Từ Từ, Tôi Mới Là Công !
Chương 3 Có cần giúp không ?
Sau khi Lâm Miểu lấy giấy lau đi lau lại vài cái, bỗng nhiên nhớ ra bản thân đang đóng phim, chớp chớp hàng mi dài, ngượng ngùng nói:
” Đúng rồi, em quên, anh đến đây để tắm…. “
Nhưng một chân Lâm Miểu quỳ lên sô pha, một chân giẫm trên mặt đất, cả người bao trùm lấy Triển Thiệu, che anh kín mít từ đầu đến chân, không giống tư thế sẽ bị đẩy ngã như trong cốt truyện.
Là một diễn viên tốt bụng yêu nghề, là bậc đàn anh kinh nghiệm phong phú, Triển Thiệu phải có trách nhiệm nhắc nhở Lâm Miểu, cố gắng không để cậu diễn lệch với kịch bản.
Đầu tiên, một tay anh khéo léo cởϊ qυầи áo, một tay vươn ra gẩy ngực Lâm Miểu, trêu chọc:
” Hình như, quần áo em cũng ướt đúng không? “
Lâm Miểu chớp chớp mắt, mặt đỏ bừng:
“ Không…… Không ướt…… ”
Nghe cậu nói vậy, Triển Thiệu cảm thấy không hài lòng: Có nhớ lời thoại không? Đã xem kịch bản chưa? Đây là phim GV, chi tiết quan trọng như thế không thể nói năng linh tinh được!
Lâm Miểu nhạy bén nhận ra Triển Thiệu không vui, cuống quít nói thêm một câu:
” À, không ướt nhưng vẫn có thể cởϊ qυầи áo! “
Triển Thiệu thấy cậu biết điều, mỉm cười hài lòng, hỏi lại: ” Hửm? “
Tay cũng không an phận, sờ soạng bên trong áo.
Ồ, không phải dạng vừa nha, Triển Thiệu sờ vào cơ bụng săn chắc của cậu, hài lòng nghĩ.
Sau khi Lâm Miểu bị anh sờ soạng vài cái, lỗ tai đỏ lên. Cậu khó chịu khom khom lưng, ngồi nửa người lên ghế sô pha, chân mất tự nhiên khép chặt vào nhau.
Hử, nhanh như vậy đã có phản ứng? Thế thì nhanh quá! Kiểu phản ứng này rất là đáng quý! Đây là chỗ nào, sao lại đào ra một báu vật mẫn cảm như vậy! Triển Thiệu thầm khen trong lòng.
Tranh thủ lúc này, anh nhanh chóng diễn kịp kịch bản. Một tay Triển Thiệu kéo áo Lâm Miểu, một tay như có như không đụng vào đầṳ ѵú đối phương, quan tâm chăm sóc hỏi:
” Hửm? Em…. Không thấy thoải mái chỗ nào sao….? “
Lâm Miểu bắt chéo hai trên ngồi trên sô pha, hít sâu nói:
“ …… Thoải…… Thoải mái…… ”
Lại quên lời thoại? Triển Thiệu nhíu mày.
Lâm Miểu thấy vẻ mặt Triển Thiệu, giọng nói trở nên đáng thương:
” Ưm, có chỗ không thoải mái…. “
Triển Thiệu nở nụ cười chuẩn mực ôn nhu công, nhẹ nhàng hỏi:
” Hửm? Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? “
Lâm Miểu mặt đỏ như trái cà chua, giọng trầm xuống, làm cho Triển Thiệu lo lắng về hiệu quả thu âm:
” Ưm, chỗ đó, phía dưới…. Không thoải mái…. “
Anh thừa nhận, thanh âm nho nhỏ của cậu, đã khiến nửa dưới sung sức của Triển Thiệu trướng đau.
Anh tranh thủ đẩy Lâm Miểu nằm xuống sô pha, kéo áo cậu lên, nửa người trên Lâm Miểu hoàn toàn lộ liễu dưới ánh đèn sáng rực.
Chà chà, cái cơ bụng này, còn có đường áo vest, với cả làn da này nữa. *1
Anh từng phải chọn một người trong số mười người để làm bạn diễn, nhưng không một ai có được thân hình đẹp như Lâm Miểu.
Cơ bắp rắn chắc nhưng lại dẻo dai, làn da mịn màng nhưng lại co dãn. Hai viên nhỏ màu hồng nhạt nổi giữa lồng ngực trắng nõn, hơi hơi rung động trong không khí.
Cực phẩm, đúng là cực phẩm.
Triển Thiệu vừa cảm thán, vừa nói theo kịch bản:
” Phía dưới không thoải mái sao? Muốn anh giúp em kiểm tra không? “
Lâm Miểu quay mặt sang bên, mùi thơm trên người không ngừng xộc vào mũi anh:
” Ưm…. Muốn…. “
Triển Thiệu cười chân thành, kéo dây thun trên quần, lột sạch quần ngủ Lâm Miểu.
” Đúng rồi, em quên, anh đến đây để tắm…. “
Nhưng một chân Lâm Miểu quỳ lên sô pha, một chân giẫm trên mặt đất, cả người bao trùm lấy Triển Thiệu, che anh kín mít từ đầu đến chân, không giống tư thế sẽ bị đẩy ngã như trong cốt truyện.
Là một diễn viên tốt bụng yêu nghề, là bậc đàn anh kinh nghiệm phong phú, Triển Thiệu phải có trách nhiệm nhắc nhở Lâm Miểu, cố gắng không để cậu diễn lệch với kịch bản.
Đầu tiên, một tay anh khéo léo cởϊ qυầи áo, một tay vươn ra gẩy ngực Lâm Miểu, trêu chọc:
” Hình như, quần áo em cũng ướt đúng không? “
Lâm Miểu chớp chớp mắt, mặt đỏ bừng:
“ Không…… Không ướt…… ”
Nghe cậu nói vậy, Triển Thiệu cảm thấy không hài lòng: Có nhớ lời thoại không? Đã xem kịch bản chưa? Đây là phim GV, chi tiết quan trọng như thế không thể nói năng linh tinh được!
Lâm Miểu nhạy bén nhận ra Triển Thiệu không vui, cuống quít nói thêm một câu:
” À, không ướt nhưng vẫn có thể cởϊ qυầи áo! “
Triển Thiệu thấy cậu biết điều, mỉm cười hài lòng, hỏi lại: ” Hửm? “
Tay cũng không an phận, sờ soạng bên trong áo.
Ồ, không phải dạng vừa nha, Triển Thiệu sờ vào cơ bụng săn chắc của cậu, hài lòng nghĩ.
Sau khi Lâm Miểu bị anh sờ soạng vài cái, lỗ tai đỏ lên. Cậu khó chịu khom khom lưng, ngồi nửa người lên ghế sô pha, chân mất tự nhiên khép chặt vào nhau.
Hử, nhanh như vậy đã có phản ứng? Thế thì nhanh quá! Kiểu phản ứng này rất là đáng quý! Đây là chỗ nào, sao lại đào ra một báu vật mẫn cảm như vậy! Triển Thiệu thầm khen trong lòng.
Tranh thủ lúc này, anh nhanh chóng diễn kịp kịch bản. Một tay Triển Thiệu kéo áo Lâm Miểu, một tay như có như không đụng vào đầṳ ѵú đối phương, quan tâm chăm sóc hỏi:
” Hửm? Em…. Không thấy thoải mái chỗ nào sao….? “
Lâm Miểu bắt chéo hai trên ngồi trên sô pha, hít sâu nói:
“ …… Thoải…… Thoải mái…… ”
Lại quên lời thoại? Triển Thiệu nhíu mày.
Lâm Miểu thấy vẻ mặt Triển Thiệu, giọng nói trở nên đáng thương:
” Ưm, có chỗ không thoải mái…. “
Triển Thiệu nở nụ cười chuẩn mực ôn nhu công, nhẹ nhàng hỏi:
” Hửm? Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? “
Lâm Miểu mặt đỏ như trái cà chua, giọng trầm xuống, làm cho Triển Thiệu lo lắng về hiệu quả thu âm:
” Ưm, chỗ đó, phía dưới…. Không thoải mái…. “
Anh thừa nhận, thanh âm nho nhỏ của cậu, đã khiến nửa dưới sung sức của Triển Thiệu trướng đau.
Anh tranh thủ đẩy Lâm Miểu nằm xuống sô pha, kéo áo cậu lên, nửa người trên Lâm Miểu hoàn toàn lộ liễu dưới ánh đèn sáng rực.
Chà chà, cái cơ bụng này, còn có đường áo vest, với cả làn da này nữa. *1
Anh từng phải chọn một người trong số mười người để làm bạn diễn, nhưng không một ai có được thân hình đẹp như Lâm Miểu.
Cơ bắp rắn chắc nhưng lại dẻo dai, làn da mịn màng nhưng lại co dãn. Hai viên nhỏ màu hồng nhạt nổi giữa lồng ngực trắng nõn, hơi hơi rung động trong không khí.
Cực phẩm, đúng là cực phẩm.
Triển Thiệu vừa cảm thán, vừa nói theo kịch bản:
” Phía dưới không thoải mái sao? Muốn anh giúp em kiểm tra không? “
Lâm Miểu quay mặt sang bên, mùi thơm trên người không ngừng xộc vào mũi anh:
” Ưm…. Muốn…. “
Triển Thiệu cười chân thành, kéo dây thun trên quần, lột sạch quần ngủ Lâm Miểu.
Tác giả :
Nhất Oa Đôn Bất Hạ