Tức Phụ Ngận Hung Tàn
Chương 39
Thời điểm Triệu Hàm đi tìm Ngô Tử Vệ cũng mới biết Ngô Tử Lâm cũng bị bệnh, thấy thuốc trên thuyền vừa mới chuẩn bị dược cho Ngô Tử Lâm, nhìn thấy Triệu Hàm đi lại đây, Ngô Tử Vệ cho quản sự đi an bài người đi nấu dược, hắn tự mình mang thấy thuốc đi xem Lâm Phàm, hai hài tử này, thân thể cũng không thật sự tốt, vất vả lên được thuyền, thế nhưng lại cùng nhau ngã bệnh, đúng là người cùng chung hoạn nạn mà.
Nhìn thấy thầy thuốc xem mạch cho Lâm Phàm xong, không đợi Triệu Hàm mở miệng Ngô Tử Vệ liền hỏi: “Thầy thuốc Trầm bệnh của Phàm tử như thế nào, không có nghiêm trọng chứ.” Triệu Hàm lúc này cũng nhìn chằm chằm thầy thuốc Trầm, Lâm Phàm vẫn rét run, khiến cho Triệu Hàm rất là lo lắng, rõ ràng trước nửa đêm đều rất tốt.
Thầy thuốc Trầm đứng lên từ trên ghế nói: “Không nghiêm trọng, cùng bệnh của tiểu thiếu gia giống nhau, đều bị kinh hãi, tâm thần không yên…. Ta khai chút dược bình ổn cho hắn, uống mấy lần là tốt. Thế nhưng thân thể tiểu tử này có chút kém, sẽ khỏe lại chậm hơn rất nhiều, hơn nữa chỉ có thể dùng phương thuốc ôn hòa.”
“Vậy thầy thuốc Trầm ngài mau chóng phối dược cho hắn, để nấu dược cho hắn uống sớm một chút, hắn cứu Tử Lâm giống như là đã cứu ta, dùng dược tốt nhất. Đúng rồi thầy thuốc Trầm, chờ Phàm Tử hết bệnh, ngươi giúp Phàm tử cùng Tử Lâm điều trị thân thể một chút, xương cốt bọn họ thật sự quá kém.” Ngô Tử Vệ mở miệng nói, có hắn nói một câu này, người của Ngô Tử Về sẽ coi trọng người nhà Lâm Phàm hơn.
Thầy thuốc Trầm gật đầu nói: “Ta có thể giúp hắn điều trị thân thể, thế nhưng hai người bọn họ cần rèn luyện thân thể. Ta đi trước, các ngươi đem cửa sổ đóng tốt, đừng để cho tiểu tử này bị gió lùa vào, còn nấu một chút đồ ăn cho tiểu tử này ăn, như vậy uống thuốc đối với hắn mới có lợi.”
Thầy thuốc Trầm đi rồi Ngô Tử Vệ liền hướng Triệu Hàm nói: “Triệu Hàm ngươi có việc gì thì trực tiếp nói với quản sự trên thuyền, thiếu cái gì cứ việc nói cho ta biết, Trần bá ngươi nói với phòng bếp làm chút đồ ăn dễ tiêu hóa, trước cho Phàm tử ăn no bụng, để Phàm tử uống thuốc.”
Triệu Hàm ngồi ở trước giường cầm lấy tay của Lâm Phàm, tuy rằng Lâm Phàm vẫn kêu lạnh, nhưng độ ấm trên tay cũng không thấp. Lúc trước Triệu Hàm thật không biết, hiện tại mới biết được Lâm Phàm là bị kinh hách, vẫn không có được chăm sóc và giải trừ tốt, hiện tại bình tĩnh lại mới có thể bộc phát ra ngoài.
Hai khắc sau người hầu liền bưng dược lên, Triệu Hàm đánh thức Lâm Phàm nửa ngủ nửa tỉnh, giúp cho Lâm Phàm uống xong nửa chen thuốc, nửa chén trà nhỏ sau Lâm Phàm đã tốt lên rất nhiều, ít nhất là không run rẩy nữa.
Triệu Hàm đã lấy bớt chăn ra cho Lâm Phàm, vừa rồi Ngô Tự Vệ lại phân phó người hầu mang tới một lò than, trong phòng có hai cái bếp lò độ ấm đã cao lên rất nhiều, Triệu Hàm múc một chậu nước ấm giúp Lâm Phàm lau tay lau mặt, lúc này mới nằm xuống ngủ cùng Lâm Phàm, sau đó Lâm Phàm an ổn ngủ một mạch đến hừng đông.
Đáng tiếc ngày hôm sau thân mình Lâm Phàm cũng không khôi phục, hắn không thấy rét lạnh nữa, nhưng thân mình lại không có khí lực choáng váng đầu, chỉ có thể nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Triệu Hàm thấy tình huống này rất là lo lắng, Ngô Tử Lâm tuy rằng tối hôm qua phát sốt, nhưng buổi sáng đã vui vẻ đứng lên, hiện tại đang ngồi ở trước giường của Lâm Phàm, đôi mắt trông mong nhìn Lâm Phàm, giống như hắn nhìn chằm chằm như vậy Lâm Phàm sẽ tốt lên.
Lâm Phàm bị bệnh nằm ở trên giường ba ngày, có Triệu Hàm cùng Ngô bá quan tâm, có Ngô Tử Vể khuyên can Ngô Tử Lâm không được quấy phá, trạng thái của Lâm Phàm rột cục cũng tốt lên. Tử An ghế vào trên giường Lâm Phàm cố gắng đi, hiện tại quần áo trên người nó nhiều lắm, liền giống như một trái cầu, đứng lên thật cố sức, thường thường sẽ bị ngã xuống.
“Phàm tử ngươi đừng ức hiếp Tử An, nó đã không muốn đi, ngươi còn túm nó làm cái gì, không thấy nó ăn sữa đà dùng hết sức lực hay sao.” Triệu Hàm thấy Tử An hì hục đi bất đắc dĩ nói.
Lâm Phàm tựa vào trên giường cười nói: “Ta đây là đang giúp nó vận động, nó mỗi ngày chỉ có ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn, đều sắp thành heo rồi, ngươi xem mùa đông này nó đã nặng lên rất nhiều, ta sắp ôm không được.” Nói xong lại cùng đừa nhỏ chơi đùa, kỳ thật hiện tại Tử An đã được mười tháng.
Tục ngữ nói bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, thế nhưng chỉ có thời gian ba ngày, thịt trên mặt Lâm Phàm được Triệu Hàm vất vả nuôi ra cuối cùng lại biến mất hoàn toàn, hơn nữa vóc dáng Lâm Phàm lại cao, nhìn thấy lại càng thêm gầy yếu, cảm giác gió thổi qua là có thể gục ngã.
Ngô Tử Vệ nhìn bộ dáng Lâm Phàm lắc lắc đầu, ngoại trừ kêu thầy thuốc Trần khai thuốc bổ cho Lâm Phàm, hắn cũng không có cách nào khác.
Nhưng thật ra bọn họ Triệu Hàm rất tin tưởng thầy thuốc Trầm, chỉ có vài ngày mà hắn đã thay đổi ba phương thuốc, còn nói Triệu Hàm đừng quá lo lắng, Lâm Phàm một khi đã tốt lên, chỉ cần điều trị tốt với lại tuổi cũng không lớn, vóc người lại cao, lúc này điều trị thân thể đúng là thời điểm tốt, đương nhiên cũng không thể thiếu những thứ thuốc bổ tốt do Ngô Tử Vệ cung cấp.
Thuyền Lâu ngoại trừ dừng lại ở thành lớn để tiếp viện, cũng không dừng lại lâu, một đường chạy thẳng xuống phía nam, qua mười ngày ít nhất đã đi được ngàn dặm. Thân thể Lâm Phàm lúc này tốt lên rất nhiều, hiện tại hắn mỗi ngày đều cùng Ngô Tử Lâm đi theo thầy thuốc Trầm luyện tập dưỡng sinh, loại quyền pháp này có chút giống với thái cực, động tác tập luyện rất chậm, Lâm Phàm học vài ngày còn chưa học được tất cả động tác, hắn mau quên động tác phải đi theo luyện mới được.
Triệu Hàm thì không giống, cũng đi theo thầy thuốc Trầm luyện tập hai lần, liền học được toàn bộ động tác, hơn nữa động tác của Triệu Hàm đánh ra so với bọn họ không giống nhau, cho dù làm theo rất chậm, độ mạnh yếu động tác kia đánh ra khiến Lâm Phàm rất hâm mộ, ngay cả thầy thuốc Trầm luyện nhiều năm cũng mặc cảm.
Mỗi lần xem Triệu Hàm luyện thầy thuốc Trầm đều tấm tắc lấy làm kỳ, sát khí của người này rất mạnh mẽ, lại là một ca nhi không luyện võ được thật đáng tiếc. Đương nhiên lời nói của thấy thuốc Trầm Triệu Hàm cũng không để ý, hắn không phải là không luyện qua võ, lúc tuổi nhỏ hắn từng theo lão tiêu sư học qua thương thuật, cũng học qua công phu quyền cước, thế nhưng từ sau khi lập gia đình cũng không có luyện qua.
Lại qua năm ngày, bọn họ đã tới nơi mong muốn. Lâm Phàm lúc này vẫn hao gầy như cũ, thế nhưng sắc mặt cũng không tồi, thầy thuốc Trầm cho Triệu Hàm phương thuốc cuối cùng, bên trong đều là dược thiện bổ sung nguyên khí cơ thể. Thầy thuốc Trầm nói với Triệu Hàm, dược có ba phần độc, dùng dược thiện điều trị đối với cơ thể Lâm Phàm là tốt nhất, chỉ cần Lâm Phàm có thể kiên trì ăn dược thiện này một hai năm, cơ thể suy yếu có thể bồi bổ trở về.
Triệu Hàm đối với điều này rất cao hứng, hắn có thể nhìn ra vị thấy thuốc trung niên này, so với vị thầy thuốc ở thành Nam Dương y thuật cao minh hơn. Nghĩ vị thầy thuốc được Ngô Tử Vệ mang theo người, khẳng định sẽ không phải là lang băm, Triệu Hàm nhớ tới những điều này, không khỏi nhớ tới cuộc tàn sát ở thành Nam Dương, hắn có chút phiền muộn, một tòa thành như vậy mà trong một đêm gà bay chó sủa, những phản quân này thật sự là đáng chết.
Ngô Tử Vệ nhìn thuyền viên bận rộn hướng Triệu Hàm cười nói: “Đây là nơi dừng chân phía nam của ta, Hồng Hà sơn trang mới vừa xây dựng được nửa năm, rất nhiều đồ vật này nọ đều chưa hoàn thiện, thế nhưng chúng ta ở lại đây cũng không có vấn đề, Tử Lâm Phàm tử chúng ta về nhà. Đi tàu mệt như vậy, chúng ta hiện tại nghỉ ngơi một ngày ở sơn trang, ngày mang ta đưa Triệu Hàm đi xem nơi này một lát, nếu cảm thấy được chúng ta sẽ tìm người xây dựng, sau hai tháng có thể xây được một cái phòng đơn giản, đến lúc đó sẽ không chậm chễ việc nhưỡng rượu của các ngươi.”
Lâm Phàm nhìn cảnh sắc chung quanh liền kinh hô một tiếng, ánh mắt hắn nhìn về phía Ngô Tử Vệ liền thay đổi, nơi này có một cái sơn trang, rõ ràng chính là một tòa thành nhỏ. Ở ven sông, thuyền lầu bị kéo vào trong khe núi, các loại thuyền nhỏ lui tới bận rộn.
Dọc theo hồ nước, có một cái sơn cốc xuất hiện trước mặt, Hồng Hà sơn trang mới được xây dựng ở bên trong sơn cốc, đình đài lâu các được xây dựng dựa vào nhau, nhìn thấy chính là một công trình rất là lớn, lúc này Lâm Phàm mới phát hiện Ngô Tử Vệ rất có tiền.
Tuy rằng Lâm Phàm rất muốn đi dạo một chút, dù sao nhiều ngày như vậy hắn đã ghé qua vài bến tàu, sau đó đều là ở trên thuyền, hắn cùng Ngô Tử Lâm sắp chán chết rồi.
Hai người nhìn thấy đều muốn thử xem sao, Ngô Tử Vệ mở miệng nói: “Hai người các ngươi phải ăn cơm trước rồi mới được đi chơi, thời điểm ở bên hồ cẩn thận một chút đừng để ngã xuống, hai con vịt cạn vào trong nước nhất định phải chết, Trần quản sự an bài hai đi theo hai bọn họ.”
Nghe được lời nói của Ngô Tử Vệ, Ngô Tử Lâm kéo Lâm Phàm hướng tới bờ sông, hai người trực tiếp chạy đến hồ ven đình, phòng cảnh như vậy Lâm Phàm cùng Ngô Tử Lâm chưa thấy bao giờ, hoa lệ tinh mỹ không mất đại lý, tuyệt đối là danh gia chi tác.
Cả một buổi chiều, Lâm Phàm ăn cơm xong liền rửa mặt sau đó liền nằm ở trên giường, Triệu Hàm ngồi ở bên giường mở miệng nói: “Đi vào có một chút, thật sự là mệt như vậy? hôm nay cũng không có trải qua chuyện sống chết gì.”
“Đương nhiên mệt mỏi, ta hôm nay cùng Ngô Tử Lâm đi dạo một ngày, đem phong cảnh xung quanh hồ nhìn một lần, đúng rồi cá buổi tối là của một lão bá mang tới, cá kia thật là ngon, về sau mỗi ngày đều có thể ăn.” Lâm Phàm vừa xê dịch vào trong vừa mở miệng nói.
Triệu Hàm không thể hiểu nối chỉ là đi dạo ở bên hồ nửa ngày, Lâm Phàm làm sao có thể mệt như vậy, hắn cởi bỏ quần áo trên người bỏ vào cái rổ bên giường, cứ lộ thân mình như vậy đi ra sau bình phong tắm rửa.
Ánh mắt của Lâm Phàm đi theo chuyển động của Triệu Hàm, mãi cho đến khi Triệu Hàm biến mất ở sau bình phong, lúc này mới nuốt một ngụm nước miếng, lúc này tất cả mỏi mệt đều bị Lâm Phàm vứt ra sau đầu, nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, Lâm Phàm cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Một đêm phong lưu không thành vấn đề, lúc Lâm Phàm còn nằm trong ổ chăn, Triệu Hàm đã đi theo Ngô Tử Vệ.
Đứng ở trên một con thuyền nhỏ, Ngô Tử Vệ hướng Triệu Hàm nói: “Nơi này là ta nhìn trúng nhiều năm trước, ban đầu ta muốn xây một sơn trang ở bên kia, sau này buôn bán ngày càng lớn liền cảm thấy địa phương này hơi nhỏ, cũng liền gác qua một bên. Ngươi xem qua nếu cảm thấy thích nơi này, ta sẽ tặng nơi này cho các ngươi làm lễ gặp mặt. Đây là một thung lũng nhỏ của một nhánh sông, bên kia lại không có hồ, thế nhưng nước sông cũng rất tốt….”
Nghe Ngô Tử Vệ giới thiệu cảnh sắc ở hai bên, thuyền nhỏ rất nhanh tiến vào một nhánh sông, hai bên bờ sông đều là núi lớn, phong cảnh sông núi rất tốt, nước sông giống như Ngô Tử Vệ nói khi tiến vào vững vàng hơn rất nhiều.
Một khắc sau, Ngô Tử Vệ chỉ khe núi phía trước hướng Triệu Hàm nói: “Ngươi nhìn xem ngay tại nơi này, khe núi có thể xây phòng còn có không ít đất, nếu muốn gieo trồng cũng có thể lợi dụng núi này, chỉ cần khai hoang là có thể trồng cây ăn quả cùng lúa nước. Thế nhưng phải xây dựng phòng trước sau đó lại xây thêm bến tàu, sau đó làm đường, như vậy xem như chúng ta đem tài nguyên đến với địa phương này, ngươi cảm thấy như thế nào.”
Triệu Hàm hơi nhíu mày một chút sau đó mở miệng nói: “Ngô đại ca nơi này thật không tồi, hoàn cảnh cũng rất tốt, nhưng là không thuận tiện cho việc thu mua dược liệu cùng nhưỡng rượu của ta.”
“Ngươi nói đến những thứ này, ta còn chưa giới thiệu cho ngươi đâu, xuôi dòng theo nơi này nửa canh giờ sẽ có một sơn trấn, là nơi tập trung hàng của dược liệu, những người hái thuốc đều đem dược liệu tới nơi này bán, rất nhiều thương nhân dược liệu đều đi đến bên kia thu mua dược liệu, buôn bán dã vật cũng không ít, độc vật cũng khá nhiều. Mặt khác ở nhánh sông ở bên kia, xuất phát từ nơi này chỉ mất có một canh giờ là đến một bến tàu lớn của Yến thành, chờ ngươi nhưỡng được rượu, là có thể trực tiếp dùng thuyền vận chuyển đi, bình rượu để ở trên thuyền không dễ bị hỏng, đó là chỗ rất là tốt. Triệu Hàm không có địa phương nào thích hợp hơn chỗ này, ngươi chỉ cần mua đứt vài người hầu không cần lo lắng bọn họ sẽ đem phương thuốc lộ ra ngoài….”
Triệu Hàm sau khi nghe Ngô Tử Vệ giới thiệu, quả thật cảm thấy nơi này không tồi, không cần lo lắng có người trộm phương thuốc, lại càng không cần lo lắng có người đến quấy rối, càng không cần lo lắng có người nhận ra. Hơn nữa thu mua dược liệu rất dễ dàng, vận chuyển hàng hóa chỉ cần dùng thuyền không cần lo lắng vận chuyển bằng xe ngựa sẽ bị bể bình sứ. Vì thế Triệu Hàm không chút do dự mở miệng nói: “Ngô đại ca ngươi định tặng nơi này cho ta thì thật là quý quá rồi, hay là ngươi nói cho ta biết nơi này bao nhiêu tiền, ta sẽ mua lại, về sau xây dựng phòng sẽ cần người của đại ca hỗ trợ.”
“Tiểu tử ngươi như vậy là coi ta như người ngoài, thời điểm ngươi cứu Tử Lâm không đâu có do dự, nơi này không có bao nhiêu tiền, lúc trước ta mua lại hết năm trăm lượng bạc. Tốt lắm đừng cùng đại ca nói đến chuyện tiền, nơi này bây giờ là của ngươi, trở về ta sẽ đem khế đất cho ngươi, sau đó sẽ kêu Trần quản sự an bài vài người lại đây, qua hai ngày nữa thì bắt đầu khởi công, tranh thủ để đến hai tháng sau là các ngươi có thể nhưỡng rượu.” Ngô Tử Vệ vỗ vỗ bả vai Triệu Hàm nói.
Lâm Phàm như thế nào cũng không nghĩ tới khi hắn rời giường, Triệu Hàm cùng Ngô đại ca đã xác định xong chuyện này rồi, Ngô Tử Vệ cùng Triệu Hàm đã đi thương lượng chuyện khởi công, Lâm Phàm cùng Ngô Tử Lâm túm lấy quản sự dẫn bọn hắn đi nhìn nơi này, đợi tới khi Ngô Tử Lâm cùng Lâm Phàm nhìn thấy khe núi, nơi này thật sự không tồi, chỉ cần tu chỉnh một chút, ngay cả gỗ để xây dựng phòng cũng có ngay tại chỗ không cần đi bên ngoài mua.
Sau khi nghe xong quản sự giới thiệu, Lâm Phàm lại vui vẻ, biết Ngô Tử Vệ không chịu lấy tiền, Lâm Phàm thật ra cũng không thiếu chút tiền này, nhưng đây là ý tốt của Ngô đại ca, Lâm Phàm liền nhận, cùng lắm về sau sẽ trả lại ở chỗ khác là được.
Một cây sam thụ bị chặt ra từng khối, tới gần bờ biển vừa mới xây dựng một bến tàu đơn giản, ở trên bến tàu mười thước có một doanh địa, dựng một cái bếp đơn giản, giường giản dị, trên khoảng đất trống bên cạnh đã được đổ đầy đá được vẩn chuyển từ bên ngoài tới, rất nhanh có thể xây dựng một phòng nhưỡng rượu, về phần phòng ốc, ngay cả Ngô Tử Vệ nói đừng vội, đợi cho xây xong phòng nhưỡng rượu, sẽ làm một kế hoạch xây dựng phòng ở, tránh cho phá hư một địa phương tốt như vậy.
Theo lời nói của Ngô Tử Vệ, ở ngoại trừ thoải mái còn phải tinh mỹ, tiền không là vấn đề, nếu bọn Lâm Phàm không đủ hắn còn có thể cho thêm, lúc nào cần liền có, nếu Lâm Phàm không có năng lực cả đời kiếm không đủ, vậy không cần còn.
Đương nhiên lời này bị mọi người chê cười, khi Ngô Tử Lâm mô tả tình huống cửa hàng của Lâm Phàm, Ngô Tử Vệ bảo đảm Lâm Phàm sẽ làm ăn lớn, cho dù kiếm được gia tài bạc triệu, mấy ngàn quán cũng không có vấn đề, lời này lại khiến mọi người cười điên cuồng.
Ngô bá và Tử An đều ở lại sơn trang của Ngô Tử Vệ, sơn trang kia gọi là Hồng Hà cũng có nguồn gốc, chạng vạng mỗi ngày Ngô bá đều ôm theo Tử An, ngồi ở chòi nghỉ mắt nhìn ánh nắng chiều phía chân trời, đêm đó rạng mây đỏ chót, quả nhiên là thiền hình vạn chạng, không có đêm nào giống nhau.
Lâm Phàm cùng Triệu Hàm mỗi ngày đều bận rộn ở trong thung lũng của bọn họ, hai phòng nhưỡng rượu được dựng lên tạm thời đã được tu sửa tốt lắm, ít nhất là rộng năm sáu trăm bình, vả lại Ngô Tử Vệ đã xây dựng cho bọn họ một nhà xưởng tốt lắm, một đống bình rượu lớn được bày trên chỗ trống, chỉ chờ bọn họ thu mua dược liệu bắt đầu ủ là được.
Triệu Hàm phụ trách việc nhưỡng rượu, mà Lâm Phàm cùng nhóm công tượng xây dựng một tòa trang viên, là nơi để bọn họ ở lại, trong thung lũng này chẳng những phải có một tòa trang viên, Lâm Phàm còn muốn trồng mấy loại cây ăn quả, tốt nhất về sau có thể tự cấp tự túc.
Ngô Tử Vệ cùng đệ đệ đưa một thuyền vật liệu vào trong núi sâu, Lâm Phàm dùng bố khăn lau mô hồi nhìn thấy Ngô Tử Vệ đi vào liền cười nói: “Hôm nay cơn gió nào lại đưa Ngô đại ca lại đây.” Bình thường đều là Ngô Tử Lâm phụ trách những việc này, theo như lời Ngô Tử Vệ là để đệ đệ rèn luyện một phen.
“Đương nhiên là gió thần tài, tiểu tử đại ca hôm nay mang đến tin tức một thôn trang muốn kí kết làm ăn với ngươi, tuy rằng rất là phiêu lưu, thời gian cũng rất dài, nhưng nếu thành công lợi nhuận sẽ rất cao, có thể nói một vốn bốn lời, thế nhưng nếu thất bại thì không thể thu được vốn gốc về.” Ngô Tử Vệ cười hướng Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm vừa nghe Ngô Tử Vệ nói trong lòng liền phấn khởi, bỏ lại một đám công tượng bỏ chảy, ngồi ở trong doanh địa tạm thời cùng Triệu Hàm uống trà lài, cảm giác đã khát sau mới mở miệng nói: “Ngô đại ca có việc làm ăn tốt như thế, liền nói với đệ đệ,” Lâm Phàm nghe Ngô Tử Vệ nói xong liền mở miệng nói, trong lòng có thể lờ mờ đoán được là cái gì, thế nhưng hắn muốn xác định một chút, tránh cho mừng hụt.
Nhìn thấy thầy thuốc xem mạch cho Lâm Phàm xong, không đợi Triệu Hàm mở miệng Ngô Tử Vệ liền hỏi: “Thầy thuốc Trầm bệnh của Phàm tử như thế nào, không có nghiêm trọng chứ.” Triệu Hàm lúc này cũng nhìn chằm chằm thầy thuốc Trầm, Lâm Phàm vẫn rét run, khiến cho Triệu Hàm rất là lo lắng, rõ ràng trước nửa đêm đều rất tốt.
Thầy thuốc Trầm đứng lên từ trên ghế nói: “Không nghiêm trọng, cùng bệnh của tiểu thiếu gia giống nhau, đều bị kinh hãi, tâm thần không yên…. Ta khai chút dược bình ổn cho hắn, uống mấy lần là tốt. Thế nhưng thân thể tiểu tử này có chút kém, sẽ khỏe lại chậm hơn rất nhiều, hơn nữa chỉ có thể dùng phương thuốc ôn hòa.”
“Vậy thầy thuốc Trầm ngài mau chóng phối dược cho hắn, để nấu dược cho hắn uống sớm một chút, hắn cứu Tử Lâm giống như là đã cứu ta, dùng dược tốt nhất. Đúng rồi thầy thuốc Trầm, chờ Phàm Tử hết bệnh, ngươi giúp Phàm tử cùng Tử Lâm điều trị thân thể một chút, xương cốt bọn họ thật sự quá kém.” Ngô Tử Vệ mở miệng nói, có hắn nói một câu này, người của Ngô Tử Về sẽ coi trọng người nhà Lâm Phàm hơn.
Thầy thuốc Trầm gật đầu nói: “Ta có thể giúp hắn điều trị thân thể, thế nhưng hai người bọn họ cần rèn luyện thân thể. Ta đi trước, các ngươi đem cửa sổ đóng tốt, đừng để cho tiểu tử này bị gió lùa vào, còn nấu một chút đồ ăn cho tiểu tử này ăn, như vậy uống thuốc đối với hắn mới có lợi.”
Thầy thuốc Trầm đi rồi Ngô Tử Vệ liền hướng Triệu Hàm nói: “Triệu Hàm ngươi có việc gì thì trực tiếp nói với quản sự trên thuyền, thiếu cái gì cứ việc nói cho ta biết, Trần bá ngươi nói với phòng bếp làm chút đồ ăn dễ tiêu hóa, trước cho Phàm tử ăn no bụng, để Phàm tử uống thuốc.”
Triệu Hàm ngồi ở trước giường cầm lấy tay của Lâm Phàm, tuy rằng Lâm Phàm vẫn kêu lạnh, nhưng độ ấm trên tay cũng không thấp. Lúc trước Triệu Hàm thật không biết, hiện tại mới biết được Lâm Phàm là bị kinh hách, vẫn không có được chăm sóc và giải trừ tốt, hiện tại bình tĩnh lại mới có thể bộc phát ra ngoài.
Hai khắc sau người hầu liền bưng dược lên, Triệu Hàm đánh thức Lâm Phàm nửa ngủ nửa tỉnh, giúp cho Lâm Phàm uống xong nửa chen thuốc, nửa chén trà nhỏ sau Lâm Phàm đã tốt lên rất nhiều, ít nhất là không run rẩy nữa.
Triệu Hàm đã lấy bớt chăn ra cho Lâm Phàm, vừa rồi Ngô Tự Vệ lại phân phó người hầu mang tới một lò than, trong phòng có hai cái bếp lò độ ấm đã cao lên rất nhiều, Triệu Hàm múc một chậu nước ấm giúp Lâm Phàm lau tay lau mặt, lúc này mới nằm xuống ngủ cùng Lâm Phàm, sau đó Lâm Phàm an ổn ngủ một mạch đến hừng đông.
Đáng tiếc ngày hôm sau thân mình Lâm Phàm cũng không khôi phục, hắn không thấy rét lạnh nữa, nhưng thân mình lại không có khí lực choáng váng đầu, chỉ có thể nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Triệu Hàm thấy tình huống này rất là lo lắng, Ngô Tử Lâm tuy rằng tối hôm qua phát sốt, nhưng buổi sáng đã vui vẻ đứng lên, hiện tại đang ngồi ở trước giường của Lâm Phàm, đôi mắt trông mong nhìn Lâm Phàm, giống như hắn nhìn chằm chằm như vậy Lâm Phàm sẽ tốt lên.
Lâm Phàm bị bệnh nằm ở trên giường ba ngày, có Triệu Hàm cùng Ngô bá quan tâm, có Ngô Tử Vể khuyên can Ngô Tử Lâm không được quấy phá, trạng thái của Lâm Phàm rột cục cũng tốt lên. Tử An ghế vào trên giường Lâm Phàm cố gắng đi, hiện tại quần áo trên người nó nhiều lắm, liền giống như một trái cầu, đứng lên thật cố sức, thường thường sẽ bị ngã xuống.
“Phàm tử ngươi đừng ức hiếp Tử An, nó đã không muốn đi, ngươi còn túm nó làm cái gì, không thấy nó ăn sữa đà dùng hết sức lực hay sao.” Triệu Hàm thấy Tử An hì hục đi bất đắc dĩ nói.
Lâm Phàm tựa vào trên giường cười nói: “Ta đây là đang giúp nó vận động, nó mỗi ngày chỉ có ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn, đều sắp thành heo rồi, ngươi xem mùa đông này nó đã nặng lên rất nhiều, ta sắp ôm không được.” Nói xong lại cùng đừa nhỏ chơi đùa, kỳ thật hiện tại Tử An đã được mười tháng.
Tục ngữ nói bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, thế nhưng chỉ có thời gian ba ngày, thịt trên mặt Lâm Phàm được Triệu Hàm vất vả nuôi ra cuối cùng lại biến mất hoàn toàn, hơn nữa vóc dáng Lâm Phàm lại cao, nhìn thấy lại càng thêm gầy yếu, cảm giác gió thổi qua là có thể gục ngã.
Ngô Tử Vệ nhìn bộ dáng Lâm Phàm lắc lắc đầu, ngoại trừ kêu thầy thuốc Trần khai thuốc bổ cho Lâm Phàm, hắn cũng không có cách nào khác.
Nhưng thật ra bọn họ Triệu Hàm rất tin tưởng thầy thuốc Trầm, chỉ có vài ngày mà hắn đã thay đổi ba phương thuốc, còn nói Triệu Hàm đừng quá lo lắng, Lâm Phàm một khi đã tốt lên, chỉ cần điều trị tốt với lại tuổi cũng không lớn, vóc người lại cao, lúc này điều trị thân thể đúng là thời điểm tốt, đương nhiên cũng không thể thiếu những thứ thuốc bổ tốt do Ngô Tử Vệ cung cấp.
Thuyền Lâu ngoại trừ dừng lại ở thành lớn để tiếp viện, cũng không dừng lại lâu, một đường chạy thẳng xuống phía nam, qua mười ngày ít nhất đã đi được ngàn dặm. Thân thể Lâm Phàm lúc này tốt lên rất nhiều, hiện tại hắn mỗi ngày đều cùng Ngô Tử Lâm đi theo thầy thuốc Trầm luyện tập dưỡng sinh, loại quyền pháp này có chút giống với thái cực, động tác tập luyện rất chậm, Lâm Phàm học vài ngày còn chưa học được tất cả động tác, hắn mau quên động tác phải đi theo luyện mới được.
Triệu Hàm thì không giống, cũng đi theo thầy thuốc Trầm luyện tập hai lần, liền học được toàn bộ động tác, hơn nữa động tác của Triệu Hàm đánh ra so với bọn họ không giống nhau, cho dù làm theo rất chậm, độ mạnh yếu động tác kia đánh ra khiến Lâm Phàm rất hâm mộ, ngay cả thầy thuốc Trầm luyện nhiều năm cũng mặc cảm.
Mỗi lần xem Triệu Hàm luyện thầy thuốc Trầm đều tấm tắc lấy làm kỳ, sát khí của người này rất mạnh mẽ, lại là một ca nhi không luyện võ được thật đáng tiếc. Đương nhiên lời nói của thấy thuốc Trầm Triệu Hàm cũng không để ý, hắn không phải là không luyện qua võ, lúc tuổi nhỏ hắn từng theo lão tiêu sư học qua thương thuật, cũng học qua công phu quyền cước, thế nhưng từ sau khi lập gia đình cũng không có luyện qua.
Lại qua năm ngày, bọn họ đã tới nơi mong muốn. Lâm Phàm lúc này vẫn hao gầy như cũ, thế nhưng sắc mặt cũng không tồi, thầy thuốc Trầm cho Triệu Hàm phương thuốc cuối cùng, bên trong đều là dược thiện bổ sung nguyên khí cơ thể. Thầy thuốc Trầm nói với Triệu Hàm, dược có ba phần độc, dùng dược thiện điều trị đối với cơ thể Lâm Phàm là tốt nhất, chỉ cần Lâm Phàm có thể kiên trì ăn dược thiện này một hai năm, cơ thể suy yếu có thể bồi bổ trở về.
Triệu Hàm đối với điều này rất cao hứng, hắn có thể nhìn ra vị thấy thuốc trung niên này, so với vị thầy thuốc ở thành Nam Dương y thuật cao minh hơn. Nghĩ vị thầy thuốc được Ngô Tử Vệ mang theo người, khẳng định sẽ không phải là lang băm, Triệu Hàm nhớ tới những điều này, không khỏi nhớ tới cuộc tàn sát ở thành Nam Dương, hắn có chút phiền muộn, một tòa thành như vậy mà trong một đêm gà bay chó sủa, những phản quân này thật sự là đáng chết.
Ngô Tử Vệ nhìn thuyền viên bận rộn hướng Triệu Hàm cười nói: “Đây là nơi dừng chân phía nam của ta, Hồng Hà sơn trang mới vừa xây dựng được nửa năm, rất nhiều đồ vật này nọ đều chưa hoàn thiện, thế nhưng chúng ta ở lại đây cũng không có vấn đề, Tử Lâm Phàm tử chúng ta về nhà. Đi tàu mệt như vậy, chúng ta hiện tại nghỉ ngơi một ngày ở sơn trang, ngày mang ta đưa Triệu Hàm đi xem nơi này một lát, nếu cảm thấy được chúng ta sẽ tìm người xây dựng, sau hai tháng có thể xây được một cái phòng đơn giản, đến lúc đó sẽ không chậm chễ việc nhưỡng rượu của các ngươi.”
Lâm Phàm nhìn cảnh sắc chung quanh liền kinh hô một tiếng, ánh mắt hắn nhìn về phía Ngô Tử Vệ liền thay đổi, nơi này có một cái sơn trang, rõ ràng chính là một tòa thành nhỏ. Ở ven sông, thuyền lầu bị kéo vào trong khe núi, các loại thuyền nhỏ lui tới bận rộn.
Dọc theo hồ nước, có một cái sơn cốc xuất hiện trước mặt, Hồng Hà sơn trang mới được xây dựng ở bên trong sơn cốc, đình đài lâu các được xây dựng dựa vào nhau, nhìn thấy chính là một công trình rất là lớn, lúc này Lâm Phàm mới phát hiện Ngô Tử Vệ rất có tiền.
Tuy rằng Lâm Phàm rất muốn đi dạo một chút, dù sao nhiều ngày như vậy hắn đã ghé qua vài bến tàu, sau đó đều là ở trên thuyền, hắn cùng Ngô Tử Lâm sắp chán chết rồi.
Hai người nhìn thấy đều muốn thử xem sao, Ngô Tử Vệ mở miệng nói: “Hai người các ngươi phải ăn cơm trước rồi mới được đi chơi, thời điểm ở bên hồ cẩn thận một chút đừng để ngã xuống, hai con vịt cạn vào trong nước nhất định phải chết, Trần quản sự an bài hai đi theo hai bọn họ.”
Nghe được lời nói của Ngô Tử Vệ, Ngô Tử Lâm kéo Lâm Phàm hướng tới bờ sông, hai người trực tiếp chạy đến hồ ven đình, phòng cảnh như vậy Lâm Phàm cùng Ngô Tử Lâm chưa thấy bao giờ, hoa lệ tinh mỹ không mất đại lý, tuyệt đối là danh gia chi tác.
Cả một buổi chiều, Lâm Phàm ăn cơm xong liền rửa mặt sau đó liền nằm ở trên giường, Triệu Hàm ngồi ở bên giường mở miệng nói: “Đi vào có một chút, thật sự là mệt như vậy? hôm nay cũng không có trải qua chuyện sống chết gì.”
“Đương nhiên mệt mỏi, ta hôm nay cùng Ngô Tử Lâm đi dạo một ngày, đem phong cảnh xung quanh hồ nhìn một lần, đúng rồi cá buổi tối là của một lão bá mang tới, cá kia thật là ngon, về sau mỗi ngày đều có thể ăn.” Lâm Phàm vừa xê dịch vào trong vừa mở miệng nói.
Triệu Hàm không thể hiểu nối chỉ là đi dạo ở bên hồ nửa ngày, Lâm Phàm làm sao có thể mệt như vậy, hắn cởi bỏ quần áo trên người bỏ vào cái rổ bên giường, cứ lộ thân mình như vậy đi ra sau bình phong tắm rửa.
Ánh mắt của Lâm Phàm đi theo chuyển động của Triệu Hàm, mãi cho đến khi Triệu Hàm biến mất ở sau bình phong, lúc này mới nuốt một ngụm nước miếng, lúc này tất cả mỏi mệt đều bị Lâm Phàm vứt ra sau đầu, nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, Lâm Phàm cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Một đêm phong lưu không thành vấn đề, lúc Lâm Phàm còn nằm trong ổ chăn, Triệu Hàm đã đi theo Ngô Tử Vệ.
Đứng ở trên một con thuyền nhỏ, Ngô Tử Vệ hướng Triệu Hàm nói: “Nơi này là ta nhìn trúng nhiều năm trước, ban đầu ta muốn xây một sơn trang ở bên kia, sau này buôn bán ngày càng lớn liền cảm thấy địa phương này hơi nhỏ, cũng liền gác qua một bên. Ngươi xem qua nếu cảm thấy thích nơi này, ta sẽ tặng nơi này cho các ngươi làm lễ gặp mặt. Đây là một thung lũng nhỏ của một nhánh sông, bên kia lại không có hồ, thế nhưng nước sông cũng rất tốt….”
Nghe Ngô Tử Vệ giới thiệu cảnh sắc ở hai bên, thuyền nhỏ rất nhanh tiến vào một nhánh sông, hai bên bờ sông đều là núi lớn, phong cảnh sông núi rất tốt, nước sông giống như Ngô Tử Vệ nói khi tiến vào vững vàng hơn rất nhiều.
Một khắc sau, Ngô Tử Vệ chỉ khe núi phía trước hướng Triệu Hàm nói: “Ngươi nhìn xem ngay tại nơi này, khe núi có thể xây phòng còn có không ít đất, nếu muốn gieo trồng cũng có thể lợi dụng núi này, chỉ cần khai hoang là có thể trồng cây ăn quả cùng lúa nước. Thế nhưng phải xây dựng phòng trước sau đó lại xây thêm bến tàu, sau đó làm đường, như vậy xem như chúng ta đem tài nguyên đến với địa phương này, ngươi cảm thấy như thế nào.”
Triệu Hàm hơi nhíu mày một chút sau đó mở miệng nói: “Ngô đại ca nơi này thật không tồi, hoàn cảnh cũng rất tốt, nhưng là không thuận tiện cho việc thu mua dược liệu cùng nhưỡng rượu của ta.”
“Ngươi nói đến những thứ này, ta còn chưa giới thiệu cho ngươi đâu, xuôi dòng theo nơi này nửa canh giờ sẽ có một sơn trấn, là nơi tập trung hàng của dược liệu, những người hái thuốc đều đem dược liệu tới nơi này bán, rất nhiều thương nhân dược liệu đều đi đến bên kia thu mua dược liệu, buôn bán dã vật cũng không ít, độc vật cũng khá nhiều. Mặt khác ở nhánh sông ở bên kia, xuất phát từ nơi này chỉ mất có một canh giờ là đến một bến tàu lớn của Yến thành, chờ ngươi nhưỡng được rượu, là có thể trực tiếp dùng thuyền vận chuyển đi, bình rượu để ở trên thuyền không dễ bị hỏng, đó là chỗ rất là tốt. Triệu Hàm không có địa phương nào thích hợp hơn chỗ này, ngươi chỉ cần mua đứt vài người hầu không cần lo lắng bọn họ sẽ đem phương thuốc lộ ra ngoài….”
Triệu Hàm sau khi nghe Ngô Tử Vệ giới thiệu, quả thật cảm thấy nơi này không tồi, không cần lo lắng có người trộm phương thuốc, lại càng không cần lo lắng có người đến quấy rối, càng không cần lo lắng có người nhận ra. Hơn nữa thu mua dược liệu rất dễ dàng, vận chuyển hàng hóa chỉ cần dùng thuyền không cần lo lắng vận chuyển bằng xe ngựa sẽ bị bể bình sứ. Vì thế Triệu Hàm không chút do dự mở miệng nói: “Ngô đại ca ngươi định tặng nơi này cho ta thì thật là quý quá rồi, hay là ngươi nói cho ta biết nơi này bao nhiêu tiền, ta sẽ mua lại, về sau xây dựng phòng sẽ cần người của đại ca hỗ trợ.”
“Tiểu tử ngươi như vậy là coi ta như người ngoài, thời điểm ngươi cứu Tử Lâm không đâu có do dự, nơi này không có bao nhiêu tiền, lúc trước ta mua lại hết năm trăm lượng bạc. Tốt lắm đừng cùng đại ca nói đến chuyện tiền, nơi này bây giờ là của ngươi, trở về ta sẽ đem khế đất cho ngươi, sau đó sẽ kêu Trần quản sự an bài vài người lại đây, qua hai ngày nữa thì bắt đầu khởi công, tranh thủ để đến hai tháng sau là các ngươi có thể nhưỡng rượu.” Ngô Tử Vệ vỗ vỗ bả vai Triệu Hàm nói.
Lâm Phàm như thế nào cũng không nghĩ tới khi hắn rời giường, Triệu Hàm cùng Ngô đại ca đã xác định xong chuyện này rồi, Ngô Tử Vệ cùng Triệu Hàm đã đi thương lượng chuyện khởi công, Lâm Phàm cùng Ngô Tử Lâm túm lấy quản sự dẫn bọn hắn đi nhìn nơi này, đợi tới khi Ngô Tử Lâm cùng Lâm Phàm nhìn thấy khe núi, nơi này thật sự không tồi, chỉ cần tu chỉnh một chút, ngay cả gỗ để xây dựng phòng cũng có ngay tại chỗ không cần đi bên ngoài mua.
Sau khi nghe xong quản sự giới thiệu, Lâm Phàm lại vui vẻ, biết Ngô Tử Vệ không chịu lấy tiền, Lâm Phàm thật ra cũng không thiếu chút tiền này, nhưng đây là ý tốt của Ngô đại ca, Lâm Phàm liền nhận, cùng lắm về sau sẽ trả lại ở chỗ khác là được.
Một cây sam thụ bị chặt ra từng khối, tới gần bờ biển vừa mới xây dựng một bến tàu đơn giản, ở trên bến tàu mười thước có một doanh địa, dựng một cái bếp đơn giản, giường giản dị, trên khoảng đất trống bên cạnh đã được đổ đầy đá được vẩn chuyển từ bên ngoài tới, rất nhanh có thể xây dựng một phòng nhưỡng rượu, về phần phòng ốc, ngay cả Ngô Tử Vệ nói đừng vội, đợi cho xây xong phòng nhưỡng rượu, sẽ làm một kế hoạch xây dựng phòng ở, tránh cho phá hư một địa phương tốt như vậy.
Theo lời nói của Ngô Tử Vệ, ở ngoại trừ thoải mái còn phải tinh mỹ, tiền không là vấn đề, nếu bọn Lâm Phàm không đủ hắn còn có thể cho thêm, lúc nào cần liền có, nếu Lâm Phàm không có năng lực cả đời kiếm không đủ, vậy không cần còn.
Đương nhiên lời này bị mọi người chê cười, khi Ngô Tử Lâm mô tả tình huống cửa hàng của Lâm Phàm, Ngô Tử Vệ bảo đảm Lâm Phàm sẽ làm ăn lớn, cho dù kiếm được gia tài bạc triệu, mấy ngàn quán cũng không có vấn đề, lời này lại khiến mọi người cười điên cuồng.
Ngô bá và Tử An đều ở lại sơn trang của Ngô Tử Vệ, sơn trang kia gọi là Hồng Hà cũng có nguồn gốc, chạng vạng mỗi ngày Ngô bá đều ôm theo Tử An, ngồi ở chòi nghỉ mắt nhìn ánh nắng chiều phía chân trời, đêm đó rạng mây đỏ chót, quả nhiên là thiền hình vạn chạng, không có đêm nào giống nhau.
Lâm Phàm cùng Triệu Hàm mỗi ngày đều bận rộn ở trong thung lũng của bọn họ, hai phòng nhưỡng rượu được dựng lên tạm thời đã được tu sửa tốt lắm, ít nhất là rộng năm sáu trăm bình, vả lại Ngô Tử Vệ đã xây dựng cho bọn họ một nhà xưởng tốt lắm, một đống bình rượu lớn được bày trên chỗ trống, chỉ chờ bọn họ thu mua dược liệu bắt đầu ủ là được.
Triệu Hàm phụ trách việc nhưỡng rượu, mà Lâm Phàm cùng nhóm công tượng xây dựng một tòa trang viên, là nơi để bọn họ ở lại, trong thung lũng này chẳng những phải có một tòa trang viên, Lâm Phàm còn muốn trồng mấy loại cây ăn quả, tốt nhất về sau có thể tự cấp tự túc.
Ngô Tử Vệ cùng đệ đệ đưa một thuyền vật liệu vào trong núi sâu, Lâm Phàm dùng bố khăn lau mô hồi nhìn thấy Ngô Tử Vệ đi vào liền cười nói: “Hôm nay cơn gió nào lại đưa Ngô đại ca lại đây.” Bình thường đều là Ngô Tử Lâm phụ trách những việc này, theo như lời Ngô Tử Vệ là để đệ đệ rèn luyện một phen.
“Đương nhiên là gió thần tài, tiểu tử đại ca hôm nay mang đến tin tức một thôn trang muốn kí kết làm ăn với ngươi, tuy rằng rất là phiêu lưu, thời gian cũng rất dài, nhưng nếu thành công lợi nhuận sẽ rất cao, có thể nói một vốn bốn lời, thế nhưng nếu thất bại thì không thể thu được vốn gốc về.” Ngô Tử Vệ cười hướng Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm vừa nghe Ngô Tử Vệ nói trong lòng liền phấn khởi, bỏ lại một đám công tượng bỏ chảy, ngồi ở trong doanh địa tạm thời cùng Triệu Hàm uống trà lài, cảm giác đã khát sau mới mở miệng nói: “Ngô đại ca có việc làm ăn tốt như thế, liền nói với đệ đệ,” Lâm Phàm nghe Ngô Tử Vệ nói xong liền mở miệng nói, trong lòng có thể lờ mờ đoán được là cái gì, thế nhưng hắn muốn xác định một chút, tránh cho mừng hụt.
Tác giả :
Lãng Hoa Điểm Điểm