Từng Nghe Giọng Nói Của Anh
Chương 42
CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN SA HY
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
~~~*~~~
Tô Trản dựa người lên khung cửa, ngón tay gõ lên tấm cửa, Từ Mậu quay đầu nhìn cô một cái rồi không thèm để ý quay đầu lại.
Tô Trản đi vào đứng bên cạnh anh ta, cũng trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên y hệt khi nhìn mấy thứ phía sau mặt kính. Cô cố gắng dùng một giọng điệu thoải mái nói: “Hâm mộ chưa? Giải thưởng nhiều như thế mà...”
Từ Mậu lên tiếng, “Có được gì không nào? Cũng chỉ là mấy bữa cơm thanh xuân thôi mà, đến khi giải nghệ xem thử anh ta sống thế nào.”
Tô Trản cười, cô dùng chất giọng kinh ngạc nhất có thể hỏi: “Anh biết nước ta thành lập một chiến đội quốc gia để đi thi đấu chứ?”
Từ Mậu lắc đầu, anh ít khi chơi game cũng rất ít khi quan tâm đến thông tin sự kiện trong eSport. Mà lí do là trong họ hàng xuất hiện một Từ Gia Diễn nên ba mẹ anh càng ra sức ngăn cấm. Họ thấy làm việc trong eSport không chính đáng, mấy vị trong nhà làm sao có thể cho phép nhà mình có người làm cái nghề bị người người chỉ trích như thế.
Trước khi bước vào cánh cửa này, Từ Mậu vẫn nghĩ như thế, một công việc chẳng ra trò gì thì có gì mà kiêu ngạo chứ!.
Nhưng khi anh nhìn thấy mặt tường này trong lòng vẫn rất chấn động.
Nhiều huy chương như thế, nhiều cúp như thế, mà còn phải đặt vào tủ kính khác vì không đủ chỗ... Hình ảnh này, có vẻ rất khốc liệt...
Ba anh em nhà họ Từ gồm có: anh cả Từ Quốc Bân, thứ hai Từ Quốc Chương, Từ Quốc Hoằng em út – là ba của Từ Mậu. Bác cả và bác hai đều là giáo viên còn ba anh lại là công chức. Trong cái thời đại trắng đen không phân rõ này tuy không tính là có địa vị quyền thế gì nhưng so với mấy mớ quan hệ rắc rối của gia đình khác thì tốt hơn nhiều. Anh còn nhớ, bác cả còn có một người con trai khác nhưng đã chết do tai nạn xe, vợ chồng bác cả tuổi tác đã lớn nên không sinh thêm nữa.
Thế nên thân thích trong nhà thường xuyên đem anh ra so sánh với Từ Gia Diễn.
Từ nhỏ Từ Gia Diễn đã nổi trội hơn mấy anh em họ khác, về thành tích hay tướng mạo cũng thế. Ai gặp Từ Gia Diễn đều nói tên nhóc này sao mà thông minh thế chứ! Thế mà khi gặp Từ Mậu thì lại nói anh dễ thương... Đồ chơi gì vào tay Từ Gia Diễn cũng nhanh chóng được hoàn thành. Còn nhớ, lần bác cả đi nước ngoài mang về một bộ xếp gỗ (đồ chơi trẻ con), trong lúc anh còn đang nghiên cứu cách lắp ráp thì Từ Gia Diễn chỉ nhìn hai, ba lần đã làm xong. Giống như đầu óc anh hoạt động có năng suất hơn người bình thường vậy.
Bà con họ hàng thấy Từ Gia Diễn lúc nhỏ đã xuất sắc như vậy thì đều nghĩ sau này anh nhất định sẽ có thành công lớn
Không ai nghĩ Từ Gia Diễn lại lựa chọn chơi game.
Đang còn tốt đẹp thì lật mặt một cái. Còn Từ Mậu anh thì ngược lại, chẳng có gì đáng nhắc đến, cuộc sống an ổn bình thường. Tốt nghiệp đại học trọng điểm thì thi đậu công chức, công việc ổn định, gia cảnh bạn gái tốt, dáng vẻ trông cũng đẹp. Mọi việc đều rất thuận lợi, từ lúc sinh ra đến giờ cũng chẳng có chuyện gì đáng buồn đáng ngạc nhiên.
Cho đến lúc nhìn thấy mặt tường này——
Anh bỗng nhiên rất tò mò cuộc sống lúc rời khỏi nhà của Từ Gia Diễn. Có một đám anh em cùng chơi game cùng nhau, có nhiều giải thưởng vẻ vang như thế, để quốc ca nước mình vang lên trong quốc gia khác...
Loại cảm giác này thật kì diệu! Thật nhiệt huyết! Thật muốn bùng cháy lên thành ngọn lửa!
Đem ra mà so sánh thì cuộc sống của chính anh thật chẳng thú vị gì. Ngay cả chuyện cưới gả sắp tới, ba mẹ dù có thích bạn gái anh thế nào đi nữa nhưng nếu để cô ấy ra so sánh với Tô Trản cũng sẽ trở nên không tốt đẹp như trước.
Hơn nữa, công chức thì sao chứ? Chẳng phải vẫn đi vay tiền để mua nhà đó sao? Mỗi tháng cầm một chút tiền lương ít ỏi đi trả tiền vay mua nhà, đưa tiền đặt cọc hay là trong nhà có việc, tiền lương cũng phải đưa cho bạn gái... Bây giờ nghèo đến mức một chiếc quần cộc cũng không mua nổi. Chuyến này đến đây chính là muốn mượn Từ Gia Diễn một ít tiền.
Trước khi tới còn dự tính trước, nếu Từ Gia Diễn có tiền thì mượn nhiều một chút, còn không có thì thôi.
Nhưng bây giờ trong lòng anh ta bỗng nhiên chìm nghỉm. Cứ nghĩ mình là công chức thì tốt, còn Từ Gia Diễn chỉ là một tên chơi game thôi mà, một công việc đàng hoàng cũng không có nên mượn ít tiền sợ là không được.
Tô Trản thấy vẻ mặt Từ Mậu có chút mơ màng nên nói tiếp: “Đội tuyển quốc gia mời anh ấy sau khi giải nghệ thì về làm Manager. Mấy cấu lạc bộ nổi tiếng trong ngoài nước đều hi vọng anh ấy sẽ gia nhập câu lạc bộ khi giải nghệ mà! Thế nên mấy điều anh vừa nói đó nhất định sẽ không xảy ra.”
Từ Mậu nhìn cô, trong lòng mặc dù đã thay đổi nhưng trên mặt vẫn không thèm thừa nhận năng lực cửa Từ Gia Diễn. Tầm mắt anh lần nữa chuyển về nhìn tủ kính, bỗng nhiên bị một vị trí trống không hấp dẫn, “Chỗ đó sao không để cái gì?”
“Gần đây anh ấy có tham gia một giải đấu. Giải đấu kia đã ngừng từ lâu cho đến gần đây mới quay trở lại, nếu như lần này có thể giành giải nhất thì anh ấy có thể sẽ là người đầu tiên trong eSport lấy đủ giải thưởng.”
Lúc đầu Tô Trản cũng chú ý đến ô vuông nhỏ này. Cô lên mạng tra xét tư liệu, lại cùng phân tích với mấy người bạn khác mới biết được nguyên nhân. CPL là giải đấu quốc tế nhưng đã ngừng thi đấu rất lâu rồi, lần này mở lại vừa vặn là lần anh xuất hiện lần cuối. Nếu anh giành được tấm huy chương vàng lần này thì sẽ là người đầu tiên trong đoạt hết huy chương của eSport.
Nghe qua thật sự rất hấp dẫn mà!
Từ Mậu nghiêng đầu nhìn cô gái bên người, hiếu kỳ hỏi: “Cô cũng chơi game sao?”
Tô Trản cười lắc đầu, “Không có. Tôi không chơi game.”
“Vậy sao hai người lại quen nhau?”
“Chúng tôi là hàng xóm. À, cũng có thể nói là đã quen từ trước rồi.”
Từ Mậu tò mò, “Hả?”
Chuyện này Tô Trản chưa nói cho ai nghe hết, bởi vì đây chỉ là suy đoán của cô.
“Anh biết anh ấy từng phá vỡ kỷ lục thế giới một lần không?”
Từ Mậu dĩ nhiên không biết, hiểu biết của anh về Từ Gia Diễn chỉ dừng lại sau mấy lần so sánh với anh thôi. Tình cảm anh em họ của hai người không tính quá tệ nhưng cũng không thể nói tốt đẹp gì. Hai người ai cũng không muốn bám gót đối phương để cùng nói chuyện, Từ Gia Diễn thì không phải là một người nhiệt tình còn anh thì khinh thường người này.
Từ nhỏ đến giờ Tô Trản chi chơi một trò chơi—— Tetris[1]
Thật ra, trong cái trò Tetris này cô rất có thiên phú. Trong lúc PK với mấy người đàn ông khác đều là cô thắng hết. Lúc cô đang học mười hai, áp lực học tập rất lớn nên cô thường chơi cái này để giải trí, là nhờ mấy người bạn đề cửa cho. Lúc ấy người chơi cái này lợi hại nhất chính là người Nhật Bản, level 40 chỉ chơi trong 20.12 giây được xem là kỉ lục thế giới.
Kết quả, hai ngày sau có một người tên là “Bạn bè trên mạng cho đổi mới” đăng tải lên một đoạn video. Trong video, một người đàn ông mang khẩu trang cùng cái mũ, ngón tay thon dài sạch sẽ, toàn bộ quá trình đều nhìn về ống kính, tốc độ tay khá nhanh. Mà nếu như nói chỉ nhìn qua một đôi tay thì yêu người đó quả thật quá cẩu thả nhưng cô thật sự không quên được hình dáng của người này.
Nói đây chính là người bạn đã vượt qua level 40 của Tetris trong 19..68 giây, đã đánh bại người Nhật Bản. Chính là người đầu tiên trên thế giới qua level trước 20 giây. Sau đó người chơi Nhật Bản kia không phục, rồi lại phấn khởi cố gắng hơn, còn đưa ra chiến thư muốn cùng người trong video tạo một kỷ lục mới.
Có điều người này vẫn không ứng chiến.
Chuyện cũng không giải quyết được gì.
Hôm gặp mặt ở sân bay là bất ngờ.
Lúc đó cô thấy Từ Gia Diễn đi từ phòng nghỉ ra ngoài, anh mang khẩu trang, bàn tay đang xoa tóc, cô bỗng nhiên nhớ đến đoạn video kia. Cô gần như khẳng định người đó chính là anh. Đoạn video đó cô đã xem không dưới trăm lần, nhất định sẽ không nhận lầm. Mà ý nghĩ lúc đó của cô là cho dù sai cũng phải xác nhận mới được.
Đến lúc này thì có phải hay không cũng không quan trọng nữa rồi.
“Cho nên cô luôn thầm mến anh tôi?.” Từ Mậu nói.
Tô Trản gật đầu, “Cứ cho là thế đi.”
Từ Mậu bỗng nhiên có một ý tưởng, “Vậy nếu như anh tôi không phải là người đó thì sao?”
Tô Trản cười, ánh mắt liếc nhìn một bóng dáng khác. Cô quay đầu sững sờ, một chút sau lại vui vẻ nói: “Sao anh về rồi?”
Từ Mậu nghe thấy cũng quay đầu lại.
Từ Gia Diễn miễn cưỡng dựa người lên cánh cửa, ánh mắt đảo qua hai người, cuối cùng thì dừng lại trên người Từ Mậu không mặn không nhạt hỏi một câu: “Cậu tới đây làm gì?”
Từ Mậu vội vàng nhảy xuống, ho nhẹ một tiếng không nói.
Tô Trản đứng trước mặt anh, “Đại Minh nói anh ăn bên ngoài mà. Có việc gì hả?”
Từ Gia Diễn buông mắt nhìn cô, “Tạm thời hủy bỏ, em nấu cơm hả?”
Tô Trản do dự gật đầu, “Không nhiều lắm.”
Anh ừ một tiếng rồi xoa đầu cô, “Ăn một ít là được.” Sau đó nói với Từ Mậu,”Cậu lên trên với tôi.”
Hai người đi lên lầu hai. Tô Trản đang suy nghĩ không biết nên nấu thêm món nữa hay là gọi đồ ăn ngoài, muốn hỏi ý kiến anh lại thấy hai người đã lên lầu rồi. Cô suy nghĩ một tí rồi quyết định tính luôn phần ăn của anh.
...
Từ Gia Diễn cởi áo khoác, mặc một cái áo phong phanh, uể oải tựa người lên lan can gật đầu một cái, đốt một điếu thuốc rồi bỏ bật lửa vào lại trong túi, hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Từ Mậu hỏi “Người dưới lầu đó là bạn gái anh hả?”
Từ Gia Diễn phủi tàn thuốc lạnh nhạt nhìn, “Ừ.”
Từ Mậu cười cười hỏi, “Đưa về nhà để bác hai gặp chưa?”
Từ Gia Diễn không muốn nói đến chuyện nhà, hỏi “Chuyện gì thì nói đi?”
Từ Mậu mặt dày nói: “Điện thoại hư, tiền lương bạn gái cầm rồi. Hiện tại đang kẹt mà phải đi đổi cái di động khác.”
Từ Gia Diễn đã sớm đoán được rồi. Em họ tìm anh thì chỉ có một khả năng là muốn mượn tiền mà thôi. Việc này anh gặp không ít lần rồi, hít một hơi thuốc, anh nhàn nhạt hỏi: “Mượn bao nhiêu?”
Từ Mậu cười mỉa: “Mười ngàn. Tháng sau tôi nhận lương rồi trả cho anh.”
Lần nào cũng nói y như thế, mà có lần nào trả tiền chưa chứ?
Từ Gia Diễn lười nói nhảm với Từ Mậu trực tiếp lấy tiền đưa qua, tay cầm điếu thuốc không thèm để ý đi xuống lầu.
Từ Mậu rời đi trước khi ăn cơm, Từ Gia Diễn không để ý đến tự mình cầm chén đũa lên ăn cơm.
Vẫn khó ăn như trước không hề thay đổi. Thức ăn mặn chết người, cơm cứng nuốt không trôi...
Chính Tô Trản cũng ăn không vô nữa, ăn được một nửa thì ói hết. Cô dọn đồ ăn trên bàn đem đổ đi, chén đũa ném vào bồn rửa chén.
Từ Gia Diễn đi tới, nhìn cô gái quay lưng lại phía mình đang ngẩn người nhìn bồn rửa chén, bóng lưng hiện lên vẻ buồn buồn..
Anh thở dài đi đến ôm cô từ phía sau rồi cúi đầu thấp giọng dỗ:
“Là người thì ai mà chẳng có điểm yếu chứ! Không học nấu ăn được thì thôi, cần gì phải nghi ngờ năng lực chính mình.”
Tô Trản hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh cũng có điểm yếu hả?”
Từ Gia Diễn để cằm lên đầu cô cọ mấy cái, “Có chứ.”
Cô ngẩng đầu muốn nhìn vẻ mặt anh lúc này, “Cái gì thế?”
Từ Gia Diễn thuận thế cúi đầu hôn lên môi cô, “Em đó!”
—-CHÚ THÍCH—-
[1] Tetris: là một trò chơi điện tử đầu tiên được thiết kế và phát triển bởi Alexey Pajitnov. Nó được tạo ra vào ngày 6 tháng 6 năm 1984, trong lúc ông đang làm việc tại Trung tâm Tính toán Dorodnicyn của Viện hàn lâm Khoa học Liên Xô tại Moskva. (Đại khái là cái trò xếp hình khối lại thành một hàng ngang thì hàng ngang đó sẽ biến mất, có các khối hình như chữ I, chữ L, ô vuông, chữ Z…..)
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
~~~*~~~
Tô Trản dựa người lên khung cửa, ngón tay gõ lên tấm cửa, Từ Mậu quay đầu nhìn cô một cái rồi không thèm để ý quay đầu lại.
Tô Trản đi vào đứng bên cạnh anh ta, cũng trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên y hệt khi nhìn mấy thứ phía sau mặt kính. Cô cố gắng dùng một giọng điệu thoải mái nói: “Hâm mộ chưa? Giải thưởng nhiều như thế mà...”
Từ Mậu lên tiếng, “Có được gì không nào? Cũng chỉ là mấy bữa cơm thanh xuân thôi mà, đến khi giải nghệ xem thử anh ta sống thế nào.”
Tô Trản cười, cô dùng chất giọng kinh ngạc nhất có thể hỏi: “Anh biết nước ta thành lập một chiến đội quốc gia để đi thi đấu chứ?”
Từ Mậu lắc đầu, anh ít khi chơi game cũng rất ít khi quan tâm đến thông tin sự kiện trong eSport. Mà lí do là trong họ hàng xuất hiện một Từ Gia Diễn nên ba mẹ anh càng ra sức ngăn cấm. Họ thấy làm việc trong eSport không chính đáng, mấy vị trong nhà làm sao có thể cho phép nhà mình có người làm cái nghề bị người người chỉ trích như thế.
Trước khi bước vào cánh cửa này, Từ Mậu vẫn nghĩ như thế, một công việc chẳng ra trò gì thì có gì mà kiêu ngạo chứ!.
Nhưng khi anh nhìn thấy mặt tường này trong lòng vẫn rất chấn động.
Nhiều huy chương như thế, nhiều cúp như thế, mà còn phải đặt vào tủ kính khác vì không đủ chỗ... Hình ảnh này, có vẻ rất khốc liệt...
Ba anh em nhà họ Từ gồm có: anh cả Từ Quốc Bân, thứ hai Từ Quốc Chương, Từ Quốc Hoằng em út – là ba của Từ Mậu. Bác cả và bác hai đều là giáo viên còn ba anh lại là công chức. Trong cái thời đại trắng đen không phân rõ này tuy không tính là có địa vị quyền thế gì nhưng so với mấy mớ quan hệ rắc rối của gia đình khác thì tốt hơn nhiều. Anh còn nhớ, bác cả còn có một người con trai khác nhưng đã chết do tai nạn xe, vợ chồng bác cả tuổi tác đã lớn nên không sinh thêm nữa.
Thế nên thân thích trong nhà thường xuyên đem anh ra so sánh với Từ Gia Diễn.
Từ nhỏ Từ Gia Diễn đã nổi trội hơn mấy anh em họ khác, về thành tích hay tướng mạo cũng thế. Ai gặp Từ Gia Diễn đều nói tên nhóc này sao mà thông minh thế chứ! Thế mà khi gặp Từ Mậu thì lại nói anh dễ thương... Đồ chơi gì vào tay Từ Gia Diễn cũng nhanh chóng được hoàn thành. Còn nhớ, lần bác cả đi nước ngoài mang về một bộ xếp gỗ (đồ chơi trẻ con), trong lúc anh còn đang nghiên cứu cách lắp ráp thì Từ Gia Diễn chỉ nhìn hai, ba lần đã làm xong. Giống như đầu óc anh hoạt động có năng suất hơn người bình thường vậy.
Bà con họ hàng thấy Từ Gia Diễn lúc nhỏ đã xuất sắc như vậy thì đều nghĩ sau này anh nhất định sẽ có thành công lớn
Không ai nghĩ Từ Gia Diễn lại lựa chọn chơi game.
Đang còn tốt đẹp thì lật mặt một cái. Còn Từ Mậu anh thì ngược lại, chẳng có gì đáng nhắc đến, cuộc sống an ổn bình thường. Tốt nghiệp đại học trọng điểm thì thi đậu công chức, công việc ổn định, gia cảnh bạn gái tốt, dáng vẻ trông cũng đẹp. Mọi việc đều rất thuận lợi, từ lúc sinh ra đến giờ cũng chẳng có chuyện gì đáng buồn đáng ngạc nhiên.
Cho đến lúc nhìn thấy mặt tường này——
Anh bỗng nhiên rất tò mò cuộc sống lúc rời khỏi nhà của Từ Gia Diễn. Có một đám anh em cùng chơi game cùng nhau, có nhiều giải thưởng vẻ vang như thế, để quốc ca nước mình vang lên trong quốc gia khác...
Loại cảm giác này thật kì diệu! Thật nhiệt huyết! Thật muốn bùng cháy lên thành ngọn lửa!
Đem ra mà so sánh thì cuộc sống của chính anh thật chẳng thú vị gì. Ngay cả chuyện cưới gả sắp tới, ba mẹ dù có thích bạn gái anh thế nào đi nữa nhưng nếu để cô ấy ra so sánh với Tô Trản cũng sẽ trở nên không tốt đẹp như trước.
Hơn nữa, công chức thì sao chứ? Chẳng phải vẫn đi vay tiền để mua nhà đó sao? Mỗi tháng cầm một chút tiền lương ít ỏi đi trả tiền vay mua nhà, đưa tiền đặt cọc hay là trong nhà có việc, tiền lương cũng phải đưa cho bạn gái... Bây giờ nghèo đến mức một chiếc quần cộc cũng không mua nổi. Chuyến này đến đây chính là muốn mượn Từ Gia Diễn một ít tiền.
Trước khi tới còn dự tính trước, nếu Từ Gia Diễn có tiền thì mượn nhiều một chút, còn không có thì thôi.
Nhưng bây giờ trong lòng anh ta bỗng nhiên chìm nghỉm. Cứ nghĩ mình là công chức thì tốt, còn Từ Gia Diễn chỉ là một tên chơi game thôi mà, một công việc đàng hoàng cũng không có nên mượn ít tiền sợ là không được.
Tô Trản thấy vẻ mặt Từ Mậu có chút mơ màng nên nói tiếp: “Đội tuyển quốc gia mời anh ấy sau khi giải nghệ thì về làm Manager. Mấy cấu lạc bộ nổi tiếng trong ngoài nước đều hi vọng anh ấy sẽ gia nhập câu lạc bộ khi giải nghệ mà! Thế nên mấy điều anh vừa nói đó nhất định sẽ không xảy ra.”
Từ Mậu nhìn cô, trong lòng mặc dù đã thay đổi nhưng trên mặt vẫn không thèm thừa nhận năng lực cửa Từ Gia Diễn. Tầm mắt anh lần nữa chuyển về nhìn tủ kính, bỗng nhiên bị một vị trí trống không hấp dẫn, “Chỗ đó sao không để cái gì?”
“Gần đây anh ấy có tham gia một giải đấu. Giải đấu kia đã ngừng từ lâu cho đến gần đây mới quay trở lại, nếu như lần này có thể giành giải nhất thì anh ấy có thể sẽ là người đầu tiên trong eSport lấy đủ giải thưởng.”
Lúc đầu Tô Trản cũng chú ý đến ô vuông nhỏ này. Cô lên mạng tra xét tư liệu, lại cùng phân tích với mấy người bạn khác mới biết được nguyên nhân. CPL là giải đấu quốc tế nhưng đã ngừng thi đấu rất lâu rồi, lần này mở lại vừa vặn là lần anh xuất hiện lần cuối. Nếu anh giành được tấm huy chương vàng lần này thì sẽ là người đầu tiên trong đoạt hết huy chương của eSport.
Nghe qua thật sự rất hấp dẫn mà!
Từ Mậu nghiêng đầu nhìn cô gái bên người, hiếu kỳ hỏi: “Cô cũng chơi game sao?”
Tô Trản cười lắc đầu, “Không có. Tôi không chơi game.”
“Vậy sao hai người lại quen nhau?”
“Chúng tôi là hàng xóm. À, cũng có thể nói là đã quen từ trước rồi.”
Từ Mậu tò mò, “Hả?”
Chuyện này Tô Trản chưa nói cho ai nghe hết, bởi vì đây chỉ là suy đoán của cô.
“Anh biết anh ấy từng phá vỡ kỷ lục thế giới một lần không?”
Từ Mậu dĩ nhiên không biết, hiểu biết của anh về Từ Gia Diễn chỉ dừng lại sau mấy lần so sánh với anh thôi. Tình cảm anh em họ của hai người không tính quá tệ nhưng cũng không thể nói tốt đẹp gì. Hai người ai cũng không muốn bám gót đối phương để cùng nói chuyện, Từ Gia Diễn thì không phải là một người nhiệt tình còn anh thì khinh thường người này.
Từ nhỏ đến giờ Tô Trản chi chơi một trò chơi—— Tetris[1]
Thật ra, trong cái trò Tetris này cô rất có thiên phú. Trong lúc PK với mấy người đàn ông khác đều là cô thắng hết. Lúc cô đang học mười hai, áp lực học tập rất lớn nên cô thường chơi cái này để giải trí, là nhờ mấy người bạn đề cửa cho. Lúc ấy người chơi cái này lợi hại nhất chính là người Nhật Bản, level 40 chỉ chơi trong 20.12 giây được xem là kỉ lục thế giới.
Kết quả, hai ngày sau có một người tên là “Bạn bè trên mạng cho đổi mới” đăng tải lên một đoạn video. Trong video, một người đàn ông mang khẩu trang cùng cái mũ, ngón tay thon dài sạch sẽ, toàn bộ quá trình đều nhìn về ống kính, tốc độ tay khá nhanh. Mà nếu như nói chỉ nhìn qua một đôi tay thì yêu người đó quả thật quá cẩu thả nhưng cô thật sự không quên được hình dáng của người này.
Nói đây chính là người bạn đã vượt qua level 40 của Tetris trong 19..68 giây, đã đánh bại người Nhật Bản. Chính là người đầu tiên trên thế giới qua level trước 20 giây. Sau đó người chơi Nhật Bản kia không phục, rồi lại phấn khởi cố gắng hơn, còn đưa ra chiến thư muốn cùng người trong video tạo một kỷ lục mới.
Có điều người này vẫn không ứng chiến.
Chuyện cũng không giải quyết được gì.
Hôm gặp mặt ở sân bay là bất ngờ.
Lúc đó cô thấy Từ Gia Diễn đi từ phòng nghỉ ra ngoài, anh mang khẩu trang, bàn tay đang xoa tóc, cô bỗng nhiên nhớ đến đoạn video kia. Cô gần như khẳng định người đó chính là anh. Đoạn video đó cô đã xem không dưới trăm lần, nhất định sẽ không nhận lầm. Mà ý nghĩ lúc đó của cô là cho dù sai cũng phải xác nhận mới được.
Đến lúc này thì có phải hay không cũng không quan trọng nữa rồi.
“Cho nên cô luôn thầm mến anh tôi?.” Từ Mậu nói.
Tô Trản gật đầu, “Cứ cho là thế đi.”
Từ Mậu bỗng nhiên có một ý tưởng, “Vậy nếu như anh tôi không phải là người đó thì sao?”
Tô Trản cười, ánh mắt liếc nhìn một bóng dáng khác. Cô quay đầu sững sờ, một chút sau lại vui vẻ nói: “Sao anh về rồi?”
Từ Mậu nghe thấy cũng quay đầu lại.
Từ Gia Diễn miễn cưỡng dựa người lên cánh cửa, ánh mắt đảo qua hai người, cuối cùng thì dừng lại trên người Từ Mậu không mặn không nhạt hỏi một câu: “Cậu tới đây làm gì?”
Từ Mậu vội vàng nhảy xuống, ho nhẹ một tiếng không nói.
Tô Trản đứng trước mặt anh, “Đại Minh nói anh ăn bên ngoài mà. Có việc gì hả?”
Từ Gia Diễn buông mắt nhìn cô, “Tạm thời hủy bỏ, em nấu cơm hả?”
Tô Trản do dự gật đầu, “Không nhiều lắm.”
Anh ừ một tiếng rồi xoa đầu cô, “Ăn một ít là được.” Sau đó nói với Từ Mậu,”Cậu lên trên với tôi.”
Hai người đi lên lầu hai. Tô Trản đang suy nghĩ không biết nên nấu thêm món nữa hay là gọi đồ ăn ngoài, muốn hỏi ý kiến anh lại thấy hai người đã lên lầu rồi. Cô suy nghĩ một tí rồi quyết định tính luôn phần ăn của anh.
...
Từ Gia Diễn cởi áo khoác, mặc một cái áo phong phanh, uể oải tựa người lên lan can gật đầu một cái, đốt một điếu thuốc rồi bỏ bật lửa vào lại trong túi, hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Từ Mậu hỏi “Người dưới lầu đó là bạn gái anh hả?”
Từ Gia Diễn phủi tàn thuốc lạnh nhạt nhìn, “Ừ.”
Từ Mậu cười cười hỏi, “Đưa về nhà để bác hai gặp chưa?”
Từ Gia Diễn không muốn nói đến chuyện nhà, hỏi “Chuyện gì thì nói đi?”
Từ Mậu mặt dày nói: “Điện thoại hư, tiền lương bạn gái cầm rồi. Hiện tại đang kẹt mà phải đi đổi cái di động khác.”
Từ Gia Diễn đã sớm đoán được rồi. Em họ tìm anh thì chỉ có một khả năng là muốn mượn tiền mà thôi. Việc này anh gặp không ít lần rồi, hít một hơi thuốc, anh nhàn nhạt hỏi: “Mượn bao nhiêu?”
Từ Mậu cười mỉa: “Mười ngàn. Tháng sau tôi nhận lương rồi trả cho anh.”
Lần nào cũng nói y như thế, mà có lần nào trả tiền chưa chứ?
Từ Gia Diễn lười nói nhảm với Từ Mậu trực tiếp lấy tiền đưa qua, tay cầm điếu thuốc không thèm để ý đi xuống lầu.
Từ Mậu rời đi trước khi ăn cơm, Từ Gia Diễn không để ý đến tự mình cầm chén đũa lên ăn cơm.
Vẫn khó ăn như trước không hề thay đổi. Thức ăn mặn chết người, cơm cứng nuốt không trôi...
Chính Tô Trản cũng ăn không vô nữa, ăn được một nửa thì ói hết. Cô dọn đồ ăn trên bàn đem đổ đi, chén đũa ném vào bồn rửa chén.
Từ Gia Diễn đi tới, nhìn cô gái quay lưng lại phía mình đang ngẩn người nhìn bồn rửa chén, bóng lưng hiện lên vẻ buồn buồn..
Anh thở dài đi đến ôm cô từ phía sau rồi cúi đầu thấp giọng dỗ:
“Là người thì ai mà chẳng có điểm yếu chứ! Không học nấu ăn được thì thôi, cần gì phải nghi ngờ năng lực chính mình.”
Tô Trản hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh cũng có điểm yếu hả?”
Từ Gia Diễn để cằm lên đầu cô cọ mấy cái, “Có chứ.”
Cô ngẩng đầu muốn nhìn vẻ mặt anh lúc này, “Cái gì thế?”
Từ Gia Diễn thuận thế cúi đầu hôn lên môi cô, “Em đó!”
—-CHÚ THÍCH—-
[1] Tetris: là một trò chơi điện tử đầu tiên được thiết kế và phát triển bởi Alexey Pajitnov. Nó được tạo ra vào ngày 6 tháng 6 năm 1984, trong lúc ông đang làm việc tại Trung tâm Tính toán Dorodnicyn của Viện hàn lâm Khoa học Liên Xô tại Moskva. (Đại khái là cái trò xếp hình khối lại thành một hàng ngang thì hàng ngang đó sẽ biến mất, có các khối hình như chữ I, chữ L, ô vuông, chữ Z…..)
Tác giả :
Nhĩ Đông Thố Tử