Tử Vong Cấm Chú
Quyển 3 - Chương 5
Vài ngày kế tiếp tất cả mọi người đều dồn hết tinh thần vào việc nghiên cứu văn tự kia.
Lúc này, người nhàn nhã nhất chính là Hàn Khải, cho nên cậu đảm nhiệm công việc chăm sóc bữa ăn hàng ngày của mọi người. Mấy ngày đầu Hàn Khải rất phiền muộn, vì sao Mã trạch lớn như vậy mà không thấy người giúp việc? Vì sao Mã trạch không có ai dọn dẹp mà lại sạch như vậy? Mãi cho đến một ngày cậu nhìn thấy vài vị thức thần quét quét tước tước trong Mã trạch, cậu mới hiểu ra.
Nhìn ‘người’ trước mắt xem chổi như vũ khí, Hàn Khải nghi ngờ hỏi: “Cậu là…”
“Thanh Long.”
Hàn Khải cảm giác khoé miệng mình giật một cái, trong đầu tưởng tượng ra cảnh Liệt đứng trong nhà mình cầm giẻ lau, dáng vẻ mặc tạp dề, nhịn không được mà run rẩy dữ dội.
Người của Mã gia… điên hết rồi.
Nhưng chuyện nấu cơm chỉ có tự bọn họ làm, không thì sau này sẽ xuất hiện kết quả như lần trước Liệt làm khét thức ăn rồi giao cho Hàn Khải ăn. Đại đa số thời gian là Mã Nguyên nấu cơm, nếu như có tiệc họp mặt hoặc là có người tới, Mã Nguyên sẽ mời những người đệ tử của Mã gia ở phía sau núi sang cùng giúp đỡ.
Hai anh em Hàn Khải sống nương tựa nhau từ nhỏ, chuyện nấu cơm đương nhiên không làm khó được cậu, nhưng cậu cũng không hiểu nhiều, cho nên lúc có Dương Tử, cậu cũng vui vẻ làm kí sinh. Nhìn ba người vẫn còn đang ngồi trong phòng khách nghiên cứu mảnh vải và một đống sách lịch sử, Hàn Khải cam chịu đi vào phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra xem, thức ăn dự trữ bên trong rất phong phú, Hàn Khải suy nghĩ một chút, đã mấy năm chưa đụng vào bếp núc, vẫn nên bắt đầu từ món đơn giản. Đơn giản nhất, đương nhiên là trứng gà chiên cà chua. Hàn Khải ngượng ngùng cười cười, lần đầu tiên mình xuống bếp nấu cho… cha Mã Duyệt ăn lại là món này.
Chọn từ trong tủ lạnh ra những nguyên liệu có thể làm ba món một canh đơn giản nhất, lúc Hàn Khải bưng lên đột nhiên cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng gọi bọn họ tới ăn cơm. Mã Duyệt như nhận ra cậu do dự, để quyển sách trên tay xuống, đi đến phòng ăn: “Ăn cơm trước đi, con đói bụng.”
Bốn người cùng ngồi xuống xới cơm, ngoài dự đoán của Hàn Khải, trên mặt bọn họ không lộ ra bất kì vẻ mặt khinh bỉ hay bất mãn nào, Mã Duyệt nhìn thấy động tác nhỏ của cậu, gắp rau bỏ vào chén Hàn Khải: “Ngốc.”
Hàn Khải lặng lẽ trừng mắt liếc hắn, bưng chén lên bắt đầu ăn.
Ăn cơm xong cũng là Hàn Khải thu dọn chén đũa, sau đó cậu ở bên cạnh Mã Duyệt, giúp bọn hắn làm một vài chuyện như sắp xếp.
Cuộc sống đơn giản này kéo dài khoảng một tuần lễ.
“A Khải, thu dọn một chút, ngày mai chúng ta trở về.” Tối một ngày nào đó, Mã Duyệt kéo Hàn Khải qua một bên nói với cậu.
“Sao vậy?” Hàn Khải có chút lo lắng nhìn người yêu của mình.
Mã Duyệt cười cười: “Lại lo lắng linh tinh nữa rồi, không có gì, chỉ là theo tôi về lấy ít món đồ, sau đó đi thăm một người rồi trở về.”
Hàn Khải gật đầu, đi theo Mã Duyệt trở về bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhìn hai người rời đi, hai người khác ở trong phòng khách cũng đặt sách xuống.
“Anh hai, để bọn họ đi thật sự ổn sao?” Mã Nguyên lo lắng hỏi.
“Mã Duyệt hôm nay, ngay cả anh cũng không phải là đối thủ của nó, nó đã có năng lực bảo vệ chính nó… và cả Hàn Khải.” Khi Mã Thần nói đến cái tên này vẫn có chút không được tự nhiên.
Mã Nguyên như còn muốn nói gì đó, Mã Thần không nhịn được phất tay ngăn ông lại, sau đó không tới hai phút, triệu hồi Thanh Long.
“Ngày mai ngươi theo Mã Duyệt và Hàn Khải về,” Mã Thần không ngẩng đầu lên, nói với Thanh Long, “Bảo vệ hai đứa nó thật tốt.”
“Ta hiểu.”
Mã Nguyên bên cạnh không nói gì, trong lòng lén lút mỉm cười, hai cha con này, ngoài miệng vô tình, nhưng trong lòng vẫn lo lắng…
Hai người trở về phòng thu dọn đồ đạc cũng lén lút nói gì đó.
“Cái gì? Cậu nói lần này trở về chúng ta phải đi địa phủ một chuyến?” Hàn Khải có hơi lớn tiếng.
Đi địa phủ? Vậy không phải nghĩa là muốn chết sao?
Mã Duyệt nở nụ cười, “Sợ cái gì, cậu không tin năng lực của tôi sao.”
“Không phải sợ, nhưng…”
Mã Duyệt ôm lấy Hàn Khải, Hàn Khải cũng dừng động tác thu dọn, trở tay ôm Mã Duyệt.
“Yên tâm đi. Tôi đi tìm Tiểu Bạch dẫn tôi vào, tôi có một vài việc nhất định phải gặp Địa Tạng Vương, đến khi đó Liệt sẽ làm hộ pháp cho tôi, chỉ có linh hồn đi mà thôi.”
“Ý cậu là, lần này cậu đi một mình?” Hàn Khải vùng ra khỏi ngực Mã Duyệt, nhìn hắn.
“Ừ,” Mã Duyệt gật đầu, “Chỗ đó không phải nơi tốt đẹp gì, tôi có phép thuật đương nhiên không sợ, nhưng chỗ này không phải nơi mà một người bình thường như cậu có thể đi, đến lúc đó rất có thể linh hồn cậu sẽ ở lại đó vĩnh viễn.”
“Nhưng…”
“Yên tâm đi, A Khải, tôi sẽ không để mình có chuyện. Cậu và Liệt cùng làm hộ pháp cho tôi, được không?”
Hàn Khải vẫn vô cùng lo lắng, cậu biết Mã Duyệt nói không sai, mình đi chỉ gây thêm trở ngại cho hắn, loại cảm giác này rất không tốt, nhưng Hàn Khải biết, lúc này cần phải dành cho Mã Duyệt sự tin tưởng toàn âm toàn ý.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thấy người yêu không xoắn xuýt chuyện đi địa phủ với mình nữa, Mã Duyệt cũng yên tâm, hắn vừa bắt tay giúp Hàn Khải thu dọn hành lý, vừa nói: “Phá giải mảnh vải kia rất phiền phức, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa giải được bao nhiêu, chỉ có thể biết được rất ít thông tin được nhắc đến bên trong, trong đó địa phủ được đề cập đến hơn 3 lần, cho nên tôi định đi trước thăm dò xem có thể tra ra được tư liệu gì hay không.”
Hai mươi giờ sau, hai người đứng trong nhà Mã Duyệt.
Trước tiên Hàn Khải gọi điện thoại cho anh hai, nói mình du lịch bình an, sau đó cất đồ đạc của hai người, nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, cậu mỉm cười gọi điện thoại kêu thức ăn ở quán bên dưới tầng.
Ăn cơm tối xong hai người thương lượng một chút, quyết định nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai mới nghĩ cách đi tìm Bạch Thập Tam.
Nhưng chuyện đời thường hay nằm ngoài dự đoán, lúc hai người đang làm ổ trong phòng khách xem tiết mục nghệ thuật nhàm chán rồi câu được câu không trò chuyện trên trời dưới đất, đột nhiên Bạch Thập Tam xuất hiện trong phòng khách.
“Người địa phủ các người đều không có quy củ như nhau sao?” Mã Duyệt mất hứng nói.
Hàn Khải còn đang vùi trong lòng Mã Duyệt cũng lập tức đứng lên: “Để tôi lấy nước.”
Bạch Thập Tam không để ý đến sự bất mãn của Mã Duyệt, cũng không để ý cái dáng vẻ chạy trối chết của Hàn Khải, mà chỉ đi tới trước mặt Mã Duyệt: “Mã Duyệt, gãy gọn dứt khoát, cậu muốn gặp Địa Tạng Vương đúng không?”
Mã Duyệt không hề bất ngờ khi Bạch Thập Tam biết chuyện này, thực tế thì suốt trên đường về, đề tài trò chuyện của hắn và Hàn Khải luôn xoay quanh chuyện này, không hề che giấu, mà tin tức ở địa phủ vốn luôn phổ biến hơn nhân loại.
Mã Duyệt nhìn Bạch Thập Tam: “Bây giờ thấy ông lại hết muốn đi.”
Bạch Thập Tam mặt nhăn mày nhíu: “Lần này, ngươi phải đi với ta một chuyến.”
“Đây là thái độ cầu xin người khác sao?”
“Ai nói ta van xin ngươi?”
“Địa phủ gặp phiền toái rồi đúng không?” Mã Duyệt nhướn mi mỉm cười.
Bạch Thập Tam không lên tiếng.
Hàn Khải bưng bình cà phê quay lại phòng khách, trợn mắt liếc nhìn Mã Duyệt, ý bảo hắn đừng đùa quá trớn, Mã Duyệt trả lại cho cậu một ánh mắt nói cho cậu biết rằng tự hắn biết đúng mực, Hàn Khải thở dài, đổ cà phê ra ly uống.
Bạch Thập Tam im lặng thật lâu mới lên tiếng nói: “Ba ngày trước, địa phủ xảy ra một chuyện.”
Mã Duyệt cầm lấy ly cà phê Hàn Khải đưa, ý bảo Bạch Thập Tam tiếp tục.
“Linh hồn trong ‘Luyện ngục gian’ dưới địa phủ, chỉ trong một đêm, biến mất không tung tích.”
Mã Duyệt dừng động tác trên tay lại, sắc mặt cứng lại nhìn Bạch Thập Tam.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì linh hồn bị nhốt trong ‘Luyện ngục gian’ đều là ‘Thập Ác chi hồn’ từ xưa đến nay, chúng nó hầu như không có khả năng cảm hoá, cũng bị tước đoạt cơ hội đầu thai, vĩnh viễn bị nhốt ở nơi đó chấp nhận nỗi đau hoả thiêu.”
Bạch Thập Tam gật đầu: “Không sai, nhưng ba ngày trước, những linh hồn đó đã biến mất ngay trước mắt bọn ta, bọn ta tìm hết ba ngày vẫn hoàn toàn không có bất kì manh mối nào.”
“Địa phủ có người, hoặc là thứ gì đó không phải người trà trộn vào.”
“Đúng vậy, bọn ta đều nghĩ thế, nhưng ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, mang đi hơn ba mươi linh hồn ngay trước mắt Địa Tạng Vương?!”
“Cho nên Tạng Vương tìm đến tôi?”
“Đúng vậy, tuy ta cũng không rõ vì sao.”
“Khi nào chúng ta xuất phát?”
“Càng nhanh càng tốt.”
Mã Duyệt đặt cái ly trên tay xuống, triệu hồi Liệt đến.
“Liệt, làm hộ pháp cho tôi, xuất khiếu!”
Hàn Khải nhìn Mã Duyệt đang trao đổi gì đó với Bạch Thập Tam, muốn nói, nhưng cuối cùng không nói ra. Đột nhiên Mã Duyệt quay đầu, đến bên tai Hàn Khải: “Đừng lo lắng, nếu Tạng Vương gọi ông ấy đến tìm tôi, vậy nghĩa là Tạng Vương thật sự biết tôi muốn dò la gì đó, ông ấy còn cần trợ giúp của rôi, sẽ không làm gì tôi.”
Hàn Khải gật đầu, Hàn Khải chỉ nói một câu: “Cẩn thận một chút.” Tôi ở đây chờ cậu quay về… Hàn Khải không nói câu sau, nhưng cậu tin rằng Mã Duyệt có thể nghe thấy.
Mã Duyệt gật đầu, khẽ hôn một cái bên khoé môi Hàn Khải: “Yên tâm.”
Bạch Thập Tam bên cạnh quay đầu sang chỗ khác.
Phi lễ chớ nhìn…
Mã Duyệt vào phòng ngủ, dùng phù chú bày ra trận pháp rồi vây cơ thể mình lại, khẽ thông báo cho Liệt một việc, sau đó ngồi xếp bằng giữa kết giới niệm chú ngữ. Vài phút sau, Hàn Khải nhìn thấy hồn phách hơi trong suốt của Mã Duyệt đi ra khỏi kết giới.
Lúc này, người nhàn nhã nhất chính là Hàn Khải, cho nên cậu đảm nhiệm công việc chăm sóc bữa ăn hàng ngày của mọi người. Mấy ngày đầu Hàn Khải rất phiền muộn, vì sao Mã trạch lớn như vậy mà không thấy người giúp việc? Vì sao Mã trạch không có ai dọn dẹp mà lại sạch như vậy? Mãi cho đến một ngày cậu nhìn thấy vài vị thức thần quét quét tước tước trong Mã trạch, cậu mới hiểu ra.
Nhìn ‘người’ trước mắt xem chổi như vũ khí, Hàn Khải nghi ngờ hỏi: “Cậu là…”
“Thanh Long.”
Hàn Khải cảm giác khoé miệng mình giật một cái, trong đầu tưởng tượng ra cảnh Liệt đứng trong nhà mình cầm giẻ lau, dáng vẻ mặc tạp dề, nhịn không được mà run rẩy dữ dội.
Người của Mã gia… điên hết rồi.
Nhưng chuyện nấu cơm chỉ có tự bọn họ làm, không thì sau này sẽ xuất hiện kết quả như lần trước Liệt làm khét thức ăn rồi giao cho Hàn Khải ăn. Đại đa số thời gian là Mã Nguyên nấu cơm, nếu như có tiệc họp mặt hoặc là có người tới, Mã Nguyên sẽ mời những người đệ tử của Mã gia ở phía sau núi sang cùng giúp đỡ.
Hai anh em Hàn Khải sống nương tựa nhau từ nhỏ, chuyện nấu cơm đương nhiên không làm khó được cậu, nhưng cậu cũng không hiểu nhiều, cho nên lúc có Dương Tử, cậu cũng vui vẻ làm kí sinh. Nhìn ba người vẫn còn đang ngồi trong phòng khách nghiên cứu mảnh vải và một đống sách lịch sử, Hàn Khải cam chịu đi vào phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra xem, thức ăn dự trữ bên trong rất phong phú, Hàn Khải suy nghĩ một chút, đã mấy năm chưa đụng vào bếp núc, vẫn nên bắt đầu từ món đơn giản. Đơn giản nhất, đương nhiên là trứng gà chiên cà chua. Hàn Khải ngượng ngùng cười cười, lần đầu tiên mình xuống bếp nấu cho… cha Mã Duyệt ăn lại là món này.
Chọn từ trong tủ lạnh ra những nguyên liệu có thể làm ba món một canh đơn giản nhất, lúc Hàn Khải bưng lên đột nhiên cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng gọi bọn họ tới ăn cơm. Mã Duyệt như nhận ra cậu do dự, để quyển sách trên tay xuống, đi đến phòng ăn: “Ăn cơm trước đi, con đói bụng.”
Bốn người cùng ngồi xuống xới cơm, ngoài dự đoán của Hàn Khải, trên mặt bọn họ không lộ ra bất kì vẻ mặt khinh bỉ hay bất mãn nào, Mã Duyệt nhìn thấy động tác nhỏ của cậu, gắp rau bỏ vào chén Hàn Khải: “Ngốc.”
Hàn Khải lặng lẽ trừng mắt liếc hắn, bưng chén lên bắt đầu ăn.
Ăn cơm xong cũng là Hàn Khải thu dọn chén đũa, sau đó cậu ở bên cạnh Mã Duyệt, giúp bọn hắn làm một vài chuyện như sắp xếp.
Cuộc sống đơn giản này kéo dài khoảng một tuần lễ.
“A Khải, thu dọn một chút, ngày mai chúng ta trở về.” Tối một ngày nào đó, Mã Duyệt kéo Hàn Khải qua một bên nói với cậu.
“Sao vậy?” Hàn Khải có chút lo lắng nhìn người yêu của mình.
Mã Duyệt cười cười: “Lại lo lắng linh tinh nữa rồi, không có gì, chỉ là theo tôi về lấy ít món đồ, sau đó đi thăm một người rồi trở về.”
Hàn Khải gật đầu, đi theo Mã Duyệt trở về bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhìn hai người rời đi, hai người khác ở trong phòng khách cũng đặt sách xuống.
“Anh hai, để bọn họ đi thật sự ổn sao?” Mã Nguyên lo lắng hỏi.
“Mã Duyệt hôm nay, ngay cả anh cũng không phải là đối thủ của nó, nó đã có năng lực bảo vệ chính nó… và cả Hàn Khải.” Khi Mã Thần nói đến cái tên này vẫn có chút không được tự nhiên.
Mã Nguyên như còn muốn nói gì đó, Mã Thần không nhịn được phất tay ngăn ông lại, sau đó không tới hai phút, triệu hồi Thanh Long.
“Ngày mai ngươi theo Mã Duyệt và Hàn Khải về,” Mã Thần không ngẩng đầu lên, nói với Thanh Long, “Bảo vệ hai đứa nó thật tốt.”
“Ta hiểu.”
Mã Nguyên bên cạnh không nói gì, trong lòng lén lút mỉm cười, hai cha con này, ngoài miệng vô tình, nhưng trong lòng vẫn lo lắng…
Hai người trở về phòng thu dọn đồ đạc cũng lén lút nói gì đó.
“Cái gì? Cậu nói lần này trở về chúng ta phải đi địa phủ một chuyến?” Hàn Khải có hơi lớn tiếng.
Đi địa phủ? Vậy không phải nghĩa là muốn chết sao?
Mã Duyệt nở nụ cười, “Sợ cái gì, cậu không tin năng lực của tôi sao.”
“Không phải sợ, nhưng…”
Mã Duyệt ôm lấy Hàn Khải, Hàn Khải cũng dừng động tác thu dọn, trở tay ôm Mã Duyệt.
“Yên tâm đi. Tôi đi tìm Tiểu Bạch dẫn tôi vào, tôi có một vài việc nhất định phải gặp Địa Tạng Vương, đến khi đó Liệt sẽ làm hộ pháp cho tôi, chỉ có linh hồn đi mà thôi.”
“Ý cậu là, lần này cậu đi một mình?” Hàn Khải vùng ra khỏi ngực Mã Duyệt, nhìn hắn.
“Ừ,” Mã Duyệt gật đầu, “Chỗ đó không phải nơi tốt đẹp gì, tôi có phép thuật đương nhiên không sợ, nhưng chỗ này không phải nơi mà một người bình thường như cậu có thể đi, đến lúc đó rất có thể linh hồn cậu sẽ ở lại đó vĩnh viễn.”
“Nhưng…”
“Yên tâm đi, A Khải, tôi sẽ không để mình có chuyện. Cậu và Liệt cùng làm hộ pháp cho tôi, được không?”
Hàn Khải vẫn vô cùng lo lắng, cậu biết Mã Duyệt nói không sai, mình đi chỉ gây thêm trở ngại cho hắn, loại cảm giác này rất không tốt, nhưng Hàn Khải biết, lúc này cần phải dành cho Mã Duyệt sự tin tưởng toàn âm toàn ý.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thấy người yêu không xoắn xuýt chuyện đi địa phủ với mình nữa, Mã Duyệt cũng yên tâm, hắn vừa bắt tay giúp Hàn Khải thu dọn hành lý, vừa nói: “Phá giải mảnh vải kia rất phiền phức, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa giải được bao nhiêu, chỉ có thể biết được rất ít thông tin được nhắc đến bên trong, trong đó địa phủ được đề cập đến hơn 3 lần, cho nên tôi định đi trước thăm dò xem có thể tra ra được tư liệu gì hay không.”
Hai mươi giờ sau, hai người đứng trong nhà Mã Duyệt.
Trước tiên Hàn Khải gọi điện thoại cho anh hai, nói mình du lịch bình an, sau đó cất đồ đạc của hai người, nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, cậu mỉm cười gọi điện thoại kêu thức ăn ở quán bên dưới tầng.
Ăn cơm tối xong hai người thương lượng một chút, quyết định nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai mới nghĩ cách đi tìm Bạch Thập Tam.
Nhưng chuyện đời thường hay nằm ngoài dự đoán, lúc hai người đang làm ổ trong phòng khách xem tiết mục nghệ thuật nhàm chán rồi câu được câu không trò chuyện trên trời dưới đất, đột nhiên Bạch Thập Tam xuất hiện trong phòng khách.
“Người địa phủ các người đều không có quy củ như nhau sao?” Mã Duyệt mất hứng nói.
Hàn Khải còn đang vùi trong lòng Mã Duyệt cũng lập tức đứng lên: “Để tôi lấy nước.”
Bạch Thập Tam không để ý đến sự bất mãn của Mã Duyệt, cũng không để ý cái dáng vẻ chạy trối chết của Hàn Khải, mà chỉ đi tới trước mặt Mã Duyệt: “Mã Duyệt, gãy gọn dứt khoát, cậu muốn gặp Địa Tạng Vương đúng không?”
Mã Duyệt không hề bất ngờ khi Bạch Thập Tam biết chuyện này, thực tế thì suốt trên đường về, đề tài trò chuyện của hắn và Hàn Khải luôn xoay quanh chuyện này, không hề che giấu, mà tin tức ở địa phủ vốn luôn phổ biến hơn nhân loại.
Mã Duyệt nhìn Bạch Thập Tam: “Bây giờ thấy ông lại hết muốn đi.”
Bạch Thập Tam mặt nhăn mày nhíu: “Lần này, ngươi phải đi với ta một chuyến.”
“Đây là thái độ cầu xin người khác sao?”
“Ai nói ta van xin ngươi?”
“Địa phủ gặp phiền toái rồi đúng không?” Mã Duyệt nhướn mi mỉm cười.
Bạch Thập Tam không lên tiếng.
Hàn Khải bưng bình cà phê quay lại phòng khách, trợn mắt liếc nhìn Mã Duyệt, ý bảo hắn đừng đùa quá trớn, Mã Duyệt trả lại cho cậu một ánh mắt nói cho cậu biết rằng tự hắn biết đúng mực, Hàn Khải thở dài, đổ cà phê ra ly uống.
Bạch Thập Tam im lặng thật lâu mới lên tiếng nói: “Ba ngày trước, địa phủ xảy ra một chuyện.”
Mã Duyệt cầm lấy ly cà phê Hàn Khải đưa, ý bảo Bạch Thập Tam tiếp tục.
“Linh hồn trong ‘Luyện ngục gian’ dưới địa phủ, chỉ trong một đêm, biến mất không tung tích.”
Mã Duyệt dừng động tác trên tay lại, sắc mặt cứng lại nhìn Bạch Thập Tam.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì linh hồn bị nhốt trong ‘Luyện ngục gian’ đều là ‘Thập Ác chi hồn’ từ xưa đến nay, chúng nó hầu như không có khả năng cảm hoá, cũng bị tước đoạt cơ hội đầu thai, vĩnh viễn bị nhốt ở nơi đó chấp nhận nỗi đau hoả thiêu.”
Bạch Thập Tam gật đầu: “Không sai, nhưng ba ngày trước, những linh hồn đó đã biến mất ngay trước mắt bọn ta, bọn ta tìm hết ba ngày vẫn hoàn toàn không có bất kì manh mối nào.”
“Địa phủ có người, hoặc là thứ gì đó không phải người trà trộn vào.”
“Đúng vậy, bọn ta đều nghĩ thế, nhưng ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, mang đi hơn ba mươi linh hồn ngay trước mắt Địa Tạng Vương?!”
“Cho nên Tạng Vương tìm đến tôi?”
“Đúng vậy, tuy ta cũng không rõ vì sao.”
“Khi nào chúng ta xuất phát?”
“Càng nhanh càng tốt.”
Mã Duyệt đặt cái ly trên tay xuống, triệu hồi Liệt đến.
“Liệt, làm hộ pháp cho tôi, xuất khiếu!”
Hàn Khải nhìn Mã Duyệt đang trao đổi gì đó với Bạch Thập Tam, muốn nói, nhưng cuối cùng không nói ra. Đột nhiên Mã Duyệt quay đầu, đến bên tai Hàn Khải: “Đừng lo lắng, nếu Tạng Vương gọi ông ấy đến tìm tôi, vậy nghĩa là Tạng Vương thật sự biết tôi muốn dò la gì đó, ông ấy còn cần trợ giúp của rôi, sẽ không làm gì tôi.”
Hàn Khải gật đầu, Hàn Khải chỉ nói một câu: “Cẩn thận một chút.” Tôi ở đây chờ cậu quay về… Hàn Khải không nói câu sau, nhưng cậu tin rằng Mã Duyệt có thể nghe thấy.
Mã Duyệt gật đầu, khẽ hôn một cái bên khoé môi Hàn Khải: “Yên tâm.”
Bạch Thập Tam bên cạnh quay đầu sang chỗ khác.
Phi lễ chớ nhìn…
Mã Duyệt vào phòng ngủ, dùng phù chú bày ra trận pháp rồi vây cơ thể mình lại, khẽ thông báo cho Liệt một việc, sau đó ngồi xếp bằng giữa kết giới niệm chú ngữ. Vài phút sau, Hàn Khải nhìn thấy hồn phách hơi trong suốt của Mã Duyệt đi ra khỏi kết giới.
Tác giả :
Bách Luyện Thành Miêu