Từ Từ, Tôi Mới Là Công !
Chương 16 1 Chúng ta còn rất nhiều thời gian
Hai người vừa đến nhà, Triển Thiệu không rảnh để quan tâm máy quay có bật hay không, nói thẳng:
” Lâm Miểu, em đừng quay nữa, bỏ đi. “
Lâm Miểu cũng không bất ngờ, cởi giày, đặt sách lên trên tủ, nhàn nhạt hỏi:
” Ồ? Tại sao ạ? “
Triển Thiệu có vẻ không nhịn được nữa:
” Lâm Miểu, em còn phải đến trường học hành, có cuộc sống riêng của bản thân, anh không quan tâm tại sao em lại đi đóng phim người lớn, nhưng, nếu lún sâu vào con đường này, thì rất khó để thoát ra được, sau đó em sẽ càng ngày càng thấy bản thân vô dụng, mọi người cũng nhìn bằng ánh mắt kì quái, hãy rời đi khi vẫn còn cơ hội, mau mau rời đi. “
Lâm Miểu nhìn Triển Thiệu, khẽ cười:
” Anh lo lắng cho em sao? “
Triển Thiệu buột miệng nói:
“ Đương nhiên! ”
Lâm Miểu thở dài:
” Triển Thiệu, em phải có được thứ mình muốn rồi mới rời đi. “
Triển Thiệu tim đập thình thịch, không chịu được hồi hộp mà nhảy dựng lên:
“ Em…… Em muốn…… Cái gì…… ”
Lâm Miểu chăm chú nhìn anh, đôi mắt thâm sâu như biển cả:
” Triển Thiệu, nếu anh đồng ý làm bạn trai em – không phải bạn trai trong phim, em sẽ lập tức nói với đạo diễn em không quay nữa. “
Triển Thiệu lắp bắp ;
“ Nhưng, nhưng…… ”
Lâm Miểu chậm rãi cười:
” Thầy Triển, hồi trước anh có nói, anh không yêu đương với đồng nghiệp, bây giờ em không đóng phim nữa, chúng ta không còn là đồng nghiệp, như vậy…. Không phải hợp với yêu cầu của anh sao? “
Triển Thiệu tiếp tục nói lắp:
“ Nhưng, nhưng mà…… ”
Lâm Miểu thở dài:
“Nhưng cái gì? ”
Triển Thiệu liên tục lắc đầu:
” Không không, Lâm Miểu…. Em biết đấy, nghề nghiệp của anh, anh, anh…. chỉ khiến em bị liên lụy thôi…. “
Lâm Miểu thở dài, không đợi Triển Thiệu phản kháng, đã trực tiếp ôm lấy anh.
Triển Thiệu chỉ lùn hơn Lâm Miểu một chút, khi ôm mặt gần như dán sát vào nhau.
” Triển Thiệu, anh lo em đi vào con đường này, càng ngày càng lún sâu, khuyên em rời đi. Vậy còn anh? Sao không nghĩ rằng, sau khi lún sâu bản thân anh sẽ như thế nào? “
Triển Thiệu trầm mặc một lúc, không đẩy Lâm Miểu ra, mà chỉ thô lỗ nói:
” Hợp đồng của anh hai tháng nữa hết hạn. Sau khi hết hạn, anh sẽ không diễn nữa, chuyển sang thành phố khác, đi làm bảo vệ, như vậy đã có thể nuôi sống bản thân rồi. “
Lâm Miểu ôm chặt anh:
” Chuyển sang thành phố khác? Thế còn em? “
Triển Thiệu ngơ ngác hỏi:
“ Em? “
Giọng Lâm Miểu giống như không thể bình tĩnh được nữa:
” Em hiểu rồi, anh không thích em, tất nhiên…. Sẽ không để ý đến em…. “
Triển Thiệu buột miệng nói:
” Không phải anh không thích em! “
Nói xong, Triển Thiệu ngây người.
Lâm Miểu buông lỏng tay, nắm vai anh, bình tĩnh nhìn, mỉm cười đau thương:
” Không phải anh không thích em, có nghĩa là, anh thích em một chút đúng không? “
Thật ra Triển Thiệu cảm thấy, nhiều hơn một chút mới đúng.
Nhưng Triển Thiệu không biết diễn tả thế nào. Anh chỉ có thể lắp ba lắp bắp trả lời:
” Thật…. Thật ra…. Anh….. “
Lâm Miểu lấy tay sờ mặt anh:
” Nếu chúng ta đều thích nhau, còn là người trưởng thành, tại sao không thể quang minh chính đại ở bên nhau? Nếu anh vẫn lo lắng về vấn đề nghề nghiệp, nhưng cũng không định tiếp tục diễn nữa, thật ra…. Em có xem qua hợp đồng của anh, có rất nhiều lỗ hổng bên trong hợp đồng, nên chuyện phải trả đống tiền vì vi phạm hợp đồng, thực ra không hề có thật…. “
Triển Thiệu chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi:
” Không có thật? Vậy nếu anh muốn rời khỏi công ty, thì phải bồi thường bao nhiêu? “
Lâm Miểu tính toán sơ sơ 1, 2 giây, nói chắc như đinh đóng cột:
” Không quá 300.000 tệ. “
Triển Thiệu cảm thấy khó tin:
” Thật sao? Chừng này thôi sao?! “
Nếu như vậy, tiền tiết kiệm của anh đủ để trả phí vi phạm hợp đồng.
Lâm Miểu liên tục gật đầu.
Triển Thiệu tim đập loạn xạ:
” Nếu anh không diễn, em cũng sẽ không diễn đúng không? “
Lâm Miểu cười:
” Đương nhiên, nếu anh đồng ý, bây giờ em sẽ lập tức nhắn tin cho đạo diễn. “
Triển Thiệu lại bắt đầu nói lắp:
” Đồng…. Đồng ý…..? “
Lâm Miểu vẻ mặt bất lực nói:
” Đồng ý làm bạn trai em…. “
Cả đời thầy Triển chưa từng nói chuyện yêu đương, mặt đỏ bừng, giọng nói quyết tâm:
” Được, anh đồng ý! “
Đáp lại anh, là một nụ hôn nồng nhiệt. Triển Thiệu không có kinh nghiệm hôn môi, mà bây giờ anh lại hơi hơi nhức đầu, khó tránh khỏi việc bị hôn đến mức thất thần.
Cho đến khi hai người tách nhau ra, ánh mắt anh đã có chút mơ màng, tinh thần vẫn chưa hồi phục. Nhìn dáng vẻ này của anh, Lâm Miểu khẽ cười một tiếng, nhấc bổng anh đi vào phòng ngủ.
Lần này, Triển Thiệu kinh ngạc:
” Từ từ, tư thế gì đây? Sao em lại bế anh lên? “
Lâm Miểu vừa đi, vừa thản nhiên trả lời:
” Không phải anh vừa đồng ý làm bạn trai em sao? Muốn làm chút chuyện thân mật với bạn trai thì có gì sai? “
Triển Thiệu lúc này mới nhớ lại:
” Từ từ, ban nãy là em hỏi, hỏi…. Hỏi anh có đồng ý làm bạn trai em không ấy hả? “
Lâm Miểu ném anh lên giường, sau đó đè xuống:
“ Dạ…. ”
Nụ cười Lâm Miểu vẫn thuần khiết như vậy, chậm rãi nói:
” Đúng rồi, thầy Triển, hồi trước em đã từng tự mình thử nghiệm, em chỉ có thể cương khi làm 1, thật sự không thể làm O được…. “
Sau đó, cậu đổi giọng, đáng thương nói:
” Nếu thầy Triển thật sự không thể làm O, vậy thì anh thử mạnh bạo với em xem? Em nghĩ nếu là vì anh, em có thể thử chấp nhận làm O…. “
Triển Thiệu nhìn vẻ mặt đáng thương của Lâm Miểu, không thèm suy nghĩ, nói:
“ Không sao. ”
” Lâm Miểu, em đừng quay nữa, bỏ đi. “
Lâm Miểu cũng không bất ngờ, cởi giày, đặt sách lên trên tủ, nhàn nhạt hỏi:
” Ồ? Tại sao ạ? “
Triển Thiệu có vẻ không nhịn được nữa:
” Lâm Miểu, em còn phải đến trường học hành, có cuộc sống riêng của bản thân, anh không quan tâm tại sao em lại đi đóng phim người lớn, nhưng, nếu lún sâu vào con đường này, thì rất khó để thoát ra được, sau đó em sẽ càng ngày càng thấy bản thân vô dụng, mọi người cũng nhìn bằng ánh mắt kì quái, hãy rời đi khi vẫn còn cơ hội, mau mau rời đi. “
Lâm Miểu nhìn Triển Thiệu, khẽ cười:
” Anh lo lắng cho em sao? “
Triển Thiệu buột miệng nói:
“ Đương nhiên! ”
Lâm Miểu thở dài:
” Triển Thiệu, em phải có được thứ mình muốn rồi mới rời đi. “
Triển Thiệu tim đập thình thịch, không chịu được hồi hộp mà nhảy dựng lên:
“ Em…… Em muốn…… Cái gì…… ”
Lâm Miểu chăm chú nhìn anh, đôi mắt thâm sâu như biển cả:
” Triển Thiệu, nếu anh đồng ý làm bạn trai em – không phải bạn trai trong phim, em sẽ lập tức nói với đạo diễn em không quay nữa. “
Triển Thiệu lắp bắp ;
“ Nhưng, nhưng…… ”
Lâm Miểu chậm rãi cười:
” Thầy Triển, hồi trước anh có nói, anh không yêu đương với đồng nghiệp, bây giờ em không đóng phim nữa, chúng ta không còn là đồng nghiệp, như vậy…. Không phải hợp với yêu cầu của anh sao? “
Triển Thiệu tiếp tục nói lắp:
“ Nhưng, nhưng mà…… ”
Lâm Miểu thở dài:
“Nhưng cái gì? ”
Triển Thiệu liên tục lắc đầu:
” Không không, Lâm Miểu…. Em biết đấy, nghề nghiệp của anh, anh, anh…. chỉ khiến em bị liên lụy thôi…. “
Lâm Miểu thở dài, không đợi Triển Thiệu phản kháng, đã trực tiếp ôm lấy anh.
Triển Thiệu chỉ lùn hơn Lâm Miểu một chút, khi ôm mặt gần như dán sát vào nhau.
” Triển Thiệu, anh lo em đi vào con đường này, càng ngày càng lún sâu, khuyên em rời đi. Vậy còn anh? Sao không nghĩ rằng, sau khi lún sâu bản thân anh sẽ như thế nào? “
Triển Thiệu trầm mặc một lúc, không đẩy Lâm Miểu ra, mà chỉ thô lỗ nói:
” Hợp đồng của anh hai tháng nữa hết hạn. Sau khi hết hạn, anh sẽ không diễn nữa, chuyển sang thành phố khác, đi làm bảo vệ, như vậy đã có thể nuôi sống bản thân rồi. “
Lâm Miểu ôm chặt anh:
” Chuyển sang thành phố khác? Thế còn em? “
Triển Thiệu ngơ ngác hỏi:
“ Em? “
Giọng Lâm Miểu giống như không thể bình tĩnh được nữa:
” Em hiểu rồi, anh không thích em, tất nhiên…. Sẽ không để ý đến em…. “
Triển Thiệu buột miệng nói:
” Không phải anh không thích em! “
Nói xong, Triển Thiệu ngây người.
Lâm Miểu buông lỏng tay, nắm vai anh, bình tĩnh nhìn, mỉm cười đau thương:
” Không phải anh không thích em, có nghĩa là, anh thích em một chút đúng không? “
Thật ra Triển Thiệu cảm thấy, nhiều hơn một chút mới đúng.
Nhưng Triển Thiệu không biết diễn tả thế nào. Anh chỉ có thể lắp ba lắp bắp trả lời:
” Thật…. Thật ra…. Anh….. “
Lâm Miểu lấy tay sờ mặt anh:
” Nếu chúng ta đều thích nhau, còn là người trưởng thành, tại sao không thể quang minh chính đại ở bên nhau? Nếu anh vẫn lo lắng về vấn đề nghề nghiệp, nhưng cũng không định tiếp tục diễn nữa, thật ra…. Em có xem qua hợp đồng của anh, có rất nhiều lỗ hổng bên trong hợp đồng, nên chuyện phải trả đống tiền vì vi phạm hợp đồng, thực ra không hề có thật…. “
Triển Thiệu chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi:
” Không có thật? Vậy nếu anh muốn rời khỏi công ty, thì phải bồi thường bao nhiêu? “
Lâm Miểu tính toán sơ sơ 1, 2 giây, nói chắc như đinh đóng cột:
” Không quá 300.000 tệ. “
Triển Thiệu cảm thấy khó tin:
” Thật sao? Chừng này thôi sao?! “
Nếu như vậy, tiền tiết kiệm của anh đủ để trả phí vi phạm hợp đồng.
Lâm Miểu liên tục gật đầu.
Triển Thiệu tim đập loạn xạ:
” Nếu anh không diễn, em cũng sẽ không diễn đúng không? “
Lâm Miểu cười:
” Đương nhiên, nếu anh đồng ý, bây giờ em sẽ lập tức nhắn tin cho đạo diễn. “
Triển Thiệu lại bắt đầu nói lắp:
” Đồng…. Đồng ý…..? “
Lâm Miểu vẻ mặt bất lực nói:
” Đồng ý làm bạn trai em…. “
Cả đời thầy Triển chưa từng nói chuyện yêu đương, mặt đỏ bừng, giọng nói quyết tâm:
” Được, anh đồng ý! “
Đáp lại anh, là một nụ hôn nồng nhiệt. Triển Thiệu không có kinh nghiệm hôn môi, mà bây giờ anh lại hơi hơi nhức đầu, khó tránh khỏi việc bị hôn đến mức thất thần.
Cho đến khi hai người tách nhau ra, ánh mắt anh đã có chút mơ màng, tinh thần vẫn chưa hồi phục. Nhìn dáng vẻ này của anh, Lâm Miểu khẽ cười một tiếng, nhấc bổng anh đi vào phòng ngủ.
Lần này, Triển Thiệu kinh ngạc:
” Từ từ, tư thế gì đây? Sao em lại bế anh lên? “
Lâm Miểu vừa đi, vừa thản nhiên trả lời:
” Không phải anh vừa đồng ý làm bạn trai em sao? Muốn làm chút chuyện thân mật với bạn trai thì có gì sai? “
Triển Thiệu lúc này mới nhớ lại:
” Từ từ, ban nãy là em hỏi, hỏi…. Hỏi anh có đồng ý làm bạn trai em không ấy hả? “
Lâm Miểu ném anh lên giường, sau đó đè xuống:
“ Dạ…. ”
Nụ cười Lâm Miểu vẫn thuần khiết như vậy, chậm rãi nói:
” Đúng rồi, thầy Triển, hồi trước em đã từng tự mình thử nghiệm, em chỉ có thể cương khi làm 1, thật sự không thể làm O được…. “
Sau đó, cậu đổi giọng, đáng thương nói:
” Nếu thầy Triển thật sự không thể làm O, vậy thì anh thử mạnh bạo với em xem? Em nghĩ nếu là vì anh, em có thể thử chấp nhận làm O…. “
Triển Thiệu nhìn vẻ mặt đáng thương của Lâm Miểu, không thèm suy nghĩ, nói:
“ Không sao. ”
Tác giả :
Nhất Oa Đôn Bất Hạ