Tứ Vương
Chương 31: Hôn mê
Napi nằm trong lớp hoa sen bao bọc, cô thấy rõ Mạch Nha đã chuẩn bị tung chiêu cuối cùng, ánh mắt tàn độc muốn lấy mạng người. Không còn cách nào khác phải giết cô ta, biết rõ bản thân cũng sẽ bị thương nặng nhưng đã không nghiêm trọng như Napi nghĩ. Ít nhất thần trí rất tỉnh táo, trừ cơ thể không hoạt động, cô vẫn nghe hiểu mọi thứ. Cảm giác này, giống hệt kiếp trước sinh ra tồn tại ở kiếp sống thực vật, không ai để ý đến sự tồn tại của cô. Napi không thích cảm giác này, cô nghe Vô Thần Y và Quỷ Diệm nói chuyện lòng khẽ run.
_ Tại sao còn chưa tỉnh?
_ Va chạm ở khoảng cách quá gần, cấp giả Bình Chân Kỳ còn sống sau khi giết chết Ngự Chân Kỳ đã là kỳ tích. Napi lại đứng ngay trên vụ nổ, hứng trọn nguồn sức mạnh phát ra, hôn mê là chuyện tất yếu.
Lão thần y vuốt chòm râu, khuôn mặt già nua chăm chú. Quỷ Diệm sốt ruột nhìn Napi đã là đêm thứ tư rồi con bé vẫn chưa tỉnh.
_ Napi là con gái ruột của Hàn Long?
Quỷ Diệm bất ngờ hỏi, bàn tay vuốt ve mái tóc tím của Napi. Lão hồ ly gật đầu.
_ Phải!
Quỷ Diệm khẽ cau mày lại.
_ Mười lăm năm qua! Trừ bốn hoàng phi, tên tiểu tử ấy không có người đàn bà nào khác. Sau khi sinh bốn hoàng tử, bốn hoàng phi chưa từng quay lại Vũ Minh Quốc. Vậy Napi là con của hoàng phi nào với Hàn Long?
Lão hồ ly cũng giật mình, tại sao lại chưa từng nhận ra nhỉ. Nhìn Napi bất tỉnh trên giường, liếc qua động tác nhẹ nhàng của Quỷ Diệm.
_ Quỷ Diệm! Ngươi cho là Trúc Cơ tái sinh?
Quỷ Diệm cười yếu ớt, khuôn mặt anh tuấn che giấu nỗi niềm.
_ Là con gái nàng, Napi là con gái nàng mới đúng!
Vô Thần Y kinh ngạc, sao có thể kia chứ, không thể nào. Quỷ Diệm ngước nhìn Vô Thần Y, mắt lóe lên tia đau đớn.
_ Vô Thần! Ta đã nghĩ từ lâu, với tu vi của nàng dù bị thương nặng đến thế cũng sẽ không thể mất mạng dễ dàng như vậy. Thứ nhất có người ám hại, thứ hai vì cứu sống Napi. Năm ấy, ta đã từng để Trúc Cơ tự do ra vào Đại Thư Viện, các cấm thuật nàng đọc không ít còn tỏ ra rất hứng thú. Hoán Sinh và Ngưng Phách là hai cấm thuật nàng hỏi ta nhiều nhất, ta nghi ngờ Napi có phải hay không được sử dụng hai cấm thuật này.
Lão hồ ly sửng sốt, nếu bị ám hại rất có khả năng Trúc Cơ bị suy yếu, trong lúc mang thai còn trúng kịch độc. Thi triển hai cấm thuật để giữ mạng sống cho đứa nhỏ, đồng nghĩa với việc lấy đi mạng sống của mình. Hoán Sinh tà thuật tế một mạng đổi một mạng, Ngưng Phách kết vá linh hồn vào một cơ thể được bảo trì hình dáng lúc vừa chết, kết vá linh hồn xong cơ thể sẽ lớn lên tiếp. Trong thời gian kết vá, cơ thể ở trạng thái đóng băng, với tu vi và thiên phú của mình, Trúc Cơ không khó khăn gì trong việc thi triển cả hai loại thuật. Chả trách Napi chỉ mới là đứa trẻ tám tuổi, chả trách thiên phú lại mạnh như vậy thì ra là di truyền từ Trúc Cơ.
_ Nhưng ngươi cũng không hoàn toàn biết chắc!
_ Chiến trường đại lục!
Napi mở mắt cắt ngang câu chuyện.
_ Napi!
Quỷ Diệm, lão hồ ly mừng rỡ đỡ cô ngồi dậy, Napi mặc kệ tiếp tục nói.
_ Chỉ cần con tham gia chiến trường, tìm được phần mộ của Trúc Cơ thì đáp án sẽ rõ ràng mà thôi!
Trong phòng một mảnh im lặng, Napi trầm tư ngồi trên giường.
_ Mẫu thân! Người đã từng rất đau phải không?
"Tí tách" Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Napi, hóa ra không phải nàng đầu thai làm kiếp khác, hóa ra vẫn ở trong kiếp này.
Cuối mùa thu gió lay gào thét, tắt cơn nắng cuối cùng chói chang. Bông tuyết xoay tròn trong gió, tan ngay khi chạm vào bàn tay. Napi cuộn người vào chiếc áo lông trắng muốt, nằm trong vòng tay của Dật Hy, bên cạnh lò sưởi tỏa hương thuốc nghi ngút. Khuôn mặt Napi trắng bệch không chút ửng hồng, đôi môi tái nhợt khô nứt. Dật Hy ôm Napi dựa lưng vào đệm, bàn tay nhè nhẹ chơi đùa những ngón tay của Napi. Ngoài thảo đình, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều bao phủ trắng xóa mặt đất. Napi họ nhẹ, sóng lưng khẽ run run, trời vừa chuyển đông Napi đã bắt đầu đổ bệnh, bệnh không nặng nhưng dai dẳng không dứt. Dật Hy vừa thao luyện ở Đại Thư Viện, không biết đã nhận truyền thừa bí tịch cổ nào. Cơ thể bỗng dưng lớn lên nhanh chóng, nháy mắt đã lớn bằng thiếu niên mười lăm tuổi. Quỷ Diệm gật đầu bảo khi hình dáng này đạt đến ngoại hình hai mươi tuổi sẽ dừng lại. Từ đó về sau, hình hài sẽ bị đóng băng không thay đổi dù có qua cả ngàn năm tuổi. Bí thuật này Quỷ Diệm từng luyện, đó chính là lý do đến tận bây giờ hắn vẫn mang bộ mặt trẻ trung khác với ông bạn lão thần y. Dật Hy vỗ lưng cho Napi, cô ho đè nén rất khổ sở, Dật Hy nhăn mặt.
_ Napi uống thuốc đi!
Napi lắc đầu cự tuyệt uống thuốc, mọi người đều hiểu đây là tâm bệnh phải tự mình đả thông. Rèm dày lay động, Dương Tuệ đội ô cán trúc mang đến một bát cháo thơm phức, nóng hổi. Bước qua rèm, sập ô trúc, mang bát cháo đến tận nơi Napi nằm, gật đầu với Dật Hy.
_ Tiểu thư! Ăn chút cháo!
Napi nhìn màn tuyết giăng đầy ngoài kia, Dương Tuệ đã phải đội cái lạnh mang cháo cho cô. Napi gật đầu, nương theo Dật Hy ngồi dậy, dưới sự thúc ép của Dương Tuệ bát cháo vơi dần. Dương Tuệ mang bát cháo, bỏ rèm xuống ngăn khí lạnh cho cô, quay gót rời đi. Napi cuộn tròn người trong tay Dật Hy.
_ Ta nhớ Hàn Minh! Huynh ấy rất thích ngắm tuyết rơi, thưởng trà, vẽ hoa mai đỏ. Năm nào đến mùa đông, huynh ấy sẽ sai người trải lông thú ấm áp, ta ngồi trong lòng huynh ấy nhìn huynh ấy vẽ mai đỏ. Các ca ca khác sẽ pha trà, mang bánh ngọt cho ta, phụ hoàng giải quyết xong chính sự cũng sẽ đến đó. Mùi thịt nướng thơm nức mũi, bánh bao tan nồng trong khóe môi. Tiếng cười không dứt vọng ra ngoài! Dật Hy, ta muốn về Vũ Minh Quốc!
Dật Hy im lặng nghe Napi kể, ánh mắt lóe lên tia khác thường. Ôm sát Napi lại thêm một chút, ép cô phải ngẩng cao đầu nhìn mình, ánh mắt hai người chạm nhau. Hình bóng Napi in sâu trong đôi mắt dịu dàng ấy, đôi môi áp xuống bông hoa tím trên trán Napi. Hơi thở ấm áp lan tỏa bên vành tai.
_ Chỉ cần nàng khỏe lại! Ta sẽ đưa nàng thăm Vũ Minh Quốc.
Ánh mắt Napi mở to nhìn Dật Hy trước mặt, tay không tự chủ sờ lên chỗ nụ hôn được đặt, thốt lên.
_ Dật Hy! Ngươi bị ấm đầu à?
Dật Hy cười khẽ, nụ hôn lại áp xuống, lần này chạm chính xác vào cánh môi mềm mại của Napi. Ngậm lấy, cắn mút,chà sát cánh môi non nớt, Napi kinh ngạc hai tay nắm chặt vạt áo trước của Dật Hy. Trong thảo đình nhiệt độ bổng chốc tăng vọt, rèm che ngăn cách thế giới bên trong.
_ Tại sao còn chưa tỉnh?
_ Va chạm ở khoảng cách quá gần, cấp giả Bình Chân Kỳ còn sống sau khi giết chết Ngự Chân Kỳ đã là kỳ tích. Napi lại đứng ngay trên vụ nổ, hứng trọn nguồn sức mạnh phát ra, hôn mê là chuyện tất yếu.
Lão thần y vuốt chòm râu, khuôn mặt già nua chăm chú. Quỷ Diệm sốt ruột nhìn Napi đã là đêm thứ tư rồi con bé vẫn chưa tỉnh.
_ Napi là con gái ruột của Hàn Long?
Quỷ Diệm bất ngờ hỏi, bàn tay vuốt ve mái tóc tím của Napi. Lão hồ ly gật đầu.
_ Phải!
Quỷ Diệm khẽ cau mày lại.
_ Mười lăm năm qua! Trừ bốn hoàng phi, tên tiểu tử ấy không có người đàn bà nào khác. Sau khi sinh bốn hoàng tử, bốn hoàng phi chưa từng quay lại Vũ Minh Quốc. Vậy Napi là con của hoàng phi nào với Hàn Long?
Lão hồ ly cũng giật mình, tại sao lại chưa từng nhận ra nhỉ. Nhìn Napi bất tỉnh trên giường, liếc qua động tác nhẹ nhàng của Quỷ Diệm.
_ Quỷ Diệm! Ngươi cho là Trúc Cơ tái sinh?
Quỷ Diệm cười yếu ớt, khuôn mặt anh tuấn che giấu nỗi niềm.
_ Là con gái nàng, Napi là con gái nàng mới đúng!
Vô Thần Y kinh ngạc, sao có thể kia chứ, không thể nào. Quỷ Diệm ngước nhìn Vô Thần Y, mắt lóe lên tia đau đớn.
_ Vô Thần! Ta đã nghĩ từ lâu, với tu vi của nàng dù bị thương nặng đến thế cũng sẽ không thể mất mạng dễ dàng như vậy. Thứ nhất có người ám hại, thứ hai vì cứu sống Napi. Năm ấy, ta đã từng để Trúc Cơ tự do ra vào Đại Thư Viện, các cấm thuật nàng đọc không ít còn tỏ ra rất hứng thú. Hoán Sinh và Ngưng Phách là hai cấm thuật nàng hỏi ta nhiều nhất, ta nghi ngờ Napi có phải hay không được sử dụng hai cấm thuật này.
Lão hồ ly sửng sốt, nếu bị ám hại rất có khả năng Trúc Cơ bị suy yếu, trong lúc mang thai còn trúng kịch độc. Thi triển hai cấm thuật để giữ mạng sống cho đứa nhỏ, đồng nghĩa với việc lấy đi mạng sống của mình. Hoán Sinh tà thuật tế một mạng đổi một mạng, Ngưng Phách kết vá linh hồn vào một cơ thể được bảo trì hình dáng lúc vừa chết, kết vá linh hồn xong cơ thể sẽ lớn lên tiếp. Trong thời gian kết vá, cơ thể ở trạng thái đóng băng, với tu vi và thiên phú của mình, Trúc Cơ không khó khăn gì trong việc thi triển cả hai loại thuật. Chả trách Napi chỉ mới là đứa trẻ tám tuổi, chả trách thiên phú lại mạnh như vậy thì ra là di truyền từ Trúc Cơ.
_ Nhưng ngươi cũng không hoàn toàn biết chắc!
_ Chiến trường đại lục!
Napi mở mắt cắt ngang câu chuyện.
_ Napi!
Quỷ Diệm, lão hồ ly mừng rỡ đỡ cô ngồi dậy, Napi mặc kệ tiếp tục nói.
_ Chỉ cần con tham gia chiến trường, tìm được phần mộ của Trúc Cơ thì đáp án sẽ rõ ràng mà thôi!
Trong phòng một mảnh im lặng, Napi trầm tư ngồi trên giường.
_ Mẫu thân! Người đã từng rất đau phải không?
"Tí tách" Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Napi, hóa ra không phải nàng đầu thai làm kiếp khác, hóa ra vẫn ở trong kiếp này.
Cuối mùa thu gió lay gào thét, tắt cơn nắng cuối cùng chói chang. Bông tuyết xoay tròn trong gió, tan ngay khi chạm vào bàn tay. Napi cuộn người vào chiếc áo lông trắng muốt, nằm trong vòng tay của Dật Hy, bên cạnh lò sưởi tỏa hương thuốc nghi ngút. Khuôn mặt Napi trắng bệch không chút ửng hồng, đôi môi tái nhợt khô nứt. Dật Hy ôm Napi dựa lưng vào đệm, bàn tay nhè nhẹ chơi đùa những ngón tay của Napi. Ngoài thảo đình, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều bao phủ trắng xóa mặt đất. Napi họ nhẹ, sóng lưng khẽ run run, trời vừa chuyển đông Napi đã bắt đầu đổ bệnh, bệnh không nặng nhưng dai dẳng không dứt. Dật Hy vừa thao luyện ở Đại Thư Viện, không biết đã nhận truyền thừa bí tịch cổ nào. Cơ thể bỗng dưng lớn lên nhanh chóng, nháy mắt đã lớn bằng thiếu niên mười lăm tuổi. Quỷ Diệm gật đầu bảo khi hình dáng này đạt đến ngoại hình hai mươi tuổi sẽ dừng lại. Từ đó về sau, hình hài sẽ bị đóng băng không thay đổi dù có qua cả ngàn năm tuổi. Bí thuật này Quỷ Diệm từng luyện, đó chính là lý do đến tận bây giờ hắn vẫn mang bộ mặt trẻ trung khác với ông bạn lão thần y. Dật Hy vỗ lưng cho Napi, cô ho đè nén rất khổ sở, Dật Hy nhăn mặt.
_ Napi uống thuốc đi!
Napi lắc đầu cự tuyệt uống thuốc, mọi người đều hiểu đây là tâm bệnh phải tự mình đả thông. Rèm dày lay động, Dương Tuệ đội ô cán trúc mang đến một bát cháo thơm phức, nóng hổi. Bước qua rèm, sập ô trúc, mang bát cháo đến tận nơi Napi nằm, gật đầu với Dật Hy.
_ Tiểu thư! Ăn chút cháo!
Napi nhìn màn tuyết giăng đầy ngoài kia, Dương Tuệ đã phải đội cái lạnh mang cháo cho cô. Napi gật đầu, nương theo Dật Hy ngồi dậy, dưới sự thúc ép của Dương Tuệ bát cháo vơi dần. Dương Tuệ mang bát cháo, bỏ rèm xuống ngăn khí lạnh cho cô, quay gót rời đi. Napi cuộn tròn người trong tay Dật Hy.
_ Ta nhớ Hàn Minh! Huynh ấy rất thích ngắm tuyết rơi, thưởng trà, vẽ hoa mai đỏ. Năm nào đến mùa đông, huynh ấy sẽ sai người trải lông thú ấm áp, ta ngồi trong lòng huynh ấy nhìn huynh ấy vẽ mai đỏ. Các ca ca khác sẽ pha trà, mang bánh ngọt cho ta, phụ hoàng giải quyết xong chính sự cũng sẽ đến đó. Mùi thịt nướng thơm nức mũi, bánh bao tan nồng trong khóe môi. Tiếng cười không dứt vọng ra ngoài! Dật Hy, ta muốn về Vũ Minh Quốc!
Dật Hy im lặng nghe Napi kể, ánh mắt lóe lên tia khác thường. Ôm sát Napi lại thêm một chút, ép cô phải ngẩng cao đầu nhìn mình, ánh mắt hai người chạm nhau. Hình bóng Napi in sâu trong đôi mắt dịu dàng ấy, đôi môi áp xuống bông hoa tím trên trán Napi. Hơi thở ấm áp lan tỏa bên vành tai.
_ Chỉ cần nàng khỏe lại! Ta sẽ đưa nàng thăm Vũ Minh Quốc.
Ánh mắt Napi mở to nhìn Dật Hy trước mặt, tay không tự chủ sờ lên chỗ nụ hôn được đặt, thốt lên.
_ Dật Hy! Ngươi bị ấm đầu à?
Dật Hy cười khẽ, nụ hôn lại áp xuống, lần này chạm chính xác vào cánh môi mềm mại của Napi. Ngậm lấy, cắn mút,chà sát cánh môi non nớt, Napi kinh ngạc hai tay nắm chặt vạt áo trước của Dật Hy. Trong thảo đình nhiệt độ bổng chốc tăng vọt, rèm che ngăn cách thế giới bên trong.
Tác giả :
Lakshmi