Tử Thời
Chương 47
Đồ dùng trong nhà của cô đang còn ở đây, mỗi một chỗ Thịnh Thừa Quang đều tỉ mỉ xem xét: tủ treo quần áo trong phòng ngủ, bàn trang điểm, cái bàn học lộn xộn của cô, vốn dĩ anh chưa bao giờ làm việc trong phòng ngủ, nhưng mà cô lúc nào cũng yêu thích ngồi lơ đãng bên cửa sổ đọc sách, giống như con mèo nhỏ cuộn mình ở trên, có đôi khi xem một lúc thì ngủ thiếp đi, dáng vẻ co tròn đó khiến anh nhìn không thoải mái, cho nên mới cố ý đặt cái bàn viết này cạnh cửa sổ, hiện tại quyển truyện tranh trên bàn vẫn mở ở trang mà tối qua cô xem—tối hôm qua sau khi anh ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy cô vẫn say sưa lật quyển truyện tranh, gọi cô lên giường đi ngủ sớm một chút, lúc ấy cô mới lưu luyến bỏ quyển sách sang một bên.
Thực ra thì anh mua cho cô rất nhiều mẩu giấy đánh dấu sách, nhưng sau khi cô giành tới trên tay thì luôn vẽ linh tinh ở phía trên, sau đó thì quăng rất lộn xộn, lúc đọc sách thấy dừng ở nơi nào thì gấp mép trang sách lại chỗ đó, trang nào thấy đặc sắc còn gấp hẳn hai ba trang, mỗi một quyển mà cô xem xong cũng gấp đến dày đặc lộn xộn.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, không phải chuyện gì cô cũng đều nghe lời của anh.
Trong phòng tắm, sữa rửa mặt và mỹ phẩm dưỡng da của cô không hề ít, thật ra thì những thứ đó vốn không nhiều lắm, bình thường cô chỉ dùng bình sữa tắm có mùi nấm thơm, vào mùa hè thậm chí không dùng gì cả, mùa đông trời lạnh tắm xong cô sẽ nhớ mà bôi một ít, cái loại dầu mùi nấm thơm ấy, sau mỗi lần cô tắm xong trèo lên giường, anh đều muốn đè cô ra cắn vài cái.
Thịnh Thừa Quang tiếp tục kiểm tra cẩn thận, phát hiện sữa tắm của anh thiếu mất một chai chưa mở nắp—bình thường anh chỉ dùng một loại sữa tắm, nên mỗi lần mua đều lấy mấy chai.
Đóng cửa tủ lại, nâng người lên, trên mặt Thịnh Thừa Quang cũng không có bất kỳ biểu lộ nào.
Quay người trở lại bên cạnh tủ treo quần áo, mở cái hộc tủ treo áo sơ mi của anh ra kiểm tra kỹ càng: quả nhiên, thiếu mất một cái áo sơ mi trắng.
Lần trước lúc anh gọi Triệu Hoài Chương tới đón cô đi, thứ duy nhất cô mang đi là một cái áo sơ mi trắng của anh, còn lúc này cô rời đi, mang nhiều thêm một bình sữa tắm.
Tử Thời, em thật là…..
Thịnh Thừa Quang đóng cửa tủ treo quần áo, khuôn mặt giống như diện bích (ý là không thay đổi) đối mặt với cánh cửa rất lâu, sau đó tung ra một quyền mang theo rất nhiều sức muốn đấm lên trên, nhưng đang trên đường đi thì nhẫn nhịn lại, cuối cùng bàn tay nặng nề kia đập ở trên.
Tất nhiên không phải chưa từng nghĩ đến cô sẽ lén lút chạy trốn, thậm chí anh từng âm thầm phân tích qua khả năng cô sẽ rời đi như thế nào, chỉ là chuyện xảy đến……chuyện xảy đến, anh lo lắng hỗn loạn không biết cô đi trên đường có an toàn hay không, vội vàng muốn biết cô đi nơi nào, cơm trưa hôm nay đã ăn chưa? Ăn những thứ gì? Chắc chắn sẽ không đói bụng, nhưng vì đứa bé nên nhất định sẽ ăn, cô lúc nào cũng là người âm thầm chịu đựng, chỉ biết suy nghĩ cho người khác—trước kia là anh, bây giờ là đứa bé của bọn họ.
Thịnh Thừa Quang bình tĩnh mà khách quan nhận thấy được bản thân mình đang rơi vào trong suy nghĩ cuồng loạn.
Tại sao lại như vậy? Vậy mà không có cách nào tự động kiểm soát được tình huống. Là bởi vì cô chạy trốn sao? Bởi vì cô lại có thể thực sự rời khỏi anh.
Thịnh Thừa Quang, trong lòng Thịnh Thừa Quang tự hỏi chính mình: có phải thật ra mày vẫn không thể tin được đúng không?
Không thể tin được……cô gái như vậy sẽ thực sự quyết một lòng vĩnh viễn yêu anh.
Kỳ thực anh vẫn luôn biết rõ Tử Thời có bao nhiêu tốt đẹp, cô gái hồn nhiên lương thiện như vậy, anh thực sự vẫn không thể tin được bản thân mình lại xứng đôi như thế.
**
Thịnh Minh Hoa làm cách nào cũng không gọi được điện thoại cho Thịnh Thừa Quang, sắp phát điên, chỉ có thể đích thân tìm đến tận cửa, chạy tới nhanh như điện chớp, cửa vừa mở ra bà đang muốn rống lên, lại phát hiện sắc mặt cháu mình vô cùng tiều tụy, một chút ánh sáng trong mắt cũng không có, quả thực mất hết tinh thần.
“Thừa Quang?” trong khoảng thời gian ngắn Thịnh Minh Hoa sửng sốt đứng ở nơi đó, bà chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ như vậy của đứa nhỏ này.
Thịnh Thừa Quang cũng biết trạng thái hiện tại của mình cực kỳ kém, hay tay anh dùng sức chà xát lên mặt, thở ra một hơi nặng nề, lắc đầu.
“Có phải không thấy Tề Quang đúng không?” anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt tỉnh táo hỏi, giọng nói khàn khàn giống như dây thanh quản mới bị giấy nhám mài qua.
“Đúng vậy! Cháu biết nó đi chỗ nào sao?” Thịnh Minh Hoa suy nghĩ đến đó, lại bối rối, cõi lòng đầy mong chờ hỏi.
Thịnh Thừa Quang mời bà đi vào, dìu bà đến ngồi xuống trên sô pha, anh đi rót cho bà ly nước, sau đó ngồi đối diện với bà, im lặng một lúc, rồi mới hỏi; “Cô, Tề Quang có để lại tin tức gì cho cô hay không?”
“Chỉ gửi cho cô cái email bảo nó muốn đi ra ngoài giải sầu—thân thể nó như vậy sao có thể ra bên ngoài chạy loạn đây? Rốt cuộc nó đi chỗ nào?!”
Lúc này Thịnh Thừa Quang đã tỉnh táo lại, không trả lời bà, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Người bên cạnh em ấy đều đưa đi hết chứ?”
“Ừ! Trợ lý, hộ vệ và y tá đều đưa theo, nhưng mà bây giờ những người này một người cũng không liên lạc được—” Thịnh Minh Hoa chợt phản ứng kịp, âm thanh cao lên đến quãng tám: “Thừa Quang?!”
“Dạ, nó đưa Tử Thời theo.” Thịnh Thừa Quang bình tĩnh nói xong, dựa vào sau ghế sô pha.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, phía sau lưng anh, là bầu trời thành phố G sáng sủa tươi đẹp.
Trước đây cũng đã từng có những buổi chiều đẹp trời như vậy, anh đang ở sân thượng tầng trên cùng hút thuốc lá, Tử Thời đứng im lặng sau lưng anh, anh không gọi cô, cô cũng không dám tiến lên hay tránh đi.
Đến bây giờ rốt cuộc cô học được cách xoay người rời đi. Chính là anh dạy, là anh hi vọng cô có thể tự do tự tại, kết quả đúng là cô đã thực sự bay đi, anh mới phát hiện bản thân mình bị bỏ lại tại chỗ rồi.
Mặt trời ở trên tầng mây càng lộ ra vẻ sáng lấp lánh.
Ngoài cửa sổ những đám mây một tầng rồi lại một tầng như những ngọn núi nối tiếp nhau, khổng lồ, thánh khiết, làm người ta nhớ tới ánh sáng và thiên đường.
Từ lúc máy bay cất cánh Tử Thời từ trong căng thẳng trở lại bình thường, vẫn xoay mặt ra bên ngoài cửa sổ nhìn si mê như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay, nhưng không phải cùng với người lúc trước đã hứa hẹn bay cùng cô.
Mới vừa rồi Tề Quang trộm Tử Thời từ trong nhà Thịnh Thừa Quang ra, dọc theo đường ra sân bay cũng vô cùng căng thẳng, bây giờ mới thả lỏng tinh thần, mệt mỏi muốn nghỉ một lúc, nhưng ánh sáng quá sáng khiến cậu không ngủ được, đeo chụp mắt lên sợ cô phát hiện sẽ kéo xuống che cửa sổ, anh đành lấy lại tinh thần nói chuyện với cô: ‘Tử Thời, chúng ta uống chút gì đi? Nước trái cây được không?”
Lúc này Tử Thời một chút khẩu vị cũng không có, nhưng mà trong bụng đang có một đứa nhỏ lệ thuộc vào sự chăm sóc của cô, cô nghĩ ngợi, nói: “Cho em một ly nước, nước nóng. Còn nữa, có quả hạch không?”
Tề quang gọi nữ tiếp viên hàng không tới dặn dò mấy câu, quay đầu lại nói đùa với Tử Thời: “Đúng là kì lạ nha, em thực sự ăn được à? Anh còn tưởng quãng đường này em đều lấy nước mắt rửa mặt đấy.”
Cô nghe vậy thì sững sờ, sau khi hết sững sờ thì vô cùng nghiêm túc nói cho cậu biết: “Bây giờ em không được khóc.”
Bảo bảo trong bụng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Tay của cô dịu dàng đặt lên bụng, Tề Quang liếc mắt nhìn, vẻ mặt cũng dịu dàng theo. Lúc này nữ tiếp viên hàng không mang nước ấm và quả hạch tới, Tử Thời lấy Vitamin và calcium đều phải uống mỗi ngày từ trong túi luôn mang theo bên mình ra, nuốt cùng nước ấm, sau đó bắt đầu ăn từng khối từng khối quả hạch.
Tề Quang nhìn thấy lúc ăn quả hạch quai hàm cô phồng lên cực kỳ vất vả, rõ ràng là dùng sức cắn răng, kiềm chế cảm xúc, cậu thấy không đành lòng, ấm giọng khuyên cô: “Nếu em khó chịu thì hãy khóc lên, không sao cả, trong lòng em buồn bực đối với bảo bảo cũng là không tốt đâu nhé!”
Người đang ăn quả vui vẻ kia, vất vả bỏ thêm một khối vào trong miệng, khó khăn nuốt xuống, sau vài giây, rốt cuộc nước mắt cô bắt đầu rơi xuống.
Cô khóc vô cùng khống chế, cứ như vậy một lúc, sau đó quệt cái mũi hồng hồng thu nước mắt lại. Tề Quang chuyển cho cô cái khăn tay, lại đưa tay ôm cô, để cô tựa đầu vào trên bả vai của mình.
“Không bỏ được như vậy à? Vậy tại sao vẫn chịu đi theo anh?” Tề Quang muốn trò chuyện cùng với cô, nói ra được thì sẽ không còn đau lòng như vậy nữa.
Còn vào lúc này Tử Thời kỳ thực là vô cùng đau lòng và sợ hãi—bởi vì cảm giác cô không thể khống chế tâm tình của mình, giống như bị thứ gì đó nắm chặt siết lại rất đau, cô sợ sự đau đớn này sẽ làm đứa bé bị thương, nhưng lại không khống chế được.
Tề Quang nói chuyện với cô, cô bị phân tán lực chú ý, nói đứt quãng trả lời anh: “……Không muốn ở lại đó…..Làm anh ấy khó xử…..”
“À….là như thế sao?” Tề Quang cười nói: “Anh còn tưởng em sợ anh Thừa Quang không cần đứa trẻ này.” Chỉ sợ anh Thừa Quang cũng suy đoán như vậy: cho rằng Tử Thời chạy trốn là vì không tin tưởng anh ấy.
Nghĩ đến việc lúc này anh Thừa Quang cũng đã phát hiện, anh ấy chắc chắn sẽ vô cùng giật mình chứ?
“Em không biết……không xác định được.”
Tử Thời tựa vào đầu vai cậu, ánh mắt và giọng nói đều rất mờ mịt.
Tề Quang không ngờ cô thực sự nghĩ như vậy?! Lại có thể không tin tưởng anh Thừa Quang à……Được rồi, lần này nếu anh Thừa Quang biết, chắc chắn sẽ bị tức chết!
Hai anh em ở trong máy bay trên cao, dùng những lời nhỏ nhẹ nói chuyện, quả thực giống như Tề Quang nói, sự lo lắng và sợ hãi trong lòng chỉ cần nói ra là đã cảm thấy an tâm hơn nhiều, Tử Thời nói xong, trong lòng dần dần bình tĩnh.
Tề Quang luôn luôn cố gắng an ủi tâm tình của cô, anh đảm bảo với cô: “Chỗ thành phố C rất nhiều nhân vật lợi hại, nhà họ Tạ và nhà họ Thịnh đều không chen tay vào lọt được, cho nên đối với chúng ta mà nói là rất an toàn. Chúng ta đi đến nơi đó, em cũng không cần lo lắng, chỉ cần để ý đến sức khỏe khỏe mạnh, bình an sinh con ra là được.”
Cô không nói lời nào, Tề Quang tiếp tục ấm giọng nói: “Không cần lo lắng cho anh Thừa Quang, so với tưởng tượng của em anh ấy lợi hại hơn rất nhiều. Cũng không cần lo lắng chuyện sau này, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Cho dù là ở tình huống xấu nhất, em và bảo bảo còn có anh mà, nếu như anh có cái gì ngoài ý muốn, toàn bộ tài sản và cổ phần trong Thịnh thị của anh sẽ để lại cho em và bảo bảo, Tử Thời, em không cần phải lo lắng bất kỳ chuyện gì.”
“Tại sao đối xử tốt với em như vậy?” Tử Thời rất nghi ngờ vấn đề này, bây giờ không nhịn được nhẹ giọng hỏi ra.
“Bởi vì chỉ có em cần anh chăm sóc!” Tề Quang dịu dàng nói, cười cong mắt.
Bởi vì em là em gái anh. Cũng bởi vì có người chăm sóc anh nhiều năm như vậy, người đó vì anh không tiếc gì cả, vì vậy anh cũng muốn thay người ấy dùng tất cả sức lực bảo vệ em và con của hai người.
**
Máy bay hạ cánh xuống thành phố C, sắc trời bên ngoài đã gần vào đêm. Có người chờ ở lối ra đón bọn họ, là một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng mà thời thượng, nhìn qua khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, làn da màu lúa mì rất khỏe mạnh, cười lên hai hàm răng rất trắng, làm người ta nảy sinh sự gần gũi ngay lập tức.
Cô ấy nhìn thấy đoàn người Tề Quang ra liền sải bước chào đón, Tề Quang cũng cười giang hai cánh tay ôm lấy cô ấy, nhìn hai người giống như tri kỷ xa cách đã lâu nay gặp lại.
Tề Quang cả đoạn đường mệt mỏi, lúc này lại cười rất có tinh thần, anh giới thiệu với Tử Thời người tới: “Đây là học tỷ Nguyễn Hạ của anh ở học viện thiết kế thời trang bên Anh, em gọi chị ấy là chị Fay là được.”
“Đây là em gái em, Thịnh Tử Thời.” Tề Quang nói với Fay.
Tính cách của Fay rất nhiệt tình cũng rất thẳng thắn, sau khi đón bọn họ trên đường trở về dọc theo đường đi đều giới thiệu cảnh đẹp và thức ăn ngon ở thành phố C, cô không hề kiêng kị tình huống của Tử Thời, giọng nói cởi mở nói với Tử Thời: “Chị và anh bạn nhỏ Thịnh Tề Quang này coi như là bạn chí cốt—nó đã cứu thứ quan trọng nhất cuộc đời chị, chị nợ nó một cái mạng! Cho nên em cứ việc ở lại nơi này của chị. Còn có, sau này đứa bé sẽ nhận chị làm mẹ nuôi……!”
Tử Thời thích người phát ra sáng ánh mặt trời như vậy, tâm tình cũng trở nên vui vẻ theo, mím môi cười, gật đầu một cái đồng ý.
Xe chạy thẳng đến trung tâm chợ, lái vào một khu biệt thự yên tĩnh trong cảnh náo nhiệt đó, cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự ba tầng độc lập.
Đèn trong cả tòa biệt thự đều đã sáng choang, bể phun nước rào rào trong sân cũng có rất nhiều đèn màu sắc khác nhau chiếu sáng, có hai hàng người mặc đồng phục giống nhau đang chờ ở cửa lớn, Fay chỉ chỉ, dáng vẻ đắc ý hả hê của cô thực đáng yêu, nhướng mày lên nói với Tề Quang: “Như thế nào? Thịnh thiếu gia nhìn có hài lòng không?”
Quả thực Tề Quang cũng cần, không khách khí với cô, cười nói: “Làm phiền học tỷ, cảm ơn.”
“Ha ha! Thật ra thì đây là biệt thự của chị gái chị đó…., chị đã nói với chị ấy mượn dùng một thời gian.” Fay nháy nháy mắt với Tề Quang, dáng vẻ vui vẻ nghịch ngợm quả thực như cô học sinh nhỏ.
Sau khi xuống xe Fay đi ở phía trước, phía sau Tề Quang nhẹ giọng nói với Tử Thời: “Anh rể của chị Fay họ Dung, nhà họ Dung ở thành phố C này gần như cùng cấp với nhà họ Từ ở thành phố G, chúng ta ở chỗ này chắc chắn sẽ không bị người khác quấy rầy.”
Cậu hao phí nhiều tâm tư như vậy chỉ để cho cô an tâm dưỡng thai, Tử Thời vừa cảm động vừa biết ơn cười với anh.
Thực ra thì anh mua cho cô rất nhiều mẩu giấy đánh dấu sách, nhưng sau khi cô giành tới trên tay thì luôn vẽ linh tinh ở phía trên, sau đó thì quăng rất lộn xộn, lúc đọc sách thấy dừng ở nơi nào thì gấp mép trang sách lại chỗ đó, trang nào thấy đặc sắc còn gấp hẳn hai ba trang, mỗi một quyển mà cô xem xong cũng gấp đến dày đặc lộn xộn.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, không phải chuyện gì cô cũng đều nghe lời của anh.
Trong phòng tắm, sữa rửa mặt và mỹ phẩm dưỡng da của cô không hề ít, thật ra thì những thứ đó vốn không nhiều lắm, bình thường cô chỉ dùng bình sữa tắm có mùi nấm thơm, vào mùa hè thậm chí không dùng gì cả, mùa đông trời lạnh tắm xong cô sẽ nhớ mà bôi một ít, cái loại dầu mùi nấm thơm ấy, sau mỗi lần cô tắm xong trèo lên giường, anh đều muốn đè cô ra cắn vài cái.
Thịnh Thừa Quang tiếp tục kiểm tra cẩn thận, phát hiện sữa tắm của anh thiếu mất một chai chưa mở nắp—bình thường anh chỉ dùng một loại sữa tắm, nên mỗi lần mua đều lấy mấy chai.
Đóng cửa tủ lại, nâng người lên, trên mặt Thịnh Thừa Quang cũng không có bất kỳ biểu lộ nào.
Quay người trở lại bên cạnh tủ treo quần áo, mở cái hộc tủ treo áo sơ mi của anh ra kiểm tra kỹ càng: quả nhiên, thiếu mất một cái áo sơ mi trắng.
Lần trước lúc anh gọi Triệu Hoài Chương tới đón cô đi, thứ duy nhất cô mang đi là một cái áo sơ mi trắng của anh, còn lúc này cô rời đi, mang nhiều thêm một bình sữa tắm.
Tử Thời, em thật là…..
Thịnh Thừa Quang đóng cửa tủ treo quần áo, khuôn mặt giống như diện bích (ý là không thay đổi) đối mặt với cánh cửa rất lâu, sau đó tung ra một quyền mang theo rất nhiều sức muốn đấm lên trên, nhưng đang trên đường đi thì nhẫn nhịn lại, cuối cùng bàn tay nặng nề kia đập ở trên.
Tất nhiên không phải chưa từng nghĩ đến cô sẽ lén lút chạy trốn, thậm chí anh từng âm thầm phân tích qua khả năng cô sẽ rời đi như thế nào, chỉ là chuyện xảy đến……chuyện xảy đến, anh lo lắng hỗn loạn không biết cô đi trên đường có an toàn hay không, vội vàng muốn biết cô đi nơi nào, cơm trưa hôm nay đã ăn chưa? Ăn những thứ gì? Chắc chắn sẽ không đói bụng, nhưng vì đứa bé nên nhất định sẽ ăn, cô lúc nào cũng là người âm thầm chịu đựng, chỉ biết suy nghĩ cho người khác—trước kia là anh, bây giờ là đứa bé của bọn họ.
Thịnh Thừa Quang bình tĩnh mà khách quan nhận thấy được bản thân mình đang rơi vào trong suy nghĩ cuồng loạn.
Tại sao lại như vậy? Vậy mà không có cách nào tự động kiểm soát được tình huống. Là bởi vì cô chạy trốn sao? Bởi vì cô lại có thể thực sự rời khỏi anh.
Thịnh Thừa Quang, trong lòng Thịnh Thừa Quang tự hỏi chính mình: có phải thật ra mày vẫn không thể tin được đúng không?
Không thể tin được……cô gái như vậy sẽ thực sự quyết một lòng vĩnh viễn yêu anh.
Kỳ thực anh vẫn luôn biết rõ Tử Thời có bao nhiêu tốt đẹp, cô gái hồn nhiên lương thiện như vậy, anh thực sự vẫn không thể tin được bản thân mình lại xứng đôi như thế.
**
Thịnh Minh Hoa làm cách nào cũng không gọi được điện thoại cho Thịnh Thừa Quang, sắp phát điên, chỉ có thể đích thân tìm đến tận cửa, chạy tới nhanh như điện chớp, cửa vừa mở ra bà đang muốn rống lên, lại phát hiện sắc mặt cháu mình vô cùng tiều tụy, một chút ánh sáng trong mắt cũng không có, quả thực mất hết tinh thần.
“Thừa Quang?” trong khoảng thời gian ngắn Thịnh Minh Hoa sửng sốt đứng ở nơi đó, bà chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ như vậy của đứa nhỏ này.
Thịnh Thừa Quang cũng biết trạng thái hiện tại của mình cực kỳ kém, hay tay anh dùng sức chà xát lên mặt, thở ra một hơi nặng nề, lắc đầu.
“Có phải không thấy Tề Quang đúng không?” anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt tỉnh táo hỏi, giọng nói khàn khàn giống như dây thanh quản mới bị giấy nhám mài qua.
“Đúng vậy! Cháu biết nó đi chỗ nào sao?” Thịnh Minh Hoa suy nghĩ đến đó, lại bối rối, cõi lòng đầy mong chờ hỏi.
Thịnh Thừa Quang mời bà đi vào, dìu bà đến ngồi xuống trên sô pha, anh đi rót cho bà ly nước, sau đó ngồi đối diện với bà, im lặng một lúc, rồi mới hỏi; “Cô, Tề Quang có để lại tin tức gì cho cô hay không?”
“Chỉ gửi cho cô cái email bảo nó muốn đi ra ngoài giải sầu—thân thể nó như vậy sao có thể ra bên ngoài chạy loạn đây? Rốt cuộc nó đi chỗ nào?!”
Lúc này Thịnh Thừa Quang đã tỉnh táo lại, không trả lời bà, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Người bên cạnh em ấy đều đưa đi hết chứ?”
“Ừ! Trợ lý, hộ vệ và y tá đều đưa theo, nhưng mà bây giờ những người này một người cũng không liên lạc được—” Thịnh Minh Hoa chợt phản ứng kịp, âm thanh cao lên đến quãng tám: “Thừa Quang?!”
“Dạ, nó đưa Tử Thời theo.” Thịnh Thừa Quang bình tĩnh nói xong, dựa vào sau ghế sô pha.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, phía sau lưng anh, là bầu trời thành phố G sáng sủa tươi đẹp.
Trước đây cũng đã từng có những buổi chiều đẹp trời như vậy, anh đang ở sân thượng tầng trên cùng hút thuốc lá, Tử Thời đứng im lặng sau lưng anh, anh không gọi cô, cô cũng không dám tiến lên hay tránh đi.
Đến bây giờ rốt cuộc cô học được cách xoay người rời đi. Chính là anh dạy, là anh hi vọng cô có thể tự do tự tại, kết quả đúng là cô đã thực sự bay đi, anh mới phát hiện bản thân mình bị bỏ lại tại chỗ rồi.
Mặt trời ở trên tầng mây càng lộ ra vẻ sáng lấp lánh.
Ngoài cửa sổ những đám mây một tầng rồi lại một tầng như những ngọn núi nối tiếp nhau, khổng lồ, thánh khiết, làm người ta nhớ tới ánh sáng và thiên đường.
Từ lúc máy bay cất cánh Tử Thời từ trong căng thẳng trở lại bình thường, vẫn xoay mặt ra bên ngoài cửa sổ nhìn si mê như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay, nhưng không phải cùng với người lúc trước đã hứa hẹn bay cùng cô.
Mới vừa rồi Tề Quang trộm Tử Thời từ trong nhà Thịnh Thừa Quang ra, dọc theo đường ra sân bay cũng vô cùng căng thẳng, bây giờ mới thả lỏng tinh thần, mệt mỏi muốn nghỉ một lúc, nhưng ánh sáng quá sáng khiến cậu không ngủ được, đeo chụp mắt lên sợ cô phát hiện sẽ kéo xuống che cửa sổ, anh đành lấy lại tinh thần nói chuyện với cô: ‘Tử Thời, chúng ta uống chút gì đi? Nước trái cây được không?”
Lúc này Tử Thời một chút khẩu vị cũng không có, nhưng mà trong bụng đang có một đứa nhỏ lệ thuộc vào sự chăm sóc của cô, cô nghĩ ngợi, nói: “Cho em một ly nước, nước nóng. Còn nữa, có quả hạch không?”
Tề quang gọi nữ tiếp viên hàng không tới dặn dò mấy câu, quay đầu lại nói đùa với Tử Thời: “Đúng là kì lạ nha, em thực sự ăn được à? Anh còn tưởng quãng đường này em đều lấy nước mắt rửa mặt đấy.”
Cô nghe vậy thì sững sờ, sau khi hết sững sờ thì vô cùng nghiêm túc nói cho cậu biết: “Bây giờ em không được khóc.”
Bảo bảo trong bụng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Tay của cô dịu dàng đặt lên bụng, Tề Quang liếc mắt nhìn, vẻ mặt cũng dịu dàng theo. Lúc này nữ tiếp viên hàng không mang nước ấm và quả hạch tới, Tử Thời lấy Vitamin và calcium đều phải uống mỗi ngày từ trong túi luôn mang theo bên mình ra, nuốt cùng nước ấm, sau đó bắt đầu ăn từng khối từng khối quả hạch.
Tề Quang nhìn thấy lúc ăn quả hạch quai hàm cô phồng lên cực kỳ vất vả, rõ ràng là dùng sức cắn răng, kiềm chế cảm xúc, cậu thấy không đành lòng, ấm giọng khuyên cô: “Nếu em khó chịu thì hãy khóc lên, không sao cả, trong lòng em buồn bực đối với bảo bảo cũng là không tốt đâu nhé!”
Người đang ăn quả vui vẻ kia, vất vả bỏ thêm một khối vào trong miệng, khó khăn nuốt xuống, sau vài giây, rốt cuộc nước mắt cô bắt đầu rơi xuống.
Cô khóc vô cùng khống chế, cứ như vậy một lúc, sau đó quệt cái mũi hồng hồng thu nước mắt lại. Tề Quang chuyển cho cô cái khăn tay, lại đưa tay ôm cô, để cô tựa đầu vào trên bả vai của mình.
“Không bỏ được như vậy à? Vậy tại sao vẫn chịu đi theo anh?” Tề Quang muốn trò chuyện cùng với cô, nói ra được thì sẽ không còn đau lòng như vậy nữa.
Còn vào lúc này Tử Thời kỳ thực là vô cùng đau lòng và sợ hãi—bởi vì cảm giác cô không thể khống chế tâm tình của mình, giống như bị thứ gì đó nắm chặt siết lại rất đau, cô sợ sự đau đớn này sẽ làm đứa bé bị thương, nhưng lại không khống chế được.
Tề Quang nói chuyện với cô, cô bị phân tán lực chú ý, nói đứt quãng trả lời anh: “……Không muốn ở lại đó…..Làm anh ấy khó xử…..”
“À….là như thế sao?” Tề Quang cười nói: “Anh còn tưởng em sợ anh Thừa Quang không cần đứa trẻ này.” Chỉ sợ anh Thừa Quang cũng suy đoán như vậy: cho rằng Tử Thời chạy trốn là vì không tin tưởng anh ấy.
Nghĩ đến việc lúc này anh Thừa Quang cũng đã phát hiện, anh ấy chắc chắn sẽ vô cùng giật mình chứ?
“Em không biết……không xác định được.”
Tử Thời tựa vào đầu vai cậu, ánh mắt và giọng nói đều rất mờ mịt.
Tề Quang không ngờ cô thực sự nghĩ như vậy?! Lại có thể không tin tưởng anh Thừa Quang à……Được rồi, lần này nếu anh Thừa Quang biết, chắc chắn sẽ bị tức chết!
Hai anh em ở trong máy bay trên cao, dùng những lời nhỏ nhẹ nói chuyện, quả thực giống như Tề Quang nói, sự lo lắng và sợ hãi trong lòng chỉ cần nói ra là đã cảm thấy an tâm hơn nhiều, Tử Thời nói xong, trong lòng dần dần bình tĩnh.
Tề Quang luôn luôn cố gắng an ủi tâm tình của cô, anh đảm bảo với cô: “Chỗ thành phố C rất nhiều nhân vật lợi hại, nhà họ Tạ và nhà họ Thịnh đều không chen tay vào lọt được, cho nên đối với chúng ta mà nói là rất an toàn. Chúng ta đi đến nơi đó, em cũng không cần lo lắng, chỉ cần để ý đến sức khỏe khỏe mạnh, bình an sinh con ra là được.”
Cô không nói lời nào, Tề Quang tiếp tục ấm giọng nói: “Không cần lo lắng cho anh Thừa Quang, so với tưởng tượng của em anh ấy lợi hại hơn rất nhiều. Cũng không cần lo lắng chuyện sau này, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Cho dù là ở tình huống xấu nhất, em và bảo bảo còn có anh mà, nếu như anh có cái gì ngoài ý muốn, toàn bộ tài sản và cổ phần trong Thịnh thị của anh sẽ để lại cho em và bảo bảo, Tử Thời, em không cần phải lo lắng bất kỳ chuyện gì.”
“Tại sao đối xử tốt với em như vậy?” Tử Thời rất nghi ngờ vấn đề này, bây giờ không nhịn được nhẹ giọng hỏi ra.
“Bởi vì chỉ có em cần anh chăm sóc!” Tề Quang dịu dàng nói, cười cong mắt.
Bởi vì em là em gái anh. Cũng bởi vì có người chăm sóc anh nhiều năm như vậy, người đó vì anh không tiếc gì cả, vì vậy anh cũng muốn thay người ấy dùng tất cả sức lực bảo vệ em và con của hai người.
**
Máy bay hạ cánh xuống thành phố C, sắc trời bên ngoài đã gần vào đêm. Có người chờ ở lối ra đón bọn họ, là một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng mà thời thượng, nhìn qua khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, làn da màu lúa mì rất khỏe mạnh, cười lên hai hàm răng rất trắng, làm người ta nảy sinh sự gần gũi ngay lập tức.
Cô ấy nhìn thấy đoàn người Tề Quang ra liền sải bước chào đón, Tề Quang cũng cười giang hai cánh tay ôm lấy cô ấy, nhìn hai người giống như tri kỷ xa cách đã lâu nay gặp lại.
Tề Quang cả đoạn đường mệt mỏi, lúc này lại cười rất có tinh thần, anh giới thiệu với Tử Thời người tới: “Đây là học tỷ Nguyễn Hạ của anh ở học viện thiết kế thời trang bên Anh, em gọi chị ấy là chị Fay là được.”
“Đây là em gái em, Thịnh Tử Thời.” Tề Quang nói với Fay.
Tính cách của Fay rất nhiệt tình cũng rất thẳng thắn, sau khi đón bọn họ trên đường trở về dọc theo đường đi đều giới thiệu cảnh đẹp và thức ăn ngon ở thành phố C, cô không hề kiêng kị tình huống của Tử Thời, giọng nói cởi mở nói với Tử Thời: “Chị và anh bạn nhỏ Thịnh Tề Quang này coi như là bạn chí cốt—nó đã cứu thứ quan trọng nhất cuộc đời chị, chị nợ nó một cái mạng! Cho nên em cứ việc ở lại nơi này của chị. Còn có, sau này đứa bé sẽ nhận chị làm mẹ nuôi……!”
Tử Thời thích người phát ra sáng ánh mặt trời như vậy, tâm tình cũng trở nên vui vẻ theo, mím môi cười, gật đầu một cái đồng ý.
Xe chạy thẳng đến trung tâm chợ, lái vào một khu biệt thự yên tĩnh trong cảnh náo nhiệt đó, cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự ba tầng độc lập.
Đèn trong cả tòa biệt thự đều đã sáng choang, bể phun nước rào rào trong sân cũng có rất nhiều đèn màu sắc khác nhau chiếu sáng, có hai hàng người mặc đồng phục giống nhau đang chờ ở cửa lớn, Fay chỉ chỉ, dáng vẻ đắc ý hả hê của cô thực đáng yêu, nhướng mày lên nói với Tề Quang: “Như thế nào? Thịnh thiếu gia nhìn có hài lòng không?”
Quả thực Tề Quang cũng cần, không khách khí với cô, cười nói: “Làm phiền học tỷ, cảm ơn.”
“Ha ha! Thật ra thì đây là biệt thự của chị gái chị đó…., chị đã nói với chị ấy mượn dùng một thời gian.” Fay nháy nháy mắt với Tề Quang, dáng vẻ vui vẻ nghịch ngợm quả thực như cô học sinh nhỏ.
Sau khi xuống xe Fay đi ở phía trước, phía sau Tề Quang nhẹ giọng nói với Tử Thời: “Anh rể của chị Fay họ Dung, nhà họ Dung ở thành phố C này gần như cùng cấp với nhà họ Từ ở thành phố G, chúng ta ở chỗ này chắc chắn sẽ không bị người khác quấy rầy.”
Cậu hao phí nhiều tâm tư như vậy chỉ để cho cô an tâm dưỡng thai, Tử Thời vừa cảm động vừa biết ơn cười với anh.
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh