Tử Việt Lan San
Chương 43: Tướng quân
43, Tướng quân
Hai người Dạ Lan San và Thần Tử Việt nghỉ ngơi lấy sức một chút rồi đi tới đại trướng Hoa Thiên Lang, vừa vào cửa đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
“Tiểu Lạc Lạc!” Thần Tử Việt vui vẻ vẫy tay, chạy về phía hai người.
Lạc Cẩm đầu tiên là sửng sốt, sau đó còn chưa kịp phản ứng đã bị Thần Tử Việt ôm lấy cọ a cọ:“Tiểu Lạc Lạc nghe nói ngươi lên làm Tể tướng ?”
Lạc Cẩm nghe vậy dở khóc dở cười:“Nói bừa cái gì đó, ta chỉ là theo Lưu lão thừa tướng làm việc thôi.”
Lãnh Tịch Chiếu ở bên cạnh Lạc Cẩm nhịn không được cười ra, nói:“Vị này chính là Thần tiểu thiếu gia? Tại hạ Lãnh Tịch Chiếu.”
Thần Tử Việt khụt khịt, đánh giá hắn một cái, xoay người ngoắc Dạ Lan San:“Tiểu Hắc mau tới đây, đây là người mà Gia Cát nâng lên trời kìa!”
“Tiên sinh khen ta?” Lãnh Tịch Chiếu kinh hỉ, giữ chặt tay Thần Tử Việt cuồng lắc:“Tiên sinh khen ta cái gì ?”
Dạ Lan San nhìn chằm chằm tay Thần Tử Việt bị giữ chặt, mặt thật đen……
“Gia Cát nói ngươi rất có thiên phú.” Thần Tử Việt chân thành nói.
“Sau đó?” Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy vui mừng như muốn nhảy cẫng lên, truy hỏi tiếp.
Thần Tử Việt vô cùng khinh bỉ nhìn hắn một cái, nói:“Ta lớn như vậy vẫn chưa thấy Gia Cát khen người nào, ngươi là người thứ nhất, có thể khen ngươi một câu đã không tệ rồi, còn muốn sau đó?”
“Đúng đúng đúng, di, tiên sinh đâu?” Lãnh Tịch Chiếu cười ngây ngô, kéo tay Thần Tử Việt không thả, đầu xoay tới xoay lui tìm, đột nhiên nhìn thấy một Hắc y nhân lạnh băng nhìn chằm chằm tay mình, một thân sát khí, cái mặt thật đen a……
“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu ngượng ngùng buông Thần Tử Việt ra:“Cái kia…… Ta đi vào xem Hạo Dương trước……”
“Ngươi không phải vừa mới vào xem sao?” Lạc Cẩm kỳ quái nhìn bóng dáng Lãnh Tịch Chiếu chạy trối chết.
Dạ Lan San “Hừ” một tiếng, đi lên ôm Thần Tử Việt nắm quai hàm hắn, hung tợn nói:“Về sau không được cho người ta sờ loạn!”
Quai hàm Thần Tử Việt bị y kéo qua kéo lại, mếu máo ủy khuất —– Tiểu Hắc thật dữ……
Đoàn người đi vào đại trướng thì thấy Hoa Thiên Lang cùng Lãnh Tịch Chiếu đứng ở bên giường, Lâm Hạo Dương nằm ở trên giường sắc mặt tuy vẫn là có chút tái nhợt nhưng so với ngày ở sơn động thì tốt hơn rất nhiều.
“Hoàng Thượng.” Dạ Lan San bước lên nói:“Gia Cát hao phí nội lực quá nhiều nên Đoạn Tinh dẫn y về Vân Sát Bảo trước.” Nói xong từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho y:“Đây là Phu Yểu Tán, trong thư Gia Cát nói chỉ cần để Lâm tướng quân ăn vào là có thể tỉnh lại.”
“Phu Yểu Tán?” Hoa Thiên Lang còn chưa kịp đưa tay lấy, Lãnh Tịch Chiếu đứng một bên liền đoạt lấy vạch ra xem, kích động đến nói lắp:“Đây là…… Cư nhiên có thể thấy Phu Yểu Tán……”
Hoa Thiên Lang thật không biết nói gì, trừng hắn:“Còn không mau đi sắc dược!”
Lãnh Tịch Chiếu xoay người đi vào dược phòng, dọc đường đi còn đang bị trạng thái mơ mơ màng màng vây quanh —– Vân Sát Bảo là nơi nào a, sao trong đó đều tùy tiện có thần vật trong truyền thuyết, ngày nào đó mình nhất định phải đến Vân Sát Bảo mới được……
Nấu xong, Hoa Thiên Lang cẩn thận đút Lâm Hạo Dương uống, sau đó cầm tay mắt không rời trông chừng hắn.
“Hoàng Thượng, nghỉ ngơi một chút đi, ngươi cũng đã trông chừng Hạo Dương hai ngày đêm không chợp mắt rồi, thuốc này uống xong sớm nhất cũng phải hai canh giờ sau mới có tác dụng.” Lãnh Tịch Chiếu khuyên nhủ.
“Đúng vậy, đại ca ngươi nghỉ một chút đi, ngày mai đại quân sẽ khởi hành đi Mạc Bắc.” Thần Tử Việt cũng khuyên hắn.
Hoa Thiên Lang lắc đầu, thấp giọng nói:“Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn cùng hắn, ta sẽ có chừng mực, sẽ không liên lụy chiến sự .”
Những người khác thấy y như vậy cũng không nói gì nữa, đành phải cáo lui.
Hoa Thiên Lang dựa vào bên cạnh Lâm Hạo Dương lẳng lặng nhìn hắn, nhớ tới lần đó hắn cũng là bị mình làm hại mà toàn thân thương tích, gục ở trên giường không động đậy. Nhiều năm như vậy hắn vẫn đều vì mình mà đẫm máu, còn mình chưa làm gì được cho hắn, trong lòng không khỏi khổ sở, những chuyện từng cùng nhau trải qua từng chút một hiện lên trong đầu, đột nhiên cảm thấy tâm mệt, cúi đầu xuống hôn khóe miệng Lâm Hạo Dương, giọng nói khàn khàn:“Dương, ngươi nhất định phải tỉnh lại, làm Hoàng đế quá mệt mỏi, không cho ngươi bỏ lại ta một mình.”
Vẫn đang trong mê mang Lâm Hạo Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mấy ngày hôm trước hàn khí luôn tra tấn mình gần như chậm rãi rời khỏi thân thể, không còn đau như tê tâm liệt phế, mà là đổi thành một cỗ nội tức ôn hòa chạy trong cơ thể, tay luôn bị người gắt gao nắm lấy, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm làm cho mình vạn phần tham luyến, nhịn không được muốn đưa tay nắm lấy lại cảm thấy một chút khí lực đều không có, trong lòng sốt ruột một trận, đột nhiên bên tai nghe thấy thanh âm ôn nhu Hoa Thiên Lang truyền đến, nghe được lời nói của y, Lâm Hạo Dương nhíu chặt mày dùng sức mở to mắt, liền cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, ngơ ngác nhìn lên phía trên trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng.
“Dương ngươi tỉnh?” Hoa Thiên Lang kinh hỉ, vội cho người gọi Lãnh Tịch Chiếu tới, còn mình tay ôm cổ hắn:“Miệng vết thương còn đau hay không? Có khó chịu không? Có đói bụng không?”
Lâm Hạo Dương quay đầu nhìn thấy vẻ mặt mừng như điên của Hoa Thiên Lang, trong mắt vẫn là quan tâm cùng ôn nhu mà mình quen thuộc, tuy đau đớn nhưng vui sướng, là nằm mơ sao? Nếu là mơ thì mộng này cũng không khỏi quá chân thật, vì vậy muốn nâng tay sờ mặt y, lại do do dự dự ở nửa đường, sợ mình duỗi tay ra sẽ tỉnh lại.
“Dương?” Hoa Thiên Lang nghi hoặc nhìn hắn:“Ngươi làm sao vậy, không biết ta?”
“Hoàng Thượng……” Lâm Hạo Dương nhìn Hoa Thiên Lang trước mắt, biểu tình ngây người.
“Hạo Dương ngươi tỉnh!” Lãnh Tịch Chiếu từ ngoài cửa vọt vào bắt mạch cho hắn, sau đó cao hứng gật đầu:“Không có việc gì, quả nhiên là thần y thêm thần dược, ngươi không sao rồi, nghỉ ngơi vài ngày là tốt.” Nói xong đưa tay vỗ Lâm Hạo Dương một cái, nói:“Tiểu tử ngươi mệnh lớn, Nhiếp Hồn Tán còn có thể sống lại, quai quai a.”
“Được rồi được rồi.” Hoa Thiên Lang bất mãn nhìn Lãnh Tịch Chiếu chỉa chỉa ngoài cửa:“Nếu Dương đã không sao vậy ngươi mau lăn đi sắc dược, còn ở đây phiền hắn!”
Lãnh Tịch Chiếu co rút khóe miệng đi ra ngoài, trong lòng oán niệm a oán niệm —– Đầu tiên là Dạ Lan San sau là Hoa Thiên Lang, mình tại sao nơi nơi bị người kỳ thị……
Lâm Hạo Dương nhìn bóng dáng Lãnh Tịch Chiếu, rồi nhìn nhìn lại Hoa Thiên Lang, có chút hiểu được, đưa tay ôm lấy thắt lưng y.
“Dương!” Hoa Thiên Lang nhẹ nhàng thở ra:“Nhìn biểu tình vừa rồi của ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn nghĩ ngươi không nhận ra ta .”
Lâm Hạo Dương giọng khàn khàn:“Vừa rồi tưởng nằm mơ……”
“Vậy hiện tại sao lại biết không phải nằm mơ?” Hoa Thiên Lang vuốt tóc cho hắn.
Lâm Hạo Dương dựa vào trong lòng y nhỏ giọng nói:“Ta sao có khả năng mơ thấy Lãnh Tịch Chiếu……”
Hoa Thiên Lang cười khẽ ra tiếng, giúp hắn nằm xuống, theo dõi hắn không yên.
Lâm Hạo Dương bị y nhìn không được tự nhiên, định quay mặt qua chỗ khác lại bị y cúi xuống hôn.
“Ngô……” Động tác Hoa Thiên Lang áp đảo vừa rồi khiến vết thương còn chưa khép lại miệng sinh đau, Lâm Hạo Dương nhíu mày, không muốn cũng không nhẫn tâm đẩy y ra, ngược lại còn đưa tay ôm lấy cổ y trúc trắc đáp lại, xúc cảm đôi môi nóng rực, mùi hương tối quen thuộc, điều tốt đẹp này, không bao giờ muốn buông ra nữa.
“Dương.” Hồi lâu sau, Hoa Thiên Lang rốt cục lưu luyến buông Lâm Hạo Dương ra, thỏa mãn cọ cọ mũi hắn, nhỏ giọng nói:“Đã đói bụng chưa?”
Lâm Hạo Dương ngoan ngoãn gật đầu, hai tay ôm lại cổ Hoa Thiên Lang không buông tay:“Ngươi làm sao tìm được ta?”
“May mà có bản đồ của Tiểu Việt…… Nói ra rất dài, ngươi trước đừng cử động, dưỡng thương tốt rồi nói sau.” Hoa Thiên Lang đỡ hắn ngồi xong, trong mắt hiện lên khí âm ngoan:“Gia Luật Thanh khiến ngươi chịu khổ, ta nhất định sẽ trả cho y gấp bội gấp trăm lần!”
“Là do ta quá mức khinh địch, mới có thể phạm ra sai lầm tệ hại như vậy.” Lâm Hạo Dương có chút ảm đạm cúi đầu nói:“Vì nhất thời lỗ mãng mà làm chậm trễ chiến sự, phạm vào quân quy, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.”
“Ngươi muốn ta phạt ngươi như thế nào?” Hoa Thiên Lang hưng trí lấy tay nâng cằm hắn lên nhìn.
“Phạt bốn mươi trượng, thân là tướng quân, phạt gấp bội.” Lâm Hạo Dương thành thành thật thật trả lời.
“A……” Hoa Thiên Lang lắc đầu cười khẽ, tay ôm lấy cằm đặt trên đỉnh đầu hắn:“Đùa cái gì, ta sao có thể phạt được ngươi, cho dù là con muỗi không có mắt chích ngươi, ta cũng hạ chỉ diệt cửu tộc!”
Lâm Hạo Dương nghe vậy trong lòng ấm áp, nhưng tính tình vẫn bướng bỉnh nhìn Hoa Thiên Lang:“Quân lệnh như núi, huống chi quân quy vẫn là do ta tự mình chế định !”
“Muốn ta đánh ngươi?” Hoa Thiên Lang bất đắc dĩ xoa hai má hắn.
“Không phải ta muốn, mà là nên như thế, ta nếu không làm gương cho binh sĩ thì khó có thể phục chúng.” Trong mắt Lâm Hạo Dương đầy nghiêm túc.
“Lần này xuất chinh ai lớn nhất?” Hoa Thiên Lang đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên là Hoàng Thượng.” Lâm Hạo Dương sửng sốt.
“Vậy ngươi vì cái gì không quan tâm quân lệnh mà đuổi theo Gia Luật Thanh?” Hoa Thiên Lang hỏi tiếp.
Lâm Hạo Dương trương há mồm, không biết nói gì.
“Là vì ta lúc trước đã nói qua ta muốn bắt y, có phải hay không?” Hoa Thiên Lang ôm Lâm Hạo Dương, khẽ hôn cổ hắn:“Ngươi là người không phải thần, nào có đạo lý bách chiến bách thắng. Cho dù muốn phạt, cũng nên phạt ta khiến ngươi thay đổi trọng điểm, ngươi nghe lệnh ta, có cái gì sai? Bốn mươi roi, gấp đôi là tám mươi, quân lệnh như núi, ta ngày mai sẽ đi đến chỗ Ngô Uy lĩnh phạt.”
“Không được!” Lâm Hạo Dương khẩn trương:“Ngươi là Hoàng Thượng! Không được đi!”
“Ngươi là tướng quân, tại sao ngươi không phạt ta?” Hoa Thiên Lang vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta…… Tóm lại chính là không được!” Lâm Hạo Dương sốt ruột, tay bắt lấy y.
Hoa Thiên Lang thấy hắn vẻ mặt khẩn trương trong lòng cười thầm, không đành lòng trêu chọc hắn nữa, vì thế xoa bóp khuôn mặt hắn nói:“Chỉ biết ngươi đau lòng ta, lại không biết ta cũng đau lòng ngươi? Ngươi chịu một chút thương, trong lòng ta cũng đau gấp bội, nếu thật sự đánh ngươi mấy chục roi, ta sợ là sẽ đau lòng chết.”
“Ngươi nói cái gì đó!” Lâm Hạo Dương đỏ mặt, cúi đầu không nói gì.
Hoa Thiên Lang nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói:“Trẫm đương nhiên sẽ phạt ngươi, bất quá phải đợi đánh Mạc Bắc xong, ta lại phạt có được không?”
Lâm Hạo Dương gật gật đầu, ở trong lòng y cọ cọ:“Đã đói bụng.”
Bạn đang
Hai người Dạ Lan San và Thần Tử Việt nghỉ ngơi lấy sức một chút rồi đi tới đại trướng Hoa Thiên Lang, vừa vào cửa đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
“Tiểu Lạc Lạc!” Thần Tử Việt vui vẻ vẫy tay, chạy về phía hai người.
Lạc Cẩm đầu tiên là sửng sốt, sau đó còn chưa kịp phản ứng đã bị Thần Tử Việt ôm lấy cọ a cọ:“Tiểu Lạc Lạc nghe nói ngươi lên làm Tể tướng ?”
Lạc Cẩm nghe vậy dở khóc dở cười:“Nói bừa cái gì đó, ta chỉ là theo Lưu lão thừa tướng làm việc thôi.”
Lãnh Tịch Chiếu ở bên cạnh Lạc Cẩm nhịn không được cười ra, nói:“Vị này chính là Thần tiểu thiếu gia? Tại hạ Lãnh Tịch Chiếu.”
Thần Tử Việt khụt khịt, đánh giá hắn một cái, xoay người ngoắc Dạ Lan San:“Tiểu Hắc mau tới đây, đây là người mà Gia Cát nâng lên trời kìa!”
“Tiên sinh khen ta?” Lãnh Tịch Chiếu kinh hỉ, giữ chặt tay Thần Tử Việt cuồng lắc:“Tiên sinh khen ta cái gì ?”
Dạ Lan San nhìn chằm chằm tay Thần Tử Việt bị giữ chặt, mặt thật đen……
“Gia Cát nói ngươi rất có thiên phú.” Thần Tử Việt chân thành nói.
“Sau đó?” Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy vui mừng như muốn nhảy cẫng lên, truy hỏi tiếp.
Thần Tử Việt vô cùng khinh bỉ nhìn hắn một cái, nói:“Ta lớn như vậy vẫn chưa thấy Gia Cát khen người nào, ngươi là người thứ nhất, có thể khen ngươi một câu đã không tệ rồi, còn muốn sau đó?”
“Đúng đúng đúng, di, tiên sinh đâu?” Lãnh Tịch Chiếu cười ngây ngô, kéo tay Thần Tử Việt không thả, đầu xoay tới xoay lui tìm, đột nhiên nhìn thấy một Hắc y nhân lạnh băng nhìn chằm chằm tay mình, một thân sát khí, cái mặt thật đen a……
“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu ngượng ngùng buông Thần Tử Việt ra:“Cái kia…… Ta đi vào xem Hạo Dương trước……”
“Ngươi không phải vừa mới vào xem sao?” Lạc Cẩm kỳ quái nhìn bóng dáng Lãnh Tịch Chiếu chạy trối chết.
Dạ Lan San “Hừ” một tiếng, đi lên ôm Thần Tử Việt nắm quai hàm hắn, hung tợn nói:“Về sau không được cho người ta sờ loạn!”
Quai hàm Thần Tử Việt bị y kéo qua kéo lại, mếu máo ủy khuất —– Tiểu Hắc thật dữ……
Đoàn người đi vào đại trướng thì thấy Hoa Thiên Lang cùng Lãnh Tịch Chiếu đứng ở bên giường, Lâm Hạo Dương nằm ở trên giường sắc mặt tuy vẫn là có chút tái nhợt nhưng so với ngày ở sơn động thì tốt hơn rất nhiều.
“Hoàng Thượng.” Dạ Lan San bước lên nói:“Gia Cát hao phí nội lực quá nhiều nên Đoạn Tinh dẫn y về Vân Sát Bảo trước.” Nói xong từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho y:“Đây là Phu Yểu Tán, trong thư Gia Cát nói chỉ cần để Lâm tướng quân ăn vào là có thể tỉnh lại.”
“Phu Yểu Tán?” Hoa Thiên Lang còn chưa kịp đưa tay lấy, Lãnh Tịch Chiếu đứng một bên liền đoạt lấy vạch ra xem, kích động đến nói lắp:“Đây là…… Cư nhiên có thể thấy Phu Yểu Tán……”
Hoa Thiên Lang thật không biết nói gì, trừng hắn:“Còn không mau đi sắc dược!”
Lãnh Tịch Chiếu xoay người đi vào dược phòng, dọc đường đi còn đang bị trạng thái mơ mơ màng màng vây quanh —– Vân Sát Bảo là nơi nào a, sao trong đó đều tùy tiện có thần vật trong truyền thuyết, ngày nào đó mình nhất định phải đến Vân Sát Bảo mới được……
Nấu xong, Hoa Thiên Lang cẩn thận đút Lâm Hạo Dương uống, sau đó cầm tay mắt không rời trông chừng hắn.
“Hoàng Thượng, nghỉ ngơi một chút đi, ngươi cũng đã trông chừng Hạo Dương hai ngày đêm không chợp mắt rồi, thuốc này uống xong sớm nhất cũng phải hai canh giờ sau mới có tác dụng.” Lãnh Tịch Chiếu khuyên nhủ.
“Đúng vậy, đại ca ngươi nghỉ một chút đi, ngày mai đại quân sẽ khởi hành đi Mạc Bắc.” Thần Tử Việt cũng khuyên hắn.
Hoa Thiên Lang lắc đầu, thấp giọng nói:“Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn cùng hắn, ta sẽ có chừng mực, sẽ không liên lụy chiến sự .”
Những người khác thấy y như vậy cũng không nói gì nữa, đành phải cáo lui.
Hoa Thiên Lang dựa vào bên cạnh Lâm Hạo Dương lẳng lặng nhìn hắn, nhớ tới lần đó hắn cũng là bị mình làm hại mà toàn thân thương tích, gục ở trên giường không động đậy. Nhiều năm như vậy hắn vẫn đều vì mình mà đẫm máu, còn mình chưa làm gì được cho hắn, trong lòng không khỏi khổ sở, những chuyện từng cùng nhau trải qua từng chút một hiện lên trong đầu, đột nhiên cảm thấy tâm mệt, cúi đầu xuống hôn khóe miệng Lâm Hạo Dương, giọng nói khàn khàn:“Dương, ngươi nhất định phải tỉnh lại, làm Hoàng đế quá mệt mỏi, không cho ngươi bỏ lại ta một mình.”
Vẫn đang trong mê mang Lâm Hạo Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mấy ngày hôm trước hàn khí luôn tra tấn mình gần như chậm rãi rời khỏi thân thể, không còn đau như tê tâm liệt phế, mà là đổi thành một cỗ nội tức ôn hòa chạy trong cơ thể, tay luôn bị người gắt gao nắm lấy, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm làm cho mình vạn phần tham luyến, nhịn không được muốn đưa tay nắm lấy lại cảm thấy một chút khí lực đều không có, trong lòng sốt ruột một trận, đột nhiên bên tai nghe thấy thanh âm ôn nhu Hoa Thiên Lang truyền đến, nghe được lời nói của y, Lâm Hạo Dương nhíu chặt mày dùng sức mở to mắt, liền cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, ngơ ngác nhìn lên phía trên trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng.
“Dương ngươi tỉnh?” Hoa Thiên Lang kinh hỉ, vội cho người gọi Lãnh Tịch Chiếu tới, còn mình tay ôm cổ hắn:“Miệng vết thương còn đau hay không? Có khó chịu không? Có đói bụng không?”
Lâm Hạo Dương quay đầu nhìn thấy vẻ mặt mừng như điên của Hoa Thiên Lang, trong mắt vẫn là quan tâm cùng ôn nhu mà mình quen thuộc, tuy đau đớn nhưng vui sướng, là nằm mơ sao? Nếu là mơ thì mộng này cũng không khỏi quá chân thật, vì vậy muốn nâng tay sờ mặt y, lại do do dự dự ở nửa đường, sợ mình duỗi tay ra sẽ tỉnh lại.
“Dương?” Hoa Thiên Lang nghi hoặc nhìn hắn:“Ngươi làm sao vậy, không biết ta?”
“Hoàng Thượng……” Lâm Hạo Dương nhìn Hoa Thiên Lang trước mắt, biểu tình ngây người.
“Hạo Dương ngươi tỉnh!” Lãnh Tịch Chiếu từ ngoài cửa vọt vào bắt mạch cho hắn, sau đó cao hứng gật đầu:“Không có việc gì, quả nhiên là thần y thêm thần dược, ngươi không sao rồi, nghỉ ngơi vài ngày là tốt.” Nói xong đưa tay vỗ Lâm Hạo Dương một cái, nói:“Tiểu tử ngươi mệnh lớn, Nhiếp Hồn Tán còn có thể sống lại, quai quai a.”
“Được rồi được rồi.” Hoa Thiên Lang bất mãn nhìn Lãnh Tịch Chiếu chỉa chỉa ngoài cửa:“Nếu Dương đã không sao vậy ngươi mau lăn đi sắc dược, còn ở đây phiền hắn!”
Lãnh Tịch Chiếu co rút khóe miệng đi ra ngoài, trong lòng oán niệm a oán niệm —– Đầu tiên là Dạ Lan San sau là Hoa Thiên Lang, mình tại sao nơi nơi bị người kỳ thị……
Lâm Hạo Dương nhìn bóng dáng Lãnh Tịch Chiếu, rồi nhìn nhìn lại Hoa Thiên Lang, có chút hiểu được, đưa tay ôm lấy thắt lưng y.
“Dương!” Hoa Thiên Lang nhẹ nhàng thở ra:“Nhìn biểu tình vừa rồi của ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn nghĩ ngươi không nhận ra ta .”
Lâm Hạo Dương giọng khàn khàn:“Vừa rồi tưởng nằm mơ……”
“Vậy hiện tại sao lại biết không phải nằm mơ?” Hoa Thiên Lang vuốt tóc cho hắn.
Lâm Hạo Dương dựa vào trong lòng y nhỏ giọng nói:“Ta sao có khả năng mơ thấy Lãnh Tịch Chiếu……”
Hoa Thiên Lang cười khẽ ra tiếng, giúp hắn nằm xuống, theo dõi hắn không yên.
Lâm Hạo Dương bị y nhìn không được tự nhiên, định quay mặt qua chỗ khác lại bị y cúi xuống hôn.
“Ngô……” Động tác Hoa Thiên Lang áp đảo vừa rồi khiến vết thương còn chưa khép lại miệng sinh đau, Lâm Hạo Dương nhíu mày, không muốn cũng không nhẫn tâm đẩy y ra, ngược lại còn đưa tay ôm lấy cổ y trúc trắc đáp lại, xúc cảm đôi môi nóng rực, mùi hương tối quen thuộc, điều tốt đẹp này, không bao giờ muốn buông ra nữa.
“Dương.” Hồi lâu sau, Hoa Thiên Lang rốt cục lưu luyến buông Lâm Hạo Dương ra, thỏa mãn cọ cọ mũi hắn, nhỏ giọng nói:“Đã đói bụng chưa?”
Lâm Hạo Dương ngoan ngoãn gật đầu, hai tay ôm lại cổ Hoa Thiên Lang không buông tay:“Ngươi làm sao tìm được ta?”
“May mà có bản đồ của Tiểu Việt…… Nói ra rất dài, ngươi trước đừng cử động, dưỡng thương tốt rồi nói sau.” Hoa Thiên Lang đỡ hắn ngồi xong, trong mắt hiện lên khí âm ngoan:“Gia Luật Thanh khiến ngươi chịu khổ, ta nhất định sẽ trả cho y gấp bội gấp trăm lần!”
“Là do ta quá mức khinh địch, mới có thể phạm ra sai lầm tệ hại như vậy.” Lâm Hạo Dương có chút ảm đạm cúi đầu nói:“Vì nhất thời lỗ mãng mà làm chậm trễ chiến sự, phạm vào quân quy, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.”
“Ngươi muốn ta phạt ngươi như thế nào?” Hoa Thiên Lang hưng trí lấy tay nâng cằm hắn lên nhìn.
“Phạt bốn mươi trượng, thân là tướng quân, phạt gấp bội.” Lâm Hạo Dương thành thành thật thật trả lời.
“A……” Hoa Thiên Lang lắc đầu cười khẽ, tay ôm lấy cằm đặt trên đỉnh đầu hắn:“Đùa cái gì, ta sao có thể phạt được ngươi, cho dù là con muỗi không có mắt chích ngươi, ta cũng hạ chỉ diệt cửu tộc!”
Lâm Hạo Dương nghe vậy trong lòng ấm áp, nhưng tính tình vẫn bướng bỉnh nhìn Hoa Thiên Lang:“Quân lệnh như núi, huống chi quân quy vẫn là do ta tự mình chế định !”
“Muốn ta đánh ngươi?” Hoa Thiên Lang bất đắc dĩ xoa hai má hắn.
“Không phải ta muốn, mà là nên như thế, ta nếu không làm gương cho binh sĩ thì khó có thể phục chúng.” Trong mắt Lâm Hạo Dương đầy nghiêm túc.
“Lần này xuất chinh ai lớn nhất?” Hoa Thiên Lang đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên là Hoàng Thượng.” Lâm Hạo Dương sửng sốt.
“Vậy ngươi vì cái gì không quan tâm quân lệnh mà đuổi theo Gia Luật Thanh?” Hoa Thiên Lang hỏi tiếp.
Lâm Hạo Dương trương há mồm, không biết nói gì.
“Là vì ta lúc trước đã nói qua ta muốn bắt y, có phải hay không?” Hoa Thiên Lang ôm Lâm Hạo Dương, khẽ hôn cổ hắn:“Ngươi là người không phải thần, nào có đạo lý bách chiến bách thắng. Cho dù muốn phạt, cũng nên phạt ta khiến ngươi thay đổi trọng điểm, ngươi nghe lệnh ta, có cái gì sai? Bốn mươi roi, gấp đôi là tám mươi, quân lệnh như núi, ta ngày mai sẽ đi đến chỗ Ngô Uy lĩnh phạt.”
“Không được!” Lâm Hạo Dương khẩn trương:“Ngươi là Hoàng Thượng! Không được đi!”
“Ngươi là tướng quân, tại sao ngươi không phạt ta?” Hoa Thiên Lang vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta…… Tóm lại chính là không được!” Lâm Hạo Dương sốt ruột, tay bắt lấy y.
Hoa Thiên Lang thấy hắn vẻ mặt khẩn trương trong lòng cười thầm, không đành lòng trêu chọc hắn nữa, vì thế xoa bóp khuôn mặt hắn nói:“Chỉ biết ngươi đau lòng ta, lại không biết ta cũng đau lòng ngươi? Ngươi chịu một chút thương, trong lòng ta cũng đau gấp bội, nếu thật sự đánh ngươi mấy chục roi, ta sợ là sẽ đau lòng chết.”
“Ngươi nói cái gì đó!” Lâm Hạo Dương đỏ mặt, cúi đầu không nói gì.
Hoa Thiên Lang nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói:“Trẫm đương nhiên sẽ phạt ngươi, bất quá phải đợi đánh Mạc Bắc xong, ta lại phạt có được không?”
Lâm Hạo Dương gật gật đầu, ở trong lòng y cọ cọ:“Đã đói bụng.”
Bạn đang
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San