Tù Yêu
Chương 38: Đại Hùng là cuồng công chúa áo lót (hạ)
Đôi mắt tràn đầy linh khí trong nháy mắt híp lại, Tang Vãn Cách hung hăng nhìn chằm chằm bạn Hùng nào đó ở bên kia chết cũng không biết xấu hổ, không nhịn được đưa tay véo mạnh mặt của hắn: "Không cần giả bộ ngu với tôi, trả lại cho tôi nhanh lên!"
Thanh âm mang theo chút quẫn bách, nhưng tức giận lại chiếm hơn phân nửa, cô thật sự đã tức giận.
Bảy năm qua, Hùng Thần Giai cũng học xong cách nhìn sắc mặt người, hắn không bao giờ còn là chàng trai thô lỗ ngốc nghếch năm đó nữa. Cho nên, suy nghĩ một lúc lâu, hắn mím môi, vẫn đưa tay từ trong túi móc ra một cái gì đó xếp ngay ngắn, sắc mặt có chút tối sầm đem đưa tới trước mắt Tang Vãn Cách, lầu bầu nói: "Ở đây."
Đầu gấu này, dám giấu đồ của cô!
Tang Vãn Cách lại đưa mắt hung hăng nhìn, chợt đem áo lót của mình lôi trở lại, ôm vào trong ngực thật chặt, tức giận nói: " Anh đi ra ngoài."
Đi ra ngoài?!
Đại Hùng không vui, hắn lầm bầm nói: " Anh không đi, đây là phòng làm việc của hai chúng ta, em không có quyền đuổi anh đi ra ngoài." Ngụ ý chính là, hắn không đi, tuyệt đối không đi, đánh chết cũng không đi.
Hàm răng trắng như tuyết cắn cắn môi, Tang Vãn Cách rũ mí mắt xuống, hết sức khắc chế cảm giác bất lực trước sự ương bướng của ai đó." Rốt cuộc anh muốn như thế nào, tôi thật sự muốn về nhà." Nếu cứ cùng hắn sống chung một phòng, cô không điên thì cũng phải mất đi nửa cái mạng! Gã họ Hùng này, không đến gần hắn thì tốt hơn!
Thừa dịp cô không chú ý, Hùng Thần Giai nhanh tay liền đem chiếc áo lót vẫn còn mùi hương thoang thoảng say lòng người từ trong ngực cô rút ra, sau đó nhanh chóng mà đem nó nhét về túi, nghiêm trang nói với vẻ lo lắng: "Mặc áo lót sẽ bị đau, vẫn không mặc thì tốt hơn." Dứt lời, liền muốn kéo cô, mắt sáng ngời, phát ra tia sang lấp lánh tựa như sói đói, thoạt nhìn vô cùng là không hề có ý tốt.
" Anh ──" Tang Vãn Cách nổi đóa, đôi môi anh đào mím lại càng ngày càng chặt, gương mặt cũng càng lúc càng đỏ, Đôi mắt to long lanh chặt chẽ nhìn chằm chằm vào bạn Hùng vô sỉ nào đó, vắt hết óc để tìm cách áo của mình trở về." Anh trả lại cho tôi nhanh lên một chút, nếu không tôi, tôi liền, tôi liền ──"
Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng không nghĩ ra được cái gì có thể uy hiếp được bạn Hùng.
"Liền như thế nào?" Đại Hùng lộ ra hai hàm răng trắng, cười đến cực kỳ bỉ ổi vô sỉ, "Là như thế này..." Hắn nghiêng người qua đè lên người cô, ở môi hồng in lại một nụ hôn vang dội, "Hay là... Như vậy?" Bàn tay cầm một bên bầu ngực mềm mại, cười đến sắc tình lại hạ lưu.
Mặt Tang Vãn Cách càng đỏ hơn, mặt cô da mỏng, nếu so với hắn là nhất định phải thua, người da mặt dày đương nhiên là chiếm thượng phong: "Trả lại quần áo cho tôi đi, tôi mệt quá, muốn về nhà." Hôm nay lên lớp không nhiều lắm, nhưng bị hắn kéo đến sân thể dục như vậy như vậy lại như vậy như vậy, cô thật sự không có nhiều thể lực bồi hắn hao tổn nữa rồi.
"Chúng ta cùng nhau về nhà." Trở về nhà của chúng ta.
Nhưng câu phía sau này, hắn rốt cuộc cũng không nói ra ngoài.
Biết mình chắc chắn không cưỡng được hắn, nên Tang Vãn Cách cũng không kiên trì nữa, chỉ là ánh mắt luôn là bất tri bất giác thỉnh thoảng cứ liếc về phía túi quần của Hùng Thần Giai: "... Quần áo của tôi."
"Trước để ở chỗ anh." Hắn mặt không đỏ hơi thở không gấp nói, khuôn mặt quang minh chính đại, "Sau khi về nhà sẽ cho em."
Đôi mắt lung linh chợt lóe, Tang Vãn Cách có chút không tin nhìn hắn, hắn thật sẽ trả cho cô? Có không?
Bị đôi mắt lung linh ánh nước này nhìn có chút chột dạ, bạn Hùng nào đó ngượng ngùng ho một tiếng, giọng hắn sang sảng nói: "Về nhà ăn cơm trước, cơm nước xong bàn lại."
Nghe lời này, Tang Vãn Cách coi như đã hiểu, thì ra bạn Hùng này hoàn toàn là không có ý định muốn trả áo lót lại cho cô!
Đây là sở thích gì thế này, cũng giống như bảy năm trước, hắn đối với áo lót của cô có đam mê đặc biệt, thấy rồi là không muốn trả.
Thanh âm mang theo chút quẫn bách, nhưng tức giận lại chiếm hơn phân nửa, cô thật sự đã tức giận.
Bảy năm qua, Hùng Thần Giai cũng học xong cách nhìn sắc mặt người, hắn không bao giờ còn là chàng trai thô lỗ ngốc nghếch năm đó nữa. Cho nên, suy nghĩ một lúc lâu, hắn mím môi, vẫn đưa tay từ trong túi móc ra một cái gì đó xếp ngay ngắn, sắc mặt có chút tối sầm đem đưa tới trước mắt Tang Vãn Cách, lầu bầu nói: "Ở đây."
Đầu gấu này, dám giấu đồ của cô!
Tang Vãn Cách lại đưa mắt hung hăng nhìn, chợt đem áo lót của mình lôi trở lại, ôm vào trong ngực thật chặt, tức giận nói: " Anh đi ra ngoài."
Đi ra ngoài?!
Đại Hùng không vui, hắn lầm bầm nói: " Anh không đi, đây là phòng làm việc của hai chúng ta, em không có quyền đuổi anh đi ra ngoài." Ngụ ý chính là, hắn không đi, tuyệt đối không đi, đánh chết cũng không đi.
Hàm răng trắng như tuyết cắn cắn môi, Tang Vãn Cách rũ mí mắt xuống, hết sức khắc chế cảm giác bất lực trước sự ương bướng của ai đó." Rốt cuộc anh muốn như thế nào, tôi thật sự muốn về nhà." Nếu cứ cùng hắn sống chung một phòng, cô không điên thì cũng phải mất đi nửa cái mạng! Gã họ Hùng này, không đến gần hắn thì tốt hơn!
Thừa dịp cô không chú ý, Hùng Thần Giai nhanh tay liền đem chiếc áo lót vẫn còn mùi hương thoang thoảng say lòng người từ trong ngực cô rút ra, sau đó nhanh chóng mà đem nó nhét về túi, nghiêm trang nói với vẻ lo lắng: "Mặc áo lót sẽ bị đau, vẫn không mặc thì tốt hơn." Dứt lời, liền muốn kéo cô, mắt sáng ngời, phát ra tia sang lấp lánh tựa như sói đói, thoạt nhìn vô cùng là không hề có ý tốt.
" Anh ──" Tang Vãn Cách nổi đóa, đôi môi anh đào mím lại càng ngày càng chặt, gương mặt cũng càng lúc càng đỏ, Đôi mắt to long lanh chặt chẽ nhìn chằm chằm vào bạn Hùng vô sỉ nào đó, vắt hết óc để tìm cách áo của mình trở về." Anh trả lại cho tôi nhanh lên một chút, nếu không tôi, tôi liền, tôi liền ──"
Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng không nghĩ ra được cái gì có thể uy hiếp được bạn Hùng.
"Liền như thế nào?" Đại Hùng lộ ra hai hàm răng trắng, cười đến cực kỳ bỉ ổi vô sỉ, "Là như thế này..." Hắn nghiêng người qua đè lên người cô, ở môi hồng in lại một nụ hôn vang dội, "Hay là... Như vậy?" Bàn tay cầm một bên bầu ngực mềm mại, cười đến sắc tình lại hạ lưu.
Mặt Tang Vãn Cách càng đỏ hơn, mặt cô da mỏng, nếu so với hắn là nhất định phải thua, người da mặt dày đương nhiên là chiếm thượng phong: "Trả lại quần áo cho tôi đi, tôi mệt quá, muốn về nhà." Hôm nay lên lớp không nhiều lắm, nhưng bị hắn kéo đến sân thể dục như vậy như vậy lại như vậy như vậy, cô thật sự không có nhiều thể lực bồi hắn hao tổn nữa rồi.
"Chúng ta cùng nhau về nhà." Trở về nhà của chúng ta.
Nhưng câu phía sau này, hắn rốt cuộc cũng không nói ra ngoài.
Biết mình chắc chắn không cưỡng được hắn, nên Tang Vãn Cách cũng không kiên trì nữa, chỉ là ánh mắt luôn là bất tri bất giác thỉnh thoảng cứ liếc về phía túi quần của Hùng Thần Giai: "... Quần áo của tôi."
"Trước để ở chỗ anh." Hắn mặt không đỏ hơi thở không gấp nói, khuôn mặt quang minh chính đại, "Sau khi về nhà sẽ cho em."
Đôi mắt lung linh chợt lóe, Tang Vãn Cách có chút không tin nhìn hắn, hắn thật sẽ trả cho cô? Có không?
Bị đôi mắt lung linh ánh nước này nhìn có chút chột dạ, bạn Hùng nào đó ngượng ngùng ho một tiếng, giọng hắn sang sảng nói: "Về nhà ăn cơm trước, cơm nước xong bàn lại."
Nghe lời này, Tang Vãn Cách coi như đã hiểu, thì ra bạn Hùng này hoàn toàn là không có ý định muốn trả áo lót lại cho cô!
Đây là sở thích gì thế này, cũng giống như bảy năm trước, hắn đối với áo lót của cô có đam mê đặc biệt, thấy rồi là không muốn trả.
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm