Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia
Chương 30
" Tiểu thư, người lại ăn điểm tâm đi " Hỷ nhi đẩy cửa bước vào phòng. Trên tay cầm theo một đĩa thức ăn. " Ừm, cám ơn em, Hỷ nhi. Cứ để đấy được rồi, lát nữa ta sẽ ăn. " Uyển Nghi chỉ khẽ xoay người lại mỉm cười một chút rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời đại này không có nhà cao tầng, không có đèn đường sáng trưng nên cô mới có thể nhìn thấy một bầu trời sao đẹp như thế. Từ nhỏ cô đã thích ngắm sao, nhưng cô chưa bao giờ được nhìn thấy một bầu trời sao lấp lánh như thế. Hàng ngàn ngôi sao nhấp nháy như những hạt châu sa, nổi bật trên nền trời đêm. Đã lâu lắm rồi, cô không cảm thấy thư thái như thế. " Tiểu thư, người lại đang nhớ tới vương gia sao ? " Hỷ nhi nhìn bộ dạng trầm tư của Uyển Nghi, trong lòng không khỏi băn khoăn. " Hắn ? " Uyển Nghi có chút sững sờ, sau đó thì không nhịn nổi liền mỉm cười " Hỷ nhi, nếu em mà không nhắc tới thì ta đã không nhớ tới hắn rồi. " Mấy ngày hôm nay đều là ngủ ngoài trời, lo lắng chạy trốn. Cả ngày hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô cơ bản là không có thời gian để nhớ tới hắn. " Xin lỗi tiểu thư, là Hỷ nhi nhiều chuyện rồi " Hỷ nhi vội bày ra bộ dạng biết lỗi, lẽ ra cô phải biết trong lòng tiểu thư đang đau khổ thế nào chứ ? Khó khăn lắm tiểu thư mới có thể quên được vương gia, vậy mà cô lại nhắc tới người không nên nhắc. " Ha ha ha, Hỷ nhi, em nghĩ rằng ta sẽ vì nhớ hắn mà đau buồn rơi lệ nữa sao ? Em không cần hoảng sợ nữa đâu, chỉ cần ta có thể rời xa hắn, chắc chắn ta sẽ có thể quên đi tình yêu đối với hắn, hơn nữa dù em không nhắc tới hắn thì sớm muộn gì ta cũng sẽ nhớ tới hắn thôi, đừng có áy náy nữa. " Uyển Nghi nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của Hỷ nhi thì không khỏi bật cười. " Tiểu thư " " Được rồi, được rồi, em đi về phòng nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay em cũng đã vất vả nhiều rồi. Ta cũng thấy mệt rồi, ta cũng đi ngủ đây. " " Dạ, tiểu thư, người nghỉ ngơi cho khỏe đi, em về phòng đây. " Hỷ nhi cung kính cúi đầu một cái rồi lui ra ngoài đóng cửa phòng. Uyển Nghi khẽ thở dài một cái, lại ngước lên nhìn trời, khẽ lẩm bẩm: " Tính đến lúc này đã là bốn ngày bốn đêm rồi, Nam Cung Việt, mấy ngày nay chàng vẫn đang đi tìm ta sao ? Nam Cung Việt, giờ này...chàng có nhớ ta không ? " Nửa đêm, Uyển Nghi cảm thấy toàn thân có một cảm giác rất khó chịu, aiiii...đây là cảm giác gì đây ? Khó chịu quá, giống như đang bị ai nhìn chòng chọc vây. Lại còn cái cảm giác ấm nóng như hơi thở của ai đó. Ây mà....hử....nhìn chòng chọc, hơi thở ? Uyển Nghi lập tức choàng tỉnh, thấy một bộ mặt biến thái đang kề sát mặt mình , hoảng sợ kêu to lên một tiếng : " A... Mộ Dung chết tiệt, ngươi làm cái trò gì vậy ? Tính giả ma giả quỷ, hù chết ta sao ? " Uyển Nghi đưa tay vuốt vuốt ngực, thở phì phì. Cái tên biến thái này, lần nào cũng chui vào phòng cô lúc nửa đêm thế này. Đúng là cái tên biến thái, hái hoa tặc. " Bảo bối, sao cứ mỗi ngày nàng lại gọi ta bằng một biệt danh mới vậy ? Nàng nghĩ xem nửa đêm canh ba ta đến đây là để làm gì ? Đương nhiên là để ngủ. " Không để cho Uyển Nghi kịp phản ứng, Mộ Dung Phong đã thong thả nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn qua tự đắp ình. Đại não của Uyển Nghi đứng hình một lúc mới kịp hồi phục. Hả, cái gì ? Hắn làm cái trò gì ? Hắn nghĩ gì mà nửa đêm đòi đến phòng cô ngủ chứ ? Hắn nghĩ cô là tiểu thiếp của hắn chắc? " Cút " Uyển Nghi tức giận rống lên, một cước đạp Mộ Dung Phong lăn xuống đất. " Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì chứ ? Nửa đêm canh ba dám mò vào phòng tiểu thư đây đòi ngủ ? Ngủ cái đầu ngươi ấy. Cô nam quả nữ nửa đêm ở chung một phòng, ngươi đem thanh danh của ta vứt cho chó gặm rồi hả ? " Mộ Dung Phong đứng dậy, phủi hết bụi trên người, khóe môi khẽ nở ra một nụ cười tà mị. " Bảo bối, thật là bạo lực quá đi. Xem ra hôm nay không mạnh tay chút không được rồi. " Nụ cười của Mộ Dung Phong dần trở nên nguy hiểm, ánh mắt cũng bất chợt nghiêm túc khiến cho Uyển Nghi cảm thấy hoảng sợ. Vội lùi về phía góc giường. " Ngươi.....ngươi định làm gì ? " Mộ Dung Phong không trả lời, trực tiếp kéo lấy tay Uyển Nghi, đem cô đặt dưới thân mình. Hơi thở ấm nóng phả vào mặt Uyển Nghi, đôi môi tìm đến môi cô, gấp gáp, nóng bỏng......Đêm nay không hiểu sao, hắn không thể ngủ được, hễ nhắm mắt lại là nghĩ đến hình bóng của cô. Muốn đến nhìn cô một chút, ai dè đột nhiên cô tỉnh dậy khiến cho tâm hắn dao động. Uyển Nghi trợn to hai mắt, cắn chặt răng, quyết không để cho lưỡi của hắn đi vào. Nhưng hắn dường như không thèm để ý đến điều đó, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, mãnh liệt hơn. Cô cắn vào đôi môi mềm mại của hắn, lợi dụng lúc đó. Hắn liền đem đầu lưỡi của mình tiến vào miệng cô. Mùi tanh của máu từ khóe miệng của hắn hòa lẫn với cảm giác ngọt ngào trong miệng của cô càng khiến cho hắn trở nên hưng phấn lạ thường. Bàn tay đã bắt đầu không yên phận, lần tìm vào trong vạt áo của cô. Uyển Nghi cảm nhận được bộ phận đàn ông trên cơ thể hắn biến đối, ma sát giữa hai chân cô, mặt lập tức đỏ ửng, đôi mắt khẽ nhắm lại. Một giọt nước nóng hổi rơi trên tay hắn, khiến hắn bừng tỉnh. Vội rời khỏi đôi môi cô, nhìn cô chăm chú. Uyển Nghi nhắm chặt mắt, một dòng nước lấp lánh không ngừng chảy ra từ khóe mắt. Đôi môi cắn chặt đầy hận ý. Trên mặt đều là vẻ bi thương và thống khổ. Thân hình Mộ Dung Phong lập tức cứng đờ, nhẹ nhàng hôn như muốn liếm sach vết máu của hắn còn sót trên môi cô rồi chậm rãi buông lỏng bàn tay, thả cô ra. " Ta xin lỗi, ta sẽ không làm phiền nàng nữa, vừa nãy ta chỉ đùa với nàng thôi. Nàng ngủ đi. " Bàn tay hắn ôn nhu lau đi vệt nước mắt còn vương trên khuôn mặt cô, khẽ thở dài. Hắn đã từng chọc giận cô nhiều lần, đã từng thấy cô tức giận, thấy cô đáng yêu, thấy cô độc ác, thấy cô ngoan cường, nhưng đây là.....lần đầu tiên thấy cô khóc. Hắn trách bản thân mình sao quá nóng vội, khiến cô hoảng sợ. Liệu sau này cô có vì thế mà xa lánh hắn không ? Nghĩ như vậy, trong tâm hắn chợt đau nhói, liền xoay người rời khỏi phòng, dáng lưng của hắn đầy sự cô đơn.... Mộ Dung Phong không hay biết rằng, sau khi hắn vừa xoay người lại, người sau lưng hắn liền nở một nụ cười đắc ý. Qủa nhiên, nước mắt nữ nhân vẫn là thứ vũ khí có lực sát thương cao nhất. Nếu không phải cô thông minh thì giờ này đã bị ai đó ăn sạch sẽ rồi. Phù, cũng may hắn cũng là một kẻ thuộc dạng chính nhân quân tử, nếu không thì.... " Oái " Mộ Dung Phong đi chưa được ba bước liền bị ai đó ôm chặt từ phía sau, giọng nói hốt hoảng, toàn thân run rẩy. " Gián....gián...á...." Mộ Dung Phong đang từ tâm trạng buồn bực thoáng chốc đã khôi phục lại bộ dạng hóm hỉnh, cố nín cười, giọng nói cố ý mang theo sự châm chọc. Không ngờ nàng vẫn luôn bướng bỉnh, cứng rắn, vậy mà cư nhiên lại sợ một con gián. " Này, này, bảo bối, mau buông ta ra đi, ta phải trở về phòng của mình. Vừa nãy có người vừa đuổi ta về, nói cái gì mà nửa đêm canh ba, cái gì mà cô nam quả nữa gì gì đó. Tóm lại ta ở lại đây không có tốt lắm, nàng mau thả tay ra đi. " Uyển Nghi lườm Mộ Dung Phong một cái cháy mặt, từ trên người hắn đu xuống đất. " Hừ, ngươi đừng có giả bộ, rõ ràng là được lợi mà còn ra vẻ chính nhân quân tử. Con gián đó bò đi rồi, ngươi cũng cút đi cho ta. " Uyển Nghi ra sức đẩy hắn trở về phòng, hắn mà còn ở lại đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Mộ Dung Phong bất đắc dĩ để Uyển Nghi đẩy đi, xoa xoa hai tay ca thán " Bảo bối, nàng cũng thật quá đáng. Khi cần thì nhớ đến ta, khi không cần thì đá ta đi. Ôi ta đau lòng quá. " Liền đưa tay lên ôm ngực, ra vẻ thống khổ. " Còn cần đến ngươi là đã may phước cho ngươi lắm rồi đấy. Nếu không trong mắt ta thì một con gián ngươi cũng không bằng. " Uyển Nghi lại lườm cho hắn một cái nữa. Cô dùng chân đá cửa phòng, lại đá cho hắn một cái nữa bắn vào trong phòng rồi đóng cửa. Trong phòng vẫn còn vang lên tiếng nói của hắn. " Bảo bối, nếu nàng có thay đổi ý định thì cửa phòng ta luôn rộng mở đón mỹ nhân. " Hừ, có điên mới thay đổi ý định. Tại hắn mà ta mất giấc ngủ, thật là tức chết. Aiii... phải đóng cửa thật chặt, không để cho con gián to đó mò vào. " Giờ mà hối hận thì quay lại phòng của hắn vẫn còn kịp đó. " Một giọng nói thâm trầm, lãnh khốc chợt vang lên từ phía giường ngủ của cô. Ôi trời ơi.......
Tác giả :
Lila