Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi
Chương 25: Trận pháp sơ hiện, độc phát
Hoa quế hương tràn ngập cả đình viện. Một góc, hồ nước gợn lăng tăng. Một chiếc ghế trưng bày bên hồ nước, Tri Nhã khoác áo choàng trên người, tóc đen rơi lả tả xuống, mày liễu cong cong, môi anh đào đỏ hồng, y phục thuần trắng có vẻ thanh lệ thoát tục.
Bên cạnh ghế có bày một chiếc bàn, Hiên Viên Uyên đang ngồi trên bàn, bút di chuyển trên giấy, lặng yên cùng Phù Trần thương lượng, thỉnh thoảng cưng chìu nhìn Tri Nhã.
Phù Trần đứng một bên, đầy lo lắng, không biết ở đám cháy lần trước Vương gia vận dụng nội lực, có ảnh hưởng thân thể hay không?
“Tiểu thư, chớ ngủ!” Nhu Mễ thầm gọi bên tai Tri Nhã, Vương gia bên người mà vẫn ngủ ngon như vậy, thực sự là... lãng phí thời gian, lãng phí tài nguyên a.
Tri Nhã đóng chặt hai mắt hơi nhíu một chút, khóe miệng bất mãn. Cũng không biết Hiên Viên Uyên mang tiểu nha đầu tới làm gì, mang danh chiếu cố mình, đây là tới làm ồn mình thì đúng hơn.
“Ồn.” Tri Nhã ngồi thẳng người, oán trách liếc Hiên Viên Uyên, đều tại hắn đưa tiểu nha đầu này tới.
Hiên Viên Uyên buồn cười vỗ vỗ đầu Tri Nhã, một tay ôm Tri Nhã vào lòng: “Tri Nhã ngủ ngon không?” Lông mày không khỏi nhíu một cái. Đang nghĩ ngợi, ngực không rõ nóng lên, xem ra độc này sắp không chế trụ được nữa.
“Ừ.” Tri Nhã nhẹ nhàng hừ một tiếng, mặt nhăn lại không hài lòng. Từ ngày đó bắt đầu, Hiên Viên Uyên cứ gọi mình như vậy, Tri Nhã, Tri Nhã, khó nghe muốn chết.
Nhưng không tách khỏi ôm ấp của Hiên Viên Uyên, Tri Nhã nheo mắt lại, ánh mắt trong suốt loé sáng, mang theo thích ý.
Lá rụng tựa hoa vũ, rơi bên cạnh họ, hình ảnh mỹ lệ.
Đột nhiên một con chim bồ câu trắng đậu trên nóc nhà, dưới ánh mặt trời, cánh trắng như tuyết, họa ra độ cong xinh đẹp.
Nghe được tiếng bồ câu kêu, mắt nhanh chóng lướt qua, tiểu thân thể giống một con chim yến linh hoạt, từ trong lòng Hiên Viên Uyên nhảy lên một cái. Làn váy phi dương, người đã trên nóc nhà, đứng vững vàng ngay cạnh bồ câu.
“Tiểu thư, ngươi cẩn thận một chút.” Nhu Mễ sợ đến đầu đầy mồ hôi, tiểu thư bỗng nhiên bay lên mái nhà chi vậy? Thân thể nho nhỏ lập tức chạy như bay về phía mái hiên.
Tri Nhã buồn cười nhìn Nhu Mễ, nha đầu kia lúc nào cũng ngạc nhiên, sợ hãi. Ngón tay xốc bồ câu lên, gở tờ giấy cột ngay móng nó xuống.
Nhìn chữ màu đen bắt mắt trên tờ giấy trắng, nét thật nhỏ. Xem ra an bài người bên hoàng thượng có tác dụng, bất quá, hoàng thượng có vẻ còn ác hơn cả hồ ly. Trực tiếp muốn mạng của hắn.
Ánh mắt đầy thâm sâu, thân ảnh Tri Nhã nhẹ nhàng rơi vào bên người Hiên Viên Uyên, đem tờ giấy trên tay nhét vào tay Hiên Viên Uyên. “Ngươi xem.”
“Ý kiến của nàng?” Hiên Viên Uyên liếc mắt một cái, tiện tay biến tờ giấy thành bột phấn, Hiên Viên Hạo Minh muốn làm như vậy hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, bất quá hắn lại phát hiện mình ngày càng chờ mong câu trả lời của nàng.
Tri Nhã tùy ý ngồi trên đùi Hiên Viên Uyên, đùa bỡn tóc đen trên trán, mang theo lười nhác. Thật phiền phức! Nam nhân này ngày càng ỷ lại mình, điều này không phải chuyện tốt a.
Đột nhiên hai tròng mắt của nàng chợt mở, sát khí tràn ngập, môi mỏng nói ra một chữ: “Giết - “
Hiên Viên Uyên hiển nhiên cũng ý thức được sát thủ phái tới đã đến, tay vung về phía Phù Trần, tay còn lại gia tăng độ mạnh, ôm chặt Tri Nhã trong lòng.
Đúng lúc này, sát khí tràn ngập. Bên ngoài, hàng trăm hắc y nhân bại lộ thân ảnh, rất nhanh bay về phía bọn họ.
“Tốc độ thật khá.” Tri Nhã miễn cưỡng nằm trong lòng Hiên Viên Uyên. “Thủ hạ của Hiên Viên Hạo Minh còn có chút tài năng.” Nàng không khỏi nhíu mày, khích lệ: “Một đám quạ đen.”
Hiên Viên Uyên nhịn không được gõ đầu Tri Nhã một cái: “Nàng nha.” Nha đầu này cũng không biết nàng tốt cái gì? Sát thủ nhiều như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh.
“Không phải sao?” Tri Nhã khiêu khích đối diện ánh mắt của Hiên Viên Uyên, hắn không thừa nhận, sẽ cùng nàng quyết đấu.
Số lượng hắc y nhân càng nhiều, công kích rất mạnh. Thủ hạ của Hiên Viên Uyên gian nan ngăn cản. Tri Nhã nhướng nhướng mày, nàng có nên vui vẻ không, được người coi trọng đến cỡ này?
Nghiêng đầu hỏi Hiên Viên Uyên: “Muốn xem kịch không?”
“Ừm.” Hiên Viên Uyên đáp ứng, tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc Tri Nhã, hắn biết nàng nhất định sẽ cho mình kinh hỉ.
Khóe miệng Tri Nhã cong lên, nàng nhẹ nhàng nâng tay, chậm rãi vỗ tay. Thanh âm thanh thúy vang lên, ám vệ vốn dĩ xốc xếch liền làm thành một đội hình quỷ dị.
Theo tiếng vỗ tay càng tăng nhanh tốc độ, trận pháp biến hóa càng thêm quỷ dị, kiếm khí vô hình không ngừng công kích phía đám sát thủ, rồi lại liên tiếp có người bị bắn ra, huyết nhục văng đầy.
Trong mắt Tri Nhã toàn là huyết dịch, giết người của nàng, cho tới bây giờ đừng hy vọng nàng có thể tâm mềm, tiết tấu trên tay càng lúc càng nhanh.
Mắt Hiên Viên Uyên lóe lên, trận pháp này tuyệt sẽ không thấp hơn Thất phổ đồ, hắn không khỏi tăng thêm lực đạo trên tay. Nàng rốt cuộc trải qua những gì mới có thể hiểu được nhiều như vậy. Hắn chợt phát hiện mình càng hiểu nàng, lại cảm giác càng thêm xa lạ.
Nhưng không nghĩ đúng lúc này, đột nhiên năm hắc y nhân trong mấy trăm hắc y nhân chợt đẩy dời trận, kéo về phía Tri Nhã.
Miễn cưỡng trong mắt hiện lên, Tri Nhã tươi cười, muốn chết! Ngân tuyến (roi dài) trong tay bắn ra, trong nháy mắt đó, động tác của nàng vô cùng vững vàng!
Ánh mắt của những người đó cư nhiên không nhìn nàng, như vậy mục tiêu của bọn họ là Hiên Viên Uyên.
Ngay giờ phút này, cả người Hiên Viên Uyên bay lên trời, chắn trước mặt Tri Nhã, lấy một địch năm.
Giơ tay lên, động tác Hiên Viên Uyên giống như con báo mẫn tiệp, cấp tốc đối mặt. Sáu đạo thân ảnh trên không trung quyết đấu, ngày càng xa.
Tri Nhã không biết vì sao, trong lòng mơ hồ bất an, tiết tấu trong tay càng thêm gấp, nàng nghĩ phải nhanh một chút giải quyết trận ám sát không có chút ý nghĩa này.
Đột nhiên trong đầu hiện lên tình cảnh trong phòng tắm, người xa lạ cùng Hiên Viên Uyên đối thoại.
Hắn cần nội lực áp chế độc trong người?
Trong đầu chợt ngẩn ra, chết tiệt! Nàng cư nhiên sơ sót điểm này.
Tiết tấu trên tay nhất thời khiêu chuyển đến khắc cuối cùng.
Hơn mười ám vệ nhảy lên một cái, kiếm khí vô hình nhanh chóng đâm rách trái tim tất cả người trong trận pháp. Máu tanh thậm chí khiến đám ám vệ bày trận nhịn không được sắc mặt kịch biến.
Vào giờ khắc này, Tri Nhã nhón chân lên, bay nhanh đến chỗ Hiên Viên Uyên.
Nhưng không nghĩ một đầu tóc bạc theo gió bay lượn, hai tròng mắt Hiên Viên Uyên đầy máu tanh, một chưởng đánh về Tri Nhã.
Bên cạnh ghế có bày một chiếc bàn, Hiên Viên Uyên đang ngồi trên bàn, bút di chuyển trên giấy, lặng yên cùng Phù Trần thương lượng, thỉnh thoảng cưng chìu nhìn Tri Nhã.
Phù Trần đứng một bên, đầy lo lắng, không biết ở đám cháy lần trước Vương gia vận dụng nội lực, có ảnh hưởng thân thể hay không?
“Tiểu thư, chớ ngủ!” Nhu Mễ thầm gọi bên tai Tri Nhã, Vương gia bên người mà vẫn ngủ ngon như vậy, thực sự là... lãng phí thời gian, lãng phí tài nguyên a.
Tri Nhã đóng chặt hai mắt hơi nhíu một chút, khóe miệng bất mãn. Cũng không biết Hiên Viên Uyên mang tiểu nha đầu tới làm gì, mang danh chiếu cố mình, đây là tới làm ồn mình thì đúng hơn.
“Ồn.” Tri Nhã ngồi thẳng người, oán trách liếc Hiên Viên Uyên, đều tại hắn đưa tiểu nha đầu này tới.
Hiên Viên Uyên buồn cười vỗ vỗ đầu Tri Nhã, một tay ôm Tri Nhã vào lòng: “Tri Nhã ngủ ngon không?” Lông mày không khỏi nhíu một cái. Đang nghĩ ngợi, ngực không rõ nóng lên, xem ra độc này sắp không chế trụ được nữa.
“Ừ.” Tri Nhã nhẹ nhàng hừ một tiếng, mặt nhăn lại không hài lòng. Từ ngày đó bắt đầu, Hiên Viên Uyên cứ gọi mình như vậy, Tri Nhã, Tri Nhã, khó nghe muốn chết.
Nhưng không tách khỏi ôm ấp của Hiên Viên Uyên, Tri Nhã nheo mắt lại, ánh mắt trong suốt loé sáng, mang theo thích ý.
Lá rụng tựa hoa vũ, rơi bên cạnh họ, hình ảnh mỹ lệ.
Đột nhiên một con chim bồ câu trắng đậu trên nóc nhà, dưới ánh mặt trời, cánh trắng như tuyết, họa ra độ cong xinh đẹp.
Nghe được tiếng bồ câu kêu, mắt nhanh chóng lướt qua, tiểu thân thể giống một con chim yến linh hoạt, từ trong lòng Hiên Viên Uyên nhảy lên một cái. Làn váy phi dương, người đã trên nóc nhà, đứng vững vàng ngay cạnh bồ câu.
“Tiểu thư, ngươi cẩn thận một chút.” Nhu Mễ sợ đến đầu đầy mồ hôi, tiểu thư bỗng nhiên bay lên mái nhà chi vậy? Thân thể nho nhỏ lập tức chạy như bay về phía mái hiên.
Tri Nhã buồn cười nhìn Nhu Mễ, nha đầu kia lúc nào cũng ngạc nhiên, sợ hãi. Ngón tay xốc bồ câu lên, gở tờ giấy cột ngay móng nó xuống.
Nhìn chữ màu đen bắt mắt trên tờ giấy trắng, nét thật nhỏ. Xem ra an bài người bên hoàng thượng có tác dụng, bất quá, hoàng thượng có vẻ còn ác hơn cả hồ ly. Trực tiếp muốn mạng của hắn.
Ánh mắt đầy thâm sâu, thân ảnh Tri Nhã nhẹ nhàng rơi vào bên người Hiên Viên Uyên, đem tờ giấy trên tay nhét vào tay Hiên Viên Uyên. “Ngươi xem.”
“Ý kiến của nàng?” Hiên Viên Uyên liếc mắt một cái, tiện tay biến tờ giấy thành bột phấn, Hiên Viên Hạo Minh muốn làm như vậy hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, bất quá hắn lại phát hiện mình ngày càng chờ mong câu trả lời của nàng.
Tri Nhã tùy ý ngồi trên đùi Hiên Viên Uyên, đùa bỡn tóc đen trên trán, mang theo lười nhác. Thật phiền phức! Nam nhân này ngày càng ỷ lại mình, điều này không phải chuyện tốt a.
Đột nhiên hai tròng mắt của nàng chợt mở, sát khí tràn ngập, môi mỏng nói ra một chữ: “Giết - “
Hiên Viên Uyên hiển nhiên cũng ý thức được sát thủ phái tới đã đến, tay vung về phía Phù Trần, tay còn lại gia tăng độ mạnh, ôm chặt Tri Nhã trong lòng.
Đúng lúc này, sát khí tràn ngập. Bên ngoài, hàng trăm hắc y nhân bại lộ thân ảnh, rất nhanh bay về phía bọn họ.
“Tốc độ thật khá.” Tri Nhã miễn cưỡng nằm trong lòng Hiên Viên Uyên. “Thủ hạ của Hiên Viên Hạo Minh còn có chút tài năng.” Nàng không khỏi nhíu mày, khích lệ: “Một đám quạ đen.”
Hiên Viên Uyên nhịn không được gõ đầu Tri Nhã một cái: “Nàng nha.” Nha đầu này cũng không biết nàng tốt cái gì? Sát thủ nhiều như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh.
“Không phải sao?” Tri Nhã khiêu khích đối diện ánh mắt của Hiên Viên Uyên, hắn không thừa nhận, sẽ cùng nàng quyết đấu.
Số lượng hắc y nhân càng nhiều, công kích rất mạnh. Thủ hạ của Hiên Viên Uyên gian nan ngăn cản. Tri Nhã nhướng nhướng mày, nàng có nên vui vẻ không, được người coi trọng đến cỡ này?
Nghiêng đầu hỏi Hiên Viên Uyên: “Muốn xem kịch không?”
“Ừm.” Hiên Viên Uyên đáp ứng, tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc Tri Nhã, hắn biết nàng nhất định sẽ cho mình kinh hỉ.
Khóe miệng Tri Nhã cong lên, nàng nhẹ nhàng nâng tay, chậm rãi vỗ tay. Thanh âm thanh thúy vang lên, ám vệ vốn dĩ xốc xếch liền làm thành một đội hình quỷ dị.
Theo tiếng vỗ tay càng tăng nhanh tốc độ, trận pháp biến hóa càng thêm quỷ dị, kiếm khí vô hình không ngừng công kích phía đám sát thủ, rồi lại liên tiếp có người bị bắn ra, huyết nhục văng đầy.
Trong mắt Tri Nhã toàn là huyết dịch, giết người của nàng, cho tới bây giờ đừng hy vọng nàng có thể tâm mềm, tiết tấu trên tay càng lúc càng nhanh.
Mắt Hiên Viên Uyên lóe lên, trận pháp này tuyệt sẽ không thấp hơn Thất phổ đồ, hắn không khỏi tăng thêm lực đạo trên tay. Nàng rốt cuộc trải qua những gì mới có thể hiểu được nhiều như vậy. Hắn chợt phát hiện mình càng hiểu nàng, lại cảm giác càng thêm xa lạ.
Nhưng không nghĩ đúng lúc này, đột nhiên năm hắc y nhân trong mấy trăm hắc y nhân chợt đẩy dời trận, kéo về phía Tri Nhã.
Miễn cưỡng trong mắt hiện lên, Tri Nhã tươi cười, muốn chết! Ngân tuyến (roi dài) trong tay bắn ra, trong nháy mắt đó, động tác của nàng vô cùng vững vàng!
Ánh mắt của những người đó cư nhiên không nhìn nàng, như vậy mục tiêu của bọn họ là Hiên Viên Uyên.
Ngay giờ phút này, cả người Hiên Viên Uyên bay lên trời, chắn trước mặt Tri Nhã, lấy một địch năm.
Giơ tay lên, động tác Hiên Viên Uyên giống như con báo mẫn tiệp, cấp tốc đối mặt. Sáu đạo thân ảnh trên không trung quyết đấu, ngày càng xa.
Tri Nhã không biết vì sao, trong lòng mơ hồ bất an, tiết tấu trong tay càng thêm gấp, nàng nghĩ phải nhanh một chút giải quyết trận ám sát không có chút ý nghĩa này.
Đột nhiên trong đầu hiện lên tình cảnh trong phòng tắm, người xa lạ cùng Hiên Viên Uyên đối thoại.
Hắn cần nội lực áp chế độc trong người?
Trong đầu chợt ngẩn ra, chết tiệt! Nàng cư nhiên sơ sót điểm này.
Tiết tấu trên tay nhất thời khiêu chuyển đến khắc cuối cùng.
Hơn mười ám vệ nhảy lên một cái, kiếm khí vô hình nhanh chóng đâm rách trái tim tất cả người trong trận pháp. Máu tanh thậm chí khiến đám ám vệ bày trận nhịn không được sắc mặt kịch biến.
Vào giờ khắc này, Tri Nhã nhón chân lên, bay nhanh đến chỗ Hiên Viên Uyên.
Nhưng không nghĩ một đầu tóc bạc theo gió bay lượn, hai tròng mắt Hiên Viên Uyên đầy máu tanh, một chưởng đánh về Tri Nhã.
Tác giả :
An Nhược Ẩn