Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Chương 59: Đối với nàng ta như vậy
Bên trong mật thất âm u, trên vách đá ánh nến mập mờ, ánh sáng toát ra loang lổ trên vách tường, tối đến mức quỷ dị, âm trầm cực điểm.
Trên cái giá gỗ dựng giữa phòng, bên trên có một người xiêm ý hỗn loạn, tay chân bị trói, tóc đen hỗn độn, có thể thấy đây là một nữ tử, mái tóc buông xuống không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy trên khóe miệng có một vệt máu dài chảy ra, dưới tình huống ánh sáng không rõ tại đây, nhìn vô cùng thảm hại.(VP:nhìn như nữ quỷ hiện hình a…DMT:quỷ cái đầu ngươi *phi dép*)
“Cộp, cộp…” tiếng gót giầy va chạm với mặt đất, có thể thấy, đang có người đi xuống dưới.
Nữ tử bị buộc trên giá gỗ cười trào phúng, người tra tấn nàng ta lại tới nữa.
Đây là ngày thứ mấy? Nàng ta đã không nhớ rõ được nữa, mỗi ngày đều rất hỗn loạn, tại nơi không có chút ánh sáng mặt trời thế này, nàng ta không thể suy đoán thời gian.
Người đã đi đến trước mặt, nhưng nàng ta vẫn không ngẩng đầu.
Ánh nến âm u cũng không che hết được quần áo hoa lệ, đôi hài mạ vàng, nàng ta biết, người tới là nữ nhân.
“Như thế nào? Ta có trăm việc bận rộn, nay đến thăm ngươi, bây giờ ngươi lại có biểu tình như vậy?”
Người tới giọng điệu khinh thường, đối với bộ dạng thờ ơ của nữ tử kia đã tập thành thói quen, không giống như ban đầu, người này khinh thường nàng ta, nàng ta liền phẫn nộ giơ chân đạp, chỉ là bây giờ, nhìn nữ nhân này trầm mặc nàng ta liền cảm thấy vui sướng.
“Diệp Mạn Thanh, ngươi cũng không thể nghĩ rằng một ngày kia bị rơi vào tay ta đi.” Dao phi năm lấy cằm của Diệp Mạn Thanh nhấc lên, khiến cho nàng ta phải đối mặt với mình, bàn tay vỗ nhẹ hai gò má đã bẩn không chịu nổi, sau đó giống như sợ bị dơ, ghét bỏ thu hồi bàn tay, cầm khăn dùng sức lau.
“Nói cho ngươi biết, ngươi đúng là nhận được rất nhiều ân huệ, người khắc cả mọi nơi đều đang tìm ngươi, chậc chậc, ngươi không thấy được bộ dạng sốt ruột kia của hắn, làm ta nhìn cũng thấy đau lòng.”
“Cũng đúng, từ khi ngươi theo hắn, lúc nào cũng vô cùng chán ghét, sao có thể đau lòng được?” Dao phi âm thầm cười rộ lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Mạn Thanh, nhìn thấy ngay cả mắt nàng ta cung chưa từng mở thì cực phẫn nộ, bộ dạng đã thảm hại đến mức này, lại có thể dám không nhìn mình!
Ánh nến chiếu qua, trên mặt Dao phi hai mảng sáng tối như bóng ma, một nửa thì sáng ngời, một nửa chìm trong bóng tối, nhìn qua vặn vẹo tới cực điểm.
Nàng ta không chú ý, chỗ lông mi bị tóc che mất của Diệp Mạn Thanh có chút rung động, nhẹ nhàng mở ra.
Nghĩ đến chuyện ban ngày bị Bắc Thần Nghiêu lạnh nhạt Dao phi tức giận vung một roi.
An nhi của nàng ta còn bị người chà đạp, mà hắn còn lo cho nữ nhân Diệp Mạn Thanh này!
Dao phi cuối cùng vẫn không muốn thừa nhận người nàng ta yêu hai mươi mấy năm lại có thể nhẫn tâm như thế, bên này trọng bên kia khinh, lúc này nàng ta mang hết lửa giận trút lên người Diệp Mạn Thanh, nàng ta cho rằng, nấu không phải khuôn mặt này làm điên đảo Bắc Thần Nghiêu, thì sao Bắc Thần Nghiêu lại đối với nàng ta như vậy? Tất cả đều là lỗi của Diệp Mạn Thanh kia!!!
Nàng ta lại vung roi, ý cười tàn nhẫn, rồi sau đó, cánh tay vung lên, mạnh mẽ quất xuống!
“Ba” tiếng xé gió rợn người, đánh lên trên da thịt mềm mại của Diệp Mạn Thanh, nhất thời làm da tróc thịt bong, huyết quang dâng trào.
Diệp Mạn Thanh hét lớn một tiếng rồi gắt gao cắn chặt môi dưới, không cho chính mình phát ra tiếng kêu đau.
“Tiện nhân! Gọi ngươi là tiện nhân bản cung còn thấy quá coi trọng cho ngươi! Đều là ngươi tự tìm đến, tự tìm đến,……hahahahahahahaha.”
Roi của nàng ta liên tục hạ trên người của Diệp Mạn Thanh, nhìn bộ dạng kiên cường của người kia, lại dùng sức vung roi, tiếng va chạm chói tai kinh người, bộ mặt cực độ điên cuồng văn vẹo, tại nơi tối tăm này, khuôn mặt âm u của Dao phi đáng sợ như quỷ, chỉ liếc mắt một cái, âm trầm làm da đầu người ta run lên.
Sau nửa ngày, nàng ta giống như mệt mỏi, vứt roi trong tay xuống, nghiến răng nghiếng lợi nói, “Diệp Mạn Thanh ngươi chờ đó, bản cung sẽ kết thông gia với tể tướng, ngươi hãy chờ xem con ngươi bị kéo xuống khỏi ngôi vị thái tử! Ngươi tưởng sẽ ngồi lên ngôi vị thái hậu sao? Haha, đúng là mộng xuân thu!”
Chờ tới khi tiếng cười của Dao phi đi xa, Diệp Mạn Thanh mới buông môi dưới, máu tươi tràn ra ngay lúc đó, nàng ta vô lực nhăm mắt, lại rơi vào mê man.
Tĩnh, yên tĩnh dị thường, ngoài tiếng hít thở mơ hồ, tiếng tim đập mỏng manh, không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì.
Có thể ngửi thấy mùi hương của dược thoang thoảng, lông mi của Diệp Mạn Thanh khẽ run rẩy, đôi mắt cố gắng mở ra một khe hở, đúng là người kia, đang thay nàng ta bôi thuốc.
Con trai của nàng ta, Thụy nhi.
“Mẫu hậu, cố chịu một chút, rất nhanh sẽ tốt lên. Sẽ không đau đớn nữa, nhi thần cam đoan đây là lần cuối cùng, tin tưởng nhi thần!”
Sau đó còn nói cái gì nữa, Diệp Mạn Thanh đã không nghe thấy, nàng ta chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, muốn ngủ một chút, liền cứ như vậy ngủ, lần nữa tỉnh lại, nàng ta lại phát hiện, sau hơn hai mươi năm giấc mộng kia lại xuất hiện.
Một câu chuyện hoang đường, một cơn ác mộng….
Trên cái giá gỗ dựng giữa phòng, bên trên có một người xiêm ý hỗn loạn, tay chân bị trói, tóc đen hỗn độn, có thể thấy đây là một nữ tử, mái tóc buông xuống không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy trên khóe miệng có một vệt máu dài chảy ra, dưới tình huống ánh sáng không rõ tại đây, nhìn vô cùng thảm hại.(VP:nhìn như nữ quỷ hiện hình a…DMT:quỷ cái đầu ngươi *phi dép*)
“Cộp, cộp…” tiếng gót giầy va chạm với mặt đất, có thể thấy, đang có người đi xuống dưới.
Nữ tử bị buộc trên giá gỗ cười trào phúng, người tra tấn nàng ta lại tới nữa.
Đây là ngày thứ mấy? Nàng ta đã không nhớ rõ được nữa, mỗi ngày đều rất hỗn loạn, tại nơi không có chút ánh sáng mặt trời thế này, nàng ta không thể suy đoán thời gian.
Người đã đi đến trước mặt, nhưng nàng ta vẫn không ngẩng đầu.
Ánh nến âm u cũng không che hết được quần áo hoa lệ, đôi hài mạ vàng, nàng ta biết, người tới là nữ nhân.
“Như thế nào? Ta có trăm việc bận rộn, nay đến thăm ngươi, bây giờ ngươi lại có biểu tình như vậy?”
Người tới giọng điệu khinh thường, đối với bộ dạng thờ ơ của nữ tử kia đã tập thành thói quen, không giống như ban đầu, người này khinh thường nàng ta, nàng ta liền phẫn nộ giơ chân đạp, chỉ là bây giờ, nhìn nữ nhân này trầm mặc nàng ta liền cảm thấy vui sướng.
“Diệp Mạn Thanh, ngươi cũng không thể nghĩ rằng một ngày kia bị rơi vào tay ta đi.” Dao phi năm lấy cằm của Diệp Mạn Thanh nhấc lên, khiến cho nàng ta phải đối mặt với mình, bàn tay vỗ nhẹ hai gò má đã bẩn không chịu nổi, sau đó giống như sợ bị dơ, ghét bỏ thu hồi bàn tay, cầm khăn dùng sức lau.
“Nói cho ngươi biết, ngươi đúng là nhận được rất nhiều ân huệ, người khắc cả mọi nơi đều đang tìm ngươi, chậc chậc, ngươi không thấy được bộ dạng sốt ruột kia của hắn, làm ta nhìn cũng thấy đau lòng.”
“Cũng đúng, từ khi ngươi theo hắn, lúc nào cũng vô cùng chán ghét, sao có thể đau lòng được?” Dao phi âm thầm cười rộ lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Mạn Thanh, nhìn thấy ngay cả mắt nàng ta cung chưa từng mở thì cực phẫn nộ, bộ dạng đã thảm hại đến mức này, lại có thể dám không nhìn mình!
Ánh nến chiếu qua, trên mặt Dao phi hai mảng sáng tối như bóng ma, một nửa thì sáng ngời, một nửa chìm trong bóng tối, nhìn qua vặn vẹo tới cực điểm.
Nàng ta không chú ý, chỗ lông mi bị tóc che mất của Diệp Mạn Thanh có chút rung động, nhẹ nhàng mở ra.
Nghĩ đến chuyện ban ngày bị Bắc Thần Nghiêu lạnh nhạt Dao phi tức giận vung một roi.
An nhi của nàng ta còn bị người chà đạp, mà hắn còn lo cho nữ nhân Diệp Mạn Thanh này!
Dao phi cuối cùng vẫn không muốn thừa nhận người nàng ta yêu hai mươi mấy năm lại có thể nhẫn tâm như thế, bên này trọng bên kia khinh, lúc này nàng ta mang hết lửa giận trút lên người Diệp Mạn Thanh, nàng ta cho rằng, nấu không phải khuôn mặt này làm điên đảo Bắc Thần Nghiêu, thì sao Bắc Thần Nghiêu lại đối với nàng ta như vậy? Tất cả đều là lỗi của Diệp Mạn Thanh kia!!!
Nàng ta lại vung roi, ý cười tàn nhẫn, rồi sau đó, cánh tay vung lên, mạnh mẽ quất xuống!
“Ba” tiếng xé gió rợn người, đánh lên trên da thịt mềm mại của Diệp Mạn Thanh, nhất thời làm da tróc thịt bong, huyết quang dâng trào.
Diệp Mạn Thanh hét lớn một tiếng rồi gắt gao cắn chặt môi dưới, không cho chính mình phát ra tiếng kêu đau.
“Tiện nhân! Gọi ngươi là tiện nhân bản cung còn thấy quá coi trọng cho ngươi! Đều là ngươi tự tìm đến, tự tìm đến,……hahahahahahahaha.”
Roi của nàng ta liên tục hạ trên người của Diệp Mạn Thanh, nhìn bộ dạng kiên cường của người kia, lại dùng sức vung roi, tiếng va chạm chói tai kinh người, bộ mặt cực độ điên cuồng văn vẹo, tại nơi tối tăm này, khuôn mặt âm u của Dao phi đáng sợ như quỷ, chỉ liếc mắt một cái, âm trầm làm da đầu người ta run lên.
Sau nửa ngày, nàng ta giống như mệt mỏi, vứt roi trong tay xuống, nghiến răng nghiếng lợi nói, “Diệp Mạn Thanh ngươi chờ đó, bản cung sẽ kết thông gia với tể tướng, ngươi hãy chờ xem con ngươi bị kéo xuống khỏi ngôi vị thái tử! Ngươi tưởng sẽ ngồi lên ngôi vị thái hậu sao? Haha, đúng là mộng xuân thu!”
Chờ tới khi tiếng cười của Dao phi đi xa, Diệp Mạn Thanh mới buông môi dưới, máu tươi tràn ra ngay lúc đó, nàng ta vô lực nhăm mắt, lại rơi vào mê man.
Tĩnh, yên tĩnh dị thường, ngoài tiếng hít thở mơ hồ, tiếng tim đập mỏng manh, không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì.
Có thể ngửi thấy mùi hương của dược thoang thoảng, lông mi của Diệp Mạn Thanh khẽ run rẩy, đôi mắt cố gắng mở ra một khe hở, đúng là người kia, đang thay nàng ta bôi thuốc.
Con trai của nàng ta, Thụy nhi.
“Mẫu hậu, cố chịu một chút, rất nhanh sẽ tốt lên. Sẽ không đau đớn nữa, nhi thần cam đoan đây là lần cuối cùng, tin tưởng nhi thần!”
Sau đó còn nói cái gì nữa, Diệp Mạn Thanh đã không nghe thấy, nàng ta chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, muốn ngủ một chút, liền cứ như vậy ngủ, lần nữa tỉnh lại, nàng ta lại phát hiện, sau hơn hai mươi năm giấc mộng kia lại xuất hiện.
Một câu chuyện hoang đường, một cơn ác mộng….
Tác giả :
Như Nhược Yên