Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!
Chương 116: Cướp bảo vật
Khanh Khanh không biết mình đi đâu, thất thần đến khi mặt trời xuống núi, mây đen kéo tới, đổ mưa
Vết thương trên tay không đau nhứt, vết thương trong lòng cũng không đau. Nàng không đau khổ như tưởng tượng, không đau thấu tam can như người ta nói. Trong lòng nhẹ tễnh như chưa từng có chuyện gì sảy ra nhưng nàng lại không tài nào khiến bản thân tỉnh táo, hiện tại cứ như một con rối mất phương hướng
Bầu trời có sấm chớp, chẳng bao lâu đã nghe tiếng mưa rơi. Nàng ngẩn đầu, từng giọt mưa lạnh toát phả vào mặt nàng như muốn khiến nàng tỉnh táo.
Nàng chau mày nhìn vết thương trên tay bị nước mưa làm lạnh đến không còn chút máu, nàng khẽ cười, nàng không phải kẻ ngốc vì chút chuyện nữ nhi thường tình mà đem tính mạng mình ra đùa giỡn. Nhưng mà nếu cứ ngược đã bản thân thế này e rằng cánh tay này sẽ bị phế mất
Nên trở về rồi.
*
Phản ứng đầu tiên Mộc Vân nhìn thấy Khanh Khanh là ngẩn ra, khóe môi Mộc Vân co giật mạnh chỉ về phía Khanh Khanh không dám tin hỏi Bạch Nhi kế bên
"Đây là xác chết vùng dậy sao?"
Khanh Khanh hừ lạnh một cái ném cho cô ánh mắt đầy khinh bỉ. Nàng ngồi xuống ghế, vén tay áo lên cao, đặt cánh tay bị thương lên bàn trà "Băng bó giúp ta"
Lần này đổi lại là Mộc Vân nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy khinh thường "Hừ tỷ tập tành người ta thất tình cắt cổ tay đấy à? Ngược đãi bản thân rồi về bảo ta băng bó, xì ta cũng không phải nô tỳ của tỷ"
Mộc Vân bên ngoài nói những lời đáng ghét nhưng lại ngoan ngoãn lấy dụng cụ khử trùng cho nàng. Khanh Khanh chỉ cười trừ không nói
Bạch Nhi một bên lấy nước rửa vết thương cho nàng vừa lầu bầu trách cứ "Khanh Khanh cô bị thương còn đi dầm mưa, nhỡ may lại bị phong hàn thì không nói, vết thương này mà bị thối rửa đến phế đi thì..."
Khanh Khanh bật cười trước ánh mắt "oán giận" của hai nữ tử đối diện, nàng có cảm giác mình là nam nhân phong lưu, còn các nàng chính là tiểu nương tử của nàng nha.
Mộc Vân hừ một tiếng cố ý đè lên vết thương Khanh Khanh thành công khiến nàng ngừng cười chau mày.
"Tỷ muốn khóc thì khóc, muốn mắng người thì cứ mắng đừng để trong lòng"
Khanh Khanh lắc đầu thở hắt ra một hơi "Ta không đau khổ cũng không muốn khóc, tư vị trong lòng chính ta cũng không hiểu rõ. Trước đây bên cạnh hắn cảm thấy có chút ấm áp, nhìn hắn tình chàng ý thiếp với nữ nhân bên cạnh cũng có chút ghen tuông. Nhưng hiện tại lời từ biệt đã nói, vết thương này đã cắt đứt duyên nợ, trong tâm cũng không đau khổ. Có lẽ đây là lựa chọn đúng"
Nàng không chắc mình yêu hắn nhưng nàng dám chắc mình thích hắn, thích một cái gì đó rất mơ hồ. Có lẽ trước đây nàng biết bản thân thích hắn vì điều gì nhưng hiện tại chẳng còn nhận ra nữa. Chỉ có thể biết nàng thích hắn bởi vì hắn là Phong Nguyệt Vô Thần
Mộc Vân và Bạch Nhi đều trầm mặc.
Người ta nói có yêu mới có đau, nàng không vui vẻ cũng chẳng đau buồn vậy rốt cuộc là cái gì?
"Tỷ có thể quên hắn sao?"
Khanh Khanh khẽ cười đinh ninh thốt ra hai chữ "Có thể!"
Chỉ là có thể cũng chẳng phải là chắc chắn, nhưng dù là chắc chắn cũng sẽ quên được? Trên thế gian này chẳng có gì là tuyệt đối, kể cả tình cảm!
*
_Núi Điệp Tam_
Điệp Tam là con đường thứ hai có thể từ Mông Cổ đi qua để đến Kinh Thành Phong Nguyệt. Cửa khẩu phía Bắc của Phong Nguyệt canh giữ thành Bắc, kiểm soát nghiêm ngặt thương nhân từ Mông Cổ và vùng lân cận du nhập vào Phong Nguyệt
Nếu con đường đi qua Viên Châu phồn hoa tấp nập bấy nhiêu thì đường tắt băng qua núi Điệp Tam lại gặp nhiều bất trắc nhất. Phàm là thương lái hay kiều dân họ đều chọn con đường qua Viên Châu mà đi
Núi Điệp Tam địa thế hiểm trở, núi lại dốc dễ phòng khó công. Nếu thương nhân chọn đường này gặp phải mai phục thì xác định, chúc bạn may mắn lần sau!
Con đường mòn chia cắt cảnh quan khu rừng ra hai bên dần xuất hiện một đoàn người. Dẫn đầu là hai nam tử mặc giáp y cưỡi ngựa chiến, bên hông dắt đao kiếm, xem chừng là người của triều đình
Giữa đoàn người có tám áp tiêu khiêng một cổ kiệu, phía sau có hai nam tử ăn mặc như hai người trên bảo vệ.
Xem ra người, vật trong xe rất có giá trị!
Phía bên sườn núi cách đó không xa thấp thoáng vài bóng hắc y nhân. Thủ lĩnh của đám hắc y nhân ở trên cao quan sát động tĩnh đoàn người phía dưới. Hắn giơ tay lên ra hiệu đánh lặp tức mấy chục hắc y nhân đã mai phục sẵn nhảy xuống xong lên cướp đồ
Ngựa chiến của áp tiêu dường như cảm thấy có nguy hiểm phi lên hí vang. Đoàn người nhanh chóng dừng lại quan sát xung quanh.
Thủ lĩnh hắc y nhân nhìn đoàn người như miếng mồi trên thớt chậm rãi phun ra hai chữ "Xong lên"
Mấy chục hắc y nhân xong ra bao quay đoàn người. Áp tiêu rút kiếm tranh đấu với đám hắc y nhân một phen
Phía bên này đánh chém kịch liệt, bị thương vô số chẳng có lòng đâu mà để ý cách đó không xa có một đám hắc y nhân vừa đến
Đám hắc y nhân vừa đến chỉ đứng lẳng lặng quan sát tình hình đánh chém bên này. Đợi đến bên kia đám hắc y nhân đã chiếm thế thượng phong sắp chiếm được vật trong cổ kiệu bên này mới có động tĩnh
Người cầm đầu ra hiệu đám hắc y nhân mới đến liền ồ ạt xông ra chiến trường
Đoàn người áp tiêu lẫn hắc y nhân cướp bóc nhìn cảnh thầm than không ổn bắt đầu chiếm giết loạn xạ. Bọn người hắc y nhân chẳng biết là phe nào đều liều mạng xông lên cướp vật trong kiệu
Tình thế hỗn loạn cùng cực, cũng vì hỗn loạn nên chẳng ai để ý hay phát giác ra điều đáng ngờ phía bên này. Thủ lĩnh áp tiêu như đang đánh chém nhưng lại lúc không ai để ý đưa một thứ cho hắc y nhân đối diện. Người này vươn tay lấy vật để lộ ra cổ tay áo màu đỏ thẳm, nếu chẳng nhìn rõ hẳn chẳng phân biệt được hai phe trong đám hắc y nhân
Đồng lúc đó bên phía cổ kiệu cũng nghe tiếng ai đó bảo "Đã cướp được hàng".
Tất cả hắc y nhân nghe vậy đều rút đi, cũng chẳng rõ là bên phe nào lất được bảo vật trong xe ngựa, để lại một bãi hỗn độn
"Bảo vật đã bị trộm, người xem nên làm sao đây?"
Những người còn sống sót chau mày than ngắn thở dài nhìn bảo vật bị cướp mất một cách trắng trợn như vậy
"Chưa nói đến mất hàng phải đền tổn hại, này là bảo vật của Mông Cổ dâng tặng Phong Nguyệt hoàng đến, chúng ta phải làm sao đây?"
"Không chừng bị chém đầu cả đám"
Tiếng xôn xao lo lắng bắt đầu vang lên, bốn vị thủ lĩnh áp tiêu nhìn nhau vờ như trấn tĩnh "Các người yên lặng, đến kinh thành trước đối phó sau"
"Chẳng lẽ người muốn trộn long tráo phượng?"
Vết thương trên tay không đau nhứt, vết thương trong lòng cũng không đau. Nàng không đau khổ như tưởng tượng, không đau thấu tam can như người ta nói. Trong lòng nhẹ tễnh như chưa từng có chuyện gì sảy ra nhưng nàng lại không tài nào khiến bản thân tỉnh táo, hiện tại cứ như một con rối mất phương hướng
Bầu trời có sấm chớp, chẳng bao lâu đã nghe tiếng mưa rơi. Nàng ngẩn đầu, từng giọt mưa lạnh toát phả vào mặt nàng như muốn khiến nàng tỉnh táo.
Nàng chau mày nhìn vết thương trên tay bị nước mưa làm lạnh đến không còn chút máu, nàng khẽ cười, nàng không phải kẻ ngốc vì chút chuyện nữ nhi thường tình mà đem tính mạng mình ra đùa giỡn. Nhưng mà nếu cứ ngược đã bản thân thế này e rằng cánh tay này sẽ bị phế mất
Nên trở về rồi.
*
Phản ứng đầu tiên Mộc Vân nhìn thấy Khanh Khanh là ngẩn ra, khóe môi Mộc Vân co giật mạnh chỉ về phía Khanh Khanh không dám tin hỏi Bạch Nhi kế bên
"Đây là xác chết vùng dậy sao?"
Khanh Khanh hừ lạnh một cái ném cho cô ánh mắt đầy khinh bỉ. Nàng ngồi xuống ghế, vén tay áo lên cao, đặt cánh tay bị thương lên bàn trà "Băng bó giúp ta"
Lần này đổi lại là Mộc Vân nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy khinh thường "Hừ tỷ tập tành người ta thất tình cắt cổ tay đấy à? Ngược đãi bản thân rồi về bảo ta băng bó, xì ta cũng không phải nô tỳ của tỷ"
Mộc Vân bên ngoài nói những lời đáng ghét nhưng lại ngoan ngoãn lấy dụng cụ khử trùng cho nàng. Khanh Khanh chỉ cười trừ không nói
Bạch Nhi một bên lấy nước rửa vết thương cho nàng vừa lầu bầu trách cứ "Khanh Khanh cô bị thương còn đi dầm mưa, nhỡ may lại bị phong hàn thì không nói, vết thương này mà bị thối rửa đến phế đi thì..."
Khanh Khanh bật cười trước ánh mắt "oán giận" của hai nữ tử đối diện, nàng có cảm giác mình là nam nhân phong lưu, còn các nàng chính là tiểu nương tử của nàng nha.
Mộc Vân hừ một tiếng cố ý đè lên vết thương Khanh Khanh thành công khiến nàng ngừng cười chau mày.
"Tỷ muốn khóc thì khóc, muốn mắng người thì cứ mắng đừng để trong lòng"
Khanh Khanh lắc đầu thở hắt ra một hơi "Ta không đau khổ cũng không muốn khóc, tư vị trong lòng chính ta cũng không hiểu rõ. Trước đây bên cạnh hắn cảm thấy có chút ấm áp, nhìn hắn tình chàng ý thiếp với nữ nhân bên cạnh cũng có chút ghen tuông. Nhưng hiện tại lời từ biệt đã nói, vết thương này đã cắt đứt duyên nợ, trong tâm cũng không đau khổ. Có lẽ đây là lựa chọn đúng"
Nàng không chắc mình yêu hắn nhưng nàng dám chắc mình thích hắn, thích một cái gì đó rất mơ hồ. Có lẽ trước đây nàng biết bản thân thích hắn vì điều gì nhưng hiện tại chẳng còn nhận ra nữa. Chỉ có thể biết nàng thích hắn bởi vì hắn là Phong Nguyệt Vô Thần
Mộc Vân và Bạch Nhi đều trầm mặc.
Người ta nói có yêu mới có đau, nàng không vui vẻ cũng chẳng đau buồn vậy rốt cuộc là cái gì?
"Tỷ có thể quên hắn sao?"
Khanh Khanh khẽ cười đinh ninh thốt ra hai chữ "Có thể!"
Chỉ là có thể cũng chẳng phải là chắc chắn, nhưng dù là chắc chắn cũng sẽ quên được? Trên thế gian này chẳng có gì là tuyệt đối, kể cả tình cảm!
*
_Núi Điệp Tam_
Điệp Tam là con đường thứ hai có thể từ Mông Cổ đi qua để đến Kinh Thành Phong Nguyệt. Cửa khẩu phía Bắc của Phong Nguyệt canh giữ thành Bắc, kiểm soát nghiêm ngặt thương nhân từ Mông Cổ và vùng lân cận du nhập vào Phong Nguyệt
Nếu con đường đi qua Viên Châu phồn hoa tấp nập bấy nhiêu thì đường tắt băng qua núi Điệp Tam lại gặp nhiều bất trắc nhất. Phàm là thương lái hay kiều dân họ đều chọn con đường qua Viên Châu mà đi
Núi Điệp Tam địa thế hiểm trở, núi lại dốc dễ phòng khó công. Nếu thương nhân chọn đường này gặp phải mai phục thì xác định, chúc bạn may mắn lần sau!
Con đường mòn chia cắt cảnh quan khu rừng ra hai bên dần xuất hiện một đoàn người. Dẫn đầu là hai nam tử mặc giáp y cưỡi ngựa chiến, bên hông dắt đao kiếm, xem chừng là người của triều đình
Giữa đoàn người có tám áp tiêu khiêng một cổ kiệu, phía sau có hai nam tử ăn mặc như hai người trên bảo vệ.
Xem ra người, vật trong xe rất có giá trị!
Phía bên sườn núi cách đó không xa thấp thoáng vài bóng hắc y nhân. Thủ lĩnh của đám hắc y nhân ở trên cao quan sát động tĩnh đoàn người phía dưới. Hắn giơ tay lên ra hiệu đánh lặp tức mấy chục hắc y nhân đã mai phục sẵn nhảy xuống xong lên cướp đồ
Ngựa chiến của áp tiêu dường như cảm thấy có nguy hiểm phi lên hí vang. Đoàn người nhanh chóng dừng lại quan sát xung quanh.
Thủ lĩnh hắc y nhân nhìn đoàn người như miếng mồi trên thớt chậm rãi phun ra hai chữ "Xong lên"
Mấy chục hắc y nhân xong ra bao quay đoàn người. Áp tiêu rút kiếm tranh đấu với đám hắc y nhân một phen
Phía bên này đánh chém kịch liệt, bị thương vô số chẳng có lòng đâu mà để ý cách đó không xa có một đám hắc y nhân vừa đến
Đám hắc y nhân vừa đến chỉ đứng lẳng lặng quan sát tình hình đánh chém bên này. Đợi đến bên kia đám hắc y nhân đã chiếm thế thượng phong sắp chiếm được vật trong cổ kiệu bên này mới có động tĩnh
Người cầm đầu ra hiệu đám hắc y nhân mới đến liền ồ ạt xông ra chiến trường
Đoàn người áp tiêu lẫn hắc y nhân cướp bóc nhìn cảnh thầm than không ổn bắt đầu chiếm giết loạn xạ. Bọn người hắc y nhân chẳng biết là phe nào đều liều mạng xông lên cướp vật trong kiệu
Tình thế hỗn loạn cùng cực, cũng vì hỗn loạn nên chẳng ai để ý hay phát giác ra điều đáng ngờ phía bên này. Thủ lĩnh áp tiêu như đang đánh chém nhưng lại lúc không ai để ý đưa một thứ cho hắc y nhân đối diện. Người này vươn tay lấy vật để lộ ra cổ tay áo màu đỏ thẳm, nếu chẳng nhìn rõ hẳn chẳng phân biệt được hai phe trong đám hắc y nhân
Đồng lúc đó bên phía cổ kiệu cũng nghe tiếng ai đó bảo "Đã cướp được hàng".
Tất cả hắc y nhân nghe vậy đều rút đi, cũng chẳng rõ là bên phe nào lất được bảo vật trong xe ngựa, để lại một bãi hỗn độn
"Bảo vật đã bị trộm, người xem nên làm sao đây?"
Những người còn sống sót chau mày than ngắn thở dài nhìn bảo vật bị cướp mất một cách trắng trợn như vậy
"Chưa nói đến mất hàng phải đền tổn hại, này là bảo vật của Mông Cổ dâng tặng Phong Nguyệt hoàng đến, chúng ta phải làm sao đây?"
"Không chừng bị chém đầu cả đám"
Tiếng xôn xao lo lắng bắt đầu vang lên, bốn vị thủ lĩnh áp tiêu nhìn nhau vờ như trấn tĩnh "Các người yên lặng, đến kinh thành trước đối phó sau"
"Chẳng lẽ người muốn trộn long tráo phượng?"
Tác giả :
Hạ Tử Lam