Tử Vong Khai Đoan
Quyển 2 - Chương 12-1: Phút bình yên ngắn ngủi! (1)
Tuy khoảng cách giữa Bùi Kiêu và con U Linh đỏ thẫm còn khá xa, nhưng hắn dù sao cũng là linh hồn thể, khác biệt hoàn toàn so với người sống, nên dù xa hơn nữa, hắn vẫn có thể thấy rõ ràng diện mạo của U Linh đỏ thẫm kia.
Con U Linh màu đỏ thẫm này thực ra là một bộ xương khô được bao bọc trong đám sương mù, chỉ là bộ xương khô này nhìn rõ ràng hơn rất nhiều so với những con U Linh khác. Những con U Linh bình thường thì bộ xương bên trong đám sương mù đều trông như một hình ảnh lập thể, còn con U Linh này thì lại tựa như thực thể chứ không phải chỉ là một đám sương mù.
Tuy con U Linh đỏ thẫm hoàn toàn khác so với những U linh bình thường khác, nhưng Bùi Kiêu cũng không thấy lo lắng chút nào cả, bởi vì hắn không cảm nhận được trường khí thế mà chỉ Chân Ma cấp mới có. Chỉ cần không phải Chân Ma cấp, vậy thì không có uy hiếp gì với hắn... Ít nhất là với ảo giác hay huyễn thuật gì đó!
Đầu tiên, Bùi Kiêu từng có kinh nghiệm đối phó với thứ huyễn thuật kinh khủng của Mã Diện Ma Vương cấp chưa hoàn chỉnh, so với đám U linh trước mắt kia thì ít nhất cũng phải mạnh gấp nghìn vạn lần, còn nếu so với Huyễn thuật của Chân Ma cấp thì cũng gấp hơn trăm lần. Sau lần được huyễn thuật tẩy lễ bằng đó thì giờ chấp niệm của Bùi Kiêu giờ đây đã bền vững hơn rất nhiều, e rằng tất cả huyễn thuật dưới Chân Ma cấp đều đã vô dụng với hắn rồi!
Tiếp theo là lực lượng lôi điện của Bùi Kiêu còn có công năng tự phòng hộ. Với lực phòng ngự của lực lượng lôi điện thì huyễn thuật bình thường không thể uy hiếp hắn được… Trừ khi là thứ huyễn thuật vô địch của Ma Vương cấp - tựa như chân thật - vậy thì hắn mới có thể bị vây khốn bên trong đó.
( Lại nói tới lực lượng lôi điện, đây thật sự là đồ tốt, công thủ vẹn toàn, lại còn có là công dụng gia tốc… Chỉ có điều ký hiệu lôi điện phù văn đã có nhiều tác dụng như vậy rồi mà lần trước ta cũng cảm nhận thấy bên trong Anh Dũng Súng có một cái ký hiệu khác. Vậy thì, liệu ta có thể phục chế lại cái ký hiệu kia không nhỉ? Khi nào rảnh rỗi nhất định phải tu luyện thật cẩn thận mới được.)
Lúc này đây, Bùi Kiêu đã không còn là gã lơ ngơ mới từ Địa Ngục trở về Dương Gian nữa. Khi đó, hắn không hiểu rất nhiều điều, không biết rất nhiều thứ, cho nên chỉ có thể theo sau lưng bọn Cung Diệp Vũ tiến vào Phong Đô. Nhưng giờ đây, hắn biết rất nhiều chuyện của giới linh hồn, kể cả bản chất của linh hồn, kể cả Thiên Sinh Vũ Khí, kể cả đẳng cấp linh hồn, thậm chí cả những điều liên quan tới ảo giới và quỷ quái nữa…
Đối với hắn, cuộc chiến ở Phong Đô quả thực không khác gì một lần thoát thai hoán cốt. Lấy được nhiều thu hoạch như vậy đương nhiên cần có nhiều thời gian để tìm hiểu, nghiền ngẫm tận gốc rễ. Lúc đó, mới có thể biến toàn bộ những kinh nghiệm này thành của mình để trở nên mạnh mẽ hơn !
Năm 2012 … Giống như lời nguyền ma quỷ trực chờ lấy mạng! Nó gây áp lực lên hắn, ép buộc hắn, truy đuổi hắn…
Mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên! Phải càng mạnh mẽ hơn nữa!
Có lẽ ngay cả Bùi Kiêu cũng không nhận ra, chỉ mấy tháng trước hắn còn là một người bình thường, vậy mà hiện tại đã dần dần quen với chiến đấu, thậm chí có thể nói là có thiên phú với chiến đấu…
Hiện tại cũng vậy, mặc dù Bùi Kiêu cách chiếc xe jeep đang chạy như bay kia rất xa, nhưng trong đầu đã mơ hồ đưa ra được một số kết luận, trong đó có thời gian để hắn có thể tiếp cận xe jeep, bao lâu nữa thì đám U Linh kia có thể tấn công được chiếc xe, thậm chí cả việc mình liệu có thể ngăn cản tất cả bọn chúng hay không... Đó cũng không phải kết luận được đưa ra qua sự tính toán bằng các loại công thức như các nhà toán học hay làm, mà chỉ là một loại suy đoán theo bản năng. Có lẽ nó có rất nhiều chỗ không chính xác, nhưng đó đều là những kết luận mà đầu óc Bùi Kiêu tự động suy tính ra.
(Không đuổi kịp rồi! Với tốc độ này, bọn họ sẽ bị đám U Linh này giết chết trước khi ta đuổi kịp! )
Bùi Kiêu biết rõ, đối với hắn thì mấy con U Linh kia chả khác gì cá nằm trên thớt, nhưng đối với người bình thường thì chúng chính là điều khủng bố nhất, chỉ hơi tiếp xúc cũng sẽ bị chúng hút đi dương khí, lại có thể bị rơi vào ảo giác kinh khủng. Đối với thứ quái vật đó thì người bình thường lại chỉ chả khác gì đồ ăn!
Bùi Kiêu cảm thấy hắn đã không thể đuổi kịp đám U Linh và xe jeep ở đằng xa, ít nhất trước khi bọn U Linh đó chui được vào xe. Hắn không thể đuổi kịp…trừ phi hắn sử dụng ‘chiêu đó’! Viên Đạn Quả Cảm. (1)
(Nhưng khoảng cách từ đây tới chỗ mấy con U Linh kia lên tới 2000-3000 m, chưa nói đến vấn đề chính xác, mà chỉ riêng việc không Giải phóng để sử dụng trạng thái Lôi Điện Pháo, chỉ chỉ dùng đạn bình thường thì cũng chỉ bắn chết được khoảng mười con U Linh là cùng. Đương nhiên, nếu dùng Giải phóng… Không ! Không thể Giải phóng! Không thì chính mình cũng có thể sẽ cơ tiêu tán! Vậy nên…)
Bùi Kiêu suy nghĩ một hồi rồi cũng quyết định một biện pháp. Hắn liền đưa Anh Dũng Súng ra sau lưng, nóng súng chỉ về phía đằng sau mình, rồi lập tức đưa lực lượng lôi điện và 45 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể nạp vào trong súng. Sau đó, họng súng sáng lên lập lòe, một phát đạn lôi điện sáng chói được Bùi Kiêu bắn về phía bầu trời, còn hắn lợi dụng lực phản chấn của phát đạn, trong nháy mắt, tốc độ tăng lên tới hơn mười lần, mà dưới chân hắn còn có vài tia chớp lập lòe chưa tan hết. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã vọt xa hơn ngàn mét, tại chỗ hắn đứng ban đầu, có thể thấy được bằng mắt thường những vòng sóng chấn động đang lan ra xung quang. (2)
Tuy Bùi Kiêu là linh hồn thể nhưng công kích của Anh Dũng Súng còn có thể phá hủy được cả vật chất, nên có thể tạo ra phản lực đẩy hắn bắn đi cũng là chuyện bình thường!
Dựa vào lực đẩy này, Bùi Kiêu đã vượt qua hơn 3000 m chỉ trong vòng 3 giây, lập tức nhảy vào vị trí chắn giữa xe jeep và bầy U Linh. Khi người quân nhân trẻ tuổi trên xe đang nhắm bắn viên đạn cuối cùng thì Bùi Kiêu với hình tượng lôi điện lập lòe trên người nhảy tới trước mặt hắn. Hắn giật mình, tay run lên, suýt nữa thì cướp cò, bắn mất viên đạn điện từ cuối cùng. Cũng may là hắn đã tham gia huấn luyện nghiêm chỉnh, sau thoáng chốc đã tỉnh táo lại, lập tức thấp người, ngồi xuống ghế xe jeep, đồng thời cũng cất khẩu súng đang cầm trên tay đi một cách cẩn thận.
“Để tôi lái đi, kỹ thuật lái xe của cô làm cho người khác lo lắng lắm đó.” Người quân nhân trẻ tuổi vẫn vẫn nói với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ngữ điệu trong lời nói lại có vẻ nhẹ nhõm. Vừa nói, hắn vừa ôm lấy cô gái trẻ rồi ném qua ghế phụ lái mà chả thèm quan tâm việc cô nàng vội vàng né tránh cái ôm của mình. Hắn cười lớn rồi cầm lại tay lái, tốc độ và sự ổn định của xe jeep lập tức được cải thiện.
Hành động tránh né của cô gái cũng chỉ là chút phản ứng theo bản năng mà thôi, khi thấy người quân nhân đã cầm lại tay lái thì cũng không phàn nàn gì hắn nữa, chỉ vừa nhìn về phía sau một cách lo lắng vừa nói: “Sẽ không sao chứ? Con U Linh kia là một con Nhập Ma cấp đỉnh phong đấy! Mặc dù ta cũng biết hắn là Bùi Kiêu, là tên Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín trên thế giới, mới được kiểm chứng tại Mỹ cách đây không lâu, nhưng liệu hắn có kinh nghiệm thực chiến với quỷ quái thật không?”
Người quân nhân trẻ cười to, ngay sau đó lại bầy ra bộ dạng ‘quân nhân tiêu chuẩn’ như trong sách giáo khoa: luôn giữ hình tượng nghiêm túc một cách chuẩn mức, hắn nói: “Cái đó thì ngươi cứ yên tâm! Trước khi tới đây, hắn đã cùng đoàn đội của Cung Diệp Vũ tiến vào ảo giới Phong Đô. Lúc đó, Phong Đô xảy ra đột biến, xuất hiện hơn hai mươi con quỷ quái Chân Ma Cấp và hai con Ma Vương cấp. Hắn và Cung Diệp Vũ đã cùng kề vai chiến đấu, cùng nhau chạy ra khỏi ảo giới Phong Đô. Nghe nói cả Cung Diệp Vũ cũng khen thực lực của hắn là rất mạnh nên bọn hắn mới có thể thoát được khỏi Phong Đô đấy.”
Cô gái trẻ tuổi lập tức giật mình, cô mà hỏi: “Cung Diệp Vũ ư? Là Tránh Thoát Giả mạnh nhất, linh hồn mạnh nhất, cường giả Chân Ma cấp mạnh nhất đó sao?”
Người quân nhân trẻ tuổi gật đầu: “Đúng vậy, đó là những điều do chính miệng Cung Diệp Vũ nói ra… Vậy nên, chúng ta chỉ cần chờ đợi và quan sát thôi. Rất có thể người đàn ông này giúp tổ chức linh hồn Trung Quốc thực sự trở thành tổ chức mạnh nhất thế giới… Chỉ cần chờ đợi và dõi theo hắn là được.”
Bên phía Bùi Kiêu, sau khi bỗng nhiên xuất hiện chắn trước đường đi của đám U Linh thì hắn cũng không tỏ ra lo lắng chút nào, chỉ phải cầm súng mà thở dốc mà thôi. Nhìn bộ dạng của hắn thì có vẻ phát đạn vừa rồi vẫn tiêu hao rất lớn đây.
( Phù! Tuy cường độ chấp niệm đã tăng gấp đôi, số lượng năng lượng và lực lượng lôi điện có thể chứa cũng tăng gấp đôi, nhưng hiện tại ta chỉ còn hơn 50 đơn vị chấp niệm mà thôi, thành ra lượng lôi điện và năng lượng giờ cũng không khác là mấy so với trước kia… Bây giờ còn thấy mệt mỏi hơn cả lúc trước nữa. )
Bùi Kiêu đánh giá tình trạng của mình thoáng qua một lượt, rồi thầm thở dài một tiếng. Tuy chiến dịch Phong Đô đã mang lại cho hắn thu hoạch rất phong phú nhưng đồng thời cũng làm hắn hao tổn cực lớn, làm cho hiện tại hắn hầu như không có chút sức chiến đấu nào cả… Cũng may mà lúc này hắn không cần phải đối mặt với Chân Ma cấp hay Ma Vương cấp như ở trong Phong Đô. Giờ hắn chỉ cần giải quyết đám U Linh trước mắt này là được…
“Vụt”
Bùi Kiêu chém một nhát vào con U Linh màu đen đang lao tới gần, chỉ một tiếng “xẹt” nhẹ nhàng vang lên, con quỷ quái màu đen này đã lập tức tan thành bọt khí biến mất giữa không trung. Thậm chí, một cái quơ tay tùy tiên đã thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn của Bùi Kiêu sau đó cũng làm một con U Linh khác tan vỡ hơn nửa thân hình. Cường độ chấp niệm của cái thứ U Linh còn chưa đến Nhập Ma cấp này thật quá là bạc nhược, yếu kém, chỉ cần không bị mê hoặc bởi huyễn thuật thì đúng là bọn chúng không gây được một chút xíu nguy hiểm nào cho Bùi Kiêu cả.
Cứ như vậy, Bùi Kiêu đứng giữa không trung, dùng lưỡi dao của Anh Dũng Súng chém tới chém lui, chỉ hơn mười giây, đã có hơn mười con U Linh màu đen bị hắn chém thành hư vô. Quả nhiên đúng như dự đoán, đám U Linh màu đen không có bất kỳ chút uy hiếp nào đến hắn. Và ánh mắt của Bùi Kiêu, thật ra vẫn luôn theo dõi con U Linh màu đỏ sẫm kia.
(Quả nhiên là không có trường khí thế! Nhưng chấp niệm của U Linh này cũng có độ bền bỉ rất cao, chắc hẳn là một con Nhập Ma cấp đỉnh phong… Mà không biết nó có gì sức mạnh đặc biệt nào không đây. )
Tuy trong đầu đang âm thầm suy đoán nhưng động tác cánh tay của Bùi Kiêu không vì vậy mà chậm đi chút nào. Hơn nữa, đây là thế giới hiện thực chứ không phải nơi không thể bay lượn trên không như ảo giới, vậy nên, để ngăn cản bọn U Linh đuổi theo tấn công xe jeep, Bùi Kiêu luôn bay qua bay lại giữa không trung để trảm sát đám U Linh màu đen, chặn đường tiến của chúng. Rồi đúng lúc này, con U Linh đỏ thẫm vốn đã dừng lại khi phát hiện Bùi Kiêu xuất hiện lại dường như không nhịn được nữa. Ngay khi Bùi Kiêu mới chém nát một con U Linh màu đen, nó liền gào thét lên một tiếng, rồi lao thẳng về phía Bùi Kiêu với tốc độ cực nhanh.
Ngay lúc đó, cô gái trẻ cùng người quân nhân đang vừa bỏ chạy, vừa dùng ống nhòm để quan sát tình hình phía Bùi Kiêu ở cách khu vực chiến đấu vài trăm mét bỗng bưng lỗ tai hét thảm. Chính vì vậy mà hai người họ không được chứng kiến cảnh tượng giao chiến trong chớp nhoáng của Bùi Kiêu. Đến khi âm thanh rít gào kia yếu dần, bọn họ mới có thể ngẩng đầu lên. Cảnh tượng trước mắt họ là Bùi Kiêu đang dùng một tay ấn đầu con U Linh đỏ thẫm xuống đất. Trên mặt đất còn xuất hiện một hố nhỏ có đường kính ước chừng nửa mét, xung quanh đó toàn đá vụn, tựa như vừa có một vụ nổ nhỏ xảy ra.
Trở lại thời điểm con U Linh đỏ thẫm lao về phía Bùi Kiêu, hắn vừa lùi về phía sau nửa bước theo bản năng, thì đã thấy con U Linh đỏ thẫm vọt qua trước mặt mình, đánh xuống mặt đất phía dưới. Lúc đó, Bùi Kiêu đang lơ lửng cách mặt đất 4 - 5 m, vị trí mà con U Linh đỏ thẫm chụp hụt cũng chỉ cách hắn một đoạn ngắn. Ngay sau đó, ‘rầm’ một tiếng, trên mặt đất đã xuất hiện hố nhỏ có đường kính chừng nửa mét, gạch đá văng tung tóe từ trong đó ra, điều đó cho thấy lực lượng của con U Linh đỏ thẫm này mạnh đến mức nào!
Nhưng Bùi Kiêu lại không thèm để ý cái sức lực to lớn đó tẹo nào. Ngay sau khi bộ xương khô đỏ thẫm đó vừa đập xuống xong, đang chuẩn bị ngẩng đầu lên thì Bùi Kiêu đã rơi ngay xuống đỉnh đầu nó. Đồng thời, cánh tay không cầm súng của hắn cũng áp xuống đỉnh đầu của con quỷ quái. Mà lúc này, cánh tay của Bùi Kiêu vốn như đang không có chút hơi sức nào bỗng nhiên đè xuống với lực lượng như thể vạn quân. Vâỵ mà có thể đè chặt con U Linh màu đỏ có kích thước gấp đôi mình xuống!
“Là ngươi đúng không? Là ngươi đã xé xác những dân thường kia đúng không? Vì để bọn họ phải sợ hãi trước khi phóng thích linh hồn, sau đó cắn nuốt… Trong rất nhiều U Linh ở đây, chỉ có ngươi mới có thể tiếp xúc được vật chất, vậy nên kẻ làm chuyện đó chỉ có thể là ngươi thôi, phải không nào?” Bùi Kiêu dùng một tay đè chặt con U Linh đỏ thẫm, không để ý chút nào đến những âm thanh rít gào hay sự giãy giụa điên cuồng của nó, tay của hắn vẫn không hề lay động dù chỉ một chút.
“Không biết trí tuệ của ngươi cao đến mức nào, nhưng chắc cũng phải hơn đám U Linh màu đen kia mới đúng chứ nhỉ… Này quỷ quái, chúng ta đều là linh hồn thể, lực lượng đối với chúng ta không quan trọng, quan trọng là... năng lượng kia! Đồ ngu! Ngươi tưởng ta là người sống bình thường à?”
Bùi Kiêu cười lạnh nói. Hắn chợt nhớ tới con Ma Vương cấp Ngưu Đầu ở Phong Đô. Nếu chỉ nhìn qua thì có vẻ nó cũng chỉ biết dựa vào lực lượng, nhưng trên thực tế, lực lượng đó được tạo thành từ một nguồn năng lượng khổng lồ, khác biệt hoàn toàn so với thứ lực lượng mà con U Linh đỏ thẫm này có được sau khi thực thể hóa. Lại nói tiếp, lúc này đâu, hắn cũng đang thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn để tạo ra lực lượng. Tuy cách làm khác nhau nhưng lại đem tới hiệu quả giống tới kỳ lạ so với con Ngưu Đầu Ma Vương cấp.
“Vậy thì… tiêu tán hoàn toàn đi!” Tuy nhìn cảnh Bùi Kiêu dùng một tay đè chặt con U Linh đỏ thẫm thì có vẻ rất nhẹ nhõm, nhưng thực ra, năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể của hắn đang tiêu hao một cách chóng mặt với tốc độ lên tới 1 đơn vị năng lượng chỉ trong ba đến bốn giây. Mà năng lượng tiêu chuẩn còn lại của hắn cũng đã rất ít rồi, thế nên hắn cũng không chần chừ nữa, lập tức đưa Anh Dũng Súng lên, hướng thẳng lưỡi dao vào đầu con quỷ quái, chuẩn bị đâm xuống.
Con U Linh đỏ thẫm bỗng nhiên không giãy giụa nữa, thậm chí cả những tiếng rít chói tai của nó cũng biến mất, thay đó nó lại phát ra những tiếng bén nhọn như đang lầm bẩm gì đó: “Màu… màu đen… đen kịt… Đêm đen như mực! Sắp đến rồi…”
Một tiếng “xọet” vang lên, lưỡi dao của Anh Dũng Súng đã đâm vào cái đầu lâu của con U Linh đỏ thẫm. Uy lực của Anh Dũng Súng với dung lượng 850 đơn vị chấp niệm không phải là thứ mà quỷ quái Nhập Ma cấp có thể ngăn cản được, ánh sáng đỏ lóe lên, cái đầu lâu của quái vật sương khô màu đỏ đã Anh Dũng Súng đâm nát vụn!
Bùi Kiêu đứng dậy, tiếp tục vung vẩy lưỡi dao của Anh Dũng Súng mấy cái, con U Linh đỏ thẫm đã bị chém cho hoàn toàn nát vụn tan biến. Sau đó, hắn mới quay qua nhìn đám U Linh màu đen còn lại. Đám U Linh này rõ ràng là đã có chút trí tuệ cơ bản, ngay sau khi thấy con U Linh đỏ thẫm bị đánh cho tiêu tán thì nhao nhao rít một hồi rồi lập tức bỏ chạy tứ tán. Bùi Kiêu đương nhiên không thể nhân từ bân cho chúng cái cơ hội đó, hắn lập tức vận hành một tia lực lượng lôi điên lực mới hồi phục di chuyển tới chân. Lập tức, tốc độ của hắn tăng hơn gấp mười lần, chỉ sau hơn mười giây, tất cả U Linh tại hiện trường đã bị tiêu diệt toàn bộ!
Mãi đến lúc này, chiếc xe jeep ở xa xa mới quay đầu, chạy trở lại khu vực chiến đấu. Nhưng Bùi Kiêu thì lại chẳng quan tâm đến bọn họ, hắn bay thẳng đến nơi con U Linh đỏ sẫm tiêu tán, hấp thu năng lượng tiêu chuẩn do con quỷ quỷ quái đó biến thành, đồng thời cũng cúi xuống, móc từ dưới hố lên một thanh loan đao (3).
“Một con Nhập Ma cấp mà cũng có thể thực thể hóa ra Thiên Sinh Vũ Khí… Loan Đao, dung lượng 120 đơn vị à? Còn những từ mà nó nhắc tới có ý nghĩa gì? Màu đen? Đêm đen như mực?” Bùi Kiêu cư đứng ngẩn người trong cái hố như vậy. Mãi đến khi xe jeep chạy tới bên cạnh, hắn mới cầm theo thanh loan đao đi về hướng xe jeep.
Sắc mặt cả hai người trên xe đều vui mừng rạng rỡ, đặc biệt là tên quân nhân trẻ tuổi, hắn cười lớn: “Quả nhiên là rất mạnh! Không hổ là Cao đẳng Tránh thoát giả được Cung Diệp Vũ khen ngợi. Oa, cây Thiên Sinh Vũ Khí này là do con quỷ quái Nhập Ma cấp thực thể hóa ra phải không? Hahaha, ngươi phát tài rồi nhé! Dung lượng bao nhiêu? Dung lượng của cái thiên sinh vũ khí này là bao nhiêu?”
Bùi Kiêu chỉ cười nhạt một tiếng, nhảy thẳng lên xe jeep rồi sau đó mới nói: “Trở lại quảng trường lúc trước đi! Ta còn có hai người muốn dẫn theo! Đúng rồi, tiện đây thì tìm luôn xem xung quanh còn sót con U Linh nào nữa không… Trước khi ta rời khỏi Đài Bắc thì nhất định phải giải quyết hết đám quỷ quái này mới được.”
Cô gái trẻ tuổi nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi lấy từ chỗ nào đó trên xe ra một chiếc laptop. Cô vừa bật máy tính vừa nói: “Tốt, tôi sẽ liên lạc ngay với trụ sở chính. Họ sẽ phái nhân viên đi tiến hành tìm kiếm ngày… Lần này đúng là may mà gặp được ngươi. Tuy đám quỷ quái này chả là cái gì với ngươi, nhưng đối với chúng ta thì lại là hung thần kinh khủng nhất. Vậy nên, rất hi vong ngươi có thể giải quyết hết đám quỷ quái còn sót lại rồi hãy rời đi… Ài, nếu chúng ta có người giống như Tự Do Linh Hồn có năng lực đặc thù của nước Mỹ thì tốt quá! Nếu vậy thì có thể cảm ứng được tất cả quỷ quái trong một phạm vi nhất định. Lúc đó thì cũng không cần phiền toái như thế này: phải mạo hiểm mạng sống của đặc công để đi tìm kiếm địa điểm…” Cô gái vừa nói vừa liên tục gõ bàn phím laptop. Không lâu sau, nàng liền quay lại gật đầu với Bùi Kiêu, ý nói đã cử người đi tìm kiếm tung tích quỷ quái rồi.
“Được rồi, trước hết cứ quay lại quảng trường lúc trước đi… Đồng đội của ta chắc cũng chờ sốt ruột rồi.”
Bùi Kiêu vừa dứt lời thì tiếng bánh xe jeep nghiến xuống đường cũng vang lên. Chiếc xe quay lại theo đường cũ với tốc độ cực nhanh.
Lời bình:
Hành trình Đài Loan của Bùi Kiêu xem ra đã đến lúc khép lại? Liệu Dương Đỉnh Thiên có chấp nhận làm đồng đội đầu tiên của Bùi Kiêu? Năng lực của Dương Đỉnh Thiên là gì? Mời đón đọc chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!
Chú thích:
1. Viên đạn quả cảm: là skill bắn ra đạn lôi điện ở trạng thái bình thường của Anh Dũng Súng, trước thì chỉ gọi đại là Đạn Lôi Điện thôi, hôm nay Bùi Kiêu hứng lên nên đặt tên luôn :D
2.Sóng chấn động thấy được bằng mắt thường: hiện tượng khi tốc độ vượt qua giới hạn bức tường âm thanh, không khí hoặc hơi nước bị các sóng xung kích tạo thành hình ảnh như gợn nước.
3. Loan đao: loại đao có thân và lưỡi cong như hình ảnh mặt trăng khuyết.
Con U Linh màu đỏ thẫm này thực ra là một bộ xương khô được bao bọc trong đám sương mù, chỉ là bộ xương khô này nhìn rõ ràng hơn rất nhiều so với những con U Linh khác. Những con U Linh bình thường thì bộ xương bên trong đám sương mù đều trông như một hình ảnh lập thể, còn con U Linh này thì lại tựa như thực thể chứ không phải chỉ là một đám sương mù.
Tuy con U Linh đỏ thẫm hoàn toàn khác so với những U linh bình thường khác, nhưng Bùi Kiêu cũng không thấy lo lắng chút nào cả, bởi vì hắn không cảm nhận được trường khí thế mà chỉ Chân Ma cấp mới có. Chỉ cần không phải Chân Ma cấp, vậy thì không có uy hiếp gì với hắn... Ít nhất là với ảo giác hay huyễn thuật gì đó!
Đầu tiên, Bùi Kiêu từng có kinh nghiệm đối phó với thứ huyễn thuật kinh khủng của Mã Diện Ma Vương cấp chưa hoàn chỉnh, so với đám U linh trước mắt kia thì ít nhất cũng phải mạnh gấp nghìn vạn lần, còn nếu so với Huyễn thuật của Chân Ma cấp thì cũng gấp hơn trăm lần. Sau lần được huyễn thuật tẩy lễ bằng đó thì giờ chấp niệm của Bùi Kiêu giờ đây đã bền vững hơn rất nhiều, e rằng tất cả huyễn thuật dưới Chân Ma cấp đều đã vô dụng với hắn rồi!
Tiếp theo là lực lượng lôi điện của Bùi Kiêu còn có công năng tự phòng hộ. Với lực phòng ngự của lực lượng lôi điện thì huyễn thuật bình thường không thể uy hiếp hắn được… Trừ khi là thứ huyễn thuật vô địch của Ma Vương cấp - tựa như chân thật - vậy thì hắn mới có thể bị vây khốn bên trong đó.
( Lại nói tới lực lượng lôi điện, đây thật sự là đồ tốt, công thủ vẹn toàn, lại còn có là công dụng gia tốc… Chỉ có điều ký hiệu lôi điện phù văn đã có nhiều tác dụng như vậy rồi mà lần trước ta cũng cảm nhận thấy bên trong Anh Dũng Súng có một cái ký hiệu khác. Vậy thì, liệu ta có thể phục chế lại cái ký hiệu kia không nhỉ? Khi nào rảnh rỗi nhất định phải tu luyện thật cẩn thận mới được.)
Lúc này đây, Bùi Kiêu đã không còn là gã lơ ngơ mới từ Địa Ngục trở về Dương Gian nữa. Khi đó, hắn không hiểu rất nhiều điều, không biết rất nhiều thứ, cho nên chỉ có thể theo sau lưng bọn Cung Diệp Vũ tiến vào Phong Đô. Nhưng giờ đây, hắn biết rất nhiều chuyện của giới linh hồn, kể cả bản chất của linh hồn, kể cả Thiên Sinh Vũ Khí, kể cả đẳng cấp linh hồn, thậm chí cả những điều liên quan tới ảo giới và quỷ quái nữa…
Đối với hắn, cuộc chiến ở Phong Đô quả thực không khác gì một lần thoát thai hoán cốt. Lấy được nhiều thu hoạch như vậy đương nhiên cần có nhiều thời gian để tìm hiểu, nghiền ngẫm tận gốc rễ. Lúc đó, mới có thể biến toàn bộ những kinh nghiệm này thành của mình để trở nên mạnh mẽ hơn !
Năm 2012 … Giống như lời nguyền ma quỷ trực chờ lấy mạng! Nó gây áp lực lên hắn, ép buộc hắn, truy đuổi hắn…
Mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên! Phải càng mạnh mẽ hơn nữa!
Có lẽ ngay cả Bùi Kiêu cũng không nhận ra, chỉ mấy tháng trước hắn còn là một người bình thường, vậy mà hiện tại đã dần dần quen với chiến đấu, thậm chí có thể nói là có thiên phú với chiến đấu…
Hiện tại cũng vậy, mặc dù Bùi Kiêu cách chiếc xe jeep đang chạy như bay kia rất xa, nhưng trong đầu đã mơ hồ đưa ra được một số kết luận, trong đó có thời gian để hắn có thể tiếp cận xe jeep, bao lâu nữa thì đám U Linh kia có thể tấn công được chiếc xe, thậm chí cả việc mình liệu có thể ngăn cản tất cả bọn chúng hay không... Đó cũng không phải kết luận được đưa ra qua sự tính toán bằng các loại công thức như các nhà toán học hay làm, mà chỉ là một loại suy đoán theo bản năng. Có lẽ nó có rất nhiều chỗ không chính xác, nhưng đó đều là những kết luận mà đầu óc Bùi Kiêu tự động suy tính ra.
(Không đuổi kịp rồi! Với tốc độ này, bọn họ sẽ bị đám U Linh này giết chết trước khi ta đuổi kịp! )
Bùi Kiêu biết rõ, đối với hắn thì mấy con U Linh kia chả khác gì cá nằm trên thớt, nhưng đối với người bình thường thì chúng chính là điều khủng bố nhất, chỉ hơi tiếp xúc cũng sẽ bị chúng hút đi dương khí, lại có thể bị rơi vào ảo giác kinh khủng. Đối với thứ quái vật đó thì người bình thường lại chỉ chả khác gì đồ ăn!
Bùi Kiêu cảm thấy hắn đã không thể đuổi kịp đám U Linh và xe jeep ở đằng xa, ít nhất trước khi bọn U Linh đó chui được vào xe. Hắn không thể đuổi kịp…trừ phi hắn sử dụng ‘chiêu đó’! Viên Đạn Quả Cảm. (1)
(Nhưng khoảng cách từ đây tới chỗ mấy con U Linh kia lên tới 2000-3000 m, chưa nói đến vấn đề chính xác, mà chỉ riêng việc không Giải phóng để sử dụng trạng thái Lôi Điện Pháo, chỉ chỉ dùng đạn bình thường thì cũng chỉ bắn chết được khoảng mười con U Linh là cùng. Đương nhiên, nếu dùng Giải phóng… Không ! Không thể Giải phóng! Không thì chính mình cũng có thể sẽ cơ tiêu tán! Vậy nên…)
Bùi Kiêu suy nghĩ một hồi rồi cũng quyết định một biện pháp. Hắn liền đưa Anh Dũng Súng ra sau lưng, nóng súng chỉ về phía đằng sau mình, rồi lập tức đưa lực lượng lôi điện và 45 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể nạp vào trong súng. Sau đó, họng súng sáng lên lập lòe, một phát đạn lôi điện sáng chói được Bùi Kiêu bắn về phía bầu trời, còn hắn lợi dụng lực phản chấn của phát đạn, trong nháy mắt, tốc độ tăng lên tới hơn mười lần, mà dưới chân hắn còn có vài tia chớp lập lòe chưa tan hết. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã vọt xa hơn ngàn mét, tại chỗ hắn đứng ban đầu, có thể thấy được bằng mắt thường những vòng sóng chấn động đang lan ra xung quang. (2)
Tuy Bùi Kiêu là linh hồn thể nhưng công kích của Anh Dũng Súng còn có thể phá hủy được cả vật chất, nên có thể tạo ra phản lực đẩy hắn bắn đi cũng là chuyện bình thường!
Dựa vào lực đẩy này, Bùi Kiêu đã vượt qua hơn 3000 m chỉ trong vòng 3 giây, lập tức nhảy vào vị trí chắn giữa xe jeep và bầy U Linh. Khi người quân nhân trẻ tuổi trên xe đang nhắm bắn viên đạn cuối cùng thì Bùi Kiêu với hình tượng lôi điện lập lòe trên người nhảy tới trước mặt hắn. Hắn giật mình, tay run lên, suýt nữa thì cướp cò, bắn mất viên đạn điện từ cuối cùng. Cũng may là hắn đã tham gia huấn luyện nghiêm chỉnh, sau thoáng chốc đã tỉnh táo lại, lập tức thấp người, ngồi xuống ghế xe jeep, đồng thời cũng cất khẩu súng đang cầm trên tay đi một cách cẩn thận.
“Để tôi lái đi, kỹ thuật lái xe của cô làm cho người khác lo lắng lắm đó.” Người quân nhân trẻ tuổi vẫn vẫn nói với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ngữ điệu trong lời nói lại có vẻ nhẹ nhõm. Vừa nói, hắn vừa ôm lấy cô gái trẻ rồi ném qua ghế phụ lái mà chả thèm quan tâm việc cô nàng vội vàng né tránh cái ôm của mình. Hắn cười lớn rồi cầm lại tay lái, tốc độ và sự ổn định của xe jeep lập tức được cải thiện.
Hành động tránh né của cô gái cũng chỉ là chút phản ứng theo bản năng mà thôi, khi thấy người quân nhân đã cầm lại tay lái thì cũng không phàn nàn gì hắn nữa, chỉ vừa nhìn về phía sau một cách lo lắng vừa nói: “Sẽ không sao chứ? Con U Linh kia là một con Nhập Ma cấp đỉnh phong đấy! Mặc dù ta cũng biết hắn là Bùi Kiêu, là tên Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín trên thế giới, mới được kiểm chứng tại Mỹ cách đây không lâu, nhưng liệu hắn có kinh nghiệm thực chiến với quỷ quái thật không?”
Người quân nhân trẻ cười to, ngay sau đó lại bầy ra bộ dạng ‘quân nhân tiêu chuẩn’ như trong sách giáo khoa: luôn giữ hình tượng nghiêm túc một cách chuẩn mức, hắn nói: “Cái đó thì ngươi cứ yên tâm! Trước khi tới đây, hắn đã cùng đoàn đội của Cung Diệp Vũ tiến vào ảo giới Phong Đô. Lúc đó, Phong Đô xảy ra đột biến, xuất hiện hơn hai mươi con quỷ quái Chân Ma Cấp và hai con Ma Vương cấp. Hắn và Cung Diệp Vũ đã cùng kề vai chiến đấu, cùng nhau chạy ra khỏi ảo giới Phong Đô. Nghe nói cả Cung Diệp Vũ cũng khen thực lực của hắn là rất mạnh nên bọn hắn mới có thể thoát được khỏi Phong Đô đấy.”
Cô gái trẻ tuổi lập tức giật mình, cô mà hỏi: “Cung Diệp Vũ ư? Là Tránh Thoát Giả mạnh nhất, linh hồn mạnh nhất, cường giả Chân Ma cấp mạnh nhất đó sao?”
Người quân nhân trẻ tuổi gật đầu: “Đúng vậy, đó là những điều do chính miệng Cung Diệp Vũ nói ra… Vậy nên, chúng ta chỉ cần chờ đợi và quan sát thôi. Rất có thể người đàn ông này giúp tổ chức linh hồn Trung Quốc thực sự trở thành tổ chức mạnh nhất thế giới… Chỉ cần chờ đợi và dõi theo hắn là được.”
Bên phía Bùi Kiêu, sau khi bỗng nhiên xuất hiện chắn trước đường đi của đám U Linh thì hắn cũng không tỏ ra lo lắng chút nào, chỉ phải cầm súng mà thở dốc mà thôi. Nhìn bộ dạng của hắn thì có vẻ phát đạn vừa rồi vẫn tiêu hao rất lớn đây.
( Phù! Tuy cường độ chấp niệm đã tăng gấp đôi, số lượng năng lượng và lực lượng lôi điện có thể chứa cũng tăng gấp đôi, nhưng hiện tại ta chỉ còn hơn 50 đơn vị chấp niệm mà thôi, thành ra lượng lôi điện và năng lượng giờ cũng không khác là mấy so với trước kia… Bây giờ còn thấy mệt mỏi hơn cả lúc trước nữa. )
Bùi Kiêu đánh giá tình trạng của mình thoáng qua một lượt, rồi thầm thở dài một tiếng. Tuy chiến dịch Phong Đô đã mang lại cho hắn thu hoạch rất phong phú nhưng đồng thời cũng làm hắn hao tổn cực lớn, làm cho hiện tại hắn hầu như không có chút sức chiến đấu nào cả… Cũng may mà lúc này hắn không cần phải đối mặt với Chân Ma cấp hay Ma Vương cấp như ở trong Phong Đô. Giờ hắn chỉ cần giải quyết đám U Linh trước mắt này là được…
“Vụt”
Bùi Kiêu chém một nhát vào con U Linh màu đen đang lao tới gần, chỉ một tiếng “xẹt” nhẹ nhàng vang lên, con quỷ quái màu đen này đã lập tức tan thành bọt khí biến mất giữa không trung. Thậm chí, một cái quơ tay tùy tiên đã thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn của Bùi Kiêu sau đó cũng làm một con U Linh khác tan vỡ hơn nửa thân hình. Cường độ chấp niệm của cái thứ U Linh còn chưa đến Nhập Ma cấp này thật quá là bạc nhược, yếu kém, chỉ cần không bị mê hoặc bởi huyễn thuật thì đúng là bọn chúng không gây được một chút xíu nguy hiểm nào cho Bùi Kiêu cả.
Cứ như vậy, Bùi Kiêu đứng giữa không trung, dùng lưỡi dao của Anh Dũng Súng chém tới chém lui, chỉ hơn mười giây, đã có hơn mười con U Linh màu đen bị hắn chém thành hư vô. Quả nhiên đúng như dự đoán, đám U Linh màu đen không có bất kỳ chút uy hiếp nào đến hắn. Và ánh mắt của Bùi Kiêu, thật ra vẫn luôn theo dõi con U Linh màu đỏ sẫm kia.
(Quả nhiên là không có trường khí thế! Nhưng chấp niệm của U Linh này cũng có độ bền bỉ rất cao, chắc hẳn là một con Nhập Ma cấp đỉnh phong… Mà không biết nó có gì sức mạnh đặc biệt nào không đây. )
Tuy trong đầu đang âm thầm suy đoán nhưng động tác cánh tay của Bùi Kiêu không vì vậy mà chậm đi chút nào. Hơn nữa, đây là thế giới hiện thực chứ không phải nơi không thể bay lượn trên không như ảo giới, vậy nên, để ngăn cản bọn U Linh đuổi theo tấn công xe jeep, Bùi Kiêu luôn bay qua bay lại giữa không trung để trảm sát đám U Linh màu đen, chặn đường tiến của chúng. Rồi đúng lúc này, con U Linh đỏ thẫm vốn đã dừng lại khi phát hiện Bùi Kiêu xuất hiện lại dường như không nhịn được nữa. Ngay khi Bùi Kiêu mới chém nát một con U Linh màu đen, nó liền gào thét lên một tiếng, rồi lao thẳng về phía Bùi Kiêu với tốc độ cực nhanh.
Ngay lúc đó, cô gái trẻ cùng người quân nhân đang vừa bỏ chạy, vừa dùng ống nhòm để quan sát tình hình phía Bùi Kiêu ở cách khu vực chiến đấu vài trăm mét bỗng bưng lỗ tai hét thảm. Chính vì vậy mà hai người họ không được chứng kiến cảnh tượng giao chiến trong chớp nhoáng của Bùi Kiêu. Đến khi âm thanh rít gào kia yếu dần, bọn họ mới có thể ngẩng đầu lên. Cảnh tượng trước mắt họ là Bùi Kiêu đang dùng một tay ấn đầu con U Linh đỏ thẫm xuống đất. Trên mặt đất còn xuất hiện một hố nhỏ có đường kính ước chừng nửa mét, xung quanh đó toàn đá vụn, tựa như vừa có một vụ nổ nhỏ xảy ra.
Trở lại thời điểm con U Linh đỏ thẫm lao về phía Bùi Kiêu, hắn vừa lùi về phía sau nửa bước theo bản năng, thì đã thấy con U Linh đỏ thẫm vọt qua trước mặt mình, đánh xuống mặt đất phía dưới. Lúc đó, Bùi Kiêu đang lơ lửng cách mặt đất 4 - 5 m, vị trí mà con U Linh đỏ thẫm chụp hụt cũng chỉ cách hắn một đoạn ngắn. Ngay sau đó, ‘rầm’ một tiếng, trên mặt đất đã xuất hiện hố nhỏ có đường kính chừng nửa mét, gạch đá văng tung tóe từ trong đó ra, điều đó cho thấy lực lượng của con U Linh đỏ thẫm này mạnh đến mức nào!
Nhưng Bùi Kiêu lại không thèm để ý cái sức lực to lớn đó tẹo nào. Ngay sau khi bộ xương khô đỏ thẫm đó vừa đập xuống xong, đang chuẩn bị ngẩng đầu lên thì Bùi Kiêu đã rơi ngay xuống đỉnh đầu nó. Đồng thời, cánh tay không cầm súng của hắn cũng áp xuống đỉnh đầu của con quỷ quái. Mà lúc này, cánh tay của Bùi Kiêu vốn như đang không có chút hơi sức nào bỗng nhiên đè xuống với lực lượng như thể vạn quân. Vâỵ mà có thể đè chặt con U Linh màu đỏ có kích thước gấp đôi mình xuống!
“Là ngươi đúng không? Là ngươi đã xé xác những dân thường kia đúng không? Vì để bọn họ phải sợ hãi trước khi phóng thích linh hồn, sau đó cắn nuốt… Trong rất nhiều U Linh ở đây, chỉ có ngươi mới có thể tiếp xúc được vật chất, vậy nên kẻ làm chuyện đó chỉ có thể là ngươi thôi, phải không nào?” Bùi Kiêu dùng một tay đè chặt con U Linh đỏ thẫm, không để ý chút nào đến những âm thanh rít gào hay sự giãy giụa điên cuồng của nó, tay của hắn vẫn không hề lay động dù chỉ một chút.
“Không biết trí tuệ của ngươi cao đến mức nào, nhưng chắc cũng phải hơn đám U Linh màu đen kia mới đúng chứ nhỉ… Này quỷ quái, chúng ta đều là linh hồn thể, lực lượng đối với chúng ta không quan trọng, quan trọng là... năng lượng kia! Đồ ngu! Ngươi tưởng ta là người sống bình thường à?”
Bùi Kiêu cười lạnh nói. Hắn chợt nhớ tới con Ma Vương cấp Ngưu Đầu ở Phong Đô. Nếu chỉ nhìn qua thì có vẻ nó cũng chỉ biết dựa vào lực lượng, nhưng trên thực tế, lực lượng đó được tạo thành từ một nguồn năng lượng khổng lồ, khác biệt hoàn toàn so với thứ lực lượng mà con U Linh đỏ thẫm này có được sau khi thực thể hóa. Lại nói tiếp, lúc này đâu, hắn cũng đang thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn để tạo ra lực lượng. Tuy cách làm khác nhau nhưng lại đem tới hiệu quả giống tới kỳ lạ so với con Ngưu Đầu Ma Vương cấp.
“Vậy thì… tiêu tán hoàn toàn đi!” Tuy nhìn cảnh Bùi Kiêu dùng một tay đè chặt con U Linh đỏ thẫm thì có vẻ rất nhẹ nhõm, nhưng thực ra, năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể của hắn đang tiêu hao một cách chóng mặt với tốc độ lên tới 1 đơn vị năng lượng chỉ trong ba đến bốn giây. Mà năng lượng tiêu chuẩn còn lại của hắn cũng đã rất ít rồi, thế nên hắn cũng không chần chừ nữa, lập tức đưa Anh Dũng Súng lên, hướng thẳng lưỡi dao vào đầu con quỷ quái, chuẩn bị đâm xuống.
Con U Linh đỏ thẫm bỗng nhiên không giãy giụa nữa, thậm chí cả những tiếng rít chói tai của nó cũng biến mất, thay đó nó lại phát ra những tiếng bén nhọn như đang lầm bẩm gì đó: “Màu… màu đen… đen kịt… Đêm đen như mực! Sắp đến rồi…”
Một tiếng “xọet” vang lên, lưỡi dao của Anh Dũng Súng đã đâm vào cái đầu lâu của con U Linh đỏ thẫm. Uy lực của Anh Dũng Súng với dung lượng 850 đơn vị chấp niệm không phải là thứ mà quỷ quái Nhập Ma cấp có thể ngăn cản được, ánh sáng đỏ lóe lên, cái đầu lâu của quái vật sương khô màu đỏ đã Anh Dũng Súng đâm nát vụn!
Bùi Kiêu đứng dậy, tiếp tục vung vẩy lưỡi dao của Anh Dũng Súng mấy cái, con U Linh đỏ thẫm đã bị chém cho hoàn toàn nát vụn tan biến. Sau đó, hắn mới quay qua nhìn đám U Linh màu đen còn lại. Đám U Linh này rõ ràng là đã có chút trí tuệ cơ bản, ngay sau khi thấy con U Linh đỏ thẫm bị đánh cho tiêu tán thì nhao nhao rít một hồi rồi lập tức bỏ chạy tứ tán. Bùi Kiêu đương nhiên không thể nhân từ bân cho chúng cái cơ hội đó, hắn lập tức vận hành một tia lực lượng lôi điên lực mới hồi phục di chuyển tới chân. Lập tức, tốc độ của hắn tăng hơn gấp mười lần, chỉ sau hơn mười giây, tất cả U Linh tại hiện trường đã bị tiêu diệt toàn bộ!
Mãi đến lúc này, chiếc xe jeep ở xa xa mới quay đầu, chạy trở lại khu vực chiến đấu. Nhưng Bùi Kiêu thì lại chẳng quan tâm đến bọn họ, hắn bay thẳng đến nơi con U Linh đỏ sẫm tiêu tán, hấp thu năng lượng tiêu chuẩn do con quỷ quỷ quái đó biến thành, đồng thời cũng cúi xuống, móc từ dưới hố lên một thanh loan đao (3).
“Một con Nhập Ma cấp mà cũng có thể thực thể hóa ra Thiên Sinh Vũ Khí… Loan Đao, dung lượng 120 đơn vị à? Còn những từ mà nó nhắc tới có ý nghĩa gì? Màu đen? Đêm đen như mực?” Bùi Kiêu cư đứng ngẩn người trong cái hố như vậy. Mãi đến khi xe jeep chạy tới bên cạnh, hắn mới cầm theo thanh loan đao đi về hướng xe jeep.
Sắc mặt cả hai người trên xe đều vui mừng rạng rỡ, đặc biệt là tên quân nhân trẻ tuổi, hắn cười lớn: “Quả nhiên là rất mạnh! Không hổ là Cao đẳng Tránh thoát giả được Cung Diệp Vũ khen ngợi. Oa, cây Thiên Sinh Vũ Khí này là do con quỷ quái Nhập Ma cấp thực thể hóa ra phải không? Hahaha, ngươi phát tài rồi nhé! Dung lượng bao nhiêu? Dung lượng của cái thiên sinh vũ khí này là bao nhiêu?”
Bùi Kiêu chỉ cười nhạt một tiếng, nhảy thẳng lên xe jeep rồi sau đó mới nói: “Trở lại quảng trường lúc trước đi! Ta còn có hai người muốn dẫn theo! Đúng rồi, tiện đây thì tìm luôn xem xung quanh còn sót con U Linh nào nữa không… Trước khi ta rời khỏi Đài Bắc thì nhất định phải giải quyết hết đám quỷ quái này mới được.”
Cô gái trẻ tuổi nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi lấy từ chỗ nào đó trên xe ra một chiếc laptop. Cô vừa bật máy tính vừa nói: “Tốt, tôi sẽ liên lạc ngay với trụ sở chính. Họ sẽ phái nhân viên đi tiến hành tìm kiếm ngày… Lần này đúng là may mà gặp được ngươi. Tuy đám quỷ quái này chả là cái gì với ngươi, nhưng đối với chúng ta thì lại là hung thần kinh khủng nhất. Vậy nên, rất hi vong ngươi có thể giải quyết hết đám quỷ quái còn sót lại rồi hãy rời đi… Ài, nếu chúng ta có người giống như Tự Do Linh Hồn có năng lực đặc thù của nước Mỹ thì tốt quá! Nếu vậy thì có thể cảm ứng được tất cả quỷ quái trong một phạm vi nhất định. Lúc đó thì cũng không cần phiền toái như thế này: phải mạo hiểm mạng sống của đặc công để đi tìm kiếm địa điểm…” Cô gái vừa nói vừa liên tục gõ bàn phím laptop. Không lâu sau, nàng liền quay lại gật đầu với Bùi Kiêu, ý nói đã cử người đi tìm kiếm tung tích quỷ quái rồi.
“Được rồi, trước hết cứ quay lại quảng trường lúc trước đi… Đồng đội của ta chắc cũng chờ sốt ruột rồi.”
Bùi Kiêu vừa dứt lời thì tiếng bánh xe jeep nghiến xuống đường cũng vang lên. Chiếc xe quay lại theo đường cũ với tốc độ cực nhanh.
Lời bình:
Hành trình Đài Loan của Bùi Kiêu xem ra đã đến lúc khép lại? Liệu Dương Đỉnh Thiên có chấp nhận làm đồng đội đầu tiên của Bùi Kiêu? Năng lực của Dương Đỉnh Thiên là gì? Mời đón đọc chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!
Chú thích:
1. Viên đạn quả cảm: là skill bắn ra đạn lôi điện ở trạng thái bình thường của Anh Dũng Súng, trước thì chỉ gọi đại là Đạn Lôi Điện thôi, hôm nay Bùi Kiêu hứng lên nên đặt tên luôn :D
2.Sóng chấn động thấy được bằng mắt thường: hiện tượng khi tốc độ vượt qua giới hạn bức tường âm thanh, không khí hoặc hơi nước bị các sóng xung kích tạo thành hình ảnh như gợn nước.
3. Loan đao: loại đao có thân và lưỡi cong như hình ảnh mặt trăng khuyết.
Tác giả :
Zhttty