Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 137: Bí mật kinh thiên 4
"Có thể, rất có khả năng! Tố Vân, nhặt bài vị lên, nếu như ta không đoán sai, có thể thời tiết phải thay đổi..."
Địch lão tướng quân cúi đầu, đột nhiên nhớ tới Tàn Nguyệt, hắn thở dài nói:
"Tìm người chú ý Tàn Nguyệt, nếu như là Lâm quý phi làm, nàng sẽ không bỏ qua Tàn Nguyệt!"
Kỳ thật, làm một Hoàng thượng, đã lập thái tử rồi, làm sao có thể mặc cho hoàng tử khác làm? Có lẽ cái chết của Hàn phi nhiều năm trước, Hoàng thượng cũng từng hoài nghi. Lập thái tử, đúng là bất đắc dĩ, mà mặc cho ngũ hoàng tử làm, có lẽ Hoàng thượng cũng đang chờ đợi cái gì đó.
Dù sao lúc đầu, thái tử Hoàng thượng muốn, là Ti Không Hạo, chứ không phải Tư Không Phái!
"Được rồi, Tố Vân, lúc ấy ngươi cũng thấy được, bọn họ không có phát hiện ngươi sao? Ngươi làm sao đào tẩu?"
Địch lão tướng quân nhướng mày, xúc động có chút khó hiểu.
"Vốn là một bằng hữu của Hàn phi, người kia đối xử rất tốt với Hàn phi, lúc ấy Hàn phi trúng độc, sống không được bao lâu, nên mới..."
Bởi vì biết phải chết, cho nên nàng lựa chọn nhảy vực; bởi vì Tố Vân không biết tầm quan trọng của Ti Không Hạo, cho nên nàng nhẫn tâm đem Mân Nhi đổi lại cho nàng...
Vì che dấu Tam hoàng tử, cứu Tam hoàng tử, đáng thương nhất, là con của hắn...
"Không được nói cho Tàn Nguyệt, người nào cũng không được nói..."
Vẻ mặt Địch lão tướng quân ngưng trọng nói.
*******
Bảy ngày, Tàn Nguyệt gầy một vòng, sắc mặt tái nhợt không thành người, hai nha hoàn thiếp thân đau lòng không chịu được, nhưng cũng không có cách nào.
Thái tử, cố gắng tới hai lần, đều bị Địch lão tướng quân nghiêm khắc khuyên trở về, hắn oán hận nhìn tướng quân phủ, nhưng cũng không có cách gì.
Bây giờ trời đã lạnh hơn, Tàn Nguyệt ôm bả vai, ngoài sân luôn yên tĩnh, đột nhiên náo nhiệt không ngừng.
Trong lòng một trận xé rách đau đớn, nàng ngẩng đầu, đôi môi nguyên bản hồng bóng, lúc này lại vô cùng khô khốc.
"Bên ngoài làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Khi mở miệng, mới cảm giác được thanh âm khàn khàn dị thường, Tàn Nguyệt ngẩn ra, hình như là rất lâu không uống nước, trách không được, lúc vừa nói, cổ họng đã rất đau đớn.
"Thiếu phu nhân, uống miếng nước đi?"
Địch lão tướng quân cúi đầu, đột nhiên nhớ tới Tàn Nguyệt, hắn thở dài nói:
"Tìm người chú ý Tàn Nguyệt, nếu như là Lâm quý phi làm, nàng sẽ không bỏ qua Tàn Nguyệt!"
Kỳ thật, làm một Hoàng thượng, đã lập thái tử rồi, làm sao có thể mặc cho hoàng tử khác làm? Có lẽ cái chết của Hàn phi nhiều năm trước, Hoàng thượng cũng từng hoài nghi. Lập thái tử, đúng là bất đắc dĩ, mà mặc cho ngũ hoàng tử làm, có lẽ Hoàng thượng cũng đang chờ đợi cái gì đó.
Dù sao lúc đầu, thái tử Hoàng thượng muốn, là Ti Không Hạo, chứ không phải Tư Không Phái!
"Được rồi, Tố Vân, lúc ấy ngươi cũng thấy được, bọn họ không có phát hiện ngươi sao? Ngươi làm sao đào tẩu?"
Địch lão tướng quân nhướng mày, xúc động có chút khó hiểu.
"Vốn là một bằng hữu của Hàn phi, người kia đối xử rất tốt với Hàn phi, lúc ấy Hàn phi trúng độc, sống không được bao lâu, nên mới..."
Bởi vì biết phải chết, cho nên nàng lựa chọn nhảy vực; bởi vì Tố Vân không biết tầm quan trọng của Ti Không Hạo, cho nên nàng nhẫn tâm đem Mân Nhi đổi lại cho nàng...
Vì che dấu Tam hoàng tử, cứu Tam hoàng tử, đáng thương nhất, là con của hắn...
"Không được nói cho Tàn Nguyệt, người nào cũng không được nói..."
Vẻ mặt Địch lão tướng quân ngưng trọng nói.
*******
Bảy ngày, Tàn Nguyệt gầy một vòng, sắc mặt tái nhợt không thành người, hai nha hoàn thiếp thân đau lòng không chịu được, nhưng cũng không có cách nào.
Thái tử, cố gắng tới hai lần, đều bị Địch lão tướng quân nghiêm khắc khuyên trở về, hắn oán hận nhìn tướng quân phủ, nhưng cũng không có cách gì.
Bây giờ trời đã lạnh hơn, Tàn Nguyệt ôm bả vai, ngoài sân luôn yên tĩnh, đột nhiên náo nhiệt không ngừng.
Trong lòng một trận xé rách đau đớn, nàng ngẩng đầu, đôi môi nguyên bản hồng bóng, lúc này lại vô cùng khô khốc.
"Bên ngoài làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Khi mở miệng, mới cảm giác được thanh âm khàn khàn dị thường, Tàn Nguyệt ngẩn ra, hình như là rất lâu không uống nước, trách không được, lúc vừa nói, cổ họng đã rất đau đớn.
"Thiếu phu nhân, uống miếng nước đi?"
Tác giả :
Hỏa Hồng