Từng Đóa Bọt Sóng
Chương 24
Chủ nhật, Vân Đóa phải dọn nhà. Trần Tư Kỳ muốn đến giúp nhưng Vân Đóa nói không cần. Thật ra việc “chuyển” đều có công ty chuyển nhà làm, cô chỉ cần thu xếp đồ đạc mà thôi. Trần Tư Kỳ đang theo dõi một ngôi sao lớn nào đó, cô không thể làm trễ nải sự nghiệp của vị này được.
Hôm nay hai vợ chồng nhà chủ đều ở nhà, Vân Đóa gọi hai người họ là “chú” và “dì”. Dì họ Lộ, còn chú thì họ “Đường”.
Khéo quá, cùng họ với Đường Nhất Bạch.
Vân Đóa xoa xoa ót, sao tự nhiên lại nhớ tới điều này chứ.
Dì Lộ rảnh rang dựa vào trên ghế sofa xem tv, sofa rất mềm, cả người bà lún xuống ghế khiến đôi chân có vẻ thon dài. Một tay bà vịn lên ghế sofa, vẻ mặt lười biếng nhưng khí tràng mười phần.
Đáng tiếc bê cạnh bà là chú chó ngốc, vẻ mặt ngố ngố, trực tiếp làm giảm phong cách của nữ chủ nhân.
Nhị Bạch thấy rất nhiều tới nhà nó thì vô cùng vui vẻ, cái đuôi cứ vẫy vẫy suốt. Nhưng mà mấy người dọn nhà đều chú ý tới những cái rương lớn, không để ý tới nó nên không may đạp phải chân nó.
Nó kêu thảm một tiếng, chạy về bên chân nữ chủ nhân.
Vân Đóa buồn cười, rất muốn sờ sờ nó.
Cả buổi chiều cô ngồi thu xếp đồ đạc trong phòng, sửa soạn được được một nửa thì cô thấy Nhị Bạch dùng đầu đẩy cửa đi vào. Trên cổ nó treo một cái rổ bện bằng cành liễu, trong giỏ có một đĩa sứ màu trắng. Sau đó.... không có sau đó.
Vân Đóa không biết điều này có nghĩa là gì.
Nhị Bạch vẫy đuỗi nhẹ nhàng hửi hửi cô, rõ ràng nó có ý nịnh nột.
Vân Đóa không thể nào hiểu được, cô tháo rổ xuống, đi vào phòng khách, hỏi dì Lộ đang ngồi trên ghế sofa: “Dì à, cái này...” Cô vừa nhấc cái giỏ, vừa lấy cái đĩa sứ trắng ra: “Đây là có nghĩa gì ạ....”
Lúc này, chú Đường đi từ phòng bếp ra, trong tay ông bưng một đĩa dâu tây. Ông tháy Vân Đóa giơ cái đĩa không thì kinh ngạc nói: “Hả, cháu ăn xong nhanh thế sao? Không ngờ cô bé lại có tuyệt kỹ đấy.”
Vẻ mặt dì Lộ không thay đổi nói: “Chỗ đó bị Nhị Bạch ăn hết rồi.”
Cho nên thật ra trong giỏ có dâu tây sao? Vân Đóa có chút quýnh, cô quay đầu nhìn Nhị Bạch đứng sau lưng, nó đang quỳ rạp trên đất, khuôn mặt uốn éo, giả bộ không để ý tới bọn họ, hoặc là bọn họ không hề nhìn nó.
Dì Lộ nhíu mày: “Nó đã lén ăn không ít lần rồi, sao ông còn tin vào cái con chó ngốc này chứ.”
Chú Đường cười ha ha, đặt đĩa dâu tây tới trước mặt bà, ông ngồi xuống bên người: “Cho nên đây là tình thương của cha như núi.”
Vân Đóa cười khẽ, cô mang đồ vào phòng bếp.
Dì Lộ hỏi chú: “Làm sao ông không tự mình đưa qua, lại để cho một con chó mang thế?”
“Tôi sợ bà nghĩ nhiều.” Phụ nữ thời kỳ mãn kinh không thể trêu được.
Dì Lộ vừa bực mình vừa buồn cười: “Ông tự soi gương trước đi, giống như ông già, sao tôi phải lo lắng chứ.”
“Tôi là ông già vậy thì bà là bà già rồi.”
“... Ông muốn chết à!” Bà giả vờ muốn đánh.
“Vợ à, tôi sai rồi.” Ông cười nói: “Vợ của tôi vĩnh viễn 16 tuổi.”
Lời này quá buồn nôn, dì Lộ nghe không được, đẩy mạnh ông một cái: “Đi qua một bên!”
Chú Đường bị đẩy ra thì ngồi ngay ngắn lại.
Vân Đóa thuận tay rửa đĩa đựng dâu tây. Lúc cô đi ngang qua phòng khách thấy hai người đang cười cười nói nói, giữa hai người có sự ăn ý quen thuộc mà chỉ có vợ chồng mới có. Tình cảm của hai người tốt quá, cô cảm thán trong lòng.
Dì Lộ đột nhiên gọi cô: “Vân Đóa.”
“Dạ!” Vân Đóa xoay người thật nhanh, suýt nữa thì thốt ra câu “Ngài có gì phân phó”.
Điều này không thể trách cô được, dì ấy có khí tràng rất mạnh, khiến cô nhớ tới lãnh đạo của tòa soạn, không tự chủ phục tùng vô điều kiện.
“Gấp gì chứ, ăn hoa quả đi.”
“Vâng.” Vân Đóa gật đầu đi tới, xoay người nhón một quả dâu tây nhỏ ăn.
“Sao cháu không ngồi xuống?”
Vân Đóa đáp: “Trên người cháu còn bụi.”
Dì Lộ cũng không yêu cầu cô ngồi xuống. Chú Đường vừa ăn dâu vừa nói với dì Lộ: “Bà cho thuê phòng rồi, lúc Đậu Dậu về thì nghỉ ở đâu?”
Dì Lộ tức giận nói: “Để cho nó ngủ cùng Nhị Bạch.”
Vân Đóa cảm thấy kỳ quái: “Đậu Đậu là một con mèo ạ?”
“Không phải.” Chú Đường bất đắc dĩ lắc đaià: “Đậu Đậu là con của chú dì.” Ông nói đến đây, cũng không biết giải thích khúc mắc khó hòa giải giữa con ông và vợ ông thế nào. Mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, vẫn không thể nói với người ngoài. Ông nghĩ tới đây thì thở dài không nói thêm gì nữa.
Vân Đóa rất thức thời không hỏi thêm gì nữa.
Cô ăn mấy quả dâu rồi nói cảm ơn với hai vợ chồng, lại trở về phòng thu dọn đồ đạc tiếp.
Vân Đóa đi rồi, chú Đường nói với gì: “Cô bé này không tệ.” Nhỏ nhặt đoán người, lời này đúng vậy. Ví dụ lúc ăn dâu tây cô chỉ chọn những quả nhỏ, ví dụ cô biết trên người mình có bụi thì quyết không ngồi ghế sofa, ví như lúc cô nghe được trong lời nói có khó khăn thì rất săn sóc đổi chủ đề... Những chi tiết này cho thấy cô là một đứa nhỏ được dạy dỗ đàng hoàng.
Dì Lộ nghe thấy thì nhướn mày: “Nếu không tốt thì làm sao tôi có thể cho cô bé vào nhà? Ông không xem tôi là ai à, nhìn người chưa hề sai đâu nhé.”
Chú Đường cười cười rồi khen bà một lần nữa, sau khi khen xong, ông mới thử dò hỏi: “Nếu không tôi thêm một cái giường gấp ở phòng sách nhé? Ổ chó nhỏ như vậy, không chứa nổi một chân của Đậu Đậu...”
“Tùy ông.”
Ông lại nói: “Thế, viêc này có cần nói cho Đậu Đậu không?”
“Không cần.” Dì Lộ cười lạnh: “Đợi nó về tự phát hiện niềm vui này đi!”
Ngày 25 tháng 3, cuộc thi bơi lội quán quân toàn quốc tiến tới tham dự Asian Games diễn ra tại thành phố Q.
Những cuộc thi đấu quan trọng của giới bơi lội là, thi đấu Thế Cẩm hai năm một lần, Asian Games bốn năm một lần, thế vận hội Olympic bốn năm một lần. Bốn năm bốn trận đấu lớn tạo thành một vòng tuần hoàn, cho nên giải quán quân hàng năm đều là nhằm lựa chọn tuyển thủ thi đấu.
Năm nay là năm của Á Vận hội, ở Asian Games thì Trung Quốc có sự tồn tại rất lớn, chuẩn bị cho Á Vận hội thì áp lực nhỏ hơn so với thi đấu Olympic nhiều, bởi vậy tinh thần của rất nhiều vận động viên nổi tiếng cũng thả lỏng hơn. Hướng Dương Dương nói “Mặc sức bơi” cũng không phải nói đùa.
Nhưng mà, trong những người này không tính Đường Nhất Bạch.
Trong khoảng thời gian này, Đường Nhất Bạch tập luyện rất nghiêm túc. Được rồi, thật ra trước kia cậu ta cũng rất nghiêm túc, nhưng mà Kỳ Duệ Phong cảm giác gần đây cậu ta càng nghiê túc hơn. Anh không nhịn được nói với Đường Nhất Bạch: “Tên của cậu đã được định rồi, không cần liều mạng như vậy chứ?”
“Kinh nghiệm thi đấu của em còn quá ít, em nên tập luyện nhiều hơn.” Đường Nhất Bạch đáp.
Kỳ Duệ Phong thở dài, anh cũng không nói gì nữa.
Thời gian giải quán quân diễn ra dài gấp đôi so với giải mùa xuân bởi vậy thi đấu không cần phải chồng chép, không xuất hiện tình trạng bơi 50 mét và 100 mét cùng một ngày. Hạnh mục chính của Đường Nhất Bạch phân bố trong hai ngày, một ngày đấu loại và bán kết, ngày hôm sau là chung kết. Trước khi hạng mục chính của anh bắt đầu thì trận đấu của Minh Thiên và Trịnh Lăng Diệp đã bắt đầu trước.
Minh Thiên đạt được huy chương vàng hạng mục 100 mét bơi ếch dành cho nam, thành tích trong trận chung kết của cậu là 59 giây 65, là thành tích cá nhân tốt nhất của cậu. Nhưng mà thành tích này cũng chỉ nắm nhẹ lấy kỷ lục châu Á, chứ chưa thể bóp nát được. Kỷ lục Châu Á là do tuyển thủ Nhật Bản đạt được trong 58 giây 95, đã năm năm không ai phá được. Trước kia, đây từng là kỷ lục thế giới nhưng sau đó bị một tuyển thủ nước Anh phá vỡ. Cho nên Minh Thiên không phá được kỷ lục này cũng là điều có thể hiểu được.
So với thành tích lên xuống của Minh Thiên thì thành tích của Trịnh Lăng Diệp luôn vững vàng. Lần này 100 mét bơi bướm cũng giành được huy chương vàng, thành thích chỉ cách kỷ lục châu Á một chút. Mà kỷ lục châu Á, cũng là một tuyển thủ người Nhật Bản...
Đúng vậy, mặc dù tuyển thủ Nhật Bản thấp, nhưng đội bơi lội của bọn họ rất mạnh, đây đúng là một kỳ tích.
Nhưng kỳ tích này không phát sinh trong bơi tự do cự ly ngắn. Bơi ngửa, bơi bướm và bơi ếch của bọn họ đều rất giỏi, những cuộc thi như Thế Cẩm, thế vận hội Olympic ở đẳng cấp thế giới, hạng mục bơi hỗn hợp 4x100 mét tiếp sức thì ba tuyển thủ đầu tiên của Nhật Bản đều vượt lên xa là tình huống thường xuyên, nhưng mỗi lần tới tuyển thủ bơi tự do thì bọn họ sẽ bị phản ngược lại trong nháy mắt, đúng là không có chỗ mà ngồi khóc. Bơi tự do cự ly ngắn là trận đấu đột phá cao, nhưng bọn họ luôn không thể bộc phát ở hạng mục này.
Không có biện pháp, một chút biện pháp đều không có. Không chỉ bọn họ không có biện pháp mà toàn bộ người châu Á đều không có biện pháp.
Trước khi Đường Nhất Bạch xuất hiện, bơi tự do cự ly ngắn chính là nút chết của người châu Á, là sự tồn tại khó cởi được.
Vậy thì sau khi Đường Nhất Bạch xuất hiện thì sao?
Vân Đóa nghĩ đến một khả năng, tâm tình tung tăng như chim sẻ, giống như ánh nắng rực rỡ trên bầu trời mùa xuân quang đãng, như là thuyền bồm trên mặt biển gió êm sóng lặng, như mà những chú chim bồ câu trắng bay lượn đón mặt trời mọc vào sáng sớm...
Cô cười ngây ngô một lát, cách lớp thủy tinh nhìn về phía nơi điểm danh.
Trong sảnh điểm danh, Đường Nhất Bạch đang đợi đến lượt mình. Anh mặc quần áo thể thao bình thường, rảnh rang dựa vào trên tường, cúi đầu nhìn điện toại. Cách xa như vậy, trong sảnh lại có nhiều người như vậy nhưng Vân Đóa vẫn có thể nhìn thấy được anh. Cô cảm giác như anh xuất chúng hơn người khác, thân hình nhìn tốt hơn những người khác.
Đường Nhất Bạch như cảm giác được điều gì, anh ngẩng đầu, nhìn xuyên qua tường thủy tinh, anh nhìn thấy cô, phất phất tay nở nụ cười với cô.
“A a a!”
Vân Đóa nghe thấy những cô gái ở sau lưng mình hét lên, khuôn mặt các cô ấy đỏ bừng, hạnh phúc nói: “Anh ấy cười với mình kìa!”
“Không phải, là cười với mình!”
“Mình!”
“Đang nhìn mình!”
Được rồi, chỉ chuyện này mà các cô ấy cũng có thể tranh nhau được.
Vân Đóa quay đầu lại tiếp tục nhìn Đường Nhất Bạch, nắm tay lại ra dấu bảo anh cố lên.Cô cảm thấy nắm một nắm chưa đủ, cô nắm cả hai tay, trong nháy mắt đó cô như có Popeye nhập thân.
Đường Nhất Bạch cười tươi, anh cúi đầu, ngón tay hơi động. Vân Đóa nhanh chóng nhận được tin nhắn của anh: Giống như tinh tinh.
Vân Đóa:
Vân Đóa: Anh có điện thoại rồi à?
Đường Nhất Bạch: Của anh Phong.
Vân Đóa: Cũng học được đổi tên rồi 0.0
Đường Nhất Bạch
Vân Đóa: Anh đừng có ra vẻ dễ thương! Anh chính là nam thần! Phải theo hình tượng cao ngạo lạnh lùng!
Đường Nhất Bạch: ...
Vân Đóa: Anh chuẩn bị thế nào rồi?
Đường Nhất Bạch: Chờ để thét lên đi!
Hôm nay hai vợ chồng nhà chủ đều ở nhà, Vân Đóa gọi hai người họ là “chú” và “dì”. Dì họ Lộ, còn chú thì họ “Đường”.
Khéo quá, cùng họ với Đường Nhất Bạch.
Vân Đóa xoa xoa ót, sao tự nhiên lại nhớ tới điều này chứ.
Dì Lộ rảnh rang dựa vào trên ghế sofa xem tv, sofa rất mềm, cả người bà lún xuống ghế khiến đôi chân có vẻ thon dài. Một tay bà vịn lên ghế sofa, vẻ mặt lười biếng nhưng khí tràng mười phần.
Đáng tiếc bê cạnh bà là chú chó ngốc, vẻ mặt ngố ngố, trực tiếp làm giảm phong cách của nữ chủ nhân.
Nhị Bạch thấy rất nhiều tới nhà nó thì vô cùng vui vẻ, cái đuôi cứ vẫy vẫy suốt. Nhưng mà mấy người dọn nhà đều chú ý tới những cái rương lớn, không để ý tới nó nên không may đạp phải chân nó.
Nó kêu thảm một tiếng, chạy về bên chân nữ chủ nhân.
Vân Đóa buồn cười, rất muốn sờ sờ nó.
Cả buổi chiều cô ngồi thu xếp đồ đạc trong phòng, sửa soạn được được một nửa thì cô thấy Nhị Bạch dùng đầu đẩy cửa đi vào. Trên cổ nó treo một cái rổ bện bằng cành liễu, trong giỏ có một đĩa sứ màu trắng. Sau đó.... không có sau đó.
Vân Đóa không biết điều này có nghĩa là gì.
Nhị Bạch vẫy đuỗi nhẹ nhàng hửi hửi cô, rõ ràng nó có ý nịnh nột.
Vân Đóa không thể nào hiểu được, cô tháo rổ xuống, đi vào phòng khách, hỏi dì Lộ đang ngồi trên ghế sofa: “Dì à, cái này...” Cô vừa nhấc cái giỏ, vừa lấy cái đĩa sứ trắng ra: “Đây là có nghĩa gì ạ....”
Lúc này, chú Đường đi từ phòng bếp ra, trong tay ông bưng một đĩa dâu tây. Ông tháy Vân Đóa giơ cái đĩa không thì kinh ngạc nói: “Hả, cháu ăn xong nhanh thế sao? Không ngờ cô bé lại có tuyệt kỹ đấy.”
Vẻ mặt dì Lộ không thay đổi nói: “Chỗ đó bị Nhị Bạch ăn hết rồi.”
Cho nên thật ra trong giỏ có dâu tây sao? Vân Đóa có chút quýnh, cô quay đầu nhìn Nhị Bạch đứng sau lưng, nó đang quỳ rạp trên đất, khuôn mặt uốn éo, giả bộ không để ý tới bọn họ, hoặc là bọn họ không hề nhìn nó.
Dì Lộ nhíu mày: “Nó đã lén ăn không ít lần rồi, sao ông còn tin vào cái con chó ngốc này chứ.”
Chú Đường cười ha ha, đặt đĩa dâu tây tới trước mặt bà, ông ngồi xuống bên người: “Cho nên đây là tình thương của cha như núi.”
Vân Đóa cười khẽ, cô mang đồ vào phòng bếp.
Dì Lộ hỏi chú: “Làm sao ông không tự mình đưa qua, lại để cho một con chó mang thế?”
“Tôi sợ bà nghĩ nhiều.” Phụ nữ thời kỳ mãn kinh không thể trêu được.
Dì Lộ vừa bực mình vừa buồn cười: “Ông tự soi gương trước đi, giống như ông già, sao tôi phải lo lắng chứ.”
“Tôi là ông già vậy thì bà là bà già rồi.”
“... Ông muốn chết à!” Bà giả vờ muốn đánh.
“Vợ à, tôi sai rồi.” Ông cười nói: “Vợ của tôi vĩnh viễn 16 tuổi.”
Lời này quá buồn nôn, dì Lộ nghe không được, đẩy mạnh ông một cái: “Đi qua một bên!”
Chú Đường bị đẩy ra thì ngồi ngay ngắn lại.
Vân Đóa thuận tay rửa đĩa đựng dâu tây. Lúc cô đi ngang qua phòng khách thấy hai người đang cười cười nói nói, giữa hai người có sự ăn ý quen thuộc mà chỉ có vợ chồng mới có. Tình cảm của hai người tốt quá, cô cảm thán trong lòng.
Dì Lộ đột nhiên gọi cô: “Vân Đóa.”
“Dạ!” Vân Đóa xoay người thật nhanh, suýt nữa thì thốt ra câu “Ngài có gì phân phó”.
Điều này không thể trách cô được, dì ấy có khí tràng rất mạnh, khiến cô nhớ tới lãnh đạo của tòa soạn, không tự chủ phục tùng vô điều kiện.
“Gấp gì chứ, ăn hoa quả đi.”
“Vâng.” Vân Đóa gật đầu đi tới, xoay người nhón một quả dâu tây nhỏ ăn.
“Sao cháu không ngồi xuống?”
Vân Đóa đáp: “Trên người cháu còn bụi.”
Dì Lộ cũng không yêu cầu cô ngồi xuống. Chú Đường vừa ăn dâu vừa nói với dì Lộ: “Bà cho thuê phòng rồi, lúc Đậu Dậu về thì nghỉ ở đâu?”
Dì Lộ tức giận nói: “Để cho nó ngủ cùng Nhị Bạch.”
Vân Đóa cảm thấy kỳ quái: “Đậu Đậu là một con mèo ạ?”
“Không phải.” Chú Đường bất đắc dĩ lắc đaià: “Đậu Đậu là con của chú dì.” Ông nói đến đây, cũng không biết giải thích khúc mắc khó hòa giải giữa con ông và vợ ông thế nào. Mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, vẫn không thể nói với người ngoài. Ông nghĩ tới đây thì thở dài không nói thêm gì nữa.
Vân Đóa rất thức thời không hỏi thêm gì nữa.
Cô ăn mấy quả dâu rồi nói cảm ơn với hai vợ chồng, lại trở về phòng thu dọn đồ đạc tiếp.
Vân Đóa đi rồi, chú Đường nói với gì: “Cô bé này không tệ.” Nhỏ nhặt đoán người, lời này đúng vậy. Ví dụ lúc ăn dâu tây cô chỉ chọn những quả nhỏ, ví dụ cô biết trên người mình có bụi thì quyết không ngồi ghế sofa, ví như lúc cô nghe được trong lời nói có khó khăn thì rất săn sóc đổi chủ đề... Những chi tiết này cho thấy cô là một đứa nhỏ được dạy dỗ đàng hoàng.
Dì Lộ nghe thấy thì nhướn mày: “Nếu không tốt thì làm sao tôi có thể cho cô bé vào nhà? Ông không xem tôi là ai à, nhìn người chưa hề sai đâu nhé.”
Chú Đường cười cười rồi khen bà một lần nữa, sau khi khen xong, ông mới thử dò hỏi: “Nếu không tôi thêm một cái giường gấp ở phòng sách nhé? Ổ chó nhỏ như vậy, không chứa nổi một chân của Đậu Đậu...”
“Tùy ông.”
Ông lại nói: “Thế, viêc này có cần nói cho Đậu Đậu không?”
“Không cần.” Dì Lộ cười lạnh: “Đợi nó về tự phát hiện niềm vui này đi!”
Ngày 25 tháng 3, cuộc thi bơi lội quán quân toàn quốc tiến tới tham dự Asian Games diễn ra tại thành phố Q.
Những cuộc thi đấu quan trọng của giới bơi lội là, thi đấu Thế Cẩm hai năm một lần, Asian Games bốn năm một lần, thế vận hội Olympic bốn năm một lần. Bốn năm bốn trận đấu lớn tạo thành một vòng tuần hoàn, cho nên giải quán quân hàng năm đều là nhằm lựa chọn tuyển thủ thi đấu.
Năm nay là năm của Á Vận hội, ở Asian Games thì Trung Quốc có sự tồn tại rất lớn, chuẩn bị cho Á Vận hội thì áp lực nhỏ hơn so với thi đấu Olympic nhiều, bởi vậy tinh thần của rất nhiều vận động viên nổi tiếng cũng thả lỏng hơn. Hướng Dương Dương nói “Mặc sức bơi” cũng không phải nói đùa.
Nhưng mà, trong những người này không tính Đường Nhất Bạch.
Trong khoảng thời gian này, Đường Nhất Bạch tập luyện rất nghiêm túc. Được rồi, thật ra trước kia cậu ta cũng rất nghiêm túc, nhưng mà Kỳ Duệ Phong cảm giác gần đây cậu ta càng nghiê túc hơn. Anh không nhịn được nói với Đường Nhất Bạch: “Tên của cậu đã được định rồi, không cần liều mạng như vậy chứ?”
“Kinh nghiệm thi đấu của em còn quá ít, em nên tập luyện nhiều hơn.” Đường Nhất Bạch đáp.
Kỳ Duệ Phong thở dài, anh cũng không nói gì nữa.
Thời gian giải quán quân diễn ra dài gấp đôi so với giải mùa xuân bởi vậy thi đấu không cần phải chồng chép, không xuất hiện tình trạng bơi 50 mét và 100 mét cùng một ngày. Hạnh mục chính của Đường Nhất Bạch phân bố trong hai ngày, một ngày đấu loại và bán kết, ngày hôm sau là chung kết. Trước khi hạng mục chính của anh bắt đầu thì trận đấu của Minh Thiên và Trịnh Lăng Diệp đã bắt đầu trước.
Minh Thiên đạt được huy chương vàng hạng mục 100 mét bơi ếch dành cho nam, thành tích trong trận chung kết của cậu là 59 giây 65, là thành tích cá nhân tốt nhất của cậu. Nhưng mà thành tích này cũng chỉ nắm nhẹ lấy kỷ lục châu Á, chứ chưa thể bóp nát được. Kỷ lục Châu Á là do tuyển thủ Nhật Bản đạt được trong 58 giây 95, đã năm năm không ai phá được. Trước kia, đây từng là kỷ lục thế giới nhưng sau đó bị một tuyển thủ nước Anh phá vỡ. Cho nên Minh Thiên không phá được kỷ lục này cũng là điều có thể hiểu được.
So với thành tích lên xuống của Minh Thiên thì thành tích của Trịnh Lăng Diệp luôn vững vàng. Lần này 100 mét bơi bướm cũng giành được huy chương vàng, thành thích chỉ cách kỷ lục châu Á một chút. Mà kỷ lục châu Á, cũng là một tuyển thủ người Nhật Bản...
Đúng vậy, mặc dù tuyển thủ Nhật Bản thấp, nhưng đội bơi lội của bọn họ rất mạnh, đây đúng là một kỳ tích.
Nhưng kỳ tích này không phát sinh trong bơi tự do cự ly ngắn. Bơi ngửa, bơi bướm và bơi ếch của bọn họ đều rất giỏi, những cuộc thi như Thế Cẩm, thế vận hội Olympic ở đẳng cấp thế giới, hạng mục bơi hỗn hợp 4x100 mét tiếp sức thì ba tuyển thủ đầu tiên của Nhật Bản đều vượt lên xa là tình huống thường xuyên, nhưng mỗi lần tới tuyển thủ bơi tự do thì bọn họ sẽ bị phản ngược lại trong nháy mắt, đúng là không có chỗ mà ngồi khóc. Bơi tự do cự ly ngắn là trận đấu đột phá cao, nhưng bọn họ luôn không thể bộc phát ở hạng mục này.
Không có biện pháp, một chút biện pháp đều không có. Không chỉ bọn họ không có biện pháp mà toàn bộ người châu Á đều không có biện pháp.
Trước khi Đường Nhất Bạch xuất hiện, bơi tự do cự ly ngắn chính là nút chết của người châu Á, là sự tồn tại khó cởi được.
Vậy thì sau khi Đường Nhất Bạch xuất hiện thì sao?
Vân Đóa nghĩ đến một khả năng, tâm tình tung tăng như chim sẻ, giống như ánh nắng rực rỡ trên bầu trời mùa xuân quang đãng, như là thuyền bồm trên mặt biển gió êm sóng lặng, như mà những chú chim bồ câu trắng bay lượn đón mặt trời mọc vào sáng sớm...
Cô cười ngây ngô một lát, cách lớp thủy tinh nhìn về phía nơi điểm danh.
Trong sảnh điểm danh, Đường Nhất Bạch đang đợi đến lượt mình. Anh mặc quần áo thể thao bình thường, rảnh rang dựa vào trên tường, cúi đầu nhìn điện toại. Cách xa như vậy, trong sảnh lại có nhiều người như vậy nhưng Vân Đóa vẫn có thể nhìn thấy được anh. Cô cảm giác như anh xuất chúng hơn người khác, thân hình nhìn tốt hơn những người khác.
Đường Nhất Bạch như cảm giác được điều gì, anh ngẩng đầu, nhìn xuyên qua tường thủy tinh, anh nhìn thấy cô, phất phất tay nở nụ cười với cô.
“A a a!”
Vân Đóa nghe thấy những cô gái ở sau lưng mình hét lên, khuôn mặt các cô ấy đỏ bừng, hạnh phúc nói: “Anh ấy cười với mình kìa!”
“Không phải, là cười với mình!”
“Mình!”
“Đang nhìn mình!”
Được rồi, chỉ chuyện này mà các cô ấy cũng có thể tranh nhau được.
Vân Đóa quay đầu lại tiếp tục nhìn Đường Nhất Bạch, nắm tay lại ra dấu bảo anh cố lên.Cô cảm thấy nắm một nắm chưa đủ, cô nắm cả hai tay, trong nháy mắt đó cô như có Popeye nhập thân.
Đường Nhất Bạch cười tươi, anh cúi đầu, ngón tay hơi động. Vân Đóa nhanh chóng nhận được tin nhắn của anh: Giống như tinh tinh.
Vân Đóa:
Vân Đóa: Anh có điện thoại rồi à?
Đường Nhất Bạch: Của anh Phong.
Vân Đóa: Cũng học được đổi tên rồi 0.0
Đường Nhất Bạch
Vân Đóa: Anh đừng có ra vẻ dễ thương! Anh chính là nam thần! Phải theo hình tượng cao ngạo lạnh lùng!
Đường Nhất Bạch: ...
Vân Đóa: Anh chuẩn bị thế nào rồi?
Đường Nhất Bạch: Chờ để thét lên đi!
Tác giả :
Tửu Tiểu Thất