo trên người mình toàn bộ hóa thành hư không, đau nhức tê tâm liệt phế tràn ngập toàn thân.
Một trận kinh luyện, liền mất đi ý thức...
Chờ lần thứ hai tỉnh lại, Hiên Viên Uyên chỉ cảm thấy quanh thân bị nhiệt khí vây quanh, mở đôi mắt mệt mỏi, thấy mình đang ngâm mình trong một thùng gỗ.
Da thịt lộ trong không khí, hàn ý tràn ngập, trên người đau nhức không thôi, Hiên Viên Uyên nhịn không được nhíu chặt mày.
Đột nhiên một đôi tay mềm mại đặt trên người.
Một nguồn nội lực chạy trong cơ thể hắn, vốn đau đớn, không biết vì sao, lại an tâm.
Là nàng sao? Tri Nhã?
Hiên Viên Uyên nhắm hai mắt lại, mặc cho đôi tay chạy ở trên người.
Tri Nhã đứng phía sau Hiên Viên Uyên, trên đỉnh đầu nhiệt khí không ngừng bốc lên. Gương mặt tuyệt mỹ giữa làn hơi, mắt đen sâu trầm, mang theo vẻ mặt nghiêm túc. Nàng chưa từng nghĩ tới độc trong người Hiên Viên Uyên lại quái dị như thế, hiện tại nàng duy nhất có thể làm, là áp chế độc tố trong cơ thể hắn.
Tri Nhã nhắm hai mắt lại, đem tất cả ý thức tập trung ở trên đầu ngón tay, theo ngón tay dao động, huyệt đạo trên lưng Hiên Viên Uyên hiện lên màu đen, nàng thậm chí không mở mắt, một châm đã chính xác đâm vào người hắn.
Móng tay chạy trong im lặng, sắc mặt Hiên Viên Uyên chậm rãi hồng nhuận, bạch sắc trên đầu dần dần biến thành hắc sắc, hắn hoạt động tay của mình, điều chỉnh nội tức.
“Tiểu thư, mau mở cửa a!” Bên ngoài tiếng gõ cửa dồn dập ngày càng to, thanh âm Nhu Mễ truyền đến.
“Nhanh lên một chút, Phù Thế tới, nhanh mở cửa!” Phù Trần gõ cửa dồn dập, thực sự gấp chết người đi được, mang Vương gia vào trong phòng, lại không ra ngoài, nếu như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Hiên Viên Uyên khẽ động môi, vừa muốn mở miệng nói.
“Cút -” Tri Nhã lạnh lùng nhả ra một chữ.
Mười ngón tay chợt bắn ra độc châm, xuyên thấu cửa hướng phía bên ngoài cấp tốc bay đi.
Theo ngoài cửa một tiếng té xỉu vang lên, Hiên Viên Uyên nhịn không được cười, đúng là phong cách của nha đầu.
Nửa canh giờ, tia sáng ngoài cửa sổ dần dần lờ mờ đi, an tĩnh.
Tri Nhã thu tay về, thản nhiên nói: “Được rồi.”
Hiên Viên Uyên không khỏi xoay người lại, nhưng trong nháy mắt bị ngơ ngẩn.
Thiếu nữ sau lưng bán lộ thân thể trơn bóng, mặt yếm đỏ thắm tràn ra một chút mồ hôi, da thịt trắng nõn, nàng dương tay phong tình vạn chủng.
Hiên Viên Uyên nhất thời ngắm nhìn mê ly, hắn không phải không biết Tri Nhã mỹ lệ, chỉ là chẳng bao giờ nhìn thấy nàng tuyệt mỹ như vậy. Ngây ngốc giật mình tại chỗ, cả người ngây ngẩn vẫn không nhúc nhích.
Nàng cứu mình với dạng này? Một nữ tử chẳng chút đáng yêu, lại không để ý danh tiết cứu mình.
“Tri Nhã, nàng...” Trong hốc mắt hơi ướt át.
“Nhìn đủ chưa?” Tri Nhã nhàn nhạt hỏi, có cần phải nhìn thân thể một đứa bé tới mức này không? Cái loại ánh mắt cảm kích này, khiến nàng ác tâm.
“Là muốn nữ nhân sao?” Bỗng nhiên một ý nghĩ từ trong đầu nổi lên.
Tri Nhã từ từ đứng dậy, thân thể thánh khiết, đi về phía Hiên Viên Uyên. “Muốn?” Thanh âm hơi khiêu khích từ trong miệng nàng phát ra. Nàng không cảm thấy một đại nam nhân sẽ cảm thấy hứng thú với một thân thể hài tử mười mấy tuổi
Hiên Viên Uyên nhìn Tri Nhã từ từ đến gần mình, nguyên bản trúng độc ngất xỉu trong nháy mắt biến thành rung động, hắn chưa bao giờ gặp tình huống tim đập dồn dập như vậy.
Phanh - phanh - biến thành giai điệu vô tận.
Đang đến gần, Tri Nhã đột nhiên giơ chân lên, bước ra. Ra khỏi thùng gỗ, tùy ý lau đi giọt nước trên người mình. Thậm chí lười nhìn nam nhân nhàm chán kia.
Bận rộn lâu như vậy, nàng tựa hồ có chút mệt mỏi.
Miễn cưỡng mặc quần áo xong đi đến giường, đột nhiên một thân thể lửa nóng dán thật chặc sau lưng.
Hiên Viên Uyên thậm chí không cho Tri Nhã thời gian phản ứng, cánh tay tráng kiện ôm chặt lấy thân thể nho nhỏ kia.
Trong mắt cũng khó mà che giấu dục vọng, Hiên Viên Uyên áp Tri Nhã trên giường. Nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn bỗng nhiên khô khốc nói ra.
“Muốn -.”
Tác giả :
An Nhược Ẩn