Tử Việt Lan San
Chương 26: Chuyện cũ
26, Chuyện cũ
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoạn Tinh dẫn theo Gia Cát muốn xuất môn lại bị chưởng quầy vội vàng đuổi theo gọi lại.
“Làm sao vậy?” Đoạn Tinh nghi hoặc nói.
“Phó bảo chủ, ngày hôm qua Thiên Nguyệt Lâu truyền tin đến, nói Quan sơn ngũ quỷ lại tái xuất giang hồ, bất quá không đi đến Trung Nguyên mà là trực tiếp đi đến Mạc Bắc.”
Đoạn Tinh nghe vậy khựng lại, cau mày quay về phòng.
Gia Cát đi theo vào, thấy Đoạn Tinh sắc mặt không tốt, cẩn thận mở miệng hỏi:“Làm sao vậy? Đám Quan sơn kia đắc tội ngươi? Ai lại lấy ngoại hiệu bẩn thỉu như vậy?”
Đoạn Tinh lắc đầu nói:“Quan sơn ngũ quỷ này chỉ có bốn người, Long Đại, Lý Nhị, Chung Tam Nương và Trương Ngũ.”
“Hẳn là còn một tên tứ gì đi?” Gia Cát đếm đếm đầu ngón:“Một hai ba năm đều có .”
“Nguyên bản còn có một tên Diệp Tứ, là trượng phu của Chung tam nương, bất quá sau lại biến mất, nghe nói là bị Chung Tam Nương ăn thịt.”
“Y……” Gia Cát lạnh run:“Thực ghê tởm…… Bất quá tên danh tự cũng đủ khó nghe, tên gì không gọi lại gọi là nghẹn chết…… Đám ô quy* này có địa vị gì?”
*rùa, rùa rút đầu
“Đã là chuyện của rất nhiều năm trước, khi bọn họ vừa bước ra giang hồ thì luôn hoạt động tại vùng Trung Nguyên, không chuyện ác nào mà không làm, mười mấy năm trước võ lâm nhân sĩ từng chung sức thảo phạt bọn họ một lần, Long Đại và Chung Tam Nương trọng thương, Ngũ quỷ này vì tự bảo vệ mình nên thối lui đến vùng Tây Vực, sau đó cũng không còn thấy xuất hiện trên giang hồ.” Đoạn Tinh giải thích nói.
“Ngô…… Như vậy a.” Gia Cát gật đầu trầm tư, đột nhiên nghi hoặc nhìn Đoạn Tinh: “Không đúng, chúng ta bằng tuổi, mười mấy năm trước ngươi và ta đều là tiểu hài tử, tại sao ngươi biết bọn họ?”
Đoạn Tinh cười nhạt, giải thích:“Trước đây gia đình ta nghèo, song thân đều phải đi ra ngoài kiếm ăn không có người chăm sóc ta, ta lúc thì ở thôn đông lúc thì ở thôn tây sống nhờ người khác, may mắn mọi người trong thôn giản dị, ta cũng không chịu đói.” Đoạn Tinh nhìn ra cửa sổ: “Cho đến một ngày, trong thôn xuất hiện năm người lạ mặt, gặp người nào giết người đó, ta lúc ấy bốn năm tuổi đang ở trong nhà bá bá hàng xóm ăn cơm, dưới tình thế cấp bách ông đem ta giấu trong đống củi ở sài phòng, ta lúc ấy sợ muốn chết, liên tục nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, mặt năm người bọn họ ta cả đời cũng không quên được.”
Gia Cát nghe vậy sửng sốt, chỉ biết Đoạn Đoạn khi còn nhỏ không khá giả gì, không nghĩ tới lại thảm như vậy ……
“Chờ bọn chúng đi thật lâu, ta mới dám từ trong đống củi chui ra, toàn bộ người trong thôn bị giết hết, ta không dám đứng ở đó nữa liền vội vàng thu thập vài thứ rồi một mình chạy đi, vừa chạy vừa khóc sau lại ngất xỉu ở ven đường, lúc tỉnh lại thì thấy mình ở trong một ngôi miếu đổ nát, là một khất cái đã cứu ta, sau đó ta liền đi theo bọn họ.”
“Sau đó thì sao?” Gia Cát đi lên ôm lấy Đoạn Tinh.
“Sau đó ta đi theo bọn họ ba năm, năm ta bảy tuổi lưu lạc đến Thủy Hàn Thành, có một ngày đang đi trên đường thấy một tiểu thâu trộm đồ, ta liền đi lên bắt hắn, hắn bị người đi đường bắt về quan phủ. Sau đó lúc ta đi qua một con hẻm nhỏ liền bị một đống người quyền đấm cước đá, ta lúc ấy ăn không đủ gầy như mầm đậu lại là một đứa nhỏ, sao có thể đánh thắng được bọn họ, ngay lúc ta ôm đầu chờ chết đột nhiên có một người đến, chỉ mấy chiêu liền đem đám người kia đánh cho hoa rơi nước chảy.”
Cư nhiên dám đánh Đoạn Đoạn? Gia Cát hận nghiến răng, đau lòng đưa tay xoa xoa hắn.
“Lúc sau người đó hỏi ta có hối hận khi bắt tiểu thâu không, ta nói không hối hận, nghèo thì nghèo nhưng không thể làm thế. Rồi người đó hỏi ta có nguyện ý đi cùng hắn hay không, đi theo hắn thì thật quá tốt, ta không nói hai lời liền đi theo. Sau đó ta mới biết thì ra hắn là Thượng Thủy Hàn thành chủ của Thủy Hàn Thành, hắn đưa ta về làm tiểu tạp dịch phụ trách dọn dẹp võ trường, ta lúc không có chuyện gì làm liền lén xem bọn họ luyện võ rồi tìm nơi không có ai khoa tay múa chân. Năm ta mười một tuổi thành chủ mừng thọ thần cho đệ tử lên luận võ, ta nhất thời xúc động cũng đi lên, khởi điểm mọi người đều cười ta bất quá sau đó ta đều đánh thắng bọn họ.”
“Ân, Đoạn Đoạn lợi hại nhất!” Gia Cát gật đầu.
“Lúc ấy thiên hạ đệ tam Thiên Tinh lão nhân có mặt ở đó, sau khi nhìn thấy ta muốn thu ta làm đệ tử, thành chủ cho ta chọn lựa, ta muốn hảo hảo luyện võ nên đi theo ông. Năm ta mười sáu tuổi đã có thể đánh bại sư phụ, sư phụ lúc ấy thật cao hứng lôi kéo ta uống ba ngày ba đêm, sau đó xuất giang hồ đi ngao du xung quanh. Lúc ấy Thần Bảo chủ Vân Sát Bảo là bạn cũ của sư phụ hỏi ta có nguyện ý đến Vân Sát Bảo hay không, ta đáp ứng, còn chuyện sau này thì ngươi đều biết.”
Gia Cát khụt khịt ôm lấy Đoạn Tinh:“Vậy ngươi có đi tìm cha mẹ ngươi không?”
“Đã tìm, tìm rất nhiều lần nhưng thời điểm đó mọi người trong thôn chết hết, cha mẹ ta có lẽ đại khái cũng đã mất, nhiều năm như vậy ta tìm thế nào cũng không thấy.” Hai đầu chân mày Đoạn Tinh có chút nhàn nhạt mệt mỏi.
Gia Cát cọ cọ hắn, khuyên nhủ:“Nói không chừng ngày nào đó sẽ tìm được…… Cho nên ngươi bảo Thiên Nguyệt Lâu điều tra tin tức đám ô quy kia, muốn báo thù thay người trong thôn?”
“Ân.” Đoạn Tinh gật đầu:“Đã tìm lâu nhưng không tìm được, không biết lần này bọn họ sao lại đột nhiên đi tới Mạc Bắc, có khi nào là bị Gia Luật Thanh thu mua hay không?”
“Có khả năng, chiếu theo như vậy thì Gia Luật Thanh đã không kiềm chế được nữa, phụ tử bọn họ đã rục rịch nhiều năm rồi.” Gia Cát trầm tư: “Chúng ta vẫn là về Vân Sát Bảo nhanh đi, nếu thật sự đánh nhau Hoàng đế và Gia Luật Thanh khẳng định đều đến Vân Sát Bảo, chúng ta về thương lượng một chút.”
“Ngô……” Đoạn Tinh sờ sờ cằm: “Muốn ta đi nói cho cái người luôn đi theo chúng ta hay không, để y quay về truyền tin cho Hoàng đế? Tránh cho Hoa Thiên Lang đến lúc đó trở tay không kịp, liều chết muốn chúng ta hỗ trợ.”
“Ân, ta đi nói với y.” Gia Cát do dự một chút, vẫn là gật đầu đi ra ngoài, lại bị Đoạn Tinh một phen giữ chặt.
“Làm sao vậy?” Gia Cát nghi hoặc.
Đoạn Tinh cười cười, nói:“Ta đi, yên tâm đi.”
Đoạn Tinh ra ngoài Cẩm Đoạn Trang, phi thân nhảy lên một cái cây, giương mắt nhìn Lâm Hạo Phong đang dựa vào thân cây.
Lâm Hạo Phong nhìn hắn không nói gì.
“Ngươi tính cả đời như vậy với y?” Đoạn Tinh thản nhiên mở miệng.
Lâm Hạo Phong tiếp tục nhìn vào bên trong trang, nói:“Cùng ngươi có quan hệ gì.”
“Y rất áy náy, cảm thấy có lỗi với ngươi nhưng y lại sợ đối mặt với ngươi, ngươi có biết đi theo như vậy là làm cho y khó xử hay không.”
Lâm Hạo Phong thấy buồn cười, nói:“Ta bất quá chỉ muốn đứng ở xa nhìn y mà thôi, như vậy cũng gọi khó xử?”
Đoạn Tinh lắc đầu, nói:“Ngươi càng như vậy sẽ chỉ làm y càng trốn tránh ngươi.”
Lâm Hạo Phong khóe mắt khiêu khích, nói:“Ngươi mới sáng sớm đến đây là vì nói chuyện này với ta?”
“Gia Luật Thanh sắp phản, trở về nói cho Hoàng thượng một tiếng.” Đoạn Tinh lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn ta đi? Ta sẽ không buông tay Gia Cát.“Lâm Hạo Phong nắm tay.
Đoạn Tinh bật cười, nói:“Giang sơn là của Hoa Thiên Lang, ngươi là bằng hữu y nghe được tin tức này nên nhanh chóng nói cho y. Mà điều đầu tiên ngươi nghĩ đến cư nhiên là ta lấy cớ đuổi ngươi đi. Tin ta đã nói cho ngươi, muốn thông tri cho y hay không là chuyện của ngươi. Về phần về kinh hay muốn tiếp tục theo chúng ta tới Vân Sát Bảo, tùy ngươi.”
Lâm Hạo Phong sắc mặt ám trầm, nâng mắt nói:“Gia Cát là của ta, ta nhất định sẽ đem y cướp về.”
Đoạn Tinh nhìn y nói:“Ngươi chỉ là muốn y cũng không phải thương y, trách không được y sợ ngươi như vậy…… Ta đã nói như vậy ngươi nếu còn muốn đi theo ta sẽ không phản đối, bất quá ngươi nếu dám làm chuyện gì khác, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”
“Dựa vào cái gì? Bằng võ công đệ nhị thiên hạ ngươi nghĩ ta không đánh lại ngươi?” Lâm Hạo Phong cười lạnh.
Đoạn Tinh lắc đầu, xoay người nhảy xuống cây nói:“Bằng ta thương y.”
“Họ Đoàn, xem như ngươi lợi hại, chờ lão tử trở về kinh thành, xong việc sẽ đến Vân Sát Bảo tìm ngươi!” Lâm Hạo Phong hướng phía bóng lưng Đoạn Tinh hô to.
Đoạn Tinh cười cười, vào nhà đem Gia Cát ôm vào trong lòng.
“Y trở về chưa?” Gia Cát hỏi hắn.
“Ân, bất quá y nói sẽ không buông tay ngươi.” Đoạn Tinh cúi xuống hôn đầu hắn.
“Vậy làm sao bây giờ?” Gia Cát uể oải:“Ta không muốn như vậy, trên đời này nhiều người như vậy y sao cứ thiếu tâm nhãn như thế?”
Đoạn Tinh bật cười, nói:“Đúng, trên đời này nhiều người như vậy, thật không biết sao y lại xui xẻo, cố tình coi trọng ngươi một tiểu vô tâm vô phế, người ta đi theo ngươi lâu như vậy không làm ngươi cảm động được kết quả còn bị nói thành thiếu tâm nhãn.”
“Đi, ta đây đi tìm y, nói cho y biết ta bị cảm động thần hồn điên đảo, quyết định cả đời này đi theo y!” Gia Cát nghe vậy tức giận thở phì phì đi ra ngoài, lại bị Đoạn Tinh kéo một phen áp vào trên tường.
“Ngươi làm gì!” Gia Cát trừng mắt:“Dù sao ta cũng tên vô tâm vô phế!”
Đoạn Tinh không nói gì cúi đầu hôn trụ y, răng môi tương hỗ gắn bó triền miên.
Hồi lâu sau, Đoạn Tinh buông Gia Cát thở hổn hển ra, tay nhẹ nhàng xoa xoa môi thoáng sưng đỏ của y, cười nói:“Không tức giận ?”
Gia Cát quẹt quẹt miệng, không nói lời nào.
Đoạn Tinh ôm y ngồi lên ghế, nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai y nói:“Sau khi về Vân Sát Bảo chúng ta thành thân được không?”
Gia Cát nhíu mày:“Hai đại nam nhân thành thân cái gì?”
“Ai nói hai nam không thể thành thân.” Đoạn Tinh ôm chặt y:“Hơn nữa hiện tại toàn Vân Sát Bảo từ trên xuống dưới đều biết không có ngươi ta tuyệt đối sống không nổi, ngươi nếu sợ người khác nói nhàn thoại, ta sẽ cho Thiên Nguyệt Lâu đi phân tán tin tức, nói ngươi và ta là tam sinh hữu duyên tình định kiếp này……”
“Không cho nói!” Gia Cát đỏ mặt lấy tay bịt miệng hắn, lại bị Đoạn Tinh nắm lấy: “Thành thân được không?”
“…… Ân.” Gia Cát nghĩ nghĩ, cúi đầu đáp ứng.
Đoạn Tinh sửng sốt, sau đó ôm Gia Cát xông ra ngoài.
“Uy, ngươi thả ta xuống dưới, phát điên cái gì?” Gia Cát sốt ruột.
Đoạn Tinh cười to:“Về Vân Sát Bảo!”
Hai người một đường rong ruổi vài ngày sau thuận lợi đến Vân Sát Bảo, buổi tối mọi người vô cùng náo nhiệt chào đón bọn họ.
Thần Tử Việt cười tủm tỉm ôm cánh tay Gia Cát lắc a lắc: “Gia Cát ngươi có khẩn trương không?”
Gia Cát trừng mắt:“ Tiểu gia ta tại sao phải khẩn trương?”
“Không phải nói tân nương tử trước khi xuất giá đều khẩn trương sao?” Thần Tử Việt nghi hoặc.
Gia Cát tạc mao, vỗ bàn rống:“Ai nói ta gả? Ta là thú hắn! Bằng không ngươi hỏi hắn!”
Đoạn Tinh cười cười không nói gì.
“Nhưng là nhìn ngươi thế nào cũng thấy giống như gả đi…… Đoạn Đoạn so với ngươi cao hơn, khí lực so với ngươi lớn hơn, võ công so với ngươi càng tốt hơn.” Thần Tử Việt e sợ thiên hạ bất loạn.
“Nông cạn! Nhìn người sao có thể chỉ nhìn bên ngoài, ta không khẩn trương! Hắn mới khẩn trương!” Gia Cát trừng Thần Tử Việt.
Thần Tử Việt kéo Mộc Tiên Nhiên qua:“Nhiên Nhiên ngươi trước kia chưa thấy quân sư, bây giờ ngươi nhìn y và Đoạn Đoạn, thấy ai giống tân nương tử hơn?”
“A?” Mộc Tiên Nhiên vẻ mặt đưa đám, nhìn thấy Thần Tử Việt vẻ mặt chờ mong lại nhìn nhìn Đoạn Tinh cười tủm tỉm, rồi nhìn nhìn Gia Cát đang tức giận rống rống, nhắm mắt lại vẻ mặt bi tráng chỉ chỉ Gia Cát.
“Phốc……” Dạ Lan San cười phun: “Gia Cát, đó là trách ngươi động chút là gào to làm sao trấn được người.”
Gia Cát trừng mắt nhìn Mộc Tiên Nhiên, ngồi xuống thở phì phì. Đoạn Tinh ở phía dưới bàn vụng trộm cầm tay y xoa bóp, vẻ mặt cười xấu xa.
Gia Cát nổi giận —– Mình nhìn qua hình như là có một chút khẩn trương…… Nghĩ lại liếc mắt nhìn Đoạn Tinh một cái, thấy hắn một chút cũng không có dáng vẻ khẩn trương, nên dùng bữa thì dùng bữa nên uống rượu thì uống rượu…… Càng nổi giận……
“Đúng rồi Bảo chủ, chúng ta lần này cần giúp Hoàng đế hay không?” Đoạn Tinh hỏi.
Dạ Lan San gật đầu:“Giúp, nếu y đánh không lại Gia Luật Thanh chúng ta sẽ đi hỗ trợ. Dù sao Hoa Thiên Lang cũng xem như là Hoàng đế tốt, đăng cơ mấy năm nay dân chúng cũng sống yên ổn, phụ tử Gia Luật Thanh không phải thứ gì tốt.”
“Ân.” Gia Cát gật đầu: “Hoa Thiên Lang xác thực không tệ, nếu thật sự đánh cũng chỉ sợ Gia Luật Thanh không phải đối thủ của y.”
“Quản hai người bọn họ ép buộc như thế nào, đến trên đầu chúng ta rồi hãy nói, hiện tại chuyện trọng nhất ở Vân Sát Bảo chính là làm hỉ sự!” Dạ Lan San cười nói:“Bạch tỷ, việc này giao cho ngươi .”
“Đương nhiên!” Bạch Nhược Manh cười nói:“Ta sẽ thêu một cái hỉ bị* cho hai ngươi!”
*chăn cưới
“Khụ khụ……” Đoạn Tinh bị sặc:“Không cần đi?”
“Đương nhiên cần!” Bạch Nhược Manh trừng hắn:“Rất may mắn đó! Ta hiện tại chuẩn bị thêu!”
Nhìn bóng dáng Bạch Nhược Manh, vẻ mặt Đoạn Tinh hỏng mất.
“Đoạn Đoạn ngươi thõa mãn rồi đi!” Thần Tử Việt đẩy đẩy Đoạn Tinh:“Không phải chỉ là chăn sao, đặt ở tân phòng cũng không có ai thấy, không làm hỉ phục cho hai người đã mừng lắm rồi……”
“Nhưng mà hôm trước Bạch tỷ thêu khăn tay cho ta, trên khăn còn có nửa cây kim đính ở trên……” Mộc Tiên Nhiên sờ sờ ngực lòng còn sợ hãi, nghĩ rằng may mà trước khi lau mặt nhìn thấy, bằng không chắc mặt đã bị thủng thành lỗ.
Tất cả mọi người ở đây rùng mình một cái, trong đầu hiện ra cảnh Đoạn Đoạn và Gia Cát đang chui trong chăn chuẩn bị ấy ấy thì bị chích một cái……
=O=
Hảo đau nha….
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoạn Tinh dẫn theo Gia Cát muốn xuất môn lại bị chưởng quầy vội vàng đuổi theo gọi lại.
“Làm sao vậy?” Đoạn Tinh nghi hoặc nói.
“Phó bảo chủ, ngày hôm qua Thiên Nguyệt Lâu truyền tin đến, nói Quan sơn ngũ quỷ lại tái xuất giang hồ, bất quá không đi đến Trung Nguyên mà là trực tiếp đi đến Mạc Bắc.”
Đoạn Tinh nghe vậy khựng lại, cau mày quay về phòng.
Gia Cát đi theo vào, thấy Đoạn Tinh sắc mặt không tốt, cẩn thận mở miệng hỏi:“Làm sao vậy? Đám Quan sơn kia đắc tội ngươi? Ai lại lấy ngoại hiệu bẩn thỉu như vậy?”
Đoạn Tinh lắc đầu nói:“Quan sơn ngũ quỷ này chỉ có bốn người, Long Đại, Lý Nhị, Chung Tam Nương và Trương Ngũ.”
“Hẳn là còn một tên tứ gì đi?” Gia Cát đếm đếm đầu ngón:“Một hai ba năm đều có .”
“Nguyên bản còn có một tên Diệp Tứ, là trượng phu của Chung tam nương, bất quá sau lại biến mất, nghe nói là bị Chung Tam Nương ăn thịt.”
“Y……” Gia Cát lạnh run:“Thực ghê tởm…… Bất quá tên danh tự cũng đủ khó nghe, tên gì không gọi lại gọi là nghẹn chết…… Đám ô quy* này có địa vị gì?”
*rùa, rùa rút đầu
“Đã là chuyện của rất nhiều năm trước, khi bọn họ vừa bước ra giang hồ thì luôn hoạt động tại vùng Trung Nguyên, không chuyện ác nào mà không làm, mười mấy năm trước võ lâm nhân sĩ từng chung sức thảo phạt bọn họ một lần, Long Đại và Chung Tam Nương trọng thương, Ngũ quỷ này vì tự bảo vệ mình nên thối lui đến vùng Tây Vực, sau đó cũng không còn thấy xuất hiện trên giang hồ.” Đoạn Tinh giải thích nói.
“Ngô…… Như vậy a.” Gia Cát gật đầu trầm tư, đột nhiên nghi hoặc nhìn Đoạn Tinh: “Không đúng, chúng ta bằng tuổi, mười mấy năm trước ngươi và ta đều là tiểu hài tử, tại sao ngươi biết bọn họ?”
Đoạn Tinh cười nhạt, giải thích:“Trước đây gia đình ta nghèo, song thân đều phải đi ra ngoài kiếm ăn không có người chăm sóc ta, ta lúc thì ở thôn đông lúc thì ở thôn tây sống nhờ người khác, may mắn mọi người trong thôn giản dị, ta cũng không chịu đói.” Đoạn Tinh nhìn ra cửa sổ: “Cho đến một ngày, trong thôn xuất hiện năm người lạ mặt, gặp người nào giết người đó, ta lúc ấy bốn năm tuổi đang ở trong nhà bá bá hàng xóm ăn cơm, dưới tình thế cấp bách ông đem ta giấu trong đống củi ở sài phòng, ta lúc ấy sợ muốn chết, liên tục nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, mặt năm người bọn họ ta cả đời cũng không quên được.”
Gia Cát nghe vậy sửng sốt, chỉ biết Đoạn Đoạn khi còn nhỏ không khá giả gì, không nghĩ tới lại thảm như vậy ……
“Chờ bọn chúng đi thật lâu, ta mới dám từ trong đống củi chui ra, toàn bộ người trong thôn bị giết hết, ta không dám đứng ở đó nữa liền vội vàng thu thập vài thứ rồi một mình chạy đi, vừa chạy vừa khóc sau lại ngất xỉu ở ven đường, lúc tỉnh lại thì thấy mình ở trong một ngôi miếu đổ nát, là một khất cái đã cứu ta, sau đó ta liền đi theo bọn họ.”
“Sau đó thì sao?” Gia Cát đi lên ôm lấy Đoạn Tinh.
“Sau đó ta đi theo bọn họ ba năm, năm ta bảy tuổi lưu lạc đến Thủy Hàn Thành, có một ngày đang đi trên đường thấy một tiểu thâu trộm đồ, ta liền đi lên bắt hắn, hắn bị người đi đường bắt về quan phủ. Sau đó lúc ta đi qua một con hẻm nhỏ liền bị một đống người quyền đấm cước đá, ta lúc ấy ăn không đủ gầy như mầm đậu lại là một đứa nhỏ, sao có thể đánh thắng được bọn họ, ngay lúc ta ôm đầu chờ chết đột nhiên có một người đến, chỉ mấy chiêu liền đem đám người kia đánh cho hoa rơi nước chảy.”
Cư nhiên dám đánh Đoạn Đoạn? Gia Cát hận nghiến răng, đau lòng đưa tay xoa xoa hắn.
“Lúc sau người đó hỏi ta có hối hận khi bắt tiểu thâu không, ta nói không hối hận, nghèo thì nghèo nhưng không thể làm thế. Rồi người đó hỏi ta có nguyện ý đi cùng hắn hay không, đi theo hắn thì thật quá tốt, ta không nói hai lời liền đi theo. Sau đó ta mới biết thì ra hắn là Thượng Thủy Hàn thành chủ của Thủy Hàn Thành, hắn đưa ta về làm tiểu tạp dịch phụ trách dọn dẹp võ trường, ta lúc không có chuyện gì làm liền lén xem bọn họ luyện võ rồi tìm nơi không có ai khoa tay múa chân. Năm ta mười một tuổi thành chủ mừng thọ thần cho đệ tử lên luận võ, ta nhất thời xúc động cũng đi lên, khởi điểm mọi người đều cười ta bất quá sau đó ta đều đánh thắng bọn họ.”
“Ân, Đoạn Đoạn lợi hại nhất!” Gia Cát gật đầu.
“Lúc ấy thiên hạ đệ tam Thiên Tinh lão nhân có mặt ở đó, sau khi nhìn thấy ta muốn thu ta làm đệ tử, thành chủ cho ta chọn lựa, ta muốn hảo hảo luyện võ nên đi theo ông. Năm ta mười sáu tuổi đã có thể đánh bại sư phụ, sư phụ lúc ấy thật cao hứng lôi kéo ta uống ba ngày ba đêm, sau đó xuất giang hồ đi ngao du xung quanh. Lúc ấy Thần Bảo chủ Vân Sát Bảo là bạn cũ của sư phụ hỏi ta có nguyện ý đến Vân Sát Bảo hay không, ta đáp ứng, còn chuyện sau này thì ngươi đều biết.”
Gia Cát khụt khịt ôm lấy Đoạn Tinh:“Vậy ngươi có đi tìm cha mẹ ngươi không?”
“Đã tìm, tìm rất nhiều lần nhưng thời điểm đó mọi người trong thôn chết hết, cha mẹ ta có lẽ đại khái cũng đã mất, nhiều năm như vậy ta tìm thế nào cũng không thấy.” Hai đầu chân mày Đoạn Tinh có chút nhàn nhạt mệt mỏi.
Gia Cát cọ cọ hắn, khuyên nhủ:“Nói không chừng ngày nào đó sẽ tìm được…… Cho nên ngươi bảo Thiên Nguyệt Lâu điều tra tin tức đám ô quy kia, muốn báo thù thay người trong thôn?”
“Ân.” Đoạn Tinh gật đầu:“Đã tìm lâu nhưng không tìm được, không biết lần này bọn họ sao lại đột nhiên đi tới Mạc Bắc, có khi nào là bị Gia Luật Thanh thu mua hay không?”
“Có khả năng, chiếu theo như vậy thì Gia Luật Thanh đã không kiềm chế được nữa, phụ tử bọn họ đã rục rịch nhiều năm rồi.” Gia Cát trầm tư: “Chúng ta vẫn là về Vân Sát Bảo nhanh đi, nếu thật sự đánh nhau Hoàng đế và Gia Luật Thanh khẳng định đều đến Vân Sát Bảo, chúng ta về thương lượng một chút.”
“Ngô……” Đoạn Tinh sờ sờ cằm: “Muốn ta đi nói cho cái người luôn đi theo chúng ta hay không, để y quay về truyền tin cho Hoàng đế? Tránh cho Hoa Thiên Lang đến lúc đó trở tay không kịp, liều chết muốn chúng ta hỗ trợ.”
“Ân, ta đi nói với y.” Gia Cát do dự một chút, vẫn là gật đầu đi ra ngoài, lại bị Đoạn Tinh một phen giữ chặt.
“Làm sao vậy?” Gia Cát nghi hoặc.
Đoạn Tinh cười cười, nói:“Ta đi, yên tâm đi.”
Đoạn Tinh ra ngoài Cẩm Đoạn Trang, phi thân nhảy lên một cái cây, giương mắt nhìn Lâm Hạo Phong đang dựa vào thân cây.
Lâm Hạo Phong nhìn hắn không nói gì.
“Ngươi tính cả đời như vậy với y?” Đoạn Tinh thản nhiên mở miệng.
Lâm Hạo Phong tiếp tục nhìn vào bên trong trang, nói:“Cùng ngươi có quan hệ gì.”
“Y rất áy náy, cảm thấy có lỗi với ngươi nhưng y lại sợ đối mặt với ngươi, ngươi có biết đi theo như vậy là làm cho y khó xử hay không.”
Lâm Hạo Phong thấy buồn cười, nói:“Ta bất quá chỉ muốn đứng ở xa nhìn y mà thôi, như vậy cũng gọi khó xử?”
Đoạn Tinh lắc đầu, nói:“Ngươi càng như vậy sẽ chỉ làm y càng trốn tránh ngươi.”
Lâm Hạo Phong khóe mắt khiêu khích, nói:“Ngươi mới sáng sớm đến đây là vì nói chuyện này với ta?”
“Gia Luật Thanh sắp phản, trở về nói cho Hoàng thượng một tiếng.” Đoạn Tinh lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn ta đi? Ta sẽ không buông tay Gia Cát.“Lâm Hạo Phong nắm tay.
Đoạn Tinh bật cười, nói:“Giang sơn là của Hoa Thiên Lang, ngươi là bằng hữu y nghe được tin tức này nên nhanh chóng nói cho y. Mà điều đầu tiên ngươi nghĩ đến cư nhiên là ta lấy cớ đuổi ngươi đi. Tin ta đã nói cho ngươi, muốn thông tri cho y hay không là chuyện của ngươi. Về phần về kinh hay muốn tiếp tục theo chúng ta tới Vân Sát Bảo, tùy ngươi.”
Lâm Hạo Phong sắc mặt ám trầm, nâng mắt nói:“Gia Cát là của ta, ta nhất định sẽ đem y cướp về.”
Đoạn Tinh nhìn y nói:“Ngươi chỉ là muốn y cũng không phải thương y, trách không được y sợ ngươi như vậy…… Ta đã nói như vậy ngươi nếu còn muốn đi theo ta sẽ không phản đối, bất quá ngươi nếu dám làm chuyện gì khác, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”
“Dựa vào cái gì? Bằng võ công đệ nhị thiên hạ ngươi nghĩ ta không đánh lại ngươi?” Lâm Hạo Phong cười lạnh.
Đoạn Tinh lắc đầu, xoay người nhảy xuống cây nói:“Bằng ta thương y.”
“Họ Đoàn, xem như ngươi lợi hại, chờ lão tử trở về kinh thành, xong việc sẽ đến Vân Sát Bảo tìm ngươi!” Lâm Hạo Phong hướng phía bóng lưng Đoạn Tinh hô to.
Đoạn Tinh cười cười, vào nhà đem Gia Cát ôm vào trong lòng.
“Y trở về chưa?” Gia Cát hỏi hắn.
“Ân, bất quá y nói sẽ không buông tay ngươi.” Đoạn Tinh cúi xuống hôn đầu hắn.
“Vậy làm sao bây giờ?” Gia Cát uể oải:“Ta không muốn như vậy, trên đời này nhiều người như vậy y sao cứ thiếu tâm nhãn như thế?”
Đoạn Tinh bật cười, nói:“Đúng, trên đời này nhiều người như vậy, thật không biết sao y lại xui xẻo, cố tình coi trọng ngươi một tiểu vô tâm vô phế, người ta đi theo ngươi lâu như vậy không làm ngươi cảm động được kết quả còn bị nói thành thiếu tâm nhãn.”
“Đi, ta đây đi tìm y, nói cho y biết ta bị cảm động thần hồn điên đảo, quyết định cả đời này đi theo y!” Gia Cát nghe vậy tức giận thở phì phì đi ra ngoài, lại bị Đoạn Tinh kéo một phen áp vào trên tường.
“Ngươi làm gì!” Gia Cát trừng mắt:“Dù sao ta cũng tên vô tâm vô phế!”
Đoạn Tinh không nói gì cúi đầu hôn trụ y, răng môi tương hỗ gắn bó triền miên.
Hồi lâu sau, Đoạn Tinh buông Gia Cát thở hổn hển ra, tay nhẹ nhàng xoa xoa môi thoáng sưng đỏ của y, cười nói:“Không tức giận ?”
Gia Cát quẹt quẹt miệng, không nói lời nào.
Đoạn Tinh ôm y ngồi lên ghế, nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai y nói:“Sau khi về Vân Sát Bảo chúng ta thành thân được không?”
Gia Cát nhíu mày:“Hai đại nam nhân thành thân cái gì?”
“Ai nói hai nam không thể thành thân.” Đoạn Tinh ôm chặt y:“Hơn nữa hiện tại toàn Vân Sát Bảo từ trên xuống dưới đều biết không có ngươi ta tuyệt đối sống không nổi, ngươi nếu sợ người khác nói nhàn thoại, ta sẽ cho Thiên Nguyệt Lâu đi phân tán tin tức, nói ngươi và ta là tam sinh hữu duyên tình định kiếp này……”
“Không cho nói!” Gia Cát đỏ mặt lấy tay bịt miệng hắn, lại bị Đoạn Tinh nắm lấy: “Thành thân được không?”
“…… Ân.” Gia Cát nghĩ nghĩ, cúi đầu đáp ứng.
Đoạn Tinh sửng sốt, sau đó ôm Gia Cát xông ra ngoài.
“Uy, ngươi thả ta xuống dưới, phát điên cái gì?” Gia Cát sốt ruột.
Đoạn Tinh cười to:“Về Vân Sát Bảo!”
Hai người một đường rong ruổi vài ngày sau thuận lợi đến Vân Sát Bảo, buổi tối mọi người vô cùng náo nhiệt chào đón bọn họ.
Thần Tử Việt cười tủm tỉm ôm cánh tay Gia Cát lắc a lắc: “Gia Cát ngươi có khẩn trương không?”
Gia Cát trừng mắt:“ Tiểu gia ta tại sao phải khẩn trương?”
“Không phải nói tân nương tử trước khi xuất giá đều khẩn trương sao?” Thần Tử Việt nghi hoặc.
Gia Cát tạc mao, vỗ bàn rống:“Ai nói ta gả? Ta là thú hắn! Bằng không ngươi hỏi hắn!”
Đoạn Tinh cười cười không nói gì.
“Nhưng là nhìn ngươi thế nào cũng thấy giống như gả đi…… Đoạn Đoạn so với ngươi cao hơn, khí lực so với ngươi lớn hơn, võ công so với ngươi càng tốt hơn.” Thần Tử Việt e sợ thiên hạ bất loạn.
“Nông cạn! Nhìn người sao có thể chỉ nhìn bên ngoài, ta không khẩn trương! Hắn mới khẩn trương!” Gia Cát trừng Thần Tử Việt.
Thần Tử Việt kéo Mộc Tiên Nhiên qua:“Nhiên Nhiên ngươi trước kia chưa thấy quân sư, bây giờ ngươi nhìn y và Đoạn Đoạn, thấy ai giống tân nương tử hơn?”
“A?” Mộc Tiên Nhiên vẻ mặt đưa đám, nhìn thấy Thần Tử Việt vẻ mặt chờ mong lại nhìn nhìn Đoạn Tinh cười tủm tỉm, rồi nhìn nhìn Gia Cát đang tức giận rống rống, nhắm mắt lại vẻ mặt bi tráng chỉ chỉ Gia Cát.
“Phốc……” Dạ Lan San cười phun: “Gia Cát, đó là trách ngươi động chút là gào to làm sao trấn được người.”
Gia Cát trừng mắt nhìn Mộc Tiên Nhiên, ngồi xuống thở phì phì. Đoạn Tinh ở phía dưới bàn vụng trộm cầm tay y xoa bóp, vẻ mặt cười xấu xa.
Gia Cát nổi giận —– Mình nhìn qua hình như là có một chút khẩn trương…… Nghĩ lại liếc mắt nhìn Đoạn Tinh một cái, thấy hắn một chút cũng không có dáng vẻ khẩn trương, nên dùng bữa thì dùng bữa nên uống rượu thì uống rượu…… Càng nổi giận……
“Đúng rồi Bảo chủ, chúng ta lần này cần giúp Hoàng đế hay không?” Đoạn Tinh hỏi.
Dạ Lan San gật đầu:“Giúp, nếu y đánh không lại Gia Luật Thanh chúng ta sẽ đi hỗ trợ. Dù sao Hoa Thiên Lang cũng xem như là Hoàng đế tốt, đăng cơ mấy năm nay dân chúng cũng sống yên ổn, phụ tử Gia Luật Thanh không phải thứ gì tốt.”
“Ân.” Gia Cát gật đầu: “Hoa Thiên Lang xác thực không tệ, nếu thật sự đánh cũng chỉ sợ Gia Luật Thanh không phải đối thủ của y.”
“Quản hai người bọn họ ép buộc như thế nào, đến trên đầu chúng ta rồi hãy nói, hiện tại chuyện trọng nhất ở Vân Sát Bảo chính là làm hỉ sự!” Dạ Lan San cười nói:“Bạch tỷ, việc này giao cho ngươi .”
“Đương nhiên!” Bạch Nhược Manh cười nói:“Ta sẽ thêu một cái hỉ bị* cho hai ngươi!”
*chăn cưới
“Khụ khụ……” Đoạn Tinh bị sặc:“Không cần đi?”
“Đương nhiên cần!” Bạch Nhược Manh trừng hắn:“Rất may mắn đó! Ta hiện tại chuẩn bị thêu!”
Nhìn bóng dáng Bạch Nhược Manh, vẻ mặt Đoạn Tinh hỏng mất.
“Đoạn Đoạn ngươi thõa mãn rồi đi!” Thần Tử Việt đẩy đẩy Đoạn Tinh:“Không phải chỉ là chăn sao, đặt ở tân phòng cũng không có ai thấy, không làm hỉ phục cho hai người đã mừng lắm rồi……”
“Nhưng mà hôm trước Bạch tỷ thêu khăn tay cho ta, trên khăn còn có nửa cây kim đính ở trên……” Mộc Tiên Nhiên sờ sờ ngực lòng còn sợ hãi, nghĩ rằng may mà trước khi lau mặt nhìn thấy, bằng không chắc mặt đã bị thủng thành lỗ.
Tất cả mọi người ở đây rùng mình một cái, trong đầu hiện ra cảnh Đoạn Đoạn và Gia Cát đang chui trong chăn chuẩn bị ấy ấy thì bị chích một cái……
=O=
Hảo đau nha….
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San