Tử Thời
Chương 26
Cô vốn dĩ nhút nhát và hồn nhiên, những lúc trên giường là anh tự mình dạy cô, cho tới bây giờ anh luôn là người chủ động. Trước kia bị anh dụ dỗ, lúc yêu quá tha thiết cô cũng thường không kìm nén được tình cảm của mình nhưng chỉ phát ra những tiếng ngâm thật nhỏ, thỉnh thoảng lại nức nở, đáng yêu làm người ta phải thương tiếc. Giờ phút này, dáng vẻ của cô vừa vui vẻ lại thỏa mãn chủ động muốn anh thật sự là lần đầu tiên, Thịnh Thừa Quang rất ngoài ý muốn hơi chống đỡ không được, bên tai là âm thanh yêu kiều mềm mại của cô, phía dưới ấm áp của Tử Thời bọc chặt hạ thân anh, anh đẩy mạnh về phía trước, chôn mình hoàn toàn vào trong cơ thể cô.
Giữ Tử Thời để cô không được lộn xộn nữa lại thêm hỏa, trong đầu Thịnh Thừa Quang thoáng qua một lần ký kết hiệp ước bổ sung với thiên thần Anime, lúc này sức lực mới dần trở lại bình thường.
Anh mất hồn thở dốc một hơi, người dưới thân như con mèo nhỏ khẽ hừ một tiếng, hai cái đùi gắt gao quấn chặt trên lưng anh, không muốn rời khỏi giường, dính sát vào Thịnh Thừa Quang... Anh đặt tay trên cái mông nhỏ của cô "Bộp bộp" vỗ hai cái.
"Cả hồn cũng bị em dụ dỗ đi ra rồi..." Anh cười mắng, âm thanh trầm thấp, gợi cảm không thôi.
Người bị đánh trúng thất thanh kêu hai tiếng, vẫn là giọng điệu vui vẻ, tứ chi của cô gắt gao quấn trên người anh, chính xác là tiểu yêu nữ muốn hút máu anh mà. Thịnh Thừa Quang không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng mà cô nhìn mình, trong tay xoa cái mông nhỏ vểnh lên, ưỡn thắt lưng ra vào trong cơ thể cô, chậm lại nặng, mỗi một lần đi vào đều là toàn bộ, cô tràn đầy, mèo nhỏ thỏa mãn cong eo lên, dường như kêu cái gì đó, sau mấy chục cái thúc vào của anh cả người liền không ngừng run rẩy...
Thịnh Thừa Quang cũng đạt được thỏa mãn, mặc dù chỉ có một lần nhưng khi nhìn cô như một nụ hoa nở rộ dưới thân mình, anh liền cảm thấy thành công hơn cả khi khi ký được hợp đồng trị giá hàng tỉ.
Máu nóng cuồn cuộn trong lòng, khoái cảm trên lưng từng đợt dồn dập, Thịnh Thừa Quang dần dần có chút nhịn không được, ôm cô gái đã mềm thành một vũng nước lên, thay đổi tư thế để cho cô ngồi trên đùi anh.
Nắm lấy hông của cô di chuyển lên xuống, anh cảm thấy khoái hoạt hơn nhiều, trong khi Tử Thời lại cảm thấy căng trướng cực kỳ, ôm bả vai Thịnh Thừa Quang, đầu mềm mại tựa vào vai anh nhẹ giọng nói: "Không cần."
"Nào có chuyện như vậy?" Thịnh Thừa Quang thuận tay đánh nhẹ cô, "Chính mình đủ rồi thì không để ý đến anh? Hử?"
Mới vừa rồi Tử Thời bị anh làm nhiều lần, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, dừng lại rồi toàn thân vẫn còn hơi run rẩy, một cái vỗ của anh nhè nhẹ đi lên, cô lại cảm thấy như bị đánh nặng hơn, cả người run lên, phìa dưới gắt gao cắn chặt người anh em của anh hơn.... Thịnh Thừa Quang hít sâu một hơi, nhiệt huyết sôi trào, đưa tay "Bộp bộp bộp" cho cô vài cái.
Cái này quả thực là muốn giết người mà, hai tay Tử Thời ôm chặt cổ anh, ghé vào lỗ tai anh "Ô ô ô" khóc, nhỏ giọng cầu xin: "Thịnh Thừa Quang!"
Nhưng trong tình huống này, cô mềm nhũn kêu tên anh như vậy, thân mình phiếm hồng mềm mại ở trong ngực anh không ngừng run rẩy, toàn bộ xấu xa trong máu Thịnh Thừa Quang cũng bị kích phát ra hết, cho cô một nụ hôn thật dài, hôn đến mức cô thở hồng hộc nói không ra lời, anh cười xấu xa: "Anh biết...em muốn anh!"
Anh cố ý, hơn nữa còn chê cười cô vừa rồi chủ động, Tử Thời khóc không ra nước mắt.
Cô thuận theo một chút, Thịnh Thừa Quang lại càng quá đáng, cả phòng đều là tiếng vang "Bạch bạch bạch" cùng tiếng nước, Tử Thời chịu không nổi đưa tay che lỗ tai, anh thấy vậy liền ôm cô từ trên giường đứng lên, Tử Thời kêu "A" một tiếng, vội vàng ôm sát cổ anh.
Anh cố ý khi dễ cô, đưa cô lên đến cực hạn. Thịnh Thừa Quang chống đỡ cô gái đang giắt trên hông mình ở đầu giường lên trên tường, bên hông phát lực mạnh mẽ ra vào mấy chục cái, cảm nhận được tứ chi của cô đầu tiên là chặt chẽ quấn lấy anh, một lát thì cứng đờ, sau đó mềm nhũn buông ra...Anh cúi đầu tìm môi cô, trên mặt Tử Thời dính nước mắt cùng mồ hôi lộn xộn, hơi thở mềm mại ấm áp, nơi nào cũng khiến anh yêu thương, đặt xuống từng cái hôn vụn vặt, hôn đến đôi môi mềm mại của cô thì không nhả ra, phía dưới cũng chạm đến chỗ sâu nhất. Tử Thời bị anh giày vò đến mức hồn bay phách lạc, Thịnh Thừa Quang lại một lần nữa khom lưng, thân mình căng thẳng, cuối cùng cũng đến, chống đỡ cô thật chặt rồi rút ra...T.T
Tình dục hoàn toàn kịch liệt tâm đầu ý hợp như vậy, giống như để hồn phách hai người giao hòa cùng một chỗ sau đó lại đánh tan một người chia ra một nửa. Tử Thời bị anh buông ra sau cùng mệt mỏi nhắm mắt lại liền ngủ mê man, sau một lúc lâu tinh thần Thịnh Thừa Quang cũng ổn định lại, nhưng tuyệt đối không cảm thấy mệt mỏi, tinh thần phấn khởi muốn chết.
Dường như là đã đưa ra một quyết định rất quan trọng, một quyết định có thể thay đổi cả cuộc đời, nhưng Thịnh Thừa Quang lại hoàn toàn không hề băn khoăn cân nhắc, chỉ là không ngừng ôm hôn người con gái trong lòng. Lý trí biết rằng muốn cô một lần là đủ rồi, mà thân thể lại không chịu buông tha cho cô, anh lấy tư thế ôm cô từ phía sau nhẹ nhàng đi vào, chôn thật sâu bên trong cơ thể cô, dịu dàng từ từ chuyển động. Cơ thể đột nhiên căng trướng, Tử Thời bị đánh thức, trong lúc nửa mê nửa tỉnh nhỏ giọng rên rỉ.
"Ngoan..." Thịnh Thừa Quang nặng nề hôn lên vành tai cô, "Cho anh...Được không?"
Tử Thời mềm nhũn "Ừ" một tiếng, âm thanh mang theo nồng đậm giọng mũi, Thịnh Thừa Quang nghe thấy trong lòng đầy vui sướng, liều mạng ra vào trong cơ thể cô, cuối cùng trong tiếng nức nở mềm mại kéo dài của cô mà phóng thích ra ngoài...
Lần thứ ba cũng như vậy, dụ dỗ cô cùng anh, Tử Thời làm sao có thể cự tuyệt cho được, chỉ yếu ớt quay mặt lại hôn Thịnh Thừa Quang, thân thể tuyết trắng non nớt bị anh đè xuống hung hăng đòi lấy, bị anh vắt kiệt không còn sức lực...Cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cả hai người đều giồng như từ trong nước đi ra, Thịnh Thừa Quang có chút mệt mỏi, thỏa mãn ôm cô nằm tại chỗ một lúc lâu.
Anh vừa động, Tử Thời nghĩ đến anh còn muốn thêm lần nữa, mở to mắt khóc: "Thật sự không cần nữa...cầu xin anh..."
Tâm tình Thịnh Thừa Quang thoải mái khoái trá nói không nên lời, siết chặt cằm của cô nói: "Chính em muốn, xin anh, cũng không có."
Tử Thời hiểu sai ý, thẹn thùng đến cả lỗ tai cũng đỏ, vô lực trùm chăn che kín đầu.
Thịnh Thừa Quang lưu luyến nhớ đến lúc trò chuyện cùng cô, ôm cả người và chăn vào ngực, một cái chân dài đè ép lên người cô, nhàn nhã trêu đùa: "Hôm nay làm sao vậy? Chủ động nhiệt tình như vậy, anh sắp không chịu nổi rồi."
"...Em không có!" Trong chăn truyền đến giọng nói yếu ớt không thể phủ nhận.
"Ừm, để anh nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó cho em nhớ lại hình ảnh vừa nãy thêm lần nữa."
Anh cường thế cùng biến thái sớm đã đi sâu vào lòng người, Tử Thời chần chừ một chút rồi xốc chăn lên, ánh mắt ủy ủy khuất khuất lại không ngừng xấu hổ, sau cùng dứt khoát chơi xấu, chui đầu vào lồng ngực của Thịnh Thừa Quang.
Thật ra Thịnh Thừa Quang muốn nói chuyện với Tử Thời, nhưng mà không cần cô trả lời anh cũng biết: Cô sợ.
Coi như là trong lòng đã từng nghĩ đến, hơn nữa lại rất rõ ràng thì loại cảm xúc này cuối cùng vẫn không thể nào phỏng đoán, chỉ có khi chân chính đối mặt, bản thân mới thực sự cảm nhận được. Hôm nay Tạ Gia Vân dùng phương thức trực tiếp nhất buộc cô phải đối mặt lĩnh hội, cho nên anh sợ.
Cô rất sợ mất đi anh.
Thịnh Thừa Quang nghĩ đến nỗi sợ hãi của cô, trong lòng thương tiếc lại thỏa mãn đến không nói được thành lời. Tuy nhiên anh không phải là người tùy tiện hứa hẹn, chuyện chưa đạt được thì một chữ anh cũng sẽ không nói, vì vậy giờ phút này cũng chỉ có thể vỗ về Tử Thời, thấp giọng an ủi: "...Chỉ cần em nghe lời anh...Ngoan ngoãn."
Tử Thời không hiểu anh đang nói gì, nhưng lại ngay lập tức gật đầu, ôm cổ Thịnh Thừa Quang nhẹ giọng nói: "Em không sao, Thịnh Thừa Quang, anh yên tâm."
Anh phải đứng ở nơi sáng chói nhất, vĩnh viễn hăng hái, không cần cùng em trầm luân trong bóng tối.
Tuy rằng, buổi tối này rất đẹp.
**
Hai người gắt gao ôm lấy nhau thật chặt cùng nhau triền miên, Thịnh Thừa Quang trêu chọc Tử Thời một hồi rồi ôm cô vào trong phòng tắm tắm rửa. Ở nơi này anh lại muốn một lần, lần này sau khi kết thúc Tử Thời một chút sức lực cũng không có, đầu choáng váng bất tỉnh chỉ muốn ngủ, mắt cũng không mở ra được.
Giữa hai hàng lông mày của Thịnh Thừa Quang giãn ra đầy vui sướng, hôn nhẹ lên hai má đỏ bừng của cô nói: "Hiện tại đừng ngủ, đứng lên ăn một chút gì đã, nếu không em ngủ thẳng đến nửa đêm dậy sẽ đói bụng."
Tử Thời nghe lời, anh nói không ngủ cô liền cứng rắn chống đỡ để mình không ngủ thiếp đi, đến khi thay quần áo xong liền ngồi trước bàn ăn, uống bát "canh gà cẩu kỷ táo đỏ" một cách ngon lành, bên cạnh còn có cái bánh ngọt lớn chừng bàn tay, cô ăn trong bát nhìn trên bàn, thật sự hoàn toàn không thấy mệt nhọc.
Thịnh Thừa Quang mắng cô không có tiền đồ nhưng cũng không buộc cô tiếp tục ăn cơm, Tử Thời nhỏ giọng hoan hô, lập tức buông bát ra, kéo bánh ngọt đến trước mặt.
Trước mặt cô là một cái bánh ngọt lớn như vậy, hương vị ngọt ngào lại mềm mại, Tử Thời ăn hết sức chăm chú, cảm thấy thỏa mãn cười tủm tỉm. Mà Thịnh Thừa Quang chậm rãi uống canh bồ câu, nghĩ đến chuyện của Tạ Gia Vân... Hai người ngồi đối diện trước bàn ăn, cả hai đều trầm mặc lại mang đến vẻ ấm áp động lòng người.
Còn dư lại hai cái cuối cùng thì Tử Thời chợt nhớ đến Thịnh Thừa Quang, ngượng ngùng bày tỏ muốn đút cho anh một muỗng nếm thử!
Thịnh Thừa Quang đẩy cái tay cầm muỗng của cô trở về, thuận tay sờ sờ đầu cô, "Em ăn đi."
Giọng anh quá mức cưng chiều rồi, Tử Thời không quen, vừa ăn vừa lặng lẽ ngồi một bên quan sát sắc mặt Thịnh Thừa Quang. Anh thấy cô như vậy, tưởng rằng đã làm cô sợ, liền giải thích: "Chuyện ngày hôm nay không phải Tạ Gia Vân muốn nhằm vào em, là nhằm vào anh và Diệp Kỳ Viễn. Về sau nếu cô ta còn tới tìm em, em có thể không gặp liền không gặp, trốn không thoát thì gọi điện cho anh. Em không phải sợ cô ta, cho dù cô ta đúng thì em cũng không có gì là không đúng cả."
Tử Thời cúi đầu, ngậm cái muỗng không nói lời nào.
"Có nghe hay không?" Thịnh Thừa Quang gõ cái bàn.
"Vâng..." Công đồng ý, cúi đầu, sau một lúc lâu nói: "Nhưng em vẫn còn sợ hãi..."
Thịnh Thừa Quang bất đắc dĩ, "Em sợ cô ta làm gì? Cô ta cũng sẽ không động thủ đáng em."
"Không phải...Em sợ anh vì em mà cãi nhau cùng cô ấy." Trong miệng Tử Thời vẫn đang ngậm thìa, âm thanh mơ hồ nghe có vẻ nhu nhược lại nhẹ nhàng: "Anh rất tốt rất tốt, không cần vì em mà trở nên không tốt...Em chịu không nổi."
Thịnh Thừa Quang nghe thấy lời cô nói, sợ run một lúc lâu, trong lòng chuyển qua một vòng mới suy nghĩ ra đại khái chuyện đang diễn ra. Anh cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút chua xót --- Tề Quang lo lắng cho anh là phải, mặc kệ là đối với nhà họ Thịnh hay là đối với bản thân Tề Quang, anh rất quan trọng. Nhưng cô là một cô gái ngốc, cùng anh ở nơi này cái gì cũng chưa từng được nhận qua, lại lo lắng anh vì cô trở nên không tốt. Trong lòng Thịnh Thừa Quang chưa từng có cảm giác mềm mại như vậy.
"Tề Quang còn nhỏ, em đừng nghe thằng nhóc ấy nói hươu nói vượn, anh biết mình đang làm gì." Giọng nói của anh liền trở nên đặc biệt mềm mại, bản thân mình nghe xong toàn thân cũng nổi da gà, vội vàng "Khụ" một tiếng, giọng điệu cứng rắn nói: "Đừng tự mình đa tình, chỉ dựa vào em mà có thể ảnh hưởng đến anh?"
Tử Thời ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ thở dài nhẹ nhõm, nói: "Vậy là tốt rồi."
Đúng là Thịnh Thừa Quang muốn chấn an cô, nhưng cô lại mang bộ dáng thở phào "Không có quan hệ với tôi là tốt rồi" làm anh cực kỳ, cực kỳ khó chịu.
"Ăn xong chưa?" Thịnh Thừa Quang không kiên nhẫn hỏi, "Ăn xong rồi thì đi ngủ đi!"
"...Em rửa chén cho," Tử Thời chủ động yêu cầu lao động, "Anh về phòng trước đi!"
Cư nhiên dám can đảm tranh luận cùng anh, Thịnh Thừa Quang đen mặt: "Đi vào ngủ!"
Tử Thời khó xử, chỉ có thể nói ra: "...Cái kia...Em sẽ không đổi ga giường..." Ga giường bị chà đạp không còn hình dáng ban đầu, lúc nãy khi tắm rửa xong đi ra thay quần áo, cô đã nghĩ đến việc đổi nó nhưng cái giường kia quá lớn, đổi ga giường quả thực là cần rất nhiều sức...
Lúc này Thịnh Thừa Quang mới hiểu lý do vì sao cô chủ động yêu cầu rửa bát.
Quả nhiên không thể trông đợi quá nhiều vào cô gái này.
Khóe miệng Thịnh Thừa Quang co rút, lập tức đứng lên đi vào phòng đổi ga giường, chờ đến khi anh rửa bát xong đi vào, cái người ăn uống no đủ, bọc chăn nằm ở trên ga giường đã được thay sạch sẽ, đang ngủ say.
Thịnh Thừa Quang đi qua nằm xuống, ôm người mềm nhũn đang ngủ vào trong lòng, giận dữ vuốt vuốt trên người cô, cực kỳ không cam lòng. Nhưng ôm cô rất an tâm lại thư thái, không lâu lắm, anh cũng trầm lắng ngủ.
Giữ Tử Thời để cô không được lộn xộn nữa lại thêm hỏa, trong đầu Thịnh Thừa Quang thoáng qua một lần ký kết hiệp ước bổ sung với thiên thần Anime, lúc này sức lực mới dần trở lại bình thường.
Anh mất hồn thở dốc một hơi, người dưới thân như con mèo nhỏ khẽ hừ một tiếng, hai cái đùi gắt gao quấn chặt trên lưng anh, không muốn rời khỏi giường, dính sát vào Thịnh Thừa Quang... Anh đặt tay trên cái mông nhỏ của cô "Bộp bộp" vỗ hai cái.
"Cả hồn cũng bị em dụ dỗ đi ra rồi..." Anh cười mắng, âm thanh trầm thấp, gợi cảm không thôi.
Người bị đánh trúng thất thanh kêu hai tiếng, vẫn là giọng điệu vui vẻ, tứ chi của cô gắt gao quấn trên người anh, chính xác là tiểu yêu nữ muốn hút máu anh mà. Thịnh Thừa Quang không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng mà cô nhìn mình, trong tay xoa cái mông nhỏ vểnh lên, ưỡn thắt lưng ra vào trong cơ thể cô, chậm lại nặng, mỗi một lần đi vào đều là toàn bộ, cô tràn đầy, mèo nhỏ thỏa mãn cong eo lên, dường như kêu cái gì đó, sau mấy chục cái thúc vào của anh cả người liền không ngừng run rẩy...
Thịnh Thừa Quang cũng đạt được thỏa mãn, mặc dù chỉ có một lần nhưng khi nhìn cô như một nụ hoa nở rộ dưới thân mình, anh liền cảm thấy thành công hơn cả khi khi ký được hợp đồng trị giá hàng tỉ.
Máu nóng cuồn cuộn trong lòng, khoái cảm trên lưng từng đợt dồn dập, Thịnh Thừa Quang dần dần có chút nhịn không được, ôm cô gái đã mềm thành một vũng nước lên, thay đổi tư thế để cho cô ngồi trên đùi anh.
Nắm lấy hông của cô di chuyển lên xuống, anh cảm thấy khoái hoạt hơn nhiều, trong khi Tử Thời lại cảm thấy căng trướng cực kỳ, ôm bả vai Thịnh Thừa Quang, đầu mềm mại tựa vào vai anh nhẹ giọng nói: "Không cần."
"Nào có chuyện như vậy?" Thịnh Thừa Quang thuận tay đánh nhẹ cô, "Chính mình đủ rồi thì không để ý đến anh? Hử?"
Mới vừa rồi Tử Thời bị anh làm nhiều lần, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, dừng lại rồi toàn thân vẫn còn hơi run rẩy, một cái vỗ của anh nhè nhẹ đi lên, cô lại cảm thấy như bị đánh nặng hơn, cả người run lên, phìa dưới gắt gao cắn chặt người anh em của anh hơn.... Thịnh Thừa Quang hít sâu một hơi, nhiệt huyết sôi trào, đưa tay "Bộp bộp bộp" cho cô vài cái.
Cái này quả thực là muốn giết người mà, hai tay Tử Thời ôm chặt cổ anh, ghé vào lỗ tai anh "Ô ô ô" khóc, nhỏ giọng cầu xin: "Thịnh Thừa Quang!"
Nhưng trong tình huống này, cô mềm nhũn kêu tên anh như vậy, thân mình phiếm hồng mềm mại ở trong ngực anh không ngừng run rẩy, toàn bộ xấu xa trong máu Thịnh Thừa Quang cũng bị kích phát ra hết, cho cô một nụ hôn thật dài, hôn đến mức cô thở hồng hộc nói không ra lời, anh cười xấu xa: "Anh biết...em muốn anh!"
Anh cố ý, hơn nữa còn chê cười cô vừa rồi chủ động, Tử Thời khóc không ra nước mắt.
Cô thuận theo một chút, Thịnh Thừa Quang lại càng quá đáng, cả phòng đều là tiếng vang "Bạch bạch bạch" cùng tiếng nước, Tử Thời chịu không nổi đưa tay che lỗ tai, anh thấy vậy liền ôm cô từ trên giường đứng lên, Tử Thời kêu "A" một tiếng, vội vàng ôm sát cổ anh.
Anh cố ý khi dễ cô, đưa cô lên đến cực hạn. Thịnh Thừa Quang chống đỡ cô gái đang giắt trên hông mình ở đầu giường lên trên tường, bên hông phát lực mạnh mẽ ra vào mấy chục cái, cảm nhận được tứ chi của cô đầu tiên là chặt chẽ quấn lấy anh, một lát thì cứng đờ, sau đó mềm nhũn buông ra...Anh cúi đầu tìm môi cô, trên mặt Tử Thời dính nước mắt cùng mồ hôi lộn xộn, hơi thở mềm mại ấm áp, nơi nào cũng khiến anh yêu thương, đặt xuống từng cái hôn vụn vặt, hôn đến đôi môi mềm mại của cô thì không nhả ra, phía dưới cũng chạm đến chỗ sâu nhất. Tử Thời bị anh giày vò đến mức hồn bay phách lạc, Thịnh Thừa Quang lại một lần nữa khom lưng, thân mình căng thẳng, cuối cùng cũng đến, chống đỡ cô thật chặt rồi rút ra...T.T
Tình dục hoàn toàn kịch liệt tâm đầu ý hợp như vậy, giống như để hồn phách hai người giao hòa cùng một chỗ sau đó lại đánh tan một người chia ra một nửa. Tử Thời bị anh buông ra sau cùng mệt mỏi nhắm mắt lại liền ngủ mê man, sau một lúc lâu tinh thần Thịnh Thừa Quang cũng ổn định lại, nhưng tuyệt đối không cảm thấy mệt mỏi, tinh thần phấn khởi muốn chết.
Dường như là đã đưa ra một quyết định rất quan trọng, một quyết định có thể thay đổi cả cuộc đời, nhưng Thịnh Thừa Quang lại hoàn toàn không hề băn khoăn cân nhắc, chỉ là không ngừng ôm hôn người con gái trong lòng. Lý trí biết rằng muốn cô một lần là đủ rồi, mà thân thể lại không chịu buông tha cho cô, anh lấy tư thế ôm cô từ phía sau nhẹ nhàng đi vào, chôn thật sâu bên trong cơ thể cô, dịu dàng từ từ chuyển động. Cơ thể đột nhiên căng trướng, Tử Thời bị đánh thức, trong lúc nửa mê nửa tỉnh nhỏ giọng rên rỉ.
"Ngoan..." Thịnh Thừa Quang nặng nề hôn lên vành tai cô, "Cho anh...Được không?"
Tử Thời mềm nhũn "Ừ" một tiếng, âm thanh mang theo nồng đậm giọng mũi, Thịnh Thừa Quang nghe thấy trong lòng đầy vui sướng, liều mạng ra vào trong cơ thể cô, cuối cùng trong tiếng nức nở mềm mại kéo dài của cô mà phóng thích ra ngoài...
Lần thứ ba cũng như vậy, dụ dỗ cô cùng anh, Tử Thời làm sao có thể cự tuyệt cho được, chỉ yếu ớt quay mặt lại hôn Thịnh Thừa Quang, thân thể tuyết trắng non nớt bị anh đè xuống hung hăng đòi lấy, bị anh vắt kiệt không còn sức lực...Cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cả hai người đều giồng như từ trong nước đi ra, Thịnh Thừa Quang có chút mệt mỏi, thỏa mãn ôm cô nằm tại chỗ một lúc lâu.
Anh vừa động, Tử Thời nghĩ đến anh còn muốn thêm lần nữa, mở to mắt khóc: "Thật sự không cần nữa...cầu xin anh..."
Tâm tình Thịnh Thừa Quang thoải mái khoái trá nói không nên lời, siết chặt cằm của cô nói: "Chính em muốn, xin anh, cũng không có."
Tử Thời hiểu sai ý, thẹn thùng đến cả lỗ tai cũng đỏ, vô lực trùm chăn che kín đầu.
Thịnh Thừa Quang lưu luyến nhớ đến lúc trò chuyện cùng cô, ôm cả người và chăn vào ngực, một cái chân dài đè ép lên người cô, nhàn nhã trêu đùa: "Hôm nay làm sao vậy? Chủ động nhiệt tình như vậy, anh sắp không chịu nổi rồi."
"...Em không có!" Trong chăn truyền đến giọng nói yếu ớt không thể phủ nhận.
"Ừm, để anh nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó cho em nhớ lại hình ảnh vừa nãy thêm lần nữa."
Anh cường thế cùng biến thái sớm đã đi sâu vào lòng người, Tử Thời chần chừ một chút rồi xốc chăn lên, ánh mắt ủy ủy khuất khuất lại không ngừng xấu hổ, sau cùng dứt khoát chơi xấu, chui đầu vào lồng ngực của Thịnh Thừa Quang.
Thật ra Thịnh Thừa Quang muốn nói chuyện với Tử Thời, nhưng mà không cần cô trả lời anh cũng biết: Cô sợ.
Coi như là trong lòng đã từng nghĩ đến, hơn nữa lại rất rõ ràng thì loại cảm xúc này cuối cùng vẫn không thể nào phỏng đoán, chỉ có khi chân chính đối mặt, bản thân mới thực sự cảm nhận được. Hôm nay Tạ Gia Vân dùng phương thức trực tiếp nhất buộc cô phải đối mặt lĩnh hội, cho nên anh sợ.
Cô rất sợ mất đi anh.
Thịnh Thừa Quang nghĩ đến nỗi sợ hãi của cô, trong lòng thương tiếc lại thỏa mãn đến không nói được thành lời. Tuy nhiên anh không phải là người tùy tiện hứa hẹn, chuyện chưa đạt được thì một chữ anh cũng sẽ không nói, vì vậy giờ phút này cũng chỉ có thể vỗ về Tử Thời, thấp giọng an ủi: "...Chỉ cần em nghe lời anh...Ngoan ngoãn."
Tử Thời không hiểu anh đang nói gì, nhưng lại ngay lập tức gật đầu, ôm cổ Thịnh Thừa Quang nhẹ giọng nói: "Em không sao, Thịnh Thừa Quang, anh yên tâm."
Anh phải đứng ở nơi sáng chói nhất, vĩnh viễn hăng hái, không cần cùng em trầm luân trong bóng tối.
Tuy rằng, buổi tối này rất đẹp.
**
Hai người gắt gao ôm lấy nhau thật chặt cùng nhau triền miên, Thịnh Thừa Quang trêu chọc Tử Thời một hồi rồi ôm cô vào trong phòng tắm tắm rửa. Ở nơi này anh lại muốn một lần, lần này sau khi kết thúc Tử Thời một chút sức lực cũng không có, đầu choáng váng bất tỉnh chỉ muốn ngủ, mắt cũng không mở ra được.
Giữa hai hàng lông mày của Thịnh Thừa Quang giãn ra đầy vui sướng, hôn nhẹ lên hai má đỏ bừng của cô nói: "Hiện tại đừng ngủ, đứng lên ăn một chút gì đã, nếu không em ngủ thẳng đến nửa đêm dậy sẽ đói bụng."
Tử Thời nghe lời, anh nói không ngủ cô liền cứng rắn chống đỡ để mình không ngủ thiếp đi, đến khi thay quần áo xong liền ngồi trước bàn ăn, uống bát "canh gà cẩu kỷ táo đỏ" một cách ngon lành, bên cạnh còn có cái bánh ngọt lớn chừng bàn tay, cô ăn trong bát nhìn trên bàn, thật sự hoàn toàn không thấy mệt nhọc.
Thịnh Thừa Quang mắng cô không có tiền đồ nhưng cũng không buộc cô tiếp tục ăn cơm, Tử Thời nhỏ giọng hoan hô, lập tức buông bát ra, kéo bánh ngọt đến trước mặt.
Trước mặt cô là một cái bánh ngọt lớn như vậy, hương vị ngọt ngào lại mềm mại, Tử Thời ăn hết sức chăm chú, cảm thấy thỏa mãn cười tủm tỉm. Mà Thịnh Thừa Quang chậm rãi uống canh bồ câu, nghĩ đến chuyện của Tạ Gia Vân... Hai người ngồi đối diện trước bàn ăn, cả hai đều trầm mặc lại mang đến vẻ ấm áp động lòng người.
Còn dư lại hai cái cuối cùng thì Tử Thời chợt nhớ đến Thịnh Thừa Quang, ngượng ngùng bày tỏ muốn đút cho anh một muỗng nếm thử!
Thịnh Thừa Quang đẩy cái tay cầm muỗng của cô trở về, thuận tay sờ sờ đầu cô, "Em ăn đi."
Giọng anh quá mức cưng chiều rồi, Tử Thời không quen, vừa ăn vừa lặng lẽ ngồi một bên quan sát sắc mặt Thịnh Thừa Quang. Anh thấy cô như vậy, tưởng rằng đã làm cô sợ, liền giải thích: "Chuyện ngày hôm nay không phải Tạ Gia Vân muốn nhằm vào em, là nhằm vào anh và Diệp Kỳ Viễn. Về sau nếu cô ta còn tới tìm em, em có thể không gặp liền không gặp, trốn không thoát thì gọi điện cho anh. Em không phải sợ cô ta, cho dù cô ta đúng thì em cũng không có gì là không đúng cả."
Tử Thời cúi đầu, ngậm cái muỗng không nói lời nào.
"Có nghe hay không?" Thịnh Thừa Quang gõ cái bàn.
"Vâng..." Công đồng ý, cúi đầu, sau một lúc lâu nói: "Nhưng em vẫn còn sợ hãi..."
Thịnh Thừa Quang bất đắc dĩ, "Em sợ cô ta làm gì? Cô ta cũng sẽ không động thủ đáng em."
"Không phải...Em sợ anh vì em mà cãi nhau cùng cô ấy." Trong miệng Tử Thời vẫn đang ngậm thìa, âm thanh mơ hồ nghe có vẻ nhu nhược lại nhẹ nhàng: "Anh rất tốt rất tốt, không cần vì em mà trở nên không tốt...Em chịu không nổi."
Thịnh Thừa Quang nghe thấy lời cô nói, sợ run một lúc lâu, trong lòng chuyển qua một vòng mới suy nghĩ ra đại khái chuyện đang diễn ra. Anh cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút chua xót --- Tề Quang lo lắng cho anh là phải, mặc kệ là đối với nhà họ Thịnh hay là đối với bản thân Tề Quang, anh rất quan trọng. Nhưng cô là một cô gái ngốc, cùng anh ở nơi này cái gì cũng chưa từng được nhận qua, lại lo lắng anh vì cô trở nên không tốt. Trong lòng Thịnh Thừa Quang chưa từng có cảm giác mềm mại như vậy.
"Tề Quang còn nhỏ, em đừng nghe thằng nhóc ấy nói hươu nói vượn, anh biết mình đang làm gì." Giọng nói của anh liền trở nên đặc biệt mềm mại, bản thân mình nghe xong toàn thân cũng nổi da gà, vội vàng "Khụ" một tiếng, giọng điệu cứng rắn nói: "Đừng tự mình đa tình, chỉ dựa vào em mà có thể ảnh hưởng đến anh?"
Tử Thời ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ thở dài nhẹ nhõm, nói: "Vậy là tốt rồi."
Đúng là Thịnh Thừa Quang muốn chấn an cô, nhưng cô lại mang bộ dáng thở phào "Không có quan hệ với tôi là tốt rồi" làm anh cực kỳ, cực kỳ khó chịu.
"Ăn xong chưa?" Thịnh Thừa Quang không kiên nhẫn hỏi, "Ăn xong rồi thì đi ngủ đi!"
"...Em rửa chén cho," Tử Thời chủ động yêu cầu lao động, "Anh về phòng trước đi!"
Cư nhiên dám can đảm tranh luận cùng anh, Thịnh Thừa Quang đen mặt: "Đi vào ngủ!"
Tử Thời khó xử, chỉ có thể nói ra: "...Cái kia...Em sẽ không đổi ga giường..." Ga giường bị chà đạp không còn hình dáng ban đầu, lúc nãy khi tắm rửa xong đi ra thay quần áo, cô đã nghĩ đến việc đổi nó nhưng cái giường kia quá lớn, đổi ga giường quả thực là cần rất nhiều sức...
Lúc này Thịnh Thừa Quang mới hiểu lý do vì sao cô chủ động yêu cầu rửa bát.
Quả nhiên không thể trông đợi quá nhiều vào cô gái này.
Khóe miệng Thịnh Thừa Quang co rút, lập tức đứng lên đi vào phòng đổi ga giường, chờ đến khi anh rửa bát xong đi vào, cái người ăn uống no đủ, bọc chăn nằm ở trên ga giường đã được thay sạch sẽ, đang ngủ say.
Thịnh Thừa Quang đi qua nằm xuống, ôm người mềm nhũn đang ngủ vào trong lòng, giận dữ vuốt vuốt trên người cô, cực kỳ không cam lòng. Nhưng ôm cô rất an tâm lại thư thái, không lâu lắm, anh cũng trầm lắng ngủ.
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh