Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng
Chương 67: Niềm vui bất ngờ
Lúc Hinh Ý đi ra ngoài đã trông thấy Vũ Chính đang đứng trước tấm kinh thủy tinh lớn chờ cô, hình như Flora nói bên tai anh câu gì đó, khuôn mặt sáng tối không rõ của anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Phía trên gian phòng không có bất kì chướng ngại vật gì, ánh nắng có thể thẳng tắp chiếu vào. Cô nhìn thấy từng tia sáng nhỏ vụn rơi trên mặt anh, làm nổi bật từng đường cong sắc bén trên khuôn mặt gầy gò, dáng người thon dài cùng vẻ bề ngoài hơn người khiến cho những người phụ nữ đi qua phải ném sang ánh mắt nóng bỏng.
Anh ngẩng đầu lên, trông thấy cô thỏa mãn nở một nụ cười thắng lợi, ánh mắt tràn ngập ánh sáng rạng rỡ mê người, cô là nữ vương trời sinh, có lẽ trước kia còn quá non nớt, nhưng mà kén phải lột xác mới có thể trở thành bướm, không phải sao? Sẽ có một ngày như vậy, lúc cô đã có thể sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ mình thì đó chính là lúc không còn cần anh nữa rồi! Khéo miệng của anh nhếch lên thành một nụ cười tự giễu, hiện tại anh thành ra cái dạng này, có thể dùng cái gì để bảo vệ cô chứ?
“Flora nói với anh cái gì đó? Sao lại cười thần bí như vậy?” Cô vừa nói tay vừa giúp anh sửa lại cổ áo hơi bị lệch đi.
“Làm sao vậy? Chiến tranh lần này chấm dứt nhanh vậy sao?” Anh không trả lời, nhìn cô không hề che giấu sự vui vẻ, trêu đùa mà hỏi.
Bởi vì năm đó Rachel nhận học bổng toàn phần đến Yale, hơn nữa trước khi đi còn đứng trước mặt cô khoe khoang, “Tôi sẽ nhanh chóng sang đại dương bên kia, ở đấy mà đoạt lại anh ấy.” Tuy vậy cuối cùng năm đó Vũ Chính đến Massachusetts, nhưng mà Hinh Ý năm đó còn trẻ nên hiếu thắng không kìm được. Vừa vặn năm đó thi lên đại học có rất nhiều bạn học lấy Harvard làm mục đích, cạnh tranh rất khốc liệt. Người trong nhà thậm chí cả Vũ Chính đều khuyên cô, thật ra nước Mĩ có rất nhiều trường đại học, không cần phải như vậy. Nhưng mà Hinh Ý bướng bỉnh đến mức không nghe lời ai cả, nhìn bộ dạng khẩn trương trong thời gian đợi kết quả của cô, mọi người đều toát mồ hôi.
“Đó là đương nhiên, bà xã của anh là người thế nào chứ?” Sóng mắt cô đảo một vòng, mang theo giọng điệu uy hiếp nói: “Sáng nay bất kể thế nào anh cũng đòi đến đây, không phải vì muốn gắp tình nhân cũ là hoa hậu giảng đường chứ hả?”
Anh cũng đùa theo cô, đáng thương nói: “Nguy rồi, bị em phát hiện rồi.”
“Thật sự không thể nào tưởng tượng được năm đó mắt anh tốt cỡ nào mà lại đi trêu chọc đến cô ta?” Cô ôm eo của anh, ngón tay nhẹ nhàng đâm vào trước ngực anh, giọng nói mang theo vị chua. Tên Giang Vũ Chính này, sao lại dây dưa với cây thông Noel kia chứ. Từ thời trung học Rachel đã là một hoa hồ điệp nổi tiếng trong trường, tuy nhan sắc và gia thế đều thuộc loại ưu nhưng lại lớn hơn anh đến ba tuổi. Sự chênh lệch tuổi tác này dưới bàn tay của Rachel làm cho Hinh Ý hoài nghi thứ anh yêu mến chính là loại tình thương của mẹ chứ không phải tình yêu nam nữ.
“Đó là vì thời trẻ không hiểu biết mà, bà xã đại nhân…” cằm của anh nhẹ nhàng cọ cọ trên đỉnh đầu cô, giọng điệu ôn hòa, giống như đang làm nũng, “Hơn nữa, đấy không phải thể hiệu taste (khẩu vị) của anh ngày càng tốt sao?” Anh biết rõ Hinh Ý bởi vì quá khứ của anh và Rachel mà chịu rất nhiều uất ức, cho nên đơn giản không muốn khơi mào chuyện cũ, nhưng mà biểu hiện hôm nay của cô làm cho anh cảm thấy kinh ngạc, hoặc là cô thật sự đã lớn rồi. Không muốn làm cho cô nhìn thấy vẻ cô đơn trong đáy mắt mình, anh hung dữ hỏi: “Rốt cuộc vừa rồi hai người nói gì trong dó vậy?”
“Giang Vũ Chính cũng nhiều chuyện như vậy từ khi nào vậy hả?”
“Nói nghe một chút đi…”
“Đi thôi, Apollo…” Mặt cô cười như một đóa hoa đang nở rực rỡ, nhẹ kéo tay anh. Đúng vậy, đây là Apollo của cô, người chỉ thuộc về một mình cô.
Cả lầu hai đều là phòng VIP, nhưng Flora lại không dẫn bọn họ đi đến căn phòng nào mà Hinh Ý đã từng quen thuộc, lúc đến nơi thì đó lại là một phòng hội trường nhỏ. Trong căn phòng gần hai mươi mét vuông này, trên tường là vải nhung màu đỏ sậm, trên mặt có những bụi cây thực vật xanh mượt, vách tường cùng sàn nhà cũng đều được bảo phủ bởi một loại gỗ màu đỏ, khiến cho cả gian phòng đều rực rỡ mà hoa lệ, mang theo sự nghiêm túc của thời trung cổ nhưng lại không có cảm giác nặng nề, bên phải cửa phòng có hai ô cửa sổ thủy tinh sát đất, ngoài cửa sổ nhìn thẳng ra vườn cây xanh mướt. Rất hiển nhiên đây là căn phòng dành cho khách VIP, trước kia đi cùng mẹ cô đã không đến nơi này.
Cả gian phòng chỉ treo một bức tranh trên tường, nhưng lại dùng một tấm vải che lại bức tranh sơn dầu kia, vô cùng thần bí, làm nổi bật màu sắc của căn phòng, làm cho người ta vừa bước vào đây đã không kìm được mà cảm thấy hưng phấn. Cô nghi hoặc nhìn anh, mà anh chỉ ghé vào tai cô nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, đây chính là món quà anh tặng cho em…”
Cô không tự chủ được từng bước một tiến đền gần bức tranh kia, dù cho đã mơ hồ biết rõ đấy là thứ gì nhưng mà vẫn kìm không được kích động run rẩy.
Tấm vải che bức tranh sơn dầu bị cô nhẹ nhàng giật xuông, bức tranh phảng phất như có một loại ma lực hút hồn người, trong nháy mắt làm cho cô phãi trợn mắt há hốc miệng, không thể tin được đây là sự thật, thật sự là bút tích của Hugo.
Bức tranh kia tựa như một khe núi, hai bên là cây cối rợp trời, ở giữa có một tòa nhà giống như một tòa lâu đài theo kiến trúc trung cổ. Năm đó, nó như một ngọn núi cao ngất dốc đứng, uy nghiêm đáng sợ, giống như một mũi trên đâm thẳng lên chín tầng mây. Ngày nay, nó vẫn duy trì tư thế oai hùng, vài thế kỉ kéo dài buồn chán đã khắc sâu vẻ già nua suy yếu dị thường của nó. Bầu trời là một mảnh mờ mịt, cây cối chập chờn khiến người xem như nghe thấy tiếng gió vi vu…bức tranh kia là một bức tranh phong cảnh đẹp mắt, dáng dấp của tòa lâu đài kia ngày nay có cũ kĩ một chút, hiển nhiên đã ẩn chứa vô số những chuyện động trời bao thế kỉ nay, chuyện xưa gây kích động lòng người, cả bức tranh được bao phủ bởi một vẻ tĩnh mịch, hào khí mà thần bí, mà tất cả những hình tượng kia lại ẩn chứa một loại tình cảm phức tạp của họa sĩ, làm rung động lòng người mãnh liệt.
Cô nhớ lúc đi hưởng tuần trăng mật ở Pháp bọn họ đã nhìn thấy bức tranh này tại nhà riêng của Hugo đều cảm thấy kinh động, bởi vì ba của cô hiểu rất rõ về “Viện thánh mẫu Paris” và “Thế giới bi thảm” mà cô cũng quen thuộc với vị tác gia Hugo danh tiếng truyền xa thiên cổ này, tuy thỉnh thoảng có thể thấy được những bức tranh ông ấy đã vẽ trong sách của ông ấy nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy bút tích thật sự thì không thể nào không bội phục vị thiên tài này.
Cô còn nhớ rõ ngày đó trước khi đi cô còn nói với Vũ Chính: “Nếu có thể có được nó, em tình nguyện bán mình ở trong này…” cuối cùng còn lưu luyến không rời nhìn ngắm bức họa kia, thật lâu sau vẫn không chịu rời đi.
Khi đó Vũ Chính chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên cô: “Em quên em đã bán mình cho anh rồi sao? Hơn nữa, thật sự rất xin lỗi, ông xã của em vẫn chưa có khả năng mang nó về nhà…” Nhà riêng của Hugo thuộc về bộ văn hóa của Pháp, tất cả những thứ bên trong đều thuộc về hiện vật khảo cổ, cho dù anh có năng lực lớn đến đâu cũng không có cách nào mang về nhà một di vật quốc gia cả. Nhưng mà, ánh mắt thất vọng cùng sự khát vọng thật sâu trong đáy mắt Hinh Ý đã động đến lòng anh, sớm đã khắc vào đồ vật trở thành một ấn kí.
Cô kéo suy nghĩ của mình lại, đè nén lại cõi lòng chấn động cùng nước mắt nơi khóe mắt, xoay người đi về phía anh, đứng trước mặt anh, tuy biết rõ đây là sự thật nhưng vẫn không thể tin được, vẫn nhịn không được mà hỏi: “Đây là đồ dởm phải không?”
Anh cười không đáp, Flora đứng bên cạnh giải thích: “Thật ra bức tranh này từ thế chiến thứ hai, lúc nước Đức xâm chiếm Paris đã bị người Nazi đánh cắp, bức tranh trong nhà riêng của Hugo kia mới là đồ giả, bút tích thực sự đã đi gần một nửa quả địa cầu, đổi qua ba chủ…ba năm trước đây Giang tiên sinh đã ủy thác cho phòng tranh chúng tôi hỗ trợ tìm kiếm bức tranh này, nhưng mà một người Hà Lan sưu tập được bức tranh này lại nhất định không chịu bán. Đến đầu năm nay, ông ấy chủ động liên lạc với phòng tranh chúng tôi, nói là vì tài chính có nguy cơ bị tổn thất nghiêm trọng, cần tìm người thích hợp mua lại một số bức tranh lấy tiền mặt xoay vòng. Nhưng vị kia chắc hẳn cũng vô cùng yêu mến bức tranh này, đến đầu tháng trước vẫn còn do dự. Vì thế Giang tiên sinh đã tự mình bay sang Hà Lan bàn bạc đồng thời thể hiện thành ý với ông ấy…”
Hinh Ý cũng không nghe cô ấy nói gì tiếp theo, kiễng mũi chân hung hăng chặn miệng anh lại, xoay tròn khoảng vài vòng, đầu lưỡi nóng bỏng cố gắng lùng sục trong miệng anh, nước mặt theo gương mặt chảy xuống, không một tiếng động. Flora đứng bên cạnh mỉm cười lui ra khỏi phòng, cũng đóng cửa lại, không muốn quấy rầy nụ hôn dài đúng tiêu chuẩn lại cảm động này.
Cuối cùng hai người run rẩy tách nhau ra, thở hổn hển, trong phòng yên lặng, chỉ tồn tại hơi thở của nhau. Cô ôm chặt lấy anh, dán mặt vào lồng ngực anh, nghe tiếng trái tim anh đập, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống áo anh. Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói chuyện này với cô, chưa bao giờ nói cho cô biết anh luôn ở sau lưng bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy. Một tháng trước là lúc anh vừa trở về Mĩ, cũng là thời điểm sức khỏe của anh tệ hại nhất, trong tình huống như vậy mà anh còn đích thân bay một chuyến đến Hà Lan.
Cho tới bây giờ anh luôn dùng cách của mình để làm cho cô vui vẻ, làm cho cô cảm thấy hạnh phúc. Trước kia cô ngu xuẩn như vậy, chưa bao giờ biết rõ sau lưng cô anh đã làm nhiều việc như vậy, còn hết lần này đến lần khác ích kỉ mà tổn thương anh, không tin tưởng anh…Có lẽ trước đây cô thật sự không hiểu, khi thật sự yêu một người, không cần phải nói cho cô biết đã làm những gì cho cô ấy, chỉ cần làm cho cô ấy vui vẻ là đủ rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đang mỉm cười của anh, không muốn để cho anh chê cười, giọng nói có hơi khàn khàn, đặc sệt giọng mũi nói: “Có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với em nên mới bù đắp lớn như vậy không?”
Anh hôn lên đôi mắt vừa rơi lệ của cô, nhẹ nói: “Đứa ngốc.” Ánh mắt tràn ngập sủng nịnh như muốn chôn vùi cô, ánh lên một tia hào quang khi đã dùng hết tất cả sức lực, cố gắng hết sức như vậy, toàn tâm toàn ý như vậy.
Trong một nhà hàng bình thường bên bờ biển trên đường số 15th, tuy không phải là nhà hàng cao cấp như Lâm Tam Tinh của anh nhưng mà bởi vì “Có thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn đẹp nhất Đại Tây Dương” nên nổi tiếng, hơn nữa quản lí kiêm ông chủ ở đây đã từng làm quản lí cho khách sạn Hilton, chất lượng của thức ăn tuyệt đối đảm bảo, muốn dùng bữa tối ở chỗ này, cho dù là người quen cũng phải đặt trước một tuần.
“Em đi lấy xe lăn tới được không?” thật ra cô cũng không có ý định nói ra lời khiến cho anh không vui nhưng mà sau khi vịn anh đứng vững lại, cả người anh đều cứng ngắc mà run nhè nhẹ, dường như đang dùng chút sức cuối cùng để chống đỡ thân thể mình. Vừa rồi ở phòng triển lãm tranh vừa đi lại vừa đứng lâu như vậy, cô biết rõ anh đã kiệt sức, nhưng mà biết tính cách quật cường của anh nên chỉ có thể yên lặng đứng nhìn. Nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán anh từng giọt từng giọt nặng nề chảy xuống, trái tim như bị khoan sâu vào đau đớn không có cách nào xem như không nhìn thấy.
“Không được, anh sao phải dùng đến xe lăn chứ?” Lần này anh không tức giận, chỉ giống như một đứa bé tranh luận với cô, ngang ngược lại không chịu nói lý. Anh cũng sẽ không lộ ra bộ mặt như vậy với người ngoài, dù cho ở trước mặt cô cũng rất ít, nhưng khiến cho cô cảm thấy khó hiểu chính là, anh hôm nay lại tùy hứng như vậy, lơ đãng mà đem tất cả của anh lộ ra trước mặt cô, không hề giữ lại.
Cô chán nản, “Ngồi xe lăn thì sẽ không cần phải mệt như vậy…” tiếp tục cố gắng khuyên bảo.
“Anh tuyệt đối không thấy mệt.” Anh cẩn thận ngăn lại.
“Em biết rõ anh không kêu ca, nhưng mà hãy chừa chút sức làm chuyện chúng ta muốn làm đêm nay đi, đúng không?” Cuối cùng cô xuất ra một đòn sát thủ, nhưng không ngờ anh lại ghé sát vào tai cô nói: “Tinh lực của anh rất dào dạt, đêm nay có làm cũng không sao.” Những lời này vừa nói ra thì đã làm cho cô không còn có thể nói gì được nữa.
Nhưng mà, người đàn ông vừa nói với cô “tuyệt đối không thấy mệt” kia lúc cô cùng bồi bàn đỡ anh ngồi xuống, anh đau đến sắc mặt trắng bệch, đôi môi vốn đã tái nhợt lại khẽ run rẩy, không muốn làm cho cô lo lăng nên khi nếp nhăn giữa hai chân mày còn chưa tan đi đã nặn ra một nụ cười: “Không sao.”
“Mới là lạ ấy!” Cô “cười” khom người xuống chỉnh lại tư thế hai chân cho anh, lại phát hiện ra đầu gối của anh đã cứng ngắc không có cách nào gập lại, sững sờ, ngẩn người, thân thể của anh không còn chút sức mà lại cứng ngắc làm cho lòng người ê ẩm, hôm nay thời gian đứng quá dài, thân thể của anh căn bản không chịu được thời gian đi bộ cùng đứng thẳng dài như vậy. Tay của cô nhẹ nhàng giúp anh mát xa thư giãn gân cốt, lúc này mới thoáng gập lại được một chút.
Anh cúi đầu, có chút áy náy nói: “Sorry.” Ánh mắt cảm giác như bị thất bại, làm cho không người nào có thể bỏ qua.
Nhưng cô lại không để ý đến anh, cuối cùng sau khi giúp anh chỉnh lại tư thế của hai chân xong, nhìn dư âm của ánh mặt trời đã lặn rơi vào trên tóc anh, cười nói: “Hôm nay em cũng muốn làm cho anh surprise (ngạc nhiên)…” Sau khi nói xong thì chạy lên sân khấu nhỏ trong nhà hàng, trao đổi với nhạc công ở đó một chút, lại đi tới vị trí hát chính.
Tuy anh rất ngạc nhiên nhưng vẫn cười rồi nhép miệng nói: “Surprise?”
Cô cầm microphone, cười nói với anh, “Yes, surprise.” Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cô, thật ra cô đã làm rất nhiều bài diễn thuyết, lúc còn học đại học, sau khi ra ngoài đi làm…nhưng chưa bao giờ căng thẳng như vậy, cô hít một hơi thật sâu, cầm microphone nói: “Thật xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người, hôm nay là sinh nhật của chồng tôi, tôi hy vọng có thể trổ tài hát tặng anh ấy một bài hát.” Mọi người ở dưới vỗ tay từng đợt, cô căng thẳng cắn cắn môi, nở một nụ cười vui vẻ nói: “Lâu quá rồi không hát, có hơi căng thẳng một chút, nhưng mà tôi đã từng giành được giải trong cuộc thi ca hát ở trường học.” Người ở dưới đài lại bắt đầu vỗ tay, cô lại bổ sung thêm một câu: “Tuy chỉ là giải khuyến khích…” mọi người lại cười vang.
Tiếng đàn ghita nhu hòa chậm rãi vang lên, ánh tà dương rơi nghiêng trên người cô, cô cầm microphone, nét vui vẻ nồng đậm trên mặt bớt đi, mà chuyển thành đôi mắt dịu dàng, nhìn về phía người đàn ông trong lòng cô kia.
"As long as stars shine down from heaven.
And the rivers run into the sea.
Till the end of time forever.
You are the only love I'll need.
In my life you're all that matters.
In my eyes the only truth I see.
When my hopes and dreams have shatte Red.
You're the one that's there for me.
When I found you I was blessed.
And I will never leave you, I need you"
Giọng hát dịu dàng của cô chạm đến tâm hồn mỗi người mà cũng đủ sức để gõ cửa trái tim anh, anh chưa bao giờ biết thì ra cô còn có bộ mặt như vậy. Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, mỗi người đều có một tấm màng bảo hộ của mình, ít nhất là ở trước mặt mọi người, cô chưa từng làm chuyện này, có lẽ tình yêu của cô với anh được giấu quá sâu, anh không phải không cảm giác được, nhưng mà hôm nay lại trực tiếp biểu đạt như vậy, làm cho anh không thể nói lên lời sự kinh ngạc của mình. Cô tốt đẹp như vậy, làm sao có thể làm cho người ta không muốn có chứ?
"Imagine me without you.
I'd be lost and so confused.
I wouldn't last a day, I d be afraid.
Without you there to see me through.
Imagine me without you.
Lord, you know it 's just impossible.
Because of you, it's all brand new.
My life is now worthwhile.
I can't imagine me without you.
When you caught me I was falling.
You 're love lifted me back on my feet.
It was like you heard me calling.
And you rush to set me free.
When I found you I was blessed.
And I will never leave you, I need you.
Imagine me without you.
I 'd be lost and so confused…”
Ánh mắt của cô phảng phất như có nước mắt, tích lại trong lòng anh, tay cầm microphone có hơi run run, cố nén nước mắt nói: “Chồng của tôi anh ấy vô cùng yêu quý tôi, tình nguyện vì tôi mà làm tất cả những việc khiến cho tôi vui vẻ. Nhưng mà, tôi từng làm những chuyện làm cho anh ấy rất đau lòng…” Cô dừng lại một chút, đè nén tiếng nức nở, tiếng vỗ tay vang lên từ những người bên dưới đài. Ánh mắt anh nhìn cô đều là sự cổ vũ dịu dàng, khẽ mỉm cười cổ vũ cô tiếp tục nói tiếp. Hinh Ý cắn môi một lúc lâu, nở một nụ cười mới nói: “Nhưng mà, chuyện trước kia đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng nhất là hiện tại, tương lai. Anh có nguyện ý cùng em “Cùng nhau nắm tay đi đến đầu bạc răng long” không?” Đôi mắt rưng rưng của cô nhìn thẳng tắp vào anh, không để cho anh có một chút cơ hội trốn thoát nào, từng bước một đến gần anh, “Bởi vì em thật sự không thể nào tưởng tượng được không có anh em sẽ thế nào, em biết trước kia em rất tùy hứng, rất bướng bỉnh…cố giành lấy tất cả mình muốn có mà xem nhẹ cảm thụ của anh…nhưng mà, em phát hiện ra, thì ra tất cả nếu không có anh thì không là gì cả, không còn ý nghĩa gì cả…”
Cô ngồi xổm bên cạnh anh, nắm lấy tay anh nói: “Đồng ý với em, phải ở bên cạnh em đến sinh nhật 30 tuổi, 40 tuổi của em…em muốn chúng ta cùng nhau trải qua tất cả sinh nhật…đến khi chúng ta đều già đi, đầu bạc trắng, lưng còng xuống…lúc ấy, anh vẫn sẽ nói với em, anh rất yêu em, được không?”
Anh nhín vào đôi mắt khát vọng của cô, như đang có một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, trong ánh mắt có thương yêu cùng khát vọng, nhưng vẫn bình tĩnh nói với cô: “Thật xin lỗi, anh không thể hứa hẹn chuyện không thể làm được…”
Nước mắt của cô không có cách nào không chế được mà rơi xuống, căng thẳng bắt lấy bàn tay hơi lạnh của anh, thống khổ nhắm hai mắt lại, dùng hết tất cả sức lực để cho mình không cảm thấy tuyệt vọng vì lời nói bất đắc dĩ của anh, rồi lại nghe thấy tiếng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Nhưng mà, anh nguyện ý dùng hết tất cả sức mạnh của mình để thực hiện nguyện vọng này của em.” Anh dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt cô, cô ngẩng đầu lên nở một nụ cười xinh đẹp nhất trên gương mặt, cười rồi lại cắn lên ngón tay anh, không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Từ nhà hàng nhìn sang, ánh tà dương trên mặt biển ngày càng nhỏ, mặt trời lặn dường như biểu thị cho màn đêm bàng hoàng đang buông xuống, nhưng mà, mặt trời lặn lúc này chẳng phải vì để chờ đợi một mặt trời khác mọc lên sao?
Anh ngẩng đầu lên, trông thấy cô thỏa mãn nở một nụ cười thắng lợi, ánh mắt tràn ngập ánh sáng rạng rỡ mê người, cô là nữ vương trời sinh, có lẽ trước kia còn quá non nớt, nhưng mà kén phải lột xác mới có thể trở thành bướm, không phải sao? Sẽ có một ngày như vậy, lúc cô đã có thể sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ mình thì đó chính là lúc không còn cần anh nữa rồi! Khéo miệng của anh nhếch lên thành một nụ cười tự giễu, hiện tại anh thành ra cái dạng này, có thể dùng cái gì để bảo vệ cô chứ?
“Flora nói với anh cái gì đó? Sao lại cười thần bí như vậy?” Cô vừa nói tay vừa giúp anh sửa lại cổ áo hơi bị lệch đi.
“Làm sao vậy? Chiến tranh lần này chấm dứt nhanh vậy sao?” Anh không trả lời, nhìn cô không hề che giấu sự vui vẻ, trêu đùa mà hỏi.
Bởi vì năm đó Rachel nhận học bổng toàn phần đến Yale, hơn nữa trước khi đi còn đứng trước mặt cô khoe khoang, “Tôi sẽ nhanh chóng sang đại dương bên kia, ở đấy mà đoạt lại anh ấy.” Tuy vậy cuối cùng năm đó Vũ Chính đến Massachusetts, nhưng mà Hinh Ý năm đó còn trẻ nên hiếu thắng không kìm được. Vừa vặn năm đó thi lên đại học có rất nhiều bạn học lấy Harvard làm mục đích, cạnh tranh rất khốc liệt. Người trong nhà thậm chí cả Vũ Chính đều khuyên cô, thật ra nước Mĩ có rất nhiều trường đại học, không cần phải như vậy. Nhưng mà Hinh Ý bướng bỉnh đến mức không nghe lời ai cả, nhìn bộ dạng khẩn trương trong thời gian đợi kết quả của cô, mọi người đều toát mồ hôi.
“Đó là đương nhiên, bà xã của anh là người thế nào chứ?” Sóng mắt cô đảo một vòng, mang theo giọng điệu uy hiếp nói: “Sáng nay bất kể thế nào anh cũng đòi đến đây, không phải vì muốn gắp tình nhân cũ là hoa hậu giảng đường chứ hả?”
Anh cũng đùa theo cô, đáng thương nói: “Nguy rồi, bị em phát hiện rồi.”
“Thật sự không thể nào tưởng tượng được năm đó mắt anh tốt cỡ nào mà lại đi trêu chọc đến cô ta?” Cô ôm eo của anh, ngón tay nhẹ nhàng đâm vào trước ngực anh, giọng nói mang theo vị chua. Tên Giang Vũ Chính này, sao lại dây dưa với cây thông Noel kia chứ. Từ thời trung học Rachel đã là một hoa hồ điệp nổi tiếng trong trường, tuy nhan sắc và gia thế đều thuộc loại ưu nhưng lại lớn hơn anh đến ba tuổi. Sự chênh lệch tuổi tác này dưới bàn tay của Rachel làm cho Hinh Ý hoài nghi thứ anh yêu mến chính là loại tình thương của mẹ chứ không phải tình yêu nam nữ.
“Đó là vì thời trẻ không hiểu biết mà, bà xã đại nhân…” cằm của anh nhẹ nhàng cọ cọ trên đỉnh đầu cô, giọng điệu ôn hòa, giống như đang làm nũng, “Hơn nữa, đấy không phải thể hiệu taste (khẩu vị) của anh ngày càng tốt sao?” Anh biết rõ Hinh Ý bởi vì quá khứ của anh và Rachel mà chịu rất nhiều uất ức, cho nên đơn giản không muốn khơi mào chuyện cũ, nhưng mà biểu hiện hôm nay của cô làm cho anh cảm thấy kinh ngạc, hoặc là cô thật sự đã lớn rồi. Không muốn làm cho cô nhìn thấy vẻ cô đơn trong đáy mắt mình, anh hung dữ hỏi: “Rốt cuộc vừa rồi hai người nói gì trong dó vậy?”
“Giang Vũ Chính cũng nhiều chuyện như vậy từ khi nào vậy hả?”
“Nói nghe một chút đi…”
“Đi thôi, Apollo…” Mặt cô cười như một đóa hoa đang nở rực rỡ, nhẹ kéo tay anh. Đúng vậy, đây là Apollo của cô, người chỉ thuộc về một mình cô.
Cả lầu hai đều là phòng VIP, nhưng Flora lại không dẫn bọn họ đi đến căn phòng nào mà Hinh Ý đã từng quen thuộc, lúc đến nơi thì đó lại là một phòng hội trường nhỏ. Trong căn phòng gần hai mươi mét vuông này, trên tường là vải nhung màu đỏ sậm, trên mặt có những bụi cây thực vật xanh mượt, vách tường cùng sàn nhà cũng đều được bảo phủ bởi một loại gỗ màu đỏ, khiến cho cả gian phòng đều rực rỡ mà hoa lệ, mang theo sự nghiêm túc của thời trung cổ nhưng lại không có cảm giác nặng nề, bên phải cửa phòng có hai ô cửa sổ thủy tinh sát đất, ngoài cửa sổ nhìn thẳng ra vườn cây xanh mướt. Rất hiển nhiên đây là căn phòng dành cho khách VIP, trước kia đi cùng mẹ cô đã không đến nơi này.
Cả gian phòng chỉ treo một bức tranh trên tường, nhưng lại dùng một tấm vải che lại bức tranh sơn dầu kia, vô cùng thần bí, làm nổi bật màu sắc của căn phòng, làm cho người ta vừa bước vào đây đã không kìm được mà cảm thấy hưng phấn. Cô nghi hoặc nhìn anh, mà anh chỉ ghé vào tai cô nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, đây chính là món quà anh tặng cho em…”
Cô không tự chủ được từng bước một tiến đền gần bức tranh kia, dù cho đã mơ hồ biết rõ đấy là thứ gì nhưng mà vẫn kìm không được kích động run rẩy.
Tấm vải che bức tranh sơn dầu bị cô nhẹ nhàng giật xuông, bức tranh phảng phất như có một loại ma lực hút hồn người, trong nháy mắt làm cho cô phãi trợn mắt há hốc miệng, không thể tin được đây là sự thật, thật sự là bút tích của Hugo.
Bức tranh kia tựa như một khe núi, hai bên là cây cối rợp trời, ở giữa có một tòa nhà giống như một tòa lâu đài theo kiến trúc trung cổ. Năm đó, nó như một ngọn núi cao ngất dốc đứng, uy nghiêm đáng sợ, giống như một mũi trên đâm thẳng lên chín tầng mây. Ngày nay, nó vẫn duy trì tư thế oai hùng, vài thế kỉ kéo dài buồn chán đã khắc sâu vẻ già nua suy yếu dị thường của nó. Bầu trời là một mảnh mờ mịt, cây cối chập chờn khiến người xem như nghe thấy tiếng gió vi vu…bức tranh kia là một bức tranh phong cảnh đẹp mắt, dáng dấp của tòa lâu đài kia ngày nay có cũ kĩ một chút, hiển nhiên đã ẩn chứa vô số những chuyện động trời bao thế kỉ nay, chuyện xưa gây kích động lòng người, cả bức tranh được bao phủ bởi một vẻ tĩnh mịch, hào khí mà thần bí, mà tất cả những hình tượng kia lại ẩn chứa một loại tình cảm phức tạp của họa sĩ, làm rung động lòng người mãnh liệt.
Cô nhớ lúc đi hưởng tuần trăng mật ở Pháp bọn họ đã nhìn thấy bức tranh này tại nhà riêng của Hugo đều cảm thấy kinh động, bởi vì ba của cô hiểu rất rõ về “Viện thánh mẫu Paris” và “Thế giới bi thảm” mà cô cũng quen thuộc với vị tác gia Hugo danh tiếng truyền xa thiên cổ này, tuy thỉnh thoảng có thể thấy được những bức tranh ông ấy đã vẽ trong sách của ông ấy nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy bút tích thật sự thì không thể nào không bội phục vị thiên tài này.
Cô còn nhớ rõ ngày đó trước khi đi cô còn nói với Vũ Chính: “Nếu có thể có được nó, em tình nguyện bán mình ở trong này…” cuối cùng còn lưu luyến không rời nhìn ngắm bức họa kia, thật lâu sau vẫn không chịu rời đi.
Khi đó Vũ Chính chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên cô: “Em quên em đã bán mình cho anh rồi sao? Hơn nữa, thật sự rất xin lỗi, ông xã của em vẫn chưa có khả năng mang nó về nhà…” Nhà riêng của Hugo thuộc về bộ văn hóa của Pháp, tất cả những thứ bên trong đều thuộc về hiện vật khảo cổ, cho dù anh có năng lực lớn đến đâu cũng không có cách nào mang về nhà một di vật quốc gia cả. Nhưng mà, ánh mắt thất vọng cùng sự khát vọng thật sâu trong đáy mắt Hinh Ý đã động đến lòng anh, sớm đã khắc vào đồ vật trở thành một ấn kí.
Cô kéo suy nghĩ của mình lại, đè nén lại cõi lòng chấn động cùng nước mắt nơi khóe mắt, xoay người đi về phía anh, đứng trước mặt anh, tuy biết rõ đây là sự thật nhưng vẫn không thể tin được, vẫn nhịn không được mà hỏi: “Đây là đồ dởm phải không?”
Anh cười không đáp, Flora đứng bên cạnh giải thích: “Thật ra bức tranh này từ thế chiến thứ hai, lúc nước Đức xâm chiếm Paris đã bị người Nazi đánh cắp, bức tranh trong nhà riêng của Hugo kia mới là đồ giả, bút tích thực sự đã đi gần một nửa quả địa cầu, đổi qua ba chủ…ba năm trước đây Giang tiên sinh đã ủy thác cho phòng tranh chúng tôi hỗ trợ tìm kiếm bức tranh này, nhưng mà một người Hà Lan sưu tập được bức tranh này lại nhất định không chịu bán. Đến đầu năm nay, ông ấy chủ động liên lạc với phòng tranh chúng tôi, nói là vì tài chính có nguy cơ bị tổn thất nghiêm trọng, cần tìm người thích hợp mua lại một số bức tranh lấy tiền mặt xoay vòng. Nhưng vị kia chắc hẳn cũng vô cùng yêu mến bức tranh này, đến đầu tháng trước vẫn còn do dự. Vì thế Giang tiên sinh đã tự mình bay sang Hà Lan bàn bạc đồng thời thể hiện thành ý với ông ấy…”
Hinh Ý cũng không nghe cô ấy nói gì tiếp theo, kiễng mũi chân hung hăng chặn miệng anh lại, xoay tròn khoảng vài vòng, đầu lưỡi nóng bỏng cố gắng lùng sục trong miệng anh, nước mặt theo gương mặt chảy xuống, không một tiếng động. Flora đứng bên cạnh mỉm cười lui ra khỏi phòng, cũng đóng cửa lại, không muốn quấy rầy nụ hôn dài đúng tiêu chuẩn lại cảm động này.
Cuối cùng hai người run rẩy tách nhau ra, thở hổn hển, trong phòng yên lặng, chỉ tồn tại hơi thở của nhau. Cô ôm chặt lấy anh, dán mặt vào lồng ngực anh, nghe tiếng trái tim anh đập, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống áo anh. Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nói chuyện này với cô, chưa bao giờ nói cho cô biết anh luôn ở sau lưng bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy. Một tháng trước là lúc anh vừa trở về Mĩ, cũng là thời điểm sức khỏe của anh tệ hại nhất, trong tình huống như vậy mà anh còn đích thân bay một chuyến đến Hà Lan.
Cho tới bây giờ anh luôn dùng cách của mình để làm cho cô vui vẻ, làm cho cô cảm thấy hạnh phúc. Trước kia cô ngu xuẩn như vậy, chưa bao giờ biết rõ sau lưng cô anh đã làm nhiều việc như vậy, còn hết lần này đến lần khác ích kỉ mà tổn thương anh, không tin tưởng anh…Có lẽ trước đây cô thật sự không hiểu, khi thật sự yêu một người, không cần phải nói cho cô biết đã làm những gì cho cô ấy, chỉ cần làm cho cô ấy vui vẻ là đủ rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đang mỉm cười của anh, không muốn để cho anh chê cười, giọng nói có hơi khàn khàn, đặc sệt giọng mũi nói: “Có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với em nên mới bù đắp lớn như vậy không?”
Anh hôn lên đôi mắt vừa rơi lệ của cô, nhẹ nói: “Đứa ngốc.” Ánh mắt tràn ngập sủng nịnh như muốn chôn vùi cô, ánh lên một tia hào quang khi đã dùng hết tất cả sức lực, cố gắng hết sức như vậy, toàn tâm toàn ý như vậy.
Trong một nhà hàng bình thường bên bờ biển trên đường số 15th, tuy không phải là nhà hàng cao cấp như Lâm Tam Tinh của anh nhưng mà bởi vì “Có thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn đẹp nhất Đại Tây Dương” nên nổi tiếng, hơn nữa quản lí kiêm ông chủ ở đây đã từng làm quản lí cho khách sạn Hilton, chất lượng của thức ăn tuyệt đối đảm bảo, muốn dùng bữa tối ở chỗ này, cho dù là người quen cũng phải đặt trước một tuần.
“Em đi lấy xe lăn tới được không?” thật ra cô cũng không có ý định nói ra lời khiến cho anh không vui nhưng mà sau khi vịn anh đứng vững lại, cả người anh đều cứng ngắc mà run nhè nhẹ, dường như đang dùng chút sức cuối cùng để chống đỡ thân thể mình. Vừa rồi ở phòng triển lãm tranh vừa đi lại vừa đứng lâu như vậy, cô biết rõ anh đã kiệt sức, nhưng mà biết tính cách quật cường của anh nên chỉ có thể yên lặng đứng nhìn. Nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán anh từng giọt từng giọt nặng nề chảy xuống, trái tim như bị khoan sâu vào đau đớn không có cách nào xem như không nhìn thấy.
“Không được, anh sao phải dùng đến xe lăn chứ?” Lần này anh không tức giận, chỉ giống như một đứa bé tranh luận với cô, ngang ngược lại không chịu nói lý. Anh cũng sẽ không lộ ra bộ mặt như vậy với người ngoài, dù cho ở trước mặt cô cũng rất ít, nhưng khiến cho cô cảm thấy khó hiểu chính là, anh hôm nay lại tùy hứng như vậy, lơ đãng mà đem tất cả của anh lộ ra trước mặt cô, không hề giữ lại.
Cô chán nản, “Ngồi xe lăn thì sẽ không cần phải mệt như vậy…” tiếp tục cố gắng khuyên bảo.
“Anh tuyệt đối không thấy mệt.” Anh cẩn thận ngăn lại.
“Em biết rõ anh không kêu ca, nhưng mà hãy chừa chút sức làm chuyện chúng ta muốn làm đêm nay đi, đúng không?” Cuối cùng cô xuất ra một đòn sát thủ, nhưng không ngờ anh lại ghé sát vào tai cô nói: “Tinh lực của anh rất dào dạt, đêm nay có làm cũng không sao.” Những lời này vừa nói ra thì đã làm cho cô không còn có thể nói gì được nữa.
Nhưng mà, người đàn ông vừa nói với cô “tuyệt đối không thấy mệt” kia lúc cô cùng bồi bàn đỡ anh ngồi xuống, anh đau đến sắc mặt trắng bệch, đôi môi vốn đã tái nhợt lại khẽ run rẩy, không muốn làm cho cô lo lăng nên khi nếp nhăn giữa hai chân mày còn chưa tan đi đã nặn ra một nụ cười: “Không sao.”
“Mới là lạ ấy!” Cô “cười” khom người xuống chỉnh lại tư thế hai chân cho anh, lại phát hiện ra đầu gối của anh đã cứng ngắc không có cách nào gập lại, sững sờ, ngẩn người, thân thể của anh không còn chút sức mà lại cứng ngắc làm cho lòng người ê ẩm, hôm nay thời gian đứng quá dài, thân thể của anh căn bản không chịu được thời gian đi bộ cùng đứng thẳng dài như vậy. Tay của cô nhẹ nhàng giúp anh mát xa thư giãn gân cốt, lúc này mới thoáng gập lại được một chút.
Anh cúi đầu, có chút áy náy nói: “Sorry.” Ánh mắt cảm giác như bị thất bại, làm cho không người nào có thể bỏ qua.
Nhưng cô lại không để ý đến anh, cuối cùng sau khi giúp anh chỉnh lại tư thế của hai chân xong, nhìn dư âm của ánh mặt trời đã lặn rơi vào trên tóc anh, cười nói: “Hôm nay em cũng muốn làm cho anh surprise (ngạc nhiên)…” Sau khi nói xong thì chạy lên sân khấu nhỏ trong nhà hàng, trao đổi với nhạc công ở đó một chút, lại đi tới vị trí hát chính.
Tuy anh rất ngạc nhiên nhưng vẫn cười rồi nhép miệng nói: “Surprise?”
Cô cầm microphone, cười nói với anh, “Yes, surprise.” Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cô, thật ra cô đã làm rất nhiều bài diễn thuyết, lúc còn học đại học, sau khi ra ngoài đi làm…nhưng chưa bao giờ căng thẳng như vậy, cô hít một hơi thật sâu, cầm microphone nói: “Thật xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người, hôm nay là sinh nhật của chồng tôi, tôi hy vọng có thể trổ tài hát tặng anh ấy một bài hát.” Mọi người ở dưới vỗ tay từng đợt, cô căng thẳng cắn cắn môi, nở một nụ cười vui vẻ nói: “Lâu quá rồi không hát, có hơi căng thẳng một chút, nhưng mà tôi đã từng giành được giải trong cuộc thi ca hát ở trường học.” Người ở dưới đài lại bắt đầu vỗ tay, cô lại bổ sung thêm một câu: “Tuy chỉ là giải khuyến khích…” mọi người lại cười vang.
Tiếng đàn ghita nhu hòa chậm rãi vang lên, ánh tà dương rơi nghiêng trên người cô, cô cầm microphone, nét vui vẻ nồng đậm trên mặt bớt đi, mà chuyển thành đôi mắt dịu dàng, nhìn về phía người đàn ông trong lòng cô kia.
"As long as stars shine down from heaven.
And the rivers run into the sea.
Till the end of time forever.
You are the only love I'll need.
In my life you're all that matters.
In my eyes the only truth I see.
When my hopes and dreams have shatte Red.
You're the one that's there for me.
When I found you I was blessed.
And I will never leave you, I need you"
Giọng hát dịu dàng của cô chạm đến tâm hồn mỗi người mà cũng đủ sức để gõ cửa trái tim anh, anh chưa bao giờ biết thì ra cô còn có bộ mặt như vậy. Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, mỗi người đều có một tấm màng bảo hộ của mình, ít nhất là ở trước mặt mọi người, cô chưa từng làm chuyện này, có lẽ tình yêu của cô với anh được giấu quá sâu, anh không phải không cảm giác được, nhưng mà hôm nay lại trực tiếp biểu đạt như vậy, làm cho anh không thể nói lên lời sự kinh ngạc của mình. Cô tốt đẹp như vậy, làm sao có thể làm cho người ta không muốn có chứ?
"Imagine me without you.
I'd be lost and so confused.
I wouldn't last a day, I d be afraid.
Without you there to see me through.
Imagine me without you.
Lord, you know it 's just impossible.
Because of you, it's all brand new.
My life is now worthwhile.
I can't imagine me without you.
When you caught me I was falling.
You 're love lifted me back on my feet.
It was like you heard me calling.
And you rush to set me free.
When I found you I was blessed.
And I will never leave you, I need you.
Imagine me without you.
I 'd be lost and so confused…”
Ánh mắt của cô phảng phất như có nước mắt, tích lại trong lòng anh, tay cầm microphone có hơi run run, cố nén nước mắt nói: “Chồng của tôi anh ấy vô cùng yêu quý tôi, tình nguyện vì tôi mà làm tất cả những việc khiến cho tôi vui vẻ. Nhưng mà, tôi từng làm những chuyện làm cho anh ấy rất đau lòng…” Cô dừng lại một chút, đè nén tiếng nức nở, tiếng vỗ tay vang lên từ những người bên dưới đài. Ánh mắt anh nhìn cô đều là sự cổ vũ dịu dàng, khẽ mỉm cười cổ vũ cô tiếp tục nói tiếp. Hinh Ý cắn môi một lúc lâu, nở một nụ cười mới nói: “Nhưng mà, chuyện trước kia đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng nhất là hiện tại, tương lai. Anh có nguyện ý cùng em “Cùng nhau nắm tay đi đến đầu bạc răng long” không?” Đôi mắt rưng rưng của cô nhìn thẳng tắp vào anh, không để cho anh có một chút cơ hội trốn thoát nào, từng bước một đến gần anh, “Bởi vì em thật sự không thể nào tưởng tượng được không có anh em sẽ thế nào, em biết trước kia em rất tùy hứng, rất bướng bỉnh…cố giành lấy tất cả mình muốn có mà xem nhẹ cảm thụ của anh…nhưng mà, em phát hiện ra, thì ra tất cả nếu không có anh thì không là gì cả, không còn ý nghĩa gì cả…”
Cô ngồi xổm bên cạnh anh, nắm lấy tay anh nói: “Đồng ý với em, phải ở bên cạnh em đến sinh nhật 30 tuổi, 40 tuổi của em…em muốn chúng ta cùng nhau trải qua tất cả sinh nhật…đến khi chúng ta đều già đi, đầu bạc trắng, lưng còng xuống…lúc ấy, anh vẫn sẽ nói với em, anh rất yêu em, được không?”
Anh nhín vào đôi mắt khát vọng của cô, như đang có một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, trong ánh mắt có thương yêu cùng khát vọng, nhưng vẫn bình tĩnh nói với cô: “Thật xin lỗi, anh không thể hứa hẹn chuyện không thể làm được…”
Nước mắt của cô không có cách nào không chế được mà rơi xuống, căng thẳng bắt lấy bàn tay hơi lạnh của anh, thống khổ nhắm hai mắt lại, dùng hết tất cả sức lực để cho mình không cảm thấy tuyệt vọng vì lời nói bất đắc dĩ của anh, rồi lại nghe thấy tiếng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Nhưng mà, anh nguyện ý dùng hết tất cả sức mạnh của mình để thực hiện nguyện vọng này của em.” Anh dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt cô, cô ngẩng đầu lên nở một nụ cười xinh đẹp nhất trên gương mặt, cười rồi lại cắn lên ngón tay anh, không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Từ nhà hàng nhìn sang, ánh tà dương trên mặt biển ngày càng nhỏ, mặt trời lặn dường như biểu thị cho màn đêm bàng hoàng đang buông xuống, nhưng mà, mặt trời lặn lúc này chẳng phải vì để chờ đợi một mặt trời khác mọc lên sao?
Tác giả :
Thủy Cổ Nguyệt