Tử Vong Khai Đoan
Quyển 4 - Chương 1-1: Ta là Bồ Tát! (1)
Dịch: Sun
--------------------------------------------
Sau khi dùng quả cầu sét phá hủy hình người màu đen, đồng thời còn thiêu hủy sạch toàn bộ tội nghiệt, Bùi Kiêu lúc này mới nhíu mày nhìn về nơi hình người màu đen vừa đứng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn chẳng phải là thánh hiền, không thể không có tật xấu, và tò mò lại là một trong những tật xấu lớn nhất của loài người. Thật ra Bùi Kiêu cũng rất tò mò, rất muốn biết cái gọi là ‘bộ mặt thật của thế giới’ là cái gì.
Nhưng bí mật lại thường liền đi liền với nguy hiểm, nhất là loại bí mật có tầm cỡ ‘thế giới’ kiểu này. Nó có thể là một bí ẩn vô cùng lớn, thậm chí có thể chính là bí mật về Địa Ngục. Nếu như một bí mật kiểu như vậy bị vạch trần thì rất có thể, tất cả những người có mặt ở đây sẽ bị chính phủ thế giới diệt khẩu.
Trên thực tế, khi thực lực càng ngày càng tăng lên, sự hiểu biết với Chân Ma Cấp càng lúc càng sâu sắc và đồng thời, chính hắn cũng càng lúc càng gần tới Chân Ma cấp, thì sự nghi ngờ của Bùi Kiêu với chính phủ thế giới và các tổ chức linh hồn cũng càng lúc càng lớn... Thực lực của các tổ chức linh hồn, thật sự chỉ có vậy hay sao?
Ngoài Tự Do Linh Hồn, nhân viên người sống và thêm loại đạn Siêu Điện Từ kia… Chẳng lẽ chính phủ thế giới không còn năng lực nào khác hay sao? Thật sự không làm gì được cường giả Chân Ma cấp ư?
Chính vì những nghi ngờ và lo lắng đó mà Bùi Kiêu đã không để hình người màu đen nói ra ‘bí mật’ của hắn. Hoàn toàn tiêu diệt hình người màu đen đó trước mặt hơn nghìn người mà không để cho hắn nói chuyện dù chỉ một phút, Bùi Kiêu còn cảm thấy sự dứt khoát này của mình thậm chí còn khiến hình người màu đen đó kinh ngạc, lúc sau cùng, hắn loáng thoáng nghe tên kia nói “không thể nào” gì đó.
(Tầm Chân Chi Lộ không đồng nghĩa với nóng nẩy và không biết suy nghĩ đâu. Hừ hừ. Đầu tiên là ngươi cho nổ tung đàn em của mình, không cho bọn chúng nói ra bí mật lớn kia, sau đó lại tự mình xuất hiện để nói cho ta biết à? Đâu ra chuyện đơn giản như vậy? Chẳng qua là muốn làm nhiễu loạn bản tâm của ta, khiến ta không thể tiến giai Chân Ma cấp đúng không? Nhưng ta cũng không phải là Cung Diệp Vũ, tính kế như vậy chẳng làm gì nổi ta đâu! )
Bùi Kiêu cười khẩy hắc hắc mấy tiếng, không nói thêm lời nào nữa mà vẫy tay một cái với Ngụy Ngưu Đầu. Quái vật đầu bò nhanh chóng biến thành một cây rìu khổng lồ màu vàng kim rực rỡ, sau đó lại biến thành một luồng sáng vàng bay vào trong mắt hắn. Lập tức, trường khí thế phẫn nộ vốn đang bao phủ khắp bốn phía đã biến mất không chút dấu vết. Nếu không phải trên tường quán bar vẫn còn một lỗ thủng lớn, có khi ai đó còn tưởng vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi.
“Jenny, tuy chúng ta chỉ tình cờ gặp gỡ nhưng cô đã từng giúp đỡ tôi, tôi coi như đã chịu ơn cô. Nhưng hôm nay, cả nhà cô bị giết, thậm chí còn hồn phi phách tán! Mối thù này tôi sẽ trả thay cho cô. Tôi nhất định sẽ tiêu diệt tập đoàn của Kẻ Sa Đọa, trả mối thù này!”
Bùi Kiêu nhìn đám Năng Lượng Tiêu Chuẩn tứ tán trên bầu trời quán bar, miệng thì thầm khẽ nói một câu. Nhất là khi nghĩ đến hình ảnh Jenny ôm thanh loan đao trong tay, nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ, Bùi Kiêu lại càng thấy đau lòng vô cùng. Trong đầu chợt hiện ra những vần thơ mà Cung Diệp Vũ vẫn thường xuyên ngâm nga, Bùi Kiêu cũng ngâm lên mà chẳng để ý tới sự có mặt của những người xung quanh:
“Mười năm mài một kiếm, sương gió chưa từng trải. Nay mang ra trước quân, hỏi ai có chuyện bất bình.” (*)
“Đến khi nào cắt được đầu của những kẻ kia xuống, ta mới trả hết được đoạn ‘nhân – quả’ này.”
Khi Bùi Kiêu hạ từ trên bầu trời xuống, Rena lập tức chạy tới bên cạnh, đồng thời kéo cánh tay hắn nói: “Có phải những linh hồn vừa rồi đều có đôi cánh màu đen không? Tuy mắt tôi không nhìn được, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự xuất hiện của những tư tưởng hung ác và lạnh lẽo, gần giống như quỷ quái nhưng lại có điểm khác biệt. Đó là đặc điểm mà chỉ Những Kẻ Sa Đọa mới có.”
Bùi Kiêu mỉm cười: “Không sai, sau lưng của bọn chúng đều có một đôi cánh chim màu đen. Nhìn có chút giống với hình tượng của các Thiên Thần Sa Đọa trong tôn giáo của các cô. Thế nào? Bọn chúng là cái đám Kẻ Sa Đọa đó hả?”
Rena gật đầu: “Ừ. Hình dáng như vậy thì đó đúng là Kẻ Sa Đọa rồi. Nhưng vậy thì quá kì lạ! Lúc mới tới đây, tôi cơ bản là không hề cảm nhận được sự tồn tại Kẻ Sa Đọa. Kẻ Sa Đọa phát ra khí tức vô cùng lạnh lẽo, nên một khi chúng xuất hiện trong khu vực cảm ứng của tôi thì sẽ bị tôi phát hiện ta ngay lập tức. Nhưng khi mới tới đây, tôi lại không hề cảm nhận được sự có mặt của chúng. Phải một lúc sau khi anh vào trong đó, tôi đột nhiên lại nhận ra sự xuất hiện của bọn chúng, cứ như thể chúng đột nhiên bước ra từ trong không khí vậy.”
Bùi Kiêu đang định hỏi kỹ một chút về đám Kẻ Sa Đọa này, thì bỗng thấy một lão già khoảng sáu mươi tuổi đi ra từ trong đám đông hơn nghìn người kia. Lão già này là một người sống, đi theo sau lão ta còn có mấy tên Tự Do Linh Hồn. Thấy lão ta đi tới, Dương Đỉnh Thiên ở bên cạnh lập tức nói nhỏ với Bùi Kiêu: “Lão ta là cha của tên Phó Thủ Tướng Pháp lúc trước, cũng là chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia của tên kia, đồng thời là một trong những người cầm quyền của Châu Âu. Cẩn thận một chút, tốt nhất là đừng có chọc tức lão.”
Nhưng Bùi Kiêu lại chỉ cười ha hả, chẳng thèm để ý tới việc lão già kia đang tiến lại gần, chỉ quay sang hỏi kỹ hơn Rena về tình huống khi mấy tên Kẻ Sa Đọa kia đột nhiên xuất hiện. Còn Rena thì hiển nhiên là không biết lão già kia đang tiến lại. Cô chỉ đang lắng nghe và suy nghĩ hết sức chăm chú, mãi lâu sau cô mới nói: “Chuyện này rất quan trọng, phải báo cáo cho tổ chức linh hồn. Không ngờ trước kia còn chưa diệt hết Kẻ Sa Đọa, mà bọn chúng lại còn có thể ẩn mình giữa chúng ta. Chỉ không biết phương pháp che đậy mà bọn chúng sử dụng là gì, vậy mà lại có thể biến thành giống y như Tự Do Linh Hồn.”
Lão già kia đã đi đến bên cạnh, cũng nói chen vào: “Đúng vậy, chuyện này đúng là rất quan trọng. Không ngờ Những Kẻ Sa Đọa này lại có thể ẩn mình nhiều năm đến vậy. Chúng vẫn luôn trốn trong bóng tối, khiến trước kia chúng ta còn tưởng đã hoàn toàn tiêu diệt được bọn chúng. Lần này đúng là phải cám ơn anh, Bùi Kiêu. Nếu không có anh, có lẽ tổ chức linh hồn các nước sẽ đều phải hứng chịu những tổn thất vô cùng nghiêm trọng.”
Nói đến đây, lão ta liền bầy ra vẻ mặt tươi cười vui vẻ, như thể Bùi Kiêu chưa từng đánh hay chút nữa thì đạp nát chân con trai hắn, bộ dạng từ đầu tới chân đều chỉ như một ông lão nhân hậu, không thể hiện ra một chút uy quyền nào. Lão ta đưa tay về phía Bùi Kiêu rồi nói: “Bùi Kiêu tiên sinh, thật sự xin lỗi vì chuyện xảy ra tại trụ sở. Tôi là trưởng gia tộc Robert, lúc này đến đây để xin lỗi thay cho đứa con không ra gì của mình.”
Bùi Kiêu cười ha hả, bắt tay lão ta rồi nói: “Sao? Đã biết chuyện xảy ra ở Mỹ rồi hả? Biết ta có thực lực gì? Nên giờ mới đến nịnh bợ phải không? Yên tâm đi! Ta sẽ không ra tay với con trai ngươi nữa. Nhưng những gì ta đã nói vẫn sẽ tiếp tục có hiệu lực. Nếu người nhà của ta gặp phải bất kỳ một chuyện ngoài ý muốn gì, chỉ cần không phải là bệnh tật tự nhiên, và tính mạng của họ bị nguy hiểm, vậy thì toàn bộ gia tộc của ngươi, còn cả những ai có liên hệ máu mủ với gia tộc của ngươi, tất cả đều sẽ chết. Kể cả người nhà và con cái của bọn họ cũng sẽ chết. Những lời này sẽ luôn có hiệu lực! Thế nên, nếu ngươi không ngại, thì hãy chịu khó bỏ ra vài chục triệu mỗi năm mà thuê vệ sĩ, bảo vệ người nhà của ta cho tốt nhé.”
Lão già kia sửng sốt một hồi, sắc mặt cũng lập tức lạnh lẽo đi một phần, nhưng lão vẫn cười nói: “Bùi Kiêu tiên sinh, anh thật hay nói đùa.”
“Nói đùa?” Bùi Kiêu ha ha cười lớn. Hắn thả tay lão già kia ra rồi nói: “Đùa cái con mẹ ngươi. Thấy người nhỏ yếu thì muốn lợi dụng, chà đạp, thấy người mạnh mẽ thì muốn lôi kéo, kết thân. Ta nói đùa mẹ ngươi ấy. Ngươi nhớ cho kỹ: tất cả những gì ta đã nói đều không sai dù chỉ một chữ! Lúc này, ta sẽ không ra tay với con ngươi lần nữa, nhưng chỉ cần người nhà của ta gặp phải bất kỳ một tổn thương nào không phải do bệnh tật tự nhiên gây ra, cho dù là việc ngoài ý muốn, ta cũng sẽ cho cả gia tộc của ngươi chôn cùng. Lời nói này sẽ có hiệu lực vĩnh viễn, cho đến khi ta hoàn toàn tiêu tan mới thôi. Đã hiểu chưa?”
Vẻ tươi cười của lão già kia lập tức cứng ngắc rồi biến thành băng lạnh. Lão ta chỉ đứng nhìn thật sâu Bùi Kiêu một lát, rồi xoay người bỏ đi, không nói thêm dù chỉ là một câu.
Bùi Kiêu cũng chẳng thèm để ý tới phản ứng của lão ta. Hắn đứng đó cười ha ha một hồi rồi mới quay lại nói với Rena: “Một lời hứa đáng giá nghìn vàng. Rena, từ lúc này, tôi đã nợ cô một lời hứa, chỉ cần điều cô muốn không trái với đạo nghĩa của tôi, vậy thì dù cô có muốn gì đi nữa, tôi cũng sẽ thực hiện! Cho dù là gì đi nữa!” Nói xong, hắn quay người rời khỏi khu phố đèn đỏ này như thể không nhìn thấy hơn nghìn người trước mặt. Dương Đỉnh Thiên thở dài rồi cũng lập tức đi theo sau hắn.
Về phần hơn nghìn người kia, lúc trước thì đúng là có rất nhiều người nghĩ tới việc tấn công Bùi Kiêu, chỉ tại có mặt Rena nên sợ ‘ném chuột vỡ bình’. Nhưng lúc này đây, cả một ngón tay bọn họ cũng không dám cử động, vì sợ sẽ làm Bùi Kiêu hiểu lầm, khiến hắn lại gọi ra quái vật đầu bò kinh khủng kia tàn sát một trận. Chính mắt bọn họ đã thấy rất rõ cảnh tượng đám Kẻ Sa Đọa chỉ bị quái vật đầu bò bóp một cái là nổ tung, không phản kháng nổi một chút xíu nào. Mà theo như các tài liệu của tổ chức linh hồn, thông thường thì Kẻ Sa Đọa đều mạnh hơn nhiều linh hồn cùng cấp. Vậy thì bọn họ xông lên có khác gì đi tự sát? Vậy là, cả nghìn người chỉ biết trơ mắt nhìn hai người Bùi Kiêu bỏ đi.
Mãi đến khi hai người Bùi Kiêu đã đi ra khỏi khu phố đèn đỏ đó, Dương Đỉnh Thiên mới phàn nàn: “ Tuy lão già vừa không còn giữ chức vụ gì nữa, nhưng địa vị của lão ở Châu Âu vẫn rất cao. Gia tộc của hắn có phần giống với gia tộc Morgan của nước Mỹ, thật ra cả chuyện ai sẽ trúng cử Tổng Thống cũng do bàn tay của bọn họ thao túng. Ngươi chọc tức lão ta như vậy… Không, đã không phải là chọc tức nữa, mà là đe dọa rồi. Ngươi không nghĩ tới việc hắn sẽ sử dụng sức mạnh của chính phủ để gây rắc rối cho ngươi à? Ngươi đúng là quá nóng nẩy rồi đấy.”
Bùi Kiêu chỉ khẽ cười: “Ngươi biết không? Khi ta mới có được danh hiệu Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, lúc theo Cung Diệp Vũ trở lại Trung Quốc từ Mỹ, ta cũng luôn lo lắng y như ngươi bây giờ vậy. Ta lo lắng vì cái cách Cung Diệp Vũ đối đãi với đám quan chức của chính phủ Trung Quốc. Chẳng lẽ hắn không lo sợ chính phủ âm thầm tìm cách gây rắc rối cho hắn? Hơn nữa, những mâu thuẫn như vậy còn được tích lũy không ngừng, rồi đến một ngày nào đó nó sẽ bùng nổ. Khi đó thì chẳng phải sự việc sẽ càng kinh khủng hơn sao? Ta và Dương Húc Quang đều nghĩ như vậy, sau đó còn nhiều lần ngầm sắp xếp kế hoạch nhằm làm giảm sự căng thẳng giữa hai bên.”
“Nhưng! Ngươi sai rồi! Ngay cả ta lúc đó và Dương Húc Quang cũng đều sai rồi.”
Bùi Kiêu nhìn thẳng phía trước, trong đôi mắt sáng ngời đầy thần thái không có một chút do dự hay chần chừ nào. Hắn nói như thể đang tự nói một mình: “Chưa đến Chân Ma cấp thì sẽ mãi mãi không biết bản tâm là gì, mãi mãi không thể hiểu được ‘nhân’ là gì, mãi mãi không biết phải làm thế nào để có thể quán triệt được ‘nhân’ của chính mình. Ban đầu ta cùng giống như ngươi bây giờ, mặc dù có thể giải thích được ý nghĩa của những từ ngữ này, nhưng cũng chỉ là giải thích mà thôi. Như vậy… mãi mãi không đủ.”
“Nhân quả, nhân quả! Hôm nay, ta và gia tộc Robert nhận lấy mối nhân quả này. Người thường thì chỉ sợ ‘quả’, ‘quả’ ở đây là khả năng bọn họ trả thù. Nhưng ta thì lại sợ ‘nhân’, ‘nhân’ mà ta sợ là không phân định rõ ràng ân oán với bọn họ. Bồ Tát sợ nhân, người phàm sợ quả chính là như vậy đó thôi.”
“Ngày trước, ta và Dương Húc Quang chỉ biết lo sợ ‘quả’ là chính phủ trở mặt, giống như ngươi bây giờ sợ hãi ‘quả’ là gia tộc Robert trả thù. Thế nên, ta của ngày trước, Dương Húc Quang và cả ngươi bây giờ đều chỉ là người phàm. Còn ta lúc này và Cung Diệp Vũ thì lại sợ không thể giải quyết hết ‘nhân’. Ví như ta sợ ‘nhân’ là không thể báo thù được cho Jenny, sợ ta không thể quán triệt được ‘nhân’ vào bản tâm chính mình. Thế nên, chúng ta là Bồ Tát, còn các ngươi là người phàm. Cái gọi là nhất ‘niệm thành Phật, nhất niệm thành ma’ chính là như vậy.”
“Ha ha ha.” Bùi Kiêu cao tiếng cười lớn. Lúc tiếng cười dừng lại, hắn mới nói tiếp: “Chúng ta đi đổi Thực Phẩm Chấp Niệm thôi. Ta muốn dung lượng chấp niệm nhanh chóng đạt 500 đơn vị. Bởi vì…”
“Ta sắp đột phá rồi!”
Lời bình:Tiêu diệt một kẻ thù thì lại phát hiện phía sau hắn còn có boss lớn ẩn mình, hành trình trả thù của Bùi Kiêu còn chưa kết thúc. Nhưng dường như thời khắc hắn trở thành cường giả Chân Ma cấp đã tới gần. Đón đọc TVKD được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới.
--------------------------------------------
Sau khi dùng quả cầu sét phá hủy hình người màu đen, đồng thời còn thiêu hủy sạch toàn bộ tội nghiệt, Bùi Kiêu lúc này mới nhíu mày nhìn về nơi hình người màu đen vừa đứng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn chẳng phải là thánh hiền, không thể không có tật xấu, và tò mò lại là một trong những tật xấu lớn nhất của loài người. Thật ra Bùi Kiêu cũng rất tò mò, rất muốn biết cái gọi là ‘bộ mặt thật của thế giới’ là cái gì.
Nhưng bí mật lại thường liền đi liền với nguy hiểm, nhất là loại bí mật có tầm cỡ ‘thế giới’ kiểu này. Nó có thể là một bí ẩn vô cùng lớn, thậm chí có thể chính là bí mật về Địa Ngục. Nếu như một bí mật kiểu như vậy bị vạch trần thì rất có thể, tất cả những người có mặt ở đây sẽ bị chính phủ thế giới diệt khẩu.
Trên thực tế, khi thực lực càng ngày càng tăng lên, sự hiểu biết với Chân Ma Cấp càng lúc càng sâu sắc và đồng thời, chính hắn cũng càng lúc càng gần tới Chân Ma cấp, thì sự nghi ngờ của Bùi Kiêu với chính phủ thế giới và các tổ chức linh hồn cũng càng lúc càng lớn... Thực lực của các tổ chức linh hồn, thật sự chỉ có vậy hay sao?
Ngoài Tự Do Linh Hồn, nhân viên người sống và thêm loại đạn Siêu Điện Từ kia… Chẳng lẽ chính phủ thế giới không còn năng lực nào khác hay sao? Thật sự không làm gì được cường giả Chân Ma cấp ư?
Chính vì những nghi ngờ và lo lắng đó mà Bùi Kiêu đã không để hình người màu đen nói ra ‘bí mật’ của hắn. Hoàn toàn tiêu diệt hình người màu đen đó trước mặt hơn nghìn người mà không để cho hắn nói chuyện dù chỉ một phút, Bùi Kiêu còn cảm thấy sự dứt khoát này của mình thậm chí còn khiến hình người màu đen đó kinh ngạc, lúc sau cùng, hắn loáng thoáng nghe tên kia nói “không thể nào” gì đó.
(Tầm Chân Chi Lộ không đồng nghĩa với nóng nẩy và không biết suy nghĩ đâu. Hừ hừ. Đầu tiên là ngươi cho nổ tung đàn em của mình, không cho bọn chúng nói ra bí mật lớn kia, sau đó lại tự mình xuất hiện để nói cho ta biết à? Đâu ra chuyện đơn giản như vậy? Chẳng qua là muốn làm nhiễu loạn bản tâm của ta, khiến ta không thể tiến giai Chân Ma cấp đúng không? Nhưng ta cũng không phải là Cung Diệp Vũ, tính kế như vậy chẳng làm gì nổi ta đâu! )
Bùi Kiêu cười khẩy hắc hắc mấy tiếng, không nói thêm lời nào nữa mà vẫy tay một cái với Ngụy Ngưu Đầu. Quái vật đầu bò nhanh chóng biến thành một cây rìu khổng lồ màu vàng kim rực rỡ, sau đó lại biến thành một luồng sáng vàng bay vào trong mắt hắn. Lập tức, trường khí thế phẫn nộ vốn đang bao phủ khắp bốn phía đã biến mất không chút dấu vết. Nếu không phải trên tường quán bar vẫn còn một lỗ thủng lớn, có khi ai đó còn tưởng vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi.
“Jenny, tuy chúng ta chỉ tình cờ gặp gỡ nhưng cô đã từng giúp đỡ tôi, tôi coi như đã chịu ơn cô. Nhưng hôm nay, cả nhà cô bị giết, thậm chí còn hồn phi phách tán! Mối thù này tôi sẽ trả thay cho cô. Tôi nhất định sẽ tiêu diệt tập đoàn của Kẻ Sa Đọa, trả mối thù này!”
Bùi Kiêu nhìn đám Năng Lượng Tiêu Chuẩn tứ tán trên bầu trời quán bar, miệng thì thầm khẽ nói một câu. Nhất là khi nghĩ đến hình ảnh Jenny ôm thanh loan đao trong tay, nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ, Bùi Kiêu lại càng thấy đau lòng vô cùng. Trong đầu chợt hiện ra những vần thơ mà Cung Diệp Vũ vẫn thường xuyên ngâm nga, Bùi Kiêu cũng ngâm lên mà chẳng để ý tới sự có mặt của những người xung quanh:
“Mười năm mài một kiếm, sương gió chưa từng trải. Nay mang ra trước quân, hỏi ai có chuyện bất bình.” (*)
“Đến khi nào cắt được đầu của những kẻ kia xuống, ta mới trả hết được đoạn ‘nhân – quả’ này.”
Khi Bùi Kiêu hạ từ trên bầu trời xuống, Rena lập tức chạy tới bên cạnh, đồng thời kéo cánh tay hắn nói: “Có phải những linh hồn vừa rồi đều có đôi cánh màu đen không? Tuy mắt tôi không nhìn được, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự xuất hiện của những tư tưởng hung ác và lạnh lẽo, gần giống như quỷ quái nhưng lại có điểm khác biệt. Đó là đặc điểm mà chỉ Những Kẻ Sa Đọa mới có.”
Bùi Kiêu mỉm cười: “Không sai, sau lưng của bọn chúng đều có một đôi cánh chim màu đen. Nhìn có chút giống với hình tượng của các Thiên Thần Sa Đọa trong tôn giáo của các cô. Thế nào? Bọn chúng là cái đám Kẻ Sa Đọa đó hả?”
Rena gật đầu: “Ừ. Hình dáng như vậy thì đó đúng là Kẻ Sa Đọa rồi. Nhưng vậy thì quá kì lạ! Lúc mới tới đây, tôi cơ bản là không hề cảm nhận được sự tồn tại Kẻ Sa Đọa. Kẻ Sa Đọa phát ra khí tức vô cùng lạnh lẽo, nên một khi chúng xuất hiện trong khu vực cảm ứng của tôi thì sẽ bị tôi phát hiện ta ngay lập tức. Nhưng khi mới tới đây, tôi lại không hề cảm nhận được sự có mặt của chúng. Phải một lúc sau khi anh vào trong đó, tôi đột nhiên lại nhận ra sự xuất hiện của bọn chúng, cứ như thể chúng đột nhiên bước ra từ trong không khí vậy.”
Bùi Kiêu đang định hỏi kỹ một chút về đám Kẻ Sa Đọa này, thì bỗng thấy một lão già khoảng sáu mươi tuổi đi ra từ trong đám đông hơn nghìn người kia. Lão già này là một người sống, đi theo sau lão ta còn có mấy tên Tự Do Linh Hồn. Thấy lão ta đi tới, Dương Đỉnh Thiên ở bên cạnh lập tức nói nhỏ với Bùi Kiêu: “Lão ta là cha của tên Phó Thủ Tướng Pháp lúc trước, cũng là chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia của tên kia, đồng thời là một trong những người cầm quyền của Châu Âu. Cẩn thận một chút, tốt nhất là đừng có chọc tức lão.”
Nhưng Bùi Kiêu lại chỉ cười ha hả, chẳng thèm để ý tới việc lão già kia đang tiến lại gần, chỉ quay sang hỏi kỹ hơn Rena về tình huống khi mấy tên Kẻ Sa Đọa kia đột nhiên xuất hiện. Còn Rena thì hiển nhiên là không biết lão già kia đang tiến lại. Cô chỉ đang lắng nghe và suy nghĩ hết sức chăm chú, mãi lâu sau cô mới nói: “Chuyện này rất quan trọng, phải báo cáo cho tổ chức linh hồn. Không ngờ trước kia còn chưa diệt hết Kẻ Sa Đọa, mà bọn chúng lại còn có thể ẩn mình giữa chúng ta. Chỉ không biết phương pháp che đậy mà bọn chúng sử dụng là gì, vậy mà lại có thể biến thành giống y như Tự Do Linh Hồn.”
Lão già kia đã đi đến bên cạnh, cũng nói chen vào: “Đúng vậy, chuyện này đúng là rất quan trọng. Không ngờ Những Kẻ Sa Đọa này lại có thể ẩn mình nhiều năm đến vậy. Chúng vẫn luôn trốn trong bóng tối, khiến trước kia chúng ta còn tưởng đã hoàn toàn tiêu diệt được bọn chúng. Lần này đúng là phải cám ơn anh, Bùi Kiêu. Nếu không có anh, có lẽ tổ chức linh hồn các nước sẽ đều phải hứng chịu những tổn thất vô cùng nghiêm trọng.”
Nói đến đây, lão ta liền bầy ra vẻ mặt tươi cười vui vẻ, như thể Bùi Kiêu chưa từng đánh hay chút nữa thì đạp nát chân con trai hắn, bộ dạng từ đầu tới chân đều chỉ như một ông lão nhân hậu, không thể hiện ra một chút uy quyền nào. Lão ta đưa tay về phía Bùi Kiêu rồi nói: “Bùi Kiêu tiên sinh, thật sự xin lỗi vì chuyện xảy ra tại trụ sở. Tôi là trưởng gia tộc Robert, lúc này đến đây để xin lỗi thay cho đứa con không ra gì của mình.”
Bùi Kiêu cười ha hả, bắt tay lão ta rồi nói: “Sao? Đã biết chuyện xảy ra ở Mỹ rồi hả? Biết ta có thực lực gì? Nên giờ mới đến nịnh bợ phải không? Yên tâm đi! Ta sẽ không ra tay với con trai ngươi nữa. Nhưng những gì ta đã nói vẫn sẽ tiếp tục có hiệu lực. Nếu người nhà của ta gặp phải bất kỳ một chuyện ngoài ý muốn gì, chỉ cần không phải là bệnh tật tự nhiên, và tính mạng của họ bị nguy hiểm, vậy thì toàn bộ gia tộc của ngươi, còn cả những ai có liên hệ máu mủ với gia tộc của ngươi, tất cả đều sẽ chết. Kể cả người nhà và con cái của bọn họ cũng sẽ chết. Những lời này sẽ luôn có hiệu lực! Thế nên, nếu ngươi không ngại, thì hãy chịu khó bỏ ra vài chục triệu mỗi năm mà thuê vệ sĩ, bảo vệ người nhà của ta cho tốt nhé.”
Lão già kia sửng sốt một hồi, sắc mặt cũng lập tức lạnh lẽo đi một phần, nhưng lão vẫn cười nói: “Bùi Kiêu tiên sinh, anh thật hay nói đùa.”
“Nói đùa?” Bùi Kiêu ha ha cười lớn. Hắn thả tay lão già kia ra rồi nói: “Đùa cái con mẹ ngươi. Thấy người nhỏ yếu thì muốn lợi dụng, chà đạp, thấy người mạnh mẽ thì muốn lôi kéo, kết thân. Ta nói đùa mẹ ngươi ấy. Ngươi nhớ cho kỹ: tất cả những gì ta đã nói đều không sai dù chỉ một chữ! Lúc này, ta sẽ không ra tay với con ngươi lần nữa, nhưng chỉ cần người nhà của ta gặp phải bất kỳ một tổn thương nào không phải do bệnh tật tự nhiên gây ra, cho dù là việc ngoài ý muốn, ta cũng sẽ cho cả gia tộc của ngươi chôn cùng. Lời nói này sẽ có hiệu lực vĩnh viễn, cho đến khi ta hoàn toàn tiêu tan mới thôi. Đã hiểu chưa?”
Vẻ tươi cười của lão già kia lập tức cứng ngắc rồi biến thành băng lạnh. Lão ta chỉ đứng nhìn thật sâu Bùi Kiêu một lát, rồi xoay người bỏ đi, không nói thêm dù chỉ là một câu.
Bùi Kiêu cũng chẳng thèm để ý tới phản ứng của lão ta. Hắn đứng đó cười ha ha một hồi rồi mới quay lại nói với Rena: “Một lời hứa đáng giá nghìn vàng. Rena, từ lúc này, tôi đã nợ cô một lời hứa, chỉ cần điều cô muốn không trái với đạo nghĩa của tôi, vậy thì dù cô có muốn gì đi nữa, tôi cũng sẽ thực hiện! Cho dù là gì đi nữa!” Nói xong, hắn quay người rời khỏi khu phố đèn đỏ này như thể không nhìn thấy hơn nghìn người trước mặt. Dương Đỉnh Thiên thở dài rồi cũng lập tức đi theo sau hắn.
Về phần hơn nghìn người kia, lúc trước thì đúng là có rất nhiều người nghĩ tới việc tấn công Bùi Kiêu, chỉ tại có mặt Rena nên sợ ‘ném chuột vỡ bình’. Nhưng lúc này đây, cả một ngón tay bọn họ cũng không dám cử động, vì sợ sẽ làm Bùi Kiêu hiểu lầm, khiến hắn lại gọi ra quái vật đầu bò kinh khủng kia tàn sát một trận. Chính mắt bọn họ đã thấy rất rõ cảnh tượng đám Kẻ Sa Đọa chỉ bị quái vật đầu bò bóp một cái là nổ tung, không phản kháng nổi một chút xíu nào. Mà theo như các tài liệu của tổ chức linh hồn, thông thường thì Kẻ Sa Đọa đều mạnh hơn nhiều linh hồn cùng cấp. Vậy thì bọn họ xông lên có khác gì đi tự sát? Vậy là, cả nghìn người chỉ biết trơ mắt nhìn hai người Bùi Kiêu bỏ đi.
Mãi đến khi hai người Bùi Kiêu đã đi ra khỏi khu phố đèn đỏ đó, Dương Đỉnh Thiên mới phàn nàn: “ Tuy lão già vừa không còn giữ chức vụ gì nữa, nhưng địa vị của lão ở Châu Âu vẫn rất cao. Gia tộc của hắn có phần giống với gia tộc Morgan của nước Mỹ, thật ra cả chuyện ai sẽ trúng cử Tổng Thống cũng do bàn tay của bọn họ thao túng. Ngươi chọc tức lão ta như vậy… Không, đã không phải là chọc tức nữa, mà là đe dọa rồi. Ngươi không nghĩ tới việc hắn sẽ sử dụng sức mạnh của chính phủ để gây rắc rối cho ngươi à? Ngươi đúng là quá nóng nẩy rồi đấy.”
Bùi Kiêu chỉ khẽ cười: “Ngươi biết không? Khi ta mới có được danh hiệu Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, lúc theo Cung Diệp Vũ trở lại Trung Quốc từ Mỹ, ta cũng luôn lo lắng y như ngươi bây giờ vậy. Ta lo lắng vì cái cách Cung Diệp Vũ đối đãi với đám quan chức của chính phủ Trung Quốc. Chẳng lẽ hắn không lo sợ chính phủ âm thầm tìm cách gây rắc rối cho hắn? Hơn nữa, những mâu thuẫn như vậy còn được tích lũy không ngừng, rồi đến một ngày nào đó nó sẽ bùng nổ. Khi đó thì chẳng phải sự việc sẽ càng kinh khủng hơn sao? Ta và Dương Húc Quang đều nghĩ như vậy, sau đó còn nhiều lần ngầm sắp xếp kế hoạch nhằm làm giảm sự căng thẳng giữa hai bên.”
“Nhưng! Ngươi sai rồi! Ngay cả ta lúc đó và Dương Húc Quang cũng đều sai rồi.”
Bùi Kiêu nhìn thẳng phía trước, trong đôi mắt sáng ngời đầy thần thái không có một chút do dự hay chần chừ nào. Hắn nói như thể đang tự nói một mình: “Chưa đến Chân Ma cấp thì sẽ mãi mãi không biết bản tâm là gì, mãi mãi không thể hiểu được ‘nhân’ là gì, mãi mãi không biết phải làm thế nào để có thể quán triệt được ‘nhân’ của chính mình. Ban đầu ta cùng giống như ngươi bây giờ, mặc dù có thể giải thích được ý nghĩa của những từ ngữ này, nhưng cũng chỉ là giải thích mà thôi. Như vậy… mãi mãi không đủ.”
“Nhân quả, nhân quả! Hôm nay, ta và gia tộc Robert nhận lấy mối nhân quả này. Người thường thì chỉ sợ ‘quả’, ‘quả’ ở đây là khả năng bọn họ trả thù. Nhưng ta thì lại sợ ‘nhân’, ‘nhân’ mà ta sợ là không phân định rõ ràng ân oán với bọn họ. Bồ Tát sợ nhân, người phàm sợ quả chính là như vậy đó thôi.”
“Ngày trước, ta và Dương Húc Quang chỉ biết lo sợ ‘quả’ là chính phủ trở mặt, giống như ngươi bây giờ sợ hãi ‘quả’ là gia tộc Robert trả thù. Thế nên, ta của ngày trước, Dương Húc Quang và cả ngươi bây giờ đều chỉ là người phàm. Còn ta lúc này và Cung Diệp Vũ thì lại sợ không thể giải quyết hết ‘nhân’. Ví như ta sợ ‘nhân’ là không thể báo thù được cho Jenny, sợ ta không thể quán triệt được ‘nhân’ vào bản tâm chính mình. Thế nên, chúng ta là Bồ Tát, còn các ngươi là người phàm. Cái gọi là nhất ‘niệm thành Phật, nhất niệm thành ma’ chính là như vậy.”
“Ha ha ha.” Bùi Kiêu cao tiếng cười lớn. Lúc tiếng cười dừng lại, hắn mới nói tiếp: “Chúng ta đi đổi Thực Phẩm Chấp Niệm thôi. Ta muốn dung lượng chấp niệm nhanh chóng đạt 500 đơn vị. Bởi vì…”
“Ta sắp đột phá rồi!”
Lời bình:Tiêu diệt một kẻ thù thì lại phát hiện phía sau hắn còn có boss lớn ẩn mình, hành trình trả thù của Bùi Kiêu còn chưa kết thúc. Nhưng dường như thời khắc hắn trở thành cường giả Chân Ma cấp đã tới gần. Đón đọc TVKD được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới.
Tác giả :
Zhttty