Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị
Chương 35: Thiểu Tư, từ bỏ
Editor: ChiMy
Trở về vườn Trúc, Đông Phương Thiểu Tư dịu dàng đỡ nàng xuống, Sở Thanh Linh lại không nói được một lời, trầm mặc ngồi ở một bên, trong lòng lại từng đợt phát lạnh.
Vừa rồi mình tuyệt đối không có nhìn lầm, nữ nhân kia chính là công chúa Mỹ Chân, mà Đông Phương Thiểu Tư lại nói công chúa Mỹ Chân đang ở trong Vương phủ. Như vậy cái người ở trong Vương phủ là công chúa Mỹ Chân giả? Mà cô gái chật vật kia mới là thật. Vì sao sự tình lại biến thành như vậy? Tìm một nữ nhân tới thay thế công chúa Mỹ Chân, chuyện như vậy cũng chỉ có nam nhân trước mặt có thể làm được. Thế nhưng, tại sao hắn lại làm vậy? Khiến cho công chúa Mỹ Chân đích thực nhận hết dằn vạt và vũ nhục như vậy là vì cái gì?
Chẳng lẽ? Trong lòng Sở Thanh Linh hiện lên một suy nghĩ. Cũng bởi vì cô công chúa kia làm chuyện như vậy với mình? Có thể sao? Sẽ là bởi vì như vậy sao?
Sở Thanh Linh chậm rãi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt đang mỉm cười dịu dàng, trong lòng nổi lên từng trận lạnh lẽo. Người nam nhân này thực đáng sợ, thủ đoạn của hắn quá tàn nhẫn.
“Hôm nay nàng muốn ăn gì?” Đông Phương Thiểu Tư lại mỉm cười hỏi Sở Thanh Linh một chuyện khác, dường như ban nãy không hề phát sinh bất cứ chuyện gì.
“Ta không muốn ăn.” Sở Thanh Linh lạnh lùng trả lời một câu. Nam nhân vô sỉ, đã đồng ý với mình nhưng lại làm như vậy. Thế nhưng trong lòng Sở Thanh Linh cũng rất lo lắng, công
chúa Mỹ Chân chỉ làm thương tổn mình, hắn cư nhiên làm ra chuyện như vậy, khiến cho tất cả những gì nàng ta có được trở thành hư ảo, đánh nàng ta vào địa ngục vạn kiếp bất phục.
Nếu như mình chọc giận hắn, vậy hắn có thể làm ra chuyện gì với cha nương và Mặc Hiên hay không? Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Thanh Linh liền căng thẳng, cắn răng nhìn Đông Phương Thiểu Tư.
“Làm sao vậy?” Đông Phương Thiểu Tư cũng cảm thấy ánh mắt Sở Thanh Linh có chút khác thường.
Sở Thanh Linh đứng lên, chậm rãi đến gần Đông Phương Thiểu Tư, con ngươi xinh đẹp sáng quắc lại sâu không thấy đáy nhìn hắn, từng câu từng chữ chậm rãi nói: “Thiểu Tư, đồng ý với ta một việc.”
“Hả?” Đông Phương Thiểu Tư có chút nghi ngờ, nhìn Sở Thanh Linh trước mắt có vẻ mặt khác thường, sắc mặt hắn cũng trầm tĩnh xuống: “Nàng nói xem.”
“Không nên thương tổn người nhà của ta, không nên thương tổn bọn họ.” Trong âm thanh của Sở Thanh Linh mang theo sự cầu xin và ngoan tuyệt. Nếu hắn thực sự dám đối xử với người nhà của mình thế này, như vậy…..
“Đó là tuỳ vào nàng thôi, phải xem nàng có nghe lời hay không.” Trên gương mặt Đông Phương Thiểu Tư nở nụ cười xán lạn, vươn tay kéo Sở Thanh Linh vào trong lòng.
Cơ thể Sở Thanh Linh khẽ run lên, tên hỗn đản này, tên nam nhân đê tiện vô sỉ này!
“Thế giới của ta chỉ có nàng, vì vậy thế giới của nàng cũng chỉ có thể có ta.” Âm thanh của Đông Phương Thiểu Tư như ác ma trầm thấp và mị hoặc nhẹ nhàng khẽ nói ở bên tai Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, không nói thêm gì nữa, mặc cho Đông Phương Thiểu Tư ôm nàng tới bên giường.
Liều chết quấn, thể xác và tinh thần mệt mỏi.
Nằm ở trong ngực Đông Phương Thiểu Tư bá đạo kia, khóe mắt Sở Thanh Linh có chút nước mắt loé lên.
“Gọi tên của ta…………” Đông Phương Thiểu Tư xoay người đè lên Sở Thanh Linh, tựa như mệnh lệnh nhưng giọng điệu lại mang theo cầu xin.
Sở Thanh Linh cắn răng không đáp lại, xoay mặt qua một bên. Thực sự không muốn, không muốn gặp lại nam nhân ở trước mặt. Vì sao hắn có thể tùy ý cướp đoạt của mình tất cả như vậy, vô sỉ lấy thứ mình quan tâm nhất để uy hiếp chính mình mà lại luôn miệng nói yêu chính mình. Đây thực sự là chuyện hài nhất thế kỉ!
“Gọi tên của ta! Gọi ta!” Bỗng nhiên dưới thân Đông Phương Thiểu Tư động một cái, lần thứ hai tiến nhập vào cơ thể của Sở Thanh Linh. Một loại đau đớn và vui thích khiến cho người ta hít thở không thông làm cho ý chí của Sở Thanh Linh thiếu chút nữa tiêu tan.
“Thiểu Tư, từ bỏ.” Sở Thanh Linh cắn răng khó khăn nặn ra một câu.
“Cầu ta, cầu ta…….. lớn tiếng gọi tên của ta cầu ta.” Đông Phương Thiểu Tư tà mị cười, động tác dưới thân càng thêm cuồng dã.
Sở Thanh Linh thở hổn hển, thực sự muốn thoát khỏi sự vô độ của hắn, thực muốn thoát đi. Sở Thanh Linh vươn tay, đánh Đông Phương Thiểu Tư, kháng cự hắn.
Đông tác của nàng lại làm cho sắc mặt Đông Phương Thiểu Tư thay đổi, hắn cúi xuống một ngụm cắn lên đầu vai Sở Thanh Linh, cúi đầu, trong giọng nói tràn ngập nguy hiểm: “Nàng cư nhiên muốn cự tuyệt ta. Nàng phải nhớ kỹ, nàng không thể cự tuyệt ta, vĩnh viễn không thể.”
“Không, buông ta ra, từ bỏ.” Sở Thanh Linh cảm nhận được đầu vai truyền đến sự đau đớn và
dưới thân Đông Phương Thiểu Tư càng tham lam dùng sức đòi lấy, thống khổ nhắm nghiền hai mắt. Sự vui vẻ và thống khổ kia cùng tồn tại khiến người ta muốn nổ tung, là một loại dằn vặt to lớn!
“Ta nói rồi! Nàng không thể cự tuyệt ta! Không thể cự tuyệt ta!” Đông Phương Thiểu Tư thô lỗ hôn cổ của nàng, vai cùng trước ngực, chỉ trong chốc lát trên làn da nàng nổi lên những vết tích hồng hồng.
Nước mắt của Sở Thanh Linh cay đắng chảy dọc theo gương mặt hoàn mỹ xuống thấm vào trong gối, trong nháy mắt đã không còn dấu tích.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Đông Phương Thiều Tư mới bỏ qua Sở Thanh
Linh đã gần như mất đi ý thức, dịu dàng ôm nàng, cúi đầu hỏi ở bên tai nàng: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Sở Thanh Linh nhắm hai mắt thản nhiên nói: “Lưỡi chim sơn ca, não hỏa hạc, thiên nga nướng, ức chim công. Khuya hôm nay muốn ăn.” Dứt lời, khóe miệng nàng lộ ra một tia cười nhạt. Chim công khó có được ai cũng biết, mà buổi tối muốn ăn, nhìn Đông Phương Thiểu Tư làm sao bây giờ.
Tả thừa tướng nuôi hai con chim công, xem như bảo bối. Sở Thanh Linh thật muốn nhìn thử xem Đông Phương Thiểu Tư có thể đem những món mình nói ra làm được trong buổi tối hay không.
“Được, chỉ cần nàng muốn ăn.” Đông Phương Thiểu Tư lại tuyệt không kinh ngạc và bất đắc dĩ, mà là thản nhiên trả lời, vươn tay giúp nàng vén lại những sợi tóc tán loạn trên trán.
Sở Thanh Linh mở mắt ra nhìn vẻ mặt không chút quan tâm của Đông Phương Thiểu Tư, hiểu rõ hắn thực sự sẽ đến phủ thừa tướng đem hai con chim công ra làm. Nếu là hắn, đích thực có thủ đoạn này.
Thế nhưng thừa tướng sủng hai bảo bối này như thế sao có thể nhường cho hắn, chỉ vì thỏa mãn ý muốn của mình?
Có điều chằng phải mình cố ý làm hắn khó xử phải đắc tội thừa tướng hiện nay sao?
Kích tình qua đi hai người đều đổ mồ hôi, cả người Sở Thanh Linh đều đau nhức, thế nào cũng không muốn cử động nữa. Đông Phương Thiểu Tư lần thứ hai ôm lấy nàng vào bể nươc bên cạnh.
Trong bồn tắm Đông Phương Thiểu Tư dịu dàng lau chùi cơ thể giúp Sở Thanh Linh.
Động tác cẩn thận từng li từng tí dường như sợ nàng sẽ biến mất. Sở Thanh Linh nhắm hai mắt, cũng không nói lời nào. Nam nhân này rốt cuộc là hạng người gì? Có thể thỏa mãn yêu cầu bốc đồng của mình như vậy, lại không cho phép mình cùng người nhà đoàn tụ. Một giây trước còn như ác ma cướp đoạt mình, mà sau một giây lại dịu dàng như vậy.
Sở Thanh Linh nhìn nam nhân đang chăm chú lau người giúp mình, một lúc lâu, nàng yếu ớt phun ra mấy chữ: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta sao? Ta là người duy nhất nàng có thể dựa vào.” Đông Phương Thiểu Tư khẳng định đáp trả.
Trên mặt Sở Thanh Linh lộ ra nụ cười mỉa mai, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt không nói thêm gì nữa.
Người nam nhân này, không phải là người duy nhất nàng có thể dựa vào, mà là một ác ma, ác
ma đến từ địa ngục. Hắn vĩnh viễn cũng không buông tay mình! Chẳng lẽ mình sẽ bị hắn giam cầm mãi mãi như vậy sao?
Không ai biết sau này, cũng sẽ có ngày Đông Phương Thiểu Tư chủ động buông tay. Sở Thanh Linh thật không ngờ, mà Đông Phương Thiểu Tư lại càng thật không ngờ.
Trở về vườn Trúc, Đông Phương Thiểu Tư dịu dàng đỡ nàng xuống, Sở Thanh Linh lại không nói được một lời, trầm mặc ngồi ở một bên, trong lòng lại từng đợt phát lạnh.
Vừa rồi mình tuyệt đối không có nhìn lầm, nữ nhân kia chính là công chúa Mỹ Chân, mà Đông Phương Thiểu Tư lại nói công chúa Mỹ Chân đang ở trong Vương phủ. Như vậy cái người ở trong Vương phủ là công chúa Mỹ Chân giả? Mà cô gái chật vật kia mới là thật. Vì sao sự tình lại biến thành như vậy? Tìm một nữ nhân tới thay thế công chúa Mỹ Chân, chuyện như vậy cũng chỉ có nam nhân trước mặt có thể làm được. Thế nhưng, tại sao hắn lại làm vậy? Khiến cho công chúa Mỹ Chân đích thực nhận hết dằn vạt và vũ nhục như vậy là vì cái gì?
Chẳng lẽ? Trong lòng Sở Thanh Linh hiện lên một suy nghĩ. Cũng bởi vì cô công chúa kia làm chuyện như vậy với mình? Có thể sao? Sẽ là bởi vì như vậy sao?
Sở Thanh Linh chậm rãi ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt đang mỉm cười dịu dàng, trong lòng nổi lên từng trận lạnh lẽo. Người nam nhân này thực đáng sợ, thủ đoạn của hắn quá tàn nhẫn.
“Hôm nay nàng muốn ăn gì?” Đông Phương Thiểu Tư lại mỉm cười hỏi Sở Thanh Linh một chuyện khác, dường như ban nãy không hề phát sinh bất cứ chuyện gì.
“Ta không muốn ăn.” Sở Thanh Linh lạnh lùng trả lời một câu. Nam nhân vô sỉ, đã đồng ý với mình nhưng lại làm như vậy. Thế nhưng trong lòng Sở Thanh Linh cũng rất lo lắng, công
chúa Mỹ Chân chỉ làm thương tổn mình, hắn cư nhiên làm ra chuyện như vậy, khiến cho tất cả những gì nàng ta có được trở thành hư ảo, đánh nàng ta vào địa ngục vạn kiếp bất phục.
Nếu như mình chọc giận hắn, vậy hắn có thể làm ra chuyện gì với cha nương và Mặc Hiên hay không? Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Thanh Linh liền căng thẳng, cắn răng nhìn Đông Phương Thiểu Tư.
“Làm sao vậy?” Đông Phương Thiểu Tư cũng cảm thấy ánh mắt Sở Thanh Linh có chút khác thường.
Sở Thanh Linh đứng lên, chậm rãi đến gần Đông Phương Thiểu Tư, con ngươi xinh đẹp sáng quắc lại sâu không thấy đáy nhìn hắn, từng câu từng chữ chậm rãi nói: “Thiểu Tư, đồng ý với ta một việc.”
“Hả?” Đông Phương Thiểu Tư có chút nghi ngờ, nhìn Sở Thanh Linh trước mắt có vẻ mặt khác thường, sắc mặt hắn cũng trầm tĩnh xuống: “Nàng nói xem.”
“Không nên thương tổn người nhà của ta, không nên thương tổn bọn họ.” Trong âm thanh của Sở Thanh Linh mang theo sự cầu xin và ngoan tuyệt. Nếu hắn thực sự dám đối xử với người nhà của mình thế này, như vậy…..
“Đó là tuỳ vào nàng thôi, phải xem nàng có nghe lời hay không.” Trên gương mặt Đông Phương Thiểu Tư nở nụ cười xán lạn, vươn tay kéo Sở Thanh Linh vào trong lòng.
Cơ thể Sở Thanh Linh khẽ run lên, tên hỗn đản này, tên nam nhân đê tiện vô sỉ này!
“Thế giới của ta chỉ có nàng, vì vậy thế giới của nàng cũng chỉ có thể có ta.” Âm thanh của Đông Phương Thiểu Tư như ác ma trầm thấp và mị hoặc nhẹ nhàng khẽ nói ở bên tai Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, không nói thêm gì nữa, mặc cho Đông Phương Thiểu Tư ôm nàng tới bên giường.
Liều chết quấn, thể xác và tinh thần mệt mỏi.
Nằm ở trong ngực Đông Phương Thiểu Tư bá đạo kia, khóe mắt Sở Thanh Linh có chút nước mắt loé lên.
“Gọi tên của ta…………” Đông Phương Thiểu Tư xoay người đè lên Sở Thanh Linh, tựa như mệnh lệnh nhưng giọng điệu lại mang theo cầu xin.
Sở Thanh Linh cắn răng không đáp lại, xoay mặt qua một bên. Thực sự không muốn, không muốn gặp lại nam nhân ở trước mặt. Vì sao hắn có thể tùy ý cướp đoạt của mình tất cả như vậy, vô sỉ lấy thứ mình quan tâm nhất để uy hiếp chính mình mà lại luôn miệng nói yêu chính mình. Đây thực sự là chuyện hài nhất thế kỉ!
“Gọi tên của ta! Gọi ta!” Bỗng nhiên dưới thân Đông Phương Thiểu Tư động một cái, lần thứ hai tiến nhập vào cơ thể của Sở Thanh Linh. Một loại đau đớn và vui thích khiến cho người ta hít thở không thông làm cho ý chí của Sở Thanh Linh thiếu chút nữa tiêu tan.
“Thiểu Tư, từ bỏ.” Sở Thanh Linh cắn răng khó khăn nặn ra một câu.
“Cầu ta, cầu ta…….. lớn tiếng gọi tên của ta cầu ta.” Đông Phương Thiểu Tư tà mị cười, động tác dưới thân càng thêm cuồng dã.
Sở Thanh Linh thở hổn hển, thực sự muốn thoát khỏi sự vô độ của hắn, thực muốn thoát đi. Sở Thanh Linh vươn tay, đánh Đông Phương Thiểu Tư, kháng cự hắn.
Đông tác của nàng lại làm cho sắc mặt Đông Phương Thiểu Tư thay đổi, hắn cúi xuống một ngụm cắn lên đầu vai Sở Thanh Linh, cúi đầu, trong giọng nói tràn ngập nguy hiểm: “Nàng cư nhiên muốn cự tuyệt ta. Nàng phải nhớ kỹ, nàng không thể cự tuyệt ta, vĩnh viễn không thể.”
“Không, buông ta ra, từ bỏ.” Sở Thanh Linh cảm nhận được đầu vai truyền đến sự đau đớn và
dưới thân Đông Phương Thiểu Tư càng tham lam dùng sức đòi lấy, thống khổ nhắm nghiền hai mắt. Sự vui vẻ và thống khổ kia cùng tồn tại khiến người ta muốn nổ tung, là một loại dằn vặt to lớn!
“Ta nói rồi! Nàng không thể cự tuyệt ta! Không thể cự tuyệt ta!” Đông Phương Thiểu Tư thô lỗ hôn cổ của nàng, vai cùng trước ngực, chỉ trong chốc lát trên làn da nàng nổi lên những vết tích hồng hồng.
Nước mắt của Sở Thanh Linh cay đắng chảy dọc theo gương mặt hoàn mỹ xuống thấm vào trong gối, trong nháy mắt đã không còn dấu tích.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Đông Phương Thiều Tư mới bỏ qua Sở Thanh
Linh đã gần như mất đi ý thức, dịu dàng ôm nàng, cúi đầu hỏi ở bên tai nàng: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Sở Thanh Linh nhắm hai mắt thản nhiên nói: “Lưỡi chim sơn ca, não hỏa hạc, thiên nga nướng, ức chim công. Khuya hôm nay muốn ăn.” Dứt lời, khóe miệng nàng lộ ra một tia cười nhạt. Chim công khó có được ai cũng biết, mà buổi tối muốn ăn, nhìn Đông Phương Thiểu Tư làm sao bây giờ.
Tả thừa tướng nuôi hai con chim công, xem như bảo bối. Sở Thanh Linh thật muốn nhìn thử xem Đông Phương Thiểu Tư có thể đem những món mình nói ra làm được trong buổi tối hay không.
“Được, chỉ cần nàng muốn ăn.” Đông Phương Thiểu Tư lại tuyệt không kinh ngạc và bất đắc dĩ, mà là thản nhiên trả lời, vươn tay giúp nàng vén lại những sợi tóc tán loạn trên trán.
Sở Thanh Linh mở mắt ra nhìn vẻ mặt không chút quan tâm của Đông Phương Thiểu Tư, hiểu rõ hắn thực sự sẽ đến phủ thừa tướng đem hai con chim công ra làm. Nếu là hắn, đích thực có thủ đoạn này.
Thế nhưng thừa tướng sủng hai bảo bối này như thế sao có thể nhường cho hắn, chỉ vì thỏa mãn ý muốn của mình?
Có điều chằng phải mình cố ý làm hắn khó xử phải đắc tội thừa tướng hiện nay sao?
Kích tình qua đi hai người đều đổ mồ hôi, cả người Sở Thanh Linh đều đau nhức, thế nào cũng không muốn cử động nữa. Đông Phương Thiểu Tư lần thứ hai ôm lấy nàng vào bể nươc bên cạnh.
Trong bồn tắm Đông Phương Thiểu Tư dịu dàng lau chùi cơ thể giúp Sở Thanh Linh.
Động tác cẩn thận từng li từng tí dường như sợ nàng sẽ biến mất. Sở Thanh Linh nhắm hai mắt, cũng không nói lời nào. Nam nhân này rốt cuộc là hạng người gì? Có thể thỏa mãn yêu cầu bốc đồng của mình như vậy, lại không cho phép mình cùng người nhà đoàn tụ. Một giây trước còn như ác ma cướp đoạt mình, mà sau một giây lại dịu dàng như vậy.
Sở Thanh Linh nhìn nam nhân đang chăm chú lau người giúp mình, một lúc lâu, nàng yếu ớt phun ra mấy chữ: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta sao? Ta là người duy nhất nàng có thể dựa vào.” Đông Phương Thiểu Tư khẳng định đáp trả.
Trên mặt Sở Thanh Linh lộ ra nụ cười mỉa mai, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt không nói thêm gì nữa.
Người nam nhân này, không phải là người duy nhất nàng có thể dựa vào, mà là một ác ma, ác
ma đến từ địa ngục. Hắn vĩnh viễn cũng không buông tay mình! Chẳng lẽ mình sẽ bị hắn giam cầm mãi mãi như vậy sao?
Không ai biết sau này, cũng sẽ có ngày Đông Phương Thiểu Tư chủ động buông tay. Sở Thanh Linh thật không ngờ, mà Đông Phương Thiểu Tư lại càng thật không ngờ.
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo