Tục Nhân Hồi Đáng
Chương 9: Sắp xếp chỗ ngồi kỳ thi tốt nghiệp
Hôm sau Đổng Tuyết không tới trường học, trong nhà xin phép nhà trường nói hôm qua mưa về bị bệnh. Thật ra thì Biên Học Đạo sau khi về nhà người cũng nóng rần lên, chỉ là sau khi ngủ một giấc liền tốt.
Lúc Biên Học Đạo gặp được Đổng Tuyết đã là 7 ngày sau.
Mấy ngày vừa rồi, nhìn chỗ Đổng Tuyết trống, Biên Học Đạo hết sức hối hận vì ngày đó không kiên trì để Đổng Tuyết thuê xe về nhà. Hắn biết Đổng Tuyết muốn có thêm chút thời gian bên cạnh hắn, nhưng sao hắn không kiên trì?
Đừng nghĩ nữa, có chuyện gì thì để sau kỳ thi tốt nghiệp rồi nghĩ.
Mấy ngày nay trạng thái học tập của Biên Học Đạo ngày càng tốt, hắn mơ hồ cảm thấy trải qua nhiều ngày như vậy linh hồn và thân thể mới chân chính dung hợp với nhau. Hơn nữa khi sống lại dường như đã có hiệu quả cường hóa trí nhớ, không chỉ việc học tập gần đây rất tốt, ngay cả những chuyện trước khi sống lại cũng nhớ mồn một, rõ ràng vô cùng.
Mấy ngày gần đây, thời gian Chu Hàng dùng để đọc sách làm bài ngày càng ít, thường xuyên cầm quyển Hướng dẫn kỳ thi mượn được đọc, sau đó cùng Biên Học Đạo ra quán nét. Chu Hàng muốn đi tra tin tức giới thiệu và các trường, Biên Học Đạo thì đi xem Từ Thượng Tú đã trả lời QQ hay chưa, xin kết bạn mấy lần cũng chỉ như đá ném biển rộng.
Không sao cả, dù thế nào thì ba tháng sau cũng sẽ gặp mặt ở đại học Đông Sâm.
Tháng 6 năm 2001, lúc này trong lớp Biên Học Đạo không ai có điện thoại di động, máy nhắn tin cũng chỉ vài người có. Một lần ở tiệm nét, một cậu con trai ngồi bên cạnh Chu Hàng sau khi hỏi ra được số của cô bé ngồi đối diện trên QQ, lập tức lấy máy nhắn tin ra nhắn cho đối phương, chưa đầy hai câu cậu ta đã nói với cô bé:
- Đây là số của anh, sau này cứ nhắn vào đây cho anh.
Lúc nói lời này, khí thế bừng bừng.
Sau khi hàn huyên một lúc thì cậu ta rời đi.
Sau đó, Biên Học Đạo phát hiện, Chu Hàng đang online tìm điện thoại di động.
Trên đường trở về trường học, lần đầu tiên Chu Hàng nói với Biên Học Đạo về chuyện học đại học sau này.
Chu Hàng hỏi:
-Cậu đã từng học đại học à?
-Cậu nói đại học nào?
-Thì bất kỳ trường nào cũng vậy, cậu học qua rồi à?
-Ừ, đã từng.
-Nó như thế nào?
-Nói như thế nào nhỉ? Có thể lên lớp, có thể ngủ, có thể tắm, có thể ăn cơm. Nói chung là khá thoải mái.
- Còn gì nữa không?
- Còn gì nữa không?
- Nhà cao một chút, nhiều người một chút, nếu là trường khá chút thì có thể nhìn thấy con gái trời nam đất bắc tới, nghe được đủ loại khẩu âm.
- Kí túc có điện thoại không?
- Có điện thoại công cộng,
- Sao bạn biết?
- Anh mình nói cho.
Sau khi Đồng Tuyết trở về, có thể thấy rõ là bắt đầu ốm nặng. Sắc mặt cô trắng bệch, người lử đử mệt mỏi. Trong giờ giải lao, lần đầu tiên, Biên Học Đạo đi đến bên cạnh cô, hỏi thăm sức khỏe. Đổng Tuyết im lặng, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó nói một câu Biên Học Đạo không bao giờ ngờ tới:
-Mấy ngày qua nhớ tới tôi phải không?
Lúc ăn cơm tối, Đổng Tuyết được hai chị em tốt mời đi ăn. Trên đường đi, gặp Chu Hàng và Biên Học Đạo, nên rủ hắn cũng đi. Biên Học Đạo tính nhanh chi phí rồi cười nhận lời. Trên đường lại gặp Quách Đông cũng chưa ăn tối, Biên Học Đạo kêu gã đi cùng. Vậy là có ba nam ba nữa, vừa đẹp.
Trước khi ăn cơm, hai nữ sinh la hét đòi Biên Học Đạo và Đổng Tuyết ngồi cạnh nhau. Biên Học Đạo không đồng ý. Chu Hàng nói:
-Nếu như hai người không ngồi cạnh nhau, bọn tớ cũng khó mà ăn ngon.
Cuối cùng, một cái bàn vuông dựa vào tường, Biên Học Đạo và Đổng Tuyết ngồi một bên, hai nữ sinh một bên, Chu Hàng Quách Đông một bên.
Sau khi đưa món ăn được đưa lên, hai nữ sinh lại len lén gọi thêm ba chai bia. Đổng Tuyết nói một hồi về chuyện muốn quay lại trường. Quách Đông cầm bia lên nói:
-Không có chuyện gì nữa, còn mười ngày là thi tốt nghiệp trung học rồi, ai còn quản được bạn?
Bữa cơm này uống hết sáu chai bia. Biên Học Đạo chỉ cho Đổng Tuyết nhấp một chút, còn lại, thì hắn lấy lý do Đổng Tuyết mới bệnh nên không cho cô uống, hắn uống thay phần của cô. Mỗi lần Biên Học Đạo uống thay phần của cô, thì ánh mắt hai nữ sinh như phát sáng.
Lúc ăn cơm, Biên Học Đạo cũng quan sát kỹ mấy người bạn học, có không ít phát hiện mới
Hai nữ sinh rất hiểu tình hình thế sự. Trên bàn cơm, sinh động nhất là Quách Đông, không khí của bữa cơm là do gã khuấy động. Hơn nữa, kiểm soát rất tốt. Biên Học Đạo ngạc nhiên nhất là Chu Hàng. Có thể do đã uống chút rượu. Hôm nay, cậu ta rất cởi mở, cũng không hẳn là nói nhiều mà nói rất khéo, khiến người ta có cảm giác thân tình quá đỗi.
Đến khi ăn xong, Biên Học Đạo lấy lý do đi vệ sinh để ra giành quyền trả tiền. Ai ngờ hắn vừa đứng lên thfi Chu Hàng đã kéo hắn ngồi xuống:
-Hôm nay Đổng Tuyết trở lại trường, bữa cơm này mình mời. Lần sau đến lượt cậu.
Hai nữ sinh nghe nói vậy cũng đứng lên, bảo là họ mời Đổng Tuyết. Chu Hàng phất tay:
-Đừng tranh với mình, hôm nay mình trả.
Biên Học Đạo bỗng dưng hiểu ra rằng, trước khi hắn đã xem thường Chu Hàng. Nam sinh này vẫn chưa đến 20 tuổi nhưng rất biết cư xử. Tuy nhiên, hắn lục lại ký ức vẫn không hề tìm thấy chút hình ảnh nào về Chu Hàng. Có thể kiếp trước, ngoài việc học chung lớp ra, thì hai người không có giao tình với nhau.
Trải qua bữa cơm này, sáu người tự nhiên trở thành một vòng tròn nhỏ.
Mấy người tiếp theo, sáu người thay phiên nhau mời mọi người ăn cơm, mỗi lần đều uống chút rượu. Đến ngày thứ 6, vốn là đến lượt Đổng Tuyết mời khách thì giáo viên chủ nhiệm đột nhiên nhắc nhở:
- Các bạn uống rượu có thể về nhà, không nên đến phòng học ảnh hưởng những bạn khác.
Từ đây mới dừng cơm nước.
Ngày 1 tháng 7, sau buổi tối tự học về nhà, mẹ đang đan áo lông cho hắn, thấy hắn đi vào liền cầm lấy cặp sách, hỏi xem ăn cơm trưa, cơm tối ở trường như nào, sau đó vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho hắn.
Khi mẹ mang trứng cùng sữa tới, Biên Học Đạo trịnh trọng nói:
- Mẹ, con có một chuyện muốn thương lượng với mẹ.
- Chuyện gì, nói đi!
Mẹ ngồi bên giường, quay người về phía Biên Học Đạo đang ngồi trên ghế.
- Con muốn vay mẹ 1500 đồng.
Biên Học Đạo nhấn mạnh từ “vay”, nhưng mẹ vẫn tự động loại bỏ chữ này.
- Con cần nhiều tiền như vậy làm gì? Mua sách mua đề cũng không cần nhiều tiền như vậy.
- Con có việc cần, thật đó, không phải là làm chuyện xấu. Con đảm bảo trễ nhất là tầm này sang năm, hoặc là cuối năm nay con sẽ trả mẹ.
- Không được, nếu con không nói làm gì mẹ sẽ không cho con. Nhiều tiền như vậy mẹ cần bàn bạc với cha.
Giọng mẹ vô cùng kiên quyết.
- Mẹ, con có việc cần thật mà!
Biên Học Đạo cố gắng xin.
- Không được! Con ăn xong thì về phòng, ngủ sớm một chút.
Sao bây giờ? Làm sao bây giờ? 1500 đồng làm khó Biên Học Đạo. Vay bề trên? Khẳng định không được, nhiều tiền như vậy bất kỳ ai cũng sẽ tìm cha mẹ để hỏi. Ra ngoài kiếm tiền? Càng không có khả năng. Không nói tới việc thời gian quá gấp, hiện giờ quả thực mình không biết làm gì để kiếm tiền.
Vấn đề khó khăn này quấy nhiễu Biên Học Đạo đến ngày mồng 3 tháng 7.
Tiết thứ 3 buổi sáng, chủ nhiệm lớp đi lên phát giấy báo thi cho mọi người. Kỳ thi tốt nghiệp đang ngay ở trước mắt.
Cô chủ nhiệm đọc tên từng người, để học sinh lên nhận giấy báo thi, đồng thời đọc trường thi cùng chỗ ngồi.
Lớp học rất an tĩnh, mọi người dựng thẳng lỗ tai nghe cô đọc tên.
Chủ nhiệm lớp nói.
- Lý Vân Hải! Địa điểm cuộc thi, thành phố Nhất Trung, phòng thi số 3, thứ 5.
- Đỗ Ba Đao! Thành phố Nhất Trung, phòng thi 11, thứ 1.
Mã Thành! Thành phố Tam Trung, phòng thi số một, thứ 15.
…
Nghe thấy mình số đầu tiên, sắc mặt Đỗ Ba Đào xám ngoét. Mã Thành sau khi nghiên cứu hồi lâu, phát hiện mình có thể ngồi bàn đầu cũng không khỏi ỉu xìu.
Mọi người cũng không suy nghĩ gì, không tính coi cóp gì cả, nhưng dù sao cũng không muốn mình ngồi hàng đầu tiên. Dù sao hàng đầu tiên đối diện với giám thị, còn cả giám thị bên ngoài đảo như rang lạc, khó mà an tâm làm bài.
Đọc đã hơn nửa danh sách lớp, không ít học sinh dùng bút ký ghi lại chỗ ngồi, trường thi của mọi người, mong rằng trước sau trái phải có xuất hiện học sinh giỏi, cho dù không làm được gì cũng có thể ổn định tinh thần.
- Đồng Tuyết! Thành phố Tứ Trung, phòng thi số 5, thứ tự 17!
Lúc này ngoài mặt Biên Học Đạo có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng sóng gió cuồn cuộn.
Mặc dù hắn biết phòng thi kiếp trước của mình, khi học vô cùng tự tin nhưng đến thời khắc này hắn lại lo lắng liệu có gì thay đổi hay không.
Nếu như có sự thay đổi, hắn không ngồi cùng Chu Hàng vậy những tính toán tiếp theo không dùng được. Nếu như vậy, hắn căn bản chỉ có thể đạt max 600 điểm, may ra vào được một trường hạng hai.
- Biên Học Đạo! Thành phố Tứ Trung, phòng thi số 5, thứ tự 27.
- Chu Hàng! Thành phố Tứ Trung, phòng thi số 5, thứ 28!
Đọc tới đây, Biên Học Đạo thấy giáo viên nhìn thoáng qua chỗ hắn.
…
Quỹ tích lặp lại.
Tảng đá đè nặng trong lòng Biên Học Đạo cuối cùng cũng được đặt xuống.
Chỉ là hắn bất ngờ phát hiện Đổng Tuyết cùng một trường thi với mình.
Kiếp trước có phải như vậy không? Hoàn toàn không có ấn tượng!
Lúc Biên Học Đạo gặp được Đổng Tuyết đã là 7 ngày sau.
Mấy ngày vừa rồi, nhìn chỗ Đổng Tuyết trống, Biên Học Đạo hết sức hối hận vì ngày đó không kiên trì để Đổng Tuyết thuê xe về nhà. Hắn biết Đổng Tuyết muốn có thêm chút thời gian bên cạnh hắn, nhưng sao hắn không kiên trì?
Đừng nghĩ nữa, có chuyện gì thì để sau kỳ thi tốt nghiệp rồi nghĩ.
Mấy ngày nay trạng thái học tập của Biên Học Đạo ngày càng tốt, hắn mơ hồ cảm thấy trải qua nhiều ngày như vậy linh hồn và thân thể mới chân chính dung hợp với nhau. Hơn nữa khi sống lại dường như đã có hiệu quả cường hóa trí nhớ, không chỉ việc học tập gần đây rất tốt, ngay cả những chuyện trước khi sống lại cũng nhớ mồn một, rõ ràng vô cùng.
Mấy ngày gần đây, thời gian Chu Hàng dùng để đọc sách làm bài ngày càng ít, thường xuyên cầm quyển Hướng dẫn kỳ thi mượn được đọc, sau đó cùng Biên Học Đạo ra quán nét. Chu Hàng muốn đi tra tin tức giới thiệu và các trường, Biên Học Đạo thì đi xem Từ Thượng Tú đã trả lời QQ hay chưa, xin kết bạn mấy lần cũng chỉ như đá ném biển rộng.
Không sao cả, dù thế nào thì ba tháng sau cũng sẽ gặp mặt ở đại học Đông Sâm.
Tháng 6 năm 2001, lúc này trong lớp Biên Học Đạo không ai có điện thoại di động, máy nhắn tin cũng chỉ vài người có. Một lần ở tiệm nét, một cậu con trai ngồi bên cạnh Chu Hàng sau khi hỏi ra được số của cô bé ngồi đối diện trên QQ, lập tức lấy máy nhắn tin ra nhắn cho đối phương, chưa đầy hai câu cậu ta đã nói với cô bé:
- Đây là số của anh, sau này cứ nhắn vào đây cho anh.
Lúc nói lời này, khí thế bừng bừng.
Sau khi hàn huyên một lúc thì cậu ta rời đi.
Sau đó, Biên Học Đạo phát hiện, Chu Hàng đang online tìm điện thoại di động.
Trên đường trở về trường học, lần đầu tiên Chu Hàng nói với Biên Học Đạo về chuyện học đại học sau này.
Chu Hàng hỏi:
-Cậu đã từng học đại học à?
-Cậu nói đại học nào?
-Thì bất kỳ trường nào cũng vậy, cậu học qua rồi à?
-Ừ, đã từng.
-Nó như thế nào?
-Nói như thế nào nhỉ? Có thể lên lớp, có thể ngủ, có thể tắm, có thể ăn cơm. Nói chung là khá thoải mái.
- Còn gì nữa không?
- Còn gì nữa không?
- Nhà cao một chút, nhiều người một chút, nếu là trường khá chút thì có thể nhìn thấy con gái trời nam đất bắc tới, nghe được đủ loại khẩu âm.
- Kí túc có điện thoại không?
- Có điện thoại công cộng,
- Sao bạn biết?
- Anh mình nói cho.
Sau khi Đồng Tuyết trở về, có thể thấy rõ là bắt đầu ốm nặng. Sắc mặt cô trắng bệch, người lử đử mệt mỏi. Trong giờ giải lao, lần đầu tiên, Biên Học Đạo đi đến bên cạnh cô, hỏi thăm sức khỏe. Đổng Tuyết im lặng, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó nói một câu Biên Học Đạo không bao giờ ngờ tới:
-Mấy ngày qua nhớ tới tôi phải không?
Lúc ăn cơm tối, Đổng Tuyết được hai chị em tốt mời đi ăn. Trên đường đi, gặp Chu Hàng và Biên Học Đạo, nên rủ hắn cũng đi. Biên Học Đạo tính nhanh chi phí rồi cười nhận lời. Trên đường lại gặp Quách Đông cũng chưa ăn tối, Biên Học Đạo kêu gã đi cùng. Vậy là có ba nam ba nữa, vừa đẹp.
Trước khi ăn cơm, hai nữ sinh la hét đòi Biên Học Đạo và Đổng Tuyết ngồi cạnh nhau. Biên Học Đạo không đồng ý. Chu Hàng nói:
-Nếu như hai người không ngồi cạnh nhau, bọn tớ cũng khó mà ăn ngon.
Cuối cùng, một cái bàn vuông dựa vào tường, Biên Học Đạo và Đổng Tuyết ngồi một bên, hai nữ sinh một bên, Chu Hàng Quách Đông một bên.
Sau khi đưa món ăn được đưa lên, hai nữ sinh lại len lén gọi thêm ba chai bia. Đổng Tuyết nói một hồi về chuyện muốn quay lại trường. Quách Đông cầm bia lên nói:
-Không có chuyện gì nữa, còn mười ngày là thi tốt nghiệp trung học rồi, ai còn quản được bạn?
Bữa cơm này uống hết sáu chai bia. Biên Học Đạo chỉ cho Đổng Tuyết nhấp một chút, còn lại, thì hắn lấy lý do Đổng Tuyết mới bệnh nên không cho cô uống, hắn uống thay phần của cô. Mỗi lần Biên Học Đạo uống thay phần của cô, thì ánh mắt hai nữ sinh như phát sáng.
Lúc ăn cơm, Biên Học Đạo cũng quan sát kỹ mấy người bạn học, có không ít phát hiện mới
Hai nữ sinh rất hiểu tình hình thế sự. Trên bàn cơm, sinh động nhất là Quách Đông, không khí của bữa cơm là do gã khuấy động. Hơn nữa, kiểm soát rất tốt. Biên Học Đạo ngạc nhiên nhất là Chu Hàng. Có thể do đã uống chút rượu. Hôm nay, cậu ta rất cởi mở, cũng không hẳn là nói nhiều mà nói rất khéo, khiến người ta có cảm giác thân tình quá đỗi.
Đến khi ăn xong, Biên Học Đạo lấy lý do đi vệ sinh để ra giành quyền trả tiền. Ai ngờ hắn vừa đứng lên thfi Chu Hàng đã kéo hắn ngồi xuống:
-Hôm nay Đổng Tuyết trở lại trường, bữa cơm này mình mời. Lần sau đến lượt cậu.
Hai nữ sinh nghe nói vậy cũng đứng lên, bảo là họ mời Đổng Tuyết. Chu Hàng phất tay:
-Đừng tranh với mình, hôm nay mình trả.
Biên Học Đạo bỗng dưng hiểu ra rằng, trước khi hắn đã xem thường Chu Hàng. Nam sinh này vẫn chưa đến 20 tuổi nhưng rất biết cư xử. Tuy nhiên, hắn lục lại ký ức vẫn không hề tìm thấy chút hình ảnh nào về Chu Hàng. Có thể kiếp trước, ngoài việc học chung lớp ra, thì hai người không có giao tình với nhau.
Trải qua bữa cơm này, sáu người tự nhiên trở thành một vòng tròn nhỏ.
Mấy người tiếp theo, sáu người thay phiên nhau mời mọi người ăn cơm, mỗi lần đều uống chút rượu. Đến ngày thứ 6, vốn là đến lượt Đổng Tuyết mời khách thì giáo viên chủ nhiệm đột nhiên nhắc nhở:
- Các bạn uống rượu có thể về nhà, không nên đến phòng học ảnh hưởng những bạn khác.
Từ đây mới dừng cơm nước.
Ngày 1 tháng 7, sau buổi tối tự học về nhà, mẹ đang đan áo lông cho hắn, thấy hắn đi vào liền cầm lấy cặp sách, hỏi xem ăn cơm trưa, cơm tối ở trường như nào, sau đó vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho hắn.
Khi mẹ mang trứng cùng sữa tới, Biên Học Đạo trịnh trọng nói:
- Mẹ, con có một chuyện muốn thương lượng với mẹ.
- Chuyện gì, nói đi!
Mẹ ngồi bên giường, quay người về phía Biên Học Đạo đang ngồi trên ghế.
- Con muốn vay mẹ 1500 đồng.
Biên Học Đạo nhấn mạnh từ “vay”, nhưng mẹ vẫn tự động loại bỏ chữ này.
- Con cần nhiều tiền như vậy làm gì? Mua sách mua đề cũng không cần nhiều tiền như vậy.
- Con có việc cần, thật đó, không phải là làm chuyện xấu. Con đảm bảo trễ nhất là tầm này sang năm, hoặc là cuối năm nay con sẽ trả mẹ.
- Không được, nếu con không nói làm gì mẹ sẽ không cho con. Nhiều tiền như vậy mẹ cần bàn bạc với cha.
Giọng mẹ vô cùng kiên quyết.
- Mẹ, con có việc cần thật mà!
Biên Học Đạo cố gắng xin.
- Không được! Con ăn xong thì về phòng, ngủ sớm một chút.
Sao bây giờ? Làm sao bây giờ? 1500 đồng làm khó Biên Học Đạo. Vay bề trên? Khẳng định không được, nhiều tiền như vậy bất kỳ ai cũng sẽ tìm cha mẹ để hỏi. Ra ngoài kiếm tiền? Càng không có khả năng. Không nói tới việc thời gian quá gấp, hiện giờ quả thực mình không biết làm gì để kiếm tiền.
Vấn đề khó khăn này quấy nhiễu Biên Học Đạo đến ngày mồng 3 tháng 7.
Tiết thứ 3 buổi sáng, chủ nhiệm lớp đi lên phát giấy báo thi cho mọi người. Kỳ thi tốt nghiệp đang ngay ở trước mắt.
Cô chủ nhiệm đọc tên từng người, để học sinh lên nhận giấy báo thi, đồng thời đọc trường thi cùng chỗ ngồi.
Lớp học rất an tĩnh, mọi người dựng thẳng lỗ tai nghe cô đọc tên.
Chủ nhiệm lớp nói.
- Lý Vân Hải! Địa điểm cuộc thi, thành phố Nhất Trung, phòng thi số 3, thứ 5.
- Đỗ Ba Đao! Thành phố Nhất Trung, phòng thi 11, thứ 1.
Mã Thành! Thành phố Tam Trung, phòng thi số một, thứ 15.
…
Nghe thấy mình số đầu tiên, sắc mặt Đỗ Ba Đào xám ngoét. Mã Thành sau khi nghiên cứu hồi lâu, phát hiện mình có thể ngồi bàn đầu cũng không khỏi ỉu xìu.
Mọi người cũng không suy nghĩ gì, không tính coi cóp gì cả, nhưng dù sao cũng không muốn mình ngồi hàng đầu tiên. Dù sao hàng đầu tiên đối diện với giám thị, còn cả giám thị bên ngoài đảo như rang lạc, khó mà an tâm làm bài.
Đọc đã hơn nửa danh sách lớp, không ít học sinh dùng bút ký ghi lại chỗ ngồi, trường thi của mọi người, mong rằng trước sau trái phải có xuất hiện học sinh giỏi, cho dù không làm được gì cũng có thể ổn định tinh thần.
- Đồng Tuyết! Thành phố Tứ Trung, phòng thi số 5, thứ tự 17!
Lúc này ngoài mặt Biên Học Đạo có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng sóng gió cuồn cuộn.
Mặc dù hắn biết phòng thi kiếp trước của mình, khi học vô cùng tự tin nhưng đến thời khắc này hắn lại lo lắng liệu có gì thay đổi hay không.
Nếu như có sự thay đổi, hắn không ngồi cùng Chu Hàng vậy những tính toán tiếp theo không dùng được. Nếu như vậy, hắn căn bản chỉ có thể đạt max 600 điểm, may ra vào được một trường hạng hai.
- Biên Học Đạo! Thành phố Tứ Trung, phòng thi số 5, thứ tự 27.
- Chu Hàng! Thành phố Tứ Trung, phòng thi số 5, thứ 28!
Đọc tới đây, Biên Học Đạo thấy giáo viên nhìn thoáng qua chỗ hắn.
…
Quỹ tích lặp lại.
Tảng đá đè nặng trong lòng Biên Học Đạo cuối cùng cũng được đặt xuống.
Chỉ là hắn bất ngờ phát hiện Đổng Tuyết cùng một trường thi với mình.
Kiếp trước có phải như vậy không? Hoàn toàn không có ấn tượng!
Tác giả :
Canh Bất Nhượng