Tựa Như Tình Yêu
Chương 21
Khi tất cả vẫn còn đang sững sờ, người đàn ông trước mặt đã tiếp lời, “Vũ Dã Thuần Nhất tôi nói thì giữ lời, thả cô ấy ra, tôi cho các người đi!”
Trần Thập Tam đứng bất động, cánh cửa xe bên cạnh liền mở ra, thanh âm nặng nề của đại ca hắn truyền ra từ bên trong, “Lão Tam, vào đi!”
“Nhưng đại ca......” Hắn vẫn còn hoài nghi, lỡ hắn vào rồi, khó bảo đảm được bọn họ sẽ không......
“Đi vào!” Lại là một tiếng gọi. Trần Thập Tam liếc mắt nhìn cô gái trước người mình, khẽ cắn môi buông ra. Chui vào trong xe xong, một lát sau, hắn liền nghe thấy tiếng cô gọi ở bên ngoài, “Nhớ rõ anh đã hứa với tôi, thằng bé nhất định phải được an toàn.”
Trần Thập Tam lại ngẩng đầu, quân Quan Đông ở trước mặt quả nhiên tránh đường, hắn nửa tin nửa ngờ liếc nhìn bên ngoài xe một cái, người đàn ông kia đã bước tới, thẳng về phía cô gái, giày quân đội trên chân đạp từng bước, cùng lúc đó xe bọn họ cũng khởi động.
“Cha!” Cậu nhóc ở trong xe nhìn thấy bóng dáng cha mình, gọi to, nhưng người mở miệng trước là cô gái kia, “Nhã Trị, ngoan, mấy ngày nữa là có thể về nhà rồi!”
Cậu nhóc kia tựa như có thể hiểu được, một lát sau, mí mắt dài nhỏ hạ thấp, không mở miệng nữa.
Trong lòng Trần Thập Tam khiếp sợ, khi xe rẽ vào khúc cua, một cái liếc mắt cuối cùng, hắn vừa lúc nhìn thấy Vũ Dã Thuần Nhất đi đến bên cạnh cô gái, cởi chiếc áo bành tô khoác lên vai cô gái kia.
Trên người Phồn Cẩm khoác chiếc áo bành tô của Vũ Dã Thuần Nhất, thân mình không còn lạnh run nữa, giây tiếp theo, cô đã bị ôm lấy, hơi thở vốn đã từng quen thuộc lại lan tràn, tầm mắt cô chạm đến những đôi mắt tràn ngập khiếp sợ ở trước mặt.
Giờ phút này, người đàn ông bất chấp ôm lấy cô gái Trung Quốc là tư lệnh máu lạnh của bọn họ sao?
“Phồn Cẩm.”
“Phồn Cẩm......” Một tiếng gọi, như ma chú xuyên vào màng tai, lại ngoài ý muốn không có chút cảm giác thống khổ nào cả, Triệu Phồn Cẩm để mặc Vũ Dã ôm chặt mình, điều cô có thể làm, chính là hờ hững nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài. Trừ bỏ những việc đó, cô có thể làm gì đây?
Ở thời điểm lần đầu tiên Sơn Bản nhìn thấy Phồn Cẩm, tảng đá từng hạ xuống lại treo lên cao, thiếu gia nắm lấy tay cô, bước từng bước dài về phía trước, vừa đi vừa nói với hắn, “Sơn Bản, đừng cho ai đến quấy rầy tôi hết!”
Nói xong, giải tán mọi người, lôi Phồn Cẩm đi thẳng lên lầu.
Sơn Bản cảm thấy thật vô lực, ngay cả một tiếng ‘vâng’ cũng không nói nên lời. Phó tướng đi theo hắn đến lúc nãy báo lại chuyện tình vừa rồi, Sơn Bản chua xót lắc đầu, là bọn họ quá khờ dại, xem nhẹ sự ảnh hưởng của cô gái này, nếu hắn từng nghĩ rằng thiếu gia đã quên cô gái kia, như vậy hiện tại hắn thừa nhận, đừng nói là năm năm, vô luận có trải qua mấy năm đi nữa, Triệu Phồn Cẩm cô vẫn là một khối thuốc nổ ở trong lòng Vũ Dã Thuần Nhất, chỉ cần chọc nhẹ một cái, khối thuốc nổ đã lạnh kia cũng sẽ bùng nổ lần nữa, đốt cháy hết thảy xung quanh, dẫn dắt ra tất cả điên cuồng của thiếu gia.
Thậm chí hắn còn hoài nghi, ngay cả tiểu thiếu gia người mà thiếu gia yêu thương nhất cũng không bằng cô gái này, thủy chung, tiểu thiếu gia được yêu thương cũng bởi vì cậu bé là đứa con của cô gái này mà thôi.
Điên cuồng yêu thương một người như vậy, rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây.
Gió đêm lạnh lẽo, khiến thân mình Phồn Cẩm hơi run, nhưng thân mình đang run rẩy lại lập tức bị kéo vào lồng ngực ấm áp, cô từ từ thở dài, nhẹ đến không thể nghe thấy.
“Nhã Trị...... Anh sẽ đồng ý với điều kiện của bọn họ sao?” Phồn Cẩm không ngẩng đầu, “Chẳng lẽ anh vẫn còn đang do dự?”
Vũ Dã Thuần Nhất không nhìn cô, không trả lời tức là cam chịu, Phồn Cẩm cắn răng, trong ngữ khí có chút giận dữ, “Nó là con anh.”
Hắn nhẹ nhàng nhướn mày, “Thì sao chứ?”
“Đế quốc Nhật Bản bọn tôi không sẽ chịu bị uy hiếp!”
Phồn Cẩm chỉ cảm thấy tấm lưng một hồi lạnh lẽo, “Anh hao công tốn sức điều động quân chủ lực Quan Đông, giờ lại nói cho tôi rằng, anh có thể sẽ không đáp ứng yêu cầu của những người đó?”
Vũ Dã nhìn cô, cười nhạo, trong mắt đầy tự giễu, sau đó, Phồn Cẩm liền nhìn thấy chiếc khăn lụa màu trắng sữa, tim lại nảy lên.
“Bởi vì nó đấy!”
Chiếc khăn kia thật chói mắt, Phồn Cẩm có thể nhìn rõ rành rành hình con chim yến xinh đẹp ở trên đó, sợi tơ ở bốn phía nhìn thế nào cũng thấy gióng như một nhà giam vô hình, giam nó chặt chẽ, không thể nhúc nhích được.
Nháy mắt, Phồn Cẩm cảm thấy thật vô lực, á không không đáp trả được, nhìn người đàn ông trước mặt, cô thì thào “Vũ Dã Thuần Nhất, anh điên rồi sao?”
Điên?
Đúng vậy, hắn đã điên từ lâu lắm rồi.
Ở thời khắc nhìn thấy chiếc khăn lụa kia, hắn bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười, sự giãy dụa, coi khinh mọi thứ trong năm năm này thật đáng buồn cười, chỉ một chiếc khăn lụa nho nhỏ, lại khiến cho trái tim vững vàng của hắn sụp đổ trong nháy mắt.
Từ trước đến nay hắn luôn biết rõ thứ hắn muốn là thứ gì, như vậy lần này, sự lựa chọn mà hắn cho cô, hắn chọn, sẽ không buông tay nữa.
Hắn đã được đền bù mãn nguyện.
Mà Phồn Cẩm hao tâm tốn sức, tự tác bảo vệ đứa con, không ngờ lại......
“Thứ anh muốn, anh đã chiếm được!” Trong ánh sáng hôn ám, Phồn Cẩm chỉ có thể nhìn thấy con ngươi sáng ngời, mang theo cố chấp cùng điên cuồng kia.
Cười cười tự giễu, rốt cục là cô nên cười hay nên khóc đây, thứ quan trọng nhất trong lòng người đàn ông này chính là cô??!!!
“Lần này, là chính em lựa chọn! Anh tuyệt đối sẽ không lại buông tay!”
Lúc này, trong đầu cô chỉ có câu này, không ngừng vang vọng.
Trần Thập Tam đứng bất động, cánh cửa xe bên cạnh liền mở ra, thanh âm nặng nề của đại ca hắn truyền ra từ bên trong, “Lão Tam, vào đi!”
“Nhưng đại ca......” Hắn vẫn còn hoài nghi, lỡ hắn vào rồi, khó bảo đảm được bọn họ sẽ không......
“Đi vào!” Lại là một tiếng gọi. Trần Thập Tam liếc mắt nhìn cô gái trước người mình, khẽ cắn môi buông ra. Chui vào trong xe xong, một lát sau, hắn liền nghe thấy tiếng cô gọi ở bên ngoài, “Nhớ rõ anh đã hứa với tôi, thằng bé nhất định phải được an toàn.”
Trần Thập Tam lại ngẩng đầu, quân Quan Đông ở trước mặt quả nhiên tránh đường, hắn nửa tin nửa ngờ liếc nhìn bên ngoài xe một cái, người đàn ông kia đã bước tới, thẳng về phía cô gái, giày quân đội trên chân đạp từng bước, cùng lúc đó xe bọn họ cũng khởi động.
“Cha!” Cậu nhóc ở trong xe nhìn thấy bóng dáng cha mình, gọi to, nhưng người mở miệng trước là cô gái kia, “Nhã Trị, ngoan, mấy ngày nữa là có thể về nhà rồi!”
Cậu nhóc kia tựa như có thể hiểu được, một lát sau, mí mắt dài nhỏ hạ thấp, không mở miệng nữa.
Trong lòng Trần Thập Tam khiếp sợ, khi xe rẽ vào khúc cua, một cái liếc mắt cuối cùng, hắn vừa lúc nhìn thấy Vũ Dã Thuần Nhất đi đến bên cạnh cô gái, cởi chiếc áo bành tô khoác lên vai cô gái kia.
Trên người Phồn Cẩm khoác chiếc áo bành tô của Vũ Dã Thuần Nhất, thân mình không còn lạnh run nữa, giây tiếp theo, cô đã bị ôm lấy, hơi thở vốn đã từng quen thuộc lại lan tràn, tầm mắt cô chạm đến những đôi mắt tràn ngập khiếp sợ ở trước mặt.
Giờ phút này, người đàn ông bất chấp ôm lấy cô gái Trung Quốc là tư lệnh máu lạnh của bọn họ sao?
“Phồn Cẩm.”
“Phồn Cẩm......” Một tiếng gọi, như ma chú xuyên vào màng tai, lại ngoài ý muốn không có chút cảm giác thống khổ nào cả, Triệu Phồn Cẩm để mặc Vũ Dã ôm chặt mình, điều cô có thể làm, chính là hờ hững nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài. Trừ bỏ những việc đó, cô có thể làm gì đây?
Ở thời điểm lần đầu tiên Sơn Bản nhìn thấy Phồn Cẩm, tảng đá từng hạ xuống lại treo lên cao, thiếu gia nắm lấy tay cô, bước từng bước dài về phía trước, vừa đi vừa nói với hắn, “Sơn Bản, đừng cho ai đến quấy rầy tôi hết!”
Nói xong, giải tán mọi người, lôi Phồn Cẩm đi thẳng lên lầu.
Sơn Bản cảm thấy thật vô lực, ngay cả một tiếng ‘vâng’ cũng không nói nên lời. Phó tướng đi theo hắn đến lúc nãy báo lại chuyện tình vừa rồi, Sơn Bản chua xót lắc đầu, là bọn họ quá khờ dại, xem nhẹ sự ảnh hưởng của cô gái này, nếu hắn từng nghĩ rằng thiếu gia đã quên cô gái kia, như vậy hiện tại hắn thừa nhận, đừng nói là năm năm, vô luận có trải qua mấy năm đi nữa, Triệu Phồn Cẩm cô vẫn là một khối thuốc nổ ở trong lòng Vũ Dã Thuần Nhất, chỉ cần chọc nhẹ một cái, khối thuốc nổ đã lạnh kia cũng sẽ bùng nổ lần nữa, đốt cháy hết thảy xung quanh, dẫn dắt ra tất cả điên cuồng của thiếu gia.
Thậm chí hắn còn hoài nghi, ngay cả tiểu thiếu gia người mà thiếu gia yêu thương nhất cũng không bằng cô gái này, thủy chung, tiểu thiếu gia được yêu thương cũng bởi vì cậu bé là đứa con của cô gái này mà thôi.
Điên cuồng yêu thương một người như vậy, rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây.
Gió đêm lạnh lẽo, khiến thân mình Phồn Cẩm hơi run, nhưng thân mình đang run rẩy lại lập tức bị kéo vào lồng ngực ấm áp, cô từ từ thở dài, nhẹ đến không thể nghe thấy.
“Nhã Trị...... Anh sẽ đồng ý với điều kiện của bọn họ sao?” Phồn Cẩm không ngẩng đầu, “Chẳng lẽ anh vẫn còn đang do dự?”
Vũ Dã Thuần Nhất không nhìn cô, không trả lời tức là cam chịu, Phồn Cẩm cắn răng, trong ngữ khí có chút giận dữ, “Nó là con anh.”
Hắn nhẹ nhàng nhướn mày, “Thì sao chứ?”
“Đế quốc Nhật Bản bọn tôi không sẽ chịu bị uy hiếp!”
Phồn Cẩm chỉ cảm thấy tấm lưng một hồi lạnh lẽo, “Anh hao công tốn sức điều động quân chủ lực Quan Đông, giờ lại nói cho tôi rằng, anh có thể sẽ không đáp ứng yêu cầu của những người đó?”
Vũ Dã nhìn cô, cười nhạo, trong mắt đầy tự giễu, sau đó, Phồn Cẩm liền nhìn thấy chiếc khăn lụa màu trắng sữa, tim lại nảy lên.
“Bởi vì nó đấy!”
Chiếc khăn kia thật chói mắt, Phồn Cẩm có thể nhìn rõ rành rành hình con chim yến xinh đẹp ở trên đó, sợi tơ ở bốn phía nhìn thế nào cũng thấy gióng như một nhà giam vô hình, giam nó chặt chẽ, không thể nhúc nhích được.
Nháy mắt, Phồn Cẩm cảm thấy thật vô lực, á không không đáp trả được, nhìn người đàn ông trước mặt, cô thì thào “Vũ Dã Thuần Nhất, anh điên rồi sao?”
Điên?
Đúng vậy, hắn đã điên từ lâu lắm rồi.
Ở thời khắc nhìn thấy chiếc khăn lụa kia, hắn bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười, sự giãy dụa, coi khinh mọi thứ trong năm năm này thật đáng buồn cười, chỉ một chiếc khăn lụa nho nhỏ, lại khiến cho trái tim vững vàng của hắn sụp đổ trong nháy mắt.
Từ trước đến nay hắn luôn biết rõ thứ hắn muốn là thứ gì, như vậy lần này, sự lựa chọn mà hắn cho cô, hắn chọn, sẽ không buông tay nữa.
Hắn đã được đền bù mãn nguyện.
Mà Phồn Cẩm hao tâm tốn sức, tự tác bảo vệ đứa con, không ngờ lại......
“Thứ anh muốn, anh đã chiếm được!” Trong ánh sáng hôn ám, Phồn Cẩm chỉ có thể nhìn thấy con ngươi sáng ngời, mang theo cố chấp cùng điên cuồng kia.
Cười cười tự giễu, rốt cục là cô nên cười hay nên khóc đây, thứ quan trọng nhất trong lòng người đàn ông này chính là cô??!!!
“Lần này, là chính em lựa chọn! Anh tuyệt đối sẽ không lại buông tay!”
Lúc này, trong đầu cô chỉ có câu này, không ngừng vang vọng.
Tác giả :
Tử Tử Tú Nhi