Từ Từ Suy Lý
Chương 32: Huyết sắc huyền nghi (4)
Trong phòng làm việc của đội hình sự, để mau chóng phá án tìm được kẻ tình nghi, Cao Lâm cùng các đội viên đều lựa chọn tăng ca. Đến giờ cơm, Cao Lâm chỉ định người đang tạm thời nhàn rỗi, Chu Tề Xương, ra ngoài mua thức ăn.
“Đội trưởng, có cần mua giúp Từ đại thần một phần cơm không?” ‘Từ đại thần’ của anh ta ý chỉ Từ Hoãn Hoãn.
Đang tra lại các manh mối Cao Lâm không ngẩng đầu, trả lời: “Cô ấy không cần cậu quan tâm.” Không cần nhìn cũng biết Từ Tĩnh sẽ lo liệu cho Từ Hoãn Hoãn.
“Vâng!” Chu Tề Xương đương nhiên không hiểu, nhưng chẳng tiện hỏi lại, gãi gãi đầu ra ngoài gọi thức ăn.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Từ Tĩnh trở lại Cục cảnh sát, trên tay cầm thêm một túi đồ. Mở cửa phòng pháp y liền trông thấy Từ Hoãn Hoãn đang gõ bàn phím, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình, tốc độ gõ phím rất nhanh. Có lẽ do quá chuyên tâm nên cô cũng không chú ý tới tiếng bước chân của anh.
Từ Tĩnh đặt túi đồ lên bàn ăn bằng thủy tinh, bày các món ăn trong hộp ra, sau đó gọi: “Từ Hoãn Hoãn.”
“Ừm!” Từ Hoãn Hoãn vô thức đáp lời, vừa ngẩng đầu, phát hiện Từ Tĩnh đã quay lại, đưa mắt nhìn đồ ăn trên bàn, cô vội khép máy tính lại, đứng dậy đi đến bên cạnh anh. Nhìn bao bì của hộp thức ăn,cũng là nhà hàng lần trước Từ Tĩnh gọi thức ăn cho cô.
Từ Hoãn Hoãn ngồi đối diện Từ Tĩnh, nhận đôi đũa từ anh: “Anh thường xuyên ăn cơm ở nhà hàng này à.”
“Chỉ khi nào làm thêm giờ thôi.” Từ Tĩnh vốn không thích ăn cơm ngoài, so với việc ra ngoài ăn, anh thích tự mình xuống bếp hơn. Vì vậy, khi tăng ca, anh chọn nhà hàng này: một phần là vì khẩu vị; mặt khác, cũng là do thói quen.
“Cố Thanh cũng thích ăn ở nhà hàng này, cậu ấy rất kén ăn.” Từ Hoãn Hoãn nhìn ánh mắt Từ Tĩnh, cô đột nhiên nhận ra mình đang ám chỉgì, vội vàng khoát tay nói: “À!Tôi không có ý nói anh kén …”
Hai mắt Từ Tĩnh vẫn nhìn chằm chằm cô, mở miệng nói một câu đầy ẩn ý: “Tôi thật sự rất ‘kén’, xét trên nhiều khía cạnh.”
Khía cạnh nào? Tuy nhiên, Từ Hoãn Hoãn không hỏi lại. Từ Tĩnh nói xong thì cầm đũa gắp thức ăn, cô cũng gắp cho mình một miếng sườn xào chua ngọt.
Vị chua chua ngọt ngọt của miếng sườn … quá đã, cô híp mắt hưởng thụ.
Nhìn vẻ mặt ấy của cô, Từ Tĩnh cảm giác rất thèm ăn: “Ăn rất ngon?”
Từ Hoãn Hoãn gật đầu lia lịa, “Ăn ngon lắm, anh nếm thử đi.”
“Ừm!” Ánh mắt từ Tĩnh dừng ở đôi môi Từ Hoãn Hoãn. Khoé miệng cô dính chút tương, nhưng vì đang bận thưởng thức dư vị nên cô không có phát giác, hai người chỉ cách nhau một sải tay, anh từ từ duỗi tay ra, chạm đến môi cô, quệt sạch tương dính trên đó.
Cảm xúc khác lạ từ trên môi truyền đến, Từ Hoãn Hoãn ngẩn người, nhìn Từ Tĩnh rút tay về, không lấy khăn lau đi mà dùng miệng ngậm ngón tay, mút sạch sẽ.
Thoắt một cái, chỉ vì hành động đầy ám muội này của Từ Tĩnh khiến mặt Từ Hoãn Hoãn từ từ nóng lên.
Từ Tĩnh liếm nhẹ môi, tựa như đang nhấm nháp vị nước sốt chua ngọt. Nhìn gương mặt ngại ngùng của Từ Hoãn Hoãn, giọng nói khàn khan mang theo chút mập mờ: “Đúng là không tệ.”
Nghe bốn chữ này, mặt Từ Hoãn Hoãn đỏ đến mang tai, lẩm bẩm: Rõ ràng còn rất nhiều, sao lại cứ phải ăn đồ trên miệng mình chứ...
Từ Tĩnh cụp mắt, dùng khăn giấy lau lại ngón tay, rồi làm như không có việc gì xảy ra lấy đũa gắp miếng rau, còn lại Từ Hoãn Hoãn mất tự nhiên một lúc lâu.
Ngoài khúc đệm ‘thân mật’ thì bữa tối này đối với Từ Hoãn Hoãn mà nói là cực kỳ thoả mãn, dĩ nhiên là cảm giác ngon miệng hơn lần trước ăn một mình nhiều. Cô chủ động dọn dẹp hộp thức ăn thừa. Sau khi quay trở lại phòng pháp y, cô đứng cách anh không xa, nhìn anh lau bàn, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Anh chuẩn bị đi sao?” Câu hỏi mang chút ủ rũ, nhưng dường như Từ Hoãn Hoãn cũng không nhận ra.
Từ Tĩnh nghiêng người nhìn cô, thanh âm trầm thấp, “Không muốn tôi đi?”
Nhìn bộ dáng của cô, anh tự dưng chỉ muốn trêu ghẹo một chút.
Một câu của Từ Tĩnh nói toạc ra nội tâm của Từ Hoãn Hoãn, cô ngượng ngùng, cắn cắn môi, trầm mặc mấy giây, đột nhiên nhớ ra: “A, Mạn Mạn!Đúng rồi, Mạn Mạn hình như chưa ăn tối.”
Dáng vẻ lúng ta lúng túng của Từ Hoãn Hoãn khiến tâm tình Từ Tĩnh trở nên vui vẻ: “Ừm, vậy tôi đi đây.”
Mặc dù không muốn xa cô, nhưng dù gì anh vẫn phải trở về.
Từ Hoãn Hoãn trong ngày hôm nay đã đỏ mặt không biết bao nhiêu lần, đầu vẫn cúi gằm, giơ tay vẫy vẫy: “Ngày mai gặp.”
***
Từ Tĩnh về rồi, Từ Hoãn Hoãn đang đánh máy thì nhận được điện thoại của Cố Thanh.
Vừa nhận điện đã nghe âm thanh đầy kích động của Cố Thanh truyền đến, “Từ Hoãn Hoãn, cậu đọc tin tức chưa? Hai tác giả tiểu thuyết trinh thám bị sát hại!”
Chuyện này khiến Từ Hoãn Hoãn rất vui, rốt cục cô cũng không phải là người biết tin tức muộn nhất, “Ừ! Tớ biết rồi!”
Vừa nghĩ đến việc Từ Hoãn Hoãn cũng là tác giả viết tiểu thuyết trinh thám, Cố Thanh lo lắng an toàn của cô bạn, “Cậu không sao chứ? Có bị theo dõi không? Có cần tớ cho vài ba anh vệ sĩ không?”
Vệ sĩ? Từ Hoãn Hoãn tưởng tượng ra cảnh bọn họ suốt ngày đứng kè kè bên cạnh, khi đó chỉ sợ càng tăng thêm áp lực: “Hả …. Không cần, bây giờ tớ đang ở Cục cảnh sát, rất an toàn.”
“Cục cảnh sát...” Cố Thanh nghe đến nơi này lập tức phản ứng ngay: “A, ở cùng một chỗ với Từ Tĩnh?” Thanh âm mang theo vài phần phấn khích.
Nghe tên Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn cắn môi, nhẹ giọng trả lời: “Tớ ở phòng pháp y, anh ấy về nhà rồi.”
Cố Thanh ở đầu dây bên kia điện thoại chặc lưỡi tiếc rẻ, tình cảnh yêu đương đang vẽ trong đầu bỗng chốc tan biến.
“Có cần tớ qua với cậu không?”
Cảm giác là có bạn đến thăm tù, Từ Hoãn Hoãn từ chối, chỉ sợ Cố Thanh lo lắng nên cô lên tiếng trấn an: “Đừng lo, sau khi kết thúc vụ án, tớ qua tìm cậu.”
Hàn huyên thêm một lúc, Từ Hoãn Hoãn cúp điện thoại, rồi tiếp tục viết cho xong chương ngày hôm nay, đăng lên web. Xong việc, cô đứng dậy.
Đã gần mười một giờ đêm, cô không buồn ngủ, nên chạy qua phòng hình sự. Đến nơi phát hiện mọi người vẫn còn ở đó.
Cao Lâm nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn: “Cố vấn Từ chưa ngủ sao?”
Từ Hoãn Hoãn lắc đầu, mở miệng hỏi Cao Lâm: “Hiện tại đã tra ra được đầu mối gì chưa?”
Cao Lâm lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Đúng là di động Tiền Trinh có dấu hiệu bị hack, nhưng hung thủ rất cẩn thận, không tra ra được hắn.”
“Cô nghĩ vì nguyên do gì mà hung thủ sau khi sát hại nạn nhân lại tung ảnh hiện trường của bọn họ lên mạng?”
Thời điểm sau khi Tiền Trinh tử vong, hung thủtung hai tin nhắn tiên đoán và ảnh của hắn lên mạng.
“Muốn nhiều người biết đến tác phẩm của hắn, để người ta chú ý tới hắn.” Không hiểu vì sao sau khi trả lời, Từ Hoãn Hoãn lại nghĩ tới Ngôn Lạc. Hắn cũng là loại người này, phấn khích khi ra tay, thưởng thúc sắc mặt hoảng sợ của nạn nhân. Một giây sau, Từ Hoãn Hoãn lắc lắc đầu, ném suy nghĩ về kẻ biến thái ra khỏi đầu.
Cao Lâm đang chăm chú xem những tư liệu nên không chú ý tới động tác của Từ Hoãn Hoãn, anh ta trầm tư một lát, chậm rãi suy đoán: “Còn khả năng hắn chỉ muốn cho một người xem thì sao?”
“Để cho một người xem?” Từ Hoãn Hoãn suy tư một chút, xác thực có khả năng này, “Hung thủ tung lên mạng, hành động này giúp cho nhiều người biết tới, tốc độ lan truyền nhanh, hẳn ‘người kia’ cũng biết.”
Cao Lâm tiếp tục phỏng đoán, “Hung thủ sát hại đều là tác giả tiểu thuyết trinh thám, liệu có phải ‘người kia’ cũng thế không?”
Từ Hoãn Hoãn thầm loại bỏ khả năng chính là mình, nhưng thật ra trong đầu cô sắp xếp lại các manh mối.
Nạn nhân đầu tiên: Tống Đào (Loạn Hồn). Tối ngày 16 chết ở trong nhà, bị mở hộp sọ khi vẫn còn sống, hai cánh tay bị bỏ vào máy xay nghiền nát.
Nạn nhân thứ hai: Vạn Tử Dư (Tử Dư Tiên Sinh). Chết vào tối ngày 17 ở trong nhà, toàn thân bị cắt rời.
Nạn nhân thứ ba: Tiền Trinh. Chiều ngày 18 chết tại Cục cảnh sát, trúng nọc độc nhện, hung thủ thông qua ‘Tự kỷ ám thị’ để anh ta tưởng rằng mình có năng lực tiên đoán.
Ba nạn nhân đều là tác giả tiểu thuyết trinh thám, thời gian tử vong cách nhau một ngày, trên bảng xếp hạng Tử Dư Tiên Sinh xếp thứ tư, Loạn Hồn xếp thứ năm, Tiền Trinh không có cuốn tiểu thuyết trinh thám nào xuất bản, nhưng ở trên mạng có phát biểu qua về lời tiên đoán về hai nạn nhân trên.
Từ Hoãn Hoãn vẫn chưa tìm ra được tình tiết liên quan giữa các nạn nhân, cô nhắm mắt lại, tay gõ gõ lên đùi. Một ý nghĩ chợt loé lên, mấy giây sau cô hít một hơi thật sâu, trừng mắt, gương mặt tràn đầy khiếp sợ và không thể tin nổi.
Cao Lâm chứng kiến sắc mặt này của Từ Hoãn Hoãn, lập tức hỏi: “Như thế nào? Cô nghĩ tới cái gì sao?”
Từ Hoãn Hoãn vẻ mặt không thay đổi, cô nhìn về phía Cao Lâm, một lúc lâu sau mới phát ra được âm thanh: “Hung thủ mô phỏng theo bộ tiểu thuyết của tôi, bộ tiểu thuyết đầu tiên.”
*
Đêm khuya gần mười hai giờ, ở một tiểu khu bình thường thuộc thành phố S, một tòa nhà sáu tầng, gồm mười hai hộ. Nhà nào cũng đã tắt đèn, đèn đường nội bộ cũng đã tắt, xung quanh một mảnh yên tĩnh và tối tăm.
Một bóng đen đột nhập vào tòa nhà, theo cầu thang lên đến căn hộ 301, gã dùng công cụ, nhẹ tênh phá khóa, không một tiếng động nhỏ, nhẹ đến mức đèn cảm ứng cũng không phát sáng.
Gã đi vào, trở tay đóng cửa lại.
Nửa tiếng sau, gã cởi đôi bao tay dính đầy máu, cầm di động ở trên tủ đầu giường, điện thoại cũng dính đầy máu. Gã bấm một nút, màn hình sáng lên, tiếng chuông vang lên dồn dập, qua màn hình vấy máu hắn vẫn có thể nhìn thấy cái tên: Mạn Tam.
“Đội trưởng, có cần mua giúp Từ đại thần một phần cơm không?” ‘Từ đại thần’ của anh ta ý chỉ Từ Hoãn Hoãn.
Đang tra lại các manh mối Cao Lâm không ngẩng đầu, trả lời: “Cô ấy không cần cậu quan tâm.” Không cần nhìn cũng biết Từ Tĩnh sẽ lo liệu cho Từ Hoãn Hoãn.
“Vâng!” Chu Tề Xương đương nhiên không hiểu, nhưng chẳng tiện hỏi lại, gãi gãi đầu ra ngoài gọi thức ăn.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Từ Tĩnh trở lại Cục cảnh sát, trên tay cầm thêm một túi đồ. Mở cửa phòng pháp y liền trông thấy Từ Hoãn Hoãn đang gõ bàn phím, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình, tốc độ gõ phím rất nhanh. Có lẽ do quá chuyên tâm nên cô cũng không chú ý tới tiếng bước chân của anh.
Từ Tĩnh đặt túi đồ lên bàn ăn bằng thủy tinh, bày các món ăn trong hộp ra, sau đó gọi: “Từ Hoãn Hoãn.”
“Ừm!” Từ Hoãn Hoãn vô thức đáp lời, vừa ngẩng đầu, phát hiện Từ Tĩnh đã quay lại, đưa mắt nhìn đồ ăn trên bàn, cô vội khép máy tính lại, đứng dậy đi đến bên cạnh anh. Nhìn bao bì của hộp thức ăn,cũng là nhà hàng lần trước Từ Tĩnh gọi thức ăn cho cô.
Từ Hoãn Hoãn ngồi đối diện Từ Tĩnh, nhận đôi đũa từ anh: “Anh thường xuyên ăn cơm ở nhà hàng này à.”
“Chỉ khi nào làm thêm giờ thôi.” Từ Tĩnh vốn không thích ăn cơm ngoài, so với việc ra ngoài ăn, anh thích tự mình xuống bếp hơn. Vì vậy, khi tăng ca, anh chọn nhà hàng này: một phần là vì khẩu vị; mặt khác, cũng là do thói quen.
“Cố Thanh cũng thích ăn ở nhà hàng này, cậu ấy rất kén ăn.” Từ Hoãn Hoãn nhìn ánh mắt Từ Tĩnh, cô đột nhiên nhận ra mình đang ám chỉgì, vội vàng khoát tay nói: “À!Tôi không có ý nói anh kén …”
Hai mắt Từ Tĩnh vẫn nhìn chằm chằm cô, mở miệng nói một câu đầy ẩn ý: “Tôi thật sự rất ‘kén’, xét trên nhiều khía cạnh.”
Khía cạnh nào? Tuy nhiên, Từ Hoãn Hoãn không hỏi lại. Từ Tĩnh nói xong thì cầm đũa gắp thức ăn, cô cũng gắp cho mình một miếng sườn xào chua ngọt.
Vị chua chua ngọt ngọt của miếng sườn … quá đã, cô híp mắt hưởng thụ.
Nhìn vẻ mặt ấy của cô, Từ Tĩnh cảm giác rất thèm ăn: “Ăn rất ngon?”
Từ Hoãn Hoãn gật đầu lia lịa, “Ăn ngon lắm, anh nếm thử đi.”
“Ừm!” Ánh mắt từ Tĩnh dừng ở đôi môi Từ Hoãn Hoãn. Khoé miệng cô dính chút tương, nhưng vì đang bận thưởng thức dư vị nên cô không có phát giác, hai người chỉ cách nhau một sải tay, anh từ từ duỗi tay ra, chạm đến môi cô, quệt sạch tương dính trên đó.
Cảm xúc khác lạ từ trên môi truyền đến, Từ Hoãn Hoãn ngẩn người, nhìn Từ Tĩnh rút tay về, không lấy khăn lau đi mà dùng miệng ngậm ngón tay, mút sạch sẽ.
Thoắt một cái, chỉ vì hành động đầy ám muội này của Từ Tĩnh khiến mặt Từ Hoãn Hoãn từ từ nóng lên.
Từ Tĩnh liếm nhẹ môi, tựa như đang nhấm nháp vị nước sốt chua ngọt. Nhìn gương mặt ngại ngùng của Từ Hoãn Hoãn, giọng nói khàn khan mang theo chút mập mờ: “Đúng là không tệ.”
Nghe bốn chữ này, mặt Từ Hoãn Hoãn đỏ đến mang tai, lẩm bẩm: Rõ ràng còn rất nhiều, sao lại cứ phải ăn đồ trên miệng mình chứ...
Từ Tĩnh cụp mắt, dùng khăn giấy lau lại ngón tay, rồi làm như không có việc gì xảy ra lấy đũa gắp miếng rau, còn lại Từ Hoãn Hoãn mất tự nhiên một lúc lâu.
Ngoài khúc đệm ‘thân mật’ thì bữa tối này đối với Từ Hoãn Hoãn mà nói là cực kỳ thoả mãn, dĩ nhiên là cảm giác ngon miệng hơn lần trước ăn một mình nhiều. Cô chủ động dọn dẹp hộp thức ăn thừa. Sau khi quay trở lại phòng pháp y, cô đứng cách anh không xa, nhìn anh lau bàn, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Anh chuẩn bị đi sao?” Câu hỏi mang chút ủ rũ, nhưng dường như Từ Hoãn Hoãn cũng không nhận ra.
Từ Tĩnh nghiêng người nhìn cô, thanh âm trầm thấp, “Không muốn tôi đi?”
Nhìn bộ dáng của cô, anh tự dưng chỉ muốn trêu ghẹo một chút.
Một câu của Từ Tĩnh nói toạc ra nội tâm của Từ Hoãn Hoãn, cô ngượng ngùng, cắn cắn môi, trầm mặc mấy giây, đột nhiên nhớ ra: “A, Mạn Mạn!Đúng rồi, Mạn Mạn hình như chưa ăn tối.”
Dáng vẻ lúng ta lúng túng của Từ Hoãn Hoãn khiến tâm tình Từ Tĩnh trở nên vui vẻ: “Ừm, vậy tôi đi đây.”
Mặc dù không muốn xa cô, nhưng dù gì anh vẫn phải trở về.
Từ Hoãn Hoãn trong ngày hôm nay đã đỏ mặt không biết bao nhiêu lần, đầu vẫn cúi gằm, giơ tay vẫy vẫy: “Ngày mai gặp.”
***
Từ Tĩnh về rồi, Từ Hoãn Hoãn đang đánh máy thì nhận được điện thoại của Cố Thanh.
Vừa nhận điện đã nghe âm thanh đầy kích động của Cố Thanh truyền đến, “Từ Hoãn Hoãn, cậu đọc tin tức chưa? Hai tác giả tiểu thuyết trinh thám bị sát hại!”
Chuyện này khiến Từ Hoãn Hoãn rất vui, rốt cục cô cũng không phải là người biết tin tức muộn nhất, “Ừ! Tớ biết rồi!”
Vừa nghĩ đến việc Từ Hoãn Hoãn cũng là tác giả viết tiểu thuyết trinh thám, Cố Thanh lo lắng an toàn của cô bạn, “Cậu không sao chứ? Có bị theo dõi không? Có cần tớ cho vài ba anh vệ sĩ không?”
Vệ sĩ? Từ Hoãn Hoãn tưởng tượng ra cảnh bọn họ suốt ngày đứng kè kè bên cạnh, khi đó chỉ sợ càng tăng thêm áp lực: “Hả …. Không cần, bây giờ tớ đang ở Cục cảnh sát, rất an toàn.”
“Cục cảnh sát...” Cố Thanh nghe đến nơi này lập tức phản ứng ngay: “A, ở cùng một chỗ với Từ Tĩnh?” Thanh âm mang theo vài phần phấn khích.
Nghe tên Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn cắn môi, nhẹ giọng trả lời: “Tớ ở phòng pháp y, anh ấy về nhà rồi.”
Cố Thanh ở đầu dây bên kia điện thoại chặc lưỡi tiếc rẻ, tình cảnh yêu đương đang vẽ trong đầu bỗng chốc tan biến.
“Có cần tớ qua với cậu không?”
Cảm giác là có bạn đến thăm tù, Từ Hoãn Hoãn từ chối, chỉ sợ Cố Thanh lo lắng nên cô lên tiếng trấn an: “Đừng lo, sau khi kết thúc vụ án, tớ qua tìm cậu.”
Hàn huyên thêm một lúc, Từ Hoãn Hoãn cúp điện thoại, rồi tiếp tục viết cho xong chương ngày hôm nay, đăng lên web. Xong việc, cô đứng dậy.
Đã gần mười một giờ đêm, cô không buồn ngủ, nên chạy qua phòng hình sự. Đến nơi phát hiện mọi người vẫn còn ở đó.
Cao Lâm nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn: “Cố vấn Từ chưa ngủ sao?”
Từ Hoãn Hoãn lắc đầu, mở miệng hỏi Cao Lâm: “Hiện tại đã tra ra được đầu mối gì chưa?”
Cao Lâm lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Đúng là di động Tiền Trinh có dấu hiệu bị hack, nhưng hung thủ rất cẩn thận, không tra ra được hắn.”
“Cô nghĩ vì nguyên do gì mà hung thủ sau khi sát hại nạn nhân lại tung ảnh hiện trường của bọn họ lên mạng?”
Thời điểm sau khi Tiền Trinh tử vong, hung thủtung hai tin nhắn tiên đoán và ảnh của hắn lên mạng.
“Muốn nhiều người biết đến tác phẩm của hắn, để người ta chú ý tới hắn.” Không hiểu vì sao sau khi trả lời, Từ Hoãn Hoãn lại nghĩ tới Ngôn Lạc. Hắn cũng là loại người này, phấn khích khi ra tay, thưởng thúc sắc mặt hoảng sợ của nạn nhân. Một giây sau, Từ Hoãn Hoãn lắc lắc đầu, ném suy nghĩ về kẻ biến thái ra khỏi đầu.
Cao Lâm đang chăm chú xem những tư liệu nên không chú ý tới động tác của Từ Hoãn Hoãn, anh ta trầm tư một lát, chậm rãi suy đoán: “Còn khả năng hắn chỉ muốn cho một người xem thì sao?”
“Để cho một người xem?” Từ Hoãn Hoãn suy tư một chút, xác thực có khả năng này, “Hung thủ tung lên mạng, hành động này giúp cho nhiều người biết tới, tốc độ lan truyền nhanh, hẳn ‘người kia’ cũng biết.”
Cao Lâm tiếp tục phỏng đoán, “Hung thủ sát hại đều là tác giả tiểu thuyết trinh thám, liệu có phải ‘người kia’ cũng thế không?”
Từ Hoãn Hoãn thầm loại bỏ khả năng chính là mình, nhưng thật ra trong đầu cô sắp xếp lại các manh mối.
Nạn nhân đầu tiên: Tống Đào (Loạn Hồn). Tối ngày 16 chết ở trong nhà, bị mở hộp sọ khi vẫn còn sống, hai cánh tay bị bỏ vào máy xay nghiền nát.
Nạn nhân thứ hai: Vạn Tử Dư (Tử Dư Tiên Sinh). Chết vào tối ngày 17 ở trong nhà, toàn thân bị cắt rời.
Nạn nhân thứ ba: Tiền Trinh. Chiều ngày 18 chết tại Cục cảnh sát, trúng nọc độc nhện, hung thủ thông qua ‘Tự kỷ ám thị’ để anh ta tưởng rằng mình có năng lực tiên đoán.
Ba nạn nhân đều là tác giả tiểu thuyết trinh thám, thời gian tử vong cách nhau một ngày, trên bảng xếp hạng Tử Dư Tiên Sinh xếp thứ tư, Loạn Hồn xếp thứ năm, Tiền Trinh không có cuốn tiểu thuyết trinh thám nào xuất bản, nhưng ở trên mạng có phát biểu qua về lời tiên đoán về hai nạn nhân trên.
Từ Hoãn Hoãn vẫn chưa tìm ra được tình tiết liên quan giữa các nạn nhân, cô nhắm mắt lại, tay gõ gõ lên đùi. Một ý nghĩ chợt loé lên, mấy giây sau cô hít một hơi thật sâu, trừng mắt, gương mặt tràn đầy khiếp sợ và không thể tin nổi.
Cao Lâm chứng kiến sắc mặt này của Từ Hoãn Hoãn, lập tức hỏi: “Như thế nào? Cô nghĩ tới cái gì sao?”
Từ Hoãn Hoãn vẻ mặt không thay đổi, cô nhìn về phía Cao Lâm, một lúc lâu sau mới phát ra được âm thanh: “Hung thủ mô phỏng theo bộ tiểu thuyết của tôi, bộ tiểu thuyết đầu tiên.”
*
Đêm khuya gần mười hai giờ, ở một tiểu khu bình thường thuộc thành phố S, một tòa nhà sáu tầng, gồm mười hai hộ. Nhà nào cũng đã tắt đèn, đèn đường nội bộ cũng đã tắt, xung quanh một mảnh yên tĩnh và tối tăm.
Một bóng đen đột nhập vào tòa nhà, theo cầu thang lên đến căn hộ 301, gã dùng công cụ, nhẹ tênh phá khóa, không một tiếng động nhỏ, nhẹ đến mức đèn cảm ứng cũng không phát sáng.
Gã đi vào, trở tay đóng cửa lại.
Nửa tiếng sau, gã cởi đôi bao tay dính đầy máu, cầm di động ở trên tủ đầu giường, điện thoại cũng dính đầy máu. Gã bấm một nút, màn hình sáng lên, tiếng chuông vang lên dồn dập, qua màn hình vấy máu hắn vẫn có thể nhìn thấy cái tên: Mạn Tam.
Tác giả :
Dực Tô Thức Quỷ