Từ Từ Dụ Dỗ
Chương 45: Nụ hôn đầu tiên
Ở trước đó, Niệm Tưởng đều không biết, thì ra thanh âm cũng có thể có mị lực như thế.
Một âm tiết đơn giản, ngữ điệu thả mềm, hơn nữa lại có vài phần tùy ý biếng nhác, liền khiến cả người anh mười phần thong thả nhàn hạ. Mặt mày cúi xuống, không hề nháy mắt nhìn cô, đáy mắt tối đen, cảm xúc mạnh mẽ làm cho cô có thể nhìn rõ ràng thấu đáo.
Ngữ điệu kia mang theo vài phần dụ hoặc, vài phần tùy ý, vài phần lười biếng, gợi lên nơi bí ẩn mềm mại trong đáy lòng cô, đầu quả tim cũng tê dại một mảnh.
Hơn nữa anh còn ở gần như vậy ——
Gần đến nỗi chỉ cần cúi đầu, môi anh liền có thể áp lên, bịt kín môi cô.
Hơi thở hòa vào nhau trong không gian thu hẹp, Niệm Tưởng nhìn anh gần trong gang tấc, bất thường kiên cường một chút: “Anh, anh dựa vào cái gì, cảm thấy em bây giờ sẽ còn có ý tưởng đối với anh.”
Rõ ràng muốn phủi sạch những câu nói trước đó của chính mình, lại cực lực ẩn dấu cái gì.
Từ Nhuận Thanh cũng không giận, hơi cong khóe môi, cười khẽ một tiếng, chóp mũi hơi lạnh đụng vào mũi cô, lại cười nói: “Mạnh miệng…”
Nói vừa dứt, anh đè xuống, khóe môi chạm nhẹ vào môi cô, bất chợt dừng lại một chút, nặng nề hôn lên.
Niệm Tưởng chỉ cảm thấy hô hấp ngừng lại, cả người cũng cứng ngắc ngồi trên ghế không thể động đậy… Tuy rằng không phải là không có chuẩn bị tâm lý, nhưng thật sự xảy ra lại vẫn làm cho cô trở tay không kịp.
Nơi lòng ngực lửa nóng dâng tràn, hô hấp hòa quyện vào khí tức nóng rực của anh, chặt chẽ giao triền, cố tình đầu óc trống rỗng, chỉ có một chút tê dại trong tim, chậm rãi, cùng với tiếng tim đập lan rộng, lan rộng, lan rộng…
Sau đó, trong nháy mắt cả người liền tê dại, ngay cả khí lực nâng ngón tay lên cũng không có.
Cô khẩn trương muốn nắm lấy cái gì, ngón tay vừa động, chạm được cổ tay áo anh, còn chưa kịp tránh đi, đã bị anh cầm lấy, siết ở trong lòng bàn tay.
Trên môi xúc cảm mềm mại, ngay cả hô hấp cũng phá lệ buông nhẹ.
Anh nhẹ nhàng vừa chạm vào, phát hiện cô bối rối cùng khẩn trương thì do dự trong chớp mắt, vẫn là hơi lui ra chút. Chóp mũi vẫn như cũ chạm vào chóp mũi cô, buông mắt nhìn cô, ánh lửa trong mắt kia chỉ lợt lóe lại làm Niệm Tưởng muốn hãm sâu vào trong đó.
Niệm Tưởng ý thức không rõ lắm, loại thời điểm này vẫn theo bản năng mà thẹn thùng xấu hổ, một gương mặt hồng thấu, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng không ngừng tăng lên.
Từ Nhuận Thanh nương vào đèn đường, thấy rõ đôi má cô ửng hồng cùng đôi mắt trong veo, không biết có phải là bởi vì mưu đồ lâu nay rốt cuộc đạt được hay không, tâm tình phi thường tốt, khóe môi hơi nhếch lên, ngay cả thanh âm cũng mang theo ba phần ấm áp: “Nói cho tốt vào, bằng không, còn có thể như vậy…”
“Như vậy?” Niệm Tưởng mê mang lặp lại.
Dứt lời, nhớ tới vừa rồi xúc cảm nơi cánh môi tiếp xúc, nhất thời ngậm chặt miệng (⊙x⊙)…
Từ Nhuận Thanh trầm thấp cười một tiếng, ngón tay dừng lại trên cằm cô khẽ vuốt lên môi cô: “Đúng, là như vậy.”
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng hình như là mang theo điện lưu, làm Niệm Tưởng vừa khôi phục một chút khí lực, tứ chi lại bắt đầu mềm nhũn, mềm nhũn, mềm nhũn…
Cô khóc không ra nước mắt, liền thuận theo anh như lúc học tập cùng anh vậy, thanh âm nho nhỏ, yếu ớt, rơi vào trong tai Từ Nhuận Thanh chỉ giống như tiếng mèo kêu: “Vậy anh… Muốn nghe cái gì…”
Thanh âm kia mềm mại, giống như là móng vuốt mèo gãi gãi nơi mềm yếu nhất trong lòng anh, sắc màu tròng mắt nhất thời tối đi vài phần, dần dần mất tính nhẫn nại: “Em muốn nói cho tôi biết cái gì? Tôi chỉ muốn biết cái đó.”
Cái này đánh chết cũng không thể nói a…
Niệm Tưởng trái phải tránh né tầm mắt đốt người của anh, hàm hồ nói: “Anh để em ngẫm lại…”
“Lấy cớ.”
Anh cúi đầu, lại hôn cô, lúc này đây so với vừa rồi càng thêm triền miên.
Anh ghé sát vào thì khí tức nam tính buốt giá cũng theo đó bao phủ đến, hương thơm nhàn nhạt lại làm cho Niệm Tưởng cảm thấy phá lệ quen thuộc. Hôn môi cô thì ngẫu nhiên chóp mũi cũng cọ sát qua gò má, hơi lành lạnh, làm cho ý thức cô càng thêm mông lung.
Vì cái gì phát triển thành như vậy…
Cô vốn chỉ là muốn nói rõ ràng với anh, bằng không, có quá khứ không minh bạch lại mập mờ như vậy, bất luận là làm bệnh nhân của anh hay là làm học trò của anh cũng vậy, đều không thích hợp.
Chỉ là Niệm Tưởng dùng mười đầu ngón chân cũng nghĩ không ra… Hiện tại lại bị anh giam ở trong xe…
Cứ như vậy, như vậy… _(:3ゝ∠)_
Bàn tay bị Từ Nhuận Thanh nắm trong lòng bàn tay chậm rãi cuộn tròn, cô mất tự nhiên muốn tránh ra.
Vốn là đã không rõ ràng lắm, đêm nay còn như vậy, chẳng phải là… Càng không rõ ràng lắm?
Cô đang mơ hồ nghĩ, đột nhiên liền hiểu được vừa rồi anh vì cái gì muốn cài dây an toàn cho mình… Hiện tại bị anh đè như vậy, thêm dây an toàn trói buộc, đích thật là hành động bất tiện.
Từ không khí mập mờ trong nụ hôn triền miên như vậy, cô lại tìm về được lý trí, một bàn tay còn tự do khác chậm rãi đi qua, chậm rãi nắm lấy quần áo anh, sau đó hơi dùng sức, nhẹ kéo anh một chút.
Từ Nhuận Thanh chợt dừng lại, thối lui một chút, cúi đầu nhìn cô.
Đáy mắt cô nổi lên một tầng hơi nước, mông lung lại trong trẻo, mê mang nơi đáy mắt còn chưa tan đi, nhìn qua có chút tỉnh táo.
“Chúng ta như vậy không tốt.” Cô khẽ nhấp môi một cái, vốn đã chuẩn bị tốt câu từ chính đáng đường hoàng, nhưng chống lại tầm mắt của anh thì nhất thời toàn bộ đều nuốt trở vào.
Im lặng đối diện như vậy thật lâu sau, cuối cùng cô không nguyện ý vi phạm ý định của bản thân.
Bàn tay giữ chặt quần áo anh đi vào, chính mình chủ động lại gần ôm chặt hông của anh, một tay còn lại từ trong lòng bàn tay của anh tránh ra, cũng tiến vào trong áo khoác anh.
Cô nghiêng đầu, cả người vùi vào trong lòng anh, thanh âm rầu rĩ: “Bây giờ là em không thể nào thay đổi quan hệ của chúng ta.”
Từ Nhuận Thanh nhíu mày, hiển nhiên là không nguyện ý tiếp thu cách nói như thế: “Lý do.”
Dứt lời, liền cảm giác cô không an phân ở trong lòng anh dúi dúi, giống như là đang… Cắn áo khoác anh?
Một giây sau, liền cảm giác được làn da gần đó có hơi nhoi nhói, cô há mồm khẽ cắn một ngụm, thanh âm càng rầu rĩ: “Em không muốn thích anh.”
Chân mày anh nhíu chặt hơn, đang nhanh chóng tự hỏi đối sách, ngẫm lại ngữ khí vừa rồi của cô, nhịn không được thở nhẹ ra một hơi —— về sau phải dạy cô khi làm nũng không thể chọn loại thời điểm này.
Nếu quả như thật muốn cự tuyệt, cô có rất nhiều loại lý do, lại cố tình là câu này…
Anh đưa tay ôm chặt cô, đem cô áp chặt hơn vào trong lòng, ngón tay ở trên gáy cô bóp nhẹ một chút, trấn an: “Vậy em muốn thích ai? Âu Dương, Lâm Cảnh Thư hay là Tống Tử Chiếu?”
Nói xong phát giác trấn an này càng giống như là khiêu khích…
Quả nhiên Niệm Tưởng có chút bực mình, lại ở chỗ vừa rồi cắn xuống một ngụm, dùng thêm vài phần lực, bộ niềng chạm vào đó. Hình như là một nút thắt nào đó bị bung ra tới, cảm giác gai nhọn đâm đau đớn thập phần rõ ràng.
Chưa có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ, trong nháy mắt bác sĩ Từ sinh ra cảm giác bị thất bại.
“Em là bệnh nhân đầu tiên của tôi, ý nghĩa đối với tôi không cần nói cũng biết.” Ngón tay anh như cũ dừng tại nơi gáy cô, nhẹ nhàng nắm, độ ấm ngón tay cùng cô hòa hợp, một cái đụng chạm kia đúng lúc hóa giải sự bất an nôn nóng của cô.
“Sáu năm trước tôi cũng không phải thật sự muốn cự tuyệt em, chỉ là em khi đó còn quá nhỏ, vẫn là cái tuổi phân không rõ cái gì là thích. Thêm đó em đang học cấp ba, chính là lúc việc học khẩn trương nhất, tôi chỉ biết khi đó em không thể có chuyện gì phân tâm. Cho nên cự tuyệt em, ngăn cản em nói tiếp là biện pháp tốt nhất…”
Anh khẽ giọng giải thích.
“Nhưng sau lần đó, không thể gặp lại em. Tôi liền hối hận … Niệm Tưởng, anh hối hận.”
Nói đến cuối cùng, thanh âm anh giống như là nỉ non, khàn khàn trầm thấp.
Chỉ số EQ của Niệm Tưởng không quá đủ để tiêu hóa đoạn lời nói này, khi đó niên thiếu khinh cuồng, hảo cảm đối với Từ Nhuận Thanh cũng không biết có phải là nghiêm túc hay không. Chỉ là sau này lơ đãng nhớ tới, loại tâm tình này tồn tại trong tâm lý của cô lâu đến cô mới hiểu được, hình như là nghiêm túc …
Hơn nữa còn là chính mình trong lúc bất tri bất giác liền nghiêm túc.
Nhưng hiển nhiên, cô cũng không có đặt vào đó quá nhiều chú ý. “Hệ thống chữa bệnh” của cô thật sự rất tốt, lại được giáo dục “tốt” từ cha Niệm, cô đối với hết thảy thương tích tình cảm của mình đều có tác dụng phục hồi nhanh chóng, hơn nữa trời sinh lạc quan, cũng không có khổ sở bao lâu, chỉ là cô biết, chính mình còn đang canh cánh trong lòng cái gì.
Đó là mối tình đầu.
Mối tình đầu thời thiếu nữ. Kết quả, thích không rõ ràng, bị cự tuyệt cũng không rõ ràng, vốn cho rằng chuyện này sẽ vô thanh vô tức bị thời gian vùi lấp…
Nhưng gặp gỡ lần nữa, Niệm Tưởng phát hiện chính mình một chút cơ hội trốn thoát cũng không có.
“Lần đó, kinh nghiệm nhổ răng cũng không tốt.” Thanh âm cô có chút mơ hồ: “Nhưng cảm giác em đối với bác sĩ hình như có thể…”
Nói xong, lại cảm thấy ngượng ngùng, lại há miệng cắn anh một cái, kết quả, cắn xong đang muốn rút ra thì cô nhất thời bất động…
“Lông, lông, lông trên áo anh cuốn vào bộ niềng của em …” (┮﹏┮)
Từ Nhuận Thanh ngẩn ra, lập tức bật cười trầm thấp, thanh âm khó nén vui vẻ.
Giọng nam giới từ tính, thành thục, Niệm Tưởng nghe được mà mặt đỏ tai hồng, hơn nữa hiện tại ở tình hình xấu hổ thế này, nhiệt độ của cô mới hạ xuống một chút lại tăng lên lần nữa.
Anh câm miệng! Không cho phép!
“Đừng nhúc nhích.” Anh giơ tay đè lại đầu cô, một tay khác từ phía sau cô rút về, tìm được bên miệng cô, nhẹ nhàng thăm dò.
Ngón tay anh linh hoạt sờ dây niềng, sờ đến nơi cố định dây niềng thì hơi dùng sức, cũng không biết là thao tác như thế nào, vài cái liền tháo ra.
Từ Nhuận Thanh tháo dây an toàn cho cô, một tay cố định sườn mặt, một tay bóp nhẹ cằm dưới của cô, mắt nhìn bộ niềng.
Ngọn đèn hơi tối, anh chỉ có thể nhìn đại khái: “Cấn miệng không?”
“Có chút… Nhưng không phải là không rõ ràng.”
Từ Nhuận Thanh buông tay ra: “Nút thắt bị bung, ở đây không có dụng cụ, ngày mai đến bệnh viện anh xem lại.”
“À.” Niệm Tưởng lúng túng gật gật đầu, hơi ảo não.
Cô lại làm trò cười cái gì a… (/▽)
Đợi Niệm Tưởng như đi trên mây về đến nhà, mở cửa, vào phòng, đóng cửa, đổi giày. Làm xong này đó, rốt cuộc thần trí thanh tỉnh, cô nhớ tới hình ảnh cuối cùng mình chủ động ôm anh, có chút áo não dựa vào cánh cửa.
Sau đó lại nhớ tới anh hôn môi… Xấu hổ quay người, đầu để ở trên cửa lắc, lắc, lắc…
Cuối cùng nhớ tới bộ niềng dính vào áo anh… Niệm Tưởng xấu hổ lấy đầu đụng vào cánh cửa… Loại thời điểm này không thể làm ra hành động thiếu suy nghĩ như thế!
┮﹏┮ Bằng không, về sau mỗi khi hồi tưởng lại, toàn bộ chỉ còn lại hồi ức xấu hổ khi bộ niềng dính trên áo khoác lông của anh…
Quả thực khó có thể mở miệng kể.
Một âm tiết đơn giản, ngữ điệu thả mềm, hơn nữa lại có vài phần tùy ý biếng nhác, liền khiến cả người anh mười phần thong thả nhàn hạ. Mặt mày cúi xuống, không hề nháy mắt nhìn cô, đáy mắt tối đen, cảm xúc mạnh mẽ làm cho cô có thể nhìn rõ ràng thấu đáo.
Ngữ điệu kia mang theo vài phần dụ hoặc, vài phần tùy ý, vài phần lười biếng, gợi lên nơi bí ẩn mềm mại trong đáy lòng cô, đầu quả tim cũng tê dại một mảnh.
Hơn nữa anh còn ở gần như vậy ——
Gần đến nỗi chỉ cần cúi đầu, môi anh liền có thể áp lên, bịt kín môi cô.
Hơi thở hòa vào nhau trong không gian thu hẹp, Niệm Tưởng nhìn anh gần trong gang tấc, bất thường kiên cường một chút: “Anh, anh dựa vào cái gì, cảm thấy em bây giờ sẽ còn có ý tưởng đối với anh.”
Rõ ràng muốn phủi sạch những câu nói trước đó của chính mình, lại cực lực ẩn dấu cái gì.
Từ Nhuận Thanh cũng không giận, hơi cong khóe môi, cười khẽ một tiếng, chóp mũi hơi lạnh đụng vào mũi cô, lại cười nói: “Mạnh miệng…”
Nói vừa dứt, anh đè xuống, khóe môi chạm nhẹ vào môi cô, bất chợt dừng lại một chút, nặng nề hôn lên.
Niệm Tưởng chỉ cảm thấy hô hấp ngừng lại, cả người cũng cứng ngắc ngồi trên ghế không thể động đậy… Tuy rằng không phải là không có chuẩn bị tâm lý, nhưng thật sự xảy ra lại vẫn làm cho cô trở tay không kịp.
Nơi lòng ngực lửa nóng dâng tràn, hô hấp hòa quyện vào khí tức nóng rực của anh, chặt chẽ giao triền, cố tình đầu óc trống rỗng, chỉ có một chút tê dại trong tim, chậm rãi, cùng với tiếng tim đập lan rộng, lan rộng, lan rộng…
Sau đó, trong nháy mắt cả người liền tê dại, ngay cả khí lực nâng ngón tay lên cũng không có.
Cô khẩn trương muốn nắm lấy cái gì, ngón tay vừa động, chạm được cổ tay áo anh, còn chưa kịp tránh đi, đã bị anh cầm lấy, siết ở trong lòng bàn tay.
Trên môi xúc cảm mềm mại, ngay cả hô hấp cũng phá lệ buông nhẹ.
Anh nhẹ nhàng vừa chạm vào, phát hiện cô bối rối cùng khẩn trương thì do dự trong chớp mắt, vẫn là hơi lui ra chút. Chóp mũi vẫn như cũ chạm vào chóp mũi cô, buông mắt nhìn cô, ánh lửa trong mắt kia chỉ lợt lóe lại làm Niệm Tưởng muốn hãm sâu vào trong đó.
Niệm Tưởng ý thức không rõ lắm, loại thời điểm này vẫn theo bản năng mà thẹn thùng xấu hổ, một gương mặt hồng thấu, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng không ngừng tăng lên.
Từ Nhuận Thanh nương vào đèn đường, thấy rõ đôi má cô ửng hồng cùng đôi mắt trong veo, không biết có phải là bởi vì mưu đồ lâu nay rốt cuộc đạt được hay không, tâm tình phi thường tốt, khóe môi hơi nhếch lên, ngay cả thanh âm cũng mang theo ba phần ấm áp: “Nói cho tốt vào, bằng không, còn có thể như vậy…”
“Như vậy?” Niệm Tưởng mê mang lặp lại.
Dứt lời, nhớ tới vừa rồi xúc cảm nơi cánh môi tiếp xúc, nhất thời ngậm chặt miệng (⊙x⊙)…
Từ Nhuận Thanh trầm thấp cười một tiếng, ngón tay dừng lại trên cằm cô khẽ vuốt lên môi cô: “Đúng, là như vậy.”
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng hình như là mang theo điện lưu, làm Niệm Tưởng vừa khôi phục một chút khí lực, tứ chi lại bắt đầu mềm nhũn, mềm nhũn, mềm nhũn…
Cô khóc không ra nước mắt, liền thuận theo anh như lúc học tập cùng anh vậy, thanh âm nho nhỏ, yếu ớt, rơi vào trong tai Từ Nhuận Thanh chỉ giống như tiếng mèo kêu: “Vậy anh… Muốn nghe cái gì…”
Thanh âm kia mềm mại, giống như là móng vuốt mèo gãi gãi nơi mềm yếu nhất trong lòng anh, sắc màu tròng mắt nhất thời tối đi vài phần, dần dần mất tính nhẫn nại: “Em muốn nói cho tôi biết cái gì? Tôi chỉ muốn biết cái đó.”
Cái này đánh chết cũng không thể nói a…
Niệm Tưởng trái phải tránh né tầm mắt đốt người của anh, hàm hồ nói: “Anh để em ngẫm lại…”
“Lấy cớ.”
Anh cúi đầu, lại hôn cô, lúc này đây so với vừa rồi càng thêm triền miên.
Anh ghé sát vào thì khí tức nam tính buốt giá cũng theo đó bao phủ đến, hương thơm nhàn nhạt lại làm cho Niệm Tưởng cảm thấy phá lệ quen thuộc. Hôn môi cô thì ngẫu nhiên chóp mũi cũng cọ sát qua gò má, hơi lành lạnh, làm cho ý thức cô càng thêm mông lung.
Vì cái gì phát triển thành như vậy…
Cô vốn chỉ là muốn nói rõ ràng với anh, bằng không, có quá khứ không minh bạch lại mập mờ như vậy, bất luận là làm bệnh nhân của anh hay là làm học trò của anh cũng vậy, đều không thích hợp.
Chỉ là Niệm Tưởng dùng mười đầu ngón chân cũng nghĩ không ra… Hiện tại lại bị anh giam ở trong xe…
Cứ như vậy, như vậy… _(:3ゝ∠)_
Bàn tay bị Từ Nhuận Thanh nắm trong lòng bàn tay chậm rãi cuộn tròn, cô mất tự nhiên muốn tránh ra.
Vốn là đã không rõ ràng lắm, đêm nay còn như vậy, chẳng phải là… Càng không rõ ràng lắm?
Cô đang mơ hồ nghĩ, đột nhiên liền hiểu được vừa rồi anh vì cái gì muốn cài dây an toàn cho mình… Hiện tại bị anh đè như vậy, thêm dây an toàn trói buộc, đích thật là hành động bất tiện.
Từ không khí mập mờ trong nụ hôn triền miên như vậy, cô lại tìm về được lý trí, một bàn tay còn tự do khác chậm rãi đi qua, chậm rãi nắm lấy quần áo anh, sau đó hơi dùng sức, nhẹ kéo anh một chút.
Từ Nhuận Thanh chợt dừng lại, thối lui một chút, cúi đầu nhìn cô.
Đáy mắt cô nổi lên một tầng hơi nước, mông lung lại trong trẻo, mê mang nơi đáy mắt còn chưa tan đi, nhìn qua có chút tỉnh táo.
“Chúng ta như vậy không tốt.” Cô khẽ nhấp môi một cái, vốn đã chuẩn bị tốt câu từ chính đáng đường hoàng, nhưng chống lại tầm mắt của anh thì nhất thời toàn bộ đều nuốt trở vào.
Im lặng đối diện như vậy thật lâu sau, cuối cùng cô không nguyện ý vi phạm ý định của bản thân.
Bàn tay giữ chặt quần áo anh đi vào, chính mình chủ động lại gần ôm chặt hông của anh, một tay còn lại từ trong lòng bàn tay của anh tránh ra, cũng tiến vào trong áo khoác anh.
Cô nghiêng đầu, cả người vùi vào trong lòng anh, thanh âm rầu rĩ: “Bây giờ là em không thể nào thay đổi quan hệ của chúng ta.”
Từ Nhuận Thanh nhíu mày, hiển nhiên là không nguyện ý tiếp thu cách nói như thế: “Lý do.”
Dứt lời, liền cảm giác cô không an phân ở trong lòng anh dúi dúi, giống như là đang… Cắn áo khoác anh?
Một giây sau, liền cảm giác được làn da gần đó có hơi nhoi nhói, cô há mồm khẽ cắn một ngụm, thanh âm càng rầu rĩ: “Em không muốn thích anh.”
Chân mày anh nhíu chặt hơn, đang nhanh chóng tự hỏi đối sách, ngẫm lại ngữ khí vừa rồi của cô, nhịn không được thở nhẹ ra một hơi —— về sau phải dạy cô khi làm nũng không thể chọn loại thời điểm này.
Nếu quả như thật muốn cự tuyệt, cô có rất nhiều loại lý do, lại cố tình là câu này…
Anh đưa tay ôm chặt cô, đem cô áp chặt hơn vào trong lòng, ngón tay ở trên gáy cô bóp nhẹ một chút, trấn an: “Vậy em muốn thích ai? Âu Dương, Lâm Cảnh Thư hay là Tống Tử Chiếu?”
Nói xong phát giác trấn an này càng giống như là khiêu khích…
Quả nhiên Niệm Tưởng có chút bực mình, lại ở chỗ vừa rồi cắn xuống một ngụm, dùng thêm vài phần lực, bộ niềng chạm vào đó. Hình như là một nút thắt nào đó bị bung ra tới, cảm giác gai nhọn đâm đau đớn thập phần rõ ràng.
Chưa có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ, trong nháy mắt bác sĩ Từ sinh ra cảm giác bị thất bại.
“Em là bệnh nhân đầu tiên của tôi, ý nghĩa đối với tôi không cần nói cũng biết.” Ngón tay anh như cũ dừng tại nơi gáy cô, nhẹ nhàng nắm, độ ấm ngón tay cùng cô hòa hợp, một cái đụng chạm kia đúng lúc hóa giải sự bất an nôn nóng của cô.
“Sáu năm trước tôi cũng không phải thật sự muốn cự tuyệt em, chỉ là em khi đó còn quá nhỏ, vẫn là cái tuổi phân không rõ cái gì là thích. Thêm đó em đang học cấp ba, chính là lúc việc học khẩn trương nhất, tôi chỉ biết khi đó em không thể có chuyện gì phân tâm. Cho nên cự tuyệt em, ngăn cản em nói tiếp là biện pháp tốt nhất…”
Anh khẽ giọng giải thích.
“Nhưng sau lần đó, không thể gặp lại em. Tôi liền hối hận … Niệm Tưởng, anh hối hận.”
Nói đến cuối cùng, thanh âm anh giống như là nỉ non, khàn khàn trầm thấp.
Chỉ số EQ của Niệm Tưởng không quá đủ để tiêu hóa đoạn lời nói này, khi đó niên thiếu khinh cuồng, hảo cảm đối với Từ Nhuận Thanh cũng không biết có phải là nghiêm túc hay không. Chỉ là sau này lơ đãng nhớ tới, loại tâm tình này tồn tại trong tâm lý của cô lâu đến cô mới hiểu được, hình như là nghiêm túc …
Hơn nữa còn là chính mình trong lúc bất tri bất giác liền nghiêm túc.
Nhưng hiển nhiên, cô cũng không có đặt vào đó quá nhiều chú ý. “Hệ thống chữa bệnh” của cô thật sự rất tốt, lại được giáo dục “tốt” từ cha Niệm, cô đối với hết thảy thương tích tình cảm của mình đều có tác dụng phục hồi nhanh chóng, hơn nữa trời sinh lạc quan, cũng không có khổ sở bao lâu, chỉ là cô biết, chính mình còn đang canh cánh trong lòng cái gì.
Đó là mối tình đầu.
Mối tình đầu thời thiếu nữ. Kết quả, thích không rõ ràng, bị cự tuyệt cũng không rõ ràng, vốn cho rằng chuyện này sẽ vô thanh vô tức bị thời gian vùi lấp…
Nhưng gặp gỡ lần nữa, Niệm Tưởng phát hiện chính mình một chút cơ hội trốn thoát cũng không có.
“Lần đó, kinh nghiệm nhổ răng cũng không tốt.” Thanh âm cô có chút mơ hồ: “Nhưng cảm giác em đối với bác sĩ hình như có thể…”
Nói xong, lại cảm thấy ngượng ngùng, lại há miệng cắn anh một cái, kết quả, cắn xong đang muốn rút ra thì cô nhất thời bất động…
“Lông, lông, lông trên áo anh cuốn vào bộ niềng của em …” (┮﹏┮)
Từ Nhuận Thanh ngẩn ra, lập tức bật cười trầm thấp, thanh âm khó nén vui vẻ.
Giọng nam giới từ tính, thành thục, Niệm Tưởng nghe được mà mặt đỏ tai hồng, hơn nữa hiện tại ở tình hình xấu hổ thế này, nhiệt độ của cô mới hạ xuống một chút lại tăng lên lần nữa.
Anh câm miệng! Không cho phép!
“Đừng nhúc nhích.” Anh giơ tay đè lại đầu cô, một tay khác từ phía sau cô rút về, tìm được bên miệng cô, nhẹ nhàng thăm dò.
Ngón tay anh linh hoạt sờ dây niềng, sờ đến nơi cố định dây niềng thì hơi dùng sức, cũng không biết là thao tác như thế nào, vài cái liền tháo ra.
Từ Nhuận Thanh tháo dây an toàn cho cô, một tay cố định sườn mặt, một tay bóp nhẹ cằm dưới của cô, mắt nhìn bộ niềng.
Ngọn đèn hơi tối, anh chỉ có thể nhìn đại khái: “Cấn miệng không?”
“Có chút… Nhưng không phải là không rõ ràng.”
Từ Nhuận Thanh buông tay ra: “Nút thắt bị bung, ở đây không có dụng cụ, ngày mai đến bệnh viện anh xem lại.”
“À.” Niệm Tưởng lúng túng gật gật đầu, hơi ảo não.
Cô lại làm trò cười cái gì a… (/▽)
Đợi Niệm Tưởng như đi trên mây về đến nhà, mở cửa, vào phòng, đóng cửa, đổi giày. Làm xong này đó, rốt cuộc thần trí thanh tỉnh, cô nhớ tới hình ảnh cuối cùng mình chủ động ôm anh, có chút áo não dựa vào cánh cửa.
Sau đó lại nhớ tới anh hôn môi… Xấu hổ quay người, đầu để ở trên cửa lắc, lắc, lắc…
Cuối cùng nhớ tới bộ niềng dính vào áo anh… Niệm Tưởng xấu hổ lấy đầu đụng vào cánh cửa… Loại thời điểm này không thể làm ra hành động thiếu suy nghĩ như thế!
┮﹏┮ Bằng không, về sau mỗi khi hồi tưởng lại, toàn bộ chỉ còn lại hồi ức xấu hổ khi bộ niềng dính trên áo khoác lông của anh…
Quả thực khó có thể mở miệng kể.
Tác giả :
Bắc Khuynh