Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu
Chương 66-3: Ba ngàn dòng nước, chỉ cần một gáo (3)
Edit: Sóc Fsk
Beta: Tiểu Nguyệt Dương
Uất Trì Nghiên San mỉm cười ngọt ngào, hạnh phúc không nói nên lời.
“Đúng rồi, nàng cũng đã biết chủ mưu lần này là ai, đúng không?” Đề cập đến Lâu Thư Nhã, trong giọng nói của Hoàng Phủ Vũ Trạch có chút ảm đạm tiêu điều, “Muốn xử lí thế nào?”
Sợ nàng lại kiêng dè như lần trước mà tha cho nữ nhân kia, Hoàng Phủ Vũ Trạch nói thêm, “Không cần cố kỵ, lần này cho dù nàng muốn tha, ta tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua đâu!”
Ánh mắt lóe lên, Uất Trì Nghiên San khẽ thở dài: “Giao cho chàng xử lí đi.”
“Được, ta nhất định sẽ cho nàng một kết quả vừa lòng.”
Lời nói không hề che giấu sát khí, có thể tưởng tượng, cái mạng nhỏ của Lâu Thư Nhã lần này khó giữ.
“Đói bụng chưa? Ta cho người dọn lên.”
“Ừm.”
Nhắc đến ăn, Uất Trì Nghiên San mới giật mình nhận thấy, hình như bọn họ đã ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau.
Rời giường, bữa ăn truyền đến, Hoàng Phủ Vũ Trạch giúp Uất Trì Nghiên San uống một bát cháo trước rồi mới tự mình dùng bữa.
Sau khi buông đũa, Hoàng Phủ Vũ Trạch dặn dò nàng đủ thứ rồi rời tẩm cung, đến Ngự thư phòng.
Một thời gian dài không xử lí công vụ, nhất định tấu chương và công văn đã chồng chất như núi.
Uất Trì Nghiên San cũng không phải người chẳng biết lí lẽ, tuy lưu luyến không muốn rời hắn, nhưng thân phận hắn đã định sẵn, không thể tùy ý như người thường được. Mấy ngày tinh thần sa sút phóng túng đã rước lấy không ít câu oán hận, sợ là cũng có không ít người đã thầm mắng nàng là yêu tinh.
“Vương hậu nương nương?”
“Có chuyện gì?”
“Tứ hoàng tử đến thăm người.”
“Mời vào.”
“Vâng.” Cung nữ ngoài cửa cung kính nói: “Tứ hoàng tử, mời ngài vào.”
Hoàng Phủ Nhiễm Trần thản nhiên gật đầu, bước đi có chút gấp gáp.
“Đại hoàng tẩu.”
Khuôn mặt tuấn mĩ có chút nhợt nhạt nhất thời nở nụ cười tươi tắn. Trước mặt nàng, cậu vĩnh viễn là một nam nhân nho nhã, thuần khiết như vậy.
Tàn nhẫn, lạnh lùng, máu tanh, vĩnh viễn chỉ dành cho những kẻ làm thương tổn nàng.
Đó chính là cậu, một người vô cùng thâm sâu, lại cực đơn thuần trong ái tình.
Nhìn cậu gầy hơn hẳn, Uất Trì Nghiên San không khỏi nhíu mày liễu lại, “Sao lại gầy thế này? Thân thể thế nào?”
Cách thời hạn một năm ngày càng gần, nàng cũng ngày càng khẩn trương bất an.
Từ đầu đã đối xử tốt vì cậu là đệ đệ Hoàng Phủ Vũ Trạch yêu thương nhất, nhưng qua một thời gian tiếp xúc, nàng không khống chế được mà đã yêu thích cậu thật lòng như đệ đệ ruột nhà mình. Đặc biệt khi nghe Uyển Quân kể về cậu trong khoảng thời gian này…
Làm sao bây giờ? Một năm đã không còn bao lâu, chẳng lẽ vận mệnh kiếp này của hắn không thể thay đổi ư?
“Đại hoàng tẩu đừng lo, Nhiễm Trần không sao. Nhưng thật ra Đại hoàng tẩu…hù chết Nhiễm Trần.”
Đến giờ phút này, hắn cũng không quên được cảm giác ấy, cái cảm giác tuyệt vọng tan nát cõi lòng.
Hoàng Phủ Nhiễm Trần nhìn thiên hạ trước mặt thật kỹ, không dám nháy mắt, chỉ sợ mới thoáng chớp một cái thôi, ảo cảnh tốt đẹp trước mắt sẽ tan biến.
Càng ngày càng khắc sâu tình cảm khác thường này ở trong lòng, hắn sợ nàng sẽ phát giác tình cảm không nên tồn tại này, sợ nàng bởi vậy mà chán ghét hắn…
Mà Uất Trì Nghiên San cũng có tâm sự trong lòng nên không nhận ra sự mất tự nhiên của cậu, chỉ áy náy cười cười, “Thực xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng rồi.”
“Chỉ cần người không sao là tốt rồi, khụ khụ…” Một ngụm tanh ngọt dâng lên họng, Hoàng Phủ Nhiễm Trần vội nói: “Nếu Đại hoàng tẩu không sao thì Nhiễm Trần cũng an tâm, Nhiễm Trần không quấy rầy Đại hoàng tẩu nghỉ ngơi nữa.”
Nói xong, Hoàng Phủ Nhiễm Trần vội vàng rời đi, vừa ra khỏi tẩm cung, không nhịn được mà ho khan kịch liệt. Trên khăn tay che miệng lại nhuộm một mảng máu đen.
Không ai biết, thân thể hắn đã vì lần đả kích này mà bộc phát đến điểm cực hạn rồi …..
Có lẽ do quá bận, Hoàng Phủ Vũ Trạch đến tối vẫn chưa trở về. Đến bữa mới phái người truyền một tiếng, có lẽ sẽ phải về trễ một chút, dặn Uất Trì Nghiên San không cần chờ, nghỉ ngơi sớm đi.
Uất Trì Nghiên San dùng bữa tối xong đã cho tất cả hạ nhân ra ngoài, lẳng lặng nằm trên giường không ngủ như đang chờ đợi cái gì đó.
Đêm, càng lúc càng khuya.
Rốt cuộc, một trận gió nhỏ ùa tới, người nàng chờ cũng xuất hiện!
“Cô thoải mái thật đấy nhỉ, ta thì cả người bị thương, còn suýt nữa đã bị phát hiện!”
Giọng nói nũng nịu, gương mặt sạch sẽ tinh khiết, không phải Quỳnh uyển nghi thì còn ai vào đây?!
“Vất vả cho cô.” Uất Trì Nghiên San đáp lời một cách tùy ý.
“Hừ, chỉ cần cô có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng đành thôi.”
“Yên tâm, nếu ta không chuẩn bị chu đáo, cớ gì phải lấy thân chịu tội như thế chứ?”
“Được, đây chính là cô nói, ta đây xin chờ tin tốt!” Quỳnh uyển nghi cười lạnh: “Đúng rồi, nghe nói phụ thân cô làm trái hoàng mệnh, lén lén lút lút rời kinh chạy đến đây, Hoàng thượng sẽ rất tức giận nha.”
Ánh mắt Uất Trì Nghiên San lóe lên, lạnh lùng mở miệng: “Chẳng lẽ cô muốn nói rằng, hoàng thượng hoài nghi ta?”
Quỳnh uyển nghi không đáp, chỉ nói tiếp: “Một khi phụ thân cô cũng đến đây, nói cách khác thì nó đồng nghĩa với việc cô hoàn toàn tự do, không phải đã thành ‘trời cao mặc chim bay’ rồi sao?”
“Ta luôn luôn trung thành với hoàng thượng, không cần cô tới hoài nghi!”
“Ta tốt bụng nhắc nhở thôi mà. Cô biết đấy, hoàng thượng luôn luôn cẩn thận, cực kỳ đa nghi.” Trong lời nói có ý vô cùng hả hê.
Uất Trì Nghiên San lơ đễnh đáp: “Nữ nhi duy nhất sắp chết, người làm phụ thân có thể không gấp sao? Chuyện bé xé ra to! Được rồi, dù sao cũng không kéo dài nhiệm vụ, xong rồi ta đưa phụ thân trở về kinh thành một lượt là cùng. Phiền cô nhắn lại với hoàng thượng một tiếng, nếu thực sự hoài nghi lòng trung thành của ta, có thể trực tiếp tố giác để Vương xử tử ta luôn đi.”
“A… Vương làm sao có thể xử tử cô cơ chứ? Xem lần này hắn gấp gáp rối loạn thế nào kìa.” Quỳnh uyển nghi kì quái nói, dễ nhận ra trong giọng nói có lẫn chút chua xót.
Beta: Tiểu Nguyệt Dương
Uất Trì Nghiên San mỉm cười ngọt ngào, hạnh phúc không nói nên lời.
“Đúng rồi, nàng cũng đã biết chủ mưu lần này là ai, đúng không?” Đề cập đến Lâu Thư Nhã, trong giọng nói của Hoàng Phủ Vũ Trạch có chút ảm đạm tiêu điều, “Muốn xử lí thế nào?”
Sợ nàng lại kiêng dè như lần trước mà tha cho nữ nhân kia, Hoàng Phủ Vũ Trạch nói thêm, “Không cần cố kỵ, lần này cho dù nàng muốn tha, ta tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua đâu!”
Ánh mắt lóe lên, Uất Trì Nghiên San khẽ thở dài: “Giao cho chàng xử lí đi.”
“Được, ta nhất định sẽ cho nàng một kết quả vừa lòng.”
Lời nói không hề che giấu sát khí, có thể tưởng tượng, cái mạng nhỏ của Lâu Thư Nhã lần này khó giữ.
“Đói bụng chưa? Ta cho người dọn lên.”
“Ừm.”
Nhắc đến ăn, Uất Trì Nghiên San mới giật mình nhận thấy, hình như bọn họ đã ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau.
Rời giường, bữa ăn truyền đến, Hoàng Phủ Vũ Trạch giúp Uất Trì Nghiên San uống một bát cháo trước rồi mới tự mình dùng bữa.
Sau khi buông đũa, Hoàng Phủ Vũ Trạch dặn dò nàng đủ thứ rồi rời tẩm cung, đến Ngự thư phòng.
Một thời gian dài không xử lí công vụ, nhất định tấu chương và công văn đã chồng chất như núi.
Uất Trì Nghiên San cũng không phải người chẳng biết lí lẽ, tuy lưu luyến không muốn rời hắn, nhưng thân phận hắn đã định sẵn, không thể tùy ý như người thường được. Mấy ngày tinh thần sa sút phóng túng đã rước lấy không ít câu oán hận, sợ là cũng có không ít người đã thầm mắng nàng là yêu tinh.
“Vương hậu nương nương?”
“Có chuyện gì?”
“Tứ hoàng tử đến thăm người.”
“Mời vào.”
“Vâng.” Cung nữ ngoài cửa cung kính nói: “Tứ hoàng tử, mời ngài vào.”
Hoàng Phủ Nhiễm Trần thản nhiên gật đầu, bước đi có chút gấp gáp.
“Đại hoàng tẩu.”
Khuôn mặt tuấn mĩ có chút nhợt nhạt nhất thời nở nụ cười tươi tắn. Trước mặt nàng, cậu vĩnh viễn là một nam nhân nho nhã, thuần khiết như vậy.
Tàn nhẫn, lạnh lùng, máu tanh, vĩnh viễn chỉ dành cho những kẻ làm thương tổn nàng.
Đó chính là cậu, một người vô cùng thâm sâu, lại cực đơn thuần trong ái tình.
Nhìn cậu gầy hơn hẳn, Uất Trì Nghiên San không khỏi nhíu mày liễu lại, “Sao lại gầy thế này? Thân thể thế nào?”
Cách thời hạn một năm ngày càng gần, nàng cũng ngày càng khẩn trương bất an.
Từ đầu đã đối xử tốt vì cậu là đệ đệ Hoàng Phủ Vũ Trạch yêu thương nhất, nhưng qua một thời gian tiếp xúc, nàng không khống chế được mà đã yêu thích cậu thật lòng như đệ đệ ruột nhà mình. Đặc biệt khi nghe Uyển Quân kể về cậu trong khoảng thời gian này…
Làm sao bây giờ? Một năm đã không còn bao lâu, chẳng lẽ vận mệnh kiếp này của hắn không thể thay đổi ư?
“Đại hoàng tẩu đừng lo, Nhiễm Trần không sao. Nhưng thật ra Đại hoàng tẩu…hù chết Nhiễm Trần.”
Đến giờ phút này, hắn cũng không quên được cảm giác ấy, cái cảm giác tuyệt vọng tan nát cõi lòng.
Hoàng Phủ Nhiễm Trần nhìn thiên hạ trước mặt thật kỹ, không dám nháy mắt, chỉ sợ mới thoáng chớp một cái thôi, ảo cảnh tốt đẹp trước mắt sẽ tan biến.
Càng ngày càng khắc sâu tình cảm khác thường này ở trong lòng, hắn sợ nàng sẽ phát giác tình cảm không nên tồn tại này, sợ nàng bởi vậy mà chán ghét hắn…
Mà Uất Trì Nghiên San cũng có tâm sự trong lòng nên không nhận ra sự mất tự nhiên của cậu, chỉ áy náy cười cười, “Thực xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng rồi.”
“Chỉ cần người không sao là tốt rồi, khụ khụ…” Một ngụm tanh ngọt dâng lên họng, Hoàng Phủ Nhiễm Trần vội nói: “Nếu Đại hoàng tẩu không sao thì Nhiễm Trần cũng an tâm, Nhiễm Trần không quấy rầy Đại hoàng tẩu nghỉ ngơi nữa.”
Nói xong, Hoàng Phủ Nhiễm Trần vội vàng rời đi, vừa ra khỏi tẩm cung, không nhịn được mà ho khan kịch liệt. Trên khăn tay che miệng lại nhuộm một mảng máu đen.
Không ai biết, thân thể hắn đã vì lần đả kích này mà bộc phát đến điểm cực hạn rồi …..
Có lẽ do quá bận, Hoàng Phủ Vũ Trạch đến tối vẫn chưa trở về. Đến bữa mới phái người truyền một tiếng, có lẽ sẽ phải về trễ một chút, dặn Uất Trì Nghiên San không cần chờ, nghỉ ngơi sớm đi.
Uất Trì Nghiên San dùng bữa tối xong đã cho tất cả hạ nhân ra ngoài, lẳng lặng nằm trên giường không ngủ như đang chờ đợi cái gì đó.
Đêm, càng lúc càng khuya.
Rốt cuộc, một trận gió nhỏ ùa tới, người nàng chờ cũng xuất hiện!
“Cô thoải mái thật đấy nhỉ, ta thì cả người bị thương, còn suýt nữa đã bị phát hiện!”
Giọng nói nũng nịu, gương mặt sạch sẽ tinh khiết, không phải Quỳnh uyển nghi thì còn ai vào đây?!
“Vất vả cho cô.” Uất Trì Nghiên San đáp lời một cách tùy ý.
“Hừ, chỉ cần cô có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng đành thôi.”
“Yên tâm, nếu ta không chuẩn bị chu đáo, cớ gì phải lấy thân chịu tội như thế chứ?”
“Được, đây chính là cô nói, ta đây xin chờ tin tốt!” Quỳnh uyển nghi cười lạnh: “Đúng rồi, nghe nói phụ thân cô làm trái hoàng mệnh, lén lén lút lút rời kinh chạy đến đây, Hoàng thượng sẽ rất tức giận nha.”
Ánh mắt Uất Trì Nghiên San lóe lên, lạnh lùng mở miệng: “Chẳng lẽ cô muốn nói rằng, hoàng thượng hoài nghi ta?”
Quỳnh uyển nghi không đáp, chỉ nói tiếp: “Một khi phụ thân cô cũng đến đây, nói cách khác thì nó đồng nghĩa với việc cô hoàn toàn tự do, không phải đã thành ‘trời cao mặc chim bay’ rồi sao?”
“Ta luôn luôn trung thành với hoàng thượng, không cần cô tới hoài nghi!”
“Ta tốt bụng nhắc nhở thôi mà. Cô biết đấy, hoàng thượng luôn luôn cẩn thận, cực kỳ đa nghi.” Trong lời nói có ý vô cùng hả hê.
Uất Trì Nghiên San lơ đễnh đáp: “Nữ nhi duy nhất sắp chết, người làm phụ thân có thể không gấp sao? Chuyện bé xé ra to! Được rồi, dù sao cũng không kéo dài nhiệm vụ, xong rồi ta đưa phụ thân trở về kinh thành một lượt là cùng. Phiền cô nhắn lại với hoàng thượng một tiếng, nếu thực sự hoài nghi lòng trung thành của ta, có thể trực tiếp tố giác để Vương xử tử ta luôn đi.”
“A… Vương làm sao có thể xử tử cô cơ chứ? Xem lần này hắn gấp gáp rối loạn thế nào kìa.” Quỳnh uyển nghi kì quái nói, dễ nhận ra trong giọng nói có lẫn chút chua xót.
Tác giả :
Hư Vọng Phù Sinh