Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại
Chương 1-1: Tôi có kỹ xảo thức tỉnh đặc biệt (1)
Lúc Khả Nhi vừa tỉnh ngủ liền phát hiện thế giới không bình thường, giống như bây giờ......
“Sao vậy, ngã một cái liền hôn mê, mày quý giá chừng nào chứ, nhanh ra ngoài đi kiếm việc làm, ông đây không nuôi không mày!” Đây là người ba điêu ngoa cà lơ phất phơ.
“Xin ông đừng làm khó Khả Nhi nữa, con bé đã......Đã đủ đáng thương rồi, hu hu hu, xin ông......” Đây là người mẹ dũng cảm ôm cô khóc giống như Bạch Liên Hoa.
Lăng Khả Nhi mặt không thay đổi ngồi yên một chỗ: ai tới nói cho cô biết đây là chuyện gì xảy ra?
Nhà của tôi không có người không bình thường như vậy!
Ba cô tuy rằng là một công nhân bình thường, nhưng không hút thuốc lá không uống rượu không đánh con yêu vợ, có thể nói là người đàn ông tốt; mà mẹ của cô lại là một mỹ nhân dũng cảm, tất cả mọi thứ trong nhà đều do một tay bà lo, ngày xưa nếu như ba hoành hành như vậy, sớm đã bị đá ra ngoài, nhưng mà......Cô chỉ ngã có một chút mà thôi, khi tỉnh lại tính cách liền chuyển đổi sao?
“Nhìn cái gì, khóc cái gì!” Ba Lăng trừng mắt quát “Nếu không phải bụng bà quá vô dụng, không sinh được cho tôi một đứa con trai, tôi có thể suy bại như ngày hôm nay sao? Tôi xem nó như một món hàng lỗ vốn.”
Đợi một chút!
Sao những lời này có chút bất mãn vậy!
Lăng Khả Nhi nhăn nhó “Ba, ba làm sao vậy?”
“Người lớn nói chuyện con nít chen miệng vào làm gì!” Nói xong cởi dép dùng sức ném vế phía cô, mẹ Lăng ở bên cạnh hoảng hốt, đưa tay ôm cô vào trong lòng “Lăng Mộc Xuyên, cầu xin ông đừng hành hạ hai mẹ con tôi nữa!”
Lăng Mộc Xuyên một đạp đá mẹ Lăng văng ra, còn thuận tay lấy ví tiền trên người bà, mẹ Lăng thấy vậy nhào tới kéo ống quần của ông “Không được......đó là tiền học phí của Khả Nhi, ông không thể lấy, đó là tôi.....là tôi thật vất vả mới......”
“Cút ngay! Tiện nhân, hàng lỗ vốn! Ông đây nuôi mày nhiều năm như vậy, một chút báo đáp cũng không có, còn muốn lấy tiền của tao? Dài dòng nữa ông đây một cước đạp chết mày!”
Vì vậy Lăng Khả Nhi đưa mắt nhìn ba rời đi.
“Lăng Mộc Xuyên, đồ súc sinh! Đồ súc sinh!”
Vì vậy Lăng Khả Nhi nhìn mẹ khóc rống.
Rốt cuộc cuối cùng chuyện gì xảy ra với mẹ cô!
Kết quả mình còn chưa có nói gì một âm thanh lớn lại vang lên, cô bị mấy người đàn ông vạm vỡ từ trong nhà khiêng ra ngoài, cả quá trình gọn gàng, không có chút dây dưa dài dòng, dĩ nhiên chưa hết, đợi cô mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy ba mình mặc đồ vest màu đỏ khuôn mặt nịnh hót đang khom lưng cuối đầu với một phụ nữ, trên tay ông còn cầm một xấp tiền.
“Sao vậy, ngã một cái liền hôn mê, mày quý giá chừng nào chứ, nhanh ra ngoài đi kiếm việc làm, ông đây không nuôi không mày!” Đây là người ba điêu ngoa cà lơ phất phơ.
“Xin ông đừng làm khó Khả Nhi nữa, con bé đã......Đã đủ đáng thương rồi, hu hu hu, xin ông......” Đây là người mẹ dũng cảm ôm cô khóc giống như Bạch Liên Hoa.
Lăng Khả Nhi mặt không thay đổi ngồi yên một chỗ: ai tới nói cho cô biết đây là chuyện gì xảy ra?
Nhà của tôi không có người không bình thường như vậy!
Ba cô tuy rằng là một công nhân bình thường, nhưng không hút thuốc lá không uống rượu không đánh con yêu vợ, có thể nói là người đàn ông tốt; mà mẹ của cô lại là một mỹ nhân dũng cảm, tất cả mọi thứ trong nhà đều do một tay bà lo, ngày xưa nếu như ba hoành hành như vậy, sớm đã bị đá ra ngoài, nhưng mà......Cô chỉ ngã có một chút mà thôi, khi tỉnh lại tính cách liền chuyển đổi sao?
“Nhìn cái gì, khóc cái gì!” Ba Lăng trừng mắt quát “Nếu không phải bụng bà quá vô dụng, không sinh được cho tôi một đứa con trai, tôi có thể suy bại như ngày hôm nay sao? Tôi xem nó như một món hàng lỗ vốn.”
Đợi một chút!
Sao những lời này có chút bất mãn vậy!
Lăng Khả Nhi nhăn nhó “Ba, ba làm sao vậy?”
“Người lớn nói chuyện con nít chen miệng vào làm gì!” Nói xong cởi dép dùng sức ném vế phía cô, mẹ Lăng ở bên cạnh hoảng hốt, đưa tay ôm cô vào trong lòng “Lăng Mộc Xuyên, cầu xin ông đừng hành hạ hai mẹ con tôi nữa!”
Lăng Mộc Xuyên một đạp đá mẹ Lăng văng ra, còn thuận tay lấy ví tiền trên người bà, mẹ Lăng thấy vậy nhào tới kéo ống quần của ông “Không được......đó là tiền học phí của Khả Nhi, ông không thể lấy, đó là tôi.....là tôi thật vất vả mới......”
“Cút ngay! Tiện nhân, hàng lỗ vốn! Ông đây nuôi mày nhiều năm như vậy, một chút báo đáp cũng không có, còn muốn lấy tiền của tao? Dài dòng nữa ông đây một cước đạp chết mày!”
Vì vậy Lăng Khả Nhi đưa mắt nhìn ba rời đi.
“Lăng Mộc Xuyên, đồ súc sinh! Đồ súc sinh!”
Vì vậy Lăng Khả Nhi nhìn mẹ khóc rống.
Rốt cuộc cuối cùng chuyện gì xảy ra với mẹ cô!
Kết quả mình còn chưa có nói gì một âm thanh lớn lại vang lên, cô bị mấy người đàn ông vạm vỡ từ trong nhà khiêng ra ngoài, cả quá trình gọn gàng, không có chút dây dưa dài dòng, dĩ nhiên chưa hết, đợi cô mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy ba mình mặc đồ vest màu đỏ khuôn mặt nịnh hót đang khom lưng cuối đầu với một phụ nữ, trên tay ông còn cầm một xấp tiền.
Tác giả :
Cẩm Chanh