Tự Tu Dưỡng Thành Một Nhược Công
Chương 39: Phiên ngoại : Đêm hôm đó [ Lục Cảnh Hoa × Đổng Thiên ]
Đổng Thiên nhớ không rõ đêm đó hắn bị ép uống bao nhiêu rượu, giống như mọi người trên bàn thay nhau mời hắn, rượu trong ly cứ vơi lại đầy.
Buổi họp mặt xã giao này hắn là nhân vật chính, là chủ trì, cho dù bị người ép uống đến choáng váng Đổng Thiên cũng nhớ rằng phải chắn rượu cho Chung Tiểu Nhạc, không có cách mà, đêm nay hắn được quyền say, nhưng Chung Tiểu Nhạc thì không, cậu ta phải lái xe!
Đổng Thiên thậm chí không biết Chung Tiểu Nhạc đem hắn về xe từ lúc nào, một đường chệnh choạng, lắc lư một bụng cồn, sau đó hắn trực tiếp ngất luôn.
Khi hắn thanh tỉnh được một chút, mơ hồ cảm thấy bản thân không thể động đậy, như là tay chân bị người trói lại vậy, ngay cả mí mắt cũng nặng như bị đá đè, miễn cưỡng lắm mới hấp háy mở một chút.
Hắn mở miệng hàm hồ kêu to tên của Chung Tiểu Nhạc, nhưng không có ai đáp lại hắn.
Cả người Đổng Thiên nóng muốn hỏng, hắn uống không ít rượu, trong xe lại không mở điều hòa, chỉ có vài luồng gió đêm từ một ô cửa sổ của xe thổi vào, thần trí mơ hồ, cuối cùng hắn đành làm con sâu lông lăn lộn trên ghế sau xe, miệng còn rầm rì vài từ không rõ.
Lục Cảnh Hoa vốn dĩ đang tuần tra khu phố này theo lệ thường, sống lưng cậu thẳng tắp, chuyên chú kiểm tra bốn phía, toàn thân tỏ ra luồng khí chớ đến gần.
Lúc đi qua một chiếc xe đỗ bên đường, Lục Cảnh Hoa nghe loáng thoáng trong đó có thanh âm truyền ra, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cậu chính là lại có ai đó rảnh rỗi chui vào xe chơi trò người lớn rồi, nhưng sau đó cậu nhận ra suy nghĩ như vậy không đúng cho lắm, bởi vì thanh âm này tựa như của một người đàn ông đang quẫn bách vậy.
Lục Cảnh Hoa nhìn qua ô cửa sổ mở hờ bên hông xe, nghĩ mình chẳng qua là chính trực vì nhân dân hoạt động, cậu đành bất động thanh sắc theo ánh đèn đường nhìn vào bên trong.
Cảnh tượng vừa nhìn liền thất kinh, một người đàn ông tây trang giày da tay chân đều bị trói chặt ném ở ghế sau, tựa hồ đang rất khó chịu, lung tung giãy dụa, miệng còn rầm rì không biết đang nói cái gì, cậu đưa đầu vào ngửi ngửi, ngửi ra cả hơi rượu.
Nhìn trong xe không có người khác, Lục Cảnh Hoa nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe, lễ phép hỏi thăm người bên trong: “Tiên sinh, tiên sinh, anh không sao chứ?”
Đối phương vẫn mơ hồ, nghe thấy giọng nói của Lục Cảnh Hoa liền sửng sốt cả buổi, sau đó mới uốn đầu lưỡi cố gắng nói vài từ: “Không……. Cứu tôi, nóng …….. Đầu……….”
Lục Cảnh Hoa xem xét kỹ tình huống, phát hiện thứ trói chặt người kia là áo vest cùng caravat, nhất thời làm cậu không rõ đây là phạm tội hay tình thú. Bất quá là thế nào cũng không thể trói đại một người rồi bỏ trong xe như thế, cậu muốn mở cửa, phát hiện bị khóa, may mà cửa sổ xe mở một khoảng rộng, cậu dứt khoát thò cả một cánh tay tới khuỷu vào mò mẫm thanh chốt để mở cửa ra.
Bởi đầu của đối phương hướng về phía cậu, Lục Cảnh Hoa dứt khoát mở caravat trói tay của anh ta đầu tiên, cách thức thắt nút không chuyên nghiệp, cậu càng có cảm giác đây chỉ là sự cố thường tình.
“Ai……….” Nam tử cảm thấy có người tới gần mình, khẽ cựa quậy.
“Cảnh sát.”
Lục Cảnh Hoa thuận miệng đáp một tiếng, cảm thấy người này hẳn là đã say đến mức nghe không hiểu tiếng người, dứt khoát lười phản ứng, định ghé qua cởi áo vest trói chân cho anh ta, chỉ là người này cao, chân lại dài cậu với không tới, vì thế đành đẩy đối phương qua ghế bên kia, tự cậu cũng chui vào xe ngồi xuống bên cạnh.
Nào ngờ mông đặt lên ghế, con ma men kia vốn nửa chết nửa sống lại đánh tới, cả người đè lên Lục Cảnh Hoa, hai tay được mở trói ôm lấy cổ cậu, giống như gấu Koala mà cho Lục Cảnh Hoa là cây để bám!
Lục Cảnh Hoa không xử sự thô bạo, ghế sau không gian hẹp còn có hai người đàn ông, không đủ chỗ để dùng lực, mắt thấy có tiếng người đi đường từ phía sau truyền lại đây, Lục Cảnh Hoa thầm giật mình, sợ bị người hiểu lầm, nhanh chóng đóng cửa xe, nhân tiện đóng luôn cửa sổ xe, định cởi trói cho người kia xong liền chui ra ngoài.
Đổng Thiên chỉ cảm thấy hắn chụp được một cơ thể ấm quá chừng, trên đó còn có hương vị cây cỏ sau mưa, thanh tân dễ ngửi, dễ ngửi đến mức chảy nước miếng, nhịn không được vùi mặt vào hõm vai đối phương mà cọ, lại còn bắt chước chó nhỏ ngửi tới ngửi lui.
Lục Cảnh Hoa bị một nam nhân dày vò, ghê tởm đến mức cả người nổi da gà, tay phải thủ thế định đánh choáng hắn, nhưng lại nhớ ra vốn dĩ cậu cũng đã bị cách chức xuống làm cảnh sát tuần tra rồi, cả người cứng đờ, miễn cưỡng buông lỏng mà tiếp tục giúp hắn.
Đổng Thiên bị đẩy ra xa một chút, hai vẫn như thắt nút đeo lên cổ người ta, ánh mắt mê ly, mặt mũi đỏ bừng mà ngẩng đầu, hình ảnh của Lục Cảnh Hoa trong mắt hắn lại là hoa, ngũ quan nhoè thành một mảnh, khuôn mặt trắng như tuyết, chỉ nhìn ra một chút hình dáng, hắn liền nhếch môi ngây ngô cười:“Cậu dễ nhìn ….. Xinh, đẹp…… Cực kì!”
Lục Cảnh Hoa bây giờ mới thấy rõ khuôn mặt của người này, nếu hắn không say chắc chắn sẽ là soái ca sáng sủa, bây giờ say lại giở trò lưu manh.
Ít ra vẻ ngoài nhìn cũng được, Lục Cảnh Hoa đang tại bị người giở trò lại có cái để an ủi mình.
Thật vất vả ngăn lại cảm xúc muốn đạp cửa xông ra ngoài, cậu lại không ngờ người này còn dùng cả tay cả chân xáp vào mình, hắn ép Lục Cảnh Hoa tới lảo đảo, được một tấc lại muốn tiến một thước hôn lên cằm cậu, cuối cùng còn cắn một ngụm.
Tháng này Đổng Thiên thật sự rất bận, không còn thời gian chiếu cố nhu cầu sinh lý của mình, hôm nay say rượu lại ôm lấy cơ thể thơm ngon này, dưới thân tránh không khỏi ngóc dậy, một bàn tay nhanh chóng đem cởi khoái quần, hai cái đùi nhúc nhích nhúc nhích đẩy quần xuống đầu gối.
Lúc Lục Cảnh Hoa nhận ra con ma men này thế mà dám cọ xát thứ đó lên y phục cậu, mặt cậu vừa đen vừa đỏ giao nhau, vừa xấu hổ, vừa thẹn quá thành giận, cậu vốn giữ mình trong sạch, đàn bà nếu có thể né liền né, chỗ không nên có thể không xem liền không xem, sống chính trực có thể so với Đường Tam Tạng.
Lục Cảnh Hoa bị Đổng Thiên dọa, nhất thời không đề phòng, lại bị đối phương trực tiếp đẩy sấp xuống ghế, từ bị giở trò thăng cấp thành bị liếm lung tung.
Tuy rằng cách một tầng cảnh phục, nhưng Lục Cảnh Hoa vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được đầu lưỡi đối phương, cậu mặt đỏ tai hồng đẩy con ma men trên người ra, hét gọi: “Tiên sinh, thỉnh tự trọng!”
Đổng Thiên đương nhiên nghe không ra, cho dù nghe ra cũng không có cách xuyên qua lớp men vào não hắn, hắn cố chấp muốn cắn miệng đối phương, sức nặng cả người đều đè lên Lục Cảnh Hoa, một bàn tay thuần thục luồn qua cảnh phục mò tìm đầu ngực, mông đồng thời lắc lắc ma sát gậy mình vào gậy đối phương.
Lục Cảnh Hoa lần đầu tiên bị đối đãi như thế, còn là một tên đồng tính, cậu xấu hổ và giận dữ muốn chết, muốn quẳng cái tên này ra xa, nhưng hai người chen chúc trong xe, động tác độ khó cao như vậy hiển nhiên không thể làm: “Tiên sinh tỉnh táo lại! Anh, anh đang chống người thi hành công vụ!”
Hiển nhiên, lực uy hiếp của người thi hành công vụ chưa đủ lớn để có thể chiến thắng Đổng Thiên đang phát xuân, hắn thở gấp ngẩng đầu hòng hôn lên nửa bên môi của Lục Cảnh Hoa, vốn dĩ hoa mắt, hắn nhất thời tìm không ra miệng cậu ta ở chỗ nào, sau đó liền bị Lục Cảnh Hoa tức đến đỏ mắt cho một bạt tai.
Lực đạo không tính là lớn, thậm chí không lưu lại dấu trên mặt Đổng Thiên, Lục Cảnh Hoa vốn còn muốn dùng đầu gối đá bẹp hạ thể tên say này, nhưng giương mắt vừa thấy, liền sợ.
Đổng Thiên bị tát không nhẹ không nặng, trong cái đầu say khướt lại toàn là “Cha tôi còn chưa đánh tôi”, “Mẹ tôi cũng chưa đánh tôi”, “Bằng hữu thân thích cũng không đánh tôi”, trong lòng toàn là ủy khuất, ngẩng đầu là một đôi mắt ngập nước như chó pug bị bỏ rơi, miệng còn mếu mếu, rượu tràn não, bắt đầu rơi nước mắt.
Một người đàn ông 1m80 khóc lóc thật sự nhìn không có thẩm mỹ chút nào, nhưng Lục Cảnh Hoa không hiểu sao lại bị động lòng, tuy vậy lòng cậu chưa kịp động lâu, Đổng Thiên liền từ rơi nước mắt biến thành gào khóc, vừa khóc vừa la, nhất thời không gian nhỏ hẹp trong xe tràn ngập tiếng khóc thảm thiết.
Thái dương của Lục Cảnh Hoa nổi rõ gân xanh, nhất thời chân tay luống cuống với đứa con nít to đầu này, hận không thể trực tiếp giết hắn chết, lại vừa muốn tìm cái gì bịt mồm hắn lại.
Đổng Thiên vừa gào la vừa trây trét nước mắt nước mũi lên ngực áo Lục Cảnh Hoa, sắc tâm vẫn không tắt, còn muốn rướn lên hôn cậu, bị cậu đẩy ra còn tiếp tục dùng hạ thể cọ xát.
Lục Cảnh Hoa cảm thấy tức như chưa từng tức, tâm tình bạo ngược tràn ngập trong ngực, muốn bộc phát vô cùng.
Cậu đẩy bả vai Đổng Thiên ra, khuôn mặt xinh đẹp đen sì, đồng tử hàm chứa sấm sét, ngữ khí không tốt nói: “Anh khóc cái gì!”
Đổng Thiên đầu óc choáng váng thút thít: “Cậu đánh tôi!”
Lục Cảnh Hoa bỗng nhiên không còn muốn tiếp tục nhẫn nại, cơn giận hôm trước bị cách chức cùng hôm nay bị quỷ khóc nhè tra tấn lỗ tai bùng lên, cậu chỉ có thể trút lên cái tên to mồm này.
Nộ khí hội tụ, cậu nghĩ, anh không để tôi đi, được thôi, ông đây hôm nay không đi!
Lục Cảnh Hoa ra tay, thập phần thô bạo kéo Đổng Thiên nằm sấp lên đùi mình, sau đó dùng bạo lực áp chế sự phản kháng của đối phương, lột quần âu của đối phương ra, lộ cặp mông mượt mà bóng bẩy.
Lục Cảnh Hoa cười lạnh: “Anh khóc, còn tiếp tục khóc, tôi liền đánh cho tới khi ngưng khóc!”
Tay cậu dụng lực, bắt đầu ba ba đánh xuống, xuống tay không chút lưu tình, lưu lại mấy dấu liền trên mông Đổng Thiên.
Trong xe tràn ngập âm thanh ba ba đánh vào da thịt, Đổng Thiên càng lúc càng khóc thảm, Lục Cảnh Hoa lãnh huyết vô tình, mặt như băng đá, không hề phản ứng với tiếng khóc thảm của đối phương, khoé môi mỏng gợi lên thành vẻ tàn khốc: “Còn khóc hay không!”
Đầu Đổng Thiên loạn thành mơ hồ, hoàn toàn không biết đối phương đang nói gì, chỉ cố gào khóc, mà nhiệt độ hạ thể lại không giảm, cảm xúc trên mông lại vừa đau vừa rát khiến tính khí càng lúc càng cứng hơn.
Tình dục chiến thắng sợ hãi, Đổng Thiên lại bắt đầu vặn vẹo thắt lưng xoay mông cọ, cọ đến mức cảnh phục của Lục Cảnh Hoa ướt một khối nhỏ.
Lục Cảnh Hoa kinh khủng phát hiện bản thân bị cái mông đang vẫy này làm cho phát tà niệm, thò tay vào y phục đối phương sờ soạng một phen cơ ngực, cậu cảm thấy cái tên lưu manh này đã sẵn có vài phần tư sắc lại còn có cơ thể *** đãng như vậy.
Lục Cảnh Hoa bỗng nhiên càng tức giận hơn.
Cậu nghiến răng nghiến lợi đánh bùm bùm lên mông hắn, còn rút cảnh côn màu đen ra nhét vào miệng đối phương, vốn chỉ muốn giảm bớt mấy cái âm điệu không đúng đắn đối phương đang tru, mắt lại nhìn thấy cảnh côn bị nước bọt trong suốt thấm ướt, ngược lại càng thêm động tình.
“Còn ***! Còn dám ***!” Lục Cảnh Hoa thở hổn hển, cảm giác tà hỏa càng lúc càng rực.
Đổng Thiên nức nở, cảnh côn trong miệng làm hắn nói không nên lời.
“Còn *** nữa không!”
Cậu rút cảnh côn ra, chuyển thành thô bạo vuốt tính khí Đổng Thiên, găng tay trắng mang đến xúc cảm thô ráp, Đổng Thiên bị ma sát vừa đau vừa thích, vừa rên rỉ xuân tình vừa vặn vẹo mông.
Lục Cảnh Hoa vừa đánh một trận trên mông Đổng Thiên, lại vừa lâu lâu đưa đẩy cảnh côn ra vào miệng hắn, khiến Đổng Thiên bắn một hồi lại một hồi, cho đến khi tính khí hắn mềm nhũn, mệt mỏi rũ xuống, rốt cuộc còn không khí lực đối phó với Lục Cảnh Hoa.
Chóp mũi trắng nõn của Lục Cảnh Hoa lấm tấm mồ hôi, ánh mắt có chút mê say, cậu nhìn tay dính nhớp nháp, lại nhìn Đổng Thiên xụi lơ, bỗng nhiên bừng tỉnh đại mộng, như là kinh hãi quá độ mà đẩy người ra, cầm lại cảnh côn ướt sũng của mình, tung cửa xe bỏ chạy.
Trong lòng Lục Cảnh Hoa xấu hổ và giận dữ cùng cảm giác phạm tội thay nhau tra tấn lương tâm cậu, mặt mũi trắng bao tay còn dính dịch thể của người kia ném vào thùng rác bên đường.
Nghiêng ngả lảo đảo một đường chạy về nhà, Lục Cảnh Hoa ngồi sụp xuống đất, lưng dựa cửa, cảm thấy bản thân đêm nay nhất định là dính lời nguyền.
Buổi họp mặt xã giao này hắn là nhân vật chính, là chủ trì, cho dù bị người ép uống đến choáng váng Đổng Thiên cũng nhớ rằng phải chắn rượu cho Chung Tiểu Nhạc, không có cách mà, đêm nay hắn được quyền say, nhưng Chung Tiểu Nhạc thì không, cậu ta phải lái xe!
Đổng Thiên thậm chí không biết Chung Tiểu Nhạc đem hắn về xe từ lúc nào, một đường chệnh choạng, lắc lư một bụng cồn, sau đó hắn trực tiếp ngất luôn.
Khi hắn thanh tỉnh được một chút, mơ hồ cảm thấy bản thân không thể động đậy, như là tay chân bị người trói lại vậy, ngay cả mí mắt cũng nặng như bị đá đè, miễn cưỡng lắm mới hấp háy mở một chút.
Hắn mở miệng hàm hồ kêu to tên của Chung Tiểu Nhạc, nhưng không có ai đáp lại hắn.
Cả người Đổng Thiên nóng muốn hỏng, hắn uống không ít rượu, trong xe lại không mở điều hòa, chỉ có vài luồng gió đêm từ một ô cửa sổ của xe thổi vào, thần trí mơ hồ, cuối cùng hắn đành làm con sâu lông lăn lộn trên ghế sau xe, miệng còn rầm rì vài từ không rõ.
Lục Cảnh Hoa vốn dĩ đang tuần tra khu phố này theo lệ thường, sống lưng cậu thẳng tắp, chuyên chú kiểm tra bốn phía, toàn thân tỏ ra luồng khí chớ đến gần.
Lúc đi qua một chiếc xe đỗ bên đường, Lục Cảnh Hoa nghe loáng thoáng trong đó có thanh âm truyền ra, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cậu chính là lại có ai đó rảnh rỗi chui vào xe chơi trò người lớn rồi, nhưng sau đó cậu nhận ra suy nghĩ như vậy không đúng cho lắm, bởi vì thanh âm này tựa như của một người đàn ông đang quẫn bách vậy.
Lục Cảnh Hoa nhìn qua ô cửa sổ mở hờ bên hông xe, nghĩ mình chẳng qua là chính trực vì nhân dân hoạt động, cậu đành bất động thanh sắc theo ánh đèn đường nhìn vào bên trong.
Cảnh tượng vừa nhìn liền thất kinh, một người đàn ông tây trang giày da tay chân đều bị trói chặt ném ở ghế sau, tựa hồ đang rất khó chịu, lung tung giãy dụa, miệng còn rầm rì không biết đang nói cái gì, cậu đưa đầu vào ngửi ngửi, ngửi ra cả hơi rượu.
Nhìn trong xe không có người khác, Lục Cảnh Hoa nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe, lễ phép hỏi thăm người bên trong: “Tiên sinh, tiên sinh, anh không sao chứ?”
Đối phương vẫn mơ hồ, nghe thấy giọng nói của Lục Cảnh Hoa liền sửng sốt cả buổi, sau đó mới uốn đầu lưỡi cố gắng nói vài từ: “Không……. Cứu tôi, nóng …….. Đầu……….”
Lục Cảnh Hoa xem xét kỹ tình huống, phát hiện thứ trói chặt người kia là áo vest cùng caravat, nhất thời làm cậu không rõ đây là phạm tội hay tình thú. Bất quá là thế nào cũng không thể trói đại một người rồi bỏ trong xe như thế, cậu muốn mở cửa, phát hiện bị khóa, may mà cửa sổ xe mở một khoảng rộng, cậu dứt khoát thò cả một cánh tay tới khuỷu vào mò mẫm thanh chốt để mở cửa ra.
Bởi đầu của đối phương hướng về phía cậu, Lục Cảnh Hoa dứt khoát mở caravat trói tay của anh ta đầu tiên, cách thức thắt nút không chuyên nghiệp, cậu càng có cảm giác đây chỉ là sự cố thường tình.
“Ai……….” Nam tử cảm thấy có người tới gần mình, khẽ cựa quậy.
“Cảnh sát.”
Lục Cảnh Hoa thuận miệng đáp một tiếng, cảm thấy người này hẳn là đã say đến mức nghe không hiểu tiếng người, dứt khoát lười phản ứng, định ghé qua cởi áo vest trói chân cho anh ta, chỉ là người này cao, chân lại dài cậu với không tới, vì thế đành đẩy đối phương qua ghế bên kia, tự cậu cũng chui vào xe ngồi xuống bên cạnh.
Nào ngờ mông đặt lên ghế, con ma men kia vốn nửa chết nửa sống lại đánh tới, cả người đè lên Lục Cảnh Hoa, hai tay được mở trói ôm lấy cổ cậu, giống như gấu Koala mà cho Lục Cảnh Hoa là cây để bám!
Lục Cảnh Hoa không xử sự thô bạo, ghế sau không gian hẹp còn có hai người đàn ông, không đủ chỗ để dùng lực, mắt thấy có tiếng người đi đường từ phía sau truyền lại đây, Lục Cảnh Hoa thầm giật mình, sợ bị người hiểu lầm, nhanh chóng đóng cửa xe, nhân tiện đóng luôn cửa sổ xe, định cởi trói cho người kia xong liền chui ra ngoài.
Đổng Thiên chỉ cảm thấy hắn chụp được một cơ thể ấm quá chừng, trên đó còn có hương vị cây cỏ sau mưa, thanh tân dễ ngửi, dễ ngửi đến mức chảy nước miếng, nhịn không được vùi mặt vào hõm vai đối phương mà cọ, lại còn bắt chước chó nhỏ ngửi tới ngửi lui.
Lục Cảnh Hoa bị một nam nhân dày vò, ghê tởm đến mức cả người nổi da gà, tay phải thủ thế định đánh choáng hắn, nhưng lại nhớ ra vốn dĩ cậu cũng đã bị cách chức xuống làm cảnh sát tuần tra rồi, cả người cứng đờ, miễn cưỡng buông lỏng mà tiếp tục giúp hắn.
Đổng Thiên bị đẩy ra xa một chút, hai vẫn như thắt nút đeo lên cổ người ta, ánh mắt mê ly, mặt mũi đỏ bừng mà ngẩng đầu, hình ảnh của Lục Cảnh Hoa trong mắt hắn lại là hoa, ngũ quan nhoè thành một mảnh, khuôn mặt trắng như tuyết, chỉ nhìn ra một chút hình dáng, hắn liền nhếch môi ngây ngô cười:“Cậu dễ nhìn ….. Xinh, đẹp…… Cực kì!”
Lục Cảnh Hoa bây giờ mới thấy rõ khuôn mặt của người này, nếu hắn không say chắc chắn sẽ là soái ca sáng sủa, bây giờ say lại giở trò lưu manh.
Ít ra vẻ ngoài nhìn cũng được, Lục Cảnh Hoa đang tại bị người giở trò lại có cái để an ủi mình.
Thật vất vả ngăn lại cảm xúc muốn đạp cửa xông ra ngoài, cậu lại không ngờ người này còn dùng cả tay cả chân xáp vào mình, hắn ép Lục Cảnh Hoa tới lảo đảo, được một tấc lại muốn tiến một thước hôn lên cằm cậu, cuối cùng còn cắn một ngụm.
Tháng này Đổng Thiên thật sự rất bận, không còn thời gian chiếu cố nhu cầu sinh lý của mình, hôm nay say rượu lại ôm lấy cơ thể thơm ngon này, dưới thân tránh không khỏi ngóc dậy, một bàn tay nhanh chóng đem cởi khoái quần, hai cái đùi nhúc nhích nhúc nhích đẩy quần xuống đầu gối.
Lúc Lục Cảnh Hoa nhận ra con ma men này thế mà dám cọ xát thứ đó lên y phục cậu, mặt cậu vừa đen vừa đỏ giao nhau, vừa xấu hổ, vừa thẹn quá thành giận, cậu vốn giữ mình trong sạch, đàn bà nếu có thể né liền né, chỗ không nên có thể không xem liền không xem, sống chính trực có thể so với Đường Tam Tạng.
Lục Cảnh Hoa bị Đổng Thiên dọa, nhất thời không đề phòng, lại bị đối phương trực tiếp đẩy sấp xuống ghế, từ bị giở trò thăng cấp thành bị liếm lung tung.
Tuy rằng cách một tầng cảnh phục, nhưng Lục Cảnh Hoa vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được đầu lưỡi đối phương, cậu mặt đỏ tai hồng đẩy con ma men trên người ra, hét gọi: “Tiên sinh, thỉnh tự trọng!”
Đổng Thiên đương nhiên nghe không ra, cho dù nghe ra cũng không có cách xuyên qua lớp men vào não hắn, hắn cố chấp muốn cắn miệng đối phương, sức nặng cả người đều đè lên Lục Cảnh Hoa, một bàn tay thuần thục luồn qua cảnh phục mò tìm đầu ngực, mông đồng thời lắc lắc ma sát gậy mình vào gậy đối phương.
Lục Cảnh Hoa lần đầu tiên bị đối đãi như thế, còn là một tên đồng tính, cậu xấu hổ và giận dữ muốn chết, muốn quẳng cái tên này ra xa, nhưng hai người chen chúc trong xe, động tác độ khó cao như vậy hiển nhiên không thể làm: “Tiên sinh tỉnh táo lại! Anh, anh đang chống người thi hành công vụ!”
Hiển nhiên, lực uy hiếp của người thi hành công vụ chưa đủ lớn để có thể chiến thắng Đổng Thiên đang phát xuân, hắn thở gấp ngẩng đầu hòng hôn lên nửa bên môi của Lục Cảnh Hoa, vốn dĩ hoa mắt, hắn nhất thời tìm không ra miệng cậu ta ở chỗ nào, sau đó liền bị Lục Cảnh Hoa tức đến đỏ mắt cho một bạt tai.
Lực đạo không tính là lớn, thậm chí không lưu lại dấu trên mặt Đổng Thiên, Lục Cảnh Hoa vốn còn muốn dùng đầu gối đá bẹp hạ thể tên say này, nhưng giương mắt vừa thấy, liền sợ.
Đổng Thiên bị tát không nhẹ không nặng, trong cái đầu say khướt lại toàn là “Cha tôi còn chưa đánh tôi”, “Mẹ tôi cũng chưa đánh tôi”, “Bằng hữu thân thích cũng không đánh tôi”, trong lòng toàn là ủy khuất, ngẩng đầu là một đôi mắt ngập nước như chó pug bị bỏ rơi, miệng còn mếu mếu, rượu tràn não, bắt đầu rơi nước mắt.
Một người đàn ông 1m80 khóc lóc thật sự nhìn không có thẩm mỹ chút nào, nhưng Lục Cảnh Hoa không hiểu sao lại bị động lòng, tuy vậy lòng cậu chưa kịp động lâu, Đổng Thiên liền từ rơi nước mắt biến thành gào khóc, vừa khóc vừa la, nhất thời không gian nhỏ hẹp trong xe tràn ngập tiếng khóc thảm thiết.
Thái dương của Lục Cảnh Hoa nổi rõ gân xanh, nhất thời chân tay luống cuống với đứa con nít to đầu này, hận không thể trực tiếp giết hắn chết, lại vừa muốn tìm cái gì bịt mồm hắn lại.
Đổng Thiên vừa gào la vừa trây trét nước mắt nước mũi lên ngực áo Lục Cảnh Hoa, sắc tâm vẫn không tắt, còn muốn rướn lên hôn cậu, bị cậu đẩy ra còn tiếp tục dùng hạ thể cọ xát.
Lục Cảnh Hoa cảm thấy tức như chưa từng tức, tâm tình bạo ngược tràn ngập trong ngực, muốn bộc phát vô cùng.
Cậu đẩy bả vai Đổng Thiên ra, khuôn mặt xinh đẹp đen sì, đồng tử hàm chứa sấm sét, ngữ khí không tốt nói: “Anh khóc cái gì!”
Đổng Thiên đầu óc choáng váng thút thít: “Cậu đánh tôi!”
Lục Cảnh Hoa bỗng nhiên không còn muốn tiếp tục nhẫn nại, cơn giận hôm trước bị cách chức cùng hôm nay bị quỷ khóc nhè tra tấn lỗ tai bùng lên, cậu chỉ có thể trút lên cái tên to mồm này.
Nộ khí hội tụ, cậu nghĩ, anh không để tôi đi, được thôi, ông đây hôm nay không đi!
Lục Cảnh Hoa ra tay, thập phần thô bạo kéo Đổng Thiên nằm sấp lên đùi mình, sau đó dùng bạo lực áp chế sự phản kháng của đối phương, lột quần âu của đối phương ra, lộ cặp mông mượt mà bóng bẩy.
Lục Cảnh Hoa cười lạnh: “Anh khóc, còn tiếp tục khóc, tôi liền đánh cho tới khi ngưng khóc!”
Tay cậu dụng lực, bắt đầu ba ba đánh xuống, xuống tay không chút lưu tình, lưu lại mấy dấu liền trên mông Đổng Thiên.
Trong xe tràn ngập âm thanh ba ba đánh vào da thịt, Đổng Thiên càng lúc càng khóc thảm, Lục Cảnh Hoa lãnh huyết vô tình, mặt như băng đá, không hề phản ứng với tiếng khóc thảm của đối phương, khoé môi mỏng gợi lên thành vẻ tàn khốc: “Còn khóc hay không!”
Đầu Đổng Thiên loạn thành mơ hồ, hoàn toàn không biết đối phương đang nói gì, chỉ cố gào khóc, mà nhiệt độ hạ thể lại không giảm, cảm xúc trên mông lại vừa đau vừa rát khiến tính khí càng lúc càng cứng hơn.
Tình dục chiến thắng sợ hãi, Đổng Thiên lại bắt đầu vặn vẹo thắt lưng xoay mông cọ, cọ đến mức cảnh phục của Lục Cảnh Hoa ướt một khối nhỏ.
Lục Cảnh Hoa kinh khủng phát hiện bản thân bị cái mông đang vẫy này làm cho phát tà niệm, thò tay vào y phục đối phương sờ soạng một phen cơ ngực, cậu cảm thấy cái tên lưu manh này đã sẵn có vài phần tư sắc lại còn có cơ thể *** đãng như vậy.
Lục Cảnh Hoa bỗng nhiên càng tức giận hơn.
Cậu nghiến răng nghiến lợi đánh bùm bùm lên mông hắn, còn rút cảnh côn màu đen ra nhét vào miệng đối phương, vốn chỉ muốn giảm bớt mấy cái âm điệu không đúng đắn đối phương đang tru, mắt lại nhìn thấy cảnh côn bị nước bọt trong suốt thấm ướt, ngược lại càng thêm động tình.
“Còn ***! Còn dám ***!” Lục Cảnh Hoa thở hổn hển, cảm giác tà hỏa càng lúc càng rực.
Đổng Thiên nức nở, cảnh côn trong miệng làm hắn nói không nên lời.
“Còn *** nữa không!”
Cậu rút cảnh côn ra, chuyển thành thô bạo vuốt tính khí Đổng Thiên, găng tay trắng mang đến xúc cảm thô ráp, Đổng Thiên bị ma sát vừa đau vừa thích, vừa rên rỉ xuân tình vừa vặn vẹo mông.
Lục Cảnh Hoa vừa đánh một trận trên mông Đổng Thiên, lại vừa lâu lâu đưa đẩy cảnh côn ra vào miệng hắn, khiến Đổng Thiên bắn một hồi lại một hồi, cho đến khi tính khí hắn mềm nhũn, mệt mỏi rũ xuống, rốt cuộc còn không khí lực đối phó với Lục Cảnh Hoa.
Chóp mũi trắng nõn của Lục Cảnh Hoa lấm tấm mồ hôi, ánh mắt có chút mê say, cậu nhìn tay dính nhớp nháp, lại nhìn Đổng Thiên xụi lơ, bỗng nhiên bừng tỉnh đại mộng, như là kinh hãi quá độ mà đẩy người ra, cầm lại cảnh côn ướt sũng của mình, tung cửa xe bỏ chạy.
Trong lòng Lục Cảnh Hoa xấu hổ và giận dữ cùng cảm giác phạm tội thay nhau tra tấn lương tâm cậu, mặt mũi trắng bao tay còn dính dịch thể của người kia ném vào thùng rác bên đường.
Nghiêng ngả lảo đảo một đường chạy về nhà, Lục Cảnh Hoa ngồi sụp xuống đất, lưng dựa cửa, cảm thấy bản thân đêm nay nhất định là dính lời nguyền.
Tác giả :
Tiểu Bạch Hoa Chân Bạch