Tư Thái Cung Phi
Chương 79: Trâm Phượng
Edit: Huyền Hiền nghi.
Beta: Mai Thái phi.
Thượng Dương cung.
Trận phong hàn này đến rất nhanh, hơn nữa thân thể của Hoa Thường vốn suy nhược, cho nên bệnh tình rất nghiêm trọng. Vì thế dù đã gần đến cuối năm, mọi người trong cung đều bận rộn, thế nhưng chỉ có mỗi Thượng Dương cung là im ắng, không chút động tĩnh. Hoàng đế và Thái hậu đều đã ra lệnh cho Hoa Thường dưỡng bệnh thật tốt, những việc nhỏ nhặt không được làm phiền đến nàng.
Hoa Thường cũng rất vui mừng vì được nhàn hạ. Mặc dù bệnh tình đã có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng nàng vẫn nằm ở trên giường bệnh như trước. Một mặt là do nàng lười biếng, một mặt cũng vì nàng muốn nghỉ ngơi bảo dưỡng thân thể cho thật tốt. Thân thể chính là vốn liếng đặt cược, Hoa Thường nàng không ngốc.
Trên tay Thược Dược cầm một cái gối màu vàng như màu hoa cúc mùa thu nở rộ, trên có thêu hình mãng xà bằng kim tuyến (chỉ vàng), mỉm cười hành lễ: "Nương nương đã tỉnh rồi sao? Gần đến cuối năm, Nội phủ dâng lên rất nhiều thứ, phần lớn là những đồ vật mang màu đỏ tươi và hồng nhạt. Nô tỳ nhìn thấy cái gối này có màu sắc tươi sáng, mát mẻ, nên mang đến đây, chắc chắn nương nương sẽ rất thích."
Hoa Thường nhận lấy cái gối, khoé miệng hơi giãn ra, mỉm cười ôn nhu: "Màu này rất tốt, có thể thấy được màu nhuộm và kỹ thuật thêu rất tinh xảo và công phu, hình như là tay nghề của phía Nam."
Lan Chi đứng ở bên cạnh cũng góp vui: "Những vật phẩm tinh xảo nhất đều được Hoàng thượng ban cho Thượng Dương cung của chúng ta, là đồ của phía Nam hay phía Bắc thì có gì quan trọng đâu."
Hoa Thường ngồi dậy, dựa vào thành giường, giọng nói tức giận: "Đừng có cậy sủng sinh kiêu, chúng ta có thân phận gì, những vật này đều là vật ngoài thân."
Lan Chi cầm cái gối mới đặt sau lưng Hoa Thường để nàng dựa vào, nhẹ giọng nói: "Bọn nô tỳ không muốn nương nương bị mất mặt, nương nương vẫn nên nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho thật tốt, bệnh lâu như vậy, sắc mặt cũng kém đi rồi."
Hoa Thường bắc đắc dĩ cười cười, sau đó hỏi: "Gần đây Tứ Hoàng tử như thế nào? Đã lâu bổn cung không gặp nó, nhưng bây giờ bổn cung đang bị bệnh, cũng không dám gặp tiểu Tứ nhiều quá. Các ngươi lưu tâm để ý một chút, mọi việc lớn nhỏ đều phải báo lại cho ta."
Thược Dược thấp giọng trả lời: "Cuối đông trời rất lạnh, các cung nhân cũng đặc biệt cẩn thận, nên Tứ Hoàng tử không có gì đáng ngại. Hôm qua lão Thái y còn tự mình đến bắt mạch, nói sức khoẻ của Tứ Hoàng tử đã tốt lên rất nhiều. Tuy bệnh tim không có cách nào để trị tận gốc, nhưng chỉ cần chăm sóc đúng cách, thì cũng sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng."
Trên mặt Hoa Thường lộ ý cười: "Như thế thì bổn cung cũng yên tâm."
Một tiểu cung nữ từ ngoài cửa tiến vào, cung kính hành lễ, mở miệng nói: "Nương nương, Thế tử đến rồi."
Hoa Thường ngẩng đầu lên, mỉm cười ôn nhu nói: "Mau cho Thế tử vào."
Thế tử Trần Cát một thân ngoại bào bằng gấm thông thường màu xanh ngọc, vừa vào cửa liền cung kính hành lễ không chút cẩu thả, giọng nói trong trẻo cất lên: "Nhi thần tham kiến mẫu phi, mẫu phi cát tường."
Hoa Thường tươi cười, vươn tay về phía Thế tử: "Mau đứng lên. Đứa nhỏ này, đã nói là không cần đến thăm ta mỗi ngày, lại cứ không nghe, nếu lây bệnh thì làm sao đây? Thái y có kê thuốc phòng bệnh cho con uống không?"
Trần Cát xấu hổ cười cười, đi đến bên giường của Hoa Thường, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi không cần vì nhi thần mà lo lắng nhiều quá, nhi thần rất khoẻ mạnh. Huống chi hàng ngày Thái y đều bắt mạch, uống canh sâm mỗi ngày như uống nước lã, làm sao nhi thần có thể nhiễm bệnh được?"
Hoa Thường không đồng ý nói: "Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo sợi, nhất định phải cẩn thận mới được. Là mẫu phi làm liên luỵ đến con, hại con mỗi ngày phải đến đây hầu bệnh cho ta."
Trần Cát vội vàng lắc đầu: "Sao mẫu phi lại nói như vậy, mẫu phi đối đãi với nhi thần như con ruột, nhi tử chăm sóc mẫu thân vốn là chuyện đương nhiên. Nếu mẫu phi còn nói như vậy, nhi thần sẽ giận đấy."
Hoa Thường bắc đắc dĩ lắc đầu: "Được, được rồi, là mẫu phi sai, đã được chưa."
Trần Cát cẩn thận nhìn sắc mặt của Hoa Thường, quan tâm nói: "Nhi thần thấy sắc mặt của mẫu phi vẫn còn rất tệ, mặc dù đã hạ sốt, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi cho cẩn thận, nếu không bệnh sẽ lại trở nặng hơn đấy."
Hoa Thường vỗ vỗ tay Trần Cát, vui vẻ gật gật đầu.
Tiểu cung nữ hầu dược cầm một chén thuốc đi đến, nhún người hành lễ, nhỏ giọng nói: "Nương nương, đã đến giờ uống thuốc rồi."
Trần Cát xoay người lại, nhận chén thuốc từ tay của tiểu cung nữ: "Đưa cho ta."
Sau đó Trần Cát tự mình nếm thử nhiệt độ, rồi mới đưa đến miệng của Hoa Thường, khẽ nói: "Mẫu phi, thuốc uống khi còn nóng là tốt nhất."
Hoa Thường nhận chén thuốc từ tay Trần Cát, chậm rãi uống hết một chén thuốc đắng. Khụ khụ, Thược Dược vội vàng dùng khăn tay lau khoé miệng của nàng.
Hoa Thường lại uống thêm một chén nước mật ong nữa mới có thể áp chế được cảm giác đắng chát trong miệng.
Trần Cát để chén thuốc xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho nàng, nhất cử nhất động đều vô cùng cẩn thận.
Hoa Thuờng nhìn Trần Cát nay đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Cát nhi, hiện giờ đã là cuối năm, hôm kia mẫu phi đã đề nghị với Hoàng thượng cho con về nhà ăn tết."
Tay của Trần Cát khựng lại, sửng sốt một lúc, đôi môi từ từ giật giật, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi còn đang bệnh, nhi thần cần phải ở bên cạnh phụng dưỡng."
Hoa Thường vươn tay sờ tóc Trần Cát, cười nói: "Con tiến cung đã hơn một năm, tết năm trước cũng không có về nhà, đoán chừng Kính vương và Vương phi cũng đang rất nhớ con, nên năm nay mẫu phi cố ý xin ân điển của Hoàng thượng, cơ hội khó có, con cũng nên về thăm nhà đi. Mẫu phi đã cho người thu thập tốt hành trang cần mang theo. Hoàng thượng, Hoàng hậu, còn có cả Thái hậu nương nương ít ngày nữa cũng sẽ ban thưởng cho người dưới, con nên nhanh nhẹn hơn một chút, nhớ phải đi các cung tạ ơn, biết không?"
Trần Cát cúi đầu, vành mắt đỏ hoe: "Tạ ơn mẫu phi."
Hoa Thượng nhẹ nhàng kéo đầu của đứa nhỏ ôm vào lòng, an ủi: "Xem con này, khóc cái gì chứ. Qua hết năm nay con đã được tám tuổi rồi, cũng không thể động một chút lại rơi nước mắt như thế được."
Trần Cát càng rúc sâu vào trong lòng của Hoa Thường, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhi thần đã quên mất hình dáng của phụ vương... Mẫu phi, người nói thử xem, phụ vương và mẫu phi có phải cũng không nhận ra nhi thần hay không, nhi thần đã cao và lớn như vậy..."
Trong lòng Hoa Thường thầm thở dài một hơi, cảm thấy đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương. Trần Cát là đứa trẻ hay xấu hổ, cộng thêm tính tình hướng nội, khi tiến cung lại phải cực kì cẩn thận, như vậy áp lực vô cùng.
"Cát nhi đã suy nghĩ nhiều rồi, sẽ không có chuyện đó đâu. Trong thiên hạ không có phụ mẫu nào là không nhớ đến nhi tử của mình, thời gian hay khoảng cách đều không phải là chướng ngại chia cách cốt nhục tình thâm, bọn họ vẫn sẽ mãi mãi yêu thương Cát nhi." Hoa Thường nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Trần Cát, ôn nhu an ủi.
Lúc này Trần Cát mới lấy tay lau nước mắt, vành mắt hồng hồng từ từ ra khỏi lồng ngực Hoa Thường, khẽ nói: "Mẫu phi còn đang bị bệnh, nhi thần có chút không yên tâm."
Hoa Thường bất đắc dĩ cười: "Đứa nhỏ ngốc, nơi này của mẫu phi còn có một đám cung nhân hầu hạ chăm sóc. Huống chi cũng đã sắp đến cuối năm, trong cung bận rộn, trong người mẫu phi lại đang mang bệnh, không thể quan tâm đến con, đây cũng là thời điểm thích hợp để con trở về nhà."
Lúc này Trần Cát mới gật đầu với hốc mắt còn đỏ hoe, trong đôi mắt đen láy chứa đựng sự thấp thỏm và mong chờ.
Việc Trần Cát ra cung trở về nhà đúng là một chuyện rất rườm rà, các cung ban thưởng, hai vị Hoàng tử tặng cho vật phẩm, rồi đến các hình thức tạ ơn, vội vội vàng vàng thành một đoàn. Bởi vì Hoa Thường bị bệnh, cũng không thực sự nhúng tay vào, mọi chuyện đều giao cho mama của Thượng Dương cung lo liệu.
May mắn thay, cuối cùng cũng không có gì sai sót. Trước thềm năm cũ bước qua năm mới hai ngày, Trần Cát rời khỏi cung, trở lại Kính Vương phủ.
Sau khi Trần Cát ra khỏi cung, Hoa Thường cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Một đứa trẻ lớn như vậy, mọi sinh hoạt đều có yêu cầu rất khắt khe, cẩn thận từ ăn, mặc, ở, đi lại, nàng đều phải thường xuyên hỏi thăm ý kiến. Huống chi, nó cũng không phải hài tử của nàng, thậm chí còn không phải là hài tử của Hoàng thượng. Còn phụ mẫu thân sinh thì ở một bên nhìn như hổ rình mồi, đương nhiên Hoa Thường sẽ tận tâm, nhưng lâu ngày cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Bây giờ đã có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phải là nàng không thích Trần Cát, chỉ là quá tốt hay quá xấu đều không được. Mọi thời khắc đều phải có mức độ, tất nhiên sẽ mệt mỏi.
Lại nói, năm cũ vừa qua, Hoa Thường đang nằm trên giường uống thuốc, thì Lan Chi từ cửa vội vã tiến vào, vội vàng hành lễ, cuống quít nói: "Nương nương, đã xảy ra chuyện lớn rồi."
Hoa Thường nhíu chặt lông mày, cũng không vội lên tiếng, từ từ uống xong ngụm thuốc cuối cùng, rồi lại dùng thêm một chén nước mật ong nữa, cuối cùng là súc miệng, xong mới thấp giọng nói: "Có chuyện gì?"
Sắc mặt Lan Chi lo sợ, giọng lo lắng nói: "Vị Ương cung xảy ra chuyện lớn, trâm phượng của Hoàng hậu đã biến mất."
Hoa Thường khẽ ho khụ khụ, cầm khăn tay lên che miệng: "Trâm phượng? Trâm phượng của Hoàng hậu không đến một ngàn thì cũng có tới tám trăm, mất một cây thì có gì là to tát đâu? Sao lại làm cho lòng người hoảng sợ như vậy?
Lan Chi lắc đầu, cuống quít nói: "Là trâm phượng trong triều phục Hoàng hậu, đó là cây trâm phượng độc nhất vô nhị."
Sắc mặt Hoa Thường đột nhiên thay đổi, đứng dậy hỏi: "Sao lại xảy ra chuyện này?"
Triều phục của Hoàng hậu vô cùng trang trọng và hoa mỹ, mỗi một chi tiết dù là nhỏ nhất đều không có một chút lơ là cẩu thả, mỗi một món trang sức đều là độc nhất vô nhị. Bộ triều phục này Hoàng hậu chỉ mặc lúc thụ phong và lễ hiến tế mỗi năm, nó có ý nghĩa không hề tầm thường.
Vì lo lắng khiến Hoa Thường bị một tràng ho khan, sắc mặt vì ho quá nhiều cũng trở nên ửng hồng. Thược Dược vội vàng tiến lên nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, tiểu cung nữ đứng bên cạnh vội vã bưng lên một chén tuyết lê chưng đường phèn.
Hoa Thường vẫy vẫy tay, cũng không có tâm tình uống cái gì, ngẩng đầu hỏi: "Lan Chi, ngươi nói cẩn thận cho ta nghe, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Lan Chi lại hành lễ, vuốt vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh một chút rồi mới nói: "Bởi vì sắp đến tết, hôm nay Hoàng hậu phân phó cho cung nhân lấy mũ phượng và triều phục ra sửa sang lại một chút để mặc khi hiến tế tổ tiên. Không ngờ khi đem ra, các cung nhân kiểm tra lại thì phát hiện thiếu mất một cây trâm phượng."
"Các cung nhân tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm thấy, đến lúc này mới biết là họa lớn, không còn cách nào khác, đành phải bẩm báo với Hoàng hậu. Hoàng hậu nghe xong lại càng lo lắng hơn, lật tung toàn bộ Vị Ương cung lên, nhưng vẫn không tìm ra được. Xảy ra chuyện lớn như thế này, Hoàng hậu cũng biết không thể giấu được lâu nên liền đến Từ Ninh cung và Kiến Chương cung thỉnh tội. Lúc này chuyện đã náo động đến cả hậu cung, mọi người đều biết, người người lo sợ."
Lông mày Hoa Thường nhíu sâu hơn, lên tiếng hỏi: "Vậy có tin tức gì từ Kiến Chương cung và Từ Ninh cung chưa?"
Lan Chi lắc đầu: "Tạm thời chưa có tin tức gì."
Hoa Thường day day trán, thở dài: "Chuyện gây náo động đến như vậy, sẽ dẫn đến một trận phong ba, còn không biết ai sẽ xui xẻo chịu tội đây."
Lan Chi đến gần Hoa Thường, thấp giọng nói: "Ai gặp tai ương còn chưa biết, nhưng Hoàng hậu chịu tội là chắc chắn. Chuyện lớn đến như vậy, nếu nhỏ thì là Hoàng hậu quản lý hạ nhân không nghiêm, làm cho trâm phượng bị mất trộm, nếu lớn thì là do Hoàng hậu thất đức, nên trời cao cảnh cáo."
Hoa Thường quở trách nói: "Làm càn. Nói năng cho cẩn thận."
Lan Chi cúi đầu nhận tội: "Là nô tỳ lỡ lời."
Hoa Thường híp mắt, thấp giọng nói: "Chuyện này nhất định sẽ làm liên luỵ đến cả lục cung, ngươi và ta cũng không thể trốn thoát được. Truyền Lưu thái giám đến đây, bổn cung cần dặn dò hắn vài câu. Ngươi cũng phải quản lý hạ nhân cho cẩn thận, nếu có ai làm không đúng quy định, làm mất thể diện, thì đừng trách bổn cung trở mặt không nhận người."
Lan Chi hành lễ nhận lệnh.
Beta: Mai Thái phi.
Thượng Dương cung.
Trận phong hàn này đến rất nhanh, hơn nữa thân thể của Hoa Thường vốn suy nhược, cho nên bệnh tình rất nghiêm trọng. Vì thế dù đã gần đến cuối năm, mọi người trong cung đều bận rộn, thế nhưng chỉ có mỗi Thượng Dương cung là im ắng, không chút động tĩnh. Hoàng đế và Thái hậu đều đã ra lệnh cho Hoa Thường dưỡng bệnh thật tốt, những việc nhỏ nhặt không được làm phiền đến nàng.
Hoa Thường cũng rất vui mừng vì được nhàn hạ. Mặc dù bệnh tình đã có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng nàng vẫn nằm ở trên giường bệnh như trước. Một mặt là do nàng lười biếng, một mặt cũng vì nàng muốn nghỉ ngơi bảo dưỡng thân thể cho thật tốt. Thân thể chính là vốn liếng đặt cược, Hoa Thường nàng không ngốc.
Trên tay Thược Dược cầm một cái gối màu vàng như màu hoa cúc mùa thu nở rộ, trên có thêu hình mãng xà bằng kim tuyến (chỉ vàng), mỉm cười hành lễ: "Nương nương đã tỉnh rồi sao? Gần đến cuối năm, Nội phủ dâng lên rất nhiều thứ, phần lớn là những đồ vật mang màu đỏ tươi và hồng nhạt. Nô tỳ nhìn thấy cái gối này có màu sắc tươi sáng, mát mẻ, nên mang đến đây, chắc chắn nương nương sẽ rất thích."
Hoa Thường nhận lấy cái gối, khoé miệng hơi giãn ra, mỉm cười ôn nhu: "Màu này rất tốt, có thể thấy được màu nhuộm và kỹ thuật thêu rất tinh xảo và công phu, hình như là tay nghề của phía Nam."
Lan Chi đứng ở bên cạnh cũng góp vui: "Những vật phẩm tinh xảo nhất đều được Hoàng thượng ban cho Thượng Dương cung của chúng ta, là đồ của phía Nam hay phía Bắc thì có gì quan trọng đâu."
Hoa Thường ngồi dậy, dựa vào thành giường, giọng nói tức giận: "Đừng có cậy sủng sinh kiêu, chúng ta có thân phận gì, những vật này đều là vật ngoài thân."
Lan Chi cầm cái gối mới đặt sau lưng Hoa Thường để nàng dựa vào, nhẹ giọng nói: "Bọn nô tỳ không muốn nương nương bị mất mặt, nương nương vẫn nên nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho thật tốt, bệnh lâu như vậy, sắc mặt cũng kém đi rồi."
Hoa Thường bắc đắc dĩ cười cười, sau đó hỏi: "Gần đây Tứ Hoàng tử như thế nào? Đã lâu bổn cung không gặp nó, nhưng bây giờ bổn cung đang bị bệnh, cũng không dám gặp tiểu Tứ nhiều quá. Các ngươi lưu tâm để ý một chút, mọi việc lớn nhỏ đều phải báo lại cho ta."
Thược Dược thấp giọng trả lời: "Cuối đông trời rất lạnh, các cung nhân cũng đặc biệt cẩn thận, nên Tứ Hoàng tử không có gì đáng ngại. Hôm qua lão Thái y còn tự mình đến bắt mạch, nói sức khoẻ của Tứ Hoàng tử đã tốt lên rất nhiều. Tuy bệnh tim không có cách nào để trị tận gốc, nhưng chỉ cần chăm sóc đúng cách, thì cũng sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng."
Trên mặt Hoa Thường lộ ý cười: "Như thế thì bổn cung cũng yên tâm."
Một tiểu cung nữ từ ngoài cửa tiến vào, cung kính hành lễ, mở miệng nói: "Nương nương, Thế tử đến rồi."
Hoa Thường ngẩng đầu lên, mỉm cười ôn nhu nói: "Mau cho Thế tử vào."
Thế tử Trần Cát một thân ngoại bào bằng gấm thông thường màu xanh ngọc, vừa vào cửa liền cung kính hành lễ không chút cẩu thả, giọng nói trong trẻo cất lên: "Nhi thần tham kiến mẫu phi, mẫu phi cát tường."
Hoa Thường tươi cười, vươn tay về phía Thế tử: "Mau đứng lên. Đứa nhỏ này, đã nói là không cần đến thăm ta mỗi ngày, lại cứ không nghe, nếu lây bệnh thì làm sao đây? Thái y có kê thuốc phòng bệnh cho con uống không?"
Trần Cát xấu hổ cười cười, đi đến bên giường của Hoa Thường, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi không cần vì nhi thần mà lo lắng nhiều quá, nhi thần rất khoẻ mạnh. Huống chi hàng ngày Thái y đều bắt mạch, uống canh sâm mỗi ngày như uống nước lã, làm sao nhi thần có thể nhiễm bệnh được?"
Hoa Thường không đồng ý nói: "Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo sợi, nhất định phải cẩn thận mới được. Là mẫu phi làm liên luỵ đến con, hại con mỗi ngày phải đến đây hầu bệnh cho ta."
Trần Cát vội vàng lắc đầu: "Sao mẫu phi lại nói như vậy, mẫu phi đối đãi với nhi thần như con ruột, nhi tử chăm sóc mẫu thân vốn là chuyện đương nhiên. Nếu mẫu phi còn nói như vậy, nhi thần sẽ giận đấy."
Hoa Thường bắc đắc dĩ lắc đầu: "Được, được rồi, là mẫu phi sai, đã được chưa."
Trần Cát cẩn thận nhìn sắc mặt của Hoa Thường, quan tâm nói: "Nhi thần thấy sắc mặt của mẫu phi vẫn còn rất tệ, mặc dù đã hạ sốt, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi cho cẩn thận, nếu không bệnh sẽ lại trở nặng hơn đấy."
Hoa Thường vỗ vỗ tay Trần Cát, vui vẻ gật gật đầu.
Tiểu cung nữ hầu dược cầm một chén thuốc đi đến, nhún người hành lễ, nhỏ giọng nói: "Nương nương, đã đến giờ uống thuốc rồi."
Trần Cát xoay người lại, nhận chén thuốc từ tay của tiểu cung nữ: "Đưa cho ta."
Sau đó Trần Cát tự mình nếm thử nhiệt độ, rồi mới đưa đến miệng của Hoa Thường, khẽ nói: "Mẫu phi, thuốc uống khi còn nóng là tốt nhất."
Hoa Thường nhận chén thuốc từ tay Trần Cát, chậm rãi uống hết một chén thuốc đắng. Khụ khụ, Thược Dược vội vàng dùng khăn tay lau khoé miệng của nàng.
Hoa Thường lại uống thêm một chén nước mật ong nữa mới có thể áp chế được cảm giác đắng chát trong miệng.
Trần Cát để chén thuốc xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho nàng, nhất cử nhất động đều vô cùng cẩn thận.
Hoa Thuờng nhìn Trần Cát nay đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Cát nhi, hiện giờ đã là cuối năm, hôm kia mẫu phi đã đề nghị với Hoàng thượng cho con về nhà ăn tết."
Tay của Trần Cát khựng lại, sửng sốt một lúc, đôi môi từ từ giật giật, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi còn đang bệnh, nhi thần cần phải ở bên cạnh phụng dưỡng."
Hoa Thường vươn tay sờ tóc Trần Cát, cười nói: "Con tiến cung đã hơn một năm, tết năm trước cũng không có về nhà, đoán chừng Kính vương và Vương phi cũng đang rất nhớ con, nên năm nay mẫu phi cố ý xin ân điển của Hoàng thượng, cơ hội khó có, con cũng nên về thăm nhà đi. Mẫu phi đã cho người thu thập tốt hành trang cần mang theo. Hoàng thượng, Hoàng hậu, còn có cả Thái hậu nương nương ít ngày nữa cũng sẽ ban thưởng cho người dưới, con nên nhanh nhẹn hơn một chút, nhớ phải đi các cung tạ ơn, biết không?"
Trần Cát cúi đầu, vành mắt đỏ hoe: "Tạ ơn mẫu phi."
Hoa Thượng nhẹ nhàng kéo đầu của đứa nhỏ ôm vào lòng, an ủi: "Xem con này, khóc cái gì chứ. Qua hết năm nay con đã được tám tuổi rồi, cũng không thể động một chút lại rơi nước mắt như thế được."
Trần Cát càng rúc sâu vào trong lòng của Hoa Thường, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhi thần đã quên mất hình dáng của phụ vương... Mẫu phi, người nói thử xem, phụ vương và mẫu phi có phải cũng không nhận ra nhi thần hay không, nhi thần đã cao và lớn như vậy..."
Trong lòng Hoa Thường thầm thở dài một hơi, cảm thấy đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương. Trần Cát là đứa trẻ hay xấu hổ, cộng thêm tính tình hướng nội, khi tiến cung lại phải cực kì cẩn thận, như vậy áp lực vô cùng.
"Cát nhi đã suy nghĩ nhiều rồi, sẽ không có chuyện đó đâu. Trong thiên hạ không có phụ mẫu nào là không nhớ đến nhi tử của mình, thời gian hay khoảng cách đều không phải là chướng ngại chia cách cốt nhục tình thâm, bọn họ vẫn sẽ mãi mãi yêu thương Cát nhi." Hoa Thường nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Trần Cát, ôn nhu an ủi.
Lúc này Trần Cát mới lấy tay lau nước mắt, vành mắt hồng hồng từ từ ra khỏi lồng ngực Hoa Thường, khẽ nói: "Mẫu phi còn đang bị bệnh, nhi thần có chút không yên tâm."
Hoa Thường bất đắc dĩ cười: "Đứa nhỏ ngốc, nơi này của mẫu phi còn có một đám cung nhân hầu hạ chăm sóc. Huống chi cũng đã sắp đến cuối năm, trong cung bận rộn, trong người mẫu phi lại đang mang bệnh, không thể quan tâm đến con, đây cũng là thời điểm thích hợp để con trở về nhà."
Lúc này Trần Cát mới gật đầu với hốc mắt còn đỏ hoe, trong đôi mắt đen láy chứa đựng sự thấp thỏm và mong chờ.
Việc Trần Cát ra cung trở về nhà đúng là một chuyện rất rườm rà, các cung ban thưởng, hai vị Hoàng tử tặng cho vật phẩm, rồi đến các hình thức tạ ơn, vội vội vàng vàng thành một đoàn. Bởi vì Hoa Thường bị bệnh, cũng không thực sự nhúng tay vào, mọi chuyện đều giao cho mama của Thượng Dương cung lo liệu.
May mắn thay, cuối cùng cũng không có gì sai sót. Trước thềm năm cũ bước qua năm mới hai ngày, Trần Cát rời khỏi cung, trở lại Kính Vương phủ.
Sau khi Trần Cát ra khỏi cung, Hoa Thường cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Một đứa trẻ lớn như vậy, mọi sinh hoạt đều có yêu cầu rất khắt khe, cẩn thận từ ăn, mặc, ở, đi lại, nàng đều phải thường xuyên hỏi thăm ý kiến. Huống chi, nó cũng không phải hài tử của nàng, thậm chí còn không phải là hài tử của Hoàng thượng. Còn phụ mẫu thân sinh thì ở một bên nhìn như hổ rình mồi, đương nhiên Hoa Thường sẽ tận tâm, nhưng lâu ngày cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Bây giờ đã có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phải là nàng không thích Trần Cát, chỉ là quá tốt hay quá xấu đều không được. Mọi thời khắc đều phải có mức độ, tất nhiên sẽ mệt mỏi.
Lại nói, năm cũ vừa qua, Hoa Thường đang nằm trên giường uống thuốc, thì Lan Chi từ cửa vội vã tiến vào, vội vàng hành lễ, cuống quít nói: "Nương nương, đã xảy ra chuyện lớn rồi."
Hoa Thường nhíu chặt lông mày, cũng không vội lên tiếng, từ từ uống xong ngụm thuốc cuối cùng, rồi lại dùng thêm một chén nước mật ong nữa, cuối cùng là súc miệng, xong mới thấp giọng nói: "Có chuyện gì?"
Sắc mặt Lan Chi lo sợ, giọng lo lắng nói: "Vị Ương cung xảy ra chuyện lớn, trâm phượng của Hoàng hậu đã biến mất."
Hoa Thường khẽ ho khụ khụ, cầm khăn tay lên che miệng: "Trâm phượng? Trâm phượng của Hoàng hậu không đến một ngàn thì cũng có tới tám trăm, mất một cây thì có gì là to tát đâu? Sao lại làm cho lòng người hoảng sợ như vậy?
Lan Chi lắc đầu, cuống quít nói: "Là trâm phượng trong triều phục Hoàng hậu, đó là cây trâm phượng độc nhất vô nhị."
Sắc mặt Hoa Thường đột nhiên thay đổi, đứng dậy hỏi: "Sao lại xảy ra chuyện này?"
Triều phục của Hoàng hậu vô cùng trang trọng và hoa mỹ, mỗi một chi tiết dù là nhỏ nhất đều không có một chút lơ là cẩu thả, mỗi một món trang sức đều là độc nhất vô nhị. Bộ triều phục này Hoàng hậu chỉ mặc lúc thụ phong và lễ hiến tế mỗi năm, nó có ý nghĩa không hề tầm thường.
Vì lo lắng khiến Hoa Thường bị một tràng ho khan, sắc mặt vì ho quá nhiều cũng trở nên ửng hồng. Thược Dược vội vàng tiến lên nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, tiểu cung nữ đứng bên cạnh vội vã bưng lên một chén tuyết lê chưng đường phèn.
Hoa Thường vẫy vẫy tay, cũng không có tâm tình uống cái gì, ngẩng đầu hỏi: "Lan Chi, ngươi nói cẩn thận cho ta nghe, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Lan Chi lại hành lễ, vuốt vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh một chút rồi mới nói: "Bởi vì sắp đến tết, hôm nay Hoàng hậu phân phó cho cung nhân lấy mũ phượng và triều phục ra sửa sang lại một chút để mặc khi hiến tế tổ tiên. Không ngờ khi đem ra, các cung nhân kiểm tra lại thì phát hiện thiếu mất một cây trâm phượng."
"Các cung nhân tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm thấy, đến lúc này mới biết là họa lớn, không còn cách nào khác, đành phải bẩm báo với Hoàng hậu. Hoàng hậu nghe xong lại càng lo lắng hơn, lật tung toàn bộ Vị Ương cung lên, nhưng vẫn không tìm ra được. Xảy ra chuyện lớn như thế này, Hoàng hậu cũng biết không thể giấu được lâu nên liền đến Từ Ninh cung và Kiến Chương cung thỉnh tội. Lúc này chuyện đã náo động đến cả hậu cung, mọi người đều biết, người người lo sợ."
Lông mày Hoa Thường nhíu sâu hơn, lên tiếng hỏi: "Vậy có tin tức gì từ Kiến Chương cung và Từ Ninh cung chưa?"
Lan Chi lắc đầu: "Tạm thời chưa có tin tức gì."
Hoa Thường day day trán, thở dài: "Chuyện gây náo động đến như vậy, sẽ dẫn đến một trận phong ba, còn không biết ai sẽ xui xẻo chịu tội đây."
Lan Chi đến gần Hoa Thường, thấp giọng nói: "Ai gặp tai ương còn chưa biết, nhưng Hoàng hậu chịu tội là chắc chắn. Chuyện lớn đến như vậy, nếu nhỏ thì là Hoàng hậu quản lý hạ nhân không nghiêm, làm cho trâm phượng bị mất trộm, nếu lớn thì là do Hoàng hậu thất đức, nên trời cao cảnh cáo."
Hoa Thường quở trách nói: "Làm càn. Nói năng cho cẩn thận."
Lan Chi cúi đầu nhận tội: "Là nô tỳ lỡ lời."
Hoa Thường híp mắt, thấp giọng nói: "Chuyện này nhất định sẽ làm liên luỵ đến cả lục cung, ngươi và ta cũng không thể trốn thoát được. Truyền Lưu thái giám đến đây, bổn cung cần dặn dò hắn vài câu. Ngươi cũng phải quản lý hạ nhân cho cẩn thận, nếu có ai làm không đúng quy định, làm mất thể diện, thì đừng trách bổn cung trở mặt không nhận người."
Lan Chi hành lễ nhận lệnh.
Tác giả :
Thanh Triệt Thấu Minh