Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 65
Lúc hộp ngọc thạch màu đen xuất hiện, Phó Tu Vân cũng biết đồ đã tìm được rồi, y nở nụ cười mà đem cái hộp kia bỏ vào trong túi Phúc của mình, sau đó giục Dịch Nhiên, "Còn hai cái! Mau nắm chặt thời gian sờ sờ! Không nên làm lỡ thời gian!"
Dịch Nhiên nhướng mi, nhìn người này cảm thấy y thực sự là rất cố tình gây sự, rõ ràng từ vừa mới bắt đầu làm lỡ thời gian cũng chỉ có Phó Tu Vân người này mà thôi, hắn thế nhưng vẫn luôn đang không ngừng tìm đồ. Vì vậy động tác trên tay hắn liên tục, nhưng trong miệng cũng không ngừng, "Nếu không phải tính tình ta tốt, lúc này ngươi nhất định bị đánh."
"Ngươi tính tình tốt?" Phó Tu Vân há một tiếng, lúc muốn nói điều gì đó thì thấy Dịch Nhiên lại lấy ra một hộp ngọc thạch màu đen, y im lặng lần thứ hai đem hộp để vào túi Phúc của mình, sau đó mới ha ha một tiếng. Người này nếu như tính tình tốt, cũng sẽ không hơi một tí hành động táo bạo trực tiếp chém chết người ta. Cùng lắm hắn cũng chỉ không thích nói, chỉ thích đánh nhau mà thôi. "Được rồi ngươi tính tình tốt, nhìn xem trong túi trữ vật bà ta còn có thứ gì đáng tiền, tất cả đều lấy ra không nên khách khí, bà ta mấy năm nay cũng không biết chiếm đoạt bao nhiêu bảo vật của mẫu thân ta, nếu như không phải là không muốn để cho bà ta sớm phát hiện như vậy, ta khẳng định trực tiếp đem túi trữ vật của bà ta đều lấy đi!"
Dịch Nhiên thấy biểu tình không cho là đúng và lời nói có lệ, gương mặt cũng không cho là đúng của Phó Tu Vân, chẳng qua rất nhanh động tác trên tay của hắn cũng không có dừng, ngay cả lúc nắm đủ loại đủ kiểu chai chai lọ lọ và tài liệu, hắn tìm được hộp ngọc thạch cuối cùng, ánh mắt lộ ra mỉm cười. Chỉ là đang lấy ra cái hộp này trong nháy mắt hắn chợt thấy một linh lực cực kỳ âm lãnh đập vào mặt, nhất thời thần sắc biến đổi, gầm nhẹ ra, "Đi mau! Toàn lực phòng ngự!"
Trong nháy mắt khi bọn họ chạy ra khỏi xe ngựa còn chưa chạy vài thước, Dịch Nhiên dùng linh lực ngăn lại trực tiếp ném hộp cuối cùng kia ra xa xa, nhưng cho dù đã như thế một bàn tay màu đen to lớn trong nháy mắt xuất hiện, trực tiếp vỗ về phía Dịch Nhiên, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên cách tương đối gần, tự nhiên cũng bị lan đến gần trong đó. Thời điểm Dịch Nhiên mở miệng Phó Tu Vân cũng đã trực tiếp tạo ra một đường linh chướng phòng ngự màu xanh biếc, có điều tầng lá chắn này chỉ chống giữ hai ba giây đã bị bàn tay màu đen kia một kích đánh nát, thừa dịp vào lúc này Phó Tu Vân chạy ra bên ngoài vài thước, cuối cùng rời đi phạm vi công kích của bàn tay.
Mặc dù như thế, Phó Tu Vân cũng bị dư lực này đánh hộc máu, sau đó y tức giận nhìn pháp y trên người mình lại vỡ vụn, cắn răng nghiến lợi vội vàng thay một cái khác, lại đi quay về. So với y da giòn đây, Dịch Nhiên mặc dù huyết dày nhưng cũng trực tiếp đối mặt công kích của cự chưởng, Phó Tu Vân nghĩ thế nào hắn cũng sẽ phải bị thương nặng đi? Nhất định phải nhanh đi về giúp hắn, chẳng qua đợi được lúc Phó Tu Vân thực sự trở lại thấy Dịch Nhiên, y đã cảm giác mình thật sự là rất ngu rất ngây thơ rồi —— người này cứ như vậy cứng rắn bị trúng một chưởng, giờ lại mặt không đỏ không thở mạnh đứng tại chỗ, đồng thời vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng y.
Phó Tu Vân: "..."
Giờ y rất muốn đào hố giết người kia.
Dịch Nhiên rất hiển nhiên cũng từ trên mặt của Phó Tu Vân thấy được một loại biểu tình nguy hiểm, lo lắng đến tình huống hiện giờ tương đối khẩn cấp không thích hợp bạo phát xung đột, cho nên Dịch Nhiên trực tiếp chống lại ánh mắt của Phó Tu Vân bước một chân chạy tới phía trước nhặt lên hộp ngọc đen bị hắn ném ra trước đó.
Trên ngón tay bỗng nhiên truyền đến một trận nhiệt độ, Phó Tu Vân cúi đầu vừa nhìn, Tiểu Sỏa Đản biến thành kiến lửa đang ở trên tay y lo lắng xoay vòng vòng vẻ mặt Phó Tu Vân hơi cứng lại móc ra phi thảm Đào Mệnh phiên bản gia tăng lông gà, sau khi ngồi lên trực tiếp liền xông ra ngoài, trên đường tiện thể mang theo Thạch Hâm và Tiểu Hồ Lô cuộn tròn theo sau đã sớm ở cách đó không xa, sau đó không biết có phải cố ý hay không, cho dù y không nhìn thẳng kiếm tu đẹp trai đầu trọc sáng long lanh ở ngay phía trước y kia.
Dịch Nhiên nhìn lông gà bay nhanh mà qua ở khoảng không trên đầu, khóe miệng giật một cái, nhịn nửa ngày mới nhịn được ý nghĩ táo bạo của người muốn đi làm một cuộc chiến này, bất đắc dĩ móc ra thanh kiếm Lôi Minh của Phó Tu Vân chế luyện mới nhất cho hắn, một đường đạp sấm chớp rền vang đi theo.
Đang lúc bọn họ rời đi, đoàn người Triệu Hoa Dung đã không bị ảo cảnh mê hoặc rất nhanh thì thanh tỉnh lại. Chỉ chẳng qua bởi vì ở trong ảo cảnh bọn họ đang không ngừng đi về phía trước, cùng việc làm của bọn họ ở trong hiện thực hầu như không có gì bất đồng, cho nên bọn họ không có cảm nhận được một chút không thích hợp, chỉ tiếp tục đi phía trước. Mà Triệu Hoa Dung và tên hộ vệ đầu lĩnh cảm nhận được là, Triệu Hoa Dung thì cảm giác cửa sổ xe của mình, không biết vì sao đột nhiên mở ra, chẳng qua sau đó một trận gió ẩm ướt thổi qua, khiến cho bà cho là vì khí trời cho nên cũng không hoài nghi gì nữa, kỳ thực chủ yếu nhất vẫn bởi vì ở trong trí nhớ của bà là "Bà dọc theo đường đi đều thanh tỉnh" cửa sổ xe chỉ vì bà không chú ý mà thôi.
Khiến hộ vệ đầu lĩnh cảm thấy không đúng là linh khí xung quanh không ổn định, linh khí không ổn định nơi đây dường như tương đối táo bạo, thật giống như vừa đã trải qua một trường ác đấu, khiến gã cảm thấy vô cùng không bình thường, rõ ràng trước khi bọn họ đi vào nơi này, linh lực vẫn còn rất ôn hòa.
Có điều, theo xe ngựa càng kéo càng nhanh rời khỏi chỗ này càng ngày càng xa, nghi hoặc cũng chỉ có thể từ từ đè xuống trong lòng. Dù sao, nếu quả như thật có vấn đề, không thể chỉ gã cảm giác được không thích hợp, tứ đại hộ vệ và bản thân phu nhân không có khả năng không có một chút phát giác.
Cho nên, mặc dù có một ít hoài nghi, nhưng bọn Triệu Hoa Dung vẫn không phát hiện thứ "Ăn cắp" khiến cho bọn họ ngày sau đã phẫn nộ lại khiếp sợ hối hận, đã đi qua thành Thiết gia.
Chỉ so với Triệu Hoa Dung bình tĩnh hơn, lúc này ở trong thành Triệu gia Triệu Trung Thiên quả thực muốn tức bể phổi, nếu như không phải hiện giờ thời gian sai tình huống sai, lão rất muốn bay thẳng đến trước mặt nữ nhi ngu xuẩn của mình lớn tiếng răn dạy bà tại sao phải đem thứ quan trọng nhất vứt bỏ! Chính vì để ngừa vạn nhất, lão mới có thể đem trên cái hộp thứ ba kia ấn lên bàn tay của mình, một mặt là để cảm ứng, về phương diện khác cũng là muốn nếu có vài người nào đó mắt không mở cướp đi, khó lòng phòng bị, dấu bàn tay hầu như hao phí năm thành công lực của lão có thể đánh bất ngờ trọng thương đối phương, để cho nữ nhi có thể có chút ứng đối thậm chí là chuyển bại thành thắng. Đương nhiên, ở trong ý thức và ý nghĩ của Triệu Trung Thiên, Triệu Hoa Dung coi như ngu xuẩn như thế nào đi nữa điên cuồng như thế nào đi nữa, cũng sẽ không đem vật này đùa giỡn, cho nên lão hẳn là lo ngại.
Nhưng sự thực trực tiếp hung hăng cho lão một bạt tay, lão vừa cảm giác được rõ ràng ấn ký bản thân đánh lên đã bị phát động rồi, đây đại biểu mặc kệ thế nào, hộp trang bị kia có tro cốt Nguyên gia được những người khác cầm trong tay.
"Ngu xuẩn!" Triệu Trung Thiên đánh một chưởng vào trên bàn ngọc. Ở thời điểm mấu chốt như vậy cho dù kết hôn cũng không nên rời khỏi thành Triệu gia! Đã không có ba hộp tro cốt, bọn họ thế nào đem cái tên kia buộc đi ra? Mà càng làm cho Triệu Trung Thiên tâm tắc chính là mặc dù lão phát hiện việc này thật sự khiến người ta tức giận, giờ lão cũng không thể đủ trực tiếp dùng phù thông tri đưa tin cho nữ nhi ngu xuẩn của lão, dù sao giờ chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết, nếu như người đụng vào hủ tro cốt không phải tên tiểu tử Phó Tu Vân kia, chuyện này liền còn có đường sống xoay chuyển. Cho nên ở trước khi Triệu Hoa Dung quay về lão cũng không thể có bất kỳ biểu hiện chột dạ thoái chí.
Nhưng không thể phủ nhận là, lúc này đề phòng của Triệu Trung Thiên đối với Phó Tu Vân đã đạt đến điểm cao nhất, mặc kệ chuyện lần này có đúng Phó Tu Vân làm hay không, nhưng chuyện này vẫn có liên quan tới Phó Tu Vân. Mà ở trong cuộc đời của lão ngoại trừ phấn đấu hai trăm năm ban đầu, sau ba trăm năm cũng không còn khiến lão cảm thấy biến đổi bất ngờ như thế, chuyện xảy ra lại không có gì bảo chứng.
"... Vẫn là phải sớm làm chuẩn bị mới được rồi." Triệu Trung Thiên giương mắt nhìn một chút mặt trời chiều phía ngoài, trong mắt lóe lên vài phần không hờn giận. Ánh sáng hoàng hôn, mặc dù vẫn sáng sủa như cũ, nhưng so với mặt trời mới mọc, tóm lại thì kém rất nhiều. Mặc dù lão không muốn thừa nhận, cũng không được.
Khi ánh trăng mọc lên, Phó Tu Vân và những người khác đi tới thành trì cách Vạn Độc Huyết Quật gần nhất. Thành trì này cũng là một trong Ngũ Đại thành trì của Nhiên Nguyên giới, được đặt tên là thành Bách Hội, lấy ý nghĩa bản thân nó tụ tập trăm sông. Chẳng qua đó cũng không thể nói thành Bách Hội chính là có mấy trăm con sông chảy tụ tập đến cùng nhau tạo thành thành trì, mà ở chỗ này ngươi có thể thấy người tu chân các loại các dạng, ở trong thành trì khác không thể nào dễ nhìn thấy yêu tu ở đây khắp nơi đều có, mà ở trong những thành thị khác thì không thấy được quỷ tu và ma tu, ở chỗ này ngươi cũng có thể tìm được.
Ở trong Ngũ Đại thành trì, thành Bách Hội thực lực là mạnh nhất. Người lãnh đạo của thành trì hội tụ nhân, yêu, ma, quỷ linh tồn tại năm vị. Ở chỗ này không quan tâm ngươi chủng tộc thế nào, chỉ cần ngươi không làm ra chuyện nguy hại lợi ích thành trì cũng sẽ không bị xua đuổi đồng thời sẽ có được bảo hộ, mà ở chỗ này chỉ cần ngươi làm ra cống hiến cho thành thị, mặc dù ngươi là Ma tộc làm người ghét nhất, cũng sẽ nhận được tôn trọng phải có.
Đây là một cái thành trì tương đối thần kỳ, chính bởi vì tồn tại thu gom tất cả như thế, mới để cho thành Bách Hội trở nên cường đại không gì sánh được, ngay cả thế lực của Ngũ đại gia tộc và Tứ đại thế gia cũng không thể rất tốt mà thâm nhập vào, nhưng đây cũng là một thành trì trực bạch lại rất hiểu biết. Bởi vì cường đại, mới không sợ hãi, dù cho chu vi tòa thành trì này cũng không phải là Tử Vong Hắc Trảo hay là Vạn Độc Huyết Quật.
Phó Tu Vân vừa bước vào thành trì này thì đã thích chỗ này, bởi vì bầu không khí nơi này cởi mở mà tự do, lại cũng không phải điên cuồng không hề tiết chế. Nơi này nói bằng thực lực thật đánh thật, chỉ cần có thực lực, ngươi ở nơi này có thể nhận được tài nguyên và đãi ngộ tương đối công bằng chính trực.
"Mau mau mau mau mau! Đại hội linh thực bên kia lại bắt đầu! Nghe nói sau lần tranh tài này linh thực cũng sẽ bán đấu giá tại chỗ đó! Đây chính là thứ tốt đại bổ, các khách tham quan cũng không nên bỏ qua nha!"
"Ai ai ai, bên kia có hai ma tu vì một yêu tu đánh nhau rồi! Ăn cái gì ăn chứ! Nhanh đi xem náo nhiệt đi!"
"Nhóm người ngu xuẩn các ngươi này! Khu Đông có đại năng của Linh tộc đang tìm người khế ước cho đồ tôn tìm bằng đẳng đó, đây mới là quan trọng nhất được không! Một khi ký kết khế ước có thể ít phấn đấu mấy trăm năm đó! Đi mau đi mau!"
Phó Tu Vân nghe ba tin tức này, xoắn xuýt khủng khiếp, Tiểu Sỏa Đản muốn ăn, y muốn xem náo nhiệt, Tiểu Hồ Lô muốn đi nhìn Linh tộc lập khế ước. Đây cũng nên chọn thế nào?
———
f2+a6����Ӿ
Dịch Nhiên nhướng mi, nhìn người này cảm thấy y thực sự là rất cố tình gây sự, rõ ràng từ vừa mới bắt đầu làm lỡ thời gian cũng chỉ có Phó Tu Vân người này mà thôi, hắn thế nhưng vẫn luôn đang không ngừng tìm đồ. Vì vậy động tác trên tay hắn liên tục, nhưng trong miệng cũng không ngừng, "Nếu không phải tính tình ta tốt, lúc này ngươi nhất định bị đánh."
"Ngươi tính tình tốt?" Phó Tu Vân há một tiếng, lúc muốn nói điều gì đó thì thấy Dịch Nhiên lại lấy ra một hộp ngọc thạch màu đen, y im lặng lần thứ hai đem hộp để vào túi Phúc của mình, sau đó mới ha ha một tiếng. Người này nếu như tính tình tốt, cũng sẽ không hơi một tí hành động táo bạo trực tiếp chém chết người ta. Cùng lắm hắn cũng chỉ không thích nói, chỉ thích đánh nhau mà thôi. "Được rồi ngươi tính tình tốt, nhìn xem trong túi trữ vật bà ta còn có thứ gì đáng tiền, tất cả đều lấy ra không nên khách khí, bà ta mấy năm nay cũng không biết chiếm đoạt bao nhiêu bảo vật của mẫu thân ta, nếu như không phải là không muốn để cho bà ta sớm phát hiện như vậy, ta khẳng định trực tiếp đem túi trữ vật của bà ta đều lấy đi!"
Dịch Nhiên thấy biểu tình không cho là đúng và lời nói có lệ, gương mặt cũng không cho là đúng của Phó Tu Vân, chẳng qua rất nhanh động tác trên tay của hắn cũng không có dừng, ngay cả lúc nắm đủ loại đủ kiểu chai chai lọ lọ và tài liệu, hắn tìm được hộp ngọc thạch cuối cùng, ánh mắt lộ ra mỉm cười. Chỉ là đang lấy ra cái hộp này trong nháy mắt hắn chợt thấy một linh lực cực kỳ âm lãnh đập vào mặt, nhất thời thần sắc biến đổi, gầm nhẹ ra, "Đi mau! Toàn lực phòng ngự!"
Trong nháy mắt khi bọn họ chạy ra khỏi xe ngựa còn chưa chạy vài thước, Dịch Nhiên dùng linh lực ngăn lại trực tiếp ném hộp cuối cùng kia ra xa xa, nhưng cho dù đã như thế một bàn tay màu đen to lớn trong nháy mắt xuất hiện, trực tiếp vỗ về phía Dịch Nhiên, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên cách tương đối gần, tự nhiên cũng bị lan đến gần trong đó. Thời điểm Dịch Nhiên mở miệng Phó Tu Vân cũng đã trực tiếp tạo ra một đường linh chướng phòng ngự màu xanh biếc, có điều tầng lá chắn này chỉ chống giữ hai ba giây đã bị bàn tay màu đen kia một kích đánh nát, thừa dịp vào lúc này Phó Tu Vân chạy ra bên ngoài vài thước, cuối cùng rời đi phạm vi công kích của bàn tay.
Mặc dù như thế, Phó Tu Vân cũng bị dư lực này đánh hộc máu, sau đó y tức giận nhìn pháp y trên người mình lại vỡ vụn, cắn răng nghiến lợi vội vàng thay một cái khác, lại đi quay về. So với y da giòn đây, Dịch Nhiên mặc dù huyết dày nhưng cũng trực tiếp đối mặt công kích của cự chưởng, Phó Tu Vân nghĩ thế nào hắn cũng sẽ phải bị thương nặng đi? Nhất định phải nhanh đi về giúp hắn, chẳng qua đợi được lúc Phó Tu Vân thực sự trở lại thấy Dịch Nhiên, y đã cảm giác mình thật sự là rất ngu rất ngây thơ rồi —— người này cứ như vậy cứng rắn bị trúng một chưởng, giờ lại mặt không đỏ không thở mạnh đứng tại chỗ, đồng thời vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng y.
Phó Tu Vân: "..."
Giờ y rất muốn đào hố giết người kia.
Dịch Nhiên rất hiển nhiên cũng từ trên mặt của Phó Tu Vân thấy được một loại biểu tình nguy hiểm, lo lắng đến tình huống hiện giờ tương đối khẩn cấp không thích hợp bạo phát xung đột, cho nên Dịch Nhiên trực tiếp chống lại ánh mắt của Phó Tu Vân bước một chân chạy tới phía trước nhặt lên hộp ngọc đen bị hắn ném ra trước đó.
Trên ngón tay bỗng nhiên truyền đến một trận nhiệt độ, Phó Tu Vân cúi đầu vừa nhìn, Tiểu Sỏa Đản biến thành kiến lửa đang ở trên tay y lo lắng xoay vòng vòng vẻ mặt Phó Tu Vân hơi cứng lại móc ra phi thảm Đào Mệnh phiên bản gia tăng lông gà, sau khi ngồi lên trực tiếp liền xông ra ngoài, trên đường tiện thể mang theo Thạch Hâm và Tiểu Hồ Lô cuộn tròn theo sau đã sớm ở cách đó không xa, sau đó không biết có phải cố ý hay không, cho dù y không nhìn thẳng kiếm tu đẹp trai đầu trọc sáng long lanh ở ngay phía trước y kia.
Dịch Nhiên nhìn lông gà bay nhanh mà qua ở khoảng không trên đầu, khóe miệng giật một cái, nhịn nửa ngày mới nhịn được ý nghĩ táo bạo của người muốn đi làm một cuộc chiến này, bất đắc dĩ móc ra thanh kiếm Lôi Minh của Phó Tu Vân chế luyện mới nhất cho hắn, một đường đạp sấm chớp rền vang đi theo.
Đang lúc bọn họ rời đi, đoàn người Triệu Hoa Dung đã không bị ảo cảnh mê hoặc rất nhanh thì thanh tỉnh lại. Chỉ chẳng qua bởi vì ở trong ảo cảnh bọn họ đang không ngừng đi về phía trước, cùng việc làm của bọn họ ở trong hiện thực hầu như không có gì bất đồng, cho nên bọn họ không có cảm nhận được một chút không thích hợp, chỉ tiếp tục đi phía trước. Mà Triệu Hoa Dung và tên hộ vệ đầu lĩnh cảm nhận được là, Triệu Hoa Dung thì cảm giác cửa sổ xe của mình, không biết vì sao đột nhiên mở ra, chẳng qua sau đó một trận gió ẩm ướt thổi qua, khiến cho bà cho là vì khí trời cho nên cũng không hoài nghi gì nữa, kỳ thực chủ yếu nhất vẫn bởi vì ở trong trí nhớ của bà là "Bà dọc theo đường đi đều thanh tỉnh" cửa sổ xe chỉ vì bà không chú ý mà thôi.
Khiến hộ vệ đầu lĩnh cảm thấy không đúng là linh khí xung quanh không ổn định, linh khí không ổn định nơi đây dường như tương đối táo bạo, thật giống như vừa đã trải qua một trường ác đấu, khiến gã cảm thấy vô cùng không bình thường, rõ ràng trước khi bọn họ đi vào nơi này, linh lực vẫn còn rất ôn hòa.
Có điều, theo xe ngựa càng kéo càng nhanh rời khỏi chỗ này càng ngày càng xa, nghi hoặc cũng chỉ có thể từ từ đè xuống trong lòng. Dù sao, nếu quả như thật có vấn đề, không thể chỉ gã cảm giác được không thích hợp, tứ đại hộ vệ và bản thân phu nhân không có khả năng không có một chút phát giác.
Cho nên, mặc dù có một ít hoài nghi, nhưng bọn Triệu Hoa Dung vẫn không phát hiện thứ "Ăn cắp" khiến cho bọn họ ngày sau đã phẫn nộ lại khiếp sợ hối hận, đã đi qua thành Thiết gia.
Chỉ so với Triệu Hoa Dung bình tĩnh hơn, lúc này ở trong thành Triệu gia Triệu Trung Thiên quả thực muốn tức bể phổi, nếu như không phải hiện giờ thời gian sai tình huống sai, lão rất muốn bay thẳng đến trước mặt nữ nhi ngu xuẩn của mình lớn tiếng răn dạy bà tại sao phải đem thứ quan trọng nhất vứt bỏ! Chính vì để ngừa vạn nhất, lão mới có thể đem trên cái hộp thứ ba kia ấn lên bàn tay của mình, một mặt là để cảm ứng, về phương diện khác cũng là muốn nếu có vài người nào đó mắt không mở cướp đi, khó lòng phòng bị, dấu bàn tay hầu như hao phí năm thành công lực của lão có thể đánh bất ngờ trọng thương đối phương, để cho nữ nhi có thể có chút ứng đối thậm chí là chuyển bại thành thắng. Đương nhiên, ở trong ý thức và ý nghĩ của Triệu Trung Thiên, Triệu Hoa Dung coi như ngu xuẩn như thế nào đi nữa điên cuồng như thế nào đi nữa, cũng sẽ không đem vật này đùa giỡn, cho nên lão hẳn là lo ngại.
Nhưng sự thực trực tiếp hung hăng cho lão một bạt tay, lão vừa cảm giác được rõ ràng ấn ký bản thân đánh lên đã bị phát động rồi, đây đại biểu mặc kệ thế nào, hộp trang bị kia có tro cốt Nguyên gia được những người khác cầm trong tay.
"Ngu xuẩn!" Triệu Trung Thiên đánh một chưởng vào trên bàn ngọc. Ở thời điểm mấu chốt như vậy cho dù kết hôn cũng không nên rời khỏi thành Triệu gia! Đã không có ba hộp tro cốt, bọn họ thế nào đem cái tên kia buộc đi ra? Mà càng làm cho Triệu Trung Thiên tâm tắc chính là mặc dù lão phát hiện việc này thật sự khiến người ta tức giận, giờ lão cũng không thể đủ trực tiếp dùng phù thông tri đưa tin cho nữ nhi ngu xuẩn của lão, dù sao giờ chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết, nếu như người đụng vào hủ tro cốt không phải tên tiểu tử Phó Tu Vân kia, chuyện này liền còn có đường sống xoay chuyển. Cho nên ở trước khi Triệu Hoa Dung quay về lão cũng không thể có bất kỳ biểu hiện chột dạ thoái chí.
Nhưng không thể phủ nhận là, lúc này đề phòng của Triệu Trung Thiên đối với Phó Tu Vân đã đạt đến điểm cao nhất, mặc kệ chuyện lần này có đúng Phó Tu Vân làm hay không, nhưng chuyện này vẫn có liên quan tới Phó Tu Vân. Mà ở trong cuộc đời của lão ngoại trừ phấn đấu hai trăm năm ban đầu, sau ba trăm năm cũng không còn khiến lão cảm thấy biến đổi bất ngờ như thế, chuyện xảy ra lại không có gì bảo chứng.
"... Vẫn là phải sớm làm chuẩn bị mới được rồi." Triệu Trung Thiên giương mắt nhìn một chút mặt trời chiều phía ngoài, trong mắt lóe lên vài phần không hờn giận. Ánh sáng hoàng hôn, mặc dù vẫn sáng sủa như cũ, nhưng so với mặt trời mới mọc, tóm lại thì kém rất nhiều. Mặc dù lão không muốn thừa nhận, cũng không được.
Khi ánh trăng mọc lên, Phó Tu Vân và những người khác đi tới thành trì cách Vạn Độc Huyết Quật gần nhất. Thành trì này cũng là một trong Ngũ Đại thành trì của Nhiên Nguyên giới, được đặt tên là thành Bách Hội, lấy ý nghĩa bản thân nó tụ tập trăm sông. Chẳng qua đó cũng không thể nói thành Bách Hội chính là có mấy trăm con sông chảy tụ tập đến cùng nhau tạo thành thành trì, mà ở chỗ này ngươi có thể thấy người tu chân các loại các dạng, ở trong thành trì khác không thể nào dễ nhìn thấy yêu tu ở đây khắp nơi đều có, mà ở trong những thành thị khác thì không thấy được quỷ tu và ma tu, ở chỗ này ngươi cũng có thể tìm được.
Ở trong Ngũ Đại thành trì, thành Bách Hội thực lực là mạnh nhất. Người lãnh đạo của thành trì hội tụ nhân, yêu, ma, quỷ linh tồn tại năm vị. Ở chỗ này không quan tâm ngươi chủng tộc thế nào, chỉ cần ngươi không làm ra chuyện nguy hại lợi ích thành trì cũng sẽ không bị xua đuổi đồng thời sẽ có được bảo hộ, mà ở chỗ này chỉ cần ngươi làm ra cống hiến cho thành thị, mặc dù ngươi là Ma tộc làm người ghét nhất, cũng sẽ nhận được tôn trọng phải có.
Đây là một cái thành trì tương đối thần kỳ, chính bởi vì tồn tại thu gom tất cả như thế, mới để cho thành Bách Hội trở nên cường đại không gì sánh được, ngay cả thế lực của Ngũ đại gia tộc và Tứ đại thế gia cũng không thể rất tốt mà thâm nhập vào, nhưng đây cũng là một thành trì trực bạch lại rất hiểu biết. Bởi vì cường đại, mới không sợ hãi, dù cho chu vi tòa thành trì này cũng không phải là Tử Vong Hắc Trảo hay là Vạn Độc Huyết Quật.
Phó Tu Vân vừa bước vào thành trì này thì đã thích chỗ này, bởi vì bầu không khí nơi này cởi mở mà tự do, lại cũng không phải điên cuồng không hề tiết chế. Nơi này nói bằng thực lực thật đánh thật, chỉ cần có thực lực, ngươi ở nơi này có thể nhận được tài nguyên và đãi ngộ tương đối công bằng chính trực.
"Mau mau mau mau mau! Đại hội linh thực bên kia lại bắt đầu! Nghe nói sau lần tranh tài này linh thực cũng sẽ bán đấu giá tại chỗ đó! Đây chính là thứ tốt đại bổ, các khách tham quan cũng không nên bỏ qua nha!"
"Ai ai ai, bên kia có hai ma tu vì một yêu tu đánh nhau rồi! Ăn cái gì ăn chứ! Nhanh đi xem náo nhiệt đi!"
"Nhóm người ngu xuẩn các ngươi này! Khu Đông có đại năng của Linh tộc đang tìm người khế ước cho đồ tôn tìm bằng đẳng đó, đây mới là quan trọng nhất được không! Một khi ký kết khế ước có thể ít phấn đấu mấy trăm năm đó! Đi mau đi mau!"
Phó Tu Vân nghe ba tin tức này, xoắn xuýt khủng khiếp, Tiểu Sỏa Đản muốn ăn, y muốn xem náo nhiệt, Tiểu Hồ Lô muốn đi nhìn Linh tộc lập khế ước. Đây cũng nên chọn thế nào?
———
f2+a6����Ӿ
Tác giả :
Đả Cương Thi