Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ
Chương 10: Bắt kẻ thông dâm
Lâm Mộ hai người hát xong, mọi người vỗ tay nhiệt liệt, lại tiếp tục đề nghị hai người hát thêm bài nữa, thế nên hai người hát tiếp bài ‘Em là người duy nhất trong lòng anh’ của Vương Lực Hoành và Selina.
Hai người hát vô cùng ăn ý, lại rất ngọt ngào, khiến cho mọi người hâm mộ không thôi, cùng vỗ tay tán thưởng.
Diệp Vĩ Gia càng nghe càng không vào, ngồi ăn cam, càng ăn càng chua.
“Chua vậy ngươi cũng ăn được sao?” – Cao Nam lấy một quả cam, ăn được một miếng liền bỏ xuống, nhìn Diệp Vĩ Gia ăn, cảm thán – “Quả thật là rất chua a!”
Đợi cho Lâm Mộ hai người đi xuống, Diệp Vĩ Gia mới nhảy lên, cầm lấy mic, làm ngay một bài thật sôi động khiến mọi người cũng hào hứng nhảy theo góp vui.
Lâm, Mộ cùng Cao Nam ngồi một bên không nhúc nhích.
Lâm Phỉ Phỉ uống một cốc rượu, rồi ăn hoa quả.
Mộ Hàn lấy nước cho nàng, tựa vào sô pha, cười nhìn Cao Nam: “Về khi nào thế? Sao không thấy báo trước?”
Cao Nam cười khẽ: “Hoàn thành khóa học ta về luôn, mẹ ta nhắc suốt như vậy, ta không về chắc bị nàng ca thán tới chết luôn.”
Mộ Hàn gật đầu: “Cao a di chỉ có mỗi ngươi là bảo bối, đương nhiên sẽ hi vọng ngươi ở bên cạnh.”
Cao Nam cười nhấp một ngụm rượu: “Năm đó cho ngươi du học, ngươi kiên quyết muốn ở lại trong nước, còn đáp ứng ba ngươi đi học kinh tế, sao hôm nay lại chạy đến bộ kỹ thuật thế này?”
Mộ Hàn cười cười: “Không phải là bạn gái ta đang ngồi cạnh sao? Ta đến để bồi nàng, bây giờ ta vẫn còn đang bị ba ba ta giám sát đó.”
Cao Nam liếc mắt nhìn Lâm Phỉ Phỉ, khuôn mặt trắng nõn của nàng dưới ánh đèn càng ôn nhu hơn, Cao Nam hỏi: “Thật a?”
“Ta có khi nào nói là không thật?”
“Ta chưa gặp ngươi nói dối, nhớ năm đó trong trường bao nhiêu nữ sinh theo đuổi ngươi, ngươi chưa từng coi trọng ai, đến hoa khôi toàn trường cũng bị ngươi bức khóc, hơn nửa năm cũng không thèm nói một câu, thế nào giờ lại có bạn gái được?”
“Chuyện lâu như thế ngươi còn nhớ rõ.” – Mộ Hàn nói – “Khi đó còn nhỏ, chưa gặp được người mình thích, hiện tại đã gặp được rồi, không muốn tiếp thu cũng khó.”
Cao Nam thấy y nói vậy, cũng không nói thêm gì nữa, nhìn Diệp Vĩ Gia bên kia đang gân cổ hát hò, nhớ tới những lời cậu nói lúc ăn cơm, nhịn không được hỏi Mộ Hàn: “Ngươi đoạt bạn gái của Diệp Vĩ Gia?”
Mộ Hàn không phủ nhận, ngược lại còn thoải mái thừa nhận: “Cũng có thể coi là như thế.”
“Cậu ta rất hận ngươi.”
Con ngươi thâm thúy của Mộ Hàn mang theo ánh sáng nhè nhẹ, giống như là ám dạ lý tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Diệp Vĩ Gia, mỉm cười: “Ta biết.”
Cao Nam cầm ly rượu, tựa vào sô pha: “Cậu ta là người rất đơn thuần.”
Mộ Hàn vẫn khẽ mỉm cười như cũ, không nói gì.
Cả nhóm người ngoạn ngoạn nháo nháo đến tận mười hai giờ đêm mới tự động giải tán.
Lúc trước khi hát xong, Lâm Phỉ Phỉ chơi đoán số uống rượu, cũng thua không ít, uống cũng khá nhiều, tuy rằng Mộ Hàn vẫn đỡ cho nàng, nhưng hôm nay tâm tình nàng rất tốt, liền không cho, tất cả đều tự mình uống, đến khi ra khỏi KTV thì thần trí đã mơ hồ, miệng vẫn đòi uống nữa.
Diệp Vĩ Gia chưa từng thấy Lâm Phỉ Phỉ uống nhiều như vậy, khuôn mặt trắng nõn của nàng giờ đã phiếm hồng, giống như giọt sương mai đọng trên cánh hoa, Diệp Vĩ Gia nhìn có chút thất thần, liền cảm thấy trong lòng đau xót.
Mộ Hàn lái xe tới, y đưa Lâm Phỉ Phỉ đã say khướt lên xe, qua cửa xe nhìn thấy Diệp Vĩ Gia đứng cách đó không xa, liền cười cười với cậu, Diệp Vĩ Gia trầm mặt xuống, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi không thèm để ý.
Mộ Hàn từ từ đi tới, thanh âm vang lên bên tai cậu: “Có cần ta đưa ngươi về không?”
Diệp Vĩ Gia đen mặt, tưởng cậu cần hắn đưa về sao? Đồ thần kinh! Đang định quay qua mắng thì lại thấy Cao Nam cười với Mộ Hàn nói: “Không cần, chúng ta không thuận đường, ta tự mình lái xe về được rồi.”
Diệp Vĩ Gia ngây người, hóa ra là do cậu nghĩ nhiều quá sao, nguyên lai là Cao Nam với Mộ Hàn đã quen nhau từ trước, nhìn hai bộ dáng hai người nói chuyện, chắc hẳn rất thân thiết.
Mộ Hàn nói: “Vậy cũng được, ngươi đi đường cẩn thận một chút.”
Cao Nam cười: “Ngươi mới phải cẩn thận, vừa rồi ngươi còn uống rượu, lái xe nhớ chú ý an toàn.”
“Mới uống có một chút thôi, không vấn đề gì đâu, ta đi đây.”
Mộ Hàn nói xong liền đi đến bên xe, lái đi.
Cơn tức của Diệp Vĩ Gia càng lúc càng lớn, cảm giác như là mình bị lừa gạt vậy, không khỏi trợn mắt nhìn Cao Nam: “Ngươi lừa ta? Nhìn bộ dáng ngươi thành thật như vậy, lại có thể lừa ta sao?”
Cao Nam đẩy gọng kính: “Ta lừa ngươi khi nào?
“Quan hệ của ngươi với tiểu tử kia là thế nào?” – Diệp Vĩ Gia oán hận nói.
“Bằng hữu.” – Cao Nam đáp.
“Sao ngươi không nói cho ta biết?”
“Tại ngươi không hỏi a!” – Cao Nam vẻ mặt vô tội.
Diệp Vĩ Gia vẫn nghiến răng ken két.
Cao Nam vẫy xe taxi, hỏi: “Muốn về chung với ta không?”
Diệp Vĩ Gia lạnh lùng: “Chúng ta không tiện đường.”
Cao Nam gật đầu, mở cửa xe ngồi vào: “Vậy ngươi về trường học sớm một chút, về muộn quá không tốt lắm.”
Diệp Vĩ Gia vẫn tức giận như cũ.
Cao Nam không để ý tới cậu, cười cười, liền đóng cửa xe, nói cho tài xế địa điểm.
Diệp Vĩ Gia đứng đó một lát, cũng đi vẫy xe.
Xe đang chạy, bác tài mở radio, đang có bản tin.
“Theo tin mới nhất chúng tôi vừa nhận được, cảnh sát có nhận được thông báo, ở không ít quán bar có phát hiện các cô gái bị cưỡng bức. Các vụ án này thường xuyên xảy ra làm không ít người dân cực kỳ lo lắng… Lúc này, cảnh sát đang khuyên các nữ hài tử không nên một mình tới quán bar, nhất là các quán bar làm ăn phi pháp, ở đó mà gặp người lạ càng cần đề cao cảnh giác……”
Bác tài cảm thán: “Xã hội bây giờ thật là hỗn loạn, nhất là ở mấy cái quán bar này, loại người gì cũng có, nữ hài tử buổi tối đi quán bar rất nguy hiểm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Đúng vậy.” – Diệp Vĩ Gia trả lời.
Bác tài nói tiếp: “Nói đến mới nhớ, hai hôm trước ta còn gặp chuyện như vậy, hôm đó có hai người lên xe, một nam một nữ, người nữ có vẻ uống nhiều hơn. Lúc ở trên xe, tên kia có hành động sàm sỡ, động thủ động cước, còn báo tên một quán bar, thực rõ là muốn lợi dụng nữ nhân kia uống rượu để làm chuyện đồi bại.”
Diệp Vĩ Gia kích động nói: “Vậy mà bác cũng đưa đến quán bar a? Làm thế rất thiếu đạo đức!”
“Ta làm sao có thể làm loại chuyện đó, ta nói với tên kia trong xe ta có trang bị máy camera, nếu nữ nhân kia có chuyện gì, ta sẽ mang băng ghi hình cho cảnh sát. Tên kia nghe thấy vậy liền vội xuống xe, còn quay lại chửi bậy. Đợi nữ nhân kia tỉnh táo một chút, ta liền hỏi nàng địa chỉ, đưa nàng về.”
Diệp Vĩ Gia cười tán thưởng: “Bác tài, bác thật lợi hại a!”
“Với loại người này, chúng ta càng sợ, bọn chúng càng được nước lấn tới, chỉ cần nghĩ cứng rắn một chút là chúng sợ ngay ấy mà.”
Bác tài vừa nói vậy, Diệp Vĩ Gia liền cảm thấy có điểm không thích hợp, đột nhiên ngẩn người ra, nhớ tới Lâm Phỉ Phỉ say như chết bị Mộ Hàn mang đi, vạn nhất nếu Mộ Hàn có ý đồ gì đó với nàng, không phải là……
Vừa nghĩ đến đó thì bên đường có một chiếc xe nhìn rất quen, sau đó nhìn thấy Mộ Hàn đứng một bên, còn Lâm Phỉ Phỉ thì đang nôn thốc nôn tháo.
Diệp Vĩ Gia bảo bác tài dừng xe, không rời mắt khỏi hai người kia. Lâm Phỉ Phỉ nôn xong, có vẻ thoải mái hơn, hai người lên xe.
Chính là chiếc xe kia rẽ phải, mà muốn về trường thì phải đi thẳng, Diệp Vĩ Gia cân nhắc, vội vàng giục bác tài đuổi theo chiếc xe kia.
Diệp Vĩ Gia thấy xe dừng lại ở một quán bar, Mộ Hàn đỡ Lâm Phỉ Phỉ xuống xe, liền đi vào, Diệp Vĩ Gia cả kinh, vội thanh toán tiền lao xuống xe.
Bác tài thò người qua cửa sổ kêu cậu: “Tiền thừa của ngươi!”
“Không cần!” – Diệp Vĩ Gia không quay đầu lại, nhanh chóng chạy đi.
Bác tài than một tiếng: “Vẻ mặt đứa nhỏ này thật là đầy sát khí, như là đi bắt kẻ thông dâm vậy!”
Hai người hát vô cùng ăn ý, lại rất ngọt ngào, khiến cho mọi người hâm mộ không thôi, cùng vỗ tay tán thưởng.
Diệp Vĩ Gia càng nghe càng không vào, ngồi ăn cam, càng ăn càng chua.
“Chua vậy ngươi cũng ăn được sao?” – Cao Nam lấy một quả cam, ăn được một miếng liền bỏ xuống, nhìn Diệp Vĩ Gia ăn, cảm thán – “Quả thật là rất chua a!”
Đợi cho Lâm Mộ hai người đi xuống, Diệp Vĩ Gia mới nhảy lên, cầm lấy mic, làm ngay một bài thật sôi động khiến mọi người cũng hào hứng nhảy theo góp vui.
Lâm, Mộ cùng Cao Nam ngồi một bên không nhúc nhích.
Lâm Phỉ Phỉ uống một cốc rượu, rồi ăn hoa quả.
Mộ Hàn lấy nước cho nàng, tựa vào sô pha, cười nhìn Cao Nam: “Về khi nào thế? Sao không thấy báo trước?”
Cao Nam cười khẽ: “Hoàn thành khóa học ta về luôn, mẹ ta nhắc suốt như vậy, ta không về chắc bị nàng ca thán tới chết luôn.”
Mộ Hàn gật đầu: “Cao a di chỉ có mỗi ngươi là bảo bối, đương nhiên sẽ hi vọng ngươi ở bên cạnh.”
Cao Nam cười nhấp một ngụm rượu: “Năm đó cho ngươi du học, ngươi kiên quyết muốn ở lại trong nước, còn đáp ứng ba ngươi đi học kinh tế, sao hôm nay lại chạy đến bộ kỹ thuật thế này?”
Mộ Hàn cười cười: “Không phải là bạn gái ta đang ngồi cạnh sao? Ta đến để bồi nàng, bây giờ ta vẫn còn đang bị ba ba ta giám sát đó.”
Cao Nam liếc mắt nhìn Lâm Phỉ Phỉ, khuôn mặt trắng nõn của nàng dưới ánh đèn càng ôn nhu hơn, Cao Nam hỏi: “Thật a?”
“Ta có khi nào nói là không thật?”
“Ta chưa gặp ngươi nói dối, nhớ năm đó trong trường bao nhiêu nữ sinh theo đuổi ngươi, ngươi chưa từng coi trọng ai, đến hoa khôi toàn trường cũng bị ngươi bức khóc, hơn nửa năm cũng không thèm nói một câu, thế nào giờ lại có bạn gái được?”
“Chuyện lâu như thế ngươi còn nhớ rõ.” – Mộ Hàn nói – “Khi đó còn nhỏ, chưa gặp được người mình thích, hiện tại đã gặp được rồi, không muốn tiếp thu cũng khó.”
Cao Nam thấy y nói vậy, cũng không nói thêm gì nữa, nhìn Diệp Vĩ Gia bên kia đang gân cổ hát hò, nhớ tới những lời cậu nói lúc ăn cơm, nhịn không được hỏi Mộ Hàn: “Ngươi đoạt bạn gái của Diệp Vĩ Gia?”
Mộ Hàn không phủ nhận, ngược lại còn thoải mái thừa nhận: “Cũng có thể coi là như thế.”
“Cậu ta rất hận ngươi.”
Con ngươi thâm thúy của Mộ Hàn mang theo ánh sáng nhè nhẹ, giống như là ám dạ lý tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Diệp Vĩ Gia, mỉm cười: “Ta biết.”
Cao Nam cầm ly rượu, tựa vào sô pha: “Cậu ta là người rất đơn thuần.”
Mộ Hàn vẫn khẽ mỉm cười như cũ, không nói gì.
Cả nhóm người ngoạn ngoạn nháo nháo đến tận mười hai giờ đêm mới tự động giải tán.
Lúc trước khi hát xong, Lâm Phỉ Phỉ chơi đoán số uống rượu, cũng thua không ít, uống cũng khá nhiều, tuy rằng Mộ Hàn vẫn đỡ cho nàng, nhưng hôm nay tâm tình nàng rất tốt, liền không cho, tất cả đều tự mình uống, đến khi ra khỏi KTV thì thần trí đã mơ hồ, miệng vẫn đòi uống nữa.
Diệp Vĩ Gia chưa từng thấy Lâm Phỉ Phỉ uống nhiều như vậy, khuôn mặt trắng nõn của nàng giờ đã phiếm hồng, giống như giọt sương mai đọng trên cánh hoa, Diệp Vĩ Gia nhìn có chút thất thần, liền cảm thấy trong lòng đau xót.
Mộ Hàn lái xe tới, y đưa Lâm Phỉ Phỉ đã say khướt lên xe, qua cửa xe nhìn thấy Diệp Vĩ Gia đứng cách đó không xa, liền cười cười với cậu, Diệp Vĩ Gia trầm mặt xuống, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi không thèm để ý.
Mộ Hàn từ từ đi tới, thanh âm vang lên bên tai cậu: “Có cần ta đưa ngươi về không?”
Diệp Vĩ Gia đen mặt, tưởng cậu cần hắn đưa về sao? Đồ thần kinh! Đang định quay qua mắng thì lại thấy Cao Nam cười với Mộ Hàn nói: “Không cần, chúng ta không thuận đường, ta tự mình lái xe về được rồi.”
Diệp Vĩ Gia ngây người, hóa ra là do cậu nghĩ nhiều quá sao, nguyên lai là Cao Nam với Mộ Hàn đã quen nhau từ trước, nhìn hai bộ dáng hai người nói chuyện, chắc hẳn rất thân thiết.
Mộ Hàn nói: “Vậy cũng được, ngươi đi đường cẩn thận một chút.”
Cao Nam cười: “Ngươi mới phải cẩn thận, vừa rồi ngươi còn uống rượu, lái xe nhớ chú ý an toàn.”
“Mới uống có một chút thôi, không vấn đề gì đâu, ta đi đây.”
Mộ Hàn nói xong liền đi đến bên xe, lái đi.
Cơn tức của Diệp Vĩ Gia càng lúc càng lớn, cảm giác như là mình bị lừa gạt vậy, không khỏi trợn mắt nhìn Cao Nam: “Ngươi lừa ta? Nhìn bộ dáng ngươi thành thật như vậy, lại có thể lừa ta sao?”
Cao Nam đẩy gọng kính: “Ta lừa ngươi khi nào?
“Quan hệ của ngươi với tiểu tử kia là thế nào?” – Diệp Vĩ Gia oán hận nói.
“Bằng hữu.” – Cao Nam đáp.
“Sao ngươi không nói cho ta biết?”
“Tại ngươi không hỏi a!” – Cao Nam vẻ mặt vô tội.
Diệp Vĩ Gia vẫn nghiến răng ken két.
Cao Nam vẫy xe taxi, hỏi: “Muốn về chung với ta không?”
Diệp Vĩ Gia lạnh lùng: “Chúng ta không tiện đường.”
Cao Nam gật đầu, mở cửa xe ngồi vào: “Vậy ngươi về trường học sớm một chút, về muộn quá không tốt lắm.”
Diệp Vĩ Gia vẫn tức giận như cũ.
Cao Nam không để ý tới cậu, cười cười, liền đóng cửa xe, nói cho tài xế địa điểm.
Diệp Vĩ Gia đứng đó một lát, cũng đi vẫy xe.
Xe đang chạy, bác tài mở radio, đang có bản tin.
“Theo tin mới nhất chúng tôi vừa nhận được, cảnh sát có nhận được thông báo, ở không ít quán bar có phát hiện các cô gái bị cưỡng bức. Các vụ án này thường xuyên xảy ra làm không ít người dân cực kỳ lo lắng… Lúc này, cảnh sát đang khuyên các nữ hài tử không nên một mình tới quán bar, nhất là các quán bar làm ăn phi pháp, ở đó mà gặp người lạ càng cần đề cao cảnh giác……”
Bác tài cảm thán: “Xã hội bây giờ thật là hỗn loạn, nhất là ở mấy cái quán bar này, loại người gì cũng có, nữ hài tử buổi tối đi quán bar rất nguy hiểm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Đúng vậy.” – Diệp Vĩ Gia trả lời.
Bác tài nói tiếp: “Nói đến mới nhớ, hai hôm trước ta còn gặp chuyện như vậy, hôm đó có hai người lên xe, một nam một nữ, người nữ có vẻ uống nhiều hơn. Lúc ở trên xe, tên kia có hành động sàm sỡ, động thủ động cước, còn báo tên một quán bar, thực rõ là muốn lợi dụng nữ nhân kia uống rượu để làm chuyện đồi bại.”
Diệp Vĩ Gia kích động nói: “Vậy mà bác cũng đưa đến quán bar a? Làm thế rất thiếu đạo đức!”
“Ta làm sao có thể làm loại chuyện đó, ta nói với tên kia trong xe ta có trang bị máy camera, nếu nữ nhân kia có chuyện gì, ta sẽ mang băng ghi hình cho cảnh sát. Tên kia nghe thấy vậy liền vội xuống xe, còn quay lại chửi bậy. Đợi nữ nhân kia tỉnh táo một chút, ta liền hỏi nàng địa chỉ, đưa nàng về.”
Diệp Vĩ Gia cười tán thưởng: “Bác tài, bác thật lợi hại a!”
“Với loại người này, chúng ta càng sợ, bọn chúng càng được nước lấn tới, chỉ cần nghĩ cứng rắn một chút là chúng sợ ngay ấy mà.”
Bác tài vừa nói vậy, Diệp Vĩ Gia liền cảm thấy có điểm không thích hợp, đột nhiên ngẩn người ra, nhớ tới Lâm Phỉ Phỉ say như chết bị Mộ Hàn mang đi, vạn nhất nếu Mộ Hàn có ý đồ gì đó với nàng, không phải là……
Vừa nghĩ đến đó thì bên đường có một chiếc xe nhìn rất quen, sau đó nhìn thấy Mộ Hàn đứng một bên, còn Lâm Phỉ Phỉ thì đang nôn thốc nôn tháo.
Diệp Vĩ Gia bảo bác tài dừng xe, không rời mắt khỏi hai người kia. Lâm Phỉ Phỉ nôn xong, có vẻ thoải mái hơn, hai người lên xe.
Chính là chiếc xe kia rẽ phải, mà muốn về trường thì phải đi thẳng, Diệp Vĩ Gia cân nhắc, vội vàng giục bác tài đuổi theo chiếc xe kia.
Diệp Vĩ Gia thấy xe dừng lại ở một quán bar, Mộ Hàn đỡ Lâm Phỉ Phỉ xuống xe, liền đi vào, Diệp Vĩ Gia cả kinh, vội thanh toán tiền lao xuống xe.
Bác tài thò người qua cửa sổ kêu cậu: “Tiền thừa của ngươi!”
“Không cần!” – Diệp Vĩ Gia không quay đầu lại, nhanh chóng chạy đi.
Bác tài than một tiếng: “Vẻ mặt đứa nhỏ này thật là đầy sát khí, như là đi bắt kẻ thông dâm vậy!”
Tác giả :
Hàn Tiểu Diệp Vũ