Tu Tiên Tại Đấu La
Chương 47 47 Sát Chiêu
Đối mặt với bốn cái cột nhung nham phía trước, Trương Vô Kỵ mặc dù trong lòng mắng to Hỏa Long Vương, nhưng hành động của hắn không có vì thế mà bị chậm lại, rất nhanh liền đã thi triển hồn kỹ ra để đối phó.
“Đệ Lục Hồn Kỹ - Đao Long Hợp Nhất!!!”
Lời vừa dứt, cái hồn hoàn thứ sáu ở dưới chân của Trương Vô Kỵ lập tức liền phát sáng, Đồ Long Đao trong tay của hắn cũng lập tức phát sinh biến hoá.
Chỉ thấy một thanh đao vốn có màu đen tuyền, sắc bén không tưởng, thì nay lại hiện lên một vệt đỏ lạ thường.
Tiếp đó, vốn đang quấn quanh người của Trương Vô Kỵ, đầu hoả long do đệ ngũ hồn kỹ của hắn triệu hồi ra, không hiểu vì cái gì lại lập tức buông ra, bay lên phía trước, cách Đồ Long Đao khoảng mười thước.
Gàooo…!!!
Một tiếng rống chói tai vang lên…
Sau khi rống lên một tiếng, đầu hoả long nọ bắt đầu quấn lấy Đồ Long Đao, chỉ qua vài cái nháy liền đã dung hợp hoàn toàn với Đồ Long Đao, cơ hồ là giống như chưa từng tồn tại vậy.
Đồ Long Đao sau khi dung hợp thành công với đầu hoả long kia thì khí tức trên chuôi đao lập tức liền tăng lên khủng khiếp, cả thanh đao cũng vì thêm mà dài thêm mấy thước.
Vốn toàn thân Đồ Long Đao có màu đen thì nay đã chuyển sang hoàn toàn là một màu đỏ, trên lưỡi đao còn xuất hiện một cái hư ảnh của một cái đầu rồng.
Tiếp đó, với một thanh Đồ Long Đao mới trong tay, Trương Vô Kỵ lập tức vận lực, hai tay vung lên, sau đó chém ra một đao cực mạnh…
Rầm… Rầm… Rầm…!!!
Nương theo từng tiếng nổ lớn vang lên, bốn cái cột nhung nham trước mặt Trương Vô Kỵ đều bị hắn chém đứt hết, nhung nham cũng từ đó mà văng ra tứ phía, làm một mảnh rừng lớn bị thiêu rụi.
Vèo… Vèo…!!!
Bởi vì bốn cái cột nhung nham phía trước đều đã bị bản thân chém nát, cho nên Trương Vô Kỵ cũng an toàn mà lướt qua, hoàn toàn không có bị chút tổn thương nào.
Ở phía sau, mắt thấy Trương Vô Kỵ bình an tránh thoát công kích của bản thân, Hỏa Long Vương liền lập tức bị chọc giận, nó gầm lên: “Khốn kiếp, nhân loại, ngươi rất mạnh, có thể tránh được sát chiêu của ta thì không có mấy ai đâu.
”
Dừng một lát, Hỏa Long Vương lại nói: “Có điều, một chiêu tiếp theo đây, để ta xem ngươi tránh bằng cách nào???”
Lời vừa dứt, thân hình Hỏa Long Vương chợt lắc sang một bên, một lượng lớn hồn lực lập tức được vận chuyển, có vẻ như nó đang muốn thi triển tiếp một chiêu thức nào đó.
— QUẢNG CÁO —
“Giết…!!!” Hoả Long Vương gầm lên.
Sau tiếng gầm của nó, đồng thời có vô số tiếng nổ từ dưới mặt đất phát ra, làm chấn động cả một khu vực…
Rầm… Rầm… Rầm…!!!
Liên tiếp hơn hai mươi tiếng nổ nữa vang lên, kéo theo đó chính là hơn hai mươi cột nhung nham bắn lên trời, tạo thành một bức tường dài cao ngút trời, chặn mất đường bay của Trương Vô Kỵ.
Có điều, mọi việc còn chưa xong…
Chỉ thấy hơn hai mươi cái cột nhung nham lập tức sôi sùng sục, kế tiếp thì toàn bộ đống nhung nham trông giống như bị ai đó thao túng, toàn bộ đều bắt đầu tự di chuyển, sau đó thì tự động dung nhập lại với nhau, tạo thành hơn hai mươi cái hình dáng khổng lồ.
Rất nhanh, khi Trương Vô Kỵ chỉ còn cách hơn hai mươi cái cột nhung nham, đang chuẩn bị công kích để chém nát cái thứ cản đường trước mặt thì…
Gào… Gào… Gào…!!!
Hơn hai mươi tiếng rồng ngâm đồng loạt vang lên…
Về phần chủ nhân của hơn hai mươi tiếng gầm đó thì chính là hơn hai mươi đầu cự long được tạo từ nhung nham ở trước mặt Trương Vô Kỵ.
Ở phía sau, Hỏa Long Vương đắc ý cười lớn: “Ha ha, nhân loại, để ta xem ngươi trốn thoát như thế nào?”
Nghe thấy mấy lời khích tướng của Hỏa Long Vương, Trương Vô Kỵ cũng không có nhịn nữa, lập tức mở miệng đáp trả: “Con thằn lằn khốn kiếp, mở mắt mà nhìn cho rõ ta làm sao phá được công kích của ngươi.
”
Nghe thấy vậy, Hỏa Long lập tức liền bị chọc giận, nó gầm lên: “ Tốt, tốt lắm, ta thật không ngờ lại còn có một tên nhân loại dám nói ta là ‘thằn lằn’…”
Dừng lại một chút, Hỏa Long Vương trực tiếp ra lệnh: “Tất cả xông lên, giết hắn!!!”
Gào… Gào… Gào…!!!
Lời của Hỏa Long Vương vừa dứt, hơn hai mươi đầu hỏa long được tạo thành từ nhung nham lập tức lao về phía Trương Vô Kỵ cực nhanh, cơ hồ là muốn thiêu chết hắn vậy.
Mắt thấy bản thân bị bao vây, Trương Vô Kỵ lập tức vận chuyển hồn lực trong cơ thể, nhanh chóng thi triển hồn kỹ đáp trả.
— QUẢNG CÁO —
“Đệ Tam Hồn Kỹ - Kích Tốc!!!”
Lời vừa dứt, thân ảnh của Trương Vô Kỵ lập tức biến mất, ngay sau đó thì xuất hiện trước mặt một đầu hỏa long, Đồ Long Đao được hai tay hắn giơ lên trời…
“Niệm Bàn Ma Sát, chết!!!”
Rầm…!!!
Một đao vừa chém xuống, một cái đao khí cực mạnh, cực lớn, trên thân còn mang theo sát khí nồng đậm, rất nhanh đã đánh thẳng vào đầu của một con hỏa long, khiến nó bị đánh thành một đống nhung nham nóng bỏng.
Xèo… Xèo… Xèo…!!!
Liên tiếp từng tiếng cháy xém vang lên, cơ hồ là nơi mà đống nhung nham kia trơi trúng thì đều bị biến thành một đám cháy lớn.
Lấy vị trí của Trương Vô Kỵ lúc này, nếu như nhìn từ trên cao xuống, Lạc Nhật Sâm Lâm hiện tại chẳng khác nào là một biển lửa.
Có điều, còn chưa kịp để cho Trương Vô Kỵ thở dốc thì ở phía sau, hơn mười đầu hỏa long trực tiếp lao thẳng đến, há cái miệng toàn là nhung nham đang sôi sùng sục ra, nhìn bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Trương Vô Kỵ vậy.
Thấy một màn như vậy, Trương Vô Kỵ cũng không có nao núng, liên tục thi triển hồn kỹ Kích Tốc cùng với thần thông Niệm Bàn Ma Sát, liên tiếp đánh nổ hơn mười đầu hỏa long.
Cuối cùng, sau một hồi giao chiến, hơn hai mươi đầu hỏa long được tạo từ nhung nham nóng bỏng thì nay chỉ còn đúng chín con.
Có điều, thân thể của bọn chúng cũng không có trọn vẹn, con thì gãy cánh, con thì mất chân, tất cả các vết thương đó, chính là do Trương Vô Kỵ tạo thành.
Nhìn lấy chín đầu hỏa long ở trước mặt, Trương Vô Kỵ hai tay cầm lấy thanh Đồ Long Đao đang đỏ rực lên, toàn thân vận lực, sát khí trên người cũng vì thế mà càng ngày càng nặng.
“Sí Hoả Tà Nhận!!!”
Lời vừa dứt, Đồ Long Đao ở trên đỉnh đầu cũng được chém xuống, một cái đao khí cực lớn liền xuất hiện, cơ hồ là dài gần 20 trượng, bay thẳng về phía chín đầu hỏa long.
(Tác: đạo hữu nào không biết Sí Hoả Tà Nhận là cái gì thì xem lại chương 25 nha, đây là một trong bốn cái thần thông của Đồ Long Đao Pháp :v)
Nếu như chỉ nhìn thoáng qua, cái đao khí do Sí Hoả Tà Nhận tạo thành có vẻ giống với đao khí khi thi triển Xế Phong Bán Nguyệt hoặc Niệm Bàn Ma Sát, thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì có lẽ sẽ cảm thấy sự khác biệt…
— QUẢNG CÁO —
Đầu tiên thì phải nói đến Đồ Long Đao Pháp.
Trong bốn cái thần thông thì những cái thần thông ở phía sau sẽ kế thừa các thần thông ở trước nó, chẳng hạn như Niệm Bàn Ma Sát sẽ kế thừa từ Xế Phong Bán Nguyệt.
Chính vì vậy mà hai cái thần thông Xế Phong Bán Nguyệt và Niệm Bàn Ma Sát có đặc điểm gì thì Sí Hoả Tà Nhận đều kế thừa hết, sau đó thì nó sẽ được thêm một số chỗ đặc biệt.
Ngoài việc bay với tốc độ cực nhanh ra, cái đao khí được tạo từ Sí Hoả Tà Nhận còn lớn hơn và mang theo sát khí nặng hơn Niệm Bàn Ma Sát rất nhiều, ngoài ra nó còn mang theo một ngọn lửa nóng bức phía sau, cơ hồ là còn nóng hơn đống nhung nham trước mặt này.
Rầm… Rầm… Rầm…!!!
Liên tục chín tiếng nổ lớn vang lên…
Ngay sau đó, chín đầu hỏa long liền bị đao khí của Sí Hoả Tà Nhận chém cho rớt chín cái đầu, nhung nham cũng vì thế mà bắn ra không ngừng, liên tục làm cháy vô số cây cối xung quanh.
Trong lúc Trương Vô Kỵ đang băng qua đám lửa thì ở một bên, Trương Thanh Trúc liền hét lên một tiếng: “Ca, cận thận phía sau!”
Nghe thấy muội muội nói như vậy, theo bản năng, Trương Vô Kỵ lập tức xoay người ra phía sau, tiếp đó, hắn nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đỏ từ miệng của Hỏa Long Vương đang bắn về phía bản thân…
“Khốn kiếp!” Trương Vô Kỵ thầm mắng trong lòng.
Tiếp đó, Trương Vô Kỵ lập tức lách người sang một bên, tránh thoát được công kích trong gang tấc.
Mặc dù đã tránh thoát thành công, nhưng do một kích kia của Hỏa Long Vương quá bất ngờ, làm cho Trương Vô Kỵ trở tay không kịp, cho nên vẫn bị bắn xẹt qua cái cổ, để lại một vệt máu dài.
“Kém chút nữa là chết rồi, vừa rồi thật là nguy hiểm!” Trương Vô Kỵ thầm than.
Mắt thấy ca ca của mình bị thương, Trương Thanh Trúc liền muốn bay sang giúp đỡ một chút nhưng Băng Long Vương lại không cho phép nàng làm điều đó.
Gàooo…
Chỉ thấy Băng Long Vương gầm lên một tiếng, toàn thân hồn lực đều điên cuồng vận chuyển, hàn khí trên người tỏa ra càng ngày càng nhiều, khiến cho không khí xung quanh cũng bị đóng băng.
Băng Long Vương gầm lên: “Vạn Băng Giáng Trần!!!”.