Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn
Chương 44
Không thể phủ định rằng đây là một tin dữ. Đối phương không biết là kết quả xét nghiệm giữa Xa Tình Không và cha mình, hỏi đến nhẹ nhàng, cô cảm thấy như trời muốn sập xuống. Nhưng lại đột nhiên cảm thấy vậy mới đúng lẽ.
Xa Tình Không lảo đảo đi tới nhà trọ của Lục Thâm Viễn, nói tin dữ này cho anh nghe. Lục Thâm Viễn vội vàng đỡ cô vào nhà. Nhìn sắc mặt Xa Tình Không trắng bệch, để cô nghỉ ngơi, rót nước cho cô uống.
Không ngờ người mình gọi là cha hai mươi mấy năm lại không phải là cha mình. Làm công chúa hai mươi mấy năm, cuối cùng lại là hàng giả.
Rất lâu sau cô mới hồi phục tinh thần. Lục Thâm Viễn ngồi bên cạnh an ủi cô, vốn không định đề cập tới chuyện của Diệp Mộng, vậy mà cô lại tự nhắc đến.
Xa Tình Không hỏi anh: “Vụ tai nạn giao thông của mẹ em có đầu mối gì mới không?”
Anh sửa lại cổ áo nhăn nhíu cho cô, nghe câu hỏi thì ngẩn ra, gật đầu nói: “Tụi anh tra xét, đã có phán đoán, ngoài mặt thì mẹ em đúng là bị tai nạn qua đời.” Anh thẳng người, sắc mặt nghiêm túc, “Nhưng bây giờ thêm tin này thì có tổng cộng ba điểm khả nghi.”
Xa Tình Không: “Ba điểm nào?”
“Xa Viêm không phải là cha ruột của em, nhưng nơi mẹ em đi vẫn thuộc Lan Khê, con đường đó nằm ở vùng ngoại ô xa xôi của thành phố, không giống như cha em nói là mẹ mất trên đường về quê.” Lục Thâm Viễn đưa ngón tay thứ ba, “Điểm thứ ba, năm đó cũng không có nhân viên pháp y nào giải phẩu thi thể của mẹ em, chỉ coi là tai nạn xe cộ bất ngờ qua đời, thi thể bị người nhà đem đi hỏa táng.”
Xa Tình Không nhíu chặt chân mày, “… Xa Viêm không phải cha em, vậy tại sao ông ta lại đổi xử tốt với em đến vậy?”
“Đây chính là nguyên nhân mà anh muốn tìm hiểu.”
Lại yên lặng một hồi. Xa Tình Không móc điện thoại di động ra, mở danh bạ, “Em có thể trực tiếp hỏi ông ta không?”
Lục Thâm Viễn vội vàng đưa tay cản lại, “Em nắm chắc mấy phần ông ta sẽ nói ra chân tướng?”
Cô chớp chớp mắt.
“Đừng đánh rắn động cỏ.” Lục Thâm Viễn thả tay ra, đối mặt một hồi lâu, chậm rãi mở miệng, nói như vậy.
Đây là một vấn đề cực kì nghiêm túc. Cô ngây người. Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình tự dấn thân, tham dự vào vụ án của anh.
“Ngủ đi.” Anh không định để cô về nhà trọ, một người chán nản lang thang trong thôn núi xa xôi, anh không yên tâm.
Chuẩn bị cho cô thêm cái gối. Dọn xong chăn. Tâm trí cô còn đang chết lặng, Lục Thâm Viễn bao bọc lấy cô. Ôm nhau ngủ.
——
Ngày hôm sau Lục Thâm Viễn dẫn cô về trường học, nhìn người an toàn đi vào cửa trường mới xoay người về cục tiếp tục công việc. Điểm đột phá duy nhất bây giờ chính là tài xế xe máy. Bắt tay điều tra người này trước.
Cô về trường, trải qua buổi sáng hỗn độn, thừa dịp nghỉ trưa, len lén giấu Lục Thâm Viễn, nói chuyện này cho Xa Mục Tùng nghe. Xa Tình Không biết, Xa Mục Tùng ở bên phe cô.
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Từ nhỏ đã vậy: Nhìn Xa Mục Tùng cũng không giống Xa Viêm. Nhưng hai anh em họ lại giống người hàng năm đi nghỉ phép ở Thụy Sĩ, vợ của Xa Viêm – La Lâm.
Có thể nào Xa Mục Tùng cũng giống mình.
Xa Mục Tùng nhận được điện thoại của Xa Tình Không khi vừa họp xong, anh đi ra hành lang, ngẩn người. Dừng bước. Thư ký bên cạnh nghi ngờ. Xa Mục Tùng không tiếng động ngoắc ngoắc, tỏ ý bảo thư ký đi trước. Thư ký biết điều, gật đầu.
Chờ thư ký đi xa, Xa Mục Tùng mới giữ chặt điện thoại, đi đến trong góc nói chuyện, “Anh nhớ anh đã cảnh cáo em không được tham gia vào chuyện này rồi mà.”
Xa Tình Không nghe ra lời ẩn ý: “Anh đã biết rồi?”
Xa Mục Tùng không trả lời, mà hỏi: “Bây giờ em đang ở cùng Lục Thâm Viễn phải không?”
Xa Tình Không: “… Mục Tâm nói anh nghe?”
Xa Mục Tùng nghiêm nghị: “Bảo Lục Thâm Viễn dừng ngay lại.”
“Không muốn cho người ngoài biết chuyện sao?” Xa Tình Không cà cà thanh cửa sổ, cứng giọng.
Xa Mục Tùng nói thật: “So với chuyện này còn đáng sợ hơn.”
Sớm đã nghĩ tới câu trả lời. Cô mím môi, “Anh sẽ nói chuyện này cho cha biết chứ?”
“Anh không đứng về phía nào cả.” Xa Mục Tùng quả quyết trả lời.
Xa Mục Tùng trung lập. Không phải con rối của người khác.
Xa Tình Không từ từ đưa điện thoại ra xa tai, nhấn nút kết thúc, nói, “Vậy được, có gì liên lạc sau.”
Ánh mắt anh nhìn vào hàng người đến rồi đi trong đại sảnh, hơi gật đầu, “Ừ.”
——
Xa Tình Không thu âm lại cuộc nói chuyện rồi gửi cho Lục Thâm Viễn. Cũng không sợ anh nói mình quá nóng lòng tự tiện hành động. Cô nóng lòng thật. Lục Thâm Viễn không trách cô.
Nghe xong đoạn ghi âm, anh chỉ bình thản trả lời: “Cậu ấy nói như vậy thì anh càng phải tra ra chân tướng.”
Xa Tình Không chạy tới cục cảnh sát tìm anh.
Công khai quan hệ thì không cần che giấu nữa, nhân viên trong cục đều biết thân phận của cô, cười chào hỏi, nhất là đồng chí Trần Uy, một tiếng chị dâu hai tiếng cũng chị dâu, nhiệt tình đến mức khiến Xa Tình Không không biết phải làm sao.
Xa Tình Không cũng có ấn tượng với Trần Uy, là cảnh sát mà Lục Thâm Viễn dẫn tới từ Lan Khê.
Lục Thâm Viễn đen mặt đuổi Trần Uy ra ngoài, Xa Tình Không ngồi trên ghế, anh than thở chuyển đề tài: “Thật đáng tiếc, người tài xế xe máy đó năm ngoái chết vì bệnh tim.”
Điểm mấu chốt duy nhất đã không còn.
“Là do Xa Mục Tùng báo?” Cô chưa nghe rõ cả câu đã vội phản ứng, bật người đứng lên, “Không thể nào!”
Anh mím môi, “Mất hồi năm ngoái.”
Xa Tình Không “…”, ngồi xuống, “… Em thấy vẫn còn có hai điểm mấu chốt.”
Lục Thâm Viễn: “Hả?”
“Mẹ con Vương Hân, còn Mục Tô nữa.”
Anh nhắc lại một cái tên, “Mục Tô?”
“Anh trai của Mục Tâm.” Cô giải thích, “Mục gia cũng có quan hệ gần gũi với Xa gia.”
“Anh ta sẽ giúp chúng ta sao?”
“Mục Tô là người chính trực, anh ấy sẽ giúp em.”
Lục Thâm Viễn nhìn cô, không nói lời nào. Cách quan sát của đàn ông.
Xa Tình Không “… Được rồi, anh ấy thầm mến em.”
“Em làm anh nhớ lại khoảng thời gian khi anh xuất ngoại.”
Xa Tình Không: “Hả?”
“Mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng.” Lục Thâm Viễn đi tới cạnh cô, trong phòng làm việc không có ai ngoài hai người, anh cúi đầu, ánh mắt thâm trầm, “Lo lắng em sẽ chạy trốn với người khác.”
“Anh có thể liên lạc với em mà!” Nhắc đến lại bực, năm đó cô không màng hình tượng than vãn khóc lớn ở sân bay, tuyết rơi nhiều, như đứa ngốc ôm lấy Mục Tâm nói mất anh thật rồi.
Hên là lúc đó Weibo chưa phát triển lắm, nếu không đã lên hotsearch: # cô gái si tình khóc bi ai trong ngày tuyết rơi #.
“Không phải anh không muốn liên lạc.” Lục Thâm Viễn tìm cái ghế ngồi xuống bên cạnh, “Là…”
Anh dừng lại. Xa Tình Không nghiêng đầu, “Là cái gì?”
Lục Thâm Viễn chợt ngộ ra, bỗng nhiên nắm lấy hai tay cô, dường như tìm được mấu chốt có ích, “Mẹ anh, mẹ anh chắc chắn biết gì đó.”
Xa Tình Không không hiểu: “Hả?”
“Từ nhỏ bà ấy đã phản đối anh tiếp xúc nhiều với Xa gia, cho dù là chơi với Xa Mục Tùng cũng không chịu. Anh em ưu tú như vậy, còn em nhiều nhất là bị người ngoài nói chanh chua đanh đá, hai người không có lỗi với bà ấy, tự dưng bà ấy lại có thái độ như vậy, có phải là do biết chuyện gì đó không?”
Xa Tình Không há miệng, “Cái gì…”
“Liên quan tới chuyện gia đình em.”
Xa Tình Không lảo đảo đi tới nhà trọ của Lục Thâm Viễn, nói tin dữ này cho anh nghe. Lục Thâm Viễn vội vàng đỡ cô vào nhà. Nhìn sắc mặt Xa Tình Không trắng bệch, để cô nghỉ ngơi, rót nước cho cô uống.
Không ngờ người mình gọi là cha hai mươi mấy năm lại không phải là cha mình. Làm công chúa hai mươi mấy năm, cuối cùng lại là hàng giả.
Rất lâu sau cô mới hồi phục tinh thần. Lục Thâm Viễn ngồi bên cạnh an ủi cô, vốn không định đề cập tới chuyện của Diệp Mộng, vậy mà cô lại tự nhắc đến.
Xa Tình Không hỏi anh: “Vụ tai nạn giao thông của mẹ em có đầu mối gì mới không?”
Anh sửa lại cổ áo nhăn nhíu cho cô, nghe câu hỏi thì ngẩn ra, gật đầu nói: “Tụi anh tra xét, đã có phán đoán, ngoài mặt thì mẹ em đúng là bị tai nạn qua đời.” Anh thẳng người, sắc mặt nghiêm túc, “Nhưng bây giờ thêm tin này thì có tổng cộng ba điểm khả nghi.”
Xa Tình Không: “Ba điểm nào?”
“Xa Viêm không phải là cha ruột của em, nhưng nơi mẹ em đi vẫn thuộc Lan Khê, con đường đó nằm ở vùng ngoại ô xa xôi của thành phố, không giống như cha em nói là mẹ mất trên đường về quê.” Lục Thâm Viễn đưa ngón tay thứ ba, “Điểm thứ ba, năm đó cũng không có nhân viên pháp y nào giải phẩu thi thể của mẹ em, chỉ coi là tai nạn xe cộ bất ngờ qua đời, thi thể bị người nhà đem đi hỏa táng.”
Xa Tình Không nhíu chặt chân mày, “… Xa Viêm không phải cha em, vậy tại sao ông ta lại đổi xử tốt với em đến vậy?”
“Đây chính là nguyên nhân mà anh muốn tìm hiểu.”
Lại yên lặng một hồi. Xa Tình Không móc điện thoại di động ra, mở danh bạ, “Em có thể trực tiếp hỏi ông ta không?”
Lục Thâm Viễn vội vàng đưa tay cản lại, “Em nắm chắc mấy phần ông ta sẽ nói ra chân tướng?”
Cô chớp chớp mắt.
“Đừng đánh rắn động cỏ.” Lục Thâm Viễn thả tay ra, đối mặt một hồi lâu, chậm rãi mở miệng, nói như vậy.
Đây là một vấn đề cực kì nghiêm túc. Cô ngây người. Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình tự dấn thân, tham dự vào vụ án của anh.
“Ngủ đi.” Anh không định để cô về nhà trọ, một người chán nản lang thang trong thôn núi xa xôi, anh không yên tâm.
Chuẩn bị cho cô thêm cái gối. Dọn xong chăn. Tâm trí cô còn đang chết lặng, Lục Thâm Viễn bao bọc lấy cô. Ôm nhau ngủ.
——
Ngày hôm sau Lục Thâm Viễn dẫn cô về trường học, nhìn người an toàn đi vào cửa trường mới xoay người về cục tiếp tục công việc. Điểm đột phá duy nhất bây giờ chính là tài xế xe máy. Bắt tay điều tra người này trước.
Cô về trường, trải qua buổi sáng hỗn độn, thừa dịp nghỉ trưa, len lén giấu Lục Thâm Viễn, nói chuyện này cho Xa Mục Tùng nghe. Xa Tình Không biết, Xa Mục Tùng ở bên phe cô.
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Từ nhỏ đã vậy: Nhìn Xa Mục Tùng cũng không giống Xa Viêm. Nhưng hai anh em họ lại giống người hàng năm đi nghỉ phép ở Thụy Sĩ, vợ của Xa Viêm – La Lâm.
Có thể nào Xa Mục Tùng cũng giống mình.
Xa Mục Tùng nhận được điện thoại của Xa Tình Không khi vừa họp xong, anh đi ra hành lang, ngẩn người. Dừng bước. Thư ký bên cạnh nghi ngờ. Xa Mục Tùng không tiếng động ngoắc ngoắc, tỏ ý bảo thư ký đi trước. Thư ký biết điều, gật đầu.
Chờ thư ký đi xa, Xa Mục Tùng mới giữ chặt điện thoại, đi đến trong góc nói chuyện, “Anh nhớ anh đã cảnh cáo em không được tham gia vào chuyện này rồi mà.”
Xa Tình Không nghe ra lời ẩn ý: “Anh đã biết rồi?”
Xa Mục Tùng không trả lời, mà hỏi: “Bây giờ em đang ở cùng Lục Thâm Viễn phải không?”
Xa Tình Không: “… Mục Tâm nói anh nghe?”
Xa Mục Tùng nghiêm nghị: “Bảo Lục Thâm Viễn dừng ngay lại.”
“Không muốn cho người ngoài biết chuyện sao?” Xa Tình Không cà cà thanh cửa sổ, cứng giọng.
Xa Mục Tùng nói thật: “So với chuyện này còn đáng sợ hơn.”
Sớm đã nghĩ tới câu trả lời. Cô mím môi, “Anh sẽ nói chuyện này cho cha biết chứ?”
“Anh không đứng về phía nào cả.” Xa Mục Tùng quả quyết trả lời.
Xa Mục Tùng trung lập. Không phải con rối của người khác.
Xa Tình Không từ từ đưa điện thoại ra xa tai, nhấn nút kết thúc, nói, “Vậy được, có gì liên lạc sau.”
Ánh mắt anh nhìn vào hàng người đến rồi đi trong đại sảnh, hơi gật đầu, “Ừ.”
——
Xa Tình Không thu âm lại cuộc nói chuyện rồi gửi cho Lục Thâm Viễn. Cũng không sợ anh nói mình quá nóng lòng tự tiện hành động. Cô nóng lòng thật. Lục Thâm Viễn không trách cô.
Nghe xong đoạn ghi âm, anh chỉ bình thản trả lời: “Cậu ấy nói như vậy thì anh càng phải tra ra chân tướng.”
Xa Tình Không chạy tới cục cảnh sát tìm anh.
Công khai quan hệ thì không cần che giấu nữa, nhân viên trong cục đều biết thân phận của cô, cười chào hỏi, nhất là đồng chí Trần Uy, một tiếng chị dâu hai tiếng cũng chị dâu, nhiệt tình đến mức khiến Xa Tình Không không biết phải làm sao.
Xa Tình Không cũng có ấn tượng với Trần Uy, là cảnh sát mà Lục Thâm Viễn dẫn tới từ Lan Khê.
Lục Thâm Viễn đen mặt đuổi Trần Uy ra ngoài, Xa Tình Không ngồi trên ghế, anh than thở chuyển đề tài: “Thật đáng tiếc, người tài xế xe máy đó năm ngoái chết vì bệnh tim.”
Điểm mấu chốt duy nhất đã không còn.
“Là do Xa Mục Tùng báo?” Cô chưa nghe rõ cả câu đã vội phản ứng, bật người đứng lên, “Không thể nào!”
Anh mím môi, “Mất hồi năm ngoái.”
Xa Tình Không “…”, ngồi xuống, “… Em thấy vẫn còn có hai điểm mấu chốt.”
Lục Thâm Viễn: “Hả?”
“Mẹ con Vương Hân, còn Mục Tô nữa.”
Anh nhắc lại một cái tên, “Mục Tô?”
“Anh trai của Mục Tâm.” Cô giải thích, “Mục gia cũng có quan hệ gần gũi với Xa gia.”
“Anh ta sẽ giúp chúng ta sao?”
“Mục Tô là người chính trực, anh ấy sẽ giúp em.”
Lục Thâm Viễn nhìn cô, không nói lời nào. Cách quan sát của đàn ông.
Xa Tình Không “… Được rồi, anh ấy thầm mến em.”
“Em làm anh nhớ lại khoảng thời gian khi anh xuất ngoại.”
Xa Tình Không: “Hả?”
“Mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng.” Lục Thâm Viễn đi tới cạnh cô, trong phòng làm việc không có ai ngoài hai người, anh cúi đầu, ánh mắt thâm trầm, “Lo lắng em sẽ chạy trốn với người khác.”
“Anh có thể liên lạc với em mà!” Nhắc đến lại bực, năm đó cô không màng hình tượng than vãn khóc lớn ở sân bay, tuyết rơi nhiều, như đứa ngốc ôm lấy Mục Tâm nói mất anh thật rồi.
Hên là lúc đó Weibo chưa phát triển lắm, nếu không đã lên hotsearch: # cô gái si tình khóc bi ai trong ngày tuyết rơi #.
“Không phải anh không muốn liên lạc.” Lục Thâm Viễn tìm cái ghế ngồi xuống bên cạnh, “Là…”
Anh dừng lại. Xa Tình Không nghiêng đầu, “Là cái gì?”
Lục Thâm Viễn chợt ngộ ra, bỗng nhiên nắm lấy hai tay cô, dường như tìm được mấu chốt có ích, “Mẹ anh, mẹ anh chắc chắn biết gì đó.”
Xa Tình Không không hiểu: “Hả?”
“Từ nhỏ bà ấy đã phản đối anh tiếp xúc nhiều với Xa gia, cho dù là chơi với Xa Mục Tùng cũng không chịu. Anh em ưu tú như vậy, còn em nhiều nhất là bị người ngoài nói chanh chua đanh đá, hai người không có lỗi với bà ấy, tự dưng bà ấy lại có thái độ như vậy, có phải là do biết chuyện gì đó không?”
Xa Tình Không há miệng, “Cái gì…”
“Liên quan tới chuyện gia đình em.”
Tác giả :
Tương Ấu Tình