Tử Thời
Chương 83: Ngoại truyện 5
Đầu năm mùng một.
Sinh nhật của cô con gái nhỏ Trịnh Điềm nhà Trịnh Phiên Nhiên vừa đúng vào ngày mùng một đầu năm (đúng vậy, Trịnh phu nhân luôn chọn những ngày đặc biệt như vậy để sinh con), cho nên vừa mùng một, cả đám bạn bè anh em đều đến nhà Trịnh Phiên Nhiên tụ tập, vừa chúc tết lại tiện thể mừng sinh nhật công chúa nhỏ Trịnh Điềm.
Nhà Thịnh Thừa Quang ở gần, trên đường đi, Thịnh tổng vai khiêng đầu sư tử nhà mình, tay thì nắm tay vợ.
Ngôn Tuấn cũng mang theo vợ và con gái, còn có một đoàn cậu nhỏ nhà mình -- Ngôn phu nhân có một em trai cùng cha khác mẹ, hai em trai cùng mẹ khác cha, ba cậu nhóc đẹp trai đều chơi với Trịnh Hằng rất vui vẻ.
Từ Thừa Kiêu tận 30 mới nghỉ phép, trải qua một đêm hoang dâm vô độ, mồng một đầu năm, con trai nhà anh ta dùng đủ cách mới có thể gọi được cha mẹ mình dậy... Cho nên mãi đến khi chiếc xe Land Rover sáng bóng của Từ Thừa Kiêu tiêu sái đậu lại bên cạnh xe nhà Ngôn Tuấn, vẻ mặt của bạn học Tư Đồ Vân Khởi vẫn xám xịt.
Ngôn Cẩn Hoan mặc một chiếc áo bành tô lông cừu màu hồng nhạt, dáng vẻ thục nữ đứng đắn, nhưng vừa thấy Vân Khởi thì tất cả vẻ thục nữ dè dặt gì đó đều mất sạch, nhanh chân vội vàng chạy tới.
Ba người cậu đẹp trai cùng quay đầu lại nhìn động tác của cô bé, đồng loạt lắc đầu thở dài.
"Vân Khởi! Năm mới vui vẻ ~" Cẩn Hoan chạy tới, đi quanh một vòng, áo bành tô lông cừu mở ra, những nụ hoa trắng nõn chớp mắt nở rộ thành tầng tầng lớp lớp cánh hoa.
Tư Đồ Vân Khởi đã đen mặt cả một buổi sáng thấy vậy thì hơi cong môi một chút, giữ lấy bả vai cô bé để cô bé dừng lại, sửa lại nút thắt trên áo cho cô bé.
Cẩn Hoan ưỡn bụng lên để cậu bé sửa lại nút thắt trên áo cho mình, sau đó tủm tỉm nắm tay chúc tết vợ chồng Từ Thừa Kiêu: "Ba của Vân Khởi, mẹ của Vân Khởi, năm mới vui vẻ! Chúc cô chú năm mới cả nhà đều xinh đẹp, vạn sự như ý, muốn gì được nấy!"
Tư Đồ Từ Từ đã chuẩn bị sẵn một xệp lì xì từ trước, bây giờ vội lấy ra, vợ chồng Ngôn Tuấn thấy thế cũng đi tới, Tân Thần cũng rút lì xì ra.
Vân Khởi rất phối hợp cười cười, nói: "Chú Ngôn, dì Tân Thần, năm mới vui vẻ ạ."
"Ngoan!" Tân Thần cho cậu bé một bao lì xì, nhân cơ hội này mà sờ sờ khuôn mặt đẹp trai của cậu nhóc.
Bên phía Cẩn Hoan, Từ Thừa Kiêu bỗng dưng cho cô bé tới hai bao lì xì. Cẩn Hoan vui mừng đi tới nhìn bao lì xì trong tay Vân Khởi, sau đó đắc ý khoe khoang: "Anh xem! Anh không biết nói cát tường, cho nên anh chỉ có một! Anh xem em này! Em có tới hai bao lì xì!"
Ngôn Tuấn ra vẻ nghi hoặc: "Lão Từ, anh đây là có ý gì? Phá giá sao?"
Từ Thừa Kiêu: "Cái kia là cho Vân Khởi, tối qua chưa kịp đưa cho nó -- nhưng mà cho Cẩn Hoan thì cũng thế thôi, đúng không con trai?"
Cơn giận của Tư Đồ Vân Khởi còn chưa tan hết, nghiêng đầu liếc cha mình một cái -- cho rằng cứ như thế là con sẽ tha thứ cho cha sao?
Tân Thần thích nhất là Vân Khởi, lại sợ cậu nhóc da mặt mỏng sẽ xấu hổ nên cười mấy tiếng rồi nói: "Ôi chao! Tư Đồ, Vân Khởi nhà cô càng lớn càng đẹp trai đấy!"
Tư Đồ Từ Từ còn chưa kịp trả lời, Ngôn Tuấn đã dịu dàng vỗ vỗ bà xã nhà mình: "Em yên tâm, không để cho nhà khác được hưởng lộc đâu."
Đẹp trai thế nào thì sau này cũng thành của nhà mình thôi.
Tân Thần & Tư Đồ Từ Từ: →_→
Từ Thừa Kiêu & Cẩn Hoan: ~(≧▽≦) ~
Vân Khởi: "... Ngôn Cẩn Hoan, chúng ta vào đi thôi."
Bây giờ người lớn càng ngày càng kỳ quái... Nhưng mà con tha thứ cho mọi người đấy.
***
Bên kia hai nhà vui vẻ như vậy, Thịnh Thừa Quang và Trịnh Phiên Nhiên bên này đều nhìn rõ hết.
Thịnh Thừa Quang thật sự không quen nhìn cái loại hành vi này, lòng đầy căm phẫn nói: "Thật là quá đáng! Bọn trẻ còn nhỏ như vậy! Làm cha mẹ mà sao có thể không đứng đắn thế chứ! Sẽ để lại bóng mờ tâm lý cho bọn trẻ đấy!"
Trịnh Phiên Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao, biến thái...
"Gấu Nhỏ!" Trịnh Phiên Nhiên dịu dàng gọi cái đầu sư tử: "Đến chúc tết chú nào, chú sẽ cho cháu lì xì!"
Cái đầu sư tử đang ngồi xổm bên cạnh ba mình lon ton chạy qua, vòng tay lại vui vẻ chúc tết Trịnh Phiên Nhiên: "Chú Trịnh năm mới đại cát đại lợi! Chúc năm mới phát tài!" dien.dan.le.quy.don
Trịnh Phiên Nhiên hào phòng lấy ra hai bao lì xì, lắc lắc trước mắt cô nhóc: "Bảo bối à, cháu gọi chú một tiếng ba, chú sẽ cho cháu hai bao."
Gấu Nhỏ (chẳng cần suy nghĩ lấy một giây đã lên tiếng): "Ba!"
Thịnh Thừa Quang: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trịnh Phiên Nhiên hết sức vừa lòng: "Thừa Quang à, mối hôn sự này cứ quyết như vậy đi -- Trịnh Hằng nhà chúng tôi rất được đấy nhé!"
Ít nhất cũng gả gần, tốt hơn nhiều so với gả cho người nào đó ở thành phố C đúng không?
Trong lúc Thịnh Thừa Quang đang thật sự động tâm thì Gấu Nhỏ đã cầm hai bao lì xì chạy như điên tới bên cạnh Tử Thời: "Mẹ! Mẹ cất giúp con! Một cái là của con, một cái là cho anh Cố Ý!"
Trịnh Phiên Nhiên & Thịnh Thừa Quang: (╯‵□′)╯︵┻━┻
**
Bốn nhà tụ tập lại với nhau, đàn ông nổi hứng chơi mạt chược. Ngôn thái tử tài nghệ cao siêu, Kiêu Gia thì vận may lớn, Thịnh tổng thì hai cái đều tốt -- Trịnh Phiên Nhiên thua ba người bọn họ... mỗi người một căn phòng nhỏ.
(Quà mừng năm mới trích từ số đất mới được khai phá.)
Phụ nữ thì tụm lại nói chuyện phiếm với nhau, Trịnh phu nhân và Từ phu nhân đều rất thân thiện, mà Tân Thần lại là fan trung thành của Tử Thời, bốn người nói chuyện khí thế ngất trời, khỏi phải nói hợp ý đến cỡ nào.
Đám trẻ con thì lại chia làm ba nhóm chơi riêng: Trịnh Hằng và ba người em trai của Tân Thần chơi mấy trò mà con trai thích chơi; Gấu Nhỏ và Trịnh Điềm thích chơi trò gia đình; hai đứa nhóc còn lại thì đi dạo loanh quanh, Tư Đồ Vân Khởi thì chơi cái gì cũng được, Cẩn Hoan thì chỉ cần đi theo cậu nhóc là đã vui rồi.
Trời dần trở tối, mấy cậu nhóc chỗ Trịnh Hằng ôm một đống pháo hoa ra sân, chuẩn bị đốt pháo hoa.
Cẩn Hoan thích nhất là cảnh tượng náo nhiệt thế này, lập tức bám dính lấy mấy cậu nhóc kia, bị ba người cậu thở dài đuổi ra, nữ điện hạ không phục, ngẩng đầu kéo Vân Khởi nhà mình đến.
Thật ra bạn học Tư Đồ Vân Khởi rất ghét loại âm thanh ầm ĩ này... Cậu nhóc mặt không biểu cảm đi tới, trong lúc bốn cậu nhóc kia đang chơi vui vẻ, cậu cầm lấy cây pháo hoa của Cẩn Hoan, cô bé không dám đốt lửa, phải để cậu châm lửa rồi mới đưa cho mình.
Thật ra thì cũng không phiền toái lắm, chỉ là -- "Ngôn Cẩn Hoan, em có thể đừng có vừa ăn vừa chơi được không?"
Cô bé một tay cầm một quả táo, một tay cầm cây pháo hoa, cứ chốc chốc lại cắn rôm rốp một tiếng... Rất là mất vệ sinh đấy có hiểu không?
Cẩn Hoan chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, thành khẩn giải thích: "Lúc đốt pháo hoa em rất hồi hộp, những lúc hồi hộp em đều muốn ăn cái gì đó."
Tư Đồ Vân Khởi: "..."
Cách đó không xa bốn cậu nhóc kia đã bắt đầu đốt pháo hoa, trên trời chớp lóe ánh sáng đủ màu đủ sắc, tiếng vang ù ù bên tai, Cẩn Hoan đang cầm quả táo, làm gì còn tay nào đi bịt lỗ tai nữa, Vân Khởi đành phải thở dài che cho cô bé.
Hai tay cậu nhóc đặt bên tai cô bé, tay vòng lại thành một vòng, Cẩn Hoan ở bên trong, hạnh phúc... cắn quả táo.
Rôm rốp rôm rốp...
Có người chuyên chú ăn táo xem pháo hoa, có người lại cảm thấy pháo bông rực rỡ cũng không sánh được vẻ đẹp của người kia.
Giai nhân trong ngực, có người tim đập còn mãnh liệt hơn cả tiếng pháo hoa nổ giữa không trung.
Đám con trai kia cười vang tìm chỗ khác chơi tiếp, Cẩn Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả táo trên tay đã bị lấy đi rồi.
"Này!" Cô bé trơ mắt nhìn Vân Khởi vừa cắn xong một miếng: "Tại sao lại ăn táo của em?"
"Cũng giống em thôi." Tư Đồ Vân Khởi lạnh mặt nói.
Trong miệng nhai miếng táo ngọt lịm, tránh ra khỏi người cô bé.
Cẩn Hoan cầm quả táo hoang mang đứng tại chỗ: Giống em cái gì? Hồi hộp sao?
Anh ấy thì có cái gì mà hồi hộp nhỉ?
***
Tư Đồ Vân Khởi thọc hai tay trong túi, nhàn nhã đi vào nhà, ở chỗ rẽ bị vấp một cái, cúi đầu thì thấy là cái đầu sư tử Gấu Nhỏ nhà họ Thịnh. diễn!đàn@lê#quý$đôn
Vân Khởi xoay người đỡ cô bé dậy.
"Anh ~" Tiểu thư Gấu ngọt ngào chào hỏi.
"Sao em lại ở đây một mình?" Vân Khởi ôn hòa hỏi cô bé.
Gấu Nhỏ quơ quơ cái điện thoại trong tay: "Em đang gọi điện thoại."
Vân Khởi nhìn thoáng qua một cái, liền nở nụ cười: "Em muốn gọi cho ai? Hình như chiếc điện thoại này là của chị Cẩn Hoan mà?"
"Em nhặt được ở chỗ đó." Gấu Nhỏ chỉ chỉ vào nền cỏ.
Vân Khởi thở dài: "Chị Cẩn Hoan nhà em đúng là người lơ đễnh... Em muốn gọi điện cho ai?"
"Anh Cố Ý ạ!" Gấu Nhỏ vui vẻ nói.
"Cố Ý?" Vân Khởi nghĩ nghĩ: "Có phải mẹ của cậu ta tên là Cố Minh Châu?"
"Đúng rồi!" Gấu Nhỏ vui mừng kêu to, nước miếng vung khắp mặt Vân Khởi: "Mẹ nuôi của em!"
Vân Khởi giật giật khóe miệng, nâng tay lau nước miếng dính trên mặt.
Lúc này Cẩn Hoan cũng đi tới, nghe được mấy chữ, nói với Vân Khởi: "A... Hình như mẹ anh có quen cô ấy. Gấu Nhỏ à, em gọi điện thoại cho Cố Ý làm gì?"
"Cho anh ấy lì xì!" Gấu Nhỏ lấy bao lì xì đã nhăn nhúm từ trong túi áo ra.
Cẩn Hoan cảm thấy sao đứa bé này lại dễ thương như vậy chứ... Tư Đồ Vân Khởi lấy điện thoại của mình ra cho Gấu Nhỏ, bấm số điện thoại của Cố Minh Châu. Gấu Nhỏ ôm lấy di động chạy vội đi, cậu đứng thẳng lên, đưa di động cho Cẩn Hoan: "Em xem em đi, di động của mình rớt cũng không biết."
Cẩn Hoan cười ha ha, cất di động vào túi áo.
"Lì xì hôm nay em nhận được đâu?"
Cẩn Hoan vui mừng hớn hở lấy ra khoe như thể khổng tước đang khoe đuôi, sau đó đưa cho cậu.
Vân Khởi nhét thẳng vào túi mình.
"Anh sợ em lại làm rơi sao?"
"Không phải!"
Trên bầu trời phía xa xa, pháo hoa đang nở rộ rực rỡ, trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên nhiễm đủ loại màu sắc, cậu đứng nơi đó, hai tay thọc vào trong túi, bởi vì cao hơn một cái đầu nên lúc nói chuyện cậu phải cúi đầu xuống một chút, Ngôn Cẩn Hoa nhìn rõ ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu, còn đẹp hơn cả pháo hoa trên đỉnh đầu: "Để em khỏi mất công gọi điện thoại cho anh, anh lấy luôn."
"..." Tim Cẩn Hoan đập nhanh, kết quả là cà lăm, lắp ba lắp bắp: "Em, em đâu phải Gấu Nhỏ!"
"Ừ!" Thiếu niên cười rộ lên, khiến người ta rung động hơn cả bầu trời rực rỡ trên kia: "Em may mắn hơn em ấy."
Em may mắn hơn em ấy -- bởi vì anh luôn luôn ở bên cạnh em.
Sinh nhật của cô con gái nhỏ Trịnh Điềm nhà Trịnh Phiên Nhiên vừa đúng vào ngày mùng một đầu năm (đúng vậy, Trịnh phu nhân luôn chọn những ngày đặc biệt như vậy để sinh con), cho nên vừa mùng một, cả đám bạn bè anh em đều đến nhà Trịnh Phiên Nhiên tụ tập, vừa chúc tết lại tiện thể mừng sinh nhật công chúa nhỏ Trịnh Điềm.
Nhà Thịnh Thừa Quang ở gần, trên đường đi, Thịnh tổng vai khiêng đầu sư tử nhà mình, tay thì nắm tay vợ.
Ngôn Tuấn cũng mang theo vợ và con gái, còn có một đoàn cậu nhỏ nhà mình -- Ngôn phu nhân có một em trai cùng cha khác mẹ, hai em trai cùng mẹ khác cha, ba cậu nhóc đẹp trai đều chơi với Trịnh Hằng rất vui vẻ.
Từ Thừa Kiêu tận 30 mới nghỉ phép, trải qua một đêm hoang dâm vô độ, mồng một đầu năm, con trai nhà anh ta dùng đủ cách mới có thể gọi được cha mẹ mình dậy... Cho nên mãi đến khi chiếc xe Land Rover sáng bóng của Từ Thừa Kiêu tiêu sái đậu lại bên cạnh xe nhà Ngôn Tuấn, vẻ mặt của bạn học Tư Đồ Vân Khởi vẫn xám xịt.
Ngôn Cẩn Hoan mặc một chiếc áo bành tô lông cừu màu hồng nhạt, dáng vẻ thục nữ đứng đắn, nhưng vừa thấy Vân Khởi thì tất cả vẻ thục nữ dè dặt gì đó đều mất sạch, nhanh chân vội vàng chạy tới.
Ba người cậu đẹp trai cùng quay đầu lại nhìn động tác của cô bé, đồng loạt lắc đầu thở dài.
"Vân Khởi! Năm mới vui vẻ ~" Cẩn Hoan chạy tới, đi quanh một vòng, áo bành tô lông cừu mở ra, những nụ hoa trắng nõn chớp mắt nở rộ thành tầng tầng lớp lớp cánh hoa.
Tư Đồ Vân Khởi đã đen mặt cả một buổi sáng thấy vậy thì hơi cong môi một chút, giữ lấy bả vai cô bé để cô bé dừng lại, sửa lại nút thắt trên áo cho cô bé.
Cẩn Hoan ưỡn bụng lên để cậu bé sửa lại nút thắt trên áo cho mình, sau đó tủm tỉm nắm tay chúc tết vợ chồng Từ Thừa Kiêu: "Ba của Vân Khởi, mẹ của Vân Khởi, năm mới vui vẻ! Chúc cô chú năm mới cả nhà đều xinh đẹp, vạn sự như ý, muốn gì được nấy!"
Tư Đồ Từ Từ đã chuẩn bị sẵn một xệp lì xì từ trước, bây giờ vội lấy ra, vợ chồng Ngôn Tuấn thấy thế cũng đi tới, Tân Thần cũng rút lì xì ra.
Vân Khởi rất phối hợp cười cười, nói: "Chú Ngôn, dì Tân Thần, năm mới vui vẻ ạ."
"Ngoan!" Tân Thần cho cậu bé một bao lì xì, nhân cơ hội này mà sờ sờ khuôn mặt đẹp trai của cậu nhóc.
Bên phía Cẩn Hoan, Từ Thừa Kiêu bỗng dưng cho cô bé tới hai bao lì xì. Cẩn Hoan vui mừng đi tới nhìn bao lì xì trong tay Vân Khởi, sau đó đắc ý khoe khoang: "Anh xem! Anh không biết nói cát tường, cho nên anh chỉ có một! Anh xem em này! Em có tới hai bao lì xì!"
Ngôn Tuấn ra vẻ nghi hoặc: "Lão Từ, anh đây là có ý gì? Phá giá sao?"
Từ Thừa Kiêu: "Cái kia là cho Vân Khởi, tối qua chưa kịp đưa cho nó -- nhưng mà cho Cẩn Hoan thì cũng thế thôi, đúng không con trai?"
Cơn giận của Tư Đồ Vân Khởi còn chưa tan hết, nghiêng đầu liếc cha mình một cái -- cho rằng cứ như thế là con sẽ tha thứ cho cha sao?
Tân Thần thích nhất là Vân Khởi, lại sợ cậu nhóc da mặt mỏng sẽ xấu hổ nên cười mấy tiếng rồi nói: "Ôi chao! Tư Đồ, Vân Khởi nhà cô càng lớn càng đẹp trai đấy!"
Tư Đồ Từ Từ còn chưa kịp trả lời, Ngôn Tuấn đã dịu dàng vỗ vỗ bà xã nhà mình: "Em yên tâm, không để cho nhà khác được hưởng lộc đâu."
Đẹp trai thế nào thì sau này cũng thành của nhà mình thôi.
Tân Thần & Tư Đồ Từ Từ: →_→
Từ Thừa Kiêu & Cẩn Hoan: ~(≧▽≦) ~
Vân Khởi: "... Ngôn Cẩn Hoan, chúng ta vào đi thôi."
Bây giờ người lớn càng ngày càng kỳ quái... Nhưng mà con tha thứ cho mọi người đấy.
***
Bên kia hai nhà vui vẻ như vậy, Thịnh Thừa Quang và Trịnh Phiên Nhiên bên này đều nhìn rõ hết.
Thịnh Thừa Quang thật sự không quen nhìn cái loại hành vi này, lòng đầy căm phẫn nói: "Thật là quá đáng! Bọn trẻ còn nhỏ như vậy! Làm cha mẹ mà sao có thể không đứng đắn thế chứ! Sẽ để lại bóng mờ tâm lý cho bọn trẻ đấy!"
Trịnh Phiên Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao, biến thái...
"Gấu Nhỏ!" Trịnh Phiên Nhiên dịu dàng gọi cái đầu sư tử: "Đến chúc tết chú nào, chú sẽ cho cháu lì xì!"
Cái đầu sư tử đang ngồi xổm bên cạnh ba mình lon ton chạy qua, vòng tay lại vui vẻ chúc tết Trịnh Phiên Nhiên: "Chú Trịnh năm mới đại cát đại lợi! Chúc năm mới phát tài!" dien.dan.le.quy.don
Trịnh Phiên Nhiên hào phòng lấy ra hai bao lì xì, lắc lắc trước mắt cô nhóc: "Bảo bối à, cháu gọi chú một tiếng ba, chú sẽ cho cháu hai bao."
Gấu Nhỏ (chẳng cần suy nghĩ lấy một giây đã lên tiếng): "Ba!"
Thịnh Thừa Quang: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trịnh Phiên Nhiên hết sức vừa lòng: "Thừa Quang à, mối hôn sự này cứ quyết như vậy đi -- Trịnh Hằng nhà chúng tôi rất được đấy nhé!"
Ít nhất cũng gả gần, tốt hơn nhiều so với gả cho người nào đó ở thành phố C đúng không?
Trong lúc Thịnh Thừa Quang đang thật sự động tâm thì Gấu Nhỏ đã cầm hai bao lì xì chạy như điên tới bên cạnh Tử Thời: "Mẹ! Mẹ cất giúp con! Một cái là của con, một cái là cho anh Cố Ý!"
Trịnh Phiên Nhiên & Thịnh Thừa Quang: (╯‵□′)╯︵┻━┻
**
Bốn nhà tụ tập lại với nhau, đàn ông nổi hứng chơi mạt chược. Ngôn thái tử tài nghệ cao siêu, Kiêu Gia thì vận may lớn, Thịnh tổng thì hai cái đều tốt -- Trịnh Phiên Nhiên thua ba người bọn họ... mỗi người một căn phòng nhỏ.
(Quà mừng năm mới trích từ số đất mới được khai phá.)
Phụ nữ thì tụm lại nói chuyện phiếm với nhau, Trịnh phu nhân và Từ phu nhân đều rất thân thiện, mà Tân Thần lại là fan trung thành của Tử Thời, bốn người nói chuyện khí thế ngất trời, khỏi phải nói hợp ý đến cỡ nào.
Đám trẻ con thì lại chia làm ba nhóm chơi riêng: Trịnh Hằng và ba người em trai của Tân Thần chơi mấy trò mà con trai thích chơi; Gấu Nhỏ và Trịnh Điềm thích chơi trò gia đình; hai đứa nhóc còn lại thì đi dạo loanh quanh, Tư Đồ Vân Khởi thì chơi cái gì cũng được, Cẩn Hoan thì chỉ cần đi theo cậu nhóc là đã vui rồi.
Trời dần trở tối, mấy cậu nhóc chỗ Trịnh Hằng ôm một đống pháo hoa ra sân, chuẩn bị đốt pháo hoa.
Cẩn Hoan thích nhất là cảnh tượng náo nhiệt thế này, lập tức bám dính lấy mấy cậu nhóc kia, bị ba người cậu thở dài đuổi ra, nữ điện hạ không phục, ngẩng đầu kéo Vân Khởi nhà mình đến.
Thật ra bạn học Tư Đồ Vân Khởi rất ghét loại âm thanh ầm ĩ này... Cậu nhóc mặt không biểu cảm đi tới, trong lúc bốn cậu nhóc kia đang chơi vui vẻ, cậu cầm lấy cây pháo hoa của Cẩn Hoan, cô bé không dám đốt lửa, phải để cậu châm lửa rồi mới đưa cho mình.
Thật ra thì cũng không phiền toái lắm, chỉ là -- "Ngôn Cẩn Hoan, em có thể đừng có vừa ăn vừa chơi được không?"
Cô bé một tay cầm một quả táo, một tay cầm cây pháo hoa, cứ chốc chốc lại cắn rôm rốp một tiếng... Rất là mất vệ sinh đấy có hiểu không?
Cẩn Hoan chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, thành khẩn giải thích: "Lúc đốt pháo hoa em rất hồi hộp, những lúc hồi hộp em đều muốn ăn cái gì đó."
Tư Đồ Vân Khởi: "..."
Cách đó không xa bốn cậu nhóc kia đã bắt đầu đốt pháo hoa, trên trời chớp lóe ánh sáng đủ màu đủ sắc, tiếng vang ù ù bên tai, Cẩn Hoan đang cầm quả táo, làm gì còn tay nào đi bịt lỗ tai nữa, Vân Khởi đành phải thở dài che cho cô bé.
Hai tay cậu nhóc đặt bên tai cô bé, tay vòng lại thành một vòng, Cẩn Hoan ở bên trong, hạnh phúc... cắn quả táo.
Rôm rốp rôm rốp...
Có người chuyên chú ăn táo xem pháo hoa, có người lại cảm thấy pháo bông rực rỡ cũng không sánh được vẻ đẹp của người kia.
Giai nhân trong ngực, có người tim đập còn mãnh liệt hơn cả tiếng pháo hoa nổ giữa không trung.
Đám con trai kia cười vang tìm chỗ khác chơi tiếp, Cẩn Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả táo trên tay đã bị lấy đi rồi.
"Này!" Cô bé trơ mắt nhìn Vân Khởi vừa cắn xong một miếng: "Tại sao lại ăn táo của em?"
"Cũng giống em thôi." Tư Đồ Vân Khởi lạnh mặt nói.
Trong miệng nhai miếng táo ngọt lịm, tránh ra khỏi người cô bé.
Cẩn Hoan cầm quả táo hoang mang đứng tại chỗ: Giống em cái gì? Hồi hộp sao?
Anh ấy thì có cái gì mà hồi hộp nhỉ?
***
Tư Đồ Vân Khởi thọc hai tay trong túi, nhàn nhã đi vào nhà, ở chỗ rẽ bị vấp một cái, cúi đầu thì thấy là cái đầu sư tử Gấu Nhỏ nhà họ Thịnh. diễn!đàn@lê#quý$đôn
Vân Khởi xoay người đỡ cô bé dậy.
"Anh ~" Tiểu thư Gấu ngọt ngào chào hỏi.
"Sao em lại ở đây một mình?" Vân Khởi ôn hòa hỏi cô bé.
Gấu Nhỏ quơ quơ cái điện thoại trong tay: "Em đang gọi điện thoại."
Vân Khởi nhìn thoáng qua một cái, liền nở nụ cười: "Em muốn gọi cho ai? Hình như chiếc điện thoại này là của chị Cẩn Hoan mà?"
"Em nhặt được ở chỗ đó." Gấu Nhỏ chỉ chỉ vào nền cỏ.
Vân Khởi thở dài: "Chị Cẩn Hoan nhà em đúng là người lơ đễnh... Em muốn gọi điện cho ai?"
"Anh Cố Ý ạ!" Gấu Nhỏ vui vẻ nói.
"Cố Ý?" Vân Khởi nghĩ nghĩ: "Có phải mẹ của cậu ta tên là Cố Minh Châu?"
"Đúng rồi!" Gấu Nhỏ vui mừng kêu to, nước miếng vung khắp mặt Vân Khởi: "Mẹ nuôi của em!"
Vân Khởi giật giật khóe miệng, nâng tay lau nước miếng dính trên mặt.
Lúc này Cẩn Hoan cũng đi tới, nghe được mấy chữ, nói với Vân Khởi: "A... Hình như mẹ anh có quen cô ấy. Gấu Nhỏ à, em gọi điện thoại cho Cố Ý làm gì?"
"Cho anh ấy lì xì!" Gấu Nhỏ lấy bao lì xì đã nhăn nhúm từ trong túi áo ra.
Cẩn Hoan cảm thấy sao đứa bé này lại dễ thương như vậy chứ... Tư Đồ Vân Khởi lấy điện thoại của mình ra cho Gấu Nhỏ, bấm số điện thoại của Cố Minh Châu. Gấu Nhỏ ôm lấy di động chạy vội đi, cậu đứng thẳng lên, đưa di động cho Cẩn Hoan: "Em xem em đi, di động của mình rớt cũng không biết."
Cẩn Hoan cười ha ha, cất di động vào túi áo.
"Lì xì hôm nay em nhận được đâu?"
Cẩn Hoan vui mừng hớn hở lấy ra khoe như thể khổng tước đang khoe đuôi, sau đó đưa cho cậu.
Vân Khởi nhét thẳng vào túi mình.
"Anh sợ em lại làm rơi sao?"
"Không phải!"
Trên bầu trời phía xa xa, pháo hoa đang nở rộ rực rỡ, trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên nhiễm đủ loại màu sắc, cậu đứng nơi đó, hai tay thọc vào trong túi, bởi vì cao hơn một cái đầu nên lúc nói chuyện cậu phải cúi đầu xuống một chút, Ngôn Cẩn Hoa nhìn rõ ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu, còn đẹp hơn cả pháo hoa trên đỉnh đầu: "Để em khỏi mất công gọi điện thoại cho anh, anh lấy luôn."
"..." Tim Cẩn Hoan đập nhanh, kết quả là cà lăm, lắp ba lắp bắp: "Em, em đâu phải Gấu Nhỏ!"
"Ừ!" Thiếu niên cười rộ lên, khiến người ta rung động hơn cả bầu trời rực rỡ trên kia: "Em may mắn hơn em ấy."
Em may mắn hơn em ấy -- bởi vì anh luôn luôn ở bên cạnh em.
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh