Tử Thời
Chương 8
Ngày hôm sau Thịnh Thừa Quang không có tới đi làm.
Tử Thời lặng lẽ thu dọn đồ của mình, định bắt đầu từ ngày mai sẽ không đến đây nữa.
Phùng Nhất Nhất chạy tới mời cô cùng đi ăn cơm trưa, thấy cô đang thu dọn đồ đạc, cười hì hì hỏi cô: "Cậu cũng muốn đi ăn mừng sinh nhật của ông chủ à? Đúng rồi... nhưng party không là buổi tối sao? Bây giờ cậu thu dọn, xế chiều phải đi rồi à?"
"Cái gì?" Tử Thời sửng sốt, "Hôm nay là sinh nhật của anh ấy... sao?"
"Sinh nhật là ngày mai chứ, tối nay là Ma vương làm party để chúc mừng cho anh ta, cậu biết không, Ma vương còn bảo tớ tới đó diễn tấu nữa, chẹp chẹp chẹp... Tử Thời, cậu chuẩn bị quà gì tặng cho ông chủ vậy?" Phùng Nhất Nhất hào hứng hỏi.
Tử Thời buồn bã cúi đầu xuống, không nói gì.
Sau đó Phùng Nhất Nhất kéo Tử Thời đi ăn cơm trưa, một bữa cơm cũng được nếm mùi châm chọc Tạ Gia Thụ: Nghe nói nơi party được bố trí vàng xanh rực rỡ lấp lánh đến nỗi có thể làm mù đôi mắt chó bằng hợp kim titan, đại thiếu Tạ còn sai người dán nhân dân tệ lên tường.
"...Còn mời công ty bảo an nữa! Nghe nói là bởi vì sẽ có rất nhiều nhân vật quan trọng tới tham gia, cho nên buổi tối Tử Thời cậu phải mặc xinh đẹp một chút!" Phùng Nhất Nhất hưng phấn cổ vũ cho bạn tốt.
Tử Thời gẩy gẩy cơm trong bát, nhỏ giọng nói cho cô biết: "Anh ấy không có bảo tớ đi."
"Hả?" Phùng Nhất Nhất sững sờ, "Các cậu... Cãi nhau rồi à? Chẳng lẽ chia tay?"
Tử Thời cúi đầu không nói lời nào, Phùng Nhất Nhất nhìn dáng vẻ này của cô thì đã hiểu, xoa xoa tay an ủi cô: "Không sao, không sao, đừng đau lòng! Đừng quên cậu còn có Tạ Gia Thụ đấy!"
Tử Thời: "..."
**
Buổi chiều, sau khi trở về thu dọn đồ xong, bàn giao công việc trong tay lại cho Phùng Nhất Nhất liền rời đi.
Phùng Nhất Nhất bày tỏ nhiệt tình muốn đưa tiễn cô, nhưng hai người mới vừa đi tới cửa công ty, chỉ nghe thang máy ở cách đó không xa "Đinh" một tiếng, Thịnh Thừa Quang từ bên trong bước ra, đi thẳng về phía các cô bên này.
Tử Thời trong lòng đau nhói, bên cạnh lại "Vù vù" một cái như một cơn gió, cô nhìn lại—— Phùng Nhất Nhất đã biến mất.
Tử Thời: "..."
Thịnh Thừa Quang sải bước đi vào công ty, lúc đi qua người Tử Thời chỉ vội vã "gật đầu" với cô một cái, Tử Thời đang xoay người nhặt tờ giấy Phùng Nhất Nhất bỏ lại, chỉ nhìn thấy một đôi giày da màu đen sáng bóng đi qua, cô đứng dậy nhìn lại, anh đã đi vào công ty, ngay cả một bóng dáng cũng không có để lại cho cô.
Tử Thời đứng ngây ngốc một lúc, lặng lẽ xuống lầu.
Cô đứng ở cửa văn phòng đón xa taxi, xe mới vừa dừng ở trước mặt của cô, cô nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng, sau đó tay mở cửa xe của cô bị người nắm chặt cổ tay, cả người lui về phía sau ngã vào trong ngực một người.
Tiếng hít thở của Thịnh Thừa Quang hơi có chút dồn dập ở bên tai cô, chân Tử Thời cũng đã mềm nhũn.
Cánh cửa xe bị đóng sầm lại, Tử Thời nhìn thấy bàn tay thon dài của người đàn ông, trên cổ tay rõ ràng có cài khuy tay áo mà ngày hôm qua cô tặng. Bạch kim giống như ánh sáng mặt trời bao lấy đá quý màu đen, Tử Thời được anh ôm từ phía sau, nhất thời nước mắt tràn mi.
"Xin lỗi, tạm thời chúng tôi không muốn dùng xe." Thịnh Thừa Quang lịch sự từ chối xe taxi, dùng tay xoay người trong ngực lại đối mặt với anh.
Nhìn thấy cô lại im hơi lặng tiếng khóc đến lệ rơi đầy mặt, Thịnh Thừa Quang có chút hết hồn hỏi cô: "Em làm sao vậy?"
Tử Thời xấu hổ giơ tay lên, che mắt, một tiếng khóc cũng không có nhưng nước mắt lăn dài, Thịnh Thừa Quang thấy vậy dỗ dành cô một lúc cũng không nín, dứt khoát ôm ngang cô lên, xe anh đậu ở ven đường, anh ôm cô vào trong xe.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt, Thịnh Thừa Quang sờ sờ đầu cô, dịu dàng hỏi cô: "Tại sao khóc?"
Tử Thời cầm lấy khăn giấy che mắt, vẫn không nói tiếng nào. Một lát sau bị anh giật tay ra, anh hạ xuống một nụ hôn rất nhẹ nhàng, "Ai khiến em bị uất ức? Nói tên cho anh biết!"
Vừa rồi anh vội vã trở về văn phòng nhận một bản fax, thấy cô đứng ở đó cũng không kịp hỏi nhiều, nhưng sau đó anh càng nghĩ càng bất thường, gọi Phùng Nhất Nhất tới hỏi mới biết được cô lại quyết định ngày mai không đi làm nữa.
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Thừa Quang là tức giận—— anh ghét lập trường không vững, xem thường bỏ mặc người khác. Nhưng... nhưng anh vẫn bỏ lại phần bản fax quan trọng này, lập tức đuổi theo.
"Có phải ở trong công ty có ai nói gì đó với em phải không? Hay là bên Thiên Thần nói gì đó?" Giọng anh lạnh lại: "Tạ Gia Thụ tìm tới em sao?"
Anh không vui Tử Thời liền sợ, không để ý tới cảm xúc dâng trào khó khăn dằn lại, thút tha thút thít khàn giọng nói: "Không có, không có, đều không có."
"Ừ, vậy em nói cho anh biết: Tại sao em lại khổ sở như vậy?" Giọng của anh dịu dàng giống như là đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Từ trước đến nay Tử Thời chưa từng được ai dỗ dành, ôm cô trong lòng như thế này, giọng nói mềm mại như thế này, mười tám năm nay... chỉ có người đàn ông ở trước mắt này.
Cô lập tức sụp đổ.
Cô khóc nói với anh: "Là em không tốt, sau này em không tiêu nhiều tiền như vậy nữa, em..." Cô nói năng lộn xộn, vùi đầu vào trong ngực anh, mãnh liệt và cực nhỏ giọng khóc nức nở.
Thịnh Thừa Quang nhíu mày. Anh thật không nghĩ tới chuyện tối hôm qua lại làm cô để tâm như vậy, anh chỉ là cảm xúc nhất thời, sao cô lại sợ hãi thành bộ dạng này chứ?
Thật... Cô đơn như vậy sao?
Tay anh vỗ về lưng cô, rất nhẹ, nhịp nhàng, Tử Thời mười tám tuổi vẫn còn hơi có chút mập mạp của trẻ con, nhưng cô ở trong ngực anh có vẻ như nhỏ gầy, hoang mang giống như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, vừa đáng thương lại vừa vô tội.
Đúng là, hai từ "Đáng thương" và "Vô tội" này bật lên trong đầu anh, trong nháy mắt đáy lòng Thịnh Thừa Quang lại dấy lên một cơn sóng tức giận. Dưới ánh sáng lờ mờ bên trong xe, ánh mắt của anh phát sáng khiến người ta phát rét.
Tử Thời lúc này khóc đủ rồi, ghé vào trong ngực anh nhỏ giọng nói xin lỗi, xin anh thứ lỗi: "...Anh đừng tức giận, em sai rồi, được không?"
Thịnh Thừa Quang thở dài, nâng mặt cô lên, gạt những sợi tóc rối dính trên mặt cô ra, anh trực tiếp dùng mu bàn tay lau nước mắt nước mũi khóc tèm lem của cô.
"Không phải là lỗi của em, là tâm trạng của anh không tốt, làm em sợ. Em xem," anh giơ khuy tay áo lên cho cô xem, "Anh rất thích, anh không có giận, em đừng suy nghĩ lung tung."
Tử Thời dĩ nhiên không tin hôm qua anh như vậy là "Không có tức giận", nhưng cô cũng tuyệt đối không dám hỏi nhiều, anh nói đừng suy nghĩ lung tung, cô liền ngừng suy nghĩ.
Cô gái biết điều rút khỏi ngực anh, Thịnh Thừa Quang ôm lấy thân thể mảnh mai mềm mại không xương, ôm cô hôn một lúc, giọng anh nghèn nghẹn trầm thấp, thì thầm ở bên tai cô hỏi: "Tử Thời, đi về nhà cùng anh nhé, có được không?"
Tử Thời... làm sao có thể nói không?
**
Thịnh Thừa Quang ở trong một khu chung cư cách công ty hai mươi phút lái xe, Tử Thời lần đầu tiên tới đây, lúc xe chạy vào chỉ thấy hai bên đường cây xanh um và chỉnh tề, môi trường rất tốt.
Một thang hai hộ, anh ở lầu tám, một căn hộ rất lớn, ba phòng ba sảnh được bố trí đơn giản và thoải mái, dọp dẹp cũng rất sạch sẽ.
Có lẽ là đã khóc hoa cả mắt, lúc đổi giày ở cửa trước Tử Thời suýt vấp té trên thảm, may là Thịnh Thừa Quang tinh mắt kịp thời đưa tay đỡ lấy. Anh mắng nhỏ một tiếng "Ngốc", hai tay ôm lấy cô đặt cô ngồi trên tủ giày, tự tay cởi giày thay dép cho cô, lại ôm cô xuống, xoa xoa đầu cô, "Nhanh đi rửa mặt đi."
Tử Thời ngượng ngùng chạy đi. Rửa tay rửa mặt xong, sau khi đi ra ngoài phát hiện Thịnh Thừa Quang lại ở trong phòng bếp.
Cô đi vào, thấy anh thành thục đánh trứng gà, tò mò hỏi anh: "Anh nấu cơm sao? Anh biết nấu cơm à?"
Thịnh Thừa Quang cười: "Em cho rằng anh là em sao?"
Tử Thời trong lòng có khúc mắc, nghe được lời nói gì đó cũng chỉ sợ là anh có ý kia, cúi đầu lại nhận lỗi lần nữa: "Xin lỗi..."
Thịnh Thừa Quang phản ứng kịp, dừng tay lại, anh thở dài, cúi người hôn lên gương mặt rửa đỏ bừng của cô, nói: "Ngoan, đi lấy ví tiền trong túi áo khoác của anh tới đây."
Tử Thời giống như con chó nhỏ được chủ sờ đầu, tung tăng chạy đi ra cửa trước, cầm lấy ví tiền từ trong túi áo khoác của anh đưa tới cho anh.
Thịnh Thừa Quang rút ra một một tấm thẻ, đặt vào trong tay cô, "Sau này em muốn mua đồ gì thì quét tấm thẻ này, biết không?"
Tử Thời ngây người, cầm tấm thẻ trong tay, cả người ngây ngốc nhìn anh.
Dáng vẻ ngây ngốc của cô thật sự rất ngốc, Thịnh Thừa Quang không nhịn được cúi đầu hôn cô, cô khẽ "ừm" một tiếng, ngượng ngùng né tránh giống như lúc bị anh hôn trước đó.
Sau đó cô lại dũng cảm đón nhận, chưa bao giờ có chủ động, thậm chí kiễng chân, hai tay vòng ở trên cổ của anh, nghễnh đầu cố gắng đáp lại nụ hôn của anh.
Nhưng cô quá ngốc, hút mút lấy môi anh, giống như con một con thú nhỏ không có răng. Thịnh Thừa Quang bị nhiệt tình lại không có kỹ thuật hôn gì của cô làm bật cười, tiếng nín cười khiến Tử Thời được khích lệ hơn gấp bội, càng thêm hăng say mút hơn nữa.
Môi Thịnh Thừa Quang cũng đã bị cô mút rách, mất rất nhiều sức trấn định lại sự nhiệt tình của con thú nhỏ của anh, đón cô từ trên cổ anh xuống, ôm lấy cô như ôm lấy một con búp bê, anh cười nói với cô: "Em muốn mua cái gì à, phải bỏ công đến như vậy?"
Tử Thời làm sao hiểu đây là anh trêu chọc, vui vẻ nói cho anh biết: "Em muốn đi mua quà sinh nhật tặng cho anh!"
Thịnh Thừa Quang cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi từ từ lướt qua môi cô, so với nụ hôn kịch liệt mới vừa rồi, sức lực này vô cùng mập mờ, giống như là ám chỉ gì đó, Tử Thời nửa hiểu nửa không cả người run lên.
"Hiện tại anh muốn quà sinh nhật là em." Môi anh lúc nóng lúc lạnh dán vào cánh môi của cô, hà hơi nóng bỏng nói.
Thoạt đầu Tử Thời vẫn còn chưa hiểu, khi ngón tay của anh từ bên hông của cô luồn vào trong quần áo của cô, như có như không nhẹ nhàng vuốt ve quanh eo của cô, cả người cô mềm nhũn, trong đầu nửa tỉnh nửa mê nghĩ tới một số hình ảnh...
Thịnh Thừa Quang nhìn cô chăm chú, không có bỏ qua mỗi một tấc da đang dần dần đỏ bừng trên hai gò má của cô, anh cực thích vẻ mặt vừa lúng túng sợ sệt lại vừa ngượng ngùng mong đợi này của cô, dáng vẻ này của cô quả thực kích thích tất cả ý nghĩ xấu trong lòng anh—— ngón tay dịu dàng vuốt ve bên eo cô từ từ dời xuống, tuột chiếc quần jeans bên eo của cô xuống, thân thể của cô rõ ràng cứng đờ, Thịnh Thừa Quang cười xấu xa, bàn tay ra sức xoa nhẹ, lòng bàn tay dính đầy trơn mềm, anh nhịn không nhịn thở dài một tiếng.
Tử Thời sợ hãi hét lên thất thanh, kẹp chặt hai chân theo bản năng vặn eo muốn tránh, nhưng cô gần như ngồi trong lòng anh, giãy giụa chỉ làm anh dùng sức hợp tình hợp lý—— ngón tay đang xoa nhẹ của anh chỉ còn cách có cái quần lót, trong đầu Tử Thời "ù ù" một tiếng, liền xụi lơ trong tay anh...
Tử Thời lặng lẽ thu dọn đồ của mình, định bắt đầu từ ngày mai sẽ không đến đây nữa.
Phùng Nhất Nhất chạy tới mời cô cùng đi ăn cơm trưa, thấy cô đang thu dọn đồ đạc, cười hì hì hỏi cô: "Cậu cũng muốn đi ăn mừng sinh nhật của ông chủ à? Đúng rồi... nhưng party không là buổi tối sao? Bây giờ cậu thu dọn, xế chiều phải đi rồi à?"
"Cái gì?" Tử Thời sửng sốt, "Hôm nay là sinh nhật của anh ấy... sao?"
"Sinh nhật là ngày mai chứ, tối nay là Ma vương làm party để chúc mừng cho anh ta, cậu biết không, Ma vương còn bảo tớ tới đó diễn tấu nữa, chẹp chẹp chẹp... Tử Thời, cậu chuẩn bị quà gì tặng cho ông chủ vậy?" Phùng Nhất Nhất hào hứng hỏi.
Tử Thời buồn bã cúi đầu xuống, không nói gì.
Sau đó Phùng Nhất Nhất kéo Tử Thời đi ăn cơm trưa, một bữa cơm cũng được nếm mùi châm chọc Tạ Gia Thụ: Nghe nói nơi party được bố trí vàng xanh rực rỡ lấp lánh đến nỗi có thể làm mù đôi mắt chó bằng hợp kim titan, đại thiếu Tạ còn sai người dán nhân dân tệ lên tường.
"...Còn mời công ty bảo an nữa! Nghe nói là bởi vì sẽ có rất nhiều nhân vật quan trọng tới tham gia, cho nên buổi tối Tử Thời cậu phải mặc xinh đẹp một chút!" Phùng Nhất Nhất hưng phấn cổ vũ cho bạn tốt.
Tử Thời gẩy gẩy cơm trong bát, nhỏ giọng nói cho cô biết: "Anh ấy không có bảo tớ đi."
"Hả?" Phùng Nhất Nhất sững sờ, "Các cậu... Cãi nhau rồi à? Chẳng lẽ chia tay?"
Tử Thời cúi đầu không nói lời nào, Phùng Nhất Nhất nhìn dáng vẻ này của cô thì đã hiểu, xoa xoa tay an ủi cô: "Không sao, không sao, đừng đau lòng! Đừng quên cậu còn có Tạ Gia Thụ đấy!"
Tử Thời: "..."
**
Buổi chiều, sau khi trở về thu dọn đồ xong, bàn giao công việc trong tay lại cho Phùng Nhất Nhất liền rời đi.
Phùng Nhất Nhất bày tỏ nhiệt tình muốn đưa tiễn cô, nhưng hai người mới vừa đi tới cửa công ty, chỉ nghe thang máy ở cách đó không xa "Đinh" một tiếng, Thịnh Thừa Quang từ bên trong bước ra, đi thẳng về phía các cô bên này.
Tử Thời trong lòng đau nhói, bên cạnh lại "Vù vù" một cái như một cơn gió, cô nhìn lại—— Phùng Nhất Nhất đã biến mất.
Tử Thời: "..."
Thịnh Thừa Quang sải bước đi vào công ty, lúc đi qua người Tử Thời chỉ vội vã "gật đầu" với cô một cái, Tử Thời đang xoay người nhặt tờ giấy Phùng Nhất Nhất bỏ lại, chỉ nhìn thấy một đôi giày da màu đen sáng bóng đi qua, cô đứng dậy nhìn lại, anh đã đi vào công ty, ngay cả một bóng dáng cũng không có để lại cho cô.
Tử Thời đứng ngây ngốc một lúc, lặng lẽ xuống lầu.
Cô đứng ở cửa văn phòng đón xa taxi, xe mới vừa dừng ở trước mặt của cô, cô nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng, sau đó tay mở cửa xe của cô bị người nắm chặt cổ tay, cả người lui về phía sau ngã vào trong ngực một người.
Tiếng hít thở của Thịnh Thừa Quang hơi có chút dồn dập ở bên tai cô, chân Tử Thời cũng đã mềm nhũn.
Cánh cửa xe bị đóng sầm lại, Tử Thời nhìn thấy bàn tay thon dài của người đàn ông, trên cổ tay rõ ràng có cài khuy tay áo mà ngày hôm qua cô tặng. Bạch kim giống như ánh sáng mặt trời bao lấy đá quý màu đen, Tử Thời được anh ôm từ phía sau, nhất thời nước mắt tràn mi.
"Xin lỗi, tạm thời chúng tôi không muốn dùng xe." Thịnh Thừa Quang lịch sự từ chối xe taxi, dùng tay xoay người trong ngực lại đối mặt với anh.
Nhìn thấy cô lại im hơi lặng tiếng khóc đến lệ rơi đầy mặt, Thịnh Thừa Quang có chút hết hồn hỏi cô: "Em làm sao vậy?"
Tử Thời xấu hổ giơ tay lên, che mắt, một tiếng khóc cũng không có nhưng nước mắt lăn dài, Thịnh Thừa Quang thấy vậy dỗ dành cô một lúc cũng không nín, dứt khoát ôm ngang cô lên, xe anh đậu ở ven đường, anh ôm cô vào trong xe.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt, Thịnh Thừa Quang sờ sờ đầu cô, dịu dàng hỏi cô: "Tại sao khóc?"
Tử Thời cầm lấy khăn giấy che mắt, vẫn không nói tiếng nào. Một lát sau bị anh giật tay ra, anh hạ xuống một nụ hôn rất nhẹ nhàng, "Ai khiến em bị uất ức? Nói tên cho anh biết!"
Vừa rồi anh vội vã trở về văn phòng nhận một bản fax, thấy cô đứng ở đó cũng không kịp hỏi nhiều, nhưng sau đó anh càng nghĩ càng bất thường, gọi Phùng Nhất Nhất tới hỏi mới biết được cô lại quyết định ngày mai không đi làm nữa.
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Thừa Quang là tức giận—— anh ghét lập trường không vững, xem thường bỏ mặc người khác. Nhưng... nhưng anh vẫn bỏ lại phần bản fax quan trọng này, lập tức đuổi theo.
"Có phải ở trong công ty có ai nói gì đó với em phải không? Hay là bên Thiên Thần nói gì đó?" Giọng anh lạnh lại: "Tạ Gia Thụ tìm tới em sao?"
Anh không vui Tử Thời liền sợ, không để ý tới cảm xúc dâng trào khó khăn dằn lại, thút tha thút thít khàn giọng nói: "Không có, không có, đều không có."
"Ừ, vậy em nói cho anh biết: Tại sao em lại khổ sở như vậy?" Giọng của anh dịu dàng giống như là đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Từ trước đến nay Tử Thời chưa từng được ai dỗ dành, ôm cô trong lòng như thế này, giọng nói mềm mại như thế này, mười tám năm nay... chỉ có người đàn ông ở trước mắt này.
Cô lập tức sụp đổ.
Cô khóc nói với anh: "Là em không tốt, sau này em không tiêu nhiều tiền như vậy nữa, em..." Cô nói năng lộn xộn, vùi đầu vào trong ngực anh, mãnh liệt và cực nhỏ giọng khóc nức nở.
Thịnh Thừa Quang nhíu mày. Anh thật không nghĩ tới chuyện tối hôm qua lại làm cô để tâm như vậy, anh chỉ là cảm xúc nhất thời, sao cô lại sợ hãi thành bộ dạng này chứ?
Thật... Cô đơn như vậy sao?
Tay anh vỗ về lưng cô, rất nhẹ, nhịp nhàng, Tử Thời mười tám tuổi vẫn còn hơi có chút mập mạp của trẻ con, nhưng cô ở trong ngực anh có vẻ như nhỏ gầy, hoang mang giống như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, vừa đáng thương lại vừa vô tội.
Đúng là, hai từ "Đáng thương" và "Vô tội" này bật lên trong đầu anh, trong nháy mắt đáy lòng Thịnh Thừa Quang lại dấy lên một cơn sóng tức giận. Dưới ánh sáng lờ mờ bên trong xe, ánh mắt của anh phát sáng khiến người ta phát rét.
Tử Thời lúc này khóc đủ rồi, ghé vào trong ngực anh nhỏ giọng nói xin lỗi, xin anh thứ lỗi: "...Anh đừng tức giận, em sai rồi, được không?"
Thịnh Thừa Quang thở dài, nâng mặt cô lên, gạt những sợi tóc rối dính trên mặt cô ra, anh trực tiếp dùng mu bàn tay lau nước mắt nước mũi khóc tèm lem của cô.
"Không phải là lỗi của em, là tâm trạng của anh không tốt, làm em sợ. Em xem," anh giơ khuy tay áo lên cho cô xem, "Anh rất thích, anh không có giận, em đừng suy nghĩ lung tung."
Tử Thời dĩ nhiên không tin hôm qua anh như vậy là "Không có tức giận", nhưng cô cũng tuyệt đối không dám hỏi nhiều, anh nói đừng suy nghĩ lung tung, cô liền ngừng suy nghĩ.
Cô gái biết điều rút khỏi ngực anh, Thịnh Thừa Quang ôm lấy thân thể mảnh mai mềm mại không xương, ôm cô hôn một lúc, giọng anh nghèn nghẹn trầm thấp, thì thầm ở bên tai cô hỏi: "Tử Thời, đi về nhà cùng anh nhé, có được không?"
Tử Thời... làm sao có thể nói không?
**
Thịnh Thừa Quang ở trong một khu chung cư cách công ty hai mươi phút lái xe, Tử Thời lần đầu tiên tới đây, lúc xe chạy vào chỉ thấy hai bên đường cây xanh um và chỉnh tề, môi trường rất tốt.
Một thang hai hộ, anh ở lầu tám, một căn hộ rất lớn, ba phòng ba sảnh được bố trí đơn giản và thoải mái, dọp dẹp cũng rất sạch sẽ.
Có lẽ là đã khóc hoa cả mắt, lúc đổi giày ở cửa trước Tử Thời suýt vấp té trên thảm, may là Thịnh Thừa Quang tinh mắt kịp thời đưa tay đỡ lấy. Anh mắng nhỏ một tiếng "Ngốc", hai tay ôm lấy cô đặt cô ngồi trên tủ giày, tự tay cởi giày thay dép cho cô, lại ôm cô xuống, xoa xoa đầu cô, "Nhanh đi rửa mặt đi."
Tử Thời ngượng ngùng chạy đi. Rửa tay rửa mặt xong, sau khi đi ra ngoài phát hiện Thịnh Thừa Quang lại ở trong phòng bếp.
Cô đi vào, thấy anh thành thục đánh trứng gà, tò mò hỏi anh: "Anh nấu cơm sao? Anh biết nấu cơm à?"
Thịnh Thừa Quang cười: "Em cho rằng anh là em sao?"
Tử Thời trong lòng có khúc mắc, nghe được lời nói gì đó cũng chỉ sợ là anh có ý kia, cúi đầu lại nhận lỗi lần nữa: "Xin lỗi..."
Thịnh Thừa Quang phản ứng kịp, dừng tay lại, anh thở dài, cúi người hôn lên gương mặt rửa đỏ bừng của cô, nói: "Ngoan, đi lấy ví tiền trong túi áo khoác của anh tới đây."
Tử Thời giống như con chó nhỏ được chủ sờ đầu, tung tăng chạy đi ra cửa trước, cầm lấy ví tiền từ trong túi áo khoác của anh đưa tới cho anh.
Thịnh Thừa Quang rút ra một một tấm thẻ, đặt vào trong tay cô, "Sau này em muốn mua đồ gì thì quét tấm thẻ này, biết không?"
Tử Thời ngây người, cầm tấm thẻ trong tay, cả người ngây ngốc nhìn anh.
Dáng vẻ ngây ngốc của cô thật sự rất ngốc, Thịnh Thừa Quang không nhịn được cúi đầu hôn cô, cô khẽ "ừm" một tiếng, ngượng ngùng né tránh giống như lúc bị anh hôn trước đó.
Sau đó cô lại dũng cảm đón nhận, chưa bao giờ có chủ động, thậm chí kiễng chân, hai tay vòng ở trên cổ của anh, nghễnh đầu cố gắng đáp lại nụ hôn của anh.
Nhưng cô quá ngốc, hút mút lấy môi anh, giống như con một con thú nhỏ không có răng. Thịnh Thừa Quang bị nhiệt tình lại không có kỹ thuật hôn gì của cô làm bật cười, tiếng nín cười khiến Tử Thời được khích lệ hơn gấp bội, càng thêm hăng say mút hơn nữa.
Môi Thịnh Thừa Quang cũng đã bị cô mút rách, mất rất nhiều sức trấn định lại sự nhiệt tình của con thú nhỏ của anh, đón cô từ trên cổ anh xuống, ôm lấy cô như ôm lấy một con búp bê, anh cười nói với cô: "Em muốn mua cái gì à, phải bỏ công đến như vậy?"
Tử Thời làm sao hiểu đây là anh trêu chọc, vui vẻ nói cho anh biết: "Em muốn đi mua quà sinh nhật tặng cho anh!"
Thịnh Thừa Quang cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi từ từ lướt qua môi cô, so với nụ hôn kịch liệt mới vừa rồi, sức lực này vô cùng mập mờ, giống như là ám chỉ gì đó, Tử Thời nửa hiểu nửa không cả người run lên.
"Hiện tại anh muốn quà sinh nhật là em." Môi anh lúc nóng lúc lạnh dán vào cánh môi của cô, hà hơi nóng bỏng nói.
Thoạt đầu Tử Thời vẫn còn chưa hiểu, khi ngón tay của anh từ bên hông của cô luồn vào trong quần áo của cô, như có như không nhẹ nhàng vuốt ve quanh eo của cô, cả người cô mềm nhũn, trong đầu nửa tỉnh nửa mê nghĩ tới một số hình ảnh...
Thịnh Thừa Quang nhìn cô chăm chú, không có bỏ qua mỗi một tấc da đang dần dần đỏ bừng trên hai gò má của cô, anh cực thích vẻ mặt vừa lúng túng sợ sệt lại vừa ngượng ngùng mong đợi này của cô, dáng vẻ này của cô quả thực kích thích tất cả ý nghĩ xấu trong lòng anh—— ngón tay dịu dàng vuốt ve bên eo cô từ từ dời xuống, tuột chiếc quần jeans bên eo của cô xuống, thân thể của cô rõ ràng cứng đờ, Thịnh Thừa Quang cười xấu xa, bàn tay ra sức xoa nhẹ, lòng bàn tay dính đầy trơn mềm, anh nhịn không nhịn thở dài một tiếng.
Tử Thời sợ hãi hét lên thất thanh, kẹp chặt hai chân theo bản năng vặn eo muốn tránh, nhưng cô gần như ngồi trong lòng anh, giãy giụa chỉ làm anh dùng sức hợp tình hợp lý—— ngón tay đang xoa nhẹ của anh chỉ còn cách có cái quần lót, trong đầu Tử Thời "ù ù" một tiếng, liền xụi lơ trong tay anh...
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh