Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 159: Lam Nhi trở về
"Tiểu thư. . . . . ."
Cửa sài phòng mở ra, một nha đầu đi đến, hai mắt sưng đỏ như quả anh đào, trên mặt so với trước kia cũng gầy đi rất nhiều.
"Lam Nhi? Ngươi về đây như thế nào? Thái Tử cuối cùng cũng chịu thả ngươi sao?"
Tàn Nguyệt ngồi trên cái giường đơn giản, nơi này là sài phòng, nhưng không có củi để lộn xộn, bên trong rất đơn giản, lại sạch sẽ.
"Tiểu thư, nô tỳ cũng không biết vì sao phủ Thái Tử lại thả người, bọn họ nói nô tỳ có thể về nhà, để nô tỳ đi . . ."
Lam Nhi ôm lấy Tàn Nguyệt, lệ trong suốt chảy ra nói, Tàn Nguyệt hít một hơi, nói:
"Lam Nhi, thật sự là ta không bảo vệ ngươi tốt.. . . . ."
Nếu lúc trước nàng đáp ứng yêu cầu của Hạo Nguyệt, sẽ không để Lam Nhi phải vào phủ Thái Tử, Lam Nhi cũng sẽ không sống khổ nhiều như vậy, chịu tội nhiều như vậy.
"Tiểu thư, nô tỳ không có việc gì, nô tỳ rất tốt. . . . . ."
Lam Nhi nức nở, trên mặt lộ vẻ cười nhạt:
"Nô tỳ. . . . . ."
"Lam Nhi, ngươi đã quên, ta nói ở trước mặt của ta, ngươi không cần trước một cái, sau một cái nô tỳ. Ngươi đã theo ta nhiều năm, ngươi còn không biết tính của ta sao?"
Tàn Nguyệt dịu dàng nhu cười, hơi buông Lam Nhi ra, nhìn nha đầu gần hai tháng không gặp có gầy đi, thở dài:
"Lam Nhi, ở bên đó không được ăn sao? Ngươi xem, gầy quá!"
Lam Nhi vừa mới ngừng rơi nước mắt, nàng ngước hai mắt đẫm lệ lên, nghẹn ngào :
"Tiểu thư, Lam Nhi tốt lắm. Tiểu thư, người có khỏe không? Lam Nhi nghe nói... nghe nói..."
"Đều đã qua, đều là quá khứ, không phải sao? Tốt lắm, tất cả đều rất tốt. Nhìn thấy ngươi bình an, ta cũng yên tâm . . ."
Cho tới giờ, nàng mặc dù không cứu Lam Nhi ra, nhưng. . . . . .
"Tiểu thư, ta ở bên kia cũng không tệ lắm. . . ."
Vẫn đều là hai người sống nương tựa lẫn nhau, sóng vai ngồi lên cái giường duy nhất, nói thật lâu thật lâu. Lam Nhi nói không muốn đi, mà Tàn Nguyệt hiện tại cũng cần một người bầu bạn nên lập tức liền đáp ứng với nàng.
Buổi tối, Tàn Nguyệt bị Địch lão phu nhân gọi ra ngoài, Lam Nhi không đi cùng, đến nơi không người, Địch lão phu nhân bỗng nhiên thở dài:
"Tàn Nguyệt, Lam Nhi đột nhiên trở về, ngươi thấy thế nào? Ngươi nói cho nàng chuyện ngươi có thai sao?"
Cửa sài phòng mở ra, một nha đầu đi đến, hai mắt sưng đỏ như quả anh đào, trên mặt so với trước kia cũng gầy đi rất nhiều.
"Lam Nhi? Ngươi về đây như thế nào? Thái Tử cuối cùng cũng chịu thả ngươi sao?"
Tàn Nguyệt ngồi trên cái giường đơn giản, nơi này là sài phòng, nhưng không có củi để lộn xộn, bên trong rất đơn giản, lại sạch sẽ.
"Tiểu thư, nô tỳ cũng không biết vì sao phủ Thái Tử lại thả người, bọn họ nói nô tỳ có thể về nhà, để nô tỳ đi . . ."
Lam Nhi ôm lấy Tàn Nguyệt, lệ trong suốt chảy ra nói, Tàn Nguyệt hít một hơi, nói:
"Lam Nhi, thật sự là ta không bảo vệ ngươi tốt.. . . . ."
Nếu lúc trước nàng đáp ứng yêu cầu của Hạo Nguyệt, sẽ không để Lam Nhi phải vào phủ Thái Tử, Lam Nhi cũng sẽ không sống khổ nhiều như vậy, chịu tội nhiều như vậy.
"Tiểu thư, nô tỳ không có việc gì, nô tỳ rất tốt. . . . . ."
Lam Nhi nức nở, trên mặt lộ vẻ cười nhạt:
"Nô tỳ. . . . . ."
"Lam Nhi, ngươi đã quên, ta nói ở trước mặt của ta, ngươi không cần trước một cái, sau một cái nô tỳ. Ngươi đã theo ta nhiều năm, ngươi còn không biết tính của ta sao?"
Tàn Nguyệt dịu dàng nhu cười, hơi buông Lam Nhi ra, nhìn nha đầu gần hai tháng không gặp có gầy đi, thở dài:
"Lam Nhi, ở bên đó không được ăn sao? Ngươi xem, gầy quá!"
Lam Nhi vừa mới ngừng rơi nước mắt, nàng ngước hai mắt đẫm lệ lên, nghẹn ngào :
"Tiểu thư, Lam Nhi tốt lắm. Tiểu thư, người có khỏe không? Lam Nhi nghe nói... nghe nói..."
"Đều đã qua, đều là quá khứ, không phải sao? Tốt lắm, tất cả đều rất tốt. Nhìn thấy ngươi bình an, ta cũng yên tâm . . ."
Cho tới giờ, nàng mặc dù không cứu Lam Nhi ra, nhưng. . . . . .
"Tiểu thư, ta ở bên kia cũng không tệ lắm. . . ."
Vẫn đều là hai người sống nương tựa lẫn nhau, sóng vai ngồi lên cái giường duy nhất, nói thật lâu thật lâu. Lam Nhi nói không muốn đi, mà Tàn Nguyệt hiện tại cũng cần một người bầu bạn nên lập tức liền đáp ứng với nàng.
Buổi tối, Tàn Nguyệt bị Địch lão phu nhân gọi ra ngoài, Lam Nhi không đi cùng, đến nơi không người, Địch lão phu nhân bỗng nhiên thở dài:
"Tàn Nguyệt, Lam Nhi đột nhiên trở về, ngươi thấy thế nào? Ngươi nói cho nàng chuyện ngươi có thai sao?"
Tác giả :
Hỏa Hồng