Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)
Quyển 2 - Chương 22: Lựa chọn
Tống Kiệt tìm một phần văn kiện chẳng quan trọng gì tới cho Kỳ Đông kí tên, sau đó liền ở lì trong văn phòng Kỳ Đông không đi, lại còn ấp a ấp úng nói không được lý do, Kỳ Đông nhìn y như thế liền biết ngay nhất định là có chuyện.
"Nói đi, có phải muốn mượn tiền không?"
Tống Kiệt ôm đầu, "Sao anh lại nghĩ về tôi như thế được chứ, chẳng lẽ hình tượng tôi trong cảm nhận của anh giống quỷ vậy sao?”
"Vậy là chuyện gì?” Kỳ Đông vừa viết vừa hỏi, ngay cả mí mắt cũng không nâng, “Nói trước, giúp cậu xem mắt thì khỏi bàn nữa.”
"Không phải xem mắt," Tống Kiệt dứt khoát đặt mông ngồi lên bàn làm việc của Kỳ Đông, “Là chuyện của anh.”
“Tôi thì có chuyện gì?"
Tống Kiệt lại bắt đầu ấp a ấp úng, Kỳ Đông hạ tối hậu thư, "Nếu không muốn nói, vậy phiền cậu ra ngoài đóng cửa.”
"Được rồi được rồi, tôi nói tôi nói,” Tống Kiệt hạ quyết tâm, “Anh gần đây có phải đang… quen bạn gái không?”
Kỳ Đông lúc này mới dừng bút, “Cậu nói gì đó?”
"Đừng có giấu nữa, tôi thấy hết rồi, hai hôm nay ngày nào cũng có mỹ nữ đưa cơm trưa cho anh, tan tầm còn chờ anh ở cửa công ty, anh dám nói giữa hai người không có gì?"
“À, cậu nói cái đó a,” Kỳ Đông hất đầu, Tống Kiệt theo động tác của hắn cũng nhìn thấy hộp cơm trưa trên bệ cửa sổ, “Tôi còn chưa động tới đâu, cậu thích thì cầm đi mà ăn.”
"Thật hả? Cám ơn a... Không đúng, trọng điểm không phải cái này!"
Tống Kiệt bới bới đầu, "Tôi biết ba của tổng giám đốc qua đời, anh ta xuất ngoại chịu tang, khoảng thời gian này anh rất tịch mịch..."
Nghe lối dùng từ buồn nôn của Tống Kiệt, Kỳ Đông trừng mắt liếc y một cái.
“Nhưng mà anh nếu tìm người để tình một đêm, cũng không cần phải đưa cơm thân mật vậy đi," trong đầu y chợt lóe lên ý nghĩ, "A, không phải anh muốn đè ép áp lực từ gia đình, tìm người kết hôn hình thức đó chứ? Nhà gái có biết không a? Anh cũng không thể hại người ta như vậy a.”
Y càng nói càng khoa trương, Kỳ Đông dằn mạnh viết lên bàn một cái, "Sức tưởng tượng của cậu có phải hơi phong phú quá không? Cô ta muốn làm thế nào là chuyện của cô ta, không liên quan gì tới tôi, với cậu đương nhiên lại càng không liên quan, lo nhiều quá cẩn thận già đó.”
Tống Kiệt câm nín hết nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định không chõ mõm vào nữa, giẫm chân thịch thịch đi ra ngoài, không được vài giây lại thịch thịch thịch lộn lại, xách hộp đồ ăn trên cửa sổ, “Tôi thấy vẫn nên để tôi ăn thì hơn, miễn cho anh há miệng mắc quai*.”
*Nguyên văn là ‘Cật nhân chủy đoản’, câu này còn một vế nữa là ‘nã nhân thủ nhuyễn’, nghĩa đen là ‘Ăn của người ta thì miệng phải ngắn, cầm của người ta thì tay phải mềm’, ý nói đã ăn đã lấy của người khác thì cũng phải đối xử đàng hoàng không nói nặng họ, hoặc theo nghĩa xấu thì là ăn hối lộ xong phải nương tay, bao che… Mình dịch ‘há miệng mắc quai’ là theo nghĩa xấu.
Kỳ Đông cũng không cản, tùy y cầm cơm trưa tình yêu mỹ nữ tặng cho mình đi.
Tống Kiệt mới đi không bao lâu, lại có người gõ cửa, lần này tiến vào chính là luật sư riêng của Lăng Đạo Hi.
"Kỳ tiên sinh ngài khỏe chứ,” anh ta nho nhã lễ độ chào hỏi, “Ở đây có mấy văn bản pháp luật muốn mời ngài ký tên.”
Kỳ Đông nhận lấy xem qua, lập tức phì một tiếng bật cười.
Luật sư giải thích cho hắn, “Đây là là văn bản chuyển nhượng toàn bộ tài sản, bất động sản và cổ phần mà Lăng tiên sinh sở hữu, chỉ cần ngài kí vào, mọi thứ đều chuyển sang tên ngài.”
“Thế nào,” Trong giọng nói Kỳ Đông tràn ngập châm chọc, "Lão già kia rốt cuộc vẫn để hết tiền lại cho con lão sao?”
Luật sư đại khái đoán được hắn chỉ người nào, “Lăng tiên sinh là con trai độc nhất của Lăng lão tiên sinh, Lăng lão tiên sinh không có phối ngẫu, Lăng tiên sinh kế thừa toàn bộ di sản là chuyện hợp lẽ mà thôi.”
Kỳ Đông lại không cho là vậy, "Ông ta thà đem tiền lưu cho đứa con mình chán ghét, cũng không chịu để lại cho người ngoài,” nói tới đây hắn chậc chậc hai tiếng, "Thật là đáng thương mà, cả đời làm ăn lời nhiều tiền như vậy, trước khi chết ngay cả một đối tượng muốn cam tâm tình nguyện tặng tiền cũng không có, chắc là đi cũng không cam lòng đâu ha."
Luật sư không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành lễ tiết mỉm cười một chút, "Như vậy xin hỏi Kỳ tiên sinh ngài có nguyện ý tiếp nhận không?"
Kỳ Đông cười hỏi lại, "Nguyện ý, vì cái gì không nguyện chứ? Có người cam tâm tình nguyện tặng tiền cho anh, anh có nguyện ý không?”
"Ách, cái này hả..."
Kỳ Đông nhấc bút, bên dưới cùng hợp đồng rồng bay phượng múa ký xuống tên mình, chữ ký hắn góc cạnh rõ ràng, kiên cường mạnh mẽ, chữ hệt như người.
Luật sư nhìn hắn lần lượt ký tên lên tất cả văn bản, kiểm tra không còn sai sót gì, cẩn thận cất kỹ mỗi hợp đồng, "Vậy tôi sẽ liên hệ lại với ngài để giải quyết thủ tục sang tên sau.”
Kỳ Đông gật đầu, luật sư cáo từ liền đi ra ngoài.
Kỳ Đông xưa nay là một người thích hưởng thụ, trong tay không có tiền sẽ không xài, nhưng có tiền cũng tuyệt đối không tiết kiệm. Hắn cũng không thèm quản việc tiền còn chưa vào sổ tài khoản của mình, cùng ngày liền quét thẻ mua một món ‘đồ điện gia dụng’ cỡ lớn, hắn tơ tưởng cái này đã lâu, vốn định kiếm đủ tiền thì mua một cái về chơi, nhờ phúc lão già Lăng, nguyện vọng của hắn được thực hiện sớm, chỉ riêng điểm này, hắn cũng phải cảm kích ông ta mới được.
Công ty ai cũng biết có một mỹ nữ mỗi ngày đều đứng dưới lầu chờ Kỳ Đông, đã đợi tròn một tuần lễ, nếu đổi lại là bọn họ, có một cô gái xinh đẹp như vậy chịu hạ thấp địa vị chờ mình dù chỉ một ngày, họ liền buông khí giới đầu hàng, nhưng Kỳ Đông căn bản không giống vậy, nên tới thì tới nên đi thì đi, thường xuyên để mỹ nữ chờ không thấy người.
"Kỳ Đông," Kỳ Đông vừa tới trước xe, chợt nghe phía sau có một giọng nữ gọi tên mình, hắn không kiên nhẫn quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh so với hồi trung học lại càng thêm thành thục xinh đẹp, năm tháng không hề lưu lại dấu vết tàn khốc trên người cô, ngược lại khiến cô trở nên càng thêm uyển chuyển chín chắn, trang nhã tự nhiên.
Trần Tĩnh vào một tuần trước theo cấp trên của mình ra ngoài xã giao ngẫu nhiên gặp Kỳ Đông, một lần nữa gặp gỡ Kỳ Đông, cô mới ý thức được, nhiều năm qua cô chưa từng quên người này, thậm chí lúc chọn lựa bạn trai, trước sau vẫn trong tiềm thức tìm kiếm bóng dáng Kỳ Đông.
Cô trời sinh có điều kiện tốt, người theo đuổi xếp thành hàng, những năm gần đây chọn chọn lựa lựa, vốn cho là hôn nhân đối với mình mà nói bất quá là ngoắc ngoắc ngón tay liền có, ai ngờ những chị em điều kiện không bằng mình đều lục tục gả đi, cô trái lại thành gái ế sắp qua ngưỡng ba mươi.
Càng lăn lộn lâu trong xã hội, Trần Tĩnh càng hoài niệm thời còn đi học khoái hoạt vô ưu, Kỳ Đông là mối tình đầu của cô, hắn thỏa mãn hết thảy ảo tưởng của cô về đàn ông, chính là năm đó cô còn quá ngây thơ, xem bạn trai như một thứ tài sản để khoe khoang, căn bản không hiểu cách giữ lấy tình yêu.
Lần nữa sum họp, thời gian mười năm đã rèn đúc Kỳ Đông thành một người đàn ông thành thục sự nghiệp thành công, vô cùng mị lực, chỉ một nét mỉm cười đã có thể dễ dàng bắt được tâm hồn một thiếu nữ ngây thơ, huống chi là Trần Tĩnh xuân khuê tịch mịch, tình cũ còn vương.
Lần này đây, cô tin tưởng chính là trời cao an bài cho cô cùng Kỳ Đông lần nữa tương phùng, cho nên, dù trong lòng cô rõ hơn ai hết Kỳ Đông là một người đàn ông khó mà trói buộc, cũng vẫn muốn buông xuống kiêu ngạo, buông xuống rụt rè, thề phải cùng người đó gương vỡ lại lành.
Kỳ Đông đã tận lực coi nhẹ cô ta rất nhiều lần, ngay cả hộp cơm cũng là vì để xua đuổi cô ta đi mới nhận, cũng không thể nói hắn hiện giờ đối với phụ nữ không có hứng thú, nhưng ít ra hắn không có hứng thú với cô nàng trước mặt này, dù cô ta có xinh đẹp hơn nữa, chủ động hơn nữa, cũng chỉ là đóa hoa cúc ngày hôm qua của Kỳ Đông mà thôi.
Trần Tĩnh đi tới, Kỳ Đông dứt khoát tựa vào thân xe, vuốt vuốt chiếc chìa khóa trong tay, muốn nghe xem cô ta rốt cục có lời gì để nói.
Cô ta lặp lại lần thứ một trăm lẻ một, “Năm đó anh không chịu nghe em giải thích, chỉ vì một chuyện nhỏ đã chia tay với em, lúc đầu em cũng từng oán hận anh, nhưng sau đó mới biết được, thì ra vì để tâm nên mới có hận, qua nhiều năm như vậy, em vẫn luôn để tâm tới anh…”
Kỳ Đông với phụ nữ hay đàn ông cũng cư xử như nhau, chưa bao giờ vì đối tượng nói chuyện là nữ liền ngôn từ uyển chuyển, hắn cự tuyệt không chút lưu tình, “Tôi đã làm rõ với cô, tuy tôi cũng chẳng phải ngựa tốt gì, nhưng không phải cỏ nào cũng ăn.”
Trần Tĩnh không hiểu, "Anh vì sao không chịu cho em một cơ hội chứ? Em đã không còn như xưa nữa.”
"Vậy làm sao cô biết tôi vẫn giống trước kia?” Kỳ Đông hỏi lại, "Cô nhớ mãi không quên không phải tôi, mà chính là chút ký ức thời trẻ của cô mà thôi.”
Trần Tĩnh không muốn tin tưởng mình trong lòng Kỳ Đông một chút địa vị đều không có, "Em đã đem quãng thời gian đẹp nhất của mình cho anh, em không tin anh không chút nào để ý đến em.”
Kỳ Đông bất đắc dĩ thở dài, hiển nhiên không có ý định tiếp tục chủ đề ngôn tình buồn nôn này nữa, hắn định mở cửa lên xe, ai ngờ Trần Tĩnh tiến lên một bước, hắn chỉ cảm thấy môi bỗng mềm mại, đối phương vậy mà cứ thế không chút cố kị hôn lên, chẳng thèm quan tâm chính mình đang ở trường hợp nào.
Giờ thì Kỳ Đông thừa nhận đối phương quả thật thay đổi rất lớn, nếu thời gian lùi lại mười năm, hoa khôi học đường Trần Tĩnh kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không làm ra loại hành động ‘hạ thấp thân phận’ này, bất quá thế này thì phải làm sao đây?
Tại nơi cách đó mấy mét, Lăng Đạo Hi mới vừa xuống máy bay liền khẩn cấp chạy về công ty để gặp Kỳ Đông, vừa khéo tận mắt nhìn thấy một màn này, cước bộ đang hăng hái chợt sựng lại, sau khi ý thức được hai người đang làm gì, anh vội vã rũ mắt, không nhìn không nghe không nghĩ, gạt ra ngoài hết thảy thanh âm cùng hình ảnh chung quanh.
Trần Tĩnh nhón chân, duy trì động tác này một đoạn thời gian rất dài, Kỳ Đông vừa không đẩy cô ra, lại không nghênh hợp với cô, chỉ lẳng lặng đứng thẳng, nhất động bất động, này đây mới chân chính khiến trong lòng cô từng chút từng chút nguội lạnh. Môi Kỳ Đông rõ ràng rất ấm áp, cô lại cảm nhận được từ nơi đó tản mát hàn ý thấu xương, khiến cô toàn thân băng giá.
Cô rốt cục tin tưởng, Kỳ Đông thực sự từ đầu tới đuôi đều chưa từng để ý mình, có lẽ ngay từ đầu đối phương cũng chỉ xem cô là một bạn giường có kỳ hạn đảm bảo chất lượng, ngẫu nhiên mang ra ngoài còn có thể có thêm chút mặt mũi, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cô thất vọng rời khỏi môi Kỳ Đông, đáy mắt đối phương trước sau như một chỉ có lạnh lùng, mà đáy lòng cô cũng không có rung động trong dự đoán, có lẽ người này nói đúng, cái mà bản thân nhớ mãi không quên chính là thanh xuân vĩnh viễn không thể quay về của chính mình.
Trần Tĩnh xoay người rời đi rồi, Kỳ Đông lúc này mới mở cửa xe, vừa nghiêng đầu, liền thấy Lăng Đạo Hi cách đó không xa đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
"Lại đây," hắn gọi, Lăng Đạo Hi lập tức tỉnh khỏi trạng thái nhập định, đi đến bên cạnh hắn.
"Trở về lúc nào?"
"Vừa mới."
“Về rồi sao không về nhà?"
“Nhớ ngài, muốn nhìn thấy ngài sớm một chút, " Lăng Đạo Hi thành thành thật thật trả lời.
Hiện tại đã là giờ tan sở, dù Lăng Đạo Hi trực tiếp về nhà, thời gian chờ đợi cũng sẽ không quá nửa giờ, Kỳ Đông lười cười nhạo người này cứ như một đứa trẻ con chưa dứt sữa, chỉ hất hàm, "Lên xe."
Lăng Đạo Hi bỏ hành lý vào ngăn để đồ phía sau, bản thân thì ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, an an tĩnh tĩnh ngồi.
Kỳ Đông tưởng là người này hơn một tuần không nhìn thấy mình, nhất định sẽ hưng phấn mà nói đông nói tây, chẳng ngờ Lăng Đạo Hi tựa như cõi lòng đầy tâm sự, dọc theo đường về trầm mặc muốn chết, hắn cũng không cho rằng đây là do lão già Lăng qua đời gây ra.
"Nghĩ gì thế?" Khi dừng trước một đèn đỏ, Kỳ Đông tức giận hỏi.
Lăng Đạo Hi tựa hồ đang do dự có nên nói hay không, thật lâu sau, cuối cùng cẩn thận mở miệng, "Chủ nhân, nếu sau này có nữ chủ nhân, cô ấy không thích cẩu cẩu, muốn đuổi cẩu cẩu đi, ngài có ngăn cô ấy không?”
Kỳ Đông bị chọc cười, không đáp mà hỏi lại, "Vậy còn em? Nếu sau này có nữ chủ nhân, cô ấy đuổi em đi, em có đi không?”
Lăng Đạo Hi một lần nữa lâm vào trầm mặc, đoạn thời gian kế tiếp, anh một tiếng chưa thốt, thẳng đến khi Kỳ Đông đưa xe vào gara, trong thoáng chốc mở cửa xe, mới mơ hồ nghe từ bên cạnh truyền đến một tiếng thật nhỏ thật nhỏ, nếu không nghe cẩn thận, nhất định nghĩ đó là ảo giác.
“Em sẽ.” Anh nói.
Kỳ Đông quay đầu lại, Lăng Đạo Hi vẫn duy trì tư thế khi lên xe, không di chuyển một ly, biểu tình bình tĩnh như thế, cũng không biết người này mang theo tâm tình gì nói ra hai chữ đó.
Hắn tà nghễ nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng không chút khách khí một tát vỗ lên ót anh, "Chờ em có nữ chủ nhân rồi hãy nghĩ tới mấy vấn đề thâm ảo đó đi.”
"Nói đi, có phải muốn mượn tiền không?"
Tống Kiệt ôm đầu, "Sao anh lại nghĩ về tôi như thế được chứ, chẳng lẽ hình tượng tôi trong cảm nhận của anh giống quỷ vậy sao?”
"Vậy là chuyện gì?” Kỳ Đông vừa viết vừa hỏi, ngay cả mí mắt cũng không nâng, “Nói trước, giúp cậu xem mắt thì khỏi bàn nữa.”
"Không phải xem mắt," Tống Kiệt dứt khoát đặt mông ngồi lên bàn làm việc của Kỳ Đông, “Là chuyện của anh.”
“Tôi thì có chuyện gì?"
Tống Kiệt lại bắt đầu ấp a ấp úng, Kỳ Đông hạ tối hậu thư, "Nếu không muốn nói, vậy phiền cậu ra ngoài đóng cửa.”
"Được rồi được rồi, tôi nói tôi nói,” Tống Kiệt hạ quyết tâm, “Anh gần đây có phải đang… quen bạn gái không?”
Kỳ Đông lúc này mới dừng bút, “Cậu nói gì đó?”
"Đừng có giấu nữa, tôi thấy hết rồi, hai hôm nay ngày nào cũng có mỹ nữ đưa cơm trưa cho anh, tan tầm còn chờ anh ở cửa công ty, anh dám nói giữa hai người không có gì?"
“À, cậu nói cái đó a,” Kỳ Đông hất đầu, Tống Kiệt theo động tác của hắn cũng nhìn thấy hộp cơm trưa trên bệ cửa sổ, “Tôi còn chưa động tới đâu, cậu thích thì cầm đi mà ăn.”
"Thật hả? Cám ơn a... Không đúng, trọng điểm không phải cái này!"
Tống Kiệt bới bới đầu, "Tôi biết ba của tổng giám đốc qua đời, anh ta xuất ngoại chịu tang, khoảng thời gian này anh rất tịch mịch..."
Nghe lối dùng từ buồn nôn của Tống Kiệt, Kỳ Đông trừng mắt liếc y một cái.
“Nhưng mà anh nếu tìm người để tình một đêm, cũng không cần phải đưa cơm thân mật vậy đi," trong đầu y chợt lóe lên ý nghĩ, "A, không phải anh muốn đè ép áp lực từ gia đình, tìm người kết hôn hình thức đó chứ? Nhà gái có biết không a? Anh cũng không thể hại người ta như vậy a.”
Y càng nói càng khoa trương, Kỳ Đông dằn mạnh viết lên bàn một cái, "Sức tưởng tượng của cậu có phải hơi phong phú quá không? Cô ta muốn làm thế nào là chuyện của cô ta, không liên quan gì tới tôi, với cậu đương nhiên lại càng không liên quan, lo nhiều quá cẩn thận già đó.”
Tống Kiệt câm nín hết nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định không chõ mõm vào nữa, giẫm chân thịch thịch đi ra ngoài, không được vài giây lại thịch thịch thịch lộn lại, xách hộp đồ ăn trên cửa sổ, “Tôi thấy vẫn nên để tôi ăn thì hơn, miễn cho anh há miệng mắc quai*.”
*Nguyên văn là ‘Cật nhân chủy đoản’, câu này còn một vế nữa là ‘nã nhân thủ nhuyễn’, nghĩa đen là ‘Ăn của người ta thì miệng phải ngắn, cầm của người ta thì tay phải mềm’, ý nói đã ăn đã lấy của người khác thì cũng phải đối xử đàng hoàng không nói nặng họ, hoặc theo nghĩa xấu thì là ăn hối lộ xong phải nương tay, bao che… Mình dịch ‘há miệng mắc quai’ là theo nghĩa xấu.
Kỳ Đông cũng không cản, tùy y cầm cơm trưa tình yêu mỹ nữ tặng cho mình đi.
Tống Kiệt mới đi không bao lâu, lại có người gõ cửa, lần này tiến vào chính là luật sư riêng của Lăng Đạo Hi.
"Kỳ tiên sinh ngài khỏe chứ,” anh ta nho nhã lễ độ chào hỏi, “Ở đây có mấy văn bản pháp luật muốn mời ngài ký tên.”
Kỳ Đông nhận lấy xem qua, lập tức phì một tiếng bật cười.
Luật sư giải thích cho hắn, “Đây là là văn bản chuyển nhượng toàn bộ tài sản, bất động sản và cổ phần mà Lăng tiên sinh sở hữu, chỉ cần ngài kí vào, mọi thứ đều chuyển sang tên ngài.”
“Thế nào,” Trong giọng nói Kỳ Đông tràn ngập châm chọc, "Lão già kia rốt cuộc vẫn để hết tiền lại cho con lão sao?”
Luật sư đại khái đoán được hắn chỉ người nào, “Lăng tiên sinh là con trai độc nhất của Lăng lão tiên sinh, Lăng lão tiên sinh không có phối ngẫu, Lăng tiên sinh kế thừa toàn bộ di sản là chuyện hợp lẽ mà thôi.”
Kỳ Đông lại không cho là vậy, "Ông ta thà đem tiền lưu cho đứa con mình chán ghét, cũng không chịu để lại cho người ngoài,” nói tới đây hắn chậc chậc hai tiếng, "Thật là đáng thương mà, cả đời làm ăn lời nhiều tiền như vậy, trước khi chết ngay cả một đối tượng muốn cam tâm tình nguyện tặng tiền cũng không có, chắc là đi cũng không cam lòng đâu ha."
Luật sư không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành lễ tiết mỉm cười một chút, "Như vậy xin hỏi Kỳ tiên sinh ngài có nguyện ý tiếp nhận không?"
Kỳ Đông cười hỏi lại, "Nguyện ý, vì cái gì không nguyện chứ? Có người cam tâm tình nguyện tặng tiền cho anh, anh có nguyện ý không?”
"Ách, cái này hả..."
Kỳ Đông nhấc bút, bên dưới cùng hợp đồng rồng bay phượng múa ký xuống tên mình, chữ ký hắn góc cạnh rõ ràng, kiên cường mạnh mẽ, chữ hệt như người.
Luật sư nhìn hắn lần lượt ký tên lên tất cả văn bản, kiểm tra không còn sai sót gì, cẩn thận cất kỹ mỗi hợp đồng, "Vậy tôi sẽ liên hệ lại với ngài để giải quyết thủ tục sang tên sau.”
Kỳ Đông gật đầu, luật sư cáo từ liền đi ra ngoài.
Kỳ Đông xưa nay là một người thích hưởng thụ, trong tay không có tiền sẽ không xài, nhưng có tiền cũng tuyệt đối không tiết kiệm. Hắn cũng không thèm quản việc tiền còn chưa vào sổ tài khoản của mình, cùng ngày liền quét thẻ mua một món ‘đồ điện gia dụng’ cỡ lớn, hắn tơ tưởng cái này đã lâu, vốn định kiếm đủ tiền thì mua một cái về chơi, nhờ phúc lão già Lăng, nguyện vọng của hắn được thực hiện sớm, chỉ riêng điểm này, hắn cũng phải cảm kích ông ta mới được.
Công ty ai cũng biết có một mỹ nữ mỗi ngày đều đứng dưới lầu chờ Kỳ Đông, đã đợi tròn một tuần lễ, nếu đổi lại là bọn họ, có một cô gái xinh đẹp như vậy chịu hạ thấp địa vị chờ mình dù chỉ một ngày, họ liền buông khí giới đầu hàng, nhưng Kỳ Đông căn bản không giống vậy, nên tới thì tới nên đi thì đi, thường xuyên để mỹ nữ chờ không thấy người.
"Kỳ Đông," Kỳ Đông vừa tới trước xe, chợt nghe phía sau có một giọng nữ gọi tên mình, hắn không kiên nhẫn quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh so với hồi trung học lại càng thêm thành thục xinh đẹp, năm tháng không hề lưu lại dấu vết tàn khốc trên người cô, ngược lại khiến cô trở nên càng thêm uyển chuyển chín chắn, trang nhã tự nhiên.
Trần Tĩnh vào một tuần trước theo cấp trên của mình ra ngoài xã giao ngẫu nhiên gặp Kỳ Đông, một lần nữa gặp gỡ Kỳ Đông, cô mới ý thức được, nhiều năm qua cô chưa từng quên người này, thậm chí lúc chọn lựa bạn trai, trước sau vẫn trong tiềm thức tìm kiếm bóng dáng Kỳ Đông.
Cô trời sinh có điều kiện tốt, người theo đuổi xếp thành hàng, những năm gần đây chọn chọn lựa lựa, vốn cho là hôn nhân đối với mình mà nói bất quá là ngoắc ngoắc ngón tay liền có, ai ngờ những chị em điều kiện không bằng mình đều lục tục gả đi, cô trái lại thành gái ế sắp qua ngưỡng ba mươi.
Càng lăn lộn lâu trong xã hội, Trần Tĩnh càng hoài niệm thời còn đi học khoái hoạt vô ưu, Kỳ Đông là mối tình đầu của cô, hắn thỏa mãn hết thảy ảo tưởng của cô về đàn ông, chính là năm đó cô còn quá ngây thơ, xem bạn trai như một thứ tài sản để khoe khoang, căn bản không hiểu cách giữ lấy tình yêu.
Lần nữa sum họp, thời gian mười năm đã rèn đúc Kỳ Đông thành một người đàn ông thành thục sự nghiệp thành công, vô cùng mị lực, chỉ một nét mỉm cười đã có thể dễ dàng bắt được tâm hồn một thiếu nữ ngây thơ, huống chi là Trần Tĩnh xuân khuê tịch mịch, tình cũ còn vương.
Lần này đây, cô tin tưởng chính là trời cao an bài cho cô cùng Kỳ Đông lần nữa tương phùng, cho nên, dù trong lòng cô rõ hơn ai hết Kỳ Đông là một người đàn ông khó mà trói buộc, cũng vẫn muốn buông xuống kiêu ngạo, buông xuống rụt rè, thề phải cùng người đó gương vỡ lại lành.
Kỳ Đông đã tận lực coi nhẹ cô ta rất nhiều lần, ngay cả hộp cơm cũng là vì để xua đuổi cô ta đi mới nhận, cũng không thể nói hắn hiện giờ đối với phụ nữ không có hứng thú, nhưng ít ra hắn không có hứng thú với cô nàng trước mặt này, dù cô ta có xinh đẹp hơn nữa, chủ động hơn nữa, cũng chỉ là đóa hoa cúc ngày hôm qua của Kỳ Đông mà thôi.
Trần Tĩnh đi tới, Kỳ Đông dứt khoát tựa vào thân xe, vuốt vuốt chiếc chìa khóa trong tay, muốn nghe xem cô ta rốt cục có lời gì để nói.
Cô ta lặp lại lần thứ một trăm lẻ một, “Năm đó anh không chịu nghe em giải thích, chỉ vì một chuyện nhỏ đã chia tay với em, lúc đầu em cũng từng oán hận anh, nhưng sau đó mới biết được, thì ra vì để tâm nên mới có hận, qua nhiều năm như vậy, em vẫn luôn để tâm tới anh…”
Kỳ Đông với phụ nữ hay đàn ông cũng cư xử như nhau, chưa bao giờ vì đối tượng nói chuyện là nữ liền ngôn từ uyển chuyển, hắn cự tuyệt không chút lưu tình, “Tôi đã làm rõ với cô, tuy tôi cũng chẳng phải ngựa tốt gì, nhưng không phải cỏ nào cũng ăn.”
Trần Tĩnh không hiểu, "Anh vì sao không chịu cho em một cơ hội chứ? Em đã không còn như xưa nữa.”
"Vậy làm sao cô biết tôi vẫn giống trước kia?” Kỳ Đông hỏi lại, "Cô nhớ mãi không quên không phải tôi, mà chính là chút ký ức thời trẻ của cô mà thôi.”
Trần Tĩnh không muốn tin tưởng mình trong lòng Kỳ Đông một chút địa vị đều không có, "Em đã đem quãng thời gian đẹp nhất của mình cho anh, em không tin anh không chút nào để ý đến em.”
Kỳ Đông bất đắc dĩ thở dài, hiển nhiên không có ý định tiếp tục chủ đề ngôn tình buồn nôn này nữa, hắn định mở cửa lên xe, ai ngờ Trần Tĩnh tiến lên một bước, hắn chỉ cảm thấy môi bỗng mềm mại, đối phương vậy mà cứ thế không chút cố kị hôn lên, chẳng thèm quan tâm chính mình đang ở trường hợp nào.
Giờ thì Kỳ Đông thừa nhận đối phương quả thật thay đổi rất lớn, nếu thời gian lùi lại mười năm, hoa khôi học đường Trần Tĩnh kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không làm ra loại hành động ‘hạ thấp thân phận’ này, bất quá thế này thì phải làm sao đây?
Tại nơi cách đó mấy mét, Lăng Đạo Hi mới vừa xuống máy bay liền khẩn cấp chạy về công ty để gặp Kỳ Đông, vừa khéo tận mắt nhìn thấy một màn này, cước bộ đang hăng hái chợt sựng lại, sau khi ý thức được hai người đang làm gì, anh vội vã rũ mắt, không nhìn không nghe không nghĩ, gạt ra ngoài hết thảy thanh âm cùng hình ảnh chung quanh.
Trần Tĩnh nhón chân, duy trì động tác này một đoạn thời gian rất dài, Kỳ Đông vừa không đẩy cô ra, lại không nghênh hợp với cô, chỉ lẳng lặng đứng thẳng, nhất động bất động, này đây mới chân chính khiến trong lòng cô từng chút từng chút nguội lạnh. Môi Kỳ Đông rõ ràng rất ấm áp, cô lại cảm nhận được từ nơi đó tản mát hàn ý thấu xương, khiến cô toàn thân băng giá.
Cô rốt cục tin tưởng, Kỳ Đông thực sự từ đầu tới đuôi đều chưa từng để ý mình, có lẽ ngay từ đầu đối phương cũng chỉ xem cô là một bạn giường có kỳ hạn đảm bảo chất lượng, ngẫu nhiên mang ra ngoài còn có thể có thêm chút mặt mũi, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cô thất vọng rời khỏi môi Kỳ Đông, đáy mắt đối phương trước sau như một chỉ có lạnh lùng, mà đáy lòng cô cũng không có rung động trong dự đoán, có lẽ người này nói đúng, cái mà bản thân nhớ mãi không quên chính là thanh xuân vĩnh viễn không thể quay về của chính mình.
Trần Tĩnh xoay người rời đi rồi, Kỳ Đông lúc này mới mở cửa xe, vừa nghiêng đầu, liền thấy Lăng Đạo Hi cách đó không xa đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
"Lại đây," hắn gọi, Lăng Đạo Hi lập tức tỉnh khỏi trạng thái nhập định, đi đến bên cạnh hắn.
"Trở về lúc nào?"
"Vừa mới."
“Về rồi sao không về nhà?"
“Nhớ ngài, muốn nhìn thấy ngài sớm một chút, " Lăng Đạo Hi thành thành thật thật trả lời.
Hiện tại đã là giờ tan sở, dù Lăng Đạo Hi trực tiếp về nhà, thời gian chờ đợi cũng sẽ không quá nửa giờ, Kỳ Đông lười cười nhạo người này cứ như một đứa trẻ con chưa dứt sữa, chỉ hất hàm, "Lên xe."
Lăng Đạo Hi bỏ hành lý vào ngăn để đồ phía sau, bản thân thì ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, an an tĩnh tĩnh ngồi.
Kỳ Đông tưởng là người này hơn một tuần không nhìn thấy mình, nhất định sẽ hưng phấn mà nói đông nói tây, chẳng ngờ Lăng Đạo Hi tựa như cõi lòng đầy tâm sự, dọc theo đường về trầm mặc muốn chết, hắn cũng không cho rằng đây là do lão già Lăng qua đời gây ra.
"Nghĩ gì thế?" Khi dừng trước một đèn đỏ, Kỳ Đông tức giận hỏi.
Lăng Đạo Hi tựa hồ đang do dự có nên nói hay không, thật lâu sau, cuối cùng cẩn thận mở miệng, "Chủ nhân, nếu sau này có nữ chủ nhân, cô ấy không thích cẩu cẩu, muốn đuổi cẩu cẩu đi, ngài có ngăn cô ấy không?”
Kỳ Đông bị chọc cười, không đáp mà hỏi lại, "Vậy còn em? Nếu sau này có nữ chủ nhân, cô ấy đuổi em đi, em có đi không?”
Lăng Đạo Hi một lần nữa lâm vào trầm mặc, đoạn thời gian kế tiếp, anh một tiếng chưa thốt, thẳng đến khi Kỳ Đông đưa xe vào gara, trong thoáng chốc mở cửa xe, mới mơ hồ nghe từ bên cạnh truyền đến một tiếng thật nhỏ thật nhỏ, nếu không nghe cẩn thận, nhất định nghĩ đó là ảo giác.
“Em sẽ.” Anh nói.
Kỳ Đông quay đầu lại, Lăng Đạo Hi vẫn duy trì tư thế khi lên xe, không di chuyển một ly, biểu tình bình tĩnh như thế, cũng không biết người này mang theo tâm tình gì nói ra hai chữ đó.
Hắn tà nghễ nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng không chút khách khí một tát vỗ lên ót anh, "Chờ em có nữ chủ nhân rồi hãy nghĩ tới mấy vấn đề thâm ảo đó đi.”
Tác giả :
Dịch Tu La